Sau khi thương nghị xong chính sự với Bắc Đường Mặc Nhiễm ở Ngự Thư phòng, Lam Trạm có chút không yên tâm, liền trở về Trọng Loan điện.
Ngụy Anh tắm gội xong thay một áo ngủ màu đỏ, tóc xoã lung tung.
Nhìn thấy Lam Trạm, hắn có chút ngoài ý muốn, theo bản năng nhìn về phía cửa điện, nói: “Cung nhân sao không thông truyền*?”
“Thông truyền: kiểu như “hoàng thượng giá đáo”.
Lam Trạm ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Trẫm sợ ngươi đã ngủ, cho nên không cho người báo trước.” Hắn duỗi tay sửa lại tóc trước trán Ngụy Anh, hỏi: “Còn đang nghĩ về chuyện hôm nay sao?”
Ngụy Anh nhích ra phía sau theo bản năng: “Nhiếp Chính Vương, hắn...”
Lam Trạm thở dài một tiếng: “Bắc Đường thýc không phải người khó sống chung, chỉ là, hắn với Khánh Quốc, với Giang gia....”
Ngụy Anh trầm mặc, những chuyện này hắn cũng biết một ít.
Người đời đều biết Cô Tô Nhiếp Chính Vương Bắc Đường Mặc Nhiễm, xuất thân từ Khánh Quốc.
Bắc Đường gia vốn là danh môn vọng tộc ở Khánh Quốc, nhiều thế hệ đều tòng quân, bảo vệ xung quanh Tĩnh An thành, cùng với Giang gia ở Tĩnh Ninh thành ngang hàng.
Hai tộc xưa tay giao hảo, nhưng ít có người biết Bắc Đường Mặc Nhiễm từng bái Giang Phong Miên làm sư, học binh pháp mưu lược.
Ba đứa con của tộc Bắc Đường đều xuất sắc.
Bắc Đường đại tiểu thư - Bắc Đường Vệ không thua kém phụ mẫu, một thân thương pháp xuất thần nhập hoá, gả cho phó tướng của Bắc Đường tướng quân, có một đứa con trai.
Nhị tiểu thư Bắc Đường Vân Tắc được vua nạp vào cung, sách ghi nhị phẩm Huệ phi.
Huệ phi nương nương không có con, dưới gối không nơi nương tựa, liền xin Khánh Đế nhận nuôi tứ hoàng tử mẫu thân chết sớm.
Nhưng trời mưa gió thất thường.
Tộc Khương tới xâm phạm, Bắc Đường tướng quân phụng chỉ mang theo con thứ ba suất quân ngăn địch.
Tướng sĩ tiền tuyến tắm máu giết địch, một phong thư mật lại được trình lên án thư Khánh Đế, cáo trạng tộc Bắc Đường nuôi trọng binh, ý đồ cấu kết cùng tộc Khương mưu phản, nâng đỡ tứ hoàng tử lên ngôi, giam giữ triều chính.
Tiên đế vừa kinh sợ vừa tức giận, phái cẩm y sử âm thầm tra rõ.
Biên cảnh chiến hoả dài ba tháng, tộc Khương tuy bị đánh lui, tộc Bắc Đường cũng bị thương nguyên khí.
Nào biết khi tin chiến thắng truyền đến, Khánh Đế ban lệnh, tộc Bắc Đường cấu kết với tộc Khương, chứng cứ xác thực.
Lần địch lui lại này là tác chiến cùng tộc Khương bên ngoài, muốn thu phục lòng người.
Tộc Khương tất nhiên vui vẻ khi thấy Khánh Đế tự hủy tường thành, thế nên tuyên bố Bắc Đường gia thất tín bội nghĩa, vốn đã đồng ý sau khi đoạt quyền sẽ tặng mười thành trì, lại giết người bội ước.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bắc Đường gia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Bá tánh bị chiến tranh làm khổ đã lâu, một sớm nghe tin chiến thần bọn họ trông cậy vào lại là đầu sỏ gây ra chiến tranh.
Ba người thành hổ, miệng người nhiều sói, huống chi lúc này dân oán sôi trào.
Bắc Đường tướng quân hết đường chối cãi, tự vẫn ở đầu tường, lấy cái chết chứng minh sự trong sạch.
Khánh Đế vẫn không chịu dừng tay, hạ chỉ lấy tội thông đồng với địch phản quốc, tru di tam tộc Bắc Đường.
Huệ phi cũng tự sát ở trong cung.
Mà phụng chỉ đi Tĩnh An thành hành hình lại là Giang Phong Miên.
Đêm hôm đó, Bắc Đường phủ máu chảy thành sông.
Một ngọn lửa lớn thiêu sạch một soái phủ* lừng lẫy.
Bắc Đường gia một trăm ba mươi năm nhà**, hơn bốn trăm người, ngay cả đứa bé năm tuổi cũng không thể may mắn thoát chết.
Chỉ có tiểu thiếu gia tộc Bắc Đường Bắc Đường Mặc Nhiễm cố sức xông ra ngoài.
Khánh Đế ra lệnh đuổi giết, nhổ cỏ tận gốc.
*Soái phủ: Soái trong chủ soái, ý là phủ tướng quân.
** Một trăm ba mươi năm nhà(135): kiểu như một tộc phân nhánh ra nhiều nhà khác nhưng ở cùng một phủ ý.
Bắc Đường Mặc Nhiễm lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người là ba năm sau đó.
Tộc Khương xâm chiếm biên cảnh Cô Tô, Bắc Đường Mặc Nhiễm ở trong quân Cô Tô lập được nhiều công lớn, bảo vệ bá tánh năm thành trì an bình, chức quan là thiếu tướng tam phẩm.
Hai tháng sau, Cô Tô Đoan Vương Lam Duẫn gả cho Bắc Đường Mặc Nhiễm.
Trong khoảng thời gian ngắn, thiếu niên là thiếu tướng nổi bật không ai sánh bằng.
Lam Duẫn là đệ đệ cùng mẫu thân duy nhất của Minh đế, nhỏ hơn huynh trưởng hai mươi tuổi, từ nhỏ đến lớn nhận được vô vàn sủng ái.
Thân phận cao quý, không cần nhiều lời.
Có lời đồn lúc Bắc Đường Mặc Nhiễm hồi kinh báo cáo công việc, Đoan Vương điện hạ nhất kiến chung tình với người này.
Càng có nhiều người nói Đoan Vương điện hạ giấu thân phận lẻn vào trong quân, khi đó liền rễ đậm tình sâu với Bắc Đường tướng quân.
Trước nay thái hậu và Minh đế luôn yêu thương Lam Duẫn, thấy hắn khăng khăng muốn gả, liền không phản đối.
Ba ngày đại hôn, trong hoàng thành giăng đèn kết hoa, tiếng trống chiêng vang trời.
May mắn, người mà Lam Duẫn gửi mình thật sự xứng đáng làm một phu quân.
Sau khi thành hôn hai người nghĩa nặng tình sâu, ra vào có nhau, tiện sát muối vào người khác.
Mấy năm sau Minh đế vì bệnh mà qua đời, phía sau chỉ có một mình Lam Trạm, khi đó chỉ vừa chín tuổi.
Lam Duẫn không thích quản lí triều chính, Minh đế để lại di chiếu lệnh thái tử Lam Trạm kế vị, đồng thời phong Bắc Đường Mặc Nhiễm làm Nhiếp Chính Vương, quản lí triều chính.
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhiếp chính chín năm, trên dưới nghiêm minh, quốc lực Cô Tô so với khi Minh đế tại vị càng lớn mạnh hơn nữa.
Khi ấu đế thành niên, quyền lực liền về tay Lam Trạm, chưa từng vi phạm điều gì cho dù chỉ là chuyện nhỏ, làm người đời ca tụng.
Nhiếp Chính Vương lòng lo cho bá tánh, nhiều lần cắt giảm thuế.
Đồng thời phát lương cho tướng sĩ trung thành, vì Cô Tô mở rộng lãnh thổ.
Lúc quân đội xuất chinh, bá tánh chạy ra ven đường, đầu thành đưa lương thực cho binh sĩ, chỉ dẫn đường đi.
Trên dưới Cô Tô một lòng, quân đội đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Bắc Đường Mặc Nhiễm bắt sống thủ lĩnh Khương tộc, rửa sạch oan khuất cho phụ mẫu.
Tĩnh An thành sớm đã thuộc về lãnh thổ Cô Tô, lúc Lam Trạm tự mình chấp chính*, từng hạ chỉ tăng đất Tĩnh Ninh thành cho Nhiếp Chính Vương.
Sau khi tiếp quản Tĩnh An thành, Bắc Đường Mặc Nhiễm miễn thuế ba năm cho bá tánh thành Tĩnh An, lại trùng tu phủ Bắc Đường, tế bái tổ tiên.
Chỉ là người đã đi xa, đau xót trong lòng cũng khó có thể nguôi ngoai.
*Chấp chính: quản lí triều chính
Từ phản thần dị quốc* đến Nhiếp Chính Vương trên dưới Cô Tô kính phục, khó khăn trong đó làm sau dăm ba câu có thể nói rõ.
*Dị quốc: Dị ở đây không phải dị loại, ý chỉ quốc gia khác.
Ngụy Anh im lặng thật lâu, Lam Trạm hôn hôn hắn, nói: “Được rồi, không nói cái này nữa.
Trẫm nghe người ta nói, ngươi còn biết ý thuật?”
Ngụy Anh biết không thể lừa được hắn, chỉ đáp: “Bệnh lâu thành y thôi.”*
*Ý là bệnh lâu ngày thì phải biết tự chăm sóc mình, biết một chút y thuật cũng là chuyện bình thường thôi.
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, Lam Trạm lại có chút đau lòng.
Thấy Lam Trạm vẫn còn muốn nghe, Ngụy Anh chỉ đành tiếp tục giải thích: “ Trước kia bọn họ huấn luyện ở giáo trường, ta không có việc gì để làm liền đi theo một vị y sư trong quân học y thuật, cũng đỡ phải gây phiền phức cho người khác.”
Bọn họ, ý chỉ người Giang gia, là nửa thật nửa giả, xưa nay Ngụy Anh bệnh tật ốm yếu, học chút y thuật cũng là bình thường.
Chỉ là sư phụ của hawnz là thần y Khi Ảnh.
Khi Ảnh tới vô hình đi vô bóng, ngẫu nhiên đi qua Tĩnh Ninh thành liền chỉ dạy cho hắn một chút, để lại vài y thư cho hắn.
Chuyện này không có bao nhiêu người biết được, hiển nhiên cũng không cần để Lam Trạm biết.
Cũng may Lam Trạm không muốn tiếp tục truy hỏi nữa, Ngụy Anh nhẹ nhàng thở ra, tất bật nửa ngày, bây giờ hắn có chút mệt mỏi.
Lam Trạm thay hắn ém lại góc chăn, nói: “Ngủ đi.”
Ngụy Anh nhắm mắt lại, lại nghe thấy Lam Trạm nhẹ giọng nói: “Bệnh tật ốm yếu cũng không sao, trẫm sẽ bảo vệ ngươi bình bình an an.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook