Đêm, Tĩnh Ninh thành.

Ngụy Anh một thân bạch y, một mình ngồi trên thành lâu.

Mọi âm thanh đều im lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc động đậy.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp.

Trăng tròn treo cao, toả sáng rực rỡ.

Dưới thành cách đó không xa là doanh trại Cô Tô đóng quân, đen nghìn nghịt.

Từ khi Cô Tô cùng Khánh Quốc khai chiến tới nay, Khánh Quốc liên tiếp bại lui, quân đội Cô Tô một đường thế như chẻ tre chĩa kiếm vào Tĩnh Ninh thành.

Người Giang gia đều trung dũng*, nhận mấy vạn tướng sĩ thủ thành đánh trả Cô Tô hai tháng.

*Trung dũng: trung thành, dũng cảm.

Ai ngờ quân vương Cô Tô thấy không công phá được Tĩnh Ninh nên viết một bức thư cho Ngụy vương muốn cầu hoà, lại muốn Khánh Quốc cắt nhường Tĩnh Ninh thành.

Tĩnh Ninh thành là ải quan trọng, nếu mất, đối với Khánh Quốc hậu hoạn vô cùng.

Nhiều thế hệ Giang gia đóng giữ Tĩnh Ninh thành, tồn vong cùng Tĩnh Ninh, thề chết không hàng.


Lại vướng phải Khánh đế muốn yên bình, quyết tâm muốn cùng Cô Tô cầu hoà, hạ chỉ chặt đứt liên hệ với Tĩnh Ninh thành, mang toà thành này hai tay dâng lên Cô Tô.

Hiện giờ Tĩnh Ninh thành bị vây hơn một tháng, bốn phía đã sớm chỉ toàn địch.

Cô Tô tuyên bố nếu Giang gia hàng, bá tánh Tĩnh Ninh thành sẽ không sao; nếu dựa nào chỗ hiểm yếu chống lại......!Sẽ là thành phá người chết.

Ngụy Anh mệt mỏi khép lại mắt, vạt áo ở trong gió phần phật bay múa.

Dường như muốn theo trận gió này bỏ xuống thế tục.

"A Tiện!" giọng nói Giang Trừng vang lên từ sau người, hỗn loạn lại có vài phần hoảng loạn.
Ngụy Anh ngoái đầu nhìn lại hắn, Giang Trừng tiến lên vài bước, sắc mặt không thay đổi đứng bên cạnh hắn, nói: "Thân thể ngươi không tốt, ban đêm lạnh....!trở về thôi."
Ngụy Anh cười cười, nói: "Chuyện tới hiện giờ, cũng không cần để ý."
Hắn thường mang trên mặt nửa mặt nạ bạc, che đi hơn nửa dung nhan.

Khi còn bé hắn được Giang lão tướng quân nhận nuôi, cũng coi như cùng lớn lên với Giang Trừng.

Xưa nay hắn bệnh tật ốm yếu, không có duyên trên chiến trường, may mà có Giang lão tướng quân dạy dỗ có thể mưu lược binh pháp.

Lần đầu Ngụy Anh xuất hiện trong quân, tuy quân luôn thắng nhưng bởi vì dung mạo này nên gây chút phiền toái.

Giang lão tướng quân tìm người giỏi tay nghề làm cho hắn một cái mặt nạ.

Từ đó về sau hắn ở trong quân liền dùng mặt nạ gặp người.

Thân binh bảo vệ hắn thường nói dung nhan dưới lớp mặt nạ của Ngụy công tử có thể mê hoặc nhân tâm.

Hai người một trận trầm mặc, Ngụy Anh nói: "Sư phụ hắn...!đã có quyết định?
Giang Trừng thở dài: "Ước chừng......liền ở lại mấy ngày."
Giang lão tướng quân nửa đời ngựa chiến, bảo vệ biên quan Ngụy quốc, vậy mà Cô Tô đáng giận lại muốn hắn tự mình mở thành đầu hàng.

Tay Ngụy Anh giấu ở dưới tay áo nắm thật chặt, sư phụ nửa đời trung dũng làm sao chịu được khuất nhục này.
Hốc mắt Giang Trừng cũng đỏ, chỉ nói: "Cha nói.....nếu có thể lấy tàn khu này bảo vệ bá tánh yên bình, liền cũng, liền cũng....."
Ngữ khí hắn nghẹn ngào, Tĩnh Ninh thành bị phá, bọn họ là cựu thần Ngụy quốc thà chết không hàng, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt.

Nếu mà chết cũng không sao, nhưng lại cứ bị Cô Tô làm nhục.

Ngụy Anh không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai trấn an hắn.

Giang Trừng luôn mãi do dự, nói: "A Tiện.....!Ngươi không phải người Giang gia, lúc thành phá ngươi có thể....."

"Giang Trừng." Ngụy Anh bình tĩnh đánh gãy lời nói của hắn: "Ngươi biết tính ta mà."
Hắn chịu ơn Giang thị tất nhiên sẽ cùng Giang thị sống chết, thanh âm Ngụy Anh mang theo chút mệt mỏi: "Ta biết ngươi là có ý tốt.

Chỉ là bỏ các ngươi sống tạm hậu thế, ta không làm được."
Hắn cười bình đạm, bỗng nhiên giơ tay mở mặt nạ trên mặt ra.

Ánh trăng chiếu rọi, người trước mắt mặt mày như hoạ, mang theo vẻ đẹp hút hồn người khác.

Hô hấp Giang Trừng không khỏi cứng lại.
Ngụy Anh bước lên thành lâu, liếc mắt nhìn chiếc mặt nạ theo hắn mấy năm một cái, cuối cùng buông tay.

Mặt nạ chế từ bạc từ đầu tường rơi xuống, dừng trên bờ cát, vỡ thành hai nửa.

Từ này về sau, trên đời này không có Ngụy công tử.

Im lặng một lát, Ngụy anh nói: "Trở về thôi."
Trên thành lâu lần nữa yên tĩnh trở lại.

Thật lâu sau, mặt nạ trên bờ cát được người nhẹ nhàng nhặt lên.

Vốn chỉ muốn trước khi hồi kinh đến xem Tĩnh Ninh thành một chút, lại không nghĩ thấy được một màn này.

Ma xui quỷ khiến Lam Trạm lại sai người mang mặt nạ này về chỗ ở của mình.

Ngày thứ hai, chủ soái quân Cô Tô đứng trong doanh trại cùng Lam Trạm, cung kính nói: "Bệ hạ, mạt tướng đã an bài thoả đáng, cung thỉnh bệ hạ hồi kinh."
Lam Trạm gật đầu, lần này hắn cải trang tới biên cảnh, trong kinh tuy rằng có hoàng thúc trấn thủ, nhưng cũng không tiện ở trong quân lâu.

Dù sao Tĩnh Ninh thành đã là vật trong tay hắn, không cần nhất thời nóng lòng.

Hắn chỉ vào cái mặt nạ rách trên án thư nói: "Vật này các ngươi có biết không?"

Một người nói: "Hồi bệ hạ, đây hẳn là trong quân Giang thị, vật Ngụy công tử sử dụng."
Lam trạm nhướng mày: "Ngụy công tử?"
Người nọ tiếp tục nói: "Đúng vậy.

Người ta đồn Ngụy công tử là con nuôi của Giang lão tướng quân, ở trên chiến trường lấy mặt nạ gặp người, không ai nhìn thấy chân dung của người này."
Lam Trạm có chút hứng thú, chỉ nói: "Thần bí như thế, không biết là vì sao?"
Một chủ tướng khác nói: "Bệ hạ có điều không biết, người này có vài phần bản lĩnh.

Quân ta lâu như vậy còn không công phá được Tĩnh Ninh thành nguyên nhân là bởi người này."
Lam Trạm gật đầu, nhưng có chút ý nghĩ.

Bàn xong một chút việc, Lam Trạm nói: "Ý của Nhiếp Chính Vương, toàn bộ người Giang thị đều phải áp giải về hoàng thành."
Dừng một chút Lam Trạm lại nói: "Đến cả vị Ngụy công tử kia cũng mang về cho trẫm."
Các tướng lĩnh vội lĩnh mệnh.

L
Không biết vì sao, Lam Trạm lại nghĩ tới bóng trắng kia dưới ánh trăng.

Hắn thuận miệng nói: "Đừng làm hắn bị thương."
- ------
Lời của tác giả:
Buổi tối, khoảng cách lại xa, Lam Trạm không nhìn thấy Tiện Tiện như thế nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương