Ma Đao Sát Tinh
-
Chương 36: Gió mát trăng thanh
Lão già bèn lên tiếng nói:
- Rượu thịt để còn nóng hổi, vậy chắc chắn bọn họ đã bỏ đi chẳng bao lâu. Nhưng bọn họ lại đi đâu thế?
Gã đàn ông đứng tuổi thoáng hiện một nét mặt lạnh lùng và khinh bỉ qua sắc mặt cười nhạt, nói:
- Với người có tên tuổi như Cát Lão sư, suốt ba mươi năm qua đã làm cho cả giới giang hồ đều phải kiêng sợ trước uy danh của Tề Thiên Đại Thánh Cát Tiểu Ba, thế mà nay lại tỏ ra khiếp sợ trước một hạng tiểu bối như Châu Nhân Ký hay sao?
Cát Tiểu Ba cười nhạt nói:
- Ông chớ nên nói khích già, từ trước đến nay già chẳng hề để cho ai khích mình được cả. Suốt mấy mươi năm qua, lúc nào ông cũng nghĩ cách mượn tay kẻ khác để hạ kẻ thù địch với mình. Nầy Hà Duy Dùng, với Lăng Hư Bát Chỉ thần công của ông, tại sao ông không mang ra tranh tài thử với Châu Nhân Ký và Cửu Thủ Yêu Phụ, cho già đây được dịp mở rộng tầm mắt?
Một lão già râu rìa đứng bên cạnh trông thấy hai người cãi vã nhau, bèn lên tiếng nói:
- Suốt mấy mươi năm qua, nhị vị chỉ vì một ít việc nhỏ nhặt mà sanh mối hiềm khích với nhau, mải cho đến giờ nầy vẫn không thể thanh toán được. Cùng là môn hạ của của lịnh chủ, mà lúc nào cũng cãi vã với nhau xung khắc như lửa với nước, nếu người ngoài nghe được thì chẳng phải làm trò cười cho người ta hay sao? Giờ đây, tôi thấy tốt hơn nên trở về thỉnh thị, để nhờ sự định đoạt của lịnh chủ. Nếu việc nấy quả có Cửu Thủ Yêu Phụ nhúng tay, thì chúng ta e rằng không đủ sức đối phó, làm hỏng cả việc to.
Hà Duy Hùng cất tiếng cười nhạt, rồi nhanh nhẹn nhảy ra khỏi phòng.
- Số người chung quanh cũng nối gót nhau nhảy ra ngoài. Trong khi đó, Hà Duy Hùng bỗng lại vọt người bay thẳng lên không, rồi nhào lộn một vòng nhắm hướng sau bức tường nơi hai cô gái trú ngụ xẹt thẳng tới. Số người chung quanh thấy vậy, không khỏi kinh hoàng thất sắc, đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Cát Tiểu Ba nói:
- Không thể để mặc cho ông ấy xông vào chốn hiểm nguy như vậy!
Chúng ta hãy mau chạy theo để giúp cho ông ấy một tay, không thể để một việc hiềm khích nhỏ nhen, lại làm hỏng cả việc to!
Nói đoạn cả bọn đồng nhanh nhẹn vượt qua tường lao thẳng đi.
Lúc bấy giờ, Châu Nhân Ký và Tấn Lân đã từ ngoài nhanh nhẹn nhảy trở vào gian phòng. Châu Nhân Ký đưa mắt nhìn con chim chin đầu bằng ngọc để trên bàn một lượt, nói:
- Cửu Thủ Yêu Phụ là một nhân vật lợi hại đến bực nào, tại sao từ trước đến nay ngu huynh chẳng hề được nghe nói tới? Vậy không hiểu hiền đệ có biết rõ chăng?
Tấn Lân lắc đầu, vì sự thực thì y cũng không biết rõ.
Châu Nhân Ký lại nói:
- Bọn người vừa rồi không hiểu lai lịch ra sao?
Tấn Lân nói:
- Tiểu đệ so với ông anh, thì chỉ là mới dấn bước giang hồ, vậy ông hỏi đường nơi một gã mù, thì làm sao có thể trả lời cho được.
Châu Nhân ký lộ vẻ trầm ngâm một lúc nói:
- Hai cô gái áo xanh kia chắc chắn là môn hạ của Cửu Thủ Yêu Phụ.
Vậy hai chúng ta cũng nên đến đó rình xem cho biết mọi việc.
Tấn Lân thầm nghĩ rằng:
- Pho Giáng Long Kinh và Thanh Ngô Câu Kiếm, kể từ khi bị cướp mất trong tay củ Vô Tình Tú Sĩ tại Trung Sơn hồ, thì có một dạo ai nấy đều đồn dãi đấy chính là hành động của Ngũ Hành Cốc. Nhưng sau đó thì mọi người tìm hiểu rõ ra, đấy là những lời đồn đãi sai ngoa. Thế rồI từ đấy đến nay, không còn ai biết được hai bảo vật đó ở đâu nữa. Xem ra việc hôm nay , có lẽ cũng lại là do những lời đồn đãi sai lạc đã gây ra chăng? Nhưng đối với những việc trọng đại trong võ lâm như vầy ta cũng nên tìm hiểu cho biết.
Bởi thế, Tấn Lân bèn lên tiếng đáp:
- Tại hạ theo sát ông anh vậy.
Dứt lời, cả hai cùng nhanh nhẹn lướt ra khỏi gian phòng. Ở phía sau bức tường có khung của tròn kia, là một khu vườn rộng rãi, bên trong cây cối um tùm, trăm loài hao đua nở đủ màu sắc. Sau lớp cành lá sum sê, thoáng hiện một tòa lầu xinh đẹp.
Tròi đã chạng vạng tối, sao thưa nhấp nháy đó đây, cả khu vườn đang nằm im lặng, trên gian lầu có bóng đèn mờ tỏ, và tựa hồ không có bóng người.
Bỗng nhiên, có một bóng đen thoáng hiện trước cửa gian lầu rồi vọt người bay thẳng lên cao ngời hai trượng, sữ dụng thế Thê Vãn Thiên Không tiếp tục vọt lên cao hơn nữa.
Chiếc bóng đen ấy, nối tiếp thay đổi ba thế nhào lộn, rồi nhanh như điện chớp, buông người rơi trở xuống, đứng yên trên mái ngói cong.
Bóng người ấy sau khi đứng yên lại trong giây lát, liền nhảy nhẹ nhàng xuống dãy hành lang trên lầu cao.
Bóng người ấy hết sức nhanh nhẹn, lướt tới nhẹ nhàng như một đợt khói mỏng, tiến đến sát cánh cửa có nhiều lỗ thủng tròn, thò mắt nhìn vào phía trong….
Thốt nhiên, bóng người ấy gào lên một tiếng thảm thiết, đưa tay bụm lấy con mắt phía trái, rồi nhào ngửa ra sau!
Tức thì, từ trong gian lầu có một giọng cười nhạt trong trẻo vọng ra rằng:
- Lén đến nhìn trộm vào khuê các, rõ ràng là phường dâm bôn. Cô nương nghĩ tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu nên mới hủy đi một mắt của ngươi mà thôi!
Ngay lúc ấy, lại có mấy bóng đen nữa lao thẳng tới dãy hành lang của gian lầu. Tức thì, có một giọng nói nghe lạnh buốt đến tận xương tủy nổi lên rằng:
- Tiện tỳ, ngươi khi không lại gây thương tích cho kẻ khác, quả là phường tâm địa ác độc, ta không thể nào tha thứ cho ngươi. Vậy, ngươi hãy mau bước ra trả lời câu hỏi của ta, bằng không, thì chớ trách lão phu vô tình đấy nhé.
Từ bên trong gian lầu, liền bay ra một chuỗi cười trong trẻo như chuông bạc, nghe rất vui tai rằng:
- Ra thì ra, có ai sợ con quỉ già ngươi đâu? Nhưng, trong khu vườn nầy thực ra có lắm ma quái, nên chỉ e rằng bọn các ngươi mới kéo đến đây gây sự, chưa làm được việc chi, thì đã thiệt thân mất mạng rồi. Như vậy, tất không tránh khỏi cái cảnh nước mắt anh hùng phải ướt đẫm vạt áo đó.
Lúc ấy, một vầng trăng sáng vừa nhô lên ở góc trời Đông, chiếu rọi lờ mờ mấy cái bóng ma đang hiện rõ ở trên dãy hành lang, mặt mày âm u lạnh lùng, khiến ai nhìn đến cũng phải rung mình rỡn ốc.
Trong bọn người vừa xông đến, có một lão già râu ngắn, vừa nghe qua lời nói của cô gái nọ, thì đôi mắt bỗng sáng quắc, quay đầu lại nhìn qua khắp nơi một lượt, rồi cười nhạt nói:
- Lão phu nào lại trúng kế dọa nạt ấy của lũ tiện tỳ các ngươi sao?
- U Linh quỉ Sứ ông, bấy lâu nay nổi danh là một tên ma đạo đầu xỏ ở tại Trung Nguyên, thế mà đôi mắt lại không sáng suốt tí nào cả, vậy nào có đáng mặt chi kéo đến đây gây sự với cô nương?
U Linh Quỉ Sứ nghe thế thì không khỏi giật mình. Ngay lúc đó, bốn bể bỗng có tiếng hú ghê rợn nổi lên không dứt. Tiếng hú ấy không ngớt bay lâng lâng nữa đêm khuya lạnh lẽo nghe vô cùng thê lương, khiến dù người bạo dạn đến đâu cũng không khỏi kinh hoàng.
Hơn nữa, tiếng hú rùng rợn ấy lại ngầm chứa một luồng nội lực mạnh mẽ vô song, làm cho không khí cả khu vườn đều bị đảo lộn, xoáy tròn như một ngọn gió trốt, rung chuyển cả nhành lá, khiến cho một số lá cây bị rơi rụng lả tả.
Số quần hùng trong giới giang hồ đang ẩn mình kín đáo giữa nhành lá dày đặc kia biết không thể nào tiếp tục ngồi yên được, nên đua nhau buông người bay xẹt xuống đất. Liền đó có một tiếng quát to lên rằng:
- Lão quái vật kia, ngươi làm tiếng quỉ khóc ma rên chi thế?
U Linh Quỉ Sứ liền ngưng ngay tiếng hú di động thân mình, nhảy nhẹ nhàng xuống gian lầu, rồi cất tiếng âm u cười ngạo nghễ nói:
- Các ngươi không ai là không biết, bất luận việc gì, khi lão phu đã ra tay hành động thì nhất định không cho phép một kẻ nào lại nhúng tay gàn trở. Nếu ai trái lại thông lệ ấy của ta, thì hãy mau đến cửa Diêm Vương để trình diện.
Câu nói của lão ta chưa dứt thì bỗng nghe một chuỗi cười to đáp rằng:
- Cái lệ ấy của ông, chẳng qua có thể dọa được những bọn tiểu tốt trong giới giang hồ mà thôi. Nhưng trong đêm nay, số người đến đây không ai là kẻ tiếng tăm không vang lừng cả. Vậy, thử hỏi số anh hùng hào kiệt nầy có ai lại sợ ngươi? Ta khuyên người nên cụp đuôi cút đi là hơn, nếu chẳng thế, thì uy danh bấy lâu nay của ngươi sẽ phải trôi theo dòng nước đó!
- Ngươi là ai thế?
U Linh Quỉ Sứ không ngớt xoay chuyển dõi tròng mắt chiếu ngời và sâu hiểm, chứng tỏ trong lòng lão ta đang băng khoăn lo sợ.
Ngay lúc ấy, lại có một bóng xẹt nhanh tới như gió hốt, rồi đáp nhẹ nhàng xuống trước mặt U Linh Quỉ Sứ. Khi bóng người ấy đứng yên, thì thấy đấy là một lão già thần sắc hung tợn, râu dài bạc phơ, cười nói:
- Chắc ngươi biết già đây là ai chứ?
Đôi mắt của U Linh Quỉ Sứ chiếu ngời ánh sáng lạnh buốt, gằn giọng nói:
- Thì ra là Thần Đao Tôn Giả, người cầm đầu Thất Tôn Giả ở Lệ Sơn. Ngươi tại sao lại dám đến làm ngang trước mặt lão phu? Dù cho Lệ Sơn Lão Yêu có đích thân đến đây, lão phu cũng vị tất đã sợ kia mà.
- Thật thế không? Cô nương muốn xem qua cho biết võ công của các ông ai hơn ai kém!
Một giọng nói trong ngần như chuông bạc từ trong vừa vọng ra, tức thì lại thấy đôi chị em song thai nhanh nhẹn bước đến lan can tòa lầu.
Số thủ hạ của U Linh Quỉ Sứ dẫn tới, dường như đều nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi hành lang của tòa lầu ấy.
Dưới bóng trăng sáng, hai cô gái song thai ấy, trông xinh đẹp chẳng khác tiên nga, dáng điệu hết sức dịu dàng, dôi mắt trong veo, khiến cho mọi người nhìn đến phải xiêu hồn lạc phách. Hai người giống nhau y hệt, không thể nào phân biệt được ai là ai.
U Linh Quỉ Sứ ngửa mặt cười ngạo nghễ nói:
- Lão phu đâu lại sa vào cái kế mượn tay người để giết kẻ thù của bọn tiện tỳ các ngươi hay sao?
Cô gái áo xanh đứng bên phía trái, đưa tay lên vuốt lại mớ tóc xanh như mây, rồi mỉm cười tự nhiên qua một nụ cười vô cùng khiêu gợi, thỏ thẻ giếng oanh nói rằng:
- Theo cô nương được biết, thì Lệ Sơn Thất Tinh đều là người lòng dạ ác độc, từ xưa đến nay không có kẻ nào khoát chết được dưới bàn tay của họ. Riêng việc mượn tay người để giết kẻ thù, thì cô nương chẳng khi nào thèm làm. Song để xem trong đêm nay, ông có thể sống còn mà rời khỏi nơi đây hay chăng?
Số quần hùng trong giới giang hồ, vừa nghe qua cái tên Thần Đào Tôn Giả, lãnh tụ của Thất tôn Giả Tại Lệ Sơn, thì đều giật nẩy mình.
Bọn họ tuy ai nấy đều có ý nghĩ bỏ chuồn êm, nhưng người nào cũng sợ làm thế thì sẽ tổn thương đến danh vọng của mình. Do đó, người nấy đưa mắt nhìn người kia, chẳng khác nào đôi chân đã mộc rễ xuống đất không làm sao di động được vậy.
Thần Đao tôn Giả cất tiếng to cười ha hả, nói:
- Lời nói của cô nương phải lắm…!
Cô gái mặc áo xanh đứng ở bên phải cất tiếng cười giòn nói:
- Ông cũng chớ nên quá đắc ý. Dù cho ông có thắng được U Linh Quỉ Sứ, thì trong dêm nay vẫn còn có người hạ được ông kia!
Thần Đao Tôn Giả không khỏi giật mình, gằn giọng quát rằng:
- Ai?
- Ông đánh bại được U Linh Quỉ Sứ xong, thì còn sợ chi người ấy không xuất hiện hay sao?
Thần Đao Tôn Giả cất giọng lạnh lùng cười khanh khách… Thốt nhiên, U Linh Quỉ Sứ dùng thế Thu Long Xuyên Không nhảy thẳng lên gian lầu cao nhanh như một luồng điện xẹt, quát rằng:
- Hai con tiện tỳ kia, mau đưa pho Giáng Long Kinh ra!
Vừa nói, lão ta vừa vung mười ngón tay chụp về phía đối phương nhanh như chớp.
Lão ta có dụng tâm vô cùng ác độc, là muốn bất thình lình tràn tới tấn công để bắt sống ngay hai cô gái ấy. Nào ngờ đâu, giữa lúc lão ta vọt người bay lên không, thì hai bên của Thần Đao Tôn Giả bỗng có Hà Duy Hùng và Cát Tiểu Ba nhanh nhẹn vọt tới vung chưởng đánh ra một ngọn kình phong từ hai bên công thẳng vào U Linh Quỉ Sứ.
Nhưng các môn hạ của U Linh Quỉ Sứ đã trông thấy kịp, nên đồng loạt tràn tới tấn công thẳng vào sau lưng của Hà Duy Hùng và Cát Tiểu Ba, khiến ánh đao sáng ngời tung bay như gió, kình phong ồ ạt tiến tới như muôn ngàn đợt sóng ngoài bể khơi.
Thế là chẳng mấy chốc cuộc xô xát đã trở thành một trận hỗn chiến ác liệt.
Hơn nữa, cũng chính vì vậy mà những người đến đây đều để lộ lai lịch của mình. Cát Tiểu Ba và Hà Duy Hùng đều chính là môn hạ của Lệ Sơn Lão Yêu. Lệ Sơn Lão Yêu kể từ khi đoạt được pho Giáng Long Kinh ở tại Mộng Sơn, đến nay bỗng lại đi tìm kiếm, như vậy, chắc chắn họ lại bị kẻ khác cướp mất đi rồi. Suốt nửa năm nay, trong giới giang hồ có vẻ hết sức yên ổn, chính là bở lẽ ấy. Vì tất cả mọi người đều đang âm thầm dò xét về tung tích của pho Hàn Thiết Quan Âm. Giáng Long Kinh và Ngô Câu Kiếm. Trước khi họ tìm hiểu được rõ tung tích của những bảo vật ấy, người nào cũng như người nấy, không muốn gây mối thù hằn chi với ai cả.
U Linh Quỉ Sứ đối với việc Cát Tiểu Ba và Hà Duy Hùng tràn tới tấn công tại phía sau lưng mình, không xem vào đâu cả. Mười ngón tay của lão ta vẫn tíêp tục chụp thẳng tới về phía sau hai cô gái.
Khi mười đầu ngón tay của lão ta bay đến sát bên cạnh người đối phương thì bỗng lão ta hoa cả đôi mắt, rồi không còn thấy hình bóng của hai cô gái ấy đâu nữa, nên không hỏi giật mình sửng sốt!
Ngay lúc đo bỗng nghe có tiếng Thần Đao Tôn Giả từ phía sau lưng lạnh lùng cười rằng:
- Ngươi cũng quả là to gan làm liều quá, dám xen vào để ngăn cản việc làm của ta đây.
U Linh Quỉ Sứ quay phắt người lại, cất giọng ghê rợn, quát rằng:
- Ngươi mà cũng dám lớn lối trước mặt lão phu nữa hay sao?
Nói đoạn, lão ta liền vung tay đánh mạnh ra, gây thành một luồng kình lực mãnh liệt, như có thể xô bạt được cả núi đồi!
Sau một tiếng ầm thực to, hai luồng kình lực của đôi bên đã va chạm thẳng với nhau, gây thành một cơn gió trốt mãnh liệt, khiến cây cối trong vòng mười trượng đều gãy nhành đổ lá tung bay mịt mù, cả cát đá trên mặt đất cũng tung cả lên trời, khiến ai trông thấy cũng phải kinh hãi.
Trong khi đó, thân hình của U Linh Quỉ Sứ đang bay lơ lửng trên không, liền nương vào sức dội lại từ sự va chạm vừa rồi, buông nhẹ người rơi trở xuống mặt đất.
Trong khi đó, thì Cát Tiểu Ba và Hà Duy Hùng đang đánh nhau quyết liệt với số môn hạ của U Linh Quỉ Sứ.
Thần Đao Tôn Giả bỗng quát to lên một tiếng như sấm nổ rằng:
- Hãy ngưng tay đã!
Tiếng quát của lão ta chứa đầy chân lực, nên rung chuyển cả màn tai của những người chung quanh. Bởi thế, hai phe đang đánh nhau đều nhất loạt ngừng tay, vọt người nhảy lui ra sau.
Thần Đao Tôn Giả đưa đôi mắt sáng ngời và đầy uy nghi, nhìn thẳng vào U Linh Quỉ Sứ cười nhạt nói:
- Trước khi chưa tìm hiểu rõ được sự thật, đánh nhau chỉ vô ích mà thôi. Cò ngao tương tranh, chỉ đưa đến ngư ông đắc lợi. Có đúng như thế không?
Hai cô gái mặc áo xanh bỗng lại xuất hiện trên gian lầu. Cô gái đứng bên phía trái cười giòn nói:
- Ông muốn tìm hiểu được sự thực chi, hãy nói ra cho cô nương nghe thử?
- Pho Giáng Long Kinh và Thanh Ngô Câu Kiếm hiện giờ ở đâu?
Cô gái cất giọng trong trẻo, cười khanh khách nói:
- Ông hỏi cô nương, rồi cô nương biết sẽ hỏi ai?
Ngụ ý trong lời nói ấy, đã bảo cho đối phương biết các cô ta chỉ là người ngoại cuộc. Đôi mắt của Thần Đao Tôn Giả trợn to đến gần tét cả hai khóe, mặt tràn đầy sát khí, cười nhạt nói:
- Trong bình sinh, lão phu tuyệt đối không khi nào lại hành động một cách mù mờ, vậy chính các ngươi là người hiểu rõ mọi việc hơn ai hết!
Hai cô gái tươi cười, trong chẳng khác nào hai đoá hoa bá hợp đang nở nói:
- Ông bảo là ông không khi nào lại bắn tên không có đích, nhưng ông nên biết, hễ sai một li thì lệch đi một dặm. Phương chỉ, nếu cô nương có thể lấy pho kinh và thanh kiếm ngay trước mặt đương gia của ông, thì đâu lại sợ chi ông mà phải chạy chối?
Thần Đao Tôn Giả không khỏi sửng sốt, vì cảm thấy lời nói của cô gái kia thật là hữu lý. Do đó, thái độ của lão ta cũng liền thay đổi hẳn.
Lão ta tự hối hận vì đúng lý mình không nên tùy hỏi pho kinh và thanh kiếm trước tiên, trong khi có mặt quần hùng trong giới giang hồ. Giờ đây bị cô gái kia vạch trần ra như vậy, thì có khá nào tự thừa nhận là Lệ Sơn Lão Yêu đã lén đến Điệp Thúy Sơn Trang tại Vỉ Sơn Hồ, để cướp pho kinh và thanh kiếm trước đây.
Quả nhiên, số quần hùng chung quanh sau khi nghe qua lời nói ấy thì đều ngơ ngác nhìn nhau, rồi xầm xì bàn tán không ngớt.
Lúc ấy, cô gái áo xanh kia lại nói:
- Dù cho cô nương có biết tin tức của pho kinh và thanh kiếm ấy ở đâu, nhưng số người hiện diện ở đây, ai đều có lòng dạ riêng tư nấy, vậy thử hỏi cô nương biết chọn ai để nói rõ sự thực đó?
Thần Đao Tôn Giả liền hiện lên một nét vui mừng qua đôi mắt, nói:
- Có phải cô nương bảo, là mình đã biết tung tích pho kinh và thanh kiếm hiện giờ ở đâu chăng?
- Lẽ cố nhiên là ta đây biết rõ hơn ông chút đỉnh.
- Như vậy, ý của cô nương tính sao?
Cô gái nhướng cao đôi mày, cười nói:
- Việc ấy mà còn phải hỏi nữa sao? Hể kẻ nào mạnh nhất, có thể áp đảo được hết thảy đối phương, thì kẻ ấy sẽ đến hỏi cô nương đây!
Thần Đao Tôn Giả biết hai cô gái có ý định mượn tay kẻ khác, để sát hại kẻ thù giúp mình. Nhưng hiện giờ lão ta đã đang ở trên thế cỡi cọp, vì nếu số quần hùng hiện diện, tại khu vườn nầy, chỉ cần có một người sống còn để rời đi, thì việc phái Lệ Sơn cướp đi pho kinh và thanh kiếm sẽ được đồn đãi ra ngoài ngay. Như vậy, từ nay về sau nhóm Lệ Sơn muống làm việc gì, cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Do đó, lão ta bèn liếc mắt ra hiệu cho Cát Tiểu Ba.
Tức thì, Cát Tiểu Ba bèn nhanh nhẹn lướt tới bên cạnh lão. Thần Đao Tôn Giả hạ giọng nói nhỏ rằng:
- Người của bản sơn được bố trí ra sao?
Cát Tiểu Ba đáp rằng:
- Hiện giờ ở bên ngoài khu vườn đã có người của chúng ta bao vây chặt chẽ, chẳng khác nào thiên la địa võng. Có phải trong đêm nay chúng ta sẽ tóm hết số người hiện diện tại khu vườn nấy, không để một tên chạy thoát hay chăng?
Thần Đao Tôn Giả gật đầu nói:
- Còn hành tung của Cửu thủ Yêu Phụ và Châu Nhân Ký…?
Cát Tiểu Ba nói:
- Vẫn chưa dò xét được!
Qua câu hỏi đó, đã chứng tỏ Thần Đao Tôn Giả đang có một sự kiêng sợ trong lòng, nên còn do dự chưa dám hành động. Nhưng sau khi nghe được câu trả lời của Cát tiểu Ba thì trong lòng lão ta đã quyết định dứt khoát, liếc mắt ra hiệu cho Cát Tiểu Ba và người nầy liền nhanh nhẹn nhảy lui đi.
U Linh Quỉ Sứ đã nhận ra thâm ý ác độc của Thần Đao Tôn giả, cất giọng cười nghe ằng ặc rất quái dị, đôi mắt sáng quắc, gằn giọng nói:
- Thấn Đao Tôn Giả, có phải ông định vậy túm hết số người hiện diện ở đây không? Ông nên biết, việc đời vị tất đi theo ý muốn của mình được đâu?
Thần Đao Tôn Giả cười nhạt nói:
- Nếu đặt vào hoàn cảnh của tôi, thì ông sẽ tính như thế nào?
U Linh Quỉ Sứ biến hẳn sắc mặt, gằn giọng nói:
- Nếu ngươi muốn hành động ngang tàn thì phải bước qua cửa ải trấn giữ của lão phu đây đã.
Nói đoạn, lão ta bèn ngó sang một tên thủ hạ ở cạnh đấy, quát rằng:
- Hãy mau cho quần hùng có mặt tại đây hay, hợp lực mở đường máu thoát ra khỏi khu vườn nấy kẻo thiệt thân vô ích!
Tiếng nói của lão ta trong trẻo, bay lâng lâng giữa không gian, nên số quần hùng đều nghe được rõ mồn một. Bởi thế, tất cả mọi người đều xôn xao cả lên, ùn ùn nhắm hướng bên ngoài lao vút đi.
Thần Đao Tôn Giả liền quát một tiếng to, tức thì từ trên vai có một vệt ánh sáng xanh lè lóe lên, đồng thời cất tiếng cười nhạt rằng:
- U Linh Quỉ Sứ, ngươi hãy nạp mạng lại đây cho ta!
Sắc mặt của U Linh Quỉ Sứ trông lạnh buốt như băng giá nói:
- Chưa chắc đâu!
Vừa nói, lão ta từ từ đưa tay lên vai, rút xuống một ngọn ác quỉ thủ.
Ngọn Ác Quỉ Thủ nầy, chính là món binh khí mà U Linh Quỉ Sứ đã nhờ nó mà nên danh. Nó làm bằng một thứ hàn thiết rất tốt, trong năm ngón tay của nó, có chứa những ám khí hết sức độc, có thể phá vỡ được cương khí của đối phương.
Lúc bấy giờ, cả đôi bên đều hiểu rằng, đối phương là một tay kình địch, nên mỗi một bước đi của họ đều vô cùng thận trọng, chỉ chực nắm lấy cơ hội tốt, là vung binh khí đánh ra. Do đó, đôi bên nhìn vào nhau chòng chọc, đưa chân bước đi chẫm rãi từ bước một, khiến không khí trở thành hết sức căng thẳng.
Giữa lúc đó, trên gian lầu cao, hai cô gái áo xanh đứng trên nhìn xuống mỉm cười. Cô gái đứng bên phía phải bỗng lên tiếng nói:
- Phù tỷ, để tiểu muội làm cái trò nầy cho chị xem.
Nói đoạn nàng bèn đưa cánh tay phải lên, rồi co một ngón tay lại, nhắm búng thẳng vào một ngọn cây ngắc hạnh cao chọc trời ở phía trước mặt. Tức thì một luồng chỉ phong mạnh mẽ bay ra, khiến nhành lá rậm rạp của ngọn cây liền được vạch trống ra. Thế là, bỗng có hai bóng người từ nơi ấy bay xẹt nhẹ nhàng xuống, rồi lại đứng yên nơi dãy hành lang của tòa lầu.
Hai bóng người đó, không ai khác hơn là Châu Nhân Ký và Tấn Lân.
Châu Nhân Ký sắc mặt đầy vẻ lạnh lùng nói:
- Đôi mắt của cô nương quả sáng lắm, có thể đứng đây mà nhìn thấy rõ cả nơi ẩn mình của chúng tôi. Xin hỏi tánh danh và lai lịch của hai cô nương là gì?
Cô gái mặt áo xanh đứng bên phải, cười dịu dàng nói:
- Ngu tỷ muội đều họ Trần, tôi là Trần Dung, còn tỷ tỷ là Trần Phù.
Các hạ có lẽ chính là Châu đại hiệp, một người chỉ qua một thế kiếm đã làm rung chuyển cả võ lâm đó chăng?
Châu Nhân Ký không khỏi sửng sốt nói:
- Tôi chẳng dám nhận lời khen tặng quá đáng ấy của cô nương.
Trần Dung đưa mắt nhìn xuốn phía dưới lầu nói:
- Lai lịch của ngu tỷ muội tạm chưa thể nói rõ ra được. Vậy xin các hạ hãy đoán thử xem giữa Thần Đao Tôn Giả và U Linh quỉ Sứ ai thắng ai bại?
Châu Nhân ký đưa mắt nhìn qua Thần Đao Tôn Giả và U Linh Quỉ Sứ một lượt thấy hai người đang thủ thế, sửa soạn choảng nhau, nhưng chưa có bên nào ra tay trước, bèn lắc đầu nói rằng:
- Tại hạ không dám đoán càn, mà cũng không muốn nhúng tay vào chuyện thị phi nầy.
Trần Phù bỗng cất tiếng cười khanh khách, nói:
- Nếu thế thì các hạ đến đây để làm gì?
Châu Nhân Ký cứng miệng không thể trả lời được.
Trần Phù đưa mắt nhìn qua Châu Nhân Ký một lượt, lại nói:
- Lưỡi đao của Thần Đao Tôn Giả hết sức độc, lại thêm lão ta là người có đao pháp rất tinh tuyệt, trong võ lâm ngày nay chẳng có mấy người có thể đối địch nổi với lão ta. Các hạ tuy là người nổi danh trong giới giang hồ, nhưng đấy chẳng qua nhờ cái duyên may mắn mà thôi.
Tôi nói thẳng xin các hạ chớ tức giận, và nếu các hạ đánh nhau với Thần Đao Tôn Giả, thì không ngoài mười thế võ, thì các hạ sẽ bị bại ngay!
Châu Nhân Ký nghe qua lời nói khích ấy, thì đôi mày bỗng nhướng cao, nói:
- Cô nương không thể khiêu khích được tại hạ đâu!
Trần Phù mỉm cười nói:
- Các hạ chẳng phải có ý định, đem tài nghệ ra đọ sức với các cao thủ trong võ lâm hay sao? Thế vì lẽ gì giờ đây các hạ lại tỏ ra khiếp sợ như vậy?
Châu Nhân Ký giận dữ nói:
- Tại hạ không muốn bị kẻ khác lợi dụng!
Nói đoạn y liền quay qua Tấn Lân nói:
- Chúng ta hãy đi thôi!
Vừa nói dứt lời, thì cả hai bèn nhanh nhẹn quay người định bỏ đi.
Trần Dung vội vàng nạt rằng:
- Hãy đứng yên lại!
Châu Nhân Kỳ không khỏi sững sốt, quay mặt lại hỏi rằng:
- Cô nương còn có lời chi định nói nữa?
Sắc mặt của Trân Dung như được phủ lên một lớp sương lạnh, cười nói:
- Nếu anh có ý định tìm hiểu nguyên nhân cái chết của lịnh sư, thì hãy nghe cô nương nói đây hay hơn.
Châu Nhân Ký như bị một đòn đánh mạnh, mặt liền biến sắc.
Trong khi đó, hai cô gái đang đưa mắt nhìn chăm chú vào Thần Đao Tôn Giả và U Linh Quỉ Sứ ở phía dưới lầu. Do đó, Châu Nhân Ký bất giác cũng đưa mắt nhìn theo.
Lúc ấy, U Linh Quỉ Sứ đang vung tròn ngọn ác quỉ thủ trên không rồi tràn tới dùng thế tính thìn dỉ vị công thẳng về phía đối phương.
Một cao thủ trong võ lâm quả chẳng phải tầm thường, liền ngay đó đã thấy cả một vùng sao bạc lạnh buốt nhấp nháy nơi nơi, kình phong cuốn ra tứ phía, ồ ạt tấn công vào Thần Đao Tôn Giả.
Thần Đao Tôn Giả bèn đưa ngang lưỡi dao độc ra trước mặt, tập trung tinh thần theo dõi thế đánh của đối phương chẳng hề nhúc nhích.
Lão ta đợi đến khi những vì sao bạc lạnh buốt kia cuốn đến sát thân mình, thì mới bất thần tràn nhanh về phía trước, đi đôi với một vệt ánh sáng xanh lè, chói rực.
Bóng của hai người liền sáp lại sát bên nhau, nhưng lại liền dang ra xa tức khắc. Sau đó, bỗng nghe tiếng sắt thép va chạm nhau, ngân dài không dứt, khiến U Linh Quỉ Sứ phải nhanh nhẹn nhảy ra xa.
Trong khi đó, sắc mặt của U Linh Quỉ Sứ đã trở thành hung dữ, ghê rợn. Chiếc áo dài của lão ta, đã bị lưỡi dao của đói phương chém tét ra thành từng mảnh.
Riêng Thần Đao Tôn Giả, thì tóc trên đầu đều rối bù, đồng thời trên mớ tóc của lão ta, cũng dính vô số những mũi kim nhọn bé nhỏ, chiếu sáng ngời.
Hai người tuy mới đánh nhau qua một thế võ, nhưng trong thế võ ấy, đã diễn biến vô cùng tinh vi kỳ tuyệt.
Châu Nhân Ký nhìn qua, đôi mày không ngớt lay động. U Linh Quỉ Sứ bỗng giương cổ thét lên một tiếng dài nghe vô cùng quái dị tiếng thét ấy bay bổng lên không trung cùng một lúc với con người của lão.
Tức thì trên giữa lừng trời, bỗng có một tiếng quát to rằng:
- Chẳng phải lão phu sợ ngươi, mà chính lão phu muốn nhìn thấy ngươi sẽ bị quả báo một cách thảm thiết, hầu hả cơn tức giận trong lòng!
Tiếng nói ấy bay lâng lâng trong gió, và người của lão ta cũng đã lướt đi mất hút.
Trần Phù gật đầu nói:
- U Linh Quỉ Sứ nói đúng sự thật đấy!
Châu Nhân Ký nói:
- Tại sao cô nương được biết lão ta nói đúng sự thực?
Trần Phù nói:
- U Linh Quỉ Sứ tuy là cao thủ thuộc phe tà ma, nhưng tâm địa so với bọn môn hạ phái Lệ Sơn, thì còn lương thiện hơn nhiều. Lão ta bỏ đi chính là để cứu thoát số quần hùng trong giới giang hồ, khởi sự chém giết của bọn môn hạ phái Lệ Sơn. Tôi đoán là lão ta bỏ đi nhưng rồi sẽ trở lại.
Tiếng nói vừa dứt, thì thân hình cô gái bỗng nhanh nhẹn nhảy lui ra sau ba thước. Vì ngay lúc đó, Thần Đao Tôn Giả đã bay vút lên như chim, rồi đáp nhẹ nhàng xuống dãy hành lang của toà lầu.
Khi đôi chân của Thần Đao Tôn Giả vừa mới đứng yên, thì Châu Nhân Ký bỗng tuốt gươm công tới nhanh như chớp, quát rằng:
- Hãy lui trở xuống!
Liền đó ai nấy đều trông thấy ánh thép lóe lên chiếu ngời, xẹt thẳng về phía Thần Đao Tôn Giả. Bởi thế Thần Đao Tôn Giả cảm thấy không còn cách chi tránh khỏi được đường kiếm tấn công bất thần ấy của đối phương, nên trong lòng hết sức kinh hãi, đành phải nhào trở xuống tòa lầu.
Châu Nhân ký liền bám sát theo lão ta như hình với bóng, bay thẳng người xuống mặt đất.
Thần Đao Tôn Giả nhanh nhẹn lách mình qua phía phải để tránh, đồng thời vung lên một vừng ánh thép của lưỡi dao, che khắp quanh người. Sau khi lão ta đã nhìn rõ được hình dáng của Châu Nhân Ký thì quát to rằng:
- Tôn giả có lẽ là Châu Nhân Ký chứ còn ai nữa?
- Đúng thế, chính là tại hạ đây!
Châu Nhân Ký lại cất giọng lạnh lùng nói tiếp:
- Được trông thấy đao pháp của các hạ hết sức tinh thâm nên tại hạ ngứa nghề, muốn bước ra xin lãnh giáo vài thế võ.
Đôi mắt của Thần Đao tôn Giả tràn đầy sát khí, cười nhạt nói:
- Già sẽ làm thoả mãn ý muốn của tôn giả!
Châu Nhân Ký nói:
- Nếu thế, thì tại hạ xin đắc tội vậy!
Dứt lời, y bèn vung lưỡi kiếm ra, tức thì vùng kiếm quang xẹt thẳng đến ngay ấn đường của Thần Đao Tôn Giả. Thần Đao Tôn Giả thấy mũi kiếm của Châu Nhân Ký hết sức nhanh nhẹn, lại chiếu ngời đến hoa cả mắt đang lao vút tới, đồng thời, một luồng kình lực ồ ạt như muôn nghìn đợt sóng, cũng cuốn đến cùng một lúc, nên không khỏi kinh hãi, quát to rằng:
- Mũi kiếm chưa đến nơi, mà uy lực đã ồ ạt như thế, quả là lời đồn đãi không sai ngoa!
Bởi thế, lão ta chửng dám xem thường, tập trung tinh thần nhìn chòng chọc vào người Châu Nhân Ký, trongkhi đôi chân từ từ bước đi lui ra xa. Và, cuối cùng cánh tay mặt của lão bỗng vung lên, dùng hai thế võ của đường độc đao đánh ra tới tấp.
Thế là, lưỡi dao của lão ta bay vun vút như điện chớp, kình khí rít gào ầm ầm như sấm động, khiến ai trông thấy cũn phải hãi kinh.
Châu Nhân Ký bèn cất tiếng cười nhạt, rồi đưa thẳng mũi kiếm ra phía trước, tức thì, một luồng kình lực từ mũi kiếm bắn mạnh ra, khiến thế dao của Thần Đao Tôn Giả bị chao động dữ dội.
Thần Đao Tôn Giả giận dữ hừ to một tiếng, rồi vung tay đánh ra một thế Phất Vân Kiếm Nguyệt khiến một luồng ánh thép lóe lên chiếu ngời, bay xẹt thẳng đến ký môn huyệt của Châu Nhân Ký. Đường đao ấy của lão ta thực hết sức nguy hiểm không thể tả xiết.
Châu Nhân Ký thấy thế, bất giác buột miệng khen to:
- Thế võ tuyệt lắm!
Sắc mặt của Thần Đao Tôn Giả bỗng đỏ phừng như máu, râu tóc đều dựng đứng cả lên, và định sẽ chuyển biến thế đao của mình… Nhưng ngay lúc ấy Tấn Lân bỗng kinh hãi kêu lên rằng:
- Các cô ấy đã bỏ chạy cả rồI!
Thần Đào Tôn Giả nghe thế bất giác đưa mắt nhìn lên trông thấy hai cô gái nọ đang lao mình ra khỏi toà lầu nhứm hướng cánh rừng rậm rạp lướt nhanh tới như gió hốt. Bởi thế, lão ta hết sức cuống quít, không còn muốn đánh nhau với Châu Nhân Ký nữa, nhanh nhẹn dùng thế Tiềm Long Thăng thiên vọt người bay thẳng lên không, nhanh nhẹn đuổi theo hai cô gái.
Châu Nhân Ký trông thấy hai cô gái bỏ đi, trong lòng cũng hết sức cuống quít. Y sở dĩ cuống quít như vậy, là vì muốn tìm hiểu nơi hai cô gái về nguyên nhân cái chết của sư phụ mình. Do đó, y cũng nhanh nhẹn quay người lại và định vọt người đuổi theo… Nhưng ngay lúc đó, có tiếng tằng hắng to của Tấn Lân, rồi lại có tiếng nói vọng đến rằng:
- Ông anh chậm đã!
Châu Nhân Ký trông thấy tia mắt của Tấn Lân có điều khác lạ thì không khỏi chưng hửng, nhanh nhẹn nhảy lên tòa lầu, đưa mắt nhìn thẳng vào Tấn Lân hỏi:
- Tại sao hiền đệ lại ngăn cản ngu huynh như thế?
Tấn Lân nói:
Bọn họ sẽ chờ đợi ông anh tại Vận Lục Phong nơi Nhạc Lục Sơn vào đêm mai. Vì vừa rồi các cô ấy trông thấy ông anh không làm sao tránh khỏi được thế đao của Thần Đao Tôn Giả, nên mới lập mưu dụ cho lão bỏ dỡ trận đánh, đuổi theo họ như vậy.
Châu Nhân Ký không khỏi biến sắc mặt, nói:
- Tại sao lại có việc như thế được?
Tấn Lân cất tiếng than dài, nói:
- Chẳng ngờ ông anh cũng lại quá thích những lời ngợi khen tang bốc lòng háo danh quá nặng nề. Nên biết là người tài còn có người tài hơn. Võ công của ông anh rất cao cường, nhưng chưa thể đứng vào hàng cao thủ bậc nhất. Lời xưa có nói, là người, biết lội giỏi thì thường hay chết đuối, vậy ông anh không có sự cảnh giác đó hay sao?
Châu Nhân Ký cất tiếng to, cười ha hả, nói:
- Hiền đệ quả là một người bạn tốt, ngu huynh nào chẳng nghe theo? Nếu thế, thì chúng ta hãy đi ra ngoài khu vườn nầy, để xem số quần hùng trong võ lâm có thoát khỏi trùng vây được hay chưa?
Tấn Lân gật đầu tán đồng, thế là cả hai lao mình tiến thẳng vào một ngõ hẻm vắng ngoài khu vườn. Họ thấy nơi ấy có ngoài mười xác chết nằm sóng sượt trên mặt đất, kẻ vỡ ngực, người thủng bụng, máu tươi nhuộm khắp cả người, trong vô cùng thê thảm.
Châu Nhân Ký căm hận nói:
Ngu huynh sau nầy nếu gặp được môn hạ Lệ Sơn ở đâu, thì tất sẽ thanh toán với bọn họ món nợ ngày hôm nay ở đây.
Hai người lại tiếp tục chạy bay tới chẳng mấy chốc đã lẩn khuất vào bóng đêm mờ mịt.
Nhạc Lục Sơn nằm ở cạnh phía tây Hồ Giang đối diện với Trường Sa, nhưng chỉ cách một dòng sông chính giữa. Từ xa nhìn lại thì thấy ngay ngọn núi chánh của Nhạc Lục Sơn là Vân Lục Phong, đứng cao chọc trời, mây trắng che phủ.
Vào buổi hoàng hôn ngày hôm sau, trên mặt sông Hồ giang có một chiếc thuyền nhỏ rẽ nước sang ngang, từ từ cập bến tại bờ sông phía tây. từ trong thuyền bước ra, có Châu Nhân ký và Tấn Lân. Họ cùng nhanh nhẹn bước thẳng lên bờ.
Tại nơi ấy, có một con đường bằng phẳng đi thẳng đến Nhạc Lục Thơ Viện trên sườn núi. Bóng mặt trời đã ngã về tây, càng chiều rực rỡ, đồng ruộng xanh rì, khói nấu cơm cũng đã bốc lên hàng vạn nóc nhà của cư dân trong vùng. Ngọn núi xa xa có màu xanh lục, mây trắng bao quanh mịt mờ. Hai người nhắm hướng ngọn núi cao cùng lướt tới như bay, tà áo giũ rèn rẹt trong gió.
Lúc bấy giờ đã vào tiết cuối xuân, nhưng khắp cả trái núi hoa đổ huyên và hoa mai quế đều đang nở rộ, muôn hồng nghìn tía, xem rất vui mắt. Hai người sau khi đi vòng qua Nhạc Lục Thơ Viện, thì đến phía nam, men theo con đường tam cấp đi thẳng lên núi.
Châu Nhân Ký bỗng nói:
- Nhị vị cô nương ấy chẳng rõ có thực sự đợi chúng ta ở tại Vân Lục Phong không? Ngu huynh có ý nghi ngờ các cô ấy đang có ý định gì?
Tấn Lân mỉm cười nói:
- Các cô ấy chỉ nói là chờ đợi tại Cỗ Vân Lục Cung trên ngọn núi mà thôi. Trong chuyến đi nầy, chúng tùy cơ mà hành sự, muốn ở nán lại hay bỏ đi là tuỳ ý chúng ta!
Châu Nhân Ký cười nhạt nói:
- Chỉ e là không tùy tiện được cho hiền đệ đó thôi!
Tấn Lân nghe qua trước tiên không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó như đã hiểu được ngụ ý trong lời nói của Châu Nhân Ký, nên sắc mặt không khỏi bừng đỏ, đưa mắt nhình chung quanh rồi nói:
- Từ trước đến nay, tôi ít khi đi chơi những vùng núi có tiếng tăm giờ thì thấy cảnh sắc ở đây quả là thanh cao thoát tục.
Châu Nhân Ký biết Tấn Lân có ý muốn nói lảng qua vấn đề khác.
Nhưng sự thực thì phong cảnh trên núi nấy cũng quả đúng như lời của Tấn Lân nói. Khắp đó đây lá tùng không ngớt reo theo ngọn gió rì rào, nước khe không ngót chảy nghe róc rách, từ phía xa một hồi chuông chùa buồn bã ngân dài, khiến cho ai ở trong cảnh ấy đều có cảm giác như trút bỏ hết những việc phàm trần.
Bỗng nhiên, hai người nghe có tiếng hát rất vui tai, bay theo ngọn gió đưa đến, khi gần khi xa. Do đó, cả hai bèn đứng lại lắng nghe. Bài ca ấy có lời rằng:
Thành cao đường vắng mịt mờ Tà dương nắng nhạt, thẩn thờ cây xanh.
Chiều xuân luyến tiếc yến oanh Chạnh lòng nhớ đến non xanh ai về Tháng năm dứt cả mộng quê Nỗi niềm khó gởi, não nề giọng tơ Chỉ cùng sum hợp trong mơ Dựa cầu soi bóng người giờ đi đâu?
Châu Nhân Ký nói lẩm bẩm rằng:
- Đấy có phải là các cô ấy sao?
Tấn Lân mỉm cười nói:
- Ai bảo là không phải!
Trong khi hai người đang đối đáp với nhau, thì từ trong một con đường mòn nhỏ nơi cánh rừng tong, có một đạo sĩ bới tóc cao, lưng giắt trường kiếm, thân hình to lớn, râu dài đến bụn đang thong thả bước ra.
Vừa nhìn thấy hai người, thì vị đạo sĩ ấy không khỏi sửng sốt, đưa mắt dò xét hai người một lượt, rồi bỗng chấp tay cúi đầu nói:
- Thí chủ có phải là Châu Nhân Ký, một nhân vật lừng danh trong giới giang hồ chăng?
Châu Nhân Ký đáp lễ và nói:
- Chả dám! Chính là tại hạ đây. Chẳng hay đạo trưởng có điều chi chỉ giáo?
Đạo sĩ đưa mắt chăm chú nhìn Châu Nhân Ký nói:
- Bần đạo vừa rồi có được hai vị cô nương họ Trần ủy thác, là nếu có gặp Châu thí chủ thì chuyển lời giúp cho là hai cô ấy trước đây có hẹn chờ đợi tại Vân lục Cung vào đêm nay, nhưng giờ đây thì lại thay đổi địa điểm tại Ái Văn Đình nơi Thanh Phong Giáp, vậy xin nhị vị thí chủ hãy mau đi đến đó.
Châu Nhân Ký nói:
- Đấy là tại sao thế?
Đạo sĩ lộ vẻ trầm ngâm trong giây lát, nói:
- Trong đêm nay tại Vân Lục Cung có thể xảy ra chuyện rắc rối, nhị vị thí chủ chắc cũng đoán biết được. Thân thế của hai cô nương họ Trần ấy rất đáng thương, mong nhị vị thí chủ ra tay giúp đỡ cho. Bần đạo biết nhị vị có lòng nghi ngờ lời bần đạo nói không đúng sự thực. Nhưng cũng không thể tránh được, vì mọi việc trên chốn giang hồ lúc nào cũng mù mờ khó hiểu, tựa hồ như đúng nhưng thực ra thì lại sai.
Không chờ cho vị đạo sĩ nói dứt lời, Châu Nhân Ký ngắt lời rằng:
- Trong đêm nay, tại Vân Lục Cung sẽ xảy ra chuyện gì?
Đạo sĩ nói:
- Thất Tôn Giả tại Lệ Sơn, sẽ dẫn môn hạ đến xâm nhập nơi ấy vào khoảng canh ba đêm nay. Họ có mục đích đến chùa của bần đạo để bắt người, do đó, nhị vị cô nương mới tạm lánh mặt đi, để cho ngôi chùa của bần đạo tránh được cảnh giết chóc.
Đôi mắt của Châu Nhân Ký tràn đầy lửa tức giận, cười nhạt nói:
- Bọn yêu tà tại Lệ Sơn ngang tàn đến mức ấy, nếu Châu mỗ không ra tay, thì bọn họ không hiểu trên đời nấy người tài còn có người tài hơn!
Bỗng ngay lúc ấy có một tiếng cười nhạt rằng:
- Rõ là lời nói lớn lối!
Giọng nói ấy lạnh lùng như băng, khiến ai nghe nói đến cũng phải rùng mình. Mọi người quay về hướng có tiếng nói thì thấy từ con đường cũ ở chân núi lên, có hai gã đàn ông mặc áo đen bất thần lướt tới. Hai người ấy đều đứng tuổi, sắc mặt lạnh lùng. Một người trong số ấy tại giữa chân mày phía trái, có một vết thẹo dao dài độ ba tấc mộc, chạy thẳng đến gò má phía trái, nên trông vẻ mặt của y lại càng hung ác đáng sợ.
Đôi mắt của Chân Nhân Ký liền tràn đầy sát khí, cười nhạt, nói:
- Bọn các ngươi chắc là môn hạ của Lệ Sơn? Vậy còn Thần Đao Tôn Giả ở đâu?
Gã đàn ông có vết thẹo dao trên mặt cất giọng sâu hiểm nói:
- Thất Tôn Giả của bảo sơn vào khoảng canh ba đêm nay tất sẽ đến đây. Còn chúng tôi đến trước, để mang thơ cho Vân Lục Cung.
- Vừa rồi, chúng tôi nghe tôn giả đã lên giọng khoác lác mà không biết xấu hổ, vậy có lẽ tôn giả đã có ý đối địch với tệ phái? Tại hạ xin khuyên là tôn giả nếu đối địch với tệ phái thì chẳng khác chi lấy trứng chọi đá mà thôi. Chi bằng chớ nhúng tay vào chuyện không đaau là hơn, kẻo hối hận thì không còn kịp nữa.
Tấn Lân bỗng cười nhạt nói:
- Tôi không tin môn hạ của phái Lệ Sơn có tạI nghệ cao cường, dám đến đây mượn oai cọp để lên giọng dạy đời!
Gã đàn ông có vết thẹo dao trên mặt, bèn cất tiếng cười ghê rợn rồi quát to rằng:
- Không tin thì cứ thử sẽ biết!
Tấn Lân lạnh lùng đáp:
- Ngươi không thử khì còn mong có thể sống sót trở về…Hừ hừ… ta tin chắc ngươi chẳng dám gây sự đánh nhau.
Gã đàn ông có vết thẹo, liền biến hẳn sắc mặt, vung cánh tay phải lên dùng thế vân tính thạch môn nhắm ngay ngực của Tấn Lân đánh vút tới. Trong khi đó, năm ngón tay trái của y cũng đồng thời chụp thẳng vào Hung kết huyệt của đốI phương. Chưởng lực của y hết sức mạnh mẽ, cũng như chỉ phong không ngót rít gió nghe vèo vèo,hơn nữa, thế đánh của y lại nhanh nhẹn không thể tả xiết.
Lão đạo sĩ trông thấy thế, không khỏi kinh hãi. Lão ta thấy hai thế võ của gã đàn ông ấy hết sức khó phá vỡ, Tấn Lân dù có lách tránh đi về phía nào, cũng đều bị chưởng phong và chỉ lực của đối phương chụp tới. Do đó, lão ta không khỏi toát mồ hôi lạnh khắp cả người.
Châu Nhân Ký cũng nhìn thấy Tấn Lân đang bị lâm nguy, nên cánh tay mặt đã thò xuống siết chặt chuôi gươm, chuẩn bi nếu Tấn Lân bị nguy, thì y sẽ vung kiếm ra tương cứu.
Nhưng Tấn Lân vẫn xem thường thế công ấy của kẻ địch. Y chờ đợi cho thế chưởng và thế chỉ của gã đàn ông mặt thẹo nọ, công tớI còn cách thân mình y nửa thước nữa thì bất thần lách ngang, rồi lại tràn tới nhanh như điện xẹt, tay mặt thò nhanh ra, giương thẳng năm ngón chụp về phía mạch cổ tay của gã đàn ông ấy. Đồng thời chưởng mặt của y lại dùng thế Siêu Sơn điền hải đỡ thẳng vào thế chưởng của địch. Thế võ của Tấn Lân đánh ra, chẳng những hết sức tinh thâm, mà hơn nữa, lại rất kịp thời và vô cùng chính xác.
Châu Nhân Ký trông thấy thế, không khỏi hết sức kinh ngạc. Khi hai luồng chưởng lực vừa va chạm vào nhau, thì liền gãy nện một tiếng phình thật to, thế là gã đàn ông mặt thẹo ấy đã buột miệng gào lên một tiếng thảm thiết, đồng thời, bị hất bắn ra xa ngoài một tượng té xuống đất chết ngay tức khắc.
Chừng ấy mọi người mới trông thấy rõ là bàn tay phía phải của gã đàn ông đó đã bị gãy lìa, còn cánh tay phía trái thì bị lọi ngang vai, tai mắt mũi họng đều trào máu bầm đen, trông rất ghê sợ.
Một gã đàn ông mặc áo đen khác trông thấy thế, thì không khỏi kinh hoàng thất sắc, quay người bỏ chạy thẳng xuống chân núi.
Vị đạo sĩ vội vàng nói:
- Không thể để cho người ấy chạy thoát được.
Châu Nhân Ký cười nhạt nói:
- Hắn không thể chạy thoát được đâu.
Nói dứt lời, y đã nhún người vọt thẳng lên không, lướt tới đuổi theo nhanh như gió hốt, vượt qua khỏi đàu của gã đàn ông ấy. Thế rồi, y từ trên buông người rơi nhẹ nhàng xuống đất, quay phắt ngay lại, gằn giọng nói:
- Môn hạ của phái Lệ Sơn mà cũng có lũ tham sống sợ chết như thế nầy ư?
Tiếng nói vừa dứt, thì một vừng kiếm quang liền được vung lên chiếu ngời, cuốn thẳng tới vô cùng ồ ạt.
Gã đàn ông ấy đang siết chặt một món ám khí trong tay, chưa kịp ném ra, thì thế kiếm của đối phương đã cuốn tới trước mặt. Do đó, hắn hốt hoảng nhào lộn xuống đất thối lui ra sau.
Nhưng thân hình của hắn chưa kịp đứng yên, thì Tấ Lân đã vung chưởng quét thẳng ra, gây nên một luồng kình lực mạnh mẽ vô song, cuốn thẳng về phía gã đàn ông ấy.
Thế là, qua một tiếng gào thảm thiết, lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký đã sa xuống người của đối phương, máu đỏ tung tóe, và gã đàn ông nọ đã bị đứt làm đôi té lăn quay ra đất.
Vị đạo sĩ lộ vẻ hết sức khâm phục nói:
- Nhị vị thí chủ võ công trác tuyệt, quả Trần cô nương là người có đôi mắt sắc bén, biết nhận xét nhân tài. Bần đạo hiện đang có việc gấp phải xuống núi theo lệnh của môn chủ, mời một số bạn thân đến ra tay tương trợ. Nếu đêm trong nay ngôi chùa của chúng tôi được bình an vô sự, thì sau nầy tất sẽ có dịp gặp mặt được hai vị thí chủ nữa.
Nói dứt lời, lão ta di động thân mình lướt thẳng xuống núi nhanh như gió hốt. Châu Nhân Ký đưa mắt nhìn thẳng vào Tấn Lân nói:
- Võ công của hiền đệ cao cường lắm!
Tấn Lân tươi cười nói:
- Đấy chỉ là tài nghệ hèn kém, nếu đem ra so sánh với ông anh thì còn chênh lệch nhau một trời một vực, vậy có đáng chi mà phải ngợi khen? Thôi chuyện không thể chậm trễ, chúng ta đi đến Thanh Phong Giáp ngay đi!
Châu Nhân Ký nói:
Vân Lục Cung gặp biến cố, vậy hai anh em ta không thể khoanh tay đứng ngó được.
Tấn Lân nói:
- Ông là người ngoài lạnh lùnh, nhưng tâm địa thì đầy nhiệt huyết, quả thực đáng cảm phục lắm. Nhưng việc gì chúng ta cũng nên cân nhắc nặng nhẹ, hai chị em của Trần cô nương hẹn với ông anh như vậy, tất có điều chi quan trọng, không biết chừng có tương quan đến cái chết của lịnh sư, như thế, chẳng nên lỗi hẹn khiến hai cô ấy phải chờ.
Châu Nhân Ký sửng sờ một lúc nói:
- Lời nói của hiền đệ đúng lắm, vậy chúng ta hãy cùng nhau mau đi đến đó!
Vầng trăng sáng đã nhô lên khỏi ngọn núi phía Đông chiếu tỏa ánh sáng vàng huyền ảo, trông thật xinh đẹp. Hai người cùng lướt thẳng vào khu rừng tòng, rồI chạy bay đi mất dạng.
Ái Vân Đình tọa lạc tại sườn núi phía trước của Thanh Phong Giáp.
Khắp trên Thanh Phong Giáp đâu đâu cũng dầy đặc những rừng phong.
Phàm khi đến tiết mùa thu, hoặc đến lễ trùng dương, thì du khách đến nơi ấy tấp nập. Trong những tiết ấy, rừng phong dày đặc những lá chin đỏ rực, trông như hoa mùa xuân. So vớI cảnh lá đỏ ở núi Thê Hà còn có phần xinh đẹp hơn nhiều. Lúc bấy giờ gió mát đang thổi xào xạc cả khu rừng, trăng sáng vằng vặc chiếu rọi nơi nơi.
Trên một chiếc ghế đá tại Ái Vân Đình, có hai cô gái áo xanh đang sánh vai cùng ngồi, gió nhẹ lay động mớ tóc xanh của hai nàng, trông kiều diễm chẳng khác nào môộ đôi tiên nữ giáng phàm.
Đôi mắt trong veo của Trần Phù nhìn ra ánh trăng sáng bên ngoài cất giọng chẩm rãi nói:
- Sắp đến canh hai rồi, vậy Quả Thiện Trưởng Lão chắc cũng sẽ đến bây giờ.
Giọng nói của nàng thoáng hiện một vẻ chờ đợi rất sốt ruột.
Trần Dung nói:
- Các vị cao tăng trong cửa Phật lúc nào cũng xem trọng lời hứa, chắc chắn là không thất tín đâu.
Vừa nói đến đây, bỗng nàng đưa tay chỉ ra bên ngoài, nói tiếp rằng:
- Ủa, mà không phải đến kia rồi hay sao?
Thân hình kiều diễm của nàng liền đứng thẳng lên. Trân Phù trông thấy thế cũng đứng lên theo. Hai ngườI đưa mắt cùng nhìn thì trông thấy trên sườn núi xuất hiện một lão tăng râu tóc bạc phơ, đang vịn vai một tiểu sa di, thong thả bước thẳng về hướng Ái Vân Đình.
Sắc mặt của vị lão tăng ấy rất khôi ngô, đôi mắt lờ đờ, thỉnh thoảng lại ho lên vài tiếng, đoi chân đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa. Hai cô gái liền lao mình lướt thẳng về phía vị lão tăng đưa tay ra đỡ lấy người lão.
Vị lão tăng ấy liền cất tiếng cười ha hả, nói:
- Bần tăng đã làm nhọc lòng hai cô nương quá!
Liền đó lão bèn quay qua chú tiểu sa di nói rằng:
-Giờ đây thì ngươi có thể trở về được rồi!
Người tiểu sa di ấy chấp tay cung kính xá một xá thật sâu, rồI quay người bước đi trở về đường cũ.
Hai cô gái đỡ vị lão tăng bước thẳng vào Ái Vân Đình. Vị lão tăng ấy bèn đưa mắt nhìn qua hai cô một lượt. Trên khuôn mặt sáng láng và hiền hòa của vị lão tăng , liền hiện lên một nét tươi cười, nói:
- Người bạn xưa có được những người con gái như thế nấy, thì dù ở chốn suối vàng cũng an lòng nhắm mắt!
Nói đến đay bỗng lão ta lộ sắc buồn bã, cất tiếng than dài, rồi nói:
- Hai mươi năm dằng dặc, bần tăng đành ôm hận trong lòng, vì võ công đã bị hoàn toàn phế trừ, nhưng vẫn phải chịu ngục sống lây lất cho đến ngày hôm nay, cũng chỉ chờ ngày trông thấy con gái của người xưa được trưởng thành, hầu trả lại mối thù năm xưa… Hai cô gái nghe đến đây, bất giác lệ ngấn quanh tròng. Vị lão tăng bỗng dừng ngang câu chuyện ấy lại, nghiêm sắc mặt nói:
Có phảI ở tại Ái Vân Đình nấy không?
Trần Dung đáp:
- Thưa, không phải! Ở tạI Thanh Phong Giáp kia. Cháu đã bố trí kế nghi binh rồi!
Lão Tăng nói:
- E không làm sao ngăn cản được bọn môn hạ của phái Lệ Sơn!
Trần Phù mỉm cười tự nhiên đáp:
- Xin cụ chớ lo lắng làm gì, vì cháu còn có hai người tiếp tay, chắc có lẽ cũng sắp đến nơi rồi!
Ngay lúc ấy, bỗng từ phía dưới sườn núi có hai bóng người đang chạy nhanh tới như bay, chỉ trong chớp mắt là đã đến trước Ái Vân Đình.
Trần Phù mỉm cười nói:
- Nhị vị thực là người biết giữ chữ tín. Có lẽ nhị vị đã có gặp Vân Hạc đạo trưởng rồi?
Châu Nhân Ký cười lạnh lùng nói:
- Nhị vị cô nương hẹn tại hạ đến đây là vì việc gì thế?
Trần Phù đưa tay vuốt lại mớ tó, mỉm cười dịu dàng nói:
- Phiền nhị vị giúp cho một tay để chống lại với bọn yêu tà phái Lệ Sơn, ngày sau ngu tỷ muội sẽ tìm cách báo đáp lại công ơn ấy!
Châu Nhân Ký nói:
- Tại hạ và nhị vị cô nương, từ trước đến nay chưa hề được quen biết với nhau, thế mà nay vì việc nầy, tại hạ phải gây ra một mối thù, chẳng hóa ra có chỗ định ép chúng tôi chăng?
Trần Dung cười nhạt nói:
- Nếu các hạ muốn tìm hiểu về nguyên nhân cái chết của lịnh sư, thì ra tay giúp cho chúng tôi một lần cũng có ngại chi? Đêm đã khuya rồi, bọn yêu tà phái Lệ Sơn cũng sắp đến, vậy nếu các hạ không bằng lòng, thì chị em chúng tôi cũng không ép bao giờ!
Châu Nhân Ký sửng sờ một lúc, nói:
- Thôi thì tại hạ bằng lòng vậy….
Sắc mặt của Trần Phù liền hiện lên nét vui mừng nói:
Nếu thế, thì xin phiền nhị vị các hạ cố thủ giúp cửa Thanh Phong Giáp, Ngu tỷ muội đã có bố trí nghi trận theo lưỡng nghi lục hợp ở bên ngoài Thanh Phong Giáp, vậy nên có thẻ cố thủ được cho đến trưa mai, thì mọi việc sẽ được yên ổn tất cả!
Châu Nhân Ký ngờ vực nói:
- Tại sao phải cố thủ đến trưa mai như thế?
Trần Phù nói:
- Vì đại sư nấy là người bạn cũ của tiên phụ tôi, rất am hiểu phạn văn. Đại sư sẽ giúp cho ngu tỷ muộI giảng giải về Giáng Long Kinh, do đó, từ giờ cho đến trưa ngày mai, chị em chúng tôi không thể nào lo nghĩ đến việc khác nữa, vì sợ bị tẩu hỏa nhập ma thì nguy. Hơn nữa, vị đạI sư nầy đã hoàn toàn bị mất võ công, nên cũng muốn dựa vào Giáng Long Kinh, hầu khôi phục lại tài nghệ trước kia.
Châu Nhân Ký nghe đến đây mới hiểu rõ mọi việc, bèn gật đầu nói:
- Chỉ sợ là hai anh em của tại hạ không đủ sức để chống chỏi lại với số đông, làm hỏng cả mọi việc mà thôi.
Trần Phù cười tự nhien nói:
- Ba đường kiếm Nhất Trụ Kinh Thiên, Thiên Phong cự Tiêu, và Tinh dỉ Thiên Động của anh, nếu sử dụng xuôi ngược, cũng như diễn biến theo phép âm dương, tập trung tinh thần tìm hiểu và phát triển thêm nữa thì chắc chắn không thể nào bị bại được.
Châu Nhân Ký nghe thế, không khỏi sững sờ, ngơ ngác. Trần Phù lại mỉm cười tự nhiên, rồi cùng người em gái là Trần Dung đỡ lấy vị lão tăng, cất gót sen thong thả bước đi thẳng vào cánh rừng phong rậm rạp.
Châu Nhân Ký nói thầm rằng:
- “Lạ thực, cô ấy tại sao lại biết được tên của ba đường kiếm nọ? Ơ , chắc chắn các cô ấy biết được nguyên nhân cái chết của ân sư ta”.
Kế đó, y lại sực nhớ câu nói của Trần Phù vừa rồI, đã vạch trần được những phần cao thâm tinh túy nhất của ba thế kiếm ấy, nên trầm ngâm nghĩ ngợi để tìm hiểu kỹ thêm về ba thế kiếm của mình đã biết.
Tấn Lân từ đầu đến cuối, vẫn im lặng như không có việc gì, nhưng thái độ tỏ ra rất thận trọng.
Gió đêm đã thổi lồng lộng cây rừng không ngớt reo xạc xào. Vầng trăng trên nền trời cao đã ngã xéo về phía tây, chứng tỏ đêm đã vào canh ba rồi.
Bỗng nhiên, từ phía chân trời xa có một tiếng hú rùng rợn vọng lại, khiến núi đồi gây thành tiếng hồi âm vang lên không dứt.
Châu Nhân Ký từ trong sự trầm ngâm bừng tỉnh trở lại, bất thần rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, khiến ánh thép chói ngời, đưa cao lên ngang ngực, trong khi đôi mắt của y sáng quắc, nhìn đăm đăm về hướng có tiếng hú vừa vọng đến.
Tấn Lân nói:
- Ông anh còn có đủ thì giờ để nghĩ ngơi tìm hiểu về phần sâu xa của kiếm thuật, vì bọn môn hạ phía Lệ Sơn đã đi về hướng Vân Lục Cung rồi!
Châu Nhân Ký ồ lên một tiếng, đưa mắt nhìn thấy Tấn Lân vẫn bình thản như thường, nên không khỏi thầm khâm phục, nghĩ rằng:
- “Tại sao đêm nay đứng trước việc nầy, ta lại tỏ ra rối lên như thế?” Tức thì, y liền tập trung tâm thần, bình thản tìm hiểu thêm về những phần tinh thâm của thế kiếm.
Độ chừng sau một khắc, thì từ chân trời lại có tiếng hú ghê rợn vọng đến bên tai.
Tức thì, hai người trông thấy có tám chín cái bóng đen nhỏ như hạt đậu, từ xa phi nhanh như bay đến Ái Vân Đình ...
- Rượu thịt để còn nóng hổi, vậy chắc chắn bọn họ đã bỏ đi chẳng bao lâu. Nhưng bọn họ lại đi đâu thế?
Gã đàn ông đứng tuổi thoáng hiện một nét mặt lạnh lùng và khinh bỉ qua sắc mặt cười nhạt, nói:
- Với người có tên tuổi như Cát Lão sư, suốt ba mươi năm qua đã làm cho cả giới giang hồ đều phải kiêng sợ trước uy danh của Tề Thiên Đại Thánh Cát Tiểu Ba, thế mà nay lại tỏ ra khiếp sợ trước một hạng tiểu bối như Châu Nhân Ký hay sao?
Cát Tiểu Ba cười nhạt nói:
- Ông chớ nên nói khích già, từ trước đến nay già chẳng hề để cho ai khích mình được cả. Suốt mấy mươi năm qua, lúc nào ông cũng nghĩ cách mượn tay kẻ khác để hạ kẻ thù địch với mình. Nầy Hà Duy Dùng, với Lăng Hư Bát Chỉ thần công của ông, tại sao ông không mang ra tranh tài thử với Châu Nhân Ký và Cửu Thủ Yêu Phụ, cho già đây được dịp mở rộng tầm mắt?
Một lão già râu rìa đứng bên cạnh trông thấy hai người cãi vã nhau, bèn lên tiếng nói:
- Suốt mấy mươi năm qua, nhị vị chỉ vì một ít việc nhỏ nhặt mà sanh mối hiềm khích với nhau, mải cho đến giờ nầy vẫn không thể thanh toán được. Cùng là môn hạ của của lịnh chủ, mà lúc nào cũng cãi vã với nhau xung khắc như lửa với nước, nếu người ngoài nghe được thì chẳng phải làm trò cười cho người ta hay sao? Giờ đây, tôi thấy tốt hơn nên trở về thỉnh thị, để nhờ sự định đoạt của lịnh chủ. Nếu việc nấy quả có Cửu Thủ Yêu Phụ nhúng tay, thì chúng ta e rằng không đủ sức đối phó, làm hỏng cả việc to.
Hà Duy Hùng cất tiếng cười nhạt, rồi nhanh nhẹn nhảy ra khỏi phòng.
- Số người chung quanh cũng nối gót nhau nhảy ra ngoài. Trong khi đó, Hà Duy Hùng bỗng lại vọt người bay thẳng lên không, rồi nhào lộn một vòng nhắm hướng sau bức tường nơi hai cô gái trú ngụ xẹt thẳng tới. Số người chung quanh thấy vậy, không khỏi kinh hoàng thất sắc, đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Cát Tiểu Ba nói:
- Không thể để mặc cho ông ấy xông vào chốn hiểm nguy như vậy!
Chúng ta hãy mau chạy theo để giúp cho ông ấy một tay, không thể để một việc hiềm khích nhỏ nhen, lại làm hỏng cả việc to!
Nói đoạn cả bọn đồng nhanh nhẹn vượt qua tường lao thẳng đi.
Lúc bấy giờ, Châu Nhân Ký và Tấn Lân đã từ ngoài nhanh nhẹn nhảy trở vào gian phòng. Châu Nhân Ký đưa mắt nhìn con chim chin đầu bằng ngọc để trên bàn một lượt, nói:
- Cửu Thủ Yêu Phụ là một nhân vật lợi hại đến bực nào, tại sao từ trước đến nay ngu huynh chẳng hề được nghe nói tới? Vậy không hiểu hiền đệ có biết rõ chăng?
Tấn Lân lắc đầu, vì sự thực thì y cũng không biết rõ.
Châu Nhân Ký lại nói:
- Bọn người vừa rồi không hiểu lai lịch ra sao?
Tấn Lân nói:
- Tiểu đệ so với ông anh, thì chỉ là mới dấn bước giang hồ, vậy ông hỏi đường nơi một gã mù, thì làm sao có thể trả lời cho được.
Châu Nhân ký lộ vẻ trầm ngâm một lúc nói:
- Hai cô gái áo xanh kia chắc chắn là môn hạ của Cửu Thủ Yêu Phụ.
Vậy hai chúng ta cũng nên đến đó rình xem cho biết mọi việc.
Tấn Lân thầm nghĩ rằng:
- Pho Giáng Long Kinh và Thanh Ngô Câu Kiếm, kể từ khi bị cướp mất trong tay củ Vô Tình Tú Sĩ tại Trung Sơn hồ, thì có một dạo ai nấy đều đồn dãi đấy chính là hành động của Ngũ Hành Cốc. Nhưng sau đó thì mọi người tìm hiểu rõ ra, đấy là những lời đồn đãi sai ngoa. Thế rồI từ đấy đến nay, không còn ai biết được hai bảo vật đó ở đâu nữa. Xem ra việc hôm nay , có lẽ cũng lại là do những lời đồn đãi sai lạc đã gây ra chăng? Nhưng đối với những việc trọng đại trong võ lâm như vầy ta cũng nên tìm hiểu cho biết.
Bởi thế, Tấn Lân bèn lên tiếng đáp:
- Tại hạ theo sát ông anh vậy.
Dứt lời, cả hai cùng nhanh nhẹn lướt ra khỏi gian phòng. Ở phía sau bức tường có khung của tròn kia, là một khu vườn rộng rãi, bên trong cây cối um tùm, trăm loài hao đua nở đủ màu sắc. Sau lớp cành lá sum sê, thoáng hiện một tòa lầu xinh đẹp.
Tròi đã chạng vạng tối, sao thưa nhấp nháy đó đây, cả khu vườn đang nằm im lặng, trên gian lầu có bóng đèn mờ tỏ, và tựa hồ không có bóng người.
Bỗng nhiên, có một bóng đen thoáng hiện trước cửa gian lầu rồi vọt người bay thẳng lên cao ngời hai trượng, sữ dụng thế Thê Vãn Thiên Không tiếp tục vọt lên cao hơn nữa.
Chiếc bóng đen ấy, nối tiếp thay đổi ba thế nhào lộn, rồi nhanh như điện chớp, buông người rơi trở xuống, đứng yên trên mái ngói cong.
Bóng người ấy sau khi đứng yên lại trong giây lát, liền nhảy nhẹ nhàng xuống dãy hành lang trên lầu cao.
Bóng người ấy hết sức nhanh nhẹn, lướt tới nhẹ nhàng như một đợt khói mỏng, tiến đến sát cánh cửa có nhiều lỗ thủng tròn, thò mắt nhìn vào phía trong….
Thốt nhiên, bóng người ấy gào lên một tiếng thảm thiết, đưa tay bụm lấy con mắt phía trái, rồi nhào ngửa ra sau!
Tức thì, từ trong gian lầu có một giọng cười nhạt trong trẻo vọng ra rằng:
- Lén đến nhìn trộm vào khuê các, rõ ràng là phường dâm bôn. Cô nương nghĩ tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu nên mới hủy đi một mắt của ngươi mà thôi!
Ngay lúc ấy, lại có mấy bóng đen nữa lao thẳng tới dãy hành lang của gian lầu. Tức thì, có một giọng nói nghe lạnh buốt đến tận xương tủy nổi lên rằng:
- Tiện tỳ, ngươi khi không lại gây thương tích cho kẻ khác, quả là phường tâm địa ác độc, ta không thể nào tha thứ cho ngươi. Vậy, ngươi hãy mau bước ra trả lời câu hỏi của ta, bằng không, thì chớ trách lão phu vô tình đấy nhé.
Từ bên trong gian lầu, liền bay ra một chuỗi cười trong trẻo như chuông bạc, nghe rất vui tai rằng:
- Ra thì ra, có ai sợ con quỉ già ngươi đâu? Nhưng, trong khu vườn nầy thực ra có lắm ma quái, nên chỉ e rằng bọn các ngươi mới kéo đến đây gây sự, chưa làm được việc chi, thì đã thiệt thân mất mạng rồi. Như vậy, tất không tránh khỏi cái cảnh nước mắt anh hùng phải ướt đẫm vạt áo đó.
Lúc ấy, một vầng trăng sáng vừa nhô lên ở góc trời Đông, chiếu rọi lờ mờ mấy cái bóng ma đang hiện rõ ở trên dãy hành lang, mặt mày âm u lạnh lùng, khiến ai nhìn đến cũng phải rung mình rỡn ốc.
Trong bọn người vừa xông đến, có một lão già râu ngắn, vừa nghe qua lời nói của cô gái nọ, thì đôi mắt bỗng sáng quắc, quay đầu lại nhìn qua khắp nơi một lượt, rồi cười nhạt nói:
- Lão phu nào lại trúng kế dọa nạt ấy của lũ tiện tỳ các ngươi sao?
- U Linh quỉ Sứ ông, bấy lâu nay nổi danh là một tên ma đạo đầu xỏ ở tại Trung Nguyên, thế mà đôi mắt lại không sáng suốt tí nào cả, vậy nào có đáng mặt chi kéo đến đây gây sự với cô nương?
U Linh Quỉ Sứ nghe thế thì không khỏi giật mình. Ngay lúc đó, bốn bể bỗng có tiếng hú ghê rợn nổi lên không dứt. Tiếng hú ấy không ngớt bay lâng lâng nữa đêm khuya lạnh lẽo nghe vô cùng thê lương, khiến dù người bạo dạn đến đâu cũng không khỏi kinh hoàng.
Hơn nữa, tiếng hú rùng rợn ấy lại ngầm chứa một luồng nội lực mạnh mẽ vô song, làm cho không khí cả khu vườn đều bị đảo lộn, xoáy tròn như một ngọn gió trốt, rung chuyển cả nhành lá, khiến cho một số lá cây bị rơi rụng lả tả.
Số quần hùng trong giới giang hồ đang ẩn mình kín đáo giữa nhành lá dày đặc kia biết không thể nào tiếp tục ngồi yên được, nên đua nhau buông người bay xẹt xuống đất. Liền đó có một tiếng quát to lên rằng:
- Lão quái vật kia, ngươi làm tiếng quỉ khóc ma rên chi thế?
U Linh Quỉ Sứ liền ngưng ngay tiếng hú di động thân mình, nhảy nhẹ nhàng xuống gian lầu, rồi cất tiếng âm u cười ngạo nghễ nói:
- Các ngươi không ai là không biết, bất luận việc gì, khi lão phu đã ra tay hành động thì nhất định không cho phép một kẻ nào lại nhúng tay gàn trở. Nếu ai trái lại thông lệ ấy của ta, thì hãy mau đến cửa Diêm Vương để trình diện.
Câu nói của lão ta chưa dứt thì bỗng nghe một chuỗi cười to đáp rằng:
- Cái lệ ấy của ông, chẳng qua có thể dọa được những bọn tiểu tốt trong giới giang hồ mà thôi. Nhưng trong đêm nay, số người đến đây không ai là kẻ tiếng tăm không vang lừng cả. Vậy, thử hỏi số anh hùng hào kiệt nầy có ai lại sợ ngươi? Ta khuyên người nên cụp đuôi cút đi là hơn, nếu chẳng thế, thì uy danh bấy lâu nay của ngươi sẽ phải trôi theo dòng nước đó!
- Ngươi là ai thế?
U Linh Quỉ Sứ không ngớt xoay chuyển dõi tròng mắt chiếu ngời và sâu hiểm, chứng tỏ trong lòng lão ta đang băng khoăn lo sợ.
Ngay lúc ấy, lại có một bóng xẹt nhanh tới như gió hốt, rồi đáp nhẹ nhàng xuống trước mặt U Linh Quỉ Sứ. Khi bóng người ấy đứng yên, thì thấy đấy là một lão già thần sắc hung tợn, râu dài bạc phơ, cười nói:
- Chắc ngươi biết già đây là ai chứ?
Đôi mắt của U Linh Quỉ Sứ chiếu ngời ánh sáng lạnh buốt, gằn giọng nói:
- Thì ra là Thần Đao Tôn Giả, người cầm đầu Thất Tôn Giả ở Lệ Sơn. Ngươi tại sao lại dám đến làm ngang trước mặt lão phu? Dù cho Lệ Sơn Lão Yêu có đích thân đến đây, lão phu cũng vị tất đã sợ kia mà.
- Thật thế không? Cô nương muốn xem qua cho biết võ công của các ông ai hơn ai kém!
Một giọng nói trong ngần như chuông bạc từ trong vừa vọng ra, tức thì lại thấy đôi chị em song thai nhanh nhẹn bước đến lan can tòa lầu.
Số thủ hạ của U Linh Quỉ Sứ dẫn tới, dường như đều nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi hành lang của tòa lầu ấy.
Dưới bóng trăng sáng, hai cô gái song thai ấy, trông xinh đẹp chẳng khác tiên nga, dáng điệu hết sức dịu dàng, dôi mắt trong veo, khiến cho mọi người nhìn đến phải xiêu hồn lạc phách. Hai người giống nhau y hệt, không thể nào phân biệt được ai là ai.
U Linh Quỉ Sứ ngửa mặt cười ngạo nghễ nói:
- Lão phu đâu lại sa vào cái kế mượn tay người để giết kẻ thù của bọn tiện tỳ các ngươi hay sao?
Cô gái áo xanh đứng bên phía trái, đưa tay lên vuốt lại mớ tóc xanh như mây, rồi mỉm cười tự nhiên qua một nụ cười vô cùng khiêu gợi, thỏ thẻ giếng oanh nói rằng:
- Theo cô nương được biết, thì Lệ Sơn Thất Tinh đều là người lòng dạ ác độc, từ xưa đến nay không có kẻ nào khoát chết được dưới bàn tay của họ. Riêng việc mượn tay người để giết kẻ thù, thì cô nương chẳng khi nào thèm làm. Song để xem trong đêm nay, ông có thể sống còn mà rời khỏi nơi đây hay chăng?
Số quần hùng trong giới giang hồ, vừa nghe qua cái tên Thần Đào Tôn Giả, lãnh tụ của Thất tôn Giả Tại Lệ Sơn, thì đều giật nẩy mình.
Bọn họ tuy ai nấy đều có ý nghĩ bỏ chuồn êm, nhưng người nào cũng sợ làm thế thì sẽ tổn thương đến danh vọng của mình. Do đó, người nấy đưa mắt nhìn người kia, chẳng khác nào đôi chân đã mộc rễ xuống đất không làm sao di động được vậy.
Thần Đao tôn Giả cất tiếng to cười ha hả, nói:
- Lời nói của cô nương phải lắm…!
Cô gái mặc áo xanh đứng ở bên phải cất tiếng cười giòn nói:
- Ông cũng chớ nên quá đắc ý. Dù cho ông có thắng được U Linh Quỉ Sứ, thì trong dêm nay vẫn còn có người hạ được ông kia!
Thần Đao Tôn Giả không khỏi giật mình, gằn giọng quát rằng:
- Ai?
- Ông đánh bại được U Linh Quỉ Sứ xong, thì còn sợ chi người ấy không xuất hiện hay sao?
Thần Đao Tôn Giả cất giọng lạnh lùng cười khanh khách… Thốt nhiên, U Linh Quỉ Sứ dùng thế Thu Long Xuyên Không nhảy thẳng lên gian lầu cao nhanh như một luồng điện xẹt, quát rằng:
- Hai con tiện tỳ kia, mau đưa pho Giáng Long Kinh ra!
Vừa nói, lão ta vừa vung mười ngón tay chụp về phía đối phương nhanh như chớp.
Lão ta có dụng tâm vô cùng ác độc, là muốn bất thình lình tràn tới tấn công để bắt sống ngay hai cô gái ấy. Nào ngờ đâu, giữa lúc lão ta vọt người bay lên không, thì hai bên của Thần Đao Tôn Giả bỗng có Hà Duy Hùng và Cát Tiểu Ba nhanh nhẹn vọt tới vung chưởng đánh ra một ngọn kình phong từ hai bên công thẳng vào U Linh Quỉ Sứ.
Nhưng các môn hạ của U Linh Quỉ Sứ đã trông thấy kịp, nên đồng loạt tràn tới tấn công thẳng vào sau lưng của Hà Duy Hùng và Cát Tiểu Ba, khiến ánh đao sáng ngời tung bay như gió, kình phong ồ ạt tiến tới như muôn ngàn đợt sóng ngoài bể khơi.
Thế là chẳng mấy chốc cuộc xô xát đã trở thành một trận hỗn chiến ác liệt.
Hơn nữa, cũng chính vì vậy mà những người đến đây đều để lộ lai lịch của mình. Cát Tiểu Ba và Hà Duy Hùng đều chính là môn hạ của Lệ Sơn Lão Yêu. Lệ Sơn Lão Yêu kể từ khi đoạt được pho Giáng Long Kinh ở tại Mộng Sơn, đến nay bỗng lại đi tìm kiếm, như vậy, chắc chắn họ lại bị kẻ khác cướp mất đi rồi. Suốt nửa năm nay, trong giới giang hồ có vẻ hết sức yên ổn, chính là bở lẽ ấy. Vì tất cả mọi người đều đang âm thầm dò xét về tung tích của pho Hàn Thiết Quan Âm. Giáng Long Kinh và Ngô Câu Kiếm. Trước khi họ tìm hiểu được rõ tung tích của những bảo vật ấy, người nào cũng như người nấy, không muốn gây mối thù hằn chi với ai cả.
U Linh Quỉ Sứ đối với việc Cát Tiểu Ba và Hà Duy Hùng tràn tới tấn công tại phía sau lưng mình, không xem vào đâu cả. Mười ngón tay của lão ta vẫn tíêp tục chụp thẳng tới về phía sau hai cô gái.
Khi mười đầu ngón tay của lão ta bay đến sát bên cạnh người đối phương thì bỗng lão ta hoa cả đôi mắt, rồi không còn thấy hình bóng của hai cô gái ấy đâu nữa, nên không hỏi giật mình sửng sốt!
Ngay lúc đo bỗng nghe có tiếng Thần Đao Tôn Giả từ phía sau lưng lạnh lùng cười rằng:
- Ngươi cũng quả là to gan làm liều quá, dám xen vào để ngăn cản việc làm của ta đây.
U Linh Quỉ Sứ quay phắt người lại, cất giọng ghê rợn, quát rằng:
- Ngươi mà cũng dám lớn lối trước mặt lão phu nữa hay sao?
Nói đoạn, lão ta liền vung tay đánh mạnh ra, gây thành một luồng kình lực mãnh liệt, như có thể xô bạt được cả núi đồi!
Sau một tiếng ầm thực to, hai luồng kình lực của đôi bên đã va chạm thẳng với nhau, gây thành một cơn gió trốt mãnh liệt, khiến cây cối trong vòng mười trượng đều gãy nhành đổ lá tung bay mịt mù, cả cát đá trên mặt đất cũng tung cả lên trời, khiến ai trông thấy cũng phải kinh hãi.
Trong khi đó, thân hình của U Linh Quỉ Sứ đang bay lơ lửng trên không, liền nương vào sức dội lại từ sự va chạm vừa rồi, buông nhẹ người rơi trở xuống mặt đất.
Trong khi đó, thì Cát Tiểu Ba và Hà Duy Hùng đang đánh nhau quyết liệt với số môn hạ của U Linh Quỉ Sứ.
Thần Đao Tôn Giả bỗng quát to lên một tiếng như sấm nổ rằng:
- Hãy ngưng tay đã!
Tiếng quát của lão ta chứa đầy chân lực, nên rung chuyển cả màn tai của những người chung quanh. Bởi thế, hai phe đang đánh nhau đều nhất loạt ngừng tay, vọt người nhảy lui ra sau.
Thần Đao Tôn Giả đưa đôi mắt sáng ngời và đầy uy nghi, nhìn thẳng vào U Linh Quỉ Sứ cười nhạt nói:
- Trước khi chưa tìm hiểu rõ được sự thật, đánh nhau chỉ vô ích mà thôi. Cò ngao tương tranh, chỉ đưa đến ngư ông đắc lợi. Có đúng như thế không?
Hai cô gái mặc áo xanh bỗng lại xuất hiện trên gian lầu. Cô gái đứng bên phía trái cười giòn nói:
- Ông muốn tìm hiểu được sự thực chi, hãy nói ra cho cô nương nghe thử?
- Pho Giáng Long Kinh và Thanh Ngô Câu Kiếm hiện giờ ở đâu?
Cô gái cất giọng trong trẻo, cười khanh khách nói:
- Ông hỏi cô nương, rồi cô nương biết sẽ hỏi ai?
Ngụ ý trong lời nói ấy, đã bảo cho đối phương biết các cô ta chỉ là người ngoại cuộc. Đôi mắt của Thần Đao Tôn Giả trợn to đến gần tét cả hai khóe, mặt tràn đầy sát khí, cười nhạt nói:
- Trong bình sinh, lão phu tuyệt đối không khi nào lại hành động một cách mù mờ, vậy chính các ngươi là người hiểu rõ mọi việc hơn ai hết!
Hai cô gái tươi cười, trong chẳng khác nào hai đoá hoa bá hợp đang nở nói:
- Ông bảo là ông không khi nào lại bắn tên không có đích, nhưng ông nên biết, hễ sai một li thì lệch đi một dặm. Phương chỉ, nếu cô nương có thể lấy pho kinh và thanh kiếm ngay trước mặt đương gia của ông, thì đâu lại sợ chi ông mà phải chạy chối?
Thần Đao Tôn Giả không khỏi sửng sốt, vì cảm thấy lời nói của cô gái kia thật là hữu lý. Do đó, thái độ của lão ta cũng liền thay đổi hẳn.
Lão ta tự hối hận vì đúng lý mình không nên tùy hỏi pho kinh và thanh kiếm trước tiên, trong khi có mặt quần hùng trong giới giang hồ. Giờ đây bị cô gái kia vạch trần ra như vậy, thì có khá nào tự thừa nhận là Lệ Sơn Lão Yêu đã lén đến Điệp Thúy Sơn Trang tại Vỉ Sơn Hồ, để cướp pho kinh và thanh kiếm trước đây.
Quả nhiên, số quần hùng chung quanh sau khi nghe qua lời nói ấy thì đều ngơ ngác nhìn nhau, rồi xầm xì bàn tán không ngớt.
Lúc ấy, cô gái áo xanh kia lại nói:
- Dù cho cô nương có biết tin tức của pho kinh và thanh kiếm ấy ở đâu, nhưng số người hiện diện ở đây, ai đều có lòng dạ riêng tư nấy, vậy thử hỏi cô nương biết chọn ai để nói rõ sự thực đó?
Thần Đao Tôn Giả liền hiện lên một nét vui mừng qua đôi mắt, nói:
- Có phải cô nương bảo, là mình đã biết tung tích pho kinh và thanh kiếm hiện giờ ở đâu chăng?
- Lẽ cố nhiên là ta đây biết rõ hơn ông chút đỉnh.
- Như vậy, ý của cô nương tính sao?
Cô gái nhướng cao đôi mày, cười nói:
- Việc ấy mà còn phải hỏi nữa sao? Hể kẻ nào mạnh nhất, có thể áp đảo được hết thảy đối phương, thì kẻ ấy sẽ đến hỏi cô nương đây!
Thần Đao Tôn Giả biết hai cô gái có ý định mượn tay kẻ khác, để sát hại kẻ thù giúp mình. Nhưng hiện giờ lão ta đã đang ở trên thế cỡi cọp, vì nếu số quần hùng hiện diện, tại khu vườn nầy, chỉ cần có một người sống còn để rời đi, thì việc phái Lệ Sơn cướp đi pho kinh và thanh kiếm sẽ được đồn đãi ra ngoài ngay. Như vậy, từ nay về sau nhóm Lệ Sơn muống làm việc gì, cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Do đó, lão ta bèn liếc mắt ra hiệu cho Cát Tiểu Ba.
Tức thì, Cát Tiểu Ba bèn nhanh nhẹn lướt tới bên cạnh lão. Thần Đao Tôn Giả hạ giọng nói nhỏ rằng:
- Người của bản sơn được bố trí ra sao?
Cát Tiểu Ba đáp rằng:
- Hiện giờ ở bên ngoài khu vườn đã có người của chúng ta bao vây chặt chẽ, chẳng khác nào thiên la địa võng. Có phải trong đêm nay chúng ta sẽ tóm hết số người hiện diện tại khu vườn nấy, không để một tên chạy thoát hay chăng?
Thần Đao Tôn Giả gật đầu nói:
- Còn hành tung của Cửu thủ Yêu Phụ và Châu Nhân Ký…?
Cát Tiểu Ba nói:
- Vẫn chưa dò xét được!
Qua câu hỏi đó, đã chứng tỏ Thần Đao Tôn Giả đang có một sự kiêng sợ trong lòng, nên còn do dự chưa dám hành động. Nhưng sau khi nghe được câu trả lời của Cát tiểu Ba thì trong lòng lão ta đã quyết định dứt khoát, liếc mắt ra hiệu cho Cát Tiểu Ba và người nầy liền nhanh nhẹn nhảy lui đi.
U Linh Quỉ Sứ đã nhận ra thâm ý ác độc của Thần Đao Tôn giả, cất giọng cười nghe ằng ặc rất quái dị, đôi mắt sáng quắc, gằn giọng nói:
- Thấn Đao Tôn Giả, có phải ông định vậy túm hết số người hiện diện ở đây không? Ông nên biết, việc đời vị tất đi theo ý muốn của mình được đâu?
Thần Đao Tôn Giả cười nhạt nói:
- Nếu đặt vào hoàn cảnh của tôi, thì ông sẽ tính như thế nào?
U Linh Quỉ Sứ biến hẳn sắc mặt, gằn giọng nói:
- Nếu ngươi muốn hành động ngang tàn thì phải bước qua cửa ải trấn giữ của lão phu đây đã.
Nói đoạn, lão ta bèn ngó sang một tên thủ hạ ở cạnh đấy, quát rằng:
- Hãy mau cho quần hùng có mặt tại đây hay, hợp lực mở đường máu thoát ra khỏi khu vườn nấy kẻo thiệt thân vô ích!
Tiếng nói của lão ta trong trẻo, bay lâng lâng giữa không gian, nên số quần hùng đều nghe được rõ mồn một. Bởi thế, tất cả mọi người đều xôn xao cả lên, ùn ùn nhắm hướng bên ngoài lao vút đi.
Thần Đao Tôn Giả liền quát một tiếng to, tức thì từ trên vai có một vệt ánh sáng xanh lè lóe lên, đồng thời cất tiếng cười nhạt rằng:
- U Linh Quỉ Sứ, ngươi hãy nạp mạng lại đây cho ta!
Sắc mặt của U Linh Quỉ Sứ trông lạnh buốt như băng giá nói:
- Chưa chắc đâu!
Vừa nói, lão ta từ từ đưa tay lên vai, rút xuống một ngọn ác quỉ thủ.
Ngọn Ác Quỉ Thủ nầy, chính là món binh khí mà U Linh Quỉ Sứ đã nhờ nó mà nên danh. Nó làm bằng một thứ hàn thiết rất tốt, trong năm ngón tay của nó, có chứa những ám khí hết sức độc, có thể phá vỡ được cương khí của đối phương.
Lúc bấy giờ, cả đôi bên đều hiểu rằng, đối phương là một tay kình địch, nên mỗi một bước đi của họ đều vô cùng thận trọng, chỉ chực nắm lấy cơ hội tốt, là vung binh khí đánh ra. Do đó, đôi bên nhìn vào nhau chòng chọc, đưa chân bước đi chẫm rãi từ bước một, khiến không khí trở thành hết sức căng thẳng.
Giữa lúc đó, trên gian lầu cao, hai cô gái áo xanh đứng trên nhìn xuống mỉm cười. Cô gái đứng bên phía phải bỗng lên tiếng nói:
- Phù tỷ, để tiểu muội làm cái trò nầy cho chị xem.
Nói đoạn nàng bèn đưa cánh tay phải lên, rồi co một ngón tay lại, nhắm búng thẳng vào một ngọn cây ngắc hạnh cao chọc trời ở phía trước mặt. Tức thì một luồng chỉ phong mạnh mẽ bay ra, khiến nhành lá rậm rạp của ngọn cây liền được vạch trống ra. Thế là, bỗng có hai bóng người từ nơi ấy bay xẹt nhẹ nhàng xuống, rồi lại đứng yên nơi dãy hành lang của tòa lầu.
Hai bóng người đó, không ai khác hơn là Châu Nhân Ký và Tấn Lân.
Châu Nhân Ký sắc mặt đầy vẻ lạnh lùng nói:
- Đôi mắt của cô nương quả sáng lắm, có thể đứng đây mà nhìn thấy rõ cả nơi ẩn mình của chúng tôi. Xin hỏi tánh danh và lai lịch của hai cô nương là gì?
Cô gái mặt áo xanh đứng bên phải, cười dịu dàng nói:
- Ngu tỷ muội đều họ Trần, tôi là Trần Dung, còn tỷ tỷ là Trần Phù.
Các hạ có lẽ chính là Châu đại hiệp, một người chỉ qua một thế kiếm đã làm rung chuyển cả võ lâm đó chăng?
Châu Nhân Ký không khỏi sửng sốt nói:
- Tôi chẳng dám nhận lời khen tặng quá đáng ấy của cô nương.
Trần Dung đưa mắt nhìn xuốn phía dưới lầu nói:
- Lai lịch của ngu tỷ muội tạm chưa thể nói rõ ra được. Vậy xin các hạ hãy đoán thử xem giữa Thần Đao Tôn Giả và U Linh quỉ Sứ ai thắng ai bại?
Châu Nhân ký đưa mắt nhìn qua Thần Đao Tôn Giả và U Linh Quỉ Sứ một lượt thấy hai người đang thủ thế, sửa soạn choảng nhau, nhưng chưa có bên nào ra tay trước, bèn lắc đầu nói rằng:
- Tại hạ không dám đoán càn, mà cũng không muốn nhúng tay vào chuyện thị phi nầy.
Trần Phù bỗng cất tiếng cười khanh khách, nói:
- Nếu thế thì các hạ đến đây để làm gì?
Châu Nhân Ký cứng miệng không thể trả lời được.
Trần Phù đưa mắt nhìn qua Châu Nhân Ký một lượt, lại nói:
- Lưỡi đao của Thần Đao Tôn Giả hết sức độc, lại thêm lão ta là người có đao pháp rất tinh tuyệt, trong võ lâm ngày nay chẳng có mấy người có thể đối địch nổi với lão ta. Các hạ tuy là người nổi danh trong giới giang hồ, nhưng đấy chẳng qua nhờ cái duyên may mắn mà thôi.
Tôi nói thẳng xin các hạ chớ tức giận, và nếu các hạ đánh nhau với Thần Đao Tôn Giả, thì không ngoài mười thế võ, thì các hạ sẽ bị bại ngay!
Châu Nhân Ký nghe qua lời nói khích ấy, thì đôi mày bỗng nhướng cao, nói:
- Cô nương không thể khiêu khích được tại hạ đâu!
Trần Phù mỉm cười nói:
- Các hạ chẳng phải có ý định, đem tài nghệ ra đọ sức với các cao thủ trong võ lâm hay sao? Thế vì lẽ gì giờ đây các hạ lại tỏ ra khiếp sợ như vậy?
Châu Nhân Ký giận dữ nói:
- Tại hạ không muốn bị kẻ khác lợi dụng!
Nói đoạn y liền quay qua Tấn Lân nói:
- Chúng ta hãy đi thôi!
Vừa nói dứt lời, thì cả hai bèn nhanh nhẹn quay người định bỏ đi.
Trần Dung vội vàng nạt rằng:
- Hãy đứng yên lại!
Châu Nhân Kỳ không khỏi sững sốt, quay mặt lại hỏi rằng:
- Cô nương còn có lời chi định nói nữa?
Sắc mặt của Trân Dung như được phủ lên một lớp sương lạnh, cười nói:
- Nếu anh có ý định tìm hiểu nguyên nhân cái chết của lịnh sư, thì hãy nghe cô nương nói đây hay hơn.
Châu Nhân Ký như bị một đòn đánh mạnh, mặt liền biến sắc.
Trong khi đó, hai cô gái đang đưa mắt nhìn chăm chú vào Thần Đao Tôn Giả và U Linh Quỉ Sứ ở phía dưới lầu. Do đó, Châu Nhân Ký bất giác cũng đưa mắt nhìn theo.
Lúc ấy, U Linh Quỉ Sứ đang vung tròn ngọn ác quỉ thủ trên không rồi tràn tới dùng thế tính thìn dỉ vị công thẳng về phía đối phương.
Một cao thủ trong võ lâm quả chẳng phải tầm thường, liền ngay đó đã thấy cả một vùng sao bạc lạnh buốt nhấp nháy nơi nơi, kình phong cuốn ra tứ phía, ồ ạt tấn công vào Thần Đao Tôn Giả.
Thần Đao Tôn Giả bèn đưa ngang lưỡi dao độc ra trước mặt, tập trung tinh thần theo dõi thế đánh của đối phương chẳng hề nhúc nhích.
Lão ta đợi đến khi những vì sao bạc lạnh buốt kia cuốn đến sát thân mình, thì mới bất thần tràn nhanh về phía trước, đi đôi với một vệt ánh sáng xanh lè, chói rực.
Bóng của hai người liền sáp lại sát bên nhau, nhưng lại liền dang ra xa tức khắc. Sau đó, bỗng nghe tiếng sắt thép va chạm nhau, ngân dài không dứt, khiến U Linh Quỉ Sứ phải nhanh nhẹn nhảy ra xa.
Trong khi đó, sắc mặt của U Linh Quỉ Sứ đã trở thành hung dữ, ghê rợn. Chiếc áo dài của lão ta, đã bị lưỡi dao của đói phương chém tét ra thành từng mảnh.
Riêng Thần Đao Tôn Giả, thì tóc trên đầu đều rối bù, đồng thời trên mớ tóc của lão ta, cũng dính vô số những mũi kim nhọn bé nhỏ, chiếu sáng ngời.
Hai người tuy mới đánh nhau qua một thế võ, nhưng trong thế võ ấy, đã diễn biến vô cùng tinh vi kỳ tuyệt.
Châu Nhân Ký nhìn qua, đôi mày không ngớt lay động. U Linh Quỉ Sứ bỗng giương cổ thét lên một tiếng dài nghe vô cùng quái dị tiếng thét ấy bay bổng lên không trung cùng một lúc với con người của lão.
Tức thì trên giữa lừng trời, bỗng có một tiếng quát to rằng:
- Chẳng phải lão phu sợ ngươi, mà chính lão phu muốn nhìn thấy ngươi sẽ bị quả báo một cách thảm thiết, hầu hả cơn tức giận trong lòng!
Tiếng nói ấy bay lâng lâng trong gió, và người của lão ta cũng đã lướt đi mất hút.
Trần Phù gật đầu nói:
- U Linh Quỉ Sứ nói đúng sự thật đấy!
Châu Nhân Ký nói:
- Tại sao cô nương được biết lão ta nói đúng sự thực?
Trần Phù nói:
- U Linh Quỉ Sứ tuy là cao thủ thuộc phe tà ma, nhưng tâm địa so với bọn môn hạ phái Lệ Sơn, thì còn lương thiện hơn nhiều. Lão ta bỏ đi chính là để cứu thoát số quần hùng trong giới giang hồ, khởi sự chém giết của bọn môn hạ phái Lệ Sơn. Tôi đoán là lão ta bỏ đi nhưng rồi sẽ trở lại.
Tiếng nói vừa dứt, thì thân hình cô gái bỗng nhanh nhẹn nhảy lui ra sau ba thước. Vì ngay lúc đó, Thần Đao Tôn Giả đã bay vút lên như chim, rồi đáp nhẹ nhàng xuống dãy hành lang của toà lầu.
Khi đôi chân của Thần Đao Tôn Giả vừa mới đứng yên, thì Châu Nhân Ký bỗng tuốt gươm công tới nhanh như chớp, quát rằng:
- Hãy lui trở xuống!
Liền đó ai nấy đều trông thấy ánh thép lóe lên chiếu ngời, xẹt thẳng về phía Thần Đao Tôn Giả. Bởi thế Thần Đao Tôn Giả cảm thấy không còn cách chi tránh khỏi được đường kiếm tấn công bất thần ấy của đối phương, nên trong lòng hết sức kinh hãi, đành phải nhào trở xuống tòa lầu.
Châu Nhân ký liền bám sát theo lão ta như hình với bóng, bay thẳng người xuống mặt đất.
Thần Đao Tôn Giả nhanh nhẹn lách mình qua phía phải để tránh, đồng thời vung lên một vừng ánh thép của lưỡi dao, che khắp quanh người. Sau khi lão ta đã nhìn rõ được hình dáng của Châu Nhân Ký thì quát to rằng:
- Tôn giả có lẽ là Châu Nhân Ký chứ còn ai nữa?
- Đúng thế, chính là tại hạ đây!
Châu Nhân Ký lại cất giọng lạnh lùng nói tiếp:
- Được trông thấy đao pháp của các hạ hết sức tinh thâm nên tại hạ ngứa nghề, muốn bước ra xin lãnh giáo vài thế võ.
Đôi mắt của Thần Đao tôn Giả tràn đầy sát khí, cười nhạt nói:
- Già sẽ làm thoả mãn ý muốn của tôn giả!
Châu Nhân Ký nói:
- Nếu thế, thì tại hạ xin đắc tội vậy!
Dứt lời, y bèn vung lưỡi kiếm ra, tức thì vùng kiếm quang xẹt thẳng đến ngay ấn đường của Thần Đao Tôn Giả. Thần Đao Tôn Giả thấy mũi kiếm của Châu Nhân Ký hết sức nhanh nhẹn, lại chiếu ngời đến hoa cả mắt đang lao vút tới, đồng thời, một luồng kình lực ồ ạt như muôn nghìn đợt sóng, cũng cuốn đến cùng một lúc, nên không khỏi kinh hãi, quát to rằng:
- Mũi kiếm chưa đến nơi, mà uy lực đã ồ ạt như thế, quả là lời đồn đãi không sai ngoa!
Bởi thế, lão ta chửng dám xem thường, tập trung tinh thần nhìn chòng chọc vào người Châu Nhân Ký, trongkhi đôi chân từ từ bước đi lui ra xa. Và, cuối cùng cánh tay mặt của lão bỗng vung lên, dùng hai thế võ của đường độc đao đánh ra tới tấp.
Thế là, lưỡi dao của lão ta bay vun vút như điện chớp, kình khí rít gào ầm ầm như sấm động, khiến ai trông thấy cũn phải hãi kinh.
Châu Nhân Ký bèn cất tiếng cười nhạt, rồi đưa thẳng mũi kiếm ra phía trước, tức thì, một luồng kình lực từ mũi kiếm bắn mạnh ra, khiến thế dao của Thần Đao Tôn Giả bị chao động dữ dội.
Thần Đao Tôn Giả giận dữ hừ to một tiếng, rồi vung tay đánh ra một thế Phất Vân Kiếm Nguyệt khiến một luồng ánh thép lóe lên chiếu ngời, bay xẹt thẳng đến ký môn huyệt của Châu Nhân Ký. Đường đao ấy của lão ta thực hết sức nguy hiểm không thể tả xiết.
Châu Nhân Ký thấy thế, bất giác buột miệng khen to:
- Thế võ tuyệt lắm!
Sắc mặt của Thần Đao Tôn Giả bỗng đỏ phừng như máu, râu tóc đều dựng đứng cả lên, và định sẽ chuyển biến thế đao của mình… Nhưng ngay lúc ấy Tấn Lân bỗng kinh hãi kêu lên rằng:
- Các cô ấy đã bỏ chạy cả rồI!
Thần Đào Tôn Giả nghe thế bất giác đưa mắt nhìn lên trông thấy hai cô gái nọ đang lao mình ra khỏi toà lầu nhứm hướng cánh rừng rậm rạp lướt nhanh tới như gió hốt. Bởi thế, lão ta hết sức cuống quít, không còn muốn đánh nhau với Châu Nhân Ký nữa, nhanh nhẹn dùng thế Tiềm Long Thăng thiên vọt người bay thẳng lên không, nhanh nhẹn đuổi theo hai cô gái.
Châu Nhân Ký trông thấy hai cô gái bỏ đi, trong lòng cũng hết sức cuống quít. Y sở dĩ cuống quít như vậy, là vì muốn tìm hiểu nơi hai cô gái về nguyên nhân cái chết của sư phụ mình. Do đó, y cũng nhanh nhẹn quay người lại và định vọt người đuổi theo… Nhưng ngay lúc đó, có tiếng tằng hắng to của Tấn Lân, rồi lại có tiếng nói vọng đến rằng:
- Ông anh chậm đã!
Châu Nhân Ký trông thấy tia mắt của Tấn Lân có điều khác lạ thì không khỏi chưng hửng, nhanh nhẹn nhảy lên tòa lầu, đưa mắt nhìn thẳng vào Tấn Lân hỏi:
- Tại sao hiền đệ lại ngăn cản ngu huynh như thế?
Tấn Lân nói:
Bọn họ sẽ chờ đợi ông anh tại Vận Lục Phong nơi Nhạc Lục Sơn vào đêm mai. Vì vừa rồi các cô ấy trông thấy ông anh không làm sao tránh khỏi được thế đao của Thần Đao Tôn Giả, nên mới lập mưu dụ cho lão bỏ dỡ trận đánh, đuổi theo họ như vậy.
Châu Nhân Ký không khỏi biến sắc mặt, nói:
- Tại sao lại có việc như thế được?
Tấn Lân cất tiếng than dài, nói:
- Chẳng ngờ ông anh cũng lại quá thích những lời ngợi khen tang bốc lòng háo danh quá nặng nề. Nên biết là người tài còn có người tài hơn. Võ công của ông anh rất cao cường, nhưng chưa thể đứng vào hàng cao thủ bậc nhất. Lời xưa có nói, là người, biết lội giỏi thì thường hay chết đuối, vậy ông anh không có sự cảnh giác đó hay sao?
Châu Nhân Ký cất tiếng to, cười ha hả, nói:
- Hiền đệ quả là một người bạn tốt, ngu huynh nào chẳng nghe theo? Nếu thế, thì chúng ta hãy đi ra ngoài khu vườn nầy, để xem số quần hùng trong võ lâm có thoát khỏi trùng vây được hay chưa?
Tấn Lân gật đầu tán đồng, thế là cả hai lao mình tiến thẳng vào một ngõ hẻm vắng ngoài khu vườn. Họ thấy nơi ấy có ngoài mười xác chết nằm sóng sượt trên mặt đất, kẻ vỡ ngực, người thủng bụng, máu tươi nhuộm khắp cả người, trong vô cùng thê thảm.
Châu Nhân Ký căm hận nói:
Ngu huynh sau nầy nếu gặp được môn hạ Lệ Sơn ở đâu, thì tất sẽ thanh toán với bọn họ món nợ ngày hôm nay ở đây.
Hai người lại tiếp tục chạy bay tới chẳng mấy chốc đã lẩn khuất vào bóng đêm mờ mịt.
Nhạc Lục Sơn nằm ở cạnh phía tây Hồ Giang đối diện với Trường Sa, nhưng chỉ cách một dòng sông chính giữa. Từ xa nhìn lại thì thấy ngay ngọn núi chánh của Nhạc Lục Sơn là Vân Lục Phong, đứng cao chọc trời, mây trắng che phủ.
Vào buổi hoàng hôn ngày hôm sau, trên mặt sông Hồ giang có một chiếc thuyền nhỏ rẽ nước sang ngang, từ từ cập bến tại bờ sông phía tây. từ trong thuyền bước ra, có Châu Nhân ký và Tấn Lân. Họ cùng nhanh nhẹn bước thẳng lên bờ.
Tại nơi ấy, có một con đường bằng phẳng đi thẳng đến Nhạc Lục Thơ Viện trên sườn núi. Bóng mặt trời đã ngã về tây, càng chiều rực rỡ, đồng ruộng xanh rì, khói nấu cơm cũng đã bốc lên hàng vạn nóc nhà của cư dân trong vùng. Ngọn núi xa xa có màu xanh lục, mây trắng bao quanh mịt mờ. Hai người nhắm hướng ngọn núi cao cùng lướt tới như bay, tà áo giũ rèn rẹt trong gió.
Lúc bấy giờ đã vào tiết cuối xuân, nhưng khắp cả trái núi hoa đổ huyên và hoa mai quế đều đang nở rộ, muôn hồng nghìn tía, xem rất vui mắt. Hai người sau khi đi vòng qua Nhạc Lục Thơ Viện, thì đến phía nam, men theo con đường tam cấp đi thẳng lên núi.
Châu Nhân Ký bỗng nói:
- Nhị vị cô nương ấy chẳng rõ có thực sự đợi chúng ta ở tại Vân Lục Phong không? Ngu huynh có ý nghi ngờ các cô ấy đang có ý định gì?
Tấn Lân mỉm cười nói:
- Các cô ấy chỉ nói là chờ đợi tại Cỗ Vân Lục Cung trên ngọn núi mà thôi. Trong chuyến đi nầy, chúng tùy cơ mà hành sự, muốn ở nán lại hay bỏ đi là tuỳ ý chúng ta!
Châu Nhân Ký cười nhạt nói:
- Chỉ e là không tùy tiện được cho hiền đệ đó thôi!
Tấn Lân nghe qua trước tiên không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó như đã hiểu được ngụ ý trong lời nói của Châu Nhân Ký, nên sắc mặt không khỏi bừng đỏ, đưa mắt nhình chung quanh rồi nói:
- Từ trước đến nay, tôi ít khi đi chơi những vùng núi có tiếng tăm giờ thì thấy cảnh sắc ở đây quả là thanh cao thoát tục.
Châu Nhân Ký biết Tấn Lân có ý muốn nói lảng qua vấn đề khác.
Nhưng sự thực thì phong cảnh trên núi nấy cũng quả đúng như lời của Tấn Lân nói. Khắp đó đây lá tùng không ngớt reo theo ngọn gió rì rào, nước khe không ngót chảy nghe róc rách, từ phía xa một hồi chuông chùa buồn bã ngân dài, khiến cho ai ở trong cảnh ấy đều có cảm giác như trút bỏ hết những việc phàm trần.
Bỗng nhiên, hai người nghe có tiếng hát rất vui tai, bay theo ngọn gió đưa đến, khi gần khi xa. Do đó, cả hai bèn đứng lại lắng nghe. Bài ca ấy có lời rằng:
Thành cao đường vắng mịt mờ Tà dương nắng nhạt, thẩn thờ cây xanh.
Chiều xuân luyến tiếc yến oanh Chạnh lòng nhớ đến non xanh ai về Tháng năm dứt cả mộng quê Nỗi niềm khó gởi, não nề giọng tơ Chỉ cùng sum hợp trong mơ Dựa cầu soi bóng người giờ đi đâu?
Châu Nhân Ký nói lẩm bẩm rằng:
- Đấy có phải là các cô ấy sao?
Tấn Lân mỉm cười nói:
- Ai bảo là không phải!
Trong khi hai người đang đối đáp với nhau, thì từ trong một con đường mòn nhỏ nơi cánh rừng tong, có một đạo sĩ bới tóc cao, lưng giắt trường kiếm, thân hình to lớn, râu dài đến bụn đang thong thả bước ra.
Vừa nhìn thấy hai người, thì vị đạo sĩ ấy không khỏi sửng sốt, đưa mắt dò xét hai người một lượt, rồi bỗng chấp tay cúi đầu nói:
- Thí chủ có phải là Châu Nhân Ký, một nhân vật lừng danh trong giới giang hồ chăng?
Châu Nhân Ký đáp lễ và nói:
- Chả dám! Chính là tại hạ đây. Chẳng hay đạo trưởng có điều chi chỉ giáo?
Đạo sĩ đưa mắt chăm chú nhìn Châu Nhân Ký nói:
- Bần đạo vừa rồi có được hai vị cô nương họ Trần ủy thác, là nếu có gặp Châu thí chủ thì chuyển lời giúp cho là hai cô ấy trước đây có hẹn chờ đợi tại Vân lục Cung vào đêm nay, nhưng giờ đây thì lại thay đổi địa điểm tại Ái Văn Đình nơi Thanh Phong Giáp, vậy xin nhị vị thí chủ hãy mau đi đến đó.
Châu Nhân Ký nói:
- Đấy là tại sao thế?
Đạo sĩ lộ vẻ trầm ngâm trong giây lát, nói:
- Trong đêm nay tại Vân Lục Cung có thể xảy ra chuyện rắc rối, nhị vị thí chủ chắc cũng đoán biết được. Thân thế của hai cô nương họ Trần ấy rất đáng thương, mong nhị vị thí chủ ra tay giúp đỡ cho. Bần đạo biết nhị vị có lòng nghi ngờ lời bần đạo nói không đúng sự thực. Nhưng cũng không thể tránh được, vì mọi việc trên chốn giang hồ lúc nào cũng mù mờ khó hiểu, tựa hồ như đúng nhưng thực ra thì lại sai.
Không chờ cho vị đạo sĩ nói dứt lời, Châu Nhân Ký ngắt lời rằng:
- Trong đêm nay, tại Vân Lục Cung sẽ xảy ra chuyện gì?
Đạo sĩ nói:
- Thất Tôn Giả tại Lệ Sơn, sẽ dẫn môn hạ đến xâm nhập nơi ấy vào khoảng canh ba đêm nay. Họ có mục đích đến chùa của bần đạo để bắt người, do đó, nhị vị cô nương mới tạm lánh mặt đi, để cho ngôi chùa của bần đạo tránh được cảnh giết chóc.
Đôi mắt của Châu Nhân Ký tràn đầy lửa tức giận, cười nhạt nói:
- Bọn yêu tà tại Lệ Sơn ngang tàn đến mức ấy, nếu Châu mỗ không ra tay, thì bọn họ không hiểu trên đời nấy người tài còn có người tài hơn!
Bỗng ngay lúc ấy có một tiếng cười nhạt rằng:
- Rõ là lời nói lớn lối!
Giọng nói ấy lạnh lùng như băng, khiến ai nghe nói đến cũng phải rùng mình. Mọi người quay về hướng có tiếng nói thì thấy từ con đường cũ ở chân núi lên, có hai gã đàn ông mặc áo đen bất thần lướt tới. Hai người ấy đều đứng tuổi, sắc mặt lạnh lùng. Một người trong số ấy tại giữa chân mày phía trái, có một vết thẹo dao dài độ ba tấc mộc, chạy thẳng đến gò má phía trái, nên trông vẻ mặt của y lại càng hung ác đáng sợ.
Đôi mắt của Chân Nhân Ký liền tràn đầy sát khí, cười nhạt, nói:
- Bọn các ngươi chắc là môn hạ của Lệ Sơn? Vậy còn Thần Đao Tôn Giả ở đâu?
Gã đàn ông có vết thẹo dao trên mặt cất giọng sâu hiểm nói:
- Thất Tôn Giả của bảo sơn vào khoảng canh ba đêm nay tất sẽ đến đây. Còn chúng tôi đến trước, để mang thơ cho Vân Lục Cung.
- Vừa rồi, chúng tôi nghe tôn giả đã lên giọng khoác lác mà không biết xấu hổ, vậy có lẽ tôn giả đã có ý đối địch với tệ phái? Tại hạ xin khuyên là tôn giả nếu đối địch với tệ phái thì chẳng khác chi lấy trứng chọi đá mà thôi. Chi bằng chớ nhúng tay vào chuyện không đaau là hơn, kẻo hối hận thì không còn kịp nữa.
Tấn Lân bỗng cười nhạt nói:
- Tôi không tin môn hạ của phái Lệ Sơn có tạI nghệ cao cường, dám đến đây mượn oai cọp để lên giọng dạy đời!
Gã đàn ông có vết thẹo dao trên mặt, bèn cất tiếng cười ghê rợn rồi quát to rằng:
- Không tin thì cứ thử sẽ biết!
Tấn Lân lạnh lùng đáp:
- Ngươi không thử khì còn mong có thể sống sót trở về…Hừ hừ… ta tin chắc ngươi chẳng dám gây sự đánh nhau.
Gã đàn ông có vết thẹo, liền biến hẳn sắc mặt, vung cánh tay phải lên dùng thế vân tính thạch môn nhắm ngay ngực của Tấn Lân đánh vút tới. Trong khi đó, năm ngón tay trái của y cũng đồng thời chụp thẳng vào Hung kết huyệt của đốI phương. Chưởng lực của y hết sức mạnh mẽ, cũng như chỉ phong không ngót rít gió nghe vèo vèo,hơn nữa, thế đánh của y lại nhanh nhẹn không thể tả xiết.
Lão đạo sĩ trông thấy thế, không khỏi kinh hãi. Lão ta thấy hai thế võ của gã đàn ông ấy hết sức khó phá vỡ, Tấn Lân dù có lách tránh đi về phía nào, cũng đều bị chưởng phong và chỉ lực của đối phương chụp tới. Do đó, lão ta không khỏi toát mồ hôi lạnh khắp cả người.
Châu Nhân Ký cũng nhìn thấy Tấn Lân đang bị lâm nguy, nên cánh tay mặt đã thò xuống siết chặt chuôi gươm, chuẩn bi nếu Tấn Lân bị nguy, thì y sẽ vung kiếm ra tương cứu.
Nhưng Tấn Lân vẫn xem thường thế công ấy của kẻ địch. Y chờ đợi cho thế chưởng và thế chỉ của gã đàn ông mặt thẹo nọ, công tớI còn cách thân mình y nửa thước nữa thì bất thần lách ngang, rồi lại tràn tới nhanh như điện xẹt, tay mặt thò nhanh ra, giương thẳng năm ngón chụp về phía mạch cổ tay của gã đàn ông ấy. Đồng thời chưởng mặt của y lại dùng thế Siêu Sơn điền hải đỡ thẳng vào thế chưởng của địch. Thế võ của Tấn Lân đánh ra, chẳng những hết sức tinh thâm, mà hơn nữa, lại rất kịp thời và vô cùng chính xác.
Châu Nhân Ký trông thấy thế, không khỏi hết sức kinh ngạc. Khi hai luồng chưởng lực vừa va chạm vào nhau, thì liền gãy nện một tiếng phình thật to, thế là gã đàn ông mặt thẹo ấy đã buột miệng gào lên một tiếng thảm thiết, đồng thời, bị hất bắn ra xa ngoài một tượng té xuống đất chết ngay tức khắc.
Chừng ấy mọi người mới trông thấy rõ là bàn tay phía phải của gã đàn ông đó đã bị gãy lìa, còn cánh tay phía trái thì bị lọi ngang vai, tai mắt mũi họng đều trào máu bầm đen, trông rất ghê sợ.
Một gã đàn ông mặc áo đen khác trông thấy thế, thì không khỏi kinh hoàng thất sắc, quay người bỏ chạy thẳng xuống chân núi.
Vị đạo sĩ vội vàng nói:
- Không thể để cho người ấy chạy thoát được.
Châu Nhân Ký cười nhạt nói:
- Hắn không thể chạy thoát được đâu.
Nói dứt lời, y đã nhún người vọt thẳng lên không, lướt tới đuổi theo nhanh như gió hốt, vượt qua khỏi đàu của gã đàn ông ấy. Thế rồi, y từ trên buông người rơi nhẹ nhàng xuống đất, quay phắt ngay lại, gằn giọng nói:
- Môn hạ của phái Lệ Sơn mà cũng có lũ tham sống sợ chết như thế nầy ư?
Tiếng nói vừa dứt, thì một vừng kiếm quang liền được vung lên chiếu ngời, cuốn thẳng tới vô cùng ồ ạt.
Gã đàn ông ấy đang siết chặt một món ám khí trong tay, chưa kịp ném ra, thì thế kiếm của đối phương đã cuốn tới trước mặt. Do đó, hắn hốt hoảng nhào lộn xuống đất thối lui ra sau.
Nhưng thân hình của hắn chưa kịp đứng yên, thì Tấ Lân đã vung chưởng quét thẳng ra, gây nên một luồng kình lực mạnh mẽ vô song, cuốn thẳng về phía gã đàn ông ấy.
Thế là, qua một tiếng gào thảm thiết, lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký đã sa xuống người của đối phương, máu đỏ tung tóe, và gã đàn ông nọ đã bị đứt làm đôi té lăn quay ra đất.
Vị đạo sĩ lộ vẻ hết sức khâm phục nói:
- Nhị vị thí chủ võ công trác tuyệt, quả Trần cô nương là người có đôi mắt sắc bén, biết nhận xét nhân tài. Bần đạo hiện đang có việc gấp phải xuống núi theo lệnh của môn chủ, mời một số bạn thân đến ra tay tương trợ. Nếu đêm trong nay ngôi chùa của chúng tôi được bình an vô sự, thì sau nầy tất sẽ có dịp gặp mặt được hai vị thí chủ nữa.
Nói dứt lời, lão ta di động thân mình lướt thẳng xuống núi nhanh như gió hốt. Châu Nhân Ký đưa mắt nhìn thẳng vào Tấn Lân nói:
- Võ công của hiền đệ cao cường lắm!
Tấn Lân tươi cười nói:
- Đấy chỉ là tài nghệ hèn kém, nếu đem ra so sánh với ông anh thì còn chênh lệch nhau một trời một vực, vậy có đáng chi mà phải ngợi khen? Thôi chuyện không thể chậm trễ, chúng ta đi đến Thanh Phong Giáp ngay đi!
Châu Nhân Ký nói:
Vân Lục Cung gặp biến cố, vậy hai anh em ta không thể khoanh tay đứng ngó được.
Tấn Lân nói:
- Ông là người ngoài lạnh lùnh, nhưng tâm địa thì đầy nhiệt huyết, quả thực đáng cảm phục lắm. Nhưng việc gì chúng ta cũng nên cân nhắc nặng nhẹ, hai chị em của Trần cô nương hẹn với ông anh như vậy, tất có điều chi quan trọng, không biết chừng có tương quan đến cái chết của lịnh sư, như thế, chẳng nên lỗi hẹn khiến hai cô ấy phải chờ.
Châu Nhân Ký sửng sờ một lúc nói:
- Lời nói của hiền đệ đúng lắm, vậy chúng ta hãy cùng nhau mau đi đến đó!
Vầng trăng sáng đã nhô lên khỏi ngọn núi phía Đông chiếu tỏa ánh sáng vàng huyền ảo, trông thật xinh đẹp. Hai người cùng lướt thẳng vào khu rừng tòng, rồI chạy bay đi mất dạng.
Ái Vân Đình tọa lạc tại sườn núi phía trước của Thanh Phong Giáp.
Khắp trên Thanh Phong Giáp đâu đâu cũng dầy đặc những rừng phong.
Phàm khi đến tiết mùa thu, hoặc đến lễ trùng dương, thì du khách đến nơi ấy tấp nập. Trong những tiết ấy, rừng phong dày đặc những lá chin đỏ rực, trông như hoa mùa xuân. So vớI cảnh lá đỏ ở núi Thê Hà còn có phần xinh đẹp hơn nhiều. Lúc bấy giờ gió mát đang thổi xào xạc cả khu rừng, trăng sáng vằng vặc chiếu rọi nơi nơi.
Trên một chiếc ghế đá tại Ái Vân Đình, có hai cô gái áo xanh đang sánh vai cùng ngồi, gió nhẹ lay động mớ tóc xanh của hai nàng, trông kiều diễm chẳng khác nào môộ đôi tiên nữ giáng phàm.
Đôi mắt trong veo của Trần Phù nhìn ra ánh trăng sáng bên ngoài cất giọng chẩm rãi nói:
- Sắp đến canh hai rồi, vậy Quả Thiện Trưởng Lão chắc cũng sẽ đến bây giờ.
Giọng nói của nàng thoáng hiện một vẻ chờ đợi rất sốt ruột.
Trần Dung nói:
- Các vị cao tăng trong cửa Phật lúc nào cũng xem trọng lời hứa, chắc chắn là không thất tín đâu.
Vừa nói đến đây, bỗng nàng đưa tay chỉ ra bên ngoài, nói tiếp rằng:
- Ủa, mà không phải đến kia rồi hay sao?
Thân hình kiều diễm của nàng liền đứng thẳng lên. Trân Phù trông thấy thế cũng đứng lên theo. Hai ngườI đưa mắt cùng nhìn thì trông thấy trên sườn núi xuất hiện một lão tăng râu tóc bạc phơ, đang vịn vai một tiểu sa di, thong thả bước thẳng về hướng Ái Vân Đình.
Sắc mặt của vị lão tăng ấy rất khôi ngô, đôi mắt lờ đờ, thỉnh thoảng lại ho lên vài tiếng, đoi chân đi đứng không còn nhanh nhẹn nữa. Hai cô gái liền lao mình lướt thẳng về phía vị lão tăng đưa tay ra đỡ lấy người lão.
Vị lão tăng ấy liền cất tiếng cười ha hả, nói:
- Bần tăng đã làm nhọc lòng hai cô nương quá!
Liền đó lão bèn quay qua chú tiểu sa di nói rằng:
-Giờ đây thì ngươi có thể trở về được rồi!
Người tiểu sa di ấy chấp tay cung kính xá một xá thật sâu, rồI quay người bước đi trở về đường cũ.
Hai cô gái đỡ vị lão tăng bước thẳng vào Ái Vân Đình. Vị lão tăng ấy bèn đưa mắt nhìn qua hai cô một lượt. Trên khuôn mặt sáng láng và hiền hòa của vị lão tăng , liền hiện lên một nét tươi cười, nói:
- Người bạn xưa có được những người con gái như thế nấy, thì dù ở chốn suối vàng cũng an lòng nhắm mắt!
Nói đến đay bỗng lão ta lộ sắc buồn bã, cất tiếng than dài, rồi nói:
- Hai mươi năm dằng dặc, bần tăng đành ôm hận trong lòng, vì võ công đã bị hoàn toàn phế trừ, nhưng vẫn phải chịu ngục sống lây lất cho đến ngày hôm nay, cũng chỉ chờ ngày trông thấy con gái của người xưa được trưởng thành, hầu trả lại mối thù năm xưa… Hai cô gái nghe đến đây, bất giác lệ ngấn quanh tròng. Vị lão tăng bỗng dừng ngang câu chuyện ấy lại, nghiêm sắc mặt nói:
Có phảI ở tại Ái Vân Đình nấy không?
Trần Dung đáp:
- Thưa, không phải! Ở tạI Thanh Phong Giáp kia. Cháu đã bố trí kế nghi binh rồi!
Lão Tăng nói:
- E không làm sao ngăn cản được bọn môn hạ của phái Lệ Sơn!
Trần Phù mỉm cười tự nhiên đáp:
- Xin cụ chớ lo lắng làm gì, vì cháu còn có hai người tiếp tay, chắc có lẽ cũng sắp đến nơi rồi!
Ngay lúc ấy, bỗng từ phía dưới sườn núi có hai bóng người đang chạy nhanh tới như bay, chỉ trong chớp mắt là đã đến trước Ái Vân Đình.
Trần Phù mỉm cười nói:
- Nhị vị thực là người biết giữ chữ tín. Có lẽ nhị vị đã có gặp Vân Hạc đạo trưởng rồi?
Châu Nhân Ký cười lạnh lùng nói:
- Nhị vị cô nương hẹn tại hạ đến đây là vì việc gì thế?
Trần Phù đưa tay vuốt lại mớ tó, mỉm cười dịu dàng nói:
- Phiền nhị vị giúp cho một tay để chống lại với bọn yêu tà phái Lệ Sơn, ngày sau ngu tỷ muội sẽ tìm cách báo đáp lại công ơn ấy!
Châu Nhân Ký nói:
- Tại hạ và nhị vị cô nương, từ trước đến nay chưa hề được quen biết với nhau, thế mà nay vì việc nầy, tại hạ phải gây ra một mối thù, chẳng hóa ra có chỗ định ép chúng tôi chăng?
Trần Dung cười nhạt nói:
- Nếu các hạ muốn tìm hiểu về nguyên nhân cái chết của lịnh sư, thì ra tay giúp cho chúng tôi một lần cũng có ngại chi? Đêm đã khuya rồi, bọn yêu tà phái Lệ Sơn cũng sắp đến, vậy nếu các hạ không bằng lòng, thì chị em chúng tôi cũng không ép bao giờ!
Châu Nhân Ký sửng sờ một lúc, nói:
- Thôi thì tại hạ bằng lòng vậy….
Sắc mặt của Trần Phù liền hiện lên nét vui mừng nói:
Nếu thế, thì xin phiền nhị vị các hạ cố thủ giúp cửa Thanh Phong Giáp, Ngu tỷ muội đã có bố trí nghi trận theo lưỡng nghi lục hợp ở bên ngoài Thanh Phong Giáp, vậy nên có thẻ cố thủ được cho đến trưa mai, thì mọi việc sẽ được yên ổn tất cả!
Châu Nhân Ký ngờ vực nói:
- Tại sao phải cố thủ đến trưa mai như thế?
Trần Phù nói:
- Vì đại sư nấy là người bạn cũ của tiên phụ tôi, rất am hiểu phạn văn. Đại sư sẽ giúp cho ngu tỷ muộI giảng giải về Giáng Long Kinh, do đó, từ giờ cho đến trưa ngày mai, chị em chúng tôi không thể nào lo nghĩ đến việc khác nữa, vì sợ bị tẩu hỏa nhập ma thì nguy. Hơn nữa, vị đạI sư nầy đã hoàn toàn bị mất võ công, nên cũng muốn dựa vào Giáng Long Kinh, hầu khôi phục lại tài nghệ trước kia.
Châu Nhân Ký nghe đến đây mới hiểu rõ mọi việc, bèn gật đầu nói:
- Chỉ sợ là hai anh em của tại hạ không đủ sức để chống chỏi lại với số đông, làm hỏng cả mọi việc mà thôi.
Trần Phù cười tự nhien nói:
- Ba đường kiếm Nhất Trụ Kinh Thiên, Thiên Phong cự Tiêu, và Tinh dỉ Thiên Động của anh, nếu sử dụng xuôi ngược, cũng như diễn biến theo phép âm dương, tập trung tinh thần tìm hiểu và phát triển thêm nữa thì chắc chắn không thể nào bị bại được.
Châu Nhân Ký nghe thế, không khỏi sững sờ, ngơ ngác. Trần Phù lại mỉm cười tự nhiên, rồi cùng người em gái là Trần Dung đỡ lấy vị lão tăng, cất gót sen thong thả bước đi thẳng vào cánh rừng phong rậm rạp.
Châu Nhân Ký nói thầm rằng:
- “Lạ thực, cô ấy tại sao lại biết được tên của ba đường kiếm nọ? Ơ , chắc chắn các cô ấy biết được nguyên nhân cái chết của ân sư ta”.
Kế đó, y lại sực nhớ câu nói của Trần Phù vừa rồI, đã vạch trần được những phần cao thâm tinh túy nhất của ba thế kiếm ấy, nên trầm ngâm nghĩ ngợi để tìm hiểu kỹ thêm về ba thế kiếm của mình đã biết.
Tấn Lân từ đầu đến cuối, vẫn im lặng như không có việc gì, nhưng thái độ tỏ ra rất thận trọng.
Gió đêm đã thổi lồng lộng cây rừng không ngớt reo xạc xào. Vầng trăng trên nền trời cao đã ngã xéo về phía tây, chứng tỏ đêm đã vào canh ba rồi.
Bỗng nhiên, từ phía chân trời xa có một tiếng hú rùng rợn vọng lại, khiến núi đồi gây thành tiếng hồi âm vang lên không dứt.
Châu Nhân Ký từ trong sự trầm ngâm bừng tỉnh trở lại, bất thần rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, khiến ánh thép chói ngời, đưa cao lên ngang ngực, trong khi đôi mắt của y sáng quắc, nhìn đăm đăm về hướng có tiếng hú vừa vọng đến.
Tấn Lân nói:
- Ông anh còn có đủ thì giờ để nghĩ ngơi tìm hiểu về phần sâu xa của kiếm thuật, vì bọn môn hạ phía Lệ Sơn đã đi về hướng Vân Lục Cung rồi!
Châu Nhân Ký ồ lên một tiếng, đưa mắt nhìn thấy Tấn Lân vẫn bình thản như thường, nên không khỏi thầm khâm phục, nghĩ rằng:
- “Tại sao đêm nay đứng trước việc nầy, ta lại tỏ ra rối lên như thế?” Tức thì, y liền tập trung tâm thần, bình thản tìm hiểu thêm về những phần tinh thâm của thế kiếm.
Độ chừng sau một khắc, thì từ chân trời lại có tiếng hú ghê rợn vọng đến bên tai.
Tức thì, hai người trông thấy có tám chín cái bóng đen nhỏ như hạt đậu, từ xa phi nhanh như bay đến Ái Vân Đình ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook