Ma Đao Lệ Ảnh
Chương 99: Ép làm nương nương (3)

Nương nương nhắc nhở: "Ngươi mau trở lại giường của ngươi đi, bá nhóm không thể ngủ chung." Tiểu Ngưu hỏi: "Thủ hạ ngươi có thể tin được không?"

Nương nương nói: "Có thể tin nhưng cũng phải cẩn thận một chút."

Tiểu Ngưu hôn nương nương rồi rón ra rón rén nhặt quần áo trở về giường. Khi trở lại thì sự hưng phấn cùng khoái cảm còn chưa tiêu tan! Nghĩ đến vẻ phong tình của nương nương, Tiểu Ngưu mê mẩn không thôi.

Hôm sau, Tiểu Ngưu không đi đâu mà chỉ quanh quẩn trong Thúy Vi cung. Hắn trên danh nghĩa là thái giám nhưng thực tế lại là nhân tình của nương nương. Nghĩ tới một đêm tiêu hồn hôm qua, Tiểu Ngưu rạo rực trong lòng, hận không được ngay lúc này cùng nương nương truy hoan.

Buổi sáng nay, nàng đi gặp hoàng thượng, sau khi trở về thì tâm tình khá hơn một chút. Tiểu Ngưu hỏi: "Có chuyện tốt gì sao? Hay là hoàng thượng cao hứng thả nữ nhân của ta rồi?" Nương nương đoan trang ngồi xuống nói: "Ta đi khuyên hắn lấy quốc sự làm trọng, phải bảo trọng long thể nhưng hắn rất không cao hưng. Khi ta rời đi, một thái giám bên cạnh cho ta biết hoàng thượng biết chuyện tối hôm qua Thái Tử đến Thường Nga nên vô cùng căm tức, còn giáo huấn hắn một trận. Ngươi nói đây không phải là chuyện tốt sao?" Tiểu Ngưu nói: "Là chuyện tốt, tốt nhất là hoàng thượng phế luôn tên Thái Tử kia." Nhưng trong lòng tự nhủ: 'Ai làm Thái Tử đều không quan trọng mà quan trọng là phải cứu được Nguyệt Ảnh của ta.' Đến buổi tối, vì lo lắng cho sự an toàn của Nguyệt Ảnh nên sau khi thông báo với nương nương một tiếng, hắn liền chạy tới Thường Nga cung, lặng lẽ đứng trên nóc nhà nghe ngóng.

Lắng nghe một hồi, chỉ thấy một thanh âm: "Đàm cô nương, ngươi đã vào đây một thời gian, ta cũng không hề ép buộc ngươi điều gì! Điều này cho thấy thành ý của trẫm với ngươi rồi." Xem ra đây là giọng của hoàng thượng.

Một thanh âm khác lạnh lùng đáp lại: "Tạ ơn hoàng thượng. Đàm Nguyệt Ảnh là phụ nữ có chồng, không thể lấy người khác được!" Chính là Nguyệt Ảnh thanh âm.

Hoàng thượng la lên: "Ngươi gả rồi cũng có thể tái giá! Trẫm có thể cho trượng phu của ngươi rất nhiều tiền, để hắn tái giá với nữ nhân khác, trẫm sẽ không để hắn chịu thiệt."

Nguyệt Ảnh kiên quyết nói: "Ta là phụ nữ có chồng, phải tuân theo tam tòng tứ đức, ngươi không nên vọng tưởng nữa." Hoàng thượng cao giọng nói: "Đàm cô nương, ngươi là tiên tử trong lòng trẫm, trẫm là sẽ không buông tha cho ngươi. Trong số mỹ nữ ta từng thấy, không người nào có thể đẹp bằng ngươi."

Nguyệt Ảnh nói: "Ngươi là vua của một nước thì phải quan tâm việc quốc gia đại sự, cần gì phải lãng phí tinh lực với một dân nữ thấp kém như ta? Ngươi phải đi làm một Hoàng Đế tốt mới đúng."

Hoàng thượng dồn ép nói: "Chỉ cần ngươi gả cho trẫm thì ngươi muốn sao trẫm cũng sẽ làm như thế. Bất cứ thứ gì ta cũng có thể chiều ngươi, dù ngươi muốn làm nữ hoàng trẫm cũng đồng ý. Chỉ cần ngươi chịu làm hoàng hậu của ta." Nguyệt Ảnh hừ lạnh nói: "Ngươi đừng làm phiền ta. Ngươi càng lúc càng giống tiểu tử hư hỏng kia. Hắn vì muốn chiếm được ta mà dám làm mọi thứ. Mặc dù ta ghét hắn, nhưng ta biết hắn thật lòng với ta, hắn còn mạnh hơn trượng phu của ta nhiều lần! Ai, tiểu tử này đúng là một tên lưu manh, hiện tại không biết chết ở chỗ nào rồi. Ta hận hắn." Trong lời này hận thù lại mang theo sự ân cần, có thể thấy nàng không nghĩ như vậy. Phía trên, Tiểu Ngưu nghe thấy vậy liền vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa lăn xuống. Hắn biết trong lòng Nguyệt Ảnh có hắn mà không phải là hoàn toàn vô tình. Xem ra ta vẫn có hi vọng.

Hoàng thượng hỏi: "Hắn là ai? Ngươi hãy nói ra. Chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng, hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Bất quá, trẫm cũng muốn gặp xem hắn là hạng người gì mà có thể khiến ngươi vừa ý." Nguyệt Ảnh cười lạnh nói: "Ngươi vẫn không nên gặp thì tốt hơn. Nếu hắn biết ngươi nhốt ta ở đây thì nhất định hắn sẽ giết ngươi."

Hoàng thượng cười nói: "Trẫm là vua của một nước, hắn có thể làm hại trẫm sao?" Nguyệt Ảnh không khách khí nói: "Nếu hắn muốn giết ngươi thì Hoàng Cung này cũng không còn chỗ trú cho người. Nếu hắn thật sự muốn ra tay thì ngươi lìa đầu khỏi cổ không biết khi nào đâu."

Hoàng thượng lại là cười to, nói: "Vậy ngươi nói thử xem, ta muốn gặp hắn." Đang nói chuyện lại có người bẩm báo là thủ phụ nội các cầu kiến. Hoàng thượng đang định cự tuyệt nhưng lại muốn tạo ấn tượng tốt với Nguyệt Ảnh nên cáo từ. Hắn vừa đi, Tiểu Ngưu liền mừng rỡ như điên, trong lòng tự nhủ: 'Vô luận như thế nào, ta muốn cùng nàng lời nói nói. Ta muốn nhìn nàng một lần.' Tiểu Ngưu đang muốn lớn mật đất vén ngói, vừa vừa nghĩ không được. Quỷ Vương kia thâm hiểm như quỷ, vạn nhất kinh động hắn, chẳng những không cứu được người mà ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng khó bảo vệ. Nếu muốn cứu Nguyệt Ảnh, vẫn là nắm chặt Ma Đao trong tay thì tốt hơn.

Tiểu Ngưu rốt cuộc không còn là đứa trẻ ba tuổi như trước mà làm việc luôn biết động não. Vì vậy, hắn nhảy xuống rồi lén lút chạy về phía Cảnh Sơn. Trong màn đêm đen kịt, hắn lướt qua như một u linh mà không ai phát hiện ra.

Ngày đó, hắn đã giấu đao trên một cây đại thụ gần Cảnh Sơn. Tuy là buổi tối nhưng chẳng mấy chốc hắn đã tìm được đúng chỗ. Vừa bước đến nơi thì hắn suýt chút nữa đụng phải một người. Đối phương nhảy ra sau hét lớn: "Ai, kẻ nào không có mắt đấy? Làm ta sợ hãi muốn chết." Là giọng nói thanh thúy của một thiếu nữ.

Tiểu Ngưu nghe quen tai, liền nghi ngờ nói: " Là Quỷ Linh sao?" Đối phương khanh khách cười đáp trả, lại chỉ vào Tiểu Ngưu nói: "Ngươi là Ngụy Tiểu Ngưu! Sao tình cờ vậy? Ta còn đang nghĩ đến ngươi!"

Tiểu Ngưu hớn hở nói: "Ngươi nhớ đến ta ư? Không ngò ngươi lại thích ta như vậy đó!"

Quỷ Linh cười hì hì nói: "Tiểu Ngưu ca, ngươi đúng là không biết xấu hổ! Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ coi ngươi là bạn, cùng lắm chỉ là một ca ca thôi." Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Ta không hiểu. Cái gì ca ca ta không biết, ta chỉ biết là ta là tình ca ca của ngươi." Quỷ Linh gắt một tiếng: "Lâu không gặp mà da mặt ngươi vẫn dày như vậy." Tiểu Ngưu sờ mặt mình nói: " Tóc đã dài, râu mép cũng dài ra, da mặt cũng không thể dày hơn sao?" Sau đó lại bật cười ha hả. Quỷ Linh cũng cảm thấy buồn cười.

Tiểu Ngưu nhích tới gần Quỷ Linh nói: "Lâu rồi không gặp, cho ta xem một chút nào, xem có xinh đẹp hơn không?" Quỷ Linh lùi ra sau, xấu hổ nói: "Ta còn lâu mới cho ngươi xem! Ngươi là sắc lang, còn là một đạo tặc nữa." Tiểu Ngưu một chống nạnh hỏi: "Có ý gì?"

Quỷ Linh tới gần nói: "Có ai không biết Ngụy Tiểu Ngưu trộm Ma Đao của chưởng môn Lao sơn rồi chạy trốn." Tiểu Ngưu hừ nói: " Nói nhăng nói cuội. Ma Đao này là của Ngưu gia, sao lại là của chưởng môn Lao sơn? Những lời đồn đại kiểu này không nên tin. Nhưng còn ngươi, sao đêm hôm lại chạy đến đây làm gì? Không phải cũng giống cha ngươi làm việc cho triều đình chứ?"

Quỷ Linh nhổ toẹt một cái nói: "Ai nguyện ý làm nô tài chứ? Nô tài cho kẻ khác làm, bổn cô nương không có hứng thú. Ta tới đây giải sầu."

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Ngươi có gì không vui vậy? Mà sao lại tới kinh thành thế?" Quỷ Linh thở dài một tiếng, quay về phía Hoàng Cung nói: "Ta tới chỗ này còn không phải vì cha ta sao? Sau khi biết phụ thân được tiến cử cho Hoàng Đế, ta liền chạy tới khuyên nhủ nhưng người không nghe, còn muốn gả ta cho Thái Tử." Nói đến đây, thanh âm Quỷ Linh nhỏ đi như muỗi kêu.

Tiểu Ngưu ngạc nhiên nói: "Cái gì? Ngươi làm vợ cho tên súc sinh kia sao? Không thể nào, ông già ngươi đúng là không có mắt mà. Ngươi nếu vội lập gia đình thì trước tiên phải nghĩ đến ta chứ? Tiểu Ngưu ta dù sao cũng là nhất biểu nhân tài hàng thật giá thật." Quỷ Linh xì một tiếng khinh miệt rồi chống nạnh kêu lên: "Nói nhảm. Gả cho Thái Tử là ý của cha ta, không phải của ta. Ta còn lâu mới gả cho cái tên tiểu nhân, còn quái dị kia. Nhìn hắn ngay cả cha mình cũng dám giết." Tiểu Ngưu ồ một tiếng, để ghé vào tai Quỷ Linh hỏi: "Ngươi nói gì? Hắn muốn giết cha hắn ư?" Quỷ Linh nhẹ nhàng tránh ra nói: " Sau khi đến kinh thành, ta vẫn muôn khuyên cha ta nên đang ở lại Đông cung. Chẳng qua là gặp hắn vài lần, cũng không có gì khác. Còn hắn muốn lấy lòng ta nên cái gì cũng bô bô nói ra. Hôm nay hắn bị hoàng đế giáo huấn một trận, còn ăn một cái bạt tai nên sau đó hầm hừ nói: 'Cái lão bất tử này sao không chết sớm một chút.' Sau đó hắn uống rất nhiều rượu, còn cười quái dị nói: 'Cứ xem xem, ta lập tức sẽ trở thành Hoàng Đế.' Xế chiều, ta còn thấy hắn phái người ra ngoài đưa tin, không biết có phải là muốn làm gì hay không?" Tiểu Ngưu hoảng sợ: " Chẳng lẻ tiểu tử này muốn tạo phản?"

Quỷ Linh nói: "Rất có thể. Lúc nãy khi ta ra ngoài còn thấy vài người đi về phía Đông cung, trong đó có cả đại thần và thái giám."

Tiểu Ngưu hừ lạnh nói: "Đúng là rất náo nhiệt, nhưng dù kẻ nào chết cũng là chuyện tốt, nó gọi là chó cắn chó." Quỷ Linh hỏi ngược lại: "Vậy ngươi tới kinh thành làm gì?" Không đợi Tiểu Ngưu trả lời, Quỷ Linh liền nở nụ cười, nói: "Ta biết rồi, ngươi nhất định là tới cứu Đàm Nguyệt Ảnh. Mặc dù ngươi thầm mến nàng nhưng dù sao nàng cũng đã lập gia đình, ngươi cần gì phải bám riết người ta vậy chứ? Chẳng phải có chút không biết xấu hổ sao?" Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "Nàng là nữ nhân của ta, dĩ nhiên ta phải cứu nàng. Bất quá cha ngươi canh giữ ở đây nên ta rất e ngại. Tốt nhất là buộc cha ngươi rời đi mới dễ cứu người. Cũng không biết cha ngươi làm sao mà bắt được nàng? Rồi như thế nào lại đến hoàng cung nữa?"

Quỷ Linh nói: " Rất đơn giản. Cha ta trên đường tới kinh thành đụng phải Đàm Nguyệt Ảnh liền ra tay ám toán. Lúc ấy cũng không biết sao Đàm Nguyệt Ảnh có vẻ rất hoảng hốt, nhất thời phân tâm nên cha ta mới đắc thủ. Là ta nghĩ kế đưa nàng tới hoàng cung."

Tiểu Ngưu kêu lên: "Quỷ Linh, sao ngươi có thể làm như vậy? Uổng công ta coi ngươi là bạn tốt. Làm sao ngươi có thể hại nàng vậy chứ?" Tiểu Ngưu tức giận sùi bọt mép.

Quỷ Linh hừ lạnh nói: "Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt người khác. Nếu không nhờ có ta thì Đàm Nguyệt Ảnh đã chết lâu rồi."

Tiểu Ngưu nghi ngờ hỏi lại: "Có ý gì?"

Quỷ Linh giải thích: "Cha ta bắt được nàng liền muốn tiền dâm hậu sát. Ông ấy luôn căm giận phái Lao Sơn, mà chuyện ái thiếp bị hãm hiếp là sỉ nhục cả đời hắn. Ta biết Đàm Nguyệt Ảnh là người trong lòng ngươi nên ta không thể không can thiệp, vì vậy mới nói với ông ta hiến nàng cho Hoàng Đế, nhất định sẽ được trọng thưởng. Như vậy nàng ta mới có thể giữ được tánh mạng đến giờ." Tiểu Ngưu tức giận hỏi: "Tiến cung cũng không phải là ý hay, chẳng may nàng bị tên Hoàng Đế chiếm đoạt thì sao?."

Quỷ Linh mỉa mai lại: "Ít nhất nàng tạm thời còn có thể sống, người còn có cơ hội cứu nàng. Nếu nàng chết thì còn cứu cái rắm ấy!"

Tiểu Ngưu thở dài một hơi nói: "Thật xin lỗi, ta đã hiểu lầm ngươi. Nàng sống là tốt rồi." Quỷ Linh nói: "Vậy mới đúng chứ! Nếu không đúng là ta làm ơn mắc oán." Tiểu Ngưu lại nói: "Ta bây giờ còn chưa nghĩ ra biện pháp cứu người! Cha ngươi đúng là quá ghê tởm." Quỷ Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải ngươi có Ma Đao sao? Ngươi dùng Ma Đao đuổi cha ta đi là được rồi. Nhưng không cho phép ngươi làm ông ấy bị thương, dù sao ông ấy cũng là cha ta."

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Được rồi, được rồi!"

Quỷ Linh nói: "Ta cũng phải trở về rồi, nếu không sẽ có kẻ nghi ngờ." Tiểu Ngưu ừ nói: "Được. Thế nhưng ngươi không được cho ai biết ta đang ở kinh thành."

Quỷ Linh đáp ứng: "Biết rồi. Ta đi đây." Nàng vỗ vỗ tay Tiểu Ngưu rồi chạy xuống dưới chân núi.

Nàng đi rồi thì Tiểu Ngưu tiếp tục tìm lại Ma Đao. Hắn nhủ thầm: 'Chuyện Thái Tử mưu phản ta phải nói cho nương nương một tiếng, để nàng có chuẩn bị. Hai tên kia kẻ nào chết cũng không sao cả, nhưng với vị Lý nương nương này thì không thể mặc kệ được, dù sao ta và nàng coi như là có duyên phận!' Sau đó, Tiểu Ngưu phi thân hồi cung báo tin tức cho Lý nương nương. Khi nàng nghe tin này liền cảm thấy vô cùng, đi lại trong phòng lẩm bẩm: "Sắp có chuyện lớn rồi, phải làm sao đây?"

Tiểu Ngưu đứng bên nhắc nhở: "Càng là thời khắc mấu chốt càng không thể rối loạn, phải chuẩn bị sẵn sàng." Lý nương nương nhìn Tiểu Ngưu nói: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Tiểu Ngưu nói: "Nếu ngươi không muốn hoàng thượng chết thì hãy phái người báo cho hắn, để hắn phế Thái Tử đi." Lý nương nương dậm chân thở dài "Hoàng thượng không ở trong cung, giờ phút này còn lêu lổng bên ngoài, ta đi đâu tìm hắn chứ!" Tiểu Ngưu đành nói: "Vậy không có cách nào rồi, xem ra hắn khó thoát khỏi kiếp này! Hắn thì cũng thôi nhưng chúng ta không thể ngồi chờ chết, ngươi hãy tập hợp người lại để bảo vệ. Ngươi cũng biết đó, sau khi Thái Tử giết Hoàng Đế thì tiếp theo chính là muốn giết mẹ con các ngươi."

Nương nương luôn miệng nói: "Đúng, đúng, đúng, ta phải báo cho bọn họ, nhất là nhi tử của ta, phải cho nó tránh đi, không thể để Thái Tử tìm được nó."

Thương lượng xong thì nương nương lập tức triệu tập thị vệ tâm phúc lại bảo bọn họ hành động. Tiểu Ngưu lại nói: " Những thị vệ này của ngươi có thể ngăn Thái Tử sao?" Nương nương lắc đầu đáp: "Không ngăn được. Mấy năm qua, Thái Tử nuôi dưỡng không ít tay sai. Thủ hạ ta không có nhiều người, chắc chắn là không ngăn được."

Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy ngươi có sợ hay không?"

Nương nương cười nói: "Ta không sợ. Bởi vì có ngươi ở bên cạnh ta, một mình ngươi có thể ngăn trở thiên quân vạn mã." Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ngươi quá khen ngợi ta rồi. Dù ta lợi hại nhưng cũng chỉ là một người! Còn bọn chúng có cả vạn, tục ngữ nói mãnh hổ không địch nổi bầy sói!" Nương nương thâm tình nói: "Ta tin tưởng ngươi, ngươi có thể bảo vệ ta." Vừa nói, nương nương thấy không có người nào liền dựa lên ngực hắn.

Ôm thân thể mềm mại say lòng người này, hắn thầm nhủ: 'Ông trời ơi, ngươi quá sủng ái ta rồi. Nếu như vậy tại sao ngươi không để cho Nguyệt Ảnh yêu ta thắm thiết chứ?'

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương