Ma Chó
-
Chương 47: Xuất hồn
Thoả thuận xong xuôi, cậu Khanh nhanh chóng lôi từ trong cổ áo ra sợi dây có gắn móng vuốt hổ hình chìa khoá, sau đó dùng tay thủ ấn kẹp ngang sợi dây lại, vận sức truyền pháp lực vào nó, sợi dây liền sáng lên màu vàng kì ảo, buông tay ra nó vẫn cứ thế lơ lửng trên cổ Khanh như một phép màu, không còn chịu tác động của trọng lực nữa. Ông em ngồi sau đang ngó nghiêng theo dõi động tĩnh hai tên hài nhi bị nhốt trong trận đồ, liền nghe cậu Khanh gọi:
- Chú H, chú lên tìm trong cái túi bố của cháu chiếc chuông có gắn sợi chỉ đỏ mà ban nãy cháu dùng gọi hồn cô bé nhà kia về đi. Sau đó chú buộc một đầu sợi dây vào cổ tay cháu, đầu còn lại chú giữ cái chuông.
- Hả?. Ờ được!. Để tôi lên lấy!.
Ông em nghe cậu Khanh hướng dẫn, lật đật tới bên chỗ cậu ấy tìm trong chiếc túi bố ra cái chuông ban nãy. Đoạn nhanh chóng buộc một đầu chỉ vào cổ tay phải của cậu Khanh, trong khi cậu ta vẫn đang đứng yên, hai tay kiết ấn điều hoà trận pháp. Sau đó ông em cầm cái chuông quay về chỗ cũ chờ đợi. Cậu Khanh bấy giờ mới nói tiếp:
- Cháu chuẩn bị nhập vào giao thức đang mở của hai tên hài nhi để tìm hiểu lai lịch của bọn chúng. Muốn tiêu diệt triệt để phải nắm được nguồn gốc, từ đó mà có cách ứng phó!.
- Nhưng cậu phải cẩn thận đấy, tôi cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm.
- Không sao đâu chú. Nhờ chiếc chuông này chú cũng sẽ liên kết giao thức với cháu cũng như ông nội cháu và thấy được ký ức của bọn quỷ nhi. Có một điều này chú phải nhớ kỹ, nếu chú trông thấy ánh sáng trên sợi dây cổ cháu đang đeo bất ổn hoặc biến mất thì hãy rung bảy hồi chuông để báo với ông nội cháu mà tìm cách ứng phó kịp thời!. Đây chính là chân khí của cháu cũng như phần linh lực nguồn cội cháu để lại để làm dấu duy trì pháp trận. Nó rất quan trọng!.
- Được!. Tôi nhớ rồi!. Nhưng cậu xuất hồn rồi thì ai duy trì pháp trận?.
- Đây chỉ là một phần hồn phách của cháu thôi. Chân khí của cháu vẫn ở lại. Ông nội cháu sẽ dùng tiên lực duy trì nó dựa trên nguồn linh lực cháu yểm trên sợi dây đeo cổ trong một thời gian ngắn. Cháu sẽ nhanh chóng quay trở về trước khi giới hạn cho phép.
- Haizz, nguy hiểm quá!. Tôi chỉ sợ...
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp hả chú?!.
- Ừm, thôi tuỳ cậu thôi. Tôi tin ở cậu!.
- Vâng. Cháu chuẩn bị đây. Khi nào thấy có cầu sáng vàng thoát ra từ đỉnh đầu cháu thì chú để chuông bên tai rung chín hồi nhé!.
- Được được!.
Ông em quả quyết, căng mắt chờ đợi. Cậu Khanh ngay sau đó liền đổi tư thế, quay trở về thế thiền toạ. Thân như chấp kim cang, hai mắt bắt đầu nhắm lại. Chừng một lúc sau, trên đỉnh đầu Khanh xuất ra một cầu sáng nho nhỏ toả ánh sáng vàng nhàn nhạt bay lơ lửng, ông em thấy thế, vội đưa chuông lên tai khẽ rung lên chín hồi nhịp nhàng. Trong khi ấy, cầu sáng vàng cũng chầm chậm trôi về phía Bát Trụ Tiên Thiên, dễ dàng xuyên qua bức tường chú Lăng Nghiêm nhằm hướng cầu sáng màu tím lơ đang lửng lơ phía trên hai con hài nhi kia bay tới. Hứa lão gia để duy trì pháp trận thay cậu Khanh bèn đành phải phân tán tiên lực từ cửa Khảm ra bảy cửa còn lại, khiến cột sáng tại cửa Khảm yếu đi đôi chút so với ban đầu. Những vòng tròn cổ tự cũng vì thế xoay chậm dần.
Cùng lúc đó, cầu sáng màu vàng bay tới chỗ cầu sáng tím lơ thì dừng lại bay vòng quanh một lượt rồi từ từ nhập vào cầu sáng có ánh tím ấy. Sau khi sáp nhập vào nhau, chỗ hai cầu sáng loé lên những tia phổ quang lúc sáng chói lúc lại đen kịt nom thật lạ lùng. Ông em sau khi rung xong chín hồi chuông thì liền cảm thấy trong người nhẹ bẫng, thần trí lâng lâng trôi từ từ men theo sợi chỉ về phía cậu Khanh đang toàn thân bất động. Lập tức hai mắt ông hoa lên, cơ hồ nổi đầy đom đóm, người loay quay như lên đồng. Cứ mở mắt ra là đầu óc choáng váng, nên ông em đành nhắm tịt mắt lại, xếp bằng chờ đợi. Bỗng trong không gian tối om ông em lờ mờ thấy phía trước có ánh sáng, liền bước về phía ấy. Tất cả những gì ông em đang cảm nhận được lúc này cũng chính là cảm giác của cậu Khanh sau khi liên kết giao thức với ký ức của hai tên hài nhi. Quả thực lúc này, một phần thần thức của hai người và một tiên đã kết nối với nhau và kết nối với cả bọn quỷ hài nhi đang chìm vào mộng thức kia nữa.
- Chú H, chú lên tìm trong cái túi bố của cháu chiếc chuông có gắn sợi chỉ đỏ mà ban nãy cháu dùng gọi hồn cô bé nhà kia về đi. Sau đó chú buộc một đầu sợi dây vào cổ tay cháu, đầu còn lại chú giữ cái chuông.
- Hả?. Ờ được!. Để tôi lên lấy!.
Ông em nghe cậu Khanh hướng dẫn, lật đật tới bên chỗ cậu ấy tìm trong chiếc túi bố ra cái chuông ban nãy. Đoạn nhanh chóng buộc một đầu chỉ vào cổ tay phải của cậu Khanh, trong khi cậu ta vẫn đang đứng yên, hai tay kiết ấn điều hoà trận pháp. Sau đó ông em cầm cái chuông quay về chỗ cũ chờ đợi. Cậu Khanh bấy giờ mới nói tiếp:
- Cháu chuẩn bị nhập vào giao thức đang mở của hai tên hài nhi để tìm hiểu lai lịch của bọn chúng. Muốn tiêu diệt triệt để phải nắm được nguồn gốc, từ đó mà có cách ứng phó!.
- Nhưng cậu phải cẩn thận đấy, tôi cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm.
- Không sao đâu chú. Nhờ chiếc chuông này chú cũng sẽ liên kết giao thức với cháu cũng như ông nội cháu và thấy được ký ức của bọn quỷ nhi. Có một điều này chú phải nhớ kỹ, nếu chú trông thấy ánh sáng trên sợi dây cổ cháu đang đeo bất ổn hoặc biến mất thì hãy rung bảy hồi chuông để báo với ông nội cháu mà tìm cách ứng phó kịp thời!. Đây chính là chân khí của cháu cũng như phần linh lực nguồn cội cháu để lại để làm dấu duy trì pháp trận. Nó rất quan trọng!.
- Được!. Tôi nhớ rồi!. Nhưng cậu xuất hồn rồi thì ai duy trì pháp trận?.
- Đây chỉ là một phần hồn phách của cháu thôi. Chân khí của cháu vẫn ở lại. Ông nội cháu sẽ dùng tiên lực duy trì nó dựa trên nguồn linh lực cháu yểm trên sợi dây đeo cổ trong một thời gian ngắn. Cháu sẽ nhanh chóng quay trở về trước khi giới hạn cho phép.
- Haizz, nguy hiểm quá!. Tôi chỉ sợ...
- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp hả chú?!.
- Ừm, thôi tuỳ cậu thôi. Tôi tin ở cậu!.
- Vâng. Cháu chuẩn bị đây. Khi nào thấy có cầu sáng vàng thoát ra từ đỉnh đầu cháu thì chú để chuông bên tai rung chín hồi nhé!.
- Được được!.
Ông em quả quyết, căng mắt chờ đợi. Cậu Khanh ngay sau đó liền đổi tư thế, quay trở về thế thiền toạ. Thân như chấp kim cang, hai mắt bắt đầu nhắm lại. Chừng một lúc sau, trên đỉnh đầu Khanh xuất ra một cầu sáng nho nhỏ toả ánh sáng vàng nhàn nhạt bay lơ lửng, ông em thấy thế, vội đưa chuông lên tai khẽ rung lên chín hồi nhịp nhàng. Trong khi ấy, cầu sáng vàng cũng chầm chậm trôi về phía Bát Trụ Tiên Thiên, dễ dàng xuyên qua bức tường chú Lăng Nghiêm nhằm hướng cầu sáng màu tím lơ đang lửng lơ phía trên hai con hài nhi kia bay tới. Hứa lão gia để duy trì pháp trận thay cậu Khanh bèn đành phải phân tán tiên lực từ cửa Khảm ra bảy cửa còn lại, khiến cột sáng tại cửa Khảm yếu đi đôi chút so với ban đầu. Những vòng tròn cổ tự cũng vì thế xoay chậm dần.
Cùng lúc đó, cầu sáng màu vàng bay tới chỗ cầu sáng tím lơ thì dừng lại bay vòng quanh một lượt rồi từ từ nhập vào cầu sáng có ánh tím ấy. Sau khi sáp nhập vào nhau, chỗ hai cầu sáng loé lên những tia phổ quang lúc sáng chói lúc lại đen kịt nom thật lạ lùng. Ông em sau khi rung xong chín hồi chuông thì liền cảm thấy trong người nhẹ bẫng, thần trí lâng lâng trôi từ từ men theo sợi chỉ về phía cậu Khanh đang toàn thân bất động. Lập tức hai mắt ông hoa lên, cơ hồ nổi đầy đom đóm, người loay quay như lên đồng. Cứ mở mắt ra là đầu óc choáng váng, nên ông em đành nhắm tịt mắt lại, xếp bằng chờ đợi. Bỗng trong không gian tối om ông em lờ mờ thấy phía trước có ánh sáng, liền bước về phía ấy. Tất cả những gì ông em đang cảm nhận được lúc này cũng chính là cảm giác của cậu Khanh sau khi liên kết giao thức với ký ức của hai tên hài nhi. Quả thực lúc này, một phần thần thức của hai người và một tiên đã kết nối với nhau và kết nối với cả bọn quỷ hài nhi đang chìm vào mộng thức kia nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook