Ma Cà Rồng Trở Về Thế Giới Hiện Đại
-
C10: Chương 2 - Ma Ca Rồng Vươn Cánh Trên Bầu Trời Đêm Của Thế Giới Hiện Đại
Hai ngày. Chỉ trong hai ngày, tôi đã hoàn thành được mục tiêu, và nắm giữ trong tay cứ điểm bí mật tại thế giới hiện đại. Đó là một căn biệt thự nhỏ, có sân vườn và bể bơi, nằm ở khu phố thượng lưu. Từ nhà tôi đến đây chắc cũng cách khoảng hai ga tàu. Tương đối gần.
Nhìn vào thành quả này, có thể nói, khả năng hành động của tôi thật đáng khen thưởng. Gọi là gian lận cũng không sai. Tuy nhiên, nhiêu đây vẫn chưa là gì đâu. Vâng, tôi đã hạn chế sử dụng kỹ năng mà. Kết quả này có thể chấp nhận được. Nhưng vẫn chưa phải là toàn lực.
Lấy một ví dụ.
Trận chiến với Thánh quốc.
Trong trận chiến này, tôi không viết kịch bản, xâm lượt theo trình tự mà tung ra toàn bộ sức mạnh thuần túy.
Lý do thì có rất nhiều.
Đầu tiên hết, Thánh quốc là một đất nước có lịch sử lâu đời trong công cuộc diệt trừ vampire. Tiếp đến là vì chúng đã tấn công một khuyến tộc của tôi khi cô bé xâm nhập vào tình báo, thu thập thông tin. May mắn, là cô bé chỉ bị hoảng sợ, ngoài ra không có thương tích gì. Tuy vậy, chỉ nhiêu đó cũng đã đủ khiến tôi mất hết kiên nhẫn.
Dù sao, không có thông tin, tôi cũng không thể lên kế hoạch, tấn công chậm rãi được. Thế là, tôi mang Thánh quốc ra để thử kỹ năng. Bấy giờ, vì kỹ năng quá nhiều nên tôi không thể nắm vững toàn bộ được. Vừa hay lại có một Thánh quốc nằm ở đó.
Kết quả, chưa đến một giờ, Thánh quốc đã bị diệt vong. Ma thuật và Kỹ năng của tôi thật sự quá nguy hiểm. Sau cuộc thử nghiệm đó, tôi đã phải phong ấn đi một vài sức mạnh.
Nói khá dong dài, nhưng điều tôi muốn nói ở đây, là nếu nghiêm túc, tôi hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ lãnh thổ nhân tộc trong một ngày. Căn biệt thự này cũng vậy, tôi không nghĩ, mình cần tiêu tốn quá một giây để có nó đâu. Tuy nhiên, nếu tôi hành động bộc trực như vậy, sẽ không còn gì thú vị cả.
"Chủ nhân, phòng của mọi người đã được sắp xếp xong hết rồi ạ."
Ruby gõ cửa thư phòng. Nhận được chấp thuận từ tôi, cô bé bước vào, trên người là bộ trang phục hầu gái. Hiện tại, Ruby được tôi giao cho vị trí trưởng hầu gái trong biệt thự này. Cô bé đã rất vui vẻ. Thậm chí còn hăng hái nhận công việc chia phòng cho mọi người.
"Đến đây, để ta thưởng cho em."
Tôi phẩy phẩy tay gọi Ruby. Cô bé vui vẻ chạy đến.
"Ruby....."
"...chủ nhâ~n..."
Ban đầu, tôi chỉ tính hôn nhẹ lên môi Ruby. Ấy vậy mà, cô bé lại phản ứng đáng yêu ngoài sức tưởng tượng. Từ trước đến nay, chúng tôi đã trao nhau nụ hôn nhiều đến không đếm hết. Thế mà mỗi lần, Ruby đều ngượng ngùng, e thẹn. Ở khoảng cách gần như bằng không, được chiêm ngưỡng dáng vẻ này của cô bé, tôi không thể đảm bảo, lý trí của mình sẽ kiềm chế được lâu.
Từ một hai cái chạm môi nhẹ nhàng ngắn ngũi, chúng tôi chóng vánh chuyển sang nụ hôn nồng đậm, thắm thiết hơn. Gọi là hôn kiểu pháp nhỉ. Có lẽ chúng tôi đang hôn theo cách này.
"...chủ nhân... em rất yêu người ạ..."
"...ta cũng vậy..."
Tôi và Ruby tách ra khỏi nhau, tuy nhiên đó cũng chỉ là một khoảng ngắn để chúng tôi gửi gắm lời yêu thương. Sau đó, như một lẽ tự nhiên, chúng tôi lại kết nối với nhau.
Không biết chúng tôi đã như thế được bao lâu rồi.
Bên ngoài bầu trời dần ngã sang màu xanh đen.
Ngày hôm sau là ngày tôi phải quay trở lại trường sau kỳ nghỉ hè. Kể ra, kỳ nghỉ hè này thật chất dài đến tận ba năm. Cảm quan về nữ sinh trung học cũng đã biến mất trong tôi. Mười lăm năm sống ở đây, tôi còn cảm thấy nó nhàm chán và vô vị hơn ba năm ở dị giới.
"...Chủ nhân, đêm nay em có thể đến phòng của người không ạ..."
"...a..." Tôi không đành lòng từ chối Ruby, nhưng... "Xin lỗi em nhé. Ngày mai ta phải đến trường rồi..."
"Đến trường? Ở thế giới này cũng có trường học ạ?" Ruby ngây thơ nghiêng đầu.
"Đương nhiên là có trường học. Rất nhiều nữa kia. Nhưng, trường học ở thế giới hiện đại khác rất nhiều so với trường học ở thế giới bên kia."
Tôi bắt đầu giải thích cho Ruby.
Trường học ở thế giới hiện đại không được mang theo vũ khí.
Không có những tiết học đánh cận chiến.
Không có bộ môm ma thuật.
Phần lớn khoảng thời gian ở trường, học sinh sẽ bị nhốt vào một không gian khép kín mang tên lớp học, với rất nhiều cá thể, rồi bị nhồi nhét những kiến thức vô vị vào đầu.
"...Đáng sợ quá ạ..."
Ngoài ra còn có những tiết học bòn rút sức lực như thể chất, ngoại khóa.
Giờ hoạt động câu lạc bộ có thể gọi là địa ngục trần gian. Nơi đó đòi hỏi khả năng giao tiếp như của một con quái vật, kiến thức chuyên sâu và lòng nhiệt tâm không đáy. Đừng dại gì tham gia khi không hội đủ những yếu tố trên.
Nhân tiện, tôi ở trong câu lạc bộ về nhà.
"Một nơi nguy hiểm như vậy. Em không thể để chủ nhân đi một mình được ạ!"
"...ahaha... Ta chỉ đùa một chút thôi. Trên thực tế, trường học không phải một nơi đáng sợ như vậy."
"Vậy ạ...?"
"Đúng vậy. Em không cần quá lo lắng đâu. Hơn nữa, bây giờ ta không còn giống trước kia. Có lẽ cách nhìn nhận của ta đã thay đổi."
Mặc dù đã nói rất nhiều điều tồi tệ về trường học, nhưng cảm giác chán ghét đến trường trong tôi đã mờ nhạt đi rất nhiều sau ba năm rồi. Ngược lại, tôi còn có một chút gì đó nhung nhớ mái trường nữa kìa.
"Em vẫn chưa biết nhiều về thế giới này. Nên có lẽ sẽ không giúp ích nhiều cho chủ nhân. Nhưng nếu thật sự cần giúp đỡ người hãy nói với em nhé."
"Tất nhiên rồi. Chúc em ngủ ngon."
"Vâng... chúc chủ nhân ngủ ngon ạ..."
Tôi và Ruby trao đổi nụ hôn chúc ngủ ngon. Sau đó cô bé rời khỏi thư phòng. Tôi không trở về phòng ngủ ngay mà đến bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm.
(...Bầu trời ở đây thật đẹp.)
Ít nhất thì nó đẹp hơn khu tôi sống dù chỉ cách hai ga tàu. Ở khu thượng lưu này, khoảng cách giữa nhà với nhà tương đối thông thoáng, thoải mái. Cơ bản là vì nhà nào cũng có quy mô khang trang, trang hoàng.
(Bay thử một chút nhỉ...)
Tập trung ý niệm, tôi cảm nhận được đôi cánh vẫn luôn tồn tại trong hư vô hiện hữu trên lưng mình. Ở khu dân cư đông người, tôi chủ ý không sử dụng cánh. Nhảy bước giữa những tòa nhà còn có thể chấp nhận được. Dù bị phát hiện, người ta cũng chỉ nhận định, tôi là một người có hệ thần kinh vận động phi thường.
Tuy nhiên, bay lượn trên bầu trời thì khác. Nếu để ai đó nhìn thấy rồi đồn thổi là UFO hay UMA gì đấy xuất hiện thì sẽ rất phiền phức. Tôi không có ý định biến mình thành đề tài trên những bài viết về truyền thuyết đô thị đâu.
"Khung cảnh này... tuyệt thật..."
Chấp cánh bay lên trời cao, tôi đưa mắt, vênh tai tận hưởng không khí về đêm của thành phố. Đèn điện, âm thanh động cơ vọng đến từ xa, giọng nói cười sôi nổi của gia đình quây quần bên nhau. Đây hẳn là điểm khác biệt giữa dị giới và thế giới hiện đại. Dù toàn bộ bầu trời đã bị mặt trăng chi phối, thế giới này vẫn thật huyên náo, náo nhiệt.
Vươn đôi cánh đen huyền trông như cánh ác quỷ của mình đến hết cỡ, tôi bay lượn vòng giữa bầu trời đêm. Ở độ cao cùng với tốc độ này, gió như những lưỡi dao sắc lẻm cắt vào da thịt. Tuy nhiên, vì chỉ số phòng ngự của tôi tương đối cao, nên thay vì đau đớn, tôi chỉ cảm thấy nhồn nhột, dễ chịu.
(...a... máy bay...)
Trong thoáng chốc, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của một cô bé từ mặt kính tròn tròn trên máy bay. Vâng... đã trót lỡ dại rồi. Đành phải dụng biện pháp mạnh vậy.
(Cô bé, có nghe thấy giọng tôi không?)
Dừng lại một chút để máy bay bắt kịp, tôi kích hoạt <Ma nhãn> ở chế độ <Thần giao cách cảm>. Dùng <Thôi miên> hoặc <Tẩy não> cũng được, nhưng tôi không muốn làm vậy với trẻ con. Ít nhất thì trong tôi vẫn sót lại một chút nhân tính, dù đã không còn là con người.
(...n)
Cô bé hốt hoảng nhìn quanh.
(Vừa nãy, cô bé đã nhìn thấy tôi đúng không?)
Tôi dùng tông giọng hiền dịu nhất có thể. Nói trực tiếp vào đầu cô bé.
Dường như đã nhận ra giọng nói đến từ đâu, cô bé từ từ chậm rãi nhìn ra cửa sổ.
(.....nn!)
Lúc này, có lẽ từ góc nhìn của cô bé, là một thiếu nữ xinh đẹp, mắt tỏa ra ánh sáng tím, đang chòng chọc vào mình từ cửa sổ máy bay. Một hiện tượng đáng lẽ không thể nào xuất hiện trong thực tế. Cô bé không hét lên đã là quá dũng cảm rồi.
(Tôi không phải kẻ xấu đâu. Tôi chỉ là một ma cà rồng tình cờ bay ngang qua thôi.)
(............ma cà rồng?)
Mắt cô bé mở tròn xoe, pha lẫn trong đó là sự sợ hãi và một chút hiếu kỳ. Nhưng rồi cuối cùng, hiếu kỳ cũng giành chiến thắng.
(Thật sự tồn tại sao! Ma cà rồng!)
Người ngồi ở ghế trong có vẻ là mẹ của cô bé, nhưng bà ấy đã say giấc rồi.
(Tất nhiên. Nhưng, ma cà rồng là những sinh vật sống trong màn đêm. Không dễ dàng gặp được đâu.)
(Bay được sao!)
(Như cô bé thấy đó.)
Mắt sáng lên lấp lánh, cô bé áp sát mặt vào cửa sổ. Dáng vẻ sợ sệt khi nảy không biết đã biến đâu mất.
(Cái này là thần giao cách cảm phải không? Thật kỳ diệu. Em chỉ thấy nó ở trong anime.)
(Đại loại vậy.)
(Tuyệt quá!)
Cô bé này có vẻ bạo dạn nhỉ. Hay đây là sự ngây thơ của trẻ con. Mà, sao cũng được.
(Đã đến lúc tôi phải trở về rồi...)
(Ể? Em có thể gặp lại chị ma ca rồng không.)
(...Vâng, có thể. Nhưng cô bé phải giữ bí mật nhé. Không được nói với mẹ hoặc những người khác là đã nhìn thấy ma cà rồng. Nếu cô bé giữ lời hứa, tôi sẽ lại tìm đến cô bé.)
(Ừm! Em sẽ giữ lời hứa! Chúng ta hãy móc nghoéo... a, không được rồi.)
Từ biểu cảm vui vẻ chóng vánh đã nhảy sang biểu cảm thất vọng, buồn chán. Quả nhiên trẻ con phải ngây thơ, vô lo như vậy mới đáng yêu.
Hoàn toàn trong vô thức, tôi nở nụ cười.
(Đợi một chút nhé... Vâng, như vậy là có thể móc nghoéo rồi nhỉ?)
Ứng dụng <Không gian bóng đêm> tôi tạo ra một cánh cổng không gian nhỏ trên khoang máy bay. Đương nhiên, không khí không thể tràn vào trong cũng như thoát ra ngoài. Nguyên lý thì tôi không rõ, nhưng tóm lại là nếu không có sự đồng ý của tôi, không khí sẽ không thể đi xuyên qua cánh cổng không gian này.
(Chị ma cà rồng còn có thể sử dụng ma thuật nữa sao! Tuyệt thật! A, lạnh quá!)
Ngón út nhỏ nhắn của cô bé không chần chờ bắt lấy ngón út của tôi
Mà, không khí ở ngoài máy bay, ở trên độ cao này đương nhiên là rất lạnh rồi. Cộng thêm, cơ thể ma cà rồng vốn không có thân nhiệt. Cô bé thấy lạnh cũng là một điều hiển nhiên. Dù vậy, cô bé vẫn tươi cười, thực hiện trọn vẹn nghi thức móc nghoéo.
(...nếu không giữ lời hữa sẽ phải nuốt một nghìn cây kim và chặt ngón tay~ ♪)
Lâu rồi tôi không nghe bài hát Yubikiri Genman này. Nghe lại mới thấy, bài hát này không hợp với nụ cười ngây thơ của trẻ con chút nào. Hai yếu tố trái ngược này, chỉ khiến ý nghĩa của bài hát thêm rùng rợn hơn mà thôi.
(Tên của cô bé là gì nhỉ?)
Trước kia chia tay, tôi hỏi tên cô bé.
(Tên em là Sakuya. Touinkai Sakuya. Còn chị ma cà rồng tên gì?)
(Tên tôi là Higusa Remia.)
(Higusa Remia...Higusa Remia... Em đã nhớ rồi!)
Họ của tôi là Higusa được ghép lại từ hán tự Nhật và Chủng. Còn tên thì được ghép từ ba hán tự là Liên, Mĩ và Á. Ý nghĩa là thông minh xinh đẹp hơn người. Tôi nhớ bố mẹ từng cho tôi biết ý nghĩa tên mình lúc nhỏ.
Về cô bé Sakuya này. Họ Touinkai của cô bé hẳn là đọc theo âm hán giống tên tôi, nhưng tôi không đoán được chữ hán tự. Sakuya thì có lẽ là ghép từ hai hán tự Tiếu và Dạ.
(Sakuya, tôi rất vui vì gặp được cô bé đêm nay. Nhưng có lẽ đã đến lúc tôi nên rời khỏi đây rồi. Hẹn gặp lại cô bé vào một đêm khác. Tạm biệt.)
Người có vẻ là mẹ của Sakuya ở bên cạnh đã bắt đầu trở mình, có thể thức dậy bất cứ lúc nào.
(Thực sự sẽ gặp lại nhau chứ...)
(Tất nhiên. Bởi vì chúng ta đã hứa rồi mà.)
(Vậy lần tới hãy biểu diễn thêm ma thuật nhé!)
(Nếu cô bé muốn.)
(Và, và còn nữa...)
"...Sakuya, con vẫn chưa ngủ sao..."
(Uuu... vẫn còn nhiều điều muốn nói, nhưng hẹn gặp lại chị Remia vào lần tới nhé!)
(Vâng, hẹn gặp lại em.)
Thành thật mà nói, cô bé Sakuya này có ngoại hình rất đáng yêu. Mái tóc đen dài mượt. Đôi mắt hồn nhiên, trong sáng. Vóc dáng và khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con. Đoán chừng đang ở độ tuổi tiểu học.
Vô tình mà lại gặp được một cô bé dễ thương như Sakuya, đây hẳn là một duyên phận. Một lúc nào đó, nhất định tôi sẽ biến cô bé thành khuyến tộc.
2
Chia tay cô bé Sakuya, tôi tiếp tục tung cánh bay lượn tự do, thỏa thích trên bầu trời.
Tắm mình bên dưới ánh trăng, tôi lượn một vòng rồi lại lượn tiếp một vòng nữa. Thỉnh thoảng tôi sẽ dừng hẳn lại để ngắm nhìn thành phố. Đôi lúc sẽ bay thật nhanh hòa mình cùng làn gió mát.
Cảm tưởng như tôi đã quên đi mất thời gian. Khi quay trở về biệt thự đã là quá nửa đêm.
Tôi nhanh chóng thay đồ rồi chui vào chiếc quan tài ái dụng. Ngày mai, nói đúng hơn là sau một vài giờ nữa, tôi sẽ phải đến trường.
Vẫn có rất nhiều điều tôi chưa thể chỉnh lý ngay. Tuy vậy, giờ phút này, có nghĩ ngợi miên man cũng vô ích.
"...chúc ngủ ngon..."
Tự nói với bản thân. Tôi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, ý thức tôi dần chìm sâu vào bóng đêm.
Có lẽ vì hai ngày nay tôi đã hoạt động hết mình.
Không mất quá nhiều thời gian, tôi đã rơi vào giấc ngủ.
.................
..........
.........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook