Ma Bồn Cầu
-
Chương 3
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Hình minh họa do tác giả vẽ)
_______
Tên chết tiệt kéo từ trong ngăn tủ ra mấy cái cà vạt rồi trói tay chân tôi lại. Thằng cha này ngoài học quăng thòng lọng hình như còn rướn luôn sang nghệ thuật thắt dây Nhật Bản, động tác thuần thục gọn ghẽ như người nông dân gói bánh chưng bánh tét vậy. Nếu người bị trói không phải là chính mình, chắc tôi sẽ đứng một bên trầm trồ tán thưởng không ngớt. Khi đã kiểm tra dây trói kỹ càng, hắn đi đến bàn làm việc, mở các ngăn tủ lục tìm thứ gì đó. Tôi nằm sóng soài trên sàn nhà, hoảng sợ nhìn bóng lưng đang lúi húi lục lọi.
“Tên khốn nạn mắc dịch bỉ ổi vô liêm sỉ này! Thả tôi ra!”
Hắn vờ như không nghe thấy tiếng la hét chửi cha chửi mẹ của tôi, vẫn cúi đầu tìm kiếm.
“Thấy rồi!”
Hắn cười cười, trên tay cầm cây kéo và cuộn băng keo. Cây kéo sắc lẻm sáng choang chói mắt hoà với khuôn mặt cười tươi ẩn chứa sát khí của hắn tạo thành hiệu ứng hình ảnh còn ghê rợn hơn cả trailer phim kinh dị. Tôi rùng mình, lắp bắp:
“Muốn…muốn làm gì hả? Anh mày, anh mày không sợ đâu!”
Hắn nhanh chóng hành động thay cho câu trả lời, quấn băng keo vòng quanh đầu tôi cố định cục phân lại. Băng keo được quấn rất chặt làm đầu tôi bị ép lại đau đớn. Để chắc ăn, hắn cứ quấn qua quấn lại, quấn tới quấn lui ba bốn lần liền. Tuy không thể nhìn thấy tình trạng của bản thân lúc này nhưng tôi cam đoan bây giờ trông mình không khác bệnh nhân chấn thương sọ não là bao. Ông bà ta có câu “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” chính là để dùng trong tình huống này đây. Tôi xuống nước thoả hiệp:
“Bây giờ anh thả tôi ra vẫn còn kịp. Tôi xem như miễn cưỡng tha thứ cho hành động lỗ mãng này của anh. Không cần cảm ơn, tôi vốn rộng rãi vị tha như thế đấy.”
Tên chết tiệt vẫn cứ giả điếc, chuyên chú quấn thêm băng dính lên đầu tôi. Đối với loại người nhẫn tâm như này, tôi nghĩ mình nên lạt mềm buộc chặt, tỏ ra sầu khổ thê thảm mới đả động đến lòng trắc ẩn đã bị vùi lấp còn sâu hơn kho báu Ai Cập cổ đại của hắn. Tôi gồng mình rặn mãi rặn mãi, đến khi muốn đi “nặng” đến nơi thì giọt nước mắt cá sấu bé tí hin mới chịu lăn ra khỏi khốc mắt.
“Đại ca, em biết lỗi rồi. Anh tha cho em đi…”
Đột nhiên hắn dừng tay lại, cúi đầu xuống nhìn sâu vào đôi mắt (tôi cho là) ngập nước đáng thương như con thú nhỏ của tôi. Đúng vậy! Lương tri à! lòng thương người dào dạt như nước sông Hoàng Hà à! Hãy mau mau trỗi dậy lên đi thôi!
Vì đã lấy lại giác quan, tôi có thể nghe được trong không khí truyền đến mùi dầu gội đầu và sữa tắm thoang thoảng của hắn. Hắn chầm chậm rút ngắn khoảng cách đến khi mặt chúng tôi gần như ghé sát vào nhau. Nhìn gần như vậy, phải công nhận rằng hắn khá đẹp trai. Mái tóc mượt mà còn ẩm hơi nước, đôi mắt đa tình sâu thẳm, chiếc mũi thon gọn cao cao, đôi môi gợi cảm kề vào tai tôi phà hơi thổi nhẹ. Độ ấm của hơi thở hắn làm tôi giật mình, nhận ra tay chân mình đã được cởi trói từ lâu. Phù! Cuối cùng cũng thoát nạn. Tên này chắc chỉ muốn hù doạ tôi chút thôi, cứ tưởng ghê gớm thế nào. Cái âm mưu giải thoát cho cục phân trên đầu rồi quay lại báo thù, tạt axit huỷ hoại cái bản mặt khốn kiếp (và đẹp trai) của hắn, cho gà chọi mổ nát bươm thằng nhỏ (nói nhỏ mà không hề nhỏ) nhà hắn, dùng nhục hình thời nhà Thanh ngày qua ngày ứng dụng trên người hắn chưa kịp đi vào tiến trình đã bị bóp chết từ trong trứng nước, bởi vì bây giờ hắn đang đẩy mạnh tôi vào tường, dùng băng keo cố định tôi trong tư thế tay chân dang rộng.
Hắn giống như con yêu nhền nhện trong phim Tây Du Ký, liên tục tước ra đoạn băng dính như tơ nhện trói chặt lấy Đường Tam Tạng là tôi vào tường. Mãi cho đến khi cuộn băng keo hết sạch và tôi trông chả khác gì cái kén bướm khổng lồ, hắn mới thoả mãn đứng vuốt cằm ngắm nghía thành quả. Tôi thử cựa mình giãy dụa nhưng chẳng xi nhê, đổi lại là ánh mắt vui sướng thưởng thức cảnh đẹp của hắn. Sau khi nhìn ngắm chán chê, hắn mở cửa phòng, quay lưng bỏ đi. Hoá ra kế hoạch là vậy sao? Treo tôi ở đây như phơi cá phơi mực cho đến khi tôi khô quắp lại? Xem tôi như tranh thuỷ mặc trưng lên tường làm cảnh ngắm chơi? Hay là đem bán tôi cho nhà khoa học để phanh thây mổ xẻ làm tiêu bản nghiên cứu? Tôi liệt kê những khả năng có thể xảy ra, rồi run sợ nhận ra mọi khả năng đều khủng bố chả khác gì nhau.
“Ê, anh để tôi thế này rồi đi đâu đó? Có nghe thấy gì không hả? Bà nó, quay lại đây! Giả điếc hả? Mẹ nó chứ, cha nó chứ, ông nội nó chứ, bà ngoại nó chứ,…”
Khi tôi điểm danh đến người anh họ của bà dì của cháu ruột ông nội hắn, hắn quay trở lại cùng một giỏ trái cây trên tay.
Mấy thứ này chắc không phải để cho tôi ăn đâu nhỉ? Hắn chả tử tế thế đâu.
“Đem trái cây đến làm gì? Đừng nói anh định vừa xem tôi chửi đổng vừa ăn hoa quả như ăn bỏng ngô khi xem phim rạp đấy nhé. Đồ biến thái!”
Hắn bình thản trưng ra cái điệu bộ cười-giết-người-chết-tươi:
“Trái cây này là tôi tặng cho cậu. Dạo trước thấy cậu ném chúng vào tường có vẻ vui lắm, tôi cũng muốn thử.”
Tôi thất kinh, lắc đầu lia lịa như chó vẫy lông:
“Không! Không vui gì hết. Đại ca à, sao anh lại phung phí thức ăn như vậy? Anh có biết khi anh ở trong này ném thức ăn loạn xạ thì ngoài kia có biết bao mảnh đời bất hạnh cần lắm một miếng ăn hay không? Làm như vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm à?”
“Mỗi năm tôi đều trích ra một số tiền quyên góp cho quỹ từ thiện. Một ít trái cây không đáng bao nhiêu, cậu đừng lo lắng cho nhân phẩm của tôi.” Hắn lắc đầu giải trình.
Tôi cuống lên, bắt đầu nói năng loạn xạ:
“Còn cái tường? Cái tường sạch sẽ mà các chú thợ cần mẫn tốn bao công sức sơn đi sơn lại cả mấy chục lần, anh nỡ làm bẩn nó à? Nó làm gì nên tội?”
“Cùng lắm thì thuê người đi sơn lại. Tôi tạo việc làm, tăng thêm thu nhập cho công nhân là chuyện tốt.”
Tôi há miệng định tiếp tục khua môi múa mép kéo dài mạng sống, chẳng ngờ một quả nho đã vun vút lao thẳng vào miệng. Quả nho mắc nơi cuống họng khiến tôi bị nghẹn, ho sù sụ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Rồi cam, chanh, táo, nhãn, vải… tất tần tật bay vèo về phía tôi với tốc độ ngàn năm ánh sáng. Hắn rõ ràng không hề nương tay, dùng sức ném lia lịa mọi loại trái cây trong cái giỏ vào tôi. Trong khi cảm nhận rõ ràng mùi hoa quả hoà quyện với nhau và nỗi đau bủa vây từ trán, ngực, bụng, tôi vẫn âm thầm cảm tạ trời đất vì cái tên này không khoái ăn mít với cả sầu riêng, nếu không thì tôi tiêu tùng.
Trái cây ném mãi cũng hết. Cố gắng mở to đôi mắt dính nhơm nhớp nước cam, tôi chớp mi nhìn hắn đầy hy vọng.
“Hiện tại có thể thả tôi ra được rồi đúng không?”
“Đừng vội. Chơi thêm chút nữa đã.”
Mặc dù rất muốn hét lên “Chơi chơi cái mẹ mày” nhưng tôi vẫn nhẫn nhục câm nín. Bây giờ mà càng chửi lại càng rước thêm nhiều đau thương. Thôi thì nhắm mắt buông tay mặc kệ số phận, im lặng chịu đựng thì đau khổ sẽ qua. Nhưng khi hắn bỏ đi rồi quay lại lần nữa, tôi cảm thấy quyết định im lặng của mình là hoàn toàn sai lầm. Làm sao tôi có thể bình tĩnh buông xuôi cho được khi mà trong tay hắn là những chiếc phi tiêu đang loé lên nhọn hoắt?
Làm sao tôi có thể bình tĩnh buông xuôi cho được khi mà trong tay hắn là những chiếc phi tiêu đang loé lên nhọn hoắt?
Tôi gào lên phẫn nộ:
“Anh bị điên à? Nhìn cái mặt tôi có giống bia cắm phi tiêu lắm không?”
Đáp trả tôi là hai cây phi tiêu được phóng đến, một cắm phập vào cục phân đang bị bịt kín trên đầu tôi, một găm trên tường cách con mắt trái của tôi ba xăng-ti-met. Hiện tại đang là hai giờ sáng, nhiệt độ giảm mạnh, thế nhưng mồ hôi toàn thân tôi cứ tuôn ra như suối, còn tay chân run rẩy như cầy sấy không tài nào ngưng được. Mấy chiếc phi tiêu không ngừng lao đến xẹt ngang cơ thể tôi cắm vào tường. Có vẻ tên này còn sót lại chút lương tri nên cũng không cố ý phóng trúng tôi, nhưng như vậy cũng làm cho tôi sợ muốn xón ra quần rồi.
Chờ hắn chơi chán chê thì trời cũng đã sáng. Tiếng chuông báo thức rung lên liên hồi báo hiệu đã đến giờ thức giấc. Thường ngày hắn đi làm lúc bảy giờ, hiện tại đã là sáu rưỡi. Tôi lén thở phào nhẹ nhõm. Hắn bận đi làm thì tôi đỡ bị tra tấn, có khi còn tìm cách thoát ra được. Nhưng thằng cha này có vẻ như đọc được suy nghĩ của tôi, vì ngay lập tức hắn nắm lấy điện thoại di động bắt đầu nhấn số. Ở một bên, tôi cũng chăm chú dỏng tai nghe ngóng.
“Thư Ngân hả? Hôm nay anh mệt, muốn ở nhà nghỉ ngơi. Em tự thu xếp mọi việc đi nhé, có gì thì gọi cho anh.”
Tôi trân trối nhìn ngón tay hắn dứt khoát ấn tắt cuộc gọi, cảm thấy cuộc đời tươi đẹp của mình cũng triệt để chấm dứt theo phím tắt kia…
Tên cà chớn đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm:
“Bây giờ chơi cái gì nữa đây? Dìm nước? Đâm kim châm? Hay là thả rắn?”
Rồi hắn quay lại nhìn cái mặt trắng bệch khiếp đảm của tôi:
“Này! Ma như cậu thì sợ gì? Thánh giá à?”
Dù đang căng thẳng muốn chết nhưng nghe hắn nói xong, tôi vẫn phá lên cười sặc sụa:
“Đồ ngu! Anh nghĩ tôi là dracula à mà lại sợ thánh giá? Ma sợ máu chó cơ, ha ha ha”
“Hoá ra là máu chó.” Hắn gật gù.
“…”
Thật là, không có cái ngu nào bằng cái ngu này. Nếu không bị trói chặt tay chân, tôi rất khao khát được vả nát cái miệng mình ngay lập tức. Tên chết tiệt hớn hở như Mario trên đường đi cứu công chúa, không thèm thay quần áo mà vội vã chộp lấy ví tiền bước ra khỏi nhà. Đừng…đừng nói là hắn đi mua máu chó đấy chứ? Chuyện này thật sự không thể đùa được. Máu chó là tử thù của ma quỷ, chỉ cần dây phải một ít cũng sẽ hồn xiêu phách lạc, lập tức tan thành mây khói. Tuy rằng tôi không thể đầu thai siêu thoát nhưng vẫn mong giữ lại phần hồn cỏn con này, chỉ luẩn quẩn trong bóng đêm thôi cũng đủ. Nếu hắn thật sự muốn tạt máu chó vào tôi, tôi sẽ hoàn toàn tan biến đi mất. Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy toàn thân khiến tôi run rẩy khóc nấc lên. Tiếng kim giây đồng hồ tích tắc tích tắc vang lên trong không gian yên tĩnh càng làm tôi hoảng loạn tột độ. Tôi sẽ biến mất khỏi cõi đời này như vậy sao…
Cửa phòng bật mở. Tên chết tiệt vẫn treo trên môi nụ cười thản nhiên, cố ý lê từng bước thật chậm đến gần tôi. Trên tay hắn cầm một xô nước sóng sánh đỏ thẫm…
“Đừng, đừng! Làm ơn…”
“Biết sợ rồi à?”
Ứng với bước chân càng lúc càng gần là tiếng la khóc mỗi lúc một dữ dội của tôi. Nhưng tôi có la hét, cầu xin thế nào hắn cũng không hề có ý buông tha dù chỉ trong một khắc. Tôi khóc khàn cả họng, chân tay bủn rủn. Một dòng nước vàng nhạt âm ấm chậm rãi tràn xuống sàn nhà… Hắn chậc lưỡi nhìn dòng nước chảy từ giữa hai chân tôi, rồi tao nhã vẫy tay chào lần cuối.
“Vĩnh biệt!”
Mắt thấy đôi bàn tay hắn nâng lên xô máu chó chuẩn bị tạt thẳng vào mình, tôi chỉ còn nước nhắm mắt chờ đợi dòng đời nghiệt ngã cuốn đi.
“Ào!!!”
Thân thể tôi ướt đẫm nhưng không hề đau đớn, chỉ cảm thấy phiêu diêu bồng bềnh. Hoá ra tan vào hư không cũng chẳng ghê gớm như tôi tưởng tượng. Vĩnh biệt cuộc đời đầy đau thương khổ ải, tôi đành tan biến đi thôi…
(Hình minh họa do tác giả vẽ)
_______
Tên chết tiệt kéo từ trong ngăn tủ ra mấy cái cà vạt rồi trói tay chân tôi lại. Thằng cha này ngoài học quăng thòng lọng hình như còn rướn luôn sang nghệ thuật thắt dây Nhật Bản, động tác thuần thục gọn ghẽ như người nông dân gói bánh chưng bánh tét vậy. Nếu người bị trói không phải là chính mình, chắc tôi sẽ đứng một bên trầm trồ tán thưởng không ngớt. Khi đã kiểm tra dây trói kỹ càng, hắn đi đến bàn làm việc, mở các ngăn tủ lục tìm thứ gì đó. Tôi nằm sóng soài trên sàn nhà, hoảng sợ nhìn bóng lưng đang lúi húi lục lọi.
“Tên khốn nạn mắc dịch bỉ ổi vô liêm sỉ này! Thả tôi ra!”
Hắn vờ như không nghe thấy tiếng la hét chửi cha chửi mẹ của tôi, vẫn cúi đầu tìm kiếm.
“Thấy rồi!”
Hắn cười cười, trên tay cầm cây kéo và cuộn băng keo. Cây kéo sắc lẻm sáng choang chói mắt hoà với khuôn mặt cười tươi ẩn chứa sát khí của hắn tạo thành hiệu ứng hình ảnh còn ghê rợn hơn cả trailer phim kinh dị. Tôi rùng mình, lắp bắp:
“Muốn…muốn làm gì hả? Anh mày, anh mày không sợ đâu!”
Hắn nhanh chóng hành động thay cho câu trả lời, quấn băng keo vòng quanh đầu tôi cố định cục phân lại. Băng keo được quấn rất chặt làm đầu tôi bị ép lại đau đớn. Để chắc ăn, hắn cứ quấn qua quấn lại, quấn tới quấn lui ba bốn lần liền. Tuy không thể nhìn thấy tình trạng của bản thân lúc này nhưng tôi cam đoan bây giờ trông mình không khác bệnh nhân chấn thương sọ não là bao. Ông bà ta có câu “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” chính là để dùng trong tình huống này đây. Tôi xuống nước thoả hiệp:
“Bây giờ anh thả tôi ra vẫn còn kịp. Tôi xem như miễn cưỡng tha thứ cho hành động lỗ mãng này của anh. Không cần cảm ơn, tôi vốn rộng rãi vị tha như thế đấy.”
Tên chết tiệt vẫn cứ giả điếc, chuyên chú quấn thêm băng dính lên đầu tôi. Đối với loại người nhẫn tâm như này, tôi nghĩ mình nên lạt mềm buộc chặt, tỏ ra sầu khổ thê thảm mới đả động đến lòng trắc ẩn đã bị vùi lấp còn sâu hơn kho báu Ai Cập cổ đại của hắn. Tôi gồng mình rặn mãi rặn mãi, đến khi muốn đi “nặng” đến nơi thì giọt nước mắt cá sấu bé tí hin mới chịu lăn ra khỏi khốc mắt.
“Đại ca, em biết lỗi rồi. Anh tha cho em đi…”
Đột nhiên hắn dừng tay lại, cúi đầu xuống nhìn sâu vào đôi mắt (tôi cho là) ngập nước đáng thương như con thú nhỏ của tôi. Đúng vậy! Lương tri à! lòng thương người dào dạt như nước sông Hoàng Hà à! Hãy mau mau trỗi dậy lên đi thôi!
Vì đã lấy lại giác quan, tôi có thể nghe được trong không khí truyền đến mùi dầu gội đầu và sữa tắm thoang thoảng của hắn. Hắn chầm chậm rút ngắn khoảng cách đến khi mặt chúng tôi gần như ghé sát vào nhau. Nhìn gần như vậy, phải công nhận rằng hắn khá đẹp trai. Mái tóc mượt mà còn ẩm hơi nước, đôi mắt đa tình sâu thẳm, chiếc mũi thon gọn cao cao, đôi môi gợi cảm kề vào tai tôi phà hơi thổi nhẹ. Độ ấm của hơi thở hắn làm tôi giật mình, nhận ra tay chân mình đã được cởi trói từ lâu. Phù! Cuối cùng cũng thoát nạn. Tên này chắc chỉ muốn hù doạ tôi chút thôi, cứ tưởng ghê gớm thế nào. Cái âm mưu giải thoát cho cục phân trên đầu rồi quay lại báo thù, tạt axit huỷ hoại cái bản mặt khốn kiếp (và đẹp trai) của hắn, cho gà chọi mổ nát bươm thằng nhỏ (nói nhỏ mà không hề nhỏ) nhà hắn, dùng nhục hình thời nhà Thanh ngày qua ngày ứng dụng trên người hắn chưa kịp đi vào tiến trình đã bị bóp chết từ trong trứng nước, bởi vì bây giờ hắn đang đẩy mạnh tôi vào tường, dùng băng keo cố định tôi trong tư thế tay chân dang rộng.
Hắn giống như con yêu nhền nhện trong phim Tây Du Ký, liên tục tước ra đoạn băng dính như tơ nhện trói chặt lấy Đường Tam Tạng là tôi vào tường. Mãi cho đến khi cuộn băng keo hết sạch và tôi trông chả khác gì cái kén bướm khổng lồ, hắn mới thoả mãn đứng vuốt cằm ngắm nghía thành quả. Tôi thử cựa mình giãy dụa nhưng chẳng xi nhê, đổi lại là ánh mắt vui sướng thưởng thức cảnh đẹp của hắn. Sau khi nhìn ngắm chán chê, hắn mở cửa phòng, quay lưng bỏ đi. Hoá ra kế hoạch là vậy sao? Treo tôi ở đây như phơi cá phơi mực cho đến khi tôi khô quắp lại? Xem tôi như tranh thuỷ mặc trưng lên tường làm cảnh ngắm chơi? Hay là đem bán tôi cho nhà khoa học để phanh thây mổ xẻ làm tiêu bản nghiên cứu? Tôi liệt kê những khả năng có thể xảy ra, rồi run sợ nhận ra mọi khả năng đều khủng bố chả khác gì nhau.
“Ê, anh để tôi thế này rồi đi đâu đó? Có nghe thấy gì không hả? Bà nó, quay lại đây! Giả điếc hả? Mẹ nó chứ, cha nó chứ, ông nội nó chứ, bà ngoại nó chứ,…”
Khi tôi điểm danh đến người anh họ của bà dì của cháu ruột ông nội hắn, hắn quay trở lại cùng một giỏ trái cây trên tay.
Mấy thứ này chắc không phải để cho tôi ăn đâu nhỉ? Hắn chả tử tế thế đâu.
“Đem trái cây đến làm gì? Đừng nói anh định vừa xem tôi chửi đổng vừa ăn hoa quả như ăn bỏng ngô khi xem phim rạp đấy nhé. Đồ biến thái!”
Hắn bình thản trưng ra cái điệu bộ cười-giết-người-chết-tươi:
“Trái cây này là tôi tặng cho cậu. Dạo trước thấy cậu ném chúng vào tường có vẻ vui lắm, tôi cũng muốn thử.”
Tôi thất kinh, lắc đầu lia lịa như chó vẫy lông:
“Không! Không vui gì hết. Đại ca à, sao anh lại phung phí thức ăn như vậy? Anh có biết khi anh ở trong này ném thức ăn loạn xạ thì ngoài kia có biết bao mảnh đời bất hạnh cần lắm một miếng ăn hay không? Làm như vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm à?”
“Mỗi năm tôi đều trích ra một số tiền quyên góp cho quỹ từ thiện. Một ít trái cây không đáng bao nhiêu, cậu đừng lo lắng cho nhân phẩm của tôi.” Hắn lắc đầu giải trình.
Tôi cuống lên, bắt đầu nói năng loạn xạ:
“Còn cái tường? Cái tường sạch sẽ mà các chú thợ cần mẫn tốn bao công sức sơn đi sơn lại cả mấy chục lần, anh nỡ làm bẩn nó à? Nó làm gì nên tội?”
“Cùng lắm thì thuê người đi sơn lại. Tôi tạo việc làm, tăng thêm thu nhập cho công nhân là chuyện tốt.”
Tôi há miệng định tiếp tục khua môi múa mép kéo dài mạng sống, chẳng ngờ một quả nho đã vun vút lao thẳng vào miệng. Quả nho mắc nơi cuống họng khiến tôi bị nghẹn, ho sù sụ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Rồi cam, chanh, táo, nhãn, vải… tất tần tật bay vèo về phía tôi với tốc độ ngàn năm ánh sáng. Hắn rõ ràng không hề nương tay, dùng sức ném lia lịa mọi loại trái cây trong cái giỏ vào tôi. Trong khi cảm nhận rõ ràng mùi hoa quả hoà quyện với nhau và nỗi đau bủa vây từ trán, ngực, bụng, tôi vẫn âm thầm cảm tạ trời đất vì cái tên này không khoái ăn mít với cả sầu riêng, nếu không thì tôi tiêu tùng.
Trái cây ném mãi cũng hết. Cố gắng mở to đôi mắt dính nhơm nhớp nước cam, tôi chớp mi nhìn hắn đầy hy vọng.
“Hiện tại có thể thả tôi ra được rồi đúng không?”
“Đừng vội. Chơi thêm chút nữa đã.”
Mặc dù rất muốn hét lên “Chơi chơi cái mẹ mày” nhưng tôi vẫn nhẫn nhục câm nín. Bây giờ mà càng chửi lại càng rước thêm nhiều đau thương. Thôi thì nhắm mắt buông tay mặc kệ số phận, im lặng chịu đựng thì đau khổ sẽ qua. Nhưng khi hắn bỏ đi rồi quay lại lần nữa, tôi cảm thấy quyết định im lặng của mình là hoàn toàn sai lầm. Làm sao tôi có thể bình tĩnh buông xuôi cho được khi mà trong tay hắn là những chiếc phi tiêu đang loé lên nhọn hoắt?
Làm sao tôi có thể bình tĩnh buông xuôi cho được khi mà trong tay hắn là những chiếc phi tiêu đang loé lên nhọn hoắt?
Tôi gào lên phẫn nộ:
“Anh bị điên à? Nhìn cái mặt tôi có giống bia cắm phi tiêu lắm không?”
Đáp trả tôi là hai cây phi tiêu được phóng đến, một cắm phập vào cục phân đang bị bịt kín trên đầu tôi, một găm trên tường cách con mắt trái của tôi ba xăng-ti-met. Hiện tại đang là hai giờ sáng, nhiệt độ giảm mạnh, thế nhưng mồ hôi toàn thân tôi cứ tuôn ra như suối, còn tay chân run rẩy như cầy sấy không tài nào ngưng được. Mấy chiếc phi tiêu không ngừng lao đến xẹt ngang cơ thể tôi cắm vào tường. Có vẻ tên này còn sót lại chút lương tri nên cũng không cố ý phóng trúng tôi, nhưng như vậy cũng làm cho tôi sợ muốn xón ra quần rồi.
Chờ hắn chơi chán chê thì trời cũng đã sáng. Tiếng chuông báo thức rung lên liên hồi báo hiệu đã đến giờ thức giấc. Thường ngày hắn đi làm lúc bảy giờ, hiện tại đã là sáu rưỡi. Tôi lén thở phào nhẹ nhõm. Hắn bận đi làm thì tôi đỡ bị tra tấn, có khi còn tìm cách thoát ra được. Nhưng thằng cha này có vẻ như đọc được suy nghĩ của tôi, vì ngay lập tức hắn nắm lấy điện thoại di động bắt đầu nhấn số. Ở một bên, tôi cũng chăm chú dỏng tai nghe ngóng.
“Thư Ngân hả? Hôm nay anh mệt, muốn ở nhà nghỉ ngơi. Em tự thu xếp mọi việc đi nhé, có gì thì gọi cho anh.”
Tôi trân trối nhìn ngón tay hắn dứt khoát ấn tắt cuộc gọi, cảm thấy cuộc đời tươi đẹp của mình cũng triệt để chấm dứt theo phím tắt kia…
Tên cà chớn đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm:
“Bây giờ chơi cái gì nữa đây? Dìm nước? Đâm kim châm? Hay là thả rắn?”
Rồi hắn quay lại nhìn cái mặt trắng bệch khiếp đảm của tôi:
“Này! Ma như cậu thì sợ gì? Thánh giá à?”
Dù đang căng thẳng muốn chết nhưng nghe hắn nói xong, tôi vẫn phá lên cười sặc sụa:
“Đồ ngu! Anh nghĩ tôi là dracula à mà lại sợ thánh giá? Ma sợ máu chó cơ, ha ha ha”
“Hoá ra là máu chó.” Hắn gật gù.
“…”
Thật là, không có cái ngu nào bằng cái ngu này. Nếu không bị trói chặt tay chân, tôi rất khao khát được vả nát cái miệng mình ngay lập tức. Tên chết tiệt hớn hở như Mario trên đường đi cứu công chúa, không thèm thay quần áo mà vội vã chộp lấy ví tiền bước ra khỏi nhà. Đừng…đừng nói là hắn đi mua máu chó đấy chứ? Chuyện này thật sự không thể đùa được. Máu chó là tử thù của ma quỷ, chỉ cần dây phải một ít cũng sẽ hồn xiêu phách lạc, lập tức tan thành mây khói. Tuy rằng tôi không thể đầu thai siêu thoát nhưng vẫn mong giữ lại phần hồn cỏn con này, chỉ luẩn quẩn trong bóng đêm thôi cũng đủ. Nếu hắn thật sự muốn tạt máu chó vào tôi, tôi sẽ hoàn toàn tan biến đi mất. Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy toàn thân khiến tôi run rẩy khóc nấc lên. Tiếng kim giây đồng hồ tích tắc tích tắc vang lên trong không gian yên tĩnh càng làm tôi hoảng loạn tột độ. Tôi sẽ biến mất khỏi cõi đời này như vậy sao…
Cửa phòng bật mở. Tên chết tiệt vẫn treo trên môi nụ cười thản nhiên, cố ý lê từng bước thật chậm đến gần tôi. Trên tay hắn cầm một xô nước sóng sánh đỏ thẫm…
“Đừng, đừng! Làm ơn…”
“Biết sợ rồi à?”
Ứng với bước chân càng lúc càng gần là tiếng la khóc mỗi lúc một dữ dội của tôi. Nhưng tôi có la hét, cầu xin thế nào hắn cũng không hề có ý buông tha dù chỉ trong một khắc. Tôi khóc khàn cả họng, chân tay bủn rủn. Một dòng nước vàng nhạt âm ấm chậm rãi tràn xuống sàn nhà… Hắn chậc lưỡi nhìn dòng nước chảy từ giữa hai chân tôi, rồi tao nhã vẫy tay chào lần cuối.
“Vĩnh biệt!”
Mắt thấy đôi bàn tay hắn nâng lên xô máu chó chuẩn bị tạt thẳng vào mình, tôi chỉ còn nước nhắm mắt chờ đợi dòng đời nghiệt ngã cuốn đi.
“Ào!!!”
Thân thể tôi ướt đẫm nhưng không hề đau đớn, chỉ cảm thấy phiêu diêu bồng bềnh. Hoá ra tan vào hư không cũng chẳng ghê gớm như tôi tưởng tượng. Vĩnh biệt cuộc đời đầy đau thương khổ ải, tôi đành tan biến đi thôi…
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook