Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
-
Chương 65
Trần Như nghe Hà Hoa Tử mắng mình xong, ánh mắt trừng lên đầy căm thù.
Dù tức nhưng cô ta cũng chỉ biết câm nín, chẳng đáp lại được lời nào.
Hà Hoa Tử mắng xong, nhẹ nhàng lướt qua cô ả như lướt qua một hòn đá ngáng đường. Không khí đêm nay có chút lạnh, nhưng trên lưng Trần Như đã ướt đẫm mồ hôi. Sau lưng cô ta như có một ngọn lửa lớn, như muốn thiêu rụi tất cả. Móng tay nhọn hoắt ghim thẳng vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn này, cô ta sẽ nhớ mãi. Cũng như sự nhục nhã hôm nay, có ngày sẽ trả lại.
Cô và Du An Kỳ rời đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng khi đi đến bên tai Trần Như, Hà Hoa Tử liếc nhìn cô ta, khuôn miệng xinh đẹp bắt đầu cười lên một cách thâm hiểm.
- Trần tiểu thư cũng đừng để tâm, tôi không có ý gì cả, cũng đừng tức giận như vậy. Nếu cô còn tức giận, tôi lại thấy thõa mãn...
Câu cuối cùng được Hà Hoa Tử nhấn nhá một cách cẩn trọng, thong thả ung dung mà nói.
Trần Như tức giận đến tái mặt!
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Du An Kỳ đi ngang với Hà Hoa Tử. Nghe những lời mắng vừa nãy, Du An Kỳ chỉ muốn cười thật lớn. Nhưng nhớ đến mình đang tham gia tiệc nên phải kiềm lại. Du An Kỳ lén nhìn Hà Hoa Tử, mày cô lúc này đã giản ra, không còn căng thẳng nữa.
Mà bây giờ, kẻ nên căng thẳng là Trần Như mới đúng.
- Hoa tỷ, lúc nãy chị ngầu thật đó, ít khi em thấy chị đáp trả ai gay gắt như thế.
Hà Hoa Tử cười lên một tiếng đầy sắc bén.
- Nếu như chị mà không đáp trả lại, cô ta chắc chắn sẽ được nước lấn tới. Chị chỉ muốn cô ta biết rằng chị không dễ chọc vào thôi.
Trương Thần vừa nhìn thấy Du An Kỳ, anh đã chạy đến ngay. Mặt anh khuẩn trương đến lạ thường, tay còn cầm chặt điện thoại như vừa nhận được cuộc gọi đến.
- An Kỳ, mẹ vừa gọi đến, nói là An Triết đang đòi em về nhà đó.
- Vậy chúng ta về thôi.
Du An Kỳ xoay qua phía Hà Hoa Tử. Vẻ mặt có chút nuối tiếc khi không thể cùng Hà Hoa Tử dự đến hết buổi tiệc này.
- Hà tỷ, vậy em về trước.
- Được. Về cẩn thận.
Du An Kỳ được Trương Thần nắm tay rời đi. Ngay lập tức, Hà Hoa Tử lập tức cảm thấy lạc lỏng. Giữa những người đang vui vẻ với nhau, chỉ có cô đứng một mình. Cũng chẳng biết Lý Đông Lượng đang ở đâu mà tìm? Trong lòng cô như dần khô héo đi.
Những buổi tiệc lớn như vậy, chưa bao giờ Hà Hoa Tử cảm thấy thân thuộc với chúng. Tuy cô sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng mỗi khi nhà có tiệc hay được người khác mời dự tiệc, cô đều trốn trong phòng hoặc là lảng tránh nó. Hà Hoa Tử nhớ lại.
Cứ đứng lâu quá, chân Hà Hoa Tử lại thấy đau. Cô nhẹ nhàng cởi đế giày ra thì thấy gót chân bị tróc một mảnh da lớn. Thì ra là vì nó nên từ nãy đến giờ chân cô luôn thất rát.
Hà Hoa Tử cố tìm khắp phòng tiệc tìm lý Đông Lượng. Vô tình lại liếc trúng bàn tiệc để bánh ngọt. Hà Hoa Tử cố di chuyển thật chậm để không động đến vết thương dưới chân. Một lúc sau cô mới đến được bàn để bánh đã thở dài đầy mệt mỏi.
Trên bàn toàn là bánh ngọt, Hoa Tử không thể không bị cuốn hút bởi chúng. Cô nuốt một ngụm nướt bọt xuống cổ, xem xem mình nên ăn bánh gì. Đôi khi có quá nhiều sự lựa chọn khiến chúng ta chẳng biết nên chọn cái nào.
Thấy bánh trên bàn đa số toàn được phủ bằng socola. Ở góc bàn chỉ còn lại lại đặt một đĩa cookie socola. Hà Hoa Tử không nghĩ nhiều, quyết định chọn nó. Bánh tuy ngon, nhưng Hà Hoa Tử lại thấy thiếu vị nào đó. Từ xa, người phục vụ trên mang may theo khay rượu. Rượu trên khay gồm có rượu vang đỏ và và vang trắng. Vì dưới ánh sáng của đèn, vang đỏ rực lên một màu máu tươi nhưng đầy xinh đẹp.
- Xin hỏi cô uống vang trắng hay vang đỏ?
- Cho tôi vang đỏ.
Hà Hoa Tử vừa đáp lại, nhân viên liền đưa ly vang đỏ trong tay cho cô rồi rời đi.
Ăn bánh cookie socola, thưởng thức một ly vang đỏ. Hoa Tử đang cảm thấy tuyệt vời hơn lúc nãy. Trong lúc cô đang nhâm nhi ly rượu thì một vị phu nhân bước đến. Dường như đã quan sát cô từ rất lâu, nhưng bây giờ mới mạo muội tìm đến.
- Xin chào Lý phu nhân.
- Xin chào, bà là?
- Tôi là Nghiêm phu nhân.
Bà ấy nhìn Hà Hoa Tử có chút ngượng ngùng, nên đã nói tiếp.
- Ít khi thấy Lý phu nhân đến những buổi tiệc xa hoa như thế này. Hôm nay đúng là may mắn mới gặp được cô.
- Nghiêm phu nhân quá lời rồi.
Hà Hoa Tử không ngăn được, nâng bàn tay xinh đẹp đưa ly rượu lên đôi môi nhỏ nhắn nhưng lại đầy quyến rũ.
Nghiêm phu nhân nhìn Hoa Tử một lượt từ trên xuống dưới. Lúc đầu cô cũng không đề ý, đến khi uống xong lại phát hiện bà đang nhìn mình. Lúc này cô nghĩ, không phải là cô đã làm sai chuyện gì rồi chứ? Hay là vị Nghiêm phu nhân này nghĩ cô là một kẻ mê rượu?
Cũng phải, nói chưa được hai câu lại uống một ngụm, ai thấy mà không ngạc nhiên chứ?
Nghiêm phu nhân phát hiện Hà Hoa Tử đang nhìn mình chằm chằm, mặt lại càng ngượng hơn lúc nãy. Bà không có ý xấu, chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý, nhắc nhở Hà Hoa Tử.
- Lý phu nhân này, uống ít rượu thôi. Rượu tuy ngon nhưng với một số người thì uống nhiều không tốt đâu.
Hà Hoa Tử mặt đơ lại. Đầu cô đang cố gắng ngẫm nghĩ lời của bà, thấy cũng đúng.
Cô buông ly rượu xuống, Nghiêm phu nhân đã rời đi. Ngay khi Nghiêm phu nhân vừa rời đi, lại một vị khách nữa bước đến chỗ Hà Hoa Tử. Người lần này Hoa Tử không mấy chào đón.
Trần Dục Tú bước đến bên cạnh Hà Hoa Tử, cứ như nãy giờ chỉ đợi Nghiêm phu nhân rời đi.
Trần Dục Tú vừa bước đến bên cạnh Hà Hoa Tử, cô đã biết cũng chẳng có ý tốt gì.
- Yo~ Hiếm thấy Lý phu nhân đến những buổi tiệc xa hoa thế này.
Hà Hoa Tử lắc đầu ngao ngán, không tránh khỏi mà thở dài một tiếng. Vừa xong cô em, giờ lại đến cô chị họ.
Hà Hoa Tử liền có suy nghĩ, không biết lúc trước có nợ nần gì bọn họ hay không, sao bây giờ đi đâu cũng gặp.
- Ha. Vì chồng tôi cứ nài nỉ tôi đi cùng anh ấy nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Hà Hoa Tử đáp lại, vẻ mặt lúc này không gay gắt nhưng lại thể hiện cho Trần Dục Tú thấy rằng Lý Đông Lượng rất yêu chiều cô. Điều đó càng làm cho Trần Dục Tú như bị mấy mũi dao đâm thẳng vào tim.
Cô ta nhìn thấy Hoa Tử đang cầm trên tay ly rượu vang, liền nói:
- Lý phu nhân cũng rất biết thưởng thức đó. Bánh cookie socola kết hợp với vang đỏ của La Tache thì còn gì bằng. Hay là, tôi mời cô.
Trần Dục Tú lấy ngay ly rượu trên khay ngay lúc phuc vụ đi ngang qua, rồi uống sạch. Hà Hoa Tử cũng chẳng để yên. Cô ta uống bao nhiêu, cô liền uống bấy nhiêu, cứ vậy mà quên mất lời dặn lúc nãy của Nghiêm phu nhân.
Hà Hoa Tử và Trần Dục Tú cứ như đang thi nhau uống rượu vậy. Nhân viên mang đến bao nhiêu đều bị cả hai uống hết.
Lý Đông Lượng chợt nhận ra Hà Hoa Tử đã không ở cạnh anh trong suốt thười gian này. Anh liếc đôi mắt chim ưng của mình, nhìn một lượt phòng tiệc. Vừa nhìn sơ đã thấy cô đứng ngay bàn đặt bánh. Tuy bàn đặt ở góc khuất như cô dừng như đang tỏa sáng nơi đó.
Lúc này, Hoa Tử đã ngà ngà say, hai chân sớm đã không đứng vững. Nhưng may là Lý Đông Lượng đến đúng lúc, đỡ lấy eo cô, siết chặt vào lòng mình. Ở gần anh như vậy, dĩ nhiên Hà hoa Tử nghe rõ mồn một từng nhịp đậm của anh. " Thình thịch ", nhưng dù sao trái tim cô cũng đập nhanh hơn anh rất nhiều.
- Lý Đông Lượng, anh đến rồi.
Hà Hoa Tử ánh mắt mang theo cơn say, nhìn anh ôm lấy mình mà chẳng còn sức lực để tự đứng vững.
- Ai cho em uống say như vậy chứ? Đi, anh đưa em về nhà.
Ánh mắt đầy quan tâm mà nhìn Hà Hoa Tử, giọng nói trầm ấm xen lẫn chút bất mãn. Tuy không thể hiện tren mặt những Hà Hoa Tử cũng thấy được qua giọng của Lý Đông Lượng, anh vừa giận vừa thương.
Trần Như vừa hay cũng tìm được Trần Dục Tú. Thấy Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử rời đi được vài bước, cô ta chạy đến đỡ lấy chị họ lúc này cũng đang say, tính cách bạch liên hoa lại trỗi dậy trong người.
- Lý tổng, chị họ tôi cũng say rồi. Đêm nay chúng tôi cũng chẳng có ai đưa về. Hay là anh đưa chúng tôi về Trần gia có được không?
Lý Đông Lượng vẫn chăm chăm dìu lấy Hoa Tử. Khi anh đáp lại Trần Như cũng chẳng màng quay người lại cho đàng hoàng.
- Xe tôi chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi, một là tôi, người còn lại là vợ tôi, không có chỗ cho những kẻ khác. Với lại, trên xe của tôi, ngoài mùi hương của vợ tôi ra, những đàn bà khác đều làm tôi cảm thấy buồn nôn
Lý Đông Lượng lạnh giọng, chẳng chút kiên dè.
- Cô nhớ nói rõ với chị họ của cô, việc hợp tác của Lý thị và Trần thị đã kết thúc rồi, kêu cô ta đừng làm phiền vợ tôi. Cô, CŨNG NÊN NHỚ CHO KỸ.
Dù tức nhưng cô ta cũng chỉ biết câm nín, chẳng đáp lại được lời nào.
Hà Hoa Tử mắng xong, nhẹ nhàng lướt qua cô ả như lướt qua một hòn đá ngáng đường. Không khí đêm nay có chút lạnh, nhưng trên lưng Trần Như đã ướt đẫm mồ hôi. Sau lưng cô ta như có một ngọn lửa lớn, như muốn thiêu rụi tất cả. Móng tay nhọn hoắt ghim thẳng vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn này, cô ta sẽ nhớ mãi. Cũng như sự nhục nhã hôm nay, có ngày sẽ trả lại.
Cô và Du An Kỳ rời đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng khi đi đến bên tai Trần Như, Hà Hoa Tử liếc nhìn cô ta, khuôn miệng xinh đẹp bắt đầu cười lên một cách thâm hiểm.
- Trần tiểu thư cũng đừng để tâm, tôi không có ý gì cả, cũng đừng tức giận như vậy. Nếu cô còn tức giận, tôi lại thấy thõa mãn...
Câu cuối cùng được Hà Hoa Tử nhấn nhá một cách cẩn trọng, thong thả ung dung mà nói.
Trần Như tức giận đến tái mặt!
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Du An Kỳ đi ngang với Hà Hoa Tử. Nghe những lời mắng vừa nãy, Du An Kỳ chỉ muốn cười thật lớn. Nhưng nhớ đến mình đang tham gia tiệc nên phải kiềm lại. Du An Kỳ lén nhìn Hà Hoa Tử, mày cô lúc này đã giản ra, không còn căng thẳng nữa.
Mà bây giờ, kẻ nên căng thẳng là Trần Như mới đúng.
- Hoa tỷ, lúc nãy chị ngầu thật đó, ít khi em thấy chị đáp trả ai gay gắt như thế.
Hà Hoa Tử cười lên một tiếng đầy sắc bén.
- Nếu như chị mà không đáp trả lại, cô ta chắc chắn sẽ được nước lấn tới. Chị chỉ muốn cô ta biết rằng chị không dễ chọc vào thôi.
Trương Thần vừa nhìn thấy Du An Kỳ, anh đã chạy đến ngay. Mặt anh khuẩn trương đến lạ thường, tay còn cầm chặt điện thoại như vừa nhận được cuộc gọi đến.
- An Kỳ, mẹ vừa gọi đến, nói là An Triết đang đòi em về nhà đó.
- Vậy chúng ta về thôi.
Du An Kỳ xoay qua phía Hà Hoa Tử. Vẻ mặt có chút nuối tiếc khi không thể cùng Hà Hoa Tử dự đến hết buổi tiệc này.
- Hà tỷ, vậy em về trước.
- Được. Về cẩn thận.
Du An Kỳ được Trương Thần nắm tay rời đi. Ngay lập tức, Hà Hoa Tử lập tức cảm thấy lạc lỏng. Giữa những người đang vui vẻ với nhau, chỉ có cô đứng một mình. Cũng chẳng biết Lý Đông Lượng đang ở đâu mà tìm? Trong lòng cô như dần khô héo đi.
Những buổi tiệc lớn như vậy, chưa bao giờ Hà Hoa Tử cảm thấy thân thuộc với chúng. Tuy cô sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng mỗi khi nhà có tiệc hay được người khác mời dự tiệc, cô đều trốn trong phòng hoặc là lảng tránh nó. Hà Hoa Tử nhớ lại.
Cứ đứng lâu quá, chân Hà Hoa Tử lại thấy đau. Cô nhẹ nhàng cởi đế giày ra thì thấy gót chân bị tróc một mảnh da lớn. Thì ra là vì nó nên từ nãy đến giờ chân cô luôn thất rát.
Hà Hoa Tử cố tìm khắp phòng tiệc tìm lý Đông Lượng. Vô tình lại liếc trúng bàn tiệc để bánh ngọt. Hà Hoa Tử cố di chuyển thật chậm để không động đến vết thương dưới chân. Một lúc sau cô mới đến được bàn để bánh đã thở dài đầy mệt mỏi.
Trên bàn toàn là bánh ngọt, Hoa Tử không thể không bị cuốn hút bởi chúng. Cô nuốt một ngụm nướt bọt xuống cổ, xem xem mình nên ăn bánh gì. Đôi khi có quá nhiều sự lựa chọn khiến chúng ta chẳng biết nên chọn cái nào.
Thấy bánh trên bàn đa số toàn được phủ bằng socola. Ở góc bàn chỉ còn lại lại đặt một đĩa cookie socola. Hà Hoa Tử không nghĩ nhiều, quyết định chọn nó. Bánh tuy ngon, nhưng Hà Hoa Tử lại thấy thiếu vị nào đó. Từ xa, người phục vụ trên mang may theo khay rượu. Rượu trên khay gồm có rượu vang đỏ và và vang trắng. Vì dưới ánh sáng của đèn, vang đỏ rực lên một màu máu tươi nhưng đầy xinh đẹp.
- Xin hỏi cô uống vang trắng hay vang đỏ?
- Cho tôi vang đỏ.
Hà Hoa Tử vừa đáp lại, nhân viên liền đưa ly vang đỏ trong tay cho cô rồi rời đi.
Ăn bánh cookie socola, thưởng thức một ly vang đỏ. Hoa Tử đang cảm thấy tuyệt vời hơn lúc nãy. Trong lúc cô đang nhâm nhi ly rượu thì một vị phu nhân bước đến. Dường như đã quan sát cô từ rất lâu, nhưng bây giờ mới mạo muội tìm đến.
- Xin chào Lý phu nhân.
- Xin chào, bà là?
- Tôi là Nghiêm phu nhân.
Bà ấy nhìn Hà Hoa Tử có chút ngượng ngùng, nên đã nói tiếp.
- Ít khi thấy Lý phu nhân đến những buổi tiệc xa hoa như thế này. Hôm nay đúng là may mắn mới gặp được cô.
- Nghiêm phu nhân quá lời rồi.
Hà Hoa Tử không ngăn được, nâng bàn tay xinh đẹp đưa ly rượu lên đôi môi nhỏ nhắn nhưng lại đầy quyến rũ.
Nghiêm phu nhân nhìn Hoa Tử một lượt từ trên xuống dưới. Lúc đầu cô cũng không đề ý, đến khi uống xong lại phát hiện bà đang nhìn mình. Lúc này cô nghĩ, không phải là cô đã làm sai chuyện gì rồi chứ? Hay là vị Nghiêm phu nhân này nghĩ cô là một kẻ mê rượu?
Cũng phải, nói chưa được hai câu lại uống một ngụm, ai thấy mà không ngạc nhiên chứ?
Nghiêm phu nhân phát hiện Hà Hoa Tử đang nhìn mình chằm chằm, mặt lại càng ngượng hơn lúc nãy. Bà không có ý xấu, chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý, nhắc nhở Hà Hoa Tử.
- Lý phu nhân này, uống ít rượu thôi. Rượu tuy ngon nhưng với một số người thì uống nhiều không tốt đâu.
Hà Hoa Tử mặt đơ lại. Đầu cô đang cố gắng ngẫm nghĩ lời của bà, thấy cũng đúng.
Cô buông ly rượu xuống, Nghiêm phu nhân đã rời đi. Ngay khi Nghiêm phu nhân vừa rời đi, lại một vị khách nữa bước đến chỗ Hà Hoa Tử. Người lần này Hoa Tử không mấy chào đón.
Trần Dục Tú bước đến bên cạnh Hà Hoa Tử, cứ như nãy giờ chỉ đợi Nghiêm phu nhân rời đi.
Trần Dục Tú vừa bước đến bên cạnh Hà Hoa Tử, cô đã biết cũng chẳng có ý tốt gì.
- Yo~ Hiếm thấy Lý phu nhân đến những buổi tiệc xa hoa thế này.
Hà Hoa Tử lắc đầu ngao ngán, không tránh khỏi mà thở dài một tiếng. Vừa xong cô em, giờ lại đến cô chị họ.
Hà Hoa Tử liền có suy nghĩ, không biết lúc trước có nợ nần gì bọn họ hay không, sao bây giờ đi đâu cũng gặp.
- Ha. Vì chồng tôi cứ nài nỉ tôi đi cùng anh ấy nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Hà Hoa Tử đáp lại, vẻ mặt lúc này không gay gắt nhưng lại thể hiện cho Trần Dục Tú thấy rằng Lý Đông Lượng rất yêu chiều cô. Điều đó càng làm cho Trần Dục Tú như bị mấy mũi dao đâm thẳng vào tim.
Cô ta nhìn thấy Hoa Tử đang cầm trên tay ly rượu vang, liền nói:
- Lý phu nhân cũng rất biết thưởng thức đó. Bánh cookie socola kết hợp với vang đỏ của La Tache thì còn gì bằng. Hay là, tôi mời cô.
Trần Dục Tú lấy ngay ly rượu trên khay ngay lúc phuc vụ đi ngang qua, rồi uống sạch. Hà Hoa Tử cũng chẳng để yên. Cô ta uống bao nhiêu, cô liền uống bấy nhiêu, cứ vậy mà quên mất lời dặn lúc nãy của Nghiêm phu nhân.
Hà Hoa Tử và Trần Dục Tú cứ như đang thi nhau uống rượu vậy. Nhân viên mang đến bao nhiêu đều bị cả hai uống hết.
Lý Đông Lượng chợt nhận ra Hà Hoa Tử đã không ở cạnh anh trong suốt thười gian này. Anh liếc đôi mắt chim ưng của mình, nhìn một lượt phòng tiệc. Vừa nhìn sơ đã thấy cô đứng ngay bàn đặt bánh. Tuy bàn đặt ở góc khuất như cô dừng như đang tỏa sáng nơi đó.
Lúc này, Hoa Tử đã ngà ngà say, hai chân sớm đã không đứng vững. Nhưng may là Lý Đông Lượng đến đúng lúc, đỡ lấy eo cô, siết chặt vào lòng mình. Ở gần anh như vậy, dĩ nhiên Hà hoa Tử nghe rõ mồn một từng nhịp đậm của anh. " Thình thịch ", nhưng dù sao trái tim cô cũng đập nhanh hơn anh rất nhiều.
- Lý Đông Lượng, anh đến rồi.
Hà Hoa Tử ánh mắt mang theo cơn say, nhìn anh ôm lấy mình mà chẳng còn sức lực để tự đứng vững.
- Ai cho em uống say như vậy chứ? Đi, anh đưa em về nhà.
Ánh mắt đầy quan tâm mà nhìn Hà Hoa Tử, giọng nói trầm ấm xen lẫn chút bất mãn. Tuy không thể hiện tren mặt những Hà Hoa Tử cũng thấy được qua giọng của Lý Đông Lượng, anh vừa giận vừa thương.
Trần Như vừa hay cũng tìm được Trần Dục Tú. Thấy Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử rời đi được vài bước, cô ta chạy đến đỡ lấy chị họ lúc này cũng đang say, tính cách bạch liên hoa lại trỗi dậy trong người.
- Lý tổng, chị họ tôi cũng say rồi. Đêm nay chúng tôi cũng chẳng có ai đưa về. Hay là anh đưa chúng tôi về Trần gia có được không?
Lý Đông Lượng vẫn chăm chăm dìu lấy Hoa Tử. Khi anh đáp lại Trần Như cũng chẳng màng quay người lại cho đàng hoàng.
- Xe tôi chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi, một là tôi, người còn lại là vợ tôi, không có chỗ cho những kẻ khác. Với lại, trên xe của tôi, ngoài mùi hương của vợ tôi ra, những đàn bà khác đều làm tôi cảm thấy buồn nôn
Lý Đông Lượng lạnh giọng, chẳng chút kiên dè.
- Cô nhớ nói rõ với chị họ của cô, việc hợp tác của Lý thị và Trần thị đã kết thúc rồi, kêu cô ta đừng làm phiền vợ tôi. Cô, CŨNG NÊN NHỚ CHO KỸ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook