Những ngày sau tại Anh Quốc. Lý Đông Lượng nhanh chóng làm việc thật nhanh để có thể quay về bên cạnh Hà Hoa Tử. Hôm đó là ngày thứ năm tại Anh, Lý Đông Lượng đã kết thúc tất cả công việc. Nếu như đúng theo dự định, anh và đối tác sẽ có một buổi tiệc nhỏ với nhau. Nhưng Lý Đông Lượng đã cho người thay mình đến để tham gia tiệc ấy. Vừa hoàn thành công việc tại đây, anh vội kêu Văn Thi đặt vé máy bay. Anh muốn ngay lập tức quay trở về bên cô vợ của mình.

Trước sinh nhật Lý Đông Lượng một ngày, Hà Hoa Tử cùng Dương Việt Bân vô cùng thân thiết đến khu trung tâm thương mại lớn nhất thành phố F. Tại đây, cô kéo anh vào tất cả các cửa hàng bán caravat. Thử tới thử lui trên người Dương Việt Bân, cô cũng chẳng tìm được cái nào ưng ý cả.

- Hoa Tử, rốt cuộc thì cậu muốn chọn mẫu nào, mình có thể tư vấn cho cậu. Đừng bắt mình thử nhiều mẫu như vậy có được không?

Đây là cửa hàng thứ năm mà hai người ghé qua. Hà Hoa Tử vẫn chăm chú chọn xem mẫu nào thích hợp để làm quà cho Lý Đông Lượng mà mặc kệ lời của Dương Việt Bân. Xem đi xem lại nhiều mẫu, cuối cùng cũng có cái lọt vào mắt Hoa Tử.

- Lấy tôi xem cái này.

Vừa nói, Hoa Tử vừa chỉ tay qua chiếc caravat được đặt trong tủ kính đầy sang trọng.

- Dạ.

Cô nhân viên mang ra và đưa cho Hoa Tử với thái độ chuyên nghiệp.

- Việt Bân, lại đây.

Cầm caravat trên tay, tay còn lại cô ngoắt ngoắt gọi Dương Việt Bân đến.

- Cậu thấy cái này thế nào?

Dương Việt Bân xem thật kỹ, sau đó đáp:

- Không tệ. Có điều nhìn đơn giản quá.

- Vậy sao?

Dứt lời, Hà Hoa tử ướm nó thử lên người Dương Việt Bân. Chăm chú quan sát rồi đưa ra kết luận.

- Đúng là có phần đơn giản, nhưng lại rất dễ phối đồ. Được rồi, tôi lấy nó.

Nói xong, Hoa Tử đưa nó cho nhân viên đang đứng phía sau để thanh toán. Lúc này, Dương Việt Bân mới bắt đầu có nghi vấn trong lòng.

- Cậu tặng bác Hà sao?

- Không có!

- Vậy cậu tặng ai?

Hà Hoa Tử đơ người vài giây. Hai mắt cô chớp chớp đầy long lanh, nét mặt ngượng ngùng thấy rõ. Dù cố che đi nhưng vẫn hiện trên mặt.

- Mình, mình tặng hắn... Ngày mai là sinh nhật của hắn...

Vừa nghe Hà Hoa tử nới xong, Dương Việt Bân liền phiền lòng. Không phải tình cảm hai người vốn không tốt sao? Sao lần này lại...?

- Tình cảm hai người tốt như vậy. mình cũng rất vui cho cậu.

- Cảm ơn cậu, Việt Bân. Cảm ơn vì có cậu bên cạnh những ngày qua.

Tuy ngoài miệng anh chúc phúc cho Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử, nhưng làm sao cô biết được lòng anh đau nhường nào. Có mấy anh vui vẻ khi phải chúc phúc cho người mình yêu cùng nam nhân khác chứ?

Chỉ là một chiếc caravat màu đen đơn giản nhưng cũng đã tốn rất nhiều tâm tư của Hà Hoa Tử.

Cùng thời điểm ấy, Lý Đông Lượng đang một mình tại quán bar với tinh thần sa sút. Anh đã ngồi đây rất lâu, trên tay còn đang nhâm nhi ly rượu đang uống được một nửa. Xung quanh quán bar đầy náo nhiệt, chỉ có anh là trầm lặng ngồi tại chỗ mà uống rượu không ngừng. Nhìn thoáng qua, ánh mắt thể hiện sự tuyệt vọng và đau khổ.

Nhớ đến lúc vừa về đến Trung Quốc, anh cho người chạy về nhà. Về đến nhà lại biết được Hà Hoa Tử đã ra ngoài mua sắm.

- Boss, có cần tôi định vị xem Thiếu nãi nãi ở đâu không?

- Không cần, tôi biết cô ấy ở đâu.

Lời anh nói chắc chắn như đinh đóng cột. Nơi Hà Hoa Tử có thể đến chỉ có thể là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố mà thôi. Nhưng vừa lên đến tầng cao nhất sau khi tìm kiếm khắp tầng dưới thì đập vào mắt Lý Đông Lượng là hình ảnh Hà Hoa Tử cùng Dương Việt Bân đang vui vẻ chọn caravat.

- Boss, chúng ta có cần vào đó không?

- Không cần đâu. Tôi không muốn làm cô ấy mất vui.

Vừa trở lên xe, Văn Thi đã hỏi Lý Đông Lượng:

- Boss, chắc Ngài cũng mệt rồi, tôi đưa Ngài trở về nhà nghỉ ngơi.

- Không cần đâu, đưa tôi đến Angel In Clouds.

- Dạ?

Văn Thi chỉ muốn xác nhận lại xem mình có nghe lầm hay không. Angel In Clouds là quán bar có tiếng trong thành phố. Tổng tài của anh từ khi lấy vợ thì không bao giờ đặt chân vào nơi đó. Sao giờ lại?

Quay trở lại quán bar. Lý Đông Lượng vừa uống rượu vừa nghĩ, ngày mai là sinh nhật của anh. Vốn định về sớm, cùng cô mừng sinh nhật. Nhưng có lẽ bây giờ không cần nữa. Lúc này, hơi rượu đã ngấm vào người, anh cũng đã ngà ngà say. Từ đằng xa, một cô gái ăn mặc hở hang đi đến, ngồi ngay bên cạnh Lý Đông Lượng. Giọng nói như mật ngọt làm thu hút đám ong, ruồi:

- Soái ca này, anh đi có một mình sao? Có cần em bên cạnh không?

- Ừm... Cũng được. Tôi nên gọi cô là gì đây?

Cô ta vui vẻ mà đáp tên mình:

- Anh cứ gọi em là Hoa Nhi.

- Hoa Nhi... Hoa Nhi...

Hoa Nhi? Hoa trong Hà Hoa Tử sao? Mỗi khi nghe người nào có tên gần giống với Hoa Tử, anh lại nhớ đến cô.

Ngồi được một lát, cả Lý Đông Lượng cùng cô gái tên Hoa Nhi kia đều rời đi. Cả hai cùng nhau vào một căn phòng được quán bar sắp xếp sẵn. Vừa vào đến phòng, Lý Đông Lượng đã xô cô ta ngã lên giường, cô ta cũng chẳng hề có hành động nào phản kháng lại. Không những thế, cô ả còn cả gan chạm vào người Lý Đông Lượng. Cô ta luồn tay vào bên trong âu phục của anh, giọng nói đầy gợi tình:

- Đêm nay, hãy để em ở bên cạnh anh.

Lý Đông Lượng nghe vậy. Không biết trong đầu anh đang nghĩ gì? Nhưng anh không hề phản đối với lời đề nghị của cô ta mà thái độ cũng không nhanh không chậm, đáp lại:

- Được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương