Ly Thiên Đại Thánh
-
Quyển 3 - Chương 74: Đàm phán
Editor: Wave Literature
Phía chân trời của Uyên Sơn, dù cho vạn dặm không có một gợn mây, một mảnh xanh thẳm trong suốt, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác trĩu nặng trong lòng.
Đây là khí hậu ở từng khu vực khác nhau, khí cơ hỗn loạn tạo thành ảnh hưởng, đối với người bình thường, thì ảnh hưởng này không lớn.
Nhưng đối với người tu pháp, thì đây phải nói là nhược điểm chí mạng.
Đừng nói là tu hành, sợ là tu vi còn bị rút lui!
Đối với người thường, tuy ảnh hưởng rất yếu, nhưng cũng không phải là không có chỗ xấu.
Người tập võ ở Uyên Sơn, đa số đều có thể trạng cường tráng.
Nhưng số người sống qua sáu mươi tuổi, lại không nhiều lắm, mà lý do đơn giản, chính là sự hỗn loạn của khí cơ này.
Lúc này, trong chân trời xanh thẳm, có vài loài chim đang vỗ cánh, lấy một tốc độ kinh người bay vút tới.
Những loài chim kia, hình thể khổng lồ, hình thái khác nhau.
Chúng sống ở Uyên Sơn, nên tướng mạo dữ tợn, khí tức hung tàn, không hề có linh động, mà chỉ có thô bạo và hung dữ.
Nhưng mà, trong đó vẫn có một con tiên hạc, khí tức nhẹ nhàng, dáng dấp ưu nhã.
Nó nhẹ nhàng vỗ cánh, nhàn nhã bay lượn trên không, tốc độ cũng không chậm hơn mấy con chim dữ tợn kia.
So với đám ác điểu mà chỉ cần nhìn mặt đã khiến người ta sợ hãi, thì con tiên hạc này mang cảm giác nhẹ nhàng bình yên hơn.
"Tiểu thư."
Bách Hoa Tông Cơ Linh Ân, ngồi chung tiên hạc với cô gái che mặt kia.
Nàng đứng sau lưng đối phương, thân hình khôi ngô của nàng gần như co lại thành một chút, không dám thở mạnh.
"Có thật là Tôn trưởng lão sẽ không xảy ra chuyện gì không?"
Đối với chuyện này, nàng rất nghi ngờ.
Tuy thực lực của Tôn Hằng không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ tiên thiên trung kỳ, tuyệt đối không phải đối thủ của Từ Tử Ấn.
Mà Cửu Ấn Tông có phương pháp truy sát hắn, còn mượn được một con Long Ưng.
Trong suy nghĩ của Cơ Linh Ân, thì khả năng mà Tôn Hằng có thể tránh được kiếp này, thật sự rất thấp!
Nhưng mà,
Vị tiểu thư của mình, dường như rất tin tưởng Tôn Hằng.
"Ừ."
Cô gái che mặt chỉ nhẹ nhàng ừ một cái, cũng không có mở miệng giải thích.
Nàng biết trên người Tôn Hằng có Huyền Vũ Lệnh, có thể đi vào Tuyệt Linh Chi Địa của Uyên Sơn, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vì vậy khi biết Từ Tử Tấn mượn Long Ưng của Vô Cực Tông, nàng cũng không có kêu Cơ Linh Ân ngăn lại.
Bởi vì, dưới góc nhìn của nàng, căn bản là không cần phải ngăn làm gì.
Nhưng mà, đôi khi, chuyện tình phát triển, lại vượt xa sự tưởng tượng của con người.
"Từ Tử Tấn đuổi được rồi!"
Ở phía xa xa, có người ngồi trên ác điểu mở miệng nói.
Giọng của hắn không lớn, nhưng người ở đây không ai là kẻ yếu, đều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Nhanh như vậy?"
Tam Tâm Kiếm Khách Liễu Tiên Chi đến từ Võ Minh tiếp lời, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta vốn tưởng phải cần mấy ngày mới có kết quả, xem ra, trời không giúp người!"
"Aizzz! Đi thôi!"
Hắn lắc đầu than nhẹ, lời nói mang theo vẻ tiếc hận.
Tam Tâm Kiếm Khách cũng có tu vi tiên thiên trung kỳ, được Sở Thiên Cơ xưng là người có hi vọng tiến vào tiên thiên hậu kỳ trong vòng mười năm tới.
Cho nên hắn rất để ý tới bậc kỳ tài như Tôn Hằng.
Lúc này nghe tin Tôn Hằng gặp nạn, trong lòng sinh ra cảm giác đau buồn, mất mát, giống như một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ vậy.
"Tiểu thư."
Sắc mặt của Cơ Linh Ân cũng trầm xuống, nhỏ giọng nói với cô gái che mặt kia: "Làm sao bây giờ?"
Cô gái che mặt, khiến cho người ta không thể nhìn rõ nét mặt của nàng, nhưng vừa rồi nét mặt của nàng có biến đổi một chút, lại không thể thoát được con mắt khéo léo của Cơ Linh Ân.
Rất hiển nhiên, chuyện xảy ra như vậy, vượt ngoài dự liệu của đối phương.
Cơ Linh Ân lập tức hỏi dò: "Nếu như Tôn trưởng lão gặp nạn, thì chúng ta có xuất thủ cứu không?"
"Trừ hắn ra, thì còn ai có thể mang chúng ta qua Vạn Chu Sơn?"
Giọng nói của cô gái che mặt vững vàng, giống như không thèm để ý chuyện của Tôn Hằng vậy.
"Cái này…, chắc chỉ có Ngã Bách Độc mà thôi."
Cơ Linh Ân cúi đầu trầm tư, nói: "Nhưng mà mấy tháng gần đây, không thấy hắn ở trong Uyên Sơn, bây giờ thuộc hạ cũng không biết khi nào có thể tìm thấy hắn nữa. Còn về những người khác, tuy độc công của bọn họ rất cao minh, nhưng so với hai người này, lại cách quá xa."
"A..."
Cô gái che mặt suy nghĩ một chút, mới nói: "Nhìn xem tình hình thế nào rồi nói sau!"
"Vâng!"
Sắc mặt của Cơ Linh Ân cũng nghiêm túc, trong lòng đã chuẩn bị xuất thủ.
Có tiểu như nhà mình, coi như là các nàng cưỡng ép cứu người, thì ở đây cũng không ai có thể ngăn lại!
Đương nhiên, về sau sẽ phiền một chút.
Có điều, chuyện xảy ra, cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.
"Tình huống như thế nào?"
Nữ kiếm khách của Vô Cực Môn quát khẽ một tiếng, giọng của nàng mang theo kinh ngạc, không che giấu chút nào.
"Ong..."
Lúc này, âm thanh ong ong vù vù, đã truyền vào trong tai mọi người.
Mà cảnh tượng trong sơn cốc, cũng nằm trong tầm mắt mọi người.
"Oanh..."
Một luồng sóng âm mênh mông cuồn cuộn như búa tạ trong tay thiên thần, ngang nhiên rơi xuống, núi rừng phía dưới, có hơn mười gốc đại thụ bị đánh nổ.
Sóng khí cuồng bạo, quét ngang khoảng cách hơn một dặm!
Cây cối đổ, bụi đất bay đầy trời, vô số cây cối bị bẻ gãy, giống như cung nõ đã lên đạn, chuẩn bị bắn về bốn phương tám hướng.
Phía trên khu rừng, có một đám mây đen, nhanh như chớp bay tới, thỉnh thoảng oanh sóng âm xuống dưới, đập nát núi rừng.
Thị lực của mọi người rất tốt, chỉ cần nhìn kỹ một chút, là có thể thấy được, đám mây đen này, được cấu thành từ rất nhiều con bò cạp màu đen có cánh!
Khí tức của những con bò cạp này hung tàn, ngoan lệ, so với những hung thú trong Uyên Sơn chỉ có hơn, chứ không có kém!
Ở trong rừng núi, cũng có vô số con bò cạp độc chạy đầy đất.
Chúng múa càng cua, đuôi bò cạp bắn chụm, như một cái răng cưa, điên cuồng nhào tới, cắn xé bóng người trước mặt.
Những con bò cạp này, cơ thể vô cùng cứng rắn, khí mạnh như bão táp ùa tới, đủ để xuyên thủng đá núi, nhưng nếu không có rơi thẳng vào người chúng, thì chúng vẫn không sứt mẻ gì.
Hơn nữa, khả năng cắn nuốt của chúng cũng rất kinh người, thậm chí còn có thể cắn được chân khí!
Mà bóng người bị đám côn trùng này bao vậy, cơ thể hắn chật vật, khinh công cao minh, chính là Thất Sát Truy Hồn Thủ Từ Tử Tấn!
Lúc này, chân khí của hắn đã rất hỗn loạn, bên ngoài có một tấm lá chắn bằng chân khí bao bọc lại, tuy tấm lá chắn này liên tục bị Thiên Hạt Cổ hắn, nhưng cũng trụ được trong thời gian ngắn.
Hai tay của hắn, mang theo sát khí vô biên vô kể, một chưởng rơi xuống, chỉ cần đánh thẳng mặt, là có thể đánh rớt đánh chết những con Thiên Hạt Cổ kia.
Nhưng Thiên Hạt Cổ xung quanh người hắn rất nhiều, mấy trăm con Thiên Hạt Cổ bổ nhào về phía trước, coi như là người làm bằng sắt thép, cũng có thể bị chúng gặm sạch sẽ.
Cho nên Từ Tử Tấn cũng không dám dừng lại, chỉ có thể sử dụng khinh công tới mức cực hạn, điên cuồng chạy thục mạng trong rừng!
Tốc độ hắn rất cao, vốn những con Thiên Hạt Cổ này không đuổi kịp!
Nhưng mà làm sao được, Tôn Hằng còn không có buông tha cho hắn!
Tôn Hằng mặc áo choàng pháp khí, sử dụng Vân Long Cửu Biến, tốc độ tăng mạnh, trong thời gian ngắn còn nhanh hơn Từ Tử Tấn một chút.
Chỉ cần đối phương có ý muốn chạy thục mạng, thì hắn sẽ nhào lên, cứng rắn giữ Từ Tử Tấn ở lại không cho hắn chạy.
Mà bị Thiên Hạt Cổ vây giết, thì Từ Tử Tấn cũng không thi triển thực lực, khinh công của một cách hoàn hảo được.
Bây giờ, một vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, đã bị Tôn Hằng dùng Thiên Hạt Cổ, vây chặt lại.
Thậm chí, thời gian dần dần trôi qua, Thiên Hạt Cổ không ngừng cắn nuốt chân khí của Từ Tử Tấn, thì sớm muộn gì, hắn cũng bị đám côn trùng này mài cho chết.
"Này..."
Ở trên đám ác điểu bay lượn phía chân trời, có người đã nghẹn họng không nói được gì.
Sợ là trước đó, không ai ngờ tới việc, một người truy sát như Từ Tử Tấn, lại bị người khác vây giết lại!
"Vù…"
Trên cao, tiếng gió xuất hiện.
Một bóng người phá vỡ chân trời, nhanh chóng đánh xuống dưới.
Tốc độ của người này kinh người, trong chớp mắt đã đánh vào trong đám côn trùng kia.
"Oanh..."
Sóng khí khủng bố, bốc lên trên không, giống như có một tảng đá lớn, đập mạnh xuống mặt nước.
Trong thời gian ngắn, đám mây đen làm bằng Thiên Hạt Cổ sụp đổ, tất cả Thiên Hạt Cổ phát ra tiếng kêu ong ong, chạy về nơi khác.
Mà bóng người kia, thế cũng chưa dứt, phóng về phía Từ Tử Tấn.
"Bành!"
Cùng với một tiếng vang lớn, mặt đất trong khu rừng lõm xuống một hố sâu.
Khí mạnh khủng bố, bao phủ phạm vi một trăm mét, gió mạnh nổi lên, quét ngang tất cả mọi thứ!
Cho dù những con Thiên Hạt Cổ kia, cũng bị quét về phía xa xa, nằm lăn xuống đất, trong thời gian ngắn không thể bay nổi.
Trong rừng, càng có một cái hố lõm, đường kính hơn mười mét, xuất hiện trong mắt mọi người.
Mà trung tâm cái hố, có một bóng người mặc áo choàng xanh đứng đó, chính là Cửu Ấn Tông tông chủ Trương Tông Khẩu, và cơ thể chật vật, hơi thở suy yếu Từ Tử Tấn.
"Trương Tông chủ, đây là ý gì?"
Sắc mặt Tôn Hằng âm trầm nhìn chằm chằm Trương Tông Khẩu, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ Trương Tông Chủ muốn lật lọng?"
Tôn Hằng đã phát hiện có rất nhiều người tới ở phía chân trời, nhưng Trương Tông Khẩu lại can thiệp vào chuyện của hắn.
Ở trước mặt bao người, Tôn Hằng cũng không tin đối phương dám trở mặt!
"Tôn huynh đệ nói quá lời."
Trương Tông Khẩu nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chuyện đánh cuộc, hay là thôi nhé, thế nào? Ân oán lúc trước, Cửu Ấn Tông của chúng ta sẽ không truy cứu nữa!"
Hắn thể hiện thái độ của mình, ngữ khí thư thả, dường như không có địch ý vậy.
"A..."
Không đợi Tôn Hằng mở miệng, trong sân lại có gió mát xuất hiện, Cơ Linh Ân và cô gái che mặt kia đã đứng cạnh người của hắn.
Sắc mặt của Cơ Linh Ân lạnh như băng nhìn về đối phương: "Trương tông chủ mạnh mẽ nha, có chơi mà không có chịu, nhưng nếu như Tôn trưởng lão gặp nạn, chúng ta muốn cứu, không biết Trương tông chủ có chịu không?"
Đương nhiên, nếu Tôn Hằng gặp nạn, thì các nàng sẽ ra tay cứu.
Nhưng bây giờ, người xuất thủ là đối phương, người chiếm lý là các nàng, nên phải chỉnh lại đối phương một chút!
"Việc này là do tại hạ sai!"
Sắc mặt Trương Tông Khẩu hơi trầm xuống, nhưng cũng cúi đầu nhận sai, nói: "Theo Tôn huynh đệ và Cơ cô nương, thì nên làm thế nào mới phải?"
Mọi người trong sân nhìn nhau, trong mắt của Cơ Linh Ân, Tôn Hằng thấy được đối phương cũng muốn đàm phán.
Dù sao Trương Tông Khẩu cũng đang ở trước mặt, nên không giết Từ Tử Tấn được.
Cho dù có giết, thì cũng trở mặt hoàn toàn với Cửu Ấn Tông, chuyện này cũng không ổn.
"Mười bình Thanh Dương Đan!"
Tôn Hằng suy nghĩ một lúc, mới mở miệng nói.
Hắn đã biết được, có người muốn lấy tánh mạng của mình, ra giá là mười bình Thanh Dương Đan.
Lúc này hắn suy nghĩ một chút, mới ra cái giá này: "Mười bình Thanh Dương Đan, thì ta sẽ bỏ qua chuyện này, thế nào?"
Không khí trong sân trở nên tĩnh lặng.
Không thể nghi ngờ, mười bình Thanh Dương Đan, cái giá tiền này cũng không nhỏ.
Nhưng đổi một vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, vẫn còn có lợi.
"Có thể!"
Trương Tông Khẩu quay đầu nhìn Từ Tử Tấn đã yếu ớt gần chết, khẽ gật đầu: "Chuyện đánh cuộc tới đây là xong, sau ngày hôm nay, thì chuyện lúc trước coi như xóa bỏ!"
"Được!"
Cơ Linh Ân nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ hai tay.
Bên cạnh nàng, cô gái che mặt kia hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Tôn Hằng một cái, hơi hơi chú ý trên bàn tay của Tôn Hằng.
Ngay lúc vừa rồi, khi Trương Tông Khẩu xuất thủ cứu người, thì trong cơ thể của Tôn Hằng có một luồng kiếm khí bừng bừng, nhưng vừa hiện ra thì lập tức thu lại
Tuy hắn giấu được người khác, nhưng lại không che được đôi mắt của người tu pháp như nàng.
Luồng kiếm khí này.
Thậm chí khiến cho lòng của nàng cảm thấy nguy hiểm!
Công phu của võ giả, vậy mà có thể uy hiếp được chính mình?
Phía chân trời của Uyên Sơn, dù cho vạn dặm không có một gợn mây, một mảnh xanh thẳm trong suốt, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác trĩu nặng trong lòng.
Đây là khí hậu ở từng khu vực khác nhau, khí cơ hỗn loạn tạo thành ảnh hưởng, đối với người bình thường, thì ảnh hưởng này không lớn.
Nhưng đối với người tu pháp, thì đây phải nói là nhược điểm chí mạng.
Đừng nói là tu hành, sợ là tu vi còn bị rút lui!
Đối với người thường, tuy ảnh hưởng rất yếu, nhưng cũng không phải là không có chỗ xấu.
Người tập võ ở Uyên Sơn, đa số đều có thể trạng cường tráng.
Nhưng số người sống qua sáu mươi tuổi, lại không nhiều lắm, mà lý do đơn giản, chính là sự hỗn loạn của khí cơ này.
Lúc này, trong chân trời xanh thẳm, có vài loài chim đang vỗ cánh, lấy một tốc độ kinh người bay vút tới.
Những loài chim kia, hình thể khổng lồ, hình thái khác nhau.
Chúng sống ở Uyên Sơn, nên tướng mạo dữ tợn, khí tức hung tàn, không hề có linh động, mà chỉ có thô bạo và hung dữ.
Nhưng mà, trong đó vẫn có một con tiên hạc, khí tức nhẹ nhàng, dáng dấp ưu nhã.
Nó nhẹ nhàng vỗ cánh, nhàn nhã bay lượn trên không, tốc độ cũng không chậm hơn mấy con chim dữ tợn kia.
So với đám ác điểu mà chỉ cần nhìn mặt đã khiến người ta sợ hãi, thì con tiên hạc này mang cảm giác nhẹ nhàng bình yên hơn.
"Tiểu thư."
Bách Hoa Tông Cơ Linh Ân, ngồi chung tiên hạc với cô gái che mặt kia.
Nàng đứng sau lưng đối phương, thân hình khôi ngô của nàng gần như co lại thành một chút, không dám thở mạnh.
"Có thật là Tôn trưởng lão sẽ không xảy ra chuyện gì không?"
Đối với chuyện này, nàng rất nghi ngờ.
Tuy thực lực của Tôn Hằng không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ tiên thiên trung kỳ, tuyệt đối không phải đối thủ của Từ Tử Ấn.
Mà Cửu Ấn Tông có phương pháp truy sát hắn, còn mượn được một con Long Ưng.
Trong suy nghĩ của Cơ Linh Ân, thì khả năng mà Tôn Hằng có thể tránh được kiếp này, thật sự rất thấp!
Nhưng mà,
Vị tiểu thư của mình, dường như rất tin tưởng Tôn Hằng.
"Ừ."
Cô gái che mặt chỉ nhẹ nhàng ừ một cái, cũng không có mở miệng giải thích.
Nàng biết trên người Tôn Hằng có Huyền Vũ Lệnh, có thể đi vào Tuyệt Linh Chi Địa của Uyên Sơn, nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vì vậy khi biết Từ Tử Tấn mượn Long Ưng của Vô Cực Tông, nàng cũng không có kêu Cơ Linh Ân ngăn lại.
Bởi vì, dưới góc nhìn của nàng, căn bản là không cần phải ngăn làm gì.
Nhưng mà, đôi khi, chuyện tình phát triển, lại vượt xa sự tưởng tượng của con người.
"Từ Tử Tấn đuổi được rồi!"
Ở phía xa xa, có người ngồi trên ác điểu mở miệng nói.
Giọng của hắn không lớn, nhưng người ở đây không ai là kẻ yếu, đều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Nhanh như vậy?"
Tam Tâm Kiếm Khách Liễu Tiên Chi đến từ Võ Minh tiếp lời, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta vốn tưởng phải cần mấy ngày mới có kết quả, xem ra, trời không giúp người!"
"Aizzz! Đi thôi!"
Hắn lắc đầu than nhẹ, lời nói mang theo vẻ tiếc hận.
Tam Tâm Kiếm Khách cũng có tu vi tiên thiên trung kỳ, được Sở Thiên Cơ xưng là người có hi vọng tiến vào tiên thiên hậu kỳ trong vòng mười năm tới.
Cho nên hắn rất để ý tới bậc kỳ tài như Tôn Hằng.
Lúc này nghe tin Tôn Hằng gặp nạn, trong lòng sinh ra cảm giác đau buồn, mất mát, giống như một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ vậy.
"Tiểu thư."
Sắc mặt của Cơ Linh Ân cũng trầm xuống, nhỏ giọng nói với cô gái che mặt kia: "Làm sao bây giờ?"
Cô gái che mặt, khiến cho người ta không thể nhìn rõ nét mặt của nàng, nhưng vừa rồi nét mặt của nàng có biến đổi một chút, lại không thể thoát được con mắt khéo léo của Cơ Linh Ân.
Rất hiển nhiên, chuyện xảy ra như vậy, vượt ngoài dự liệu của đối phương.
Cơ Linh Ân lập tức hỏi dò: "Nếu như Tôn trưởng lão gặp nạn, thì chúng ta có xuất thủ cứu không?"
"Trừ hắn ra, thì còn ai có thể mang chúng ta qua Vạn Chu Sơn?"
Giọng nói của cô gái che mặt vững vàng, giống như không thèm để ý chuyện của Tôn Hằng vậy.
"Cái này…, chắc chỉ có Ngã Bách Độc mà thôi."
Cơ Linh Ân cúi đầu trầm tư, nói: "Nhưng mà mấy tháng gần đây, không thấy hắn ở trong Uyên Sơn, bây giờ thuộc hạ cũng không biết khi nào có thể tìm thấy hắn nữa. Còn về những người khác, tuy độc công của bọn họ rất cao minh, nhưng so với hai người này, lại cách quá xa."
"A..."
Cô gái che mặt suy nghĩ một chút, mới nói: "Nhìn xem tình hình thế nào rồi nói sau!"
"Vâng!"
Sắc mặt của Cơ Linh Ân cũng nghiêm túc, trong lòng đã chuẩn bị xuất thủ.
Có tiểu như nhà mình, coi như là các nàng cưỡng ép cứu người, thì ở đây cũng không ai có thể ngăn lại!
Đương nhiên, về sau sẽ phiền một chút.
Có điều, chuyện xảy ra, cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.
"Tình huống như thế nào?"
Nữ kiếm khách của Vô Cực Môn quát khẽ một tiếng, giọng của nàng mang theo kinh ngạc, không che giấu chút nào.
"Ong..."
Lúc này, âm thanh ong ong vù vù, đã truyền vào trong tai mọi người.
Mà cảnh tượng trong sơn cốc, cũng nằm trong tầm mắt mọi người.
"Oanh..."
Một luồng sóng âm mênh mông cuồn cuộn như búa tạ trong tay thiên thần, ngang nhiên rơi xuống, núi rừng phía dưới, có hơn mười gốc đại thụ bị đánh nổ.
Sóng khí cuồng bạo, quét ngang khoảng cách hơn một dặm!
Cây cối đổ, bụi đất bay đầy trời, vô số cây cối bị bẻ gãy, giống như cung nõ đã lên đạn, chuẩn bị bắn về bốn phương tám hướng.
Phía trên khu rừng, có một đám mây đen, nhanh như chớp bay tới, thỉnh thoảng oanh sóng âm xuống dưới, đập nát núi rừng.
Thị lực của mọi người rất tốt, chỉ cần nhìn kỹ một chút, là có thể thấy được, đám mây đen này, được cấu thành từ rất nhiều con bò cạp màu đen có cánh!
Khí tức của những con bò cạp này hung tàn, ngoan lệ, so với những hung thú trong Uyên Sơn chỉ có hơn, chứ không có kém!
Ở trong rừng núi, cũng có vô số con bò cạp độc chạy đầy đất.
Chúng múa càng cua, đuôi bò cạp bắn chụm, như một cái răng cưa, điên cuồng nhào tới, cắn xé bóng người trước mặt.
Những con bò cạp này, cơ thể vô cùng cứng rắn, khí mạnh như bão táp ùa tới, đủ để xuyên thủng đá núi, nhưng nếu không có rơi thẳng vào người chúng, thì chúng vẫn không sứt mẻ gì.
Hơn nữa, khả năng cắn nuốt của chúng cũng rất kinh người, thậm chí còn có thể cắn được chân khí!
Mà bóng người bị đám côn trùng này bao vậy, cơ thể hắn chật vật, khinh công cao minh, chính là Thất Sát Truy Hồn Thủ Từ Tử Tấn!
Lúc này, chân khí của hắn đã rất hỗn loạn, bên ngoài có một tấm lá chắn bằng chân khí bao bọc lại, tuy tấm lá chắn này liên tục bị Thiên Hạt Cổ hắn, nhưng cũng trụ được trong thời gian ngắn.
Hai tay của hắn, mang theo sát khí vô biên vô kể, một chưởng rơi xuống, chỉ cần đánh thẳng mặt, là có thể đánh rớt đánh chết những con Thiên Hạt Cổ kia.
Nhưng Thiên Hạt Cổ xung quanh người hắn rất nhiều, mấy trăm con Thiên Hạt Cổ bổ nhào về phía trước, coi như là người làm bằng sắt thép, cũng có thể bị chúng gặm sạch sẽ.
Cho nên Từ Tử Tấn cũng không dám dừng lại, chỉ có thể sử dụng khinh công tới mức cực hạn, điên cuồng chạy thục mạng trong rừng!
Tốc độ hắn rất cao, vốn những con Thiên Hạt Cổ này không đuổi kịp!
Nhưng mà làm sao được, Tôn Hằng còn không có buông tha cho hắn!
Tôn Hằng mặc áo choàng pháp khí, sử dụng Vân Long Cửu Biến, tốc độ tăng mạnh, trong thời gian ngắn còn nhanh hơn Từ Tử Tấn một chút.
Chỉ cần đối phương có ý muốn chạy thục mạng, thì hắn sẽ nhào lên, cứng rắn giữ Từ Tử Tấn ở lại không cho hắn chạy.
Mà bị Thiên Hạt Cổ vây giết, thì Từ Tử Tấn cũng không thi triển thực lực, khinh công của một cách hoàn hảo được.
Bây giờ, một vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, đã bị Tôn Hằng dùng Thiên Hạt Cổ, vây chặt lại.
Thậm chí, thời gian dần dần trôi qua, Thiên Hạt Cổ không ngừng cắn nuốt chân khí của Từ Tử Tấn, thì sớm muộn gì, hắn cũng bị đám côn trùng này mài cho chết.
"Này..."
Ở trên đám ác điểu bay lượn phía chân trời, có người đã nghẹn họng không nói được gì.
Sợ là trước đó, không ai ngờ tới việc, một người truy sát như Từ Tử Tấn, lại bị người khác vây giết lại!
"Vù…"
Trên cao, tiếng gió xuất hiện.
Một bóng người phá vỡ chân trời, nhanh chóng đánh xuống dưới.
Tốc độ của người này kinh người, trong chớp mắt đã đánh vào trong đám côn trùng kia.
"Oanh..."
Sóng khí khủng bố, bốc lên trên không, giống như có một tảng đá lớn, đập mạnh xuống mặt nước.
Trong thời gian ngắn, đám mây đen làm bằng Thiên Hạt Cổ sụp đổ, tất cả Thiên Hạt Cổ phát ra tiếng kêu ong ong, chạy về nơi khác.
Mà bóng người kia, thế cũng chưa dứt, phóng về phía Từ Tử Tấn.
"Bành!"
Cùng với một tiếng vang lớn, mặt đất trong khu rừng lõm xuống một hố sâu.
Khí mạnh khủng bố, bao phủ phạm vi một trăm mét, gió mạnh nổi lên, quét ngang tất cả mọi thứ!
Cho dù những con Thiên Hạt Cổ kia, cũng bị quét về phía xa xa, nằm lăn xuống đất, trong thời gian ngắn không thể bay nổi.
Trong rừng, càng có một cái hố lõm, đường kính hơn mười mét, xuất hiện trong mắt mọi người.
Mà trung tâm cái hố, có một bóng người mặc áo choàng xanh đứng đó, chính là Cửu Ấn Tông tông chủ Trương Tông Khẩu, và cơ thể chật vật, hơi thở suy yếu Từ Tử Tấn.
"Trương Tông chủ, đây là ý gì?"
Sắc mặt Tôn Hằng âm trầm nhìn chằm chằm Trương Tông Khẩu, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ Trương Tông Chủ muốn lật lọng?"
Tôn Hằng đã phát hiện có rất nhiều người tới ở phía chân trời, nhưng Trương Tông Khẩu lại can thiệp vào chuyện của hắn.
Ở trước mặt bao người, Tôn Hằng cũng không tin đối phương dám trở mặt!
"Tôn huynh đệ nói quá lời."
Trương Tông Khẩu nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chuyện đánh cuộc, hay là thôi nhé, thế nào? Ân oán lúc trước, Cửu Ấn Tông của chúng ta sẽ không truy cứu nữa!"
Hắn thể hiện thái độ của mình, ngữ khí thư thả, dường như không có địch ý vậy.
"A..."
Không đợi Tôn Hằng mở miệng, trong sân lại có gió mát xuất hiện, Cơ Linh Ân và cô gái che mặt kia đã đứng cạnh người của hắn.
Sắc mặt của Cơ Linh Ân lạnh như băng nhìn về đối phương: "Trương tông chủ mạnh mẽ nha, có chơi mà không có chịu, nhưng nếu như Tôn trưởng lão gặp nạn, chúng ta muốn cứu, không biết Trương tông chủ có chịu không?"
Đương nhiên, nếu Tôn Hằng gặp nạn, thì các nàng sẽ ra tay cứu.
Nhưng bây giờ, người xuất thủ là đối phương, người chiếm lý là các nàng, nên phải chỉnh lại đối phương một chút!
"Việc này là do tại hạ sai!"
Sắc mặt Trương Tông Khẩu hơi trầm xuống, nhưng cũng cúi đầu nhận sai, nói: "Theo Tôn huynh đệ và Cơ cô nương, thì nên làm thế nào mới phải?"
Mọi người trong sân nhìn nhau, trong mắt của Cơ Linh Ân, Tôn Hằng thấy được đối phương cũng muốn đàm phán.
Dù sao Trương Tông Khẩu cũng đang ở trước mặt, nên không giết Từ Tử Tấn được.
Cho dù có giết, thì cũng trở mặt hoàn toàn với Cửu Ấn Tông, chuyện này cũng không ổn.
"Mười bình Thanh Dương Đan!"
Tôn Hằng suy nghĩ một lúc, mới mở miệng nói.
Hắn đã biết được, có người muốn lấy tánh mạng của mình, ra giá là mười bình Thanh Dương Đan.
Lúc này hắn suy nghĩ một chút, mới ra cái giá này: "Mười bình Thanh Dương Đan, thì ta sẽ bỏ qua chuyện này, thế nào?"
Không khí trong sân trở nên tĩnh lặng.
Không thể nghi ngờ, mười bình Thanh Dương Đan, cái giá tiền này cũng không nhỏ.
Nhưng đổi một vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, vẫn còn có lợi.
"Có thể!"
Trương Tông Khẩu quay đầu nhìn Từ Tử Tấn đã yếu ớt gần chết, khẽ gật đầu: "Chuyện đánh cuộc tới đây là xong, sau ngày hôm nay, thì chuyện lúc trước coi như xóa bỏ!"
"Được!"
Cơ Linh Ân nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ hai tay.
Bên cạnh nàng, cô gái che mặt kia hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Tôn Hằng một cái, hơi hơi chú ý trên bàn tay của Tôn Hằng.
Ngay lúc vừa rồi, khi Trương Tông Khẩu xuất thủ cứu người, thì trong cơ thể của Tôn Hằng có một luồng kiếm khí bừng bừng, nhưng vừa hiện ra thì lập tức thu lại
Tuy hắn giấu được người khác, nhưng lại không che được đôi mắt của người tu pháp như nàng.
Luồng kiếm khí này.
Thậm chí khiến cho lòng của nàng cảm thấy nguy hiểm!
Công phu của võ giả, vậy mà có thể uy hiếp được chính mình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook