Ly Thiên Đại Thánh
-
Quyển 3 - Chương 102: Bôn Lôi Ngự Kiếm
Editor: Wave Literature
Bảo khố của Võ Minh, trong một căn nhà đá.
Bốn phía tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.
Chỉ có tiếng hít thở đang kéo gì, cùng với tiếng đập của tim, mơ hồ truyền ra từ sâu trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, một tia chớp điện đột nhiên phá vỡ bóng tới, chiếu sáng khắp gian phòng.
Hư không sinh điện!
Hai con ngươi của Tôn Hằng sáng rõ, sắc mặt nghiêm túc.
Với khả năng hiểu rõ và khống chế cơ thể của hắn, phàm những thứ gì khác lạ xâm nhập vào, đều bị hắn đẩy ngược ra.
Thậm chí, ngay cả một số kỳ độc mà giang hồ lưu truyền dính một chút là chết, đã không còn có diệu dụng!
Nhưng lần này, tất cả những thứ này, đã mất đi công dụng của đó.
Trong ý thức của Tôn Hằng, cũng không có hồn phách của hung vượn.
Cơ thể của hắn, tuy đã kiềm chế lại dị hóa, nhưng khả năng điều khiển cơ thể tự nhiên, đã trở nên khó khăn rất nhiều.
Nhất là tầng ngoài da thịt, những sợi gân xanh lộ ra ngoài, đè lên những mạch máu, khiến cho Tôn Hằng không có làm gì được chúng.
Hắn suy nghĩ thật lâu, những thứ này đúng là cũng có chỗ tốt.
Nhưng trong thời gian ngắn, nó lại cải biến thể chất của mình.
May mà, hắn mới học được một công pháp biến hóa, môn công pháp này rất tinh thâm, biến hóa ảo diệu, càng khiến cho Tôn Hằng mở rộng tầm mắt.
Đọc sơ qua một cái, đã làm cho Tôn Hằng thán phục không thôi, càng có cảm giác không thể tin.
Hắn nhìn thấy trong cái mảnh vỡ của thần thức kia, môn công pháp này, có thể khiến cho một con yêu thú to lớn hơn ngàn trượng, biến thành một người bình thường!
Đây không phải là phép che mắt, mà phép biến hình cơ thể của mình, làm được lớn nhỏ như ý.
Chuyện này đối với một người hiểu rõ cơ thể như Tôn Hằng, thì có thể được xem thần tích!
Tuy nói công pháp này sáng chế cho yêu tu, nhưng con người cũng có thể sử dụng một ít bí quyết trong đó.
Chỉ cần thi triển, là có thể thay đổi hình dạng của bản thân.
Ít ra,
Cũng không có khó coi như vậy!
Chỉ có đều môn công pháp này rất tinh thâm, nếu muốn sử dụng theo ý muốn của mình, thì đây cũng là chuyện lâu dài.
Nhưng may mà, thực lực hiện nay của hắn, không ăn không uống mấy tháng, cũng không sao!
...
"Xoạt… Xoạt…"
Một cái điện lớn tối đen, trên lối đi nhỏ, xương trắng chất đống, cửa phòng từ đường đóng chặt, mọi chuyện đều rất bình thường.
Tiếng bước chân vang quanh quẩn ở trong nơi này, cuối cùng đứng trước một cái cửa đá đã bị đóng chặt.
Người kia cầm một bó đuốc trong tay, chiếu sáng nơi này, cũng chiếu sáng cơ thể của hắn.
Dáng người khôi ngô cường tráng, cơ bắp phồng lên, da thịt màu xanh đen, toàn thân lại càng có một cổ sát khí nồng đậm muốn hiển hiện ra ngoài cơ thể, khiến cho người khác nhìn thấy là hoảng sợ.
Mà tướng mạo, thì phải quen lắm mới có thể nhận ra được.
Nhưng răng nanh hơi nhô ra ngoài, đôi mắt lõm xuống đỏ ngầu, mái tóc dài màu trắng, làm cho hắn không giống người nữa rồi!
Trong hang động đen kịt không người ở này, thì hắn giống như một con cương thi.
Người tới là Tôn Hằng.
Chỉ có điều cơ thể của hắn đã bị sát thân dị hóa, tướng mạo khác xa lúc ban đầu!
Cách mấy năm, Tôn Hằng lại bước vào đây nữa.
Khi thấy cơ thể đã tạm ổn, hắn mới tới nơi này.
Ở trước mặt của hắn, là bảo khố của Võ Minh, bên trong có những công pháp và bí quyết mà Thiên Đao Môn và Võ Minh nhiều năm thu thập.
Lần đầu tiên hắn tới đây, không có chìa khóa, chỉ có thể đứng thở dài.
Nhưng lần này, lại khác với lần trước!
Tôn Hằng cúi đầu nhìn cái Thiên Đao màu đen trong tay, sắc mặt bình tĩnh nhấn nó vào trong lỗ thủng trước của đá.
"Rắc…"
Âm thanh như bánh xe bằng sắt va vào nhau, lặng lẽ vang lên.
Có cửa!
Cho dù bây giờ cơ thể của Tôn Hằng đã trở nên dị thường, như trên khuôn mặt dữ tợn của hắn, cũng nổi lên một nét cười.
Hắn lập tức xoay Thiên Đao, Thiên Đao vừa xoay tròn, thì bên trong có một chút lực cản truyền đến, âm thanh "Ken két" vang lên bên tai.
"Ầm ầm..."
Tiếng nổ nặng nề vang lên, cửa đá trước mặt run rẩy nhẹ một cái, rồi mở ra.
Một lát sau, một căn phòng bằng đá to lớn, đã xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.
Thị lực của Tôn Hằng rất tốt, cho dù nơi này không được thắp sáng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ được nơi này.
Nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt hắn, lại khiến cho những sự mong chờ của hắn hóa thành bất đắc dĩ.
Chỉ thấy ở nơi này, giống bên ngoài, cũng là một mảnh hỗn loạn, vô số xương trắng, rơi đầy trong sân.
Bốn phía có những kệ đá, nhưng bây giờ đã bị đánh nát, không còn ra hình dạng.
Bụi bặm bao phủ khắp nơi này, không biết chồng bao nhiêu lớp, chỉ biết bước vào một cái, là để lại một dấu chân thật sau.
Tôn Hằng cầm bó đuốc dạo qua một vòng, hắn đã có thể đoán được tình huống của năm đó.
Bên trong nơi này, có bảy người chém giết, trong đó có hai cao thủ tu pháp.
Dấu vết mà pháp thuật để lại ở nơi này, nói lên trận chiến năm đó kịch liệt thế nào.
Nhưng cuối cùng, tất cả những người này, không ai có thể sống cả.
"Lôi pháp!"
Cái pháp thuật cuối cùng được thi triển là Lôi Pháp, hủy diệt tất cả mọi thứ ở nơi này, ngay cả đá núi cứng rắn cũng bị nổ ra một cái hố to.
Nơi này là Tuyệt Linh Chi Địa, Thiên Đao Môn mai phục để giết, chắc chắn sẽ không lực lúc khí cơ biến hóa.
Nhưng nếu không phải lúc khí cơ biến hóa, thì uy năng của pháp thuật giảm mạnh, nhưng ngay cả vậy, lôi pháp vẫn có uy năng hủy diệt mọi thứ!
Có thể đoán người, người này khi còn sống, mạnh mẽ tới mức nào.
"Xoạt!"
Tôn Hằng cầm một cuốn sách rớt trên mặt đất, còn chưa dùng lực, cái cuốn sách kia đã hóa thành bụi, bay xuống mặt đất.
Mấy trăm năm qua, không có ai bảo dưỡng, chất giấy đã không chịu nổi sức mạnh thời gian, hóa thành mục nát.
Nhưng trận chém giết năm đó, cũng đánh bể một vách tường, lộ ra một căn phòng bí mật.
Nhưng mà, trong căn phòng này, cũng chỉ có một mảnh bừa bãi, vật nơi này cũng đụng nhẹ liền hóa bụi phấn.
Đi khắp nơi này, bỏ ra thời gian một canh giờ, Tôn Hằng mới thanh lý khu này một lần, tìm ra được những vật hữu dụng trong đó.
Dù sao không phải tất cả võ học đều được ghi lại bằng sách vở.
Còn có da, trúc, ngọc chế phẩm, cho dù có bị hư hao nghiêm trọng, nhưng vẫn còn dùng được.
Hơn ba trăm năm, mà chúng vẫn chưa bị phai mờ.
Ngoài ra, Tôn Hằng còn lấy được hai thanh bảo kiếm hoàn chỉnh, một chuôi phi kiếm pháp khí to bằng lòng bàn tay.
Còn có một cây đàn cổ, tuy bị bụi đất vùi lấp, nhưng sau khi lau chùi, thì vẫn phát ra ánh sáng bóng loáng, dây đàn rung động, phát ra âm thanh thanh thúy, nhìn như chưa chịu cảnh nằm dưới bụi đất ba trăm năm vậy.
Cất kỹ những đồ vật này, Tôn Hằng quay người trở lại căn nhà đá mà mình đã bế quan mấy ngày nay.
"Rắc…"
Một môn công pháp được biết trên đá, bên trên đã có vô số khe nứt, chỉ đụng nhẹ một cái, âm thanh nứt vỡ đã truyền ra ngoài.
Điều này khiến cho Tôn Hằng không thể cẩn thận từng li từng tí được.
Trên này ghi lại một môn công pháp tên Bách Khiếu Đoán Thể Quyết, có điều chỉ còn một nửa, không đủ bộ.
Những công pháp ở nơi này, Tôn Hằng cũng góp nhặt được không ít, có điều đa số đều vô dụng với hắn, chỉ có môn Bách Khiếu Đoán Thể Quyết khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Môn công pháp này, nếu như còn đủ một bộ, thì sẽ không thua gì Kim Cương Bất Hoại Thần Công!
Cho dù chỉ còn một nửa, nhưng đối với Tôn Hằng, thì đây đã là một sự vui mừng không hề nhẹ rồi.
Dù sao, hắn đã chìm đắm trong luyện thể rất lâu, không chừng, có thể suy tính ra toàn bộ công pháp này!
Ngoài ra, ở bên cạnh cây đàn cổ kia, còn có một môn công pháp tên Thiên Long Ngâm Âm Ba Công.
Còn có một cái cầm phổ (Sách ghi các bài đàn), bên trong ghi lại mười mấy khúc đàn.
"Phạt Đàn", "Lộc Minh", "Thiện Tư", "Phượng Hồi"...
Mỗi một khúc, đều rất tinh diệu, Tôn Hằng cũng nghiên cứu về nhạc phổ, lúc này quán sát tỉ mỉ, không khỏi vỗ tay tán dương.
Chỉ có điều, những khúc đàn này, quá phức tạp, còn cần dùng chân khí, không phải thứ mà người thường có thể đánh ra, hiển nhiên đây cũng là một môn công pháp có tính sát thương.
"Ngự Lôi Chân Giải!"
Đây là một quyển sách được giấu rất kỹ, là một trong những cuốn hoàn hảo mà Tôn Hằng lấy được.
Có điều khi vừa mở ra, Tôn Hằng lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Đây không phải công pháp võ học, mà công pháp dành cho người tu pháp.
Chia thành ba phần, cách điều khiển Chân Lôi, công pháp đối địch Bôn Lôi Ngự Kiếm Tam Thập Lục Lộ Thiên Cương Kiếm Quyết, còn có phương pháp luyện chế Bôi Lôi Quyết.
Công pháp này, nếu rơi vào tay của người tu pháp, thì là thứ có tiền cũng không mua được, coi như là đạo cơ chân nhân cũng sẽ thèm nhỏ dãi.
Nhưng đối với Tôn Hằng mà nói, lại không có tác dụng gì.
Hắn lắc đầu, đang muốn ném sang một bên, nhưng khóe mắt đảo qua một ít chữ trên giấy, không khỏi than nhẹ, nhìn chăm chú vào đó.
Ở dưới những chữ này, còn có một số chú thích rất nhỏ.
Mà nhìn vào kiểu chữ, Tôn Hằng rất quen thuộc, là kiểu chữ của Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly!
Híp mắt nhìn cẩn thận những thứ này, đôi mắt của Tôn Hằng dần dần sáng lên, vỗ tay nhẹ một cái, kêu lên một tiếng.
"Hay!"
Nói xong hắn trở nên nghiêm túc, phất tay một cái, kích phát vài đường kiếm khí.
Kiếm khí bay ra, mang theo tiếng sấm rền vang, gập lại, diễn hóa thành một trong ba mươi sáu đường Thiên Cương Kiếm Pháp Bôn Lôi Tật Điện!
Bảo khố của Võ Minh, trong một căn nhà đá.
Bốn phía tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.
Chỉ có tiếng hít thở đang kéo gì, cùng với tiếng đập của tim, mơ hồ truyền ra từ sâu trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, một tia chớp điện đột nhiên phá vỡ bóng tới, chiếu sáng khắp gian phòng.
Hư không sinh điện!
Hai con ngươi của Tôn Hằng sáng rõ, sắc mặt nghiêm túc.
Với khả năng hiểu rõ và khống chế cơ thể của hắn, phàm những thứ gì khác lạ xâm nhập vào, đều bị hắn đẩy ngược ra.
Thậm chí, ngay cả một số kỳ độc mà giang hồ lưu truyền dính một chút là chết, đã không còn có diệu dụng!
Nhưng lần này, tất cả những thứ này, đã mất đi công dụng của đó.
Trong ý thức của Tôn Hằng, cũng không có hồn phách của hung vượn.
Cơ thể của hắn, tuy đã kiềm chế lại dị hóa, nhưng khả năng điều khiển cơ thể tự nhiên, đã trở nên khó khăn rất nhiều.
Nhất là tầng ngoài da thịt, những sợi gân xanh lộ ra ngoài, đè lên những mạch máu, khiến cho Tôn Hằng không có làm gì được chúng.
Hắn suy nghĩ thật lâu, những thứ này đúng là cũng có chỗ tốt.
Nhưng trong thời gian ngắn, nó lại cải biến thể chất của mình.
May mà, hắn mới học được một công pháp biến hóa, môn công pháp này rất tinh thâm, biến hóa ảo diệu, càng khiến cho Tôn Hằng mở rộng tầm mắt.
Đọc sơ qua một cái, đã làm cho Tôn Hằng thán phục không thôi, càng có cảm giác không thể tin.
Hắn nhìn thấy trong cái mảnh vỡ của thần thức kia, môn công pháp này, có thể khiến cho một con yêu thú to lớn hơn ngàn trượng, biến thành một người bình thường!
Đây không phải là phép che mắt, mà phép biến hình cơ thể của mình, làm được lớn nhỏ như ý.
Chuyện này đối với một người hiểu rõ cơ thể như Tôn Hằng, thì có thể được xem thần tích!
Tuy nói công pháp này sáng chế cho yêu tu, nhưng con người cũng có thể sử dụng một ít bí quyết trong đó.
Chỉ cần thi triển, là có thể thay đổi hình dạng của bản thân.
Ít ra,
Cũng không có khó coi như vậy!
Chỉ có đều môn công pháp này rất tinh thâm, nếu muốn sử dụng theo ý muốn của mình, thì đây cũng là chuyện lâu dài.
Nhưng may mà, thực lực hiện nay của hắn, không ăn không uống mấy tháng, cũng không sao!
...
"Xoạt… Xoạt…"
Một cái điện lớn tối đen, trên lối đi nhỏ, xương trắng chất đống, cửa phòng từ đường đóng chặt, mọi chuyện đều rất bình thường.
Tiếng bước chân vang quanh quẩn ở trong nơi này, cuối cùng đứng trước một cái cửa đá đã bị đóng chặt.
Người kia cầm một bó đuốc trong tay, chiếu sáng nơi này, cũng chiếu sáng cơ thể của hắn.
Dáng người khôi ngô cường tráng, cơ bắp phồng lên, da thịt màu xanh đen, toàn thân lại càng có một cổ sát khí nồng đậm muốn hiển hiện ra ngoài cơ thể, khiến cho người khác nhìn thấy là hoảng sợ.
Mà tướng mạo, thì phải quen lắm mới có thể nhận ra được.
Nhưng răng nanh hơi nhô ra ngoài, đôi mắt lõm xuống đỏ ngầu, mái tóc dài màu trắng, làm cho hắn không giống người nữa rồi!
Trong hang động đen kịt không người ở này, thì hắn giống như một con cương thi.
Người tới là Tôn Hằng.
Chỉ có điều cơ thể của hắn đã bị sát thân dị hóa, tướng mạo khác xa lúc ban đầu!
Cách mấy năm, Tôn Hằng lại bước vào đây nữa.
Khi thấy cơ thể đã tạm ổn, hắn mới tới nơi này.
Ở trước mặt của hắn, là bảo khố của Võ Minh, bên trong có những công pháp và bí quyết mà Thiên Đao Môn và Võ Minh nhiều năm thu thập.
Lần đầu tiên hắn tới đây, không có chìa khóa, chỉ có thể đứng thở dài.
Nhưng lần này, lại khác với lần trước!
Tôn Hằng cúi đầu nhìn cái Thiên Đao màu đen trong tay, sắc mặt bình tĩnh nhấn nó vào trong lỗ thủng trước của đá.
"Rắc…"
Âm thanh như bánh xe bằng sắt va vào nhau, lặng lẽ vang lên.
Có cửa!
Cho dù bây giờ cơ thể của Tôn Hằng đã trở nên dị thường, như trên khuôn mặt dữ tợn của hắn, cũng nổi lên một nét cười.
Hắn lập tức xoay Thiên Đao, Thiên Đao vừa xoay tròn, thì bên trong có một chút lực cản truyền đến, âm thanh "Ken két" vang lên bên tai.
"Ầm ầm..."
Tiếng nổ nặng nề vang lên, cửa đá trước mặt run rẩy nhẹ một cái, rồi mở ra.
Một lát sau, một căn phòng bằng đá to lớn, đã xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.
Thị lực của Tôn Hằng rất tốt, cho dù nơi này không được thắp sáng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ được nơi này.
Nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt hắn, lại khiến cho những sự mong chờ của hắn hóa thành bất đắc dĩ.
Chỉ thấy ở nơi này, giống bên ngoài, cũng là một mảnh hỗn loạn, vô số xương trắng, rơi đầy trong sân.
Bốn phía có những kệ đá, nhưng bây giờ đã bị đánh nát, không còn ra hình dạng.
Bụi bặm bao phủ khắp nơi này, không biết chồng bao nhiêu lớp, chỉ biết bước vào một cái, là để lại một dấu chân thật sau.
Tôn Hằng cầm bó đuốc dạo qua một vòng, hắn đã có thể đoán được tình huống của năm đó.
Bên trong nơi này, có bảy người chém giết, trong đó có hai cao thủ tu pháp.
Dấu vết mà pháp thuật để lại ở nơi này, nói lên trận chiến năm đó kịch liệt thế nào.
Nhưng cuối cùng, tất cả những người này, không ai có thể sống cả.
"Lôi pháp!"
Cái pháp thuật cuối cùng được thi triển là Lôi Pháp, hủy diệt tất cả mọi thứ ở nơi này, ngay cả đá núi cứng rắn cũng bị nổ ra một cái hố to.
Nơi này là Tuyệt Linh Chi Địa, Thiên Đao Môn mai phục để giết, chắc chắn sẽ không lực lúc khí cơ biến hóa.
Nhưng nếu không phải lúc khí cơ biến hóa, thì uy năng của pháp thuật giảm mạnh, nhưng ngay cả vậy, lôi pháp vẫn có uy năng hủy diệt mọi thứ!
Có thể đoán người, người này khi còn sống, mạnh mẽ tới mức nào.
"Xoạt!"
Tôn Hằng cầm một cuốn sách rớt trên mặt đất, còn chưa dùng lực, cái cuốn sách kia đã hóa thành bụi, bay xuống mặt đất.
Mấy trăm năm qua, không có ai bảo dưỡng, chất giấy đã không chịu nổi sức mạnh thời gian, hóa thành mục nát.
Nhưng trận chém giết năm đó, cũng đánh bể một vách tường, lộ ra một căn phòng bí mật.
Nhưng mà, trong căn phòng này, cũng chỉ có một mảnh bừa bãi, vật nơi này cũng đụng nhẹ liền hóa bụi phấn.
Đi khắp nơi này, bỏ ra thời gian một canh giờ, Tôn Hằng mới thanh lý khu này một lần, tìm ra được những vật hữu dụng trong đó.
Dù sao không phải tất cả võ học đều được ghi lại bằng sách vở.
Còn có da, trúc, ngọc chế phẩm, cho dù có bị hư hao nghiêm trọng, nhưng vẫn còn dùng được.
Hơn ba trăm năm, mà chúng vẫn chưa bị phai mờ.
Ngoài ra, Tôn Hằng còn lấy được hai thanh bảo kiếm hoàn chỉnh, một chuôi phi kiếm pháp khí to bằng lòng bàn tay.
Còn có một cây đàn cổ, tuy bị bụi đất vùi lấp, nhưng sau khi lau chùi, thì vẫn phát ra ánh sáng bóng loáng, dây đàn rung động, phát ra âm thanh thanh thúy, nhìn như chưa chịu cảnh nằm dưới bụi đất ba trăm năm vậy.
Cất kỹ những đồ vật này, Tôn Hằng quay người trở lại căn nhà đá mà mình đã bế quan mấy ngày nay.
"Rắc…"
Một môn công pháp được biết trên đá, bên trên đã có vô số khe nứt, chỉ đụng nhẹ một cái, âm thanh nứt vỡ đã truyền ra ngoài.
Điều này khiến cho Tôn Hằng không thể cẩn thận từng li từng tí được.
Trên này ghi lại một môn công pháp tên Bách Khiếu Đoán Thể Quyết, có điều chỉ còn một nửa, không đủ bộ.
Những công pháp ở nơi này, Tôn Hằng cũng góp nhặt được không ít, có điều đa số đều vô dụng với hắn, chỉ có môn Bách Khiếu Đoán Thể Quyết khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Môn công pháp này, nếu như còn đủ một bộ, thì sẽ không thua gì Kim Cương Bất Hoại Thần Công!
Cho dù chỉ còn một nửa, nhưng đối với Tôn Hằng, thì đây đã là một sự vui mừng không hề nhẹ rồi.
Dù sao, hắn đã chìm đắm trong luyện thể rất lâu, không chừng, có thể suy tính ra toàn bộ công pháp này!
Ngoài ra, ở bên cạnh cây đàn cổ kia, còn có một môn công pháp tên Thiên Long Ngâm Âm Ba Công.
Còn có một cái cầm phổ (Sách ghi các bài đàn), bên trong ghi lại mười mấy khúc đàn.
"Phạt Đàn", "Lộc Minh", "Thiện Tư", "Phượng Hồi"...
Mỗi một khúc, đều rất tinh diệu, Tôn Hằng cũng nghiên cứu về nhạc phổ, lúc này quán sát tỉ mỉ, không khỏi vỗ tay tán dương.
Chỉ có điều, những khúc đàn này, quá phức tạp, còn cần dùng chân khí, không phải thứ mà người thường có thể đánh ra, hiển nhiên đây cũng là một môn công pháp có tính sát thương.
"Ngự Lôi Chân Giải!"
Đây là một quyển sách được giấu rất kỹ, là một trong những cuốn hoàn hảo mà Tôn Hằng lấy được.
Có điều khi vừa mở ra, Tôn Hằng lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Đây không phải công pháp võ học, mà công pháp dành cho người tu pháp.
Chia thành ba phần, cách điều khiển Chân Lôi, công pháp đối địch Bôn Lôi Ngự Kiếm Tam Thập Lục Lộ Thiên Cương Kiếm Quyết, còn có phương pháp luyện chế Bôi Lôi Quyết.
Công pháp này, nếu rơi vào tay của người tu pháp, thì là thứ có tiền cũng không mua được, coi như là đạo cơ chân nhân cũng sẽ thèm nhỏ dãi.
Nhưng đối với Tôn Hằng mà nói, lại không có tác dụng gì.
Hắn lắc đầu, đang muốn ném sang một bên, nhưng khóe mắt đảo qua một ít chữ trên giấy, không khỏi than nhẹ, nhìn chăm chú vào đó.
Ở dưới những chữ này, còn có một số chú thích rất nhỏ.
Mà nhìn vào kiểu chữ, Tôn Hằng rất quen thuộc, là kiểu chữ của Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly!
Híp mắt nhìn cẩn thận những thứ này, đôi mắt của Tôn Hằng dần dần sáng lên, vỗ tay nhẹ một cái, kêu lên một tiếng.
"Hay!"
Nói xong hắn trở nên nghiêm túc, phất tay một cái, kích phát vài đường kiếm khí.
Kiếm khí bay ra, mang theo tiếng sấm rền vang, gập lại, diễn hóa thành một trong ba mươi sáu đường Thiên Cương Kiếm Pháp Bôn Lôi Tật Điện!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook