Ly Thiên Đại Thánh
Quyển 1 - Chương 27: Bất ngờ

Trong doanh địa, gian phòng của Thân Độc được xem là tinh xảo nhất rồi, bởi vì hắn đến từ quận thành, đã quen cuộc sống ở đó, nên vậy khi về Thanh Dương Trấn sống cực khổ như thế này, hắn vẫn duy trì thói quen cũ của mình.

Nhất là mấy năm gần đây, dưới sự trợ giúp của Tôn Hằng, lợi thuận thu vào của hắn tăng nhanh, khiến cho hắn vui đến mức quên cả trời đất, làm sao có thể bạc đãi chính mình?

Một bộ lông mềm mại được phủ lên chiếc ghế lớn đặt giữa phòng, một hương thơm thanh nhã bay lượn khắp phòng, còn có một bộ ấm trà được thiết kế rất đẹp.

So với Lôi Thiên, phòng của Thân Độc tinh xảo nhiều hơn, không có thô kệch như phòng của Lôi Thiên.

Trong phòng, ba người Thân Độc đang ở đó.

"Tôn Hằng."

"Có đệ tử!"

Thân Độc nâng chén trà lên, cầm chén trà còn bốc lên hơi nóng nhìn về phía Tôn Hằng. Đối với tiểu tử này, Thân Độc rất hài lòng.

Tuổi mặc dù không lớn, nhưng làm việc lại rất thành thục và cẩn thận, sở dĩ những năm gần đây mình có thể từ tay Lôi Thiên lấy về một ít tài sản, đa số đều là công lao của tiểu tử này.

Hắn còn tự học chữ viết, bây giờ cũng đã thuộc sơ qua rồi, toàn bộ chữ viết đều có thể đọc được viết được.

Chỉ cần điểm này thôi, Tôn Hằng đã đem những tên Ngoại Vụ học đồ khác ép xuống. Phải biết rằng, cho dù là Lôi Thiên, hắn cũng chỉ biết đọc biết viết những câu đơn giản mà thôi.

Còn như bọn Hoàng Lân, Trương Khiếu, Chu Cảnh, tốc độ học chữ của bọn hắn, quả thật khiến người ta phải tuyệt vọng!

Ngay cả thiên phú về võ học, Tôn Hằng cũng được đánh giá rất cao, đương nhiên, đó chỉ bởi vì hắn sinh ra ở nơi Thanh Dương Trấn hoang vu này.

Chứ nếu như sinh ở quận thành, hơn năm tháng tu luyện Mãng Viên Kính nhập môn, hai năm tiểu thành, chỉ thuộc loại bình thường mà thôi, không được gọi là thiên tài.

Nhưng như vậy đã là không tệ rồi, nếu như thiên phú tập võ của hắn còn vượt qua cả những đứa trẻ ở quận thành, thì tên Tôn Hằng này, quá đáng sợ!

Nhìn người trẻ tuổi đang đứng trước mặt, Thân Độc trầm tư suy nghĩ, cuối cùng chậm rãi gật đầu: "Chuyện luyện thành công Lang Độc Tiên một ngàn rèn, ngươi làm không tệ!"

Tôn Hằng hành lễ: "Đây là việc đồ nhi phải làm."

"Đồ nhi..."

Thân Độc lặp lại từ này, sau đó nhẹ nhàng cười: "Ngươi đã gọi ta là sư phó nhiều năm như vậy, cũng nên cho ngươi một cái danh phận."

Bọn học đồ đều xưng là đồ đệ, nhưng mọi người đều biết, đồ đệ chân chính ở Ngoại Vụ học đồ, chỉ có hai người Hoàng Lân và Trương Khiếu thôi!

"A!"

Tôn Hằng ngẩng đầu, ánh mắt của hắn lộ ra sự vui mừng, hắn không nghĩ tới, chuyện này tới nhanh như vậy: "Sư phó!"

Chu Cảnh đứng ở bên cạnh hắn hai mắt trợn trắng, ánh mắt nhìn về phía Tôn Hằng ngày càng trở nên phức tạp.

Hắn đã đi theo Thân Độc từ lúc Thân Độc vừa tới Thanh Dương Trấn, nhiều năm hầu hạ như vậy, mà Thân Độc chưa hề nhắc đến chuyện cho hắn một cái danh phận, không nghĩ tên Tôn Hằng này mới theo Thân Độc được có vài năm, mà đã được nhận làm đệ tử rồi!

Vậy nếu như sau này mình cũng bái Thân Độc làm sư phụ, thì phải gọi hắn bằng sư huynh hay sao?

Cho dù hắn đã lường trước được điều này, nhưng hiện tại sự việc này xảy ra trước mặt của hắn, trong lòng hắn vẫn rất phức tạp.

Dưới góc nhìn của hắn, mình không có công lao thì cũng có khổ lạo, mình hầu hạ Thân Độc nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ thu Tôn Hằng làm đồ đệ, mà không tiện thể thu nhận luôn mình?

Làm gì được bây giờ, chuyện này không phải chuyện mà hắn có thể tự quyết định được.

Quyết định này của Thân Độc, làm cho lòng của hắn chìm xuống, hai lỗ tai kêu ong ong, dần trở nên hoa mắt, sắp không đứng vững nữa rồi.

"Tuy nói là vậy, nhưng đừng vội vã như thế."

Thân Độc khoát tay, hắn chậm rãi thưởng thức trà: "Đợi ngươi giúp Hoàng tiền bối xử lý xong chuyện của hắn, chúng ta sẽ chính thức làm lễ bái sư."

"Đa tạ sư phó!"

Tôn Hằng nghiêm mặt hành lễ: "Ta nhất định sẽ hỗ trợ tốt Hoàng Tiên Sinh thu thập Huyết Hồng Hoa, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này."

Hắn biết rõ, sỡ dĩ lúc này Thân Độc đề cập tới chuyện bái sư, chính là muốn buộc mình ở lại bên cạnh của hắn.

Tuy nhiên, một ngàn chim trong rừng, không tốt bằng một con chim trong tay, bây giờ cứ đáp ứng chuyện này trước, mình chỉ cần công pháp, còn về danh phận sư đồ, đối với Tôn Hằng chả có ý nghĩa gì.

Những năm gần đây,

Tôn Hằng hiểu rất rõ Thân Độc.

Thân Độc tên này, tính tình cũng như cái tên của hắn vậy, rất độc đoán.

Những năm gần đây, hắn ban thưởng cho Tôn Hằng cùng với Chu Cảnh, đều là những thứ rất tầm thường, có cũng được không có cũng chả sao.

Còn những môn võ công chân chính, hắn chưa bao giờ tiết lộ cả.

Giống như việc hắn tinh thông một môn võ công sử dụng song đao, nhưng thứ hắn truyền cho người của mình lại chỉ là những môn võ công đại trà.

"Chu Cảnh!"

"Có đệ tử!"

Cơ thể của Chu Cảnh run lên, hắn lập tức trả lời.

"Ngươi cũng đừng có oán hận gì."

Thân Độc chậm chạp mở miệng: "Ta cũng thấy những năm nay ngươi làm việc vất vả thế nào, cho nên ngươi, ta sẽ không quên đâu."

"Đồ nhi không dám!"

Chu Cảnh quỳ một chân xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó mở miệng: "Ta chỉ mừng cho Tôn sư đệ mà thôi, sau đó cũng trách mình chưa đủ năng lực, không thể gánh vác được công việc mà sư phó giao cho."

Lời này trái với lương tâm, nhưng mà Thân Độc nghe xong cũng mỉm cười.

"Ừ."

Hắn híp mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Đừng có gấp gáp quá, chờ thêm hai năm, ta sẽ cân nhắc việc thu ngươi làm đồ đệ."

"Vâng!"

Chu cảnh cúi đầu, thanh âm nặng nề: "Đồ nhi sẽ không phụ lòng hy vọng của sư phó, sẽ cố gắng làm việc hết sức mình."

Tôn Hằng đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu, hắn ta nhìn Chu Cảnh rồi thở dài, bản thân Tôn Hằng vốn không quen khúm núm như vậy, nên ngày bình thường đều sẽ hạn chế ở bên cạnh Thân Độc nhiều.

Mà tên Chu Cảnh này, xếp chăn, dọn bô, ngày đêm ở bên cạnh hắn hầu hạ. Chăm sóc Thân Độc còn hơn chăm mẹ của mình, kết quả chuyện bái sư cũng bị Thân Độc dời về sau hai năm, nếu đổi lại là mình, sợ cũng sẽ không chịu nổi nữa mà buông bỏ!

Ở phương diện bái sư này, Thân Độc vô tình hơn Lôi Thiên nhiều!

Ai!

Đối với hai người Thân Độc và Lôi Thiên, bọn họ chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền mà thôi, đồ đệ chẳng qua chỉ là đối tượng nghiền ép cao cấp hơn thôi.

Nhưng mặc dù như vậy, cũng có rất nhiều người tranh nhau giành giật cái thân phận này, nghĩ lại, thật là đáng buồn!

Như chính mình, nếu như Thân Độc không phải là sợ mình bỏ hắn theo Hoàng tiên sinh, từ đó không thể tiếp tục mang lại lợi nhuận cho hắn nữa, sợ là sẽ không đơn giản chịu nhận đồ đệ mình đâu.

Đi ra khỏi phòng Thân Độc, Tôn Hằng còn muốn an ủi Chu Cảnh mấy câu, lại bị đối phương lấy lý do không thoải mái, từ chối hắn.

Xem ra, bây giờ nếu mình lại xuất hiện trước mặt của hắn, chỉ sợ sẽ kích thích hắn ta thôi.

Lắc đầu, Tôn Hằng không trở về gian phòng của mình, mà đi tới nơi ở của vị Hoàng tiền bối kia.

Nơi này cửa phòng đóng chặt, trước cửa đang có một thiếu nữ đang thu dọn đồ đạc, Tôn Hằng biết được vị cô nương này chính là người vừa bóp vai cho Hoàng tiên sinh lúc nãy, hắn vội vàng chạy tới chào hỏi.

"Chào tỷ tỷ, tiểu đệ tên là Tôn Hằng, xin bái kiến tỷ tỷ, không biết nên xưng hô tỷ tỷ là gì?"

Tôn Hằng chắp tay lại, chăm chú đánh giá đối phương.

Thiếu nữ này tầm mười sáu mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, mười ngón tay rất mịn màng, nó rất khác với những người phụ nữ mà Tôn Hằng đã từng gặp ở thế giới này, khiến cho người ta vừa gặp đã cảm thấy thương tiếc, cũng không biết quan hệ của nàng với vị Hoàng tiên sinh là gì?

"Là Tôn công tử a!"

Thiếu nữ kia liền chắp hai tay, nhẹ nhàng nhún đầu gối xuống, chào đáp lễ lại Tôn Hằng, khí chất rất khác với những người phụ nữ ở đây: "Tiểu nữ tên là Liễu Nhi, công tử đến tìm chủ nhân nhà ta sao?Vậy đợi ta vào thông báo cho ngài ấy."

"Không cần làm phiền Hoàng tiền bối đâu."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Lần lên núi này, tuy chỉ là đi dò đường, nhưng e cũng phải ở trên núi tận mấy ngày, ta không quen với tiền bối, sợ làm điều gì khiến hắn không vui, không biết Liễu tỷ tỷ có thể dạy ta hay không?"

"A!"

Liễu Nhi nheo nheo mắt, ánh mắt của nàng mang theo vẻ hiếu kỳ nhìn về phía Tôn Hằng, người này không giống như những người khác: "Không biết Tôn công tử muốn biết cái gì? Liễu Nhi chỉ là người hầu, không dám đi tìm hiểu sâu về tiền bối."

"Liễu Nhi tỷ tỷ đừng khách khí"

Tôn Hằng cười khẽ lắc đầu: "Ta chỉ hỏi những thứ rất bình thường. Ví dụ như, Hoàng tiền bối thích ăn cái gì? Ngài ta yêu thích cái gì? Ngày bình thường thì hay làm cái gì? Vậy khi lên núi, ta có thể chuẩn bị trước cho tiền bối."

"A!"

Miệng nhỏ của Liễu Nhi há to ra, lần này nàng rất kinh ngạc, nàng không nghĩ tới rằng, sẽ có người hỏi về những vấn đề này.

Chu đáo như thế, e là một vài tỳ nữ cũng không làm được. Nàng không biết rằng, kiếp trước Tôn Hằng chính là đi làm quảng cáo, đã có thói quen nắm bắt thông tin của người dùng, đây chỉ là thói quen mà thôi.

"Những điều như vậy, ngược lại rất dễ nói."

Liễu Nhi nhẹ nhàng gật đầu, lúc này đem những gì mình biết, nói ra cho Tôn Hằng nghe, ngoài ra Tôn Hằng còn hỏi thêm một chút vấn đề nhỏ, hỏi rất cặn kẽ, điều này làm cho ánh mắt của Liễu Nhi nhìn hắn ngày càng trở nên quái dị.

...

Trong phòng, Chu Cảnh buồn bực nằm ở trên giường, hắn đã nằm bất động mấy tiếng rồi, giống như một người chết vậy.

Cho đến một lúc sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt của hắn đỏ bùng.

"Rầm rầm..."

Lục tung phòng nửa ngày trời, lồng ngực của Chu Cảnh liên tục phập phồng, sau đó hắn hạ quyết tâm, mang theo một cái bọc nhỏ, bước về phía nơi trú quân."

"Cộc cộc cộc…"

"Hoàng sư huynh, đã ngủ chưa?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương