Ly Sầu Hận
Chương 7

Bị Mã Phu nhân dắt theo giới thiệu với một đám trưởng bối, đâu đâu cũng phải hành lễ chào hỏi, Tiểu Mai một mực đi theo sau cũng cảm thấy hơi mệt, huống chi thời tiết tháng bảy nóng nực nếu là  người bình thường sớm đã phát ngất, y phục nữ nhân còn trên ba tầng, dưới ba tầng, trên mặt trang điểm lớp lớp không nói, ngay đến lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi, có thể nói Ly Ca Tiếu đang rất cực khổ, gương mặt trắng bệch, nhìn kỹ trên trán cũng nổi gân xanh, Tiểu Mai không khỏi đau lòng, thuốc độc hại người như vậy, cũng dám đem ca ca ra thử.

Yên ổn được hơn một canh giờ, còn một lúc nữa là đến bữa trưa, phải tìm cơ hội để ca ca nghỉ ngơi một lát.

“Tỷ tỷ, tỷ xem tỷ đi, y phục bị làm bẩn hết rồi, cũng không biết là do con cái nhà ai nghịch ngợm làm ra” Vừa nói, Tiểu Mai vừa bất động thanh sắc bước lên phía trước, vỗ mấy cái lên áo ngoài Ly Ca Tiếu.

“Ta xem một chút……..thật đúng là, đã lớn đầu rồi, còn nghịch ngợm thất lễ với ngươi như vậy, ngươi vội đỡ tỷ tỷ của ngươi đi thay bộ y phục khác đi”. Lời Mã phu nhân nói đúng ý Tiểu Mai, y vội vàng đỡ Ly Ca Tiếu rời ra ngoài tiền thính.

“Tiểu Mai, ta không sao”. Ngực hơi nhói đau, cảm giác kinh mạch vẫn rối loạn như cũ, so với lần trước lần này cảm giác kinh mạch còn rối loạn lợi hại hơn lần trước. Lần đầu dùng thuốc sau nửa canh giờ sẽ ổn định lại, bây giờ cũng đã quá hai canh giờ vẫn không biến chuyển mà còn đau như cũ.

“Còn nói không sao, uống thuốc này vốn nên tĩnh dưỡng, huynh không tĩnh dưỡng lại hành lễ lộn xộn còn không đau chết, mau ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi, ca ca, đây là tâm chỉ dược, bây giờ huynh có thấy hoa mắt chóng mặt không?, huynh mau ăn cái này trước đi rồi hãy nói, nếu không nhỡ lát nữa té xỉu, đại phu trở lại bắt mạch, chúng ta sẽ chống chế không được…… huynh ở lương đình này chờ đệ, đệ đi lấy y phục cho huynh……….” Tiểu Mai vội vội vàng vàng đem thuốc  cho Ly Ca Tiếu nuốt xuống rồi nhanh chóng đi Tây Sương phòng.

“Không khỏe sao?” Ly Ca Tiếu vừa mới ngồi được một lúc, đã cảm thấy đỡ hơn chút ít, liền bị thanh âm phía sau dọa cho một trận, trong lòng không khỏi trùng xuống, hắn cư nhiên không phát hiện có người phía sau, đã mất hết võ công, sớm biết như vậy đã không uống thuốc Tiểu Mai đưa cho.

Người trước mặt không phải là Mã Thừa Ân thì còn là ai, nửa tháng không gặp, nhìn hắn có vẻ gầy đi không ít, nghĩ đến chuyện không bắt được đám người bọn y, hẳn hắn cũng không thể an ổn ăn ngon ngủ yên, vừa nghĩ vừa không khỏi cảm thấy buồn cười, đến tột cùng là y ngụy trang quá tốt, hay là vì hắn quá ngốc!

“Tướng công……..!” phải xưng hô như này sao…… rốt cuộc Ly Ca Tiếu bị chính giọng nói của mình dọa, lại không thể gọi là Mã đại nhân, giọng nói trầm thấp cứ như vậy thanh thúy vang lên.

Cách xưng hô như vậy ngược lại như nện xuống đầu Mã Thừa Ân một gậy, vốn cảm thấy người này có thể có cũng có thể không, nhưng xem ra hôm nay nàng thực sự muốn chiếm lấy vị trí của Ngôn Chi, không khỏi khiến sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt sắc bén lại.

Nhìn sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng Ly Ca Tiếu chợt suy nghĩ, có lẽ lời nói lúc nãy đã đụng chạm đến hắn, vì vậy bèn làm tư thái cô nương kinh hoàng vội đứng dậy. Không nghĩ tới Ly Ca Tiếu cũng có lúc thất thủ, vừa định đứng lên thì bị chóng mặt, lập tức hai chân liền mềm nhũn, nháy mắt sắp ngã xuống đất.

“Cẩn thận……..!” Vừa nói vừa một thân đỡ người, Mã Thừa Ân có chút cau mày, nữ nhân này thân thể cũng quá hư nhược, gương mặt trắng bệch quá mức.

“Không sao, ………..không làm sao!” Vội vàng muốn đứng thẳng, một chân trước một chân sau mất thăng bằng, Ly Ca Tiếu bị trật chân, khớp xương rắc một tiếng.

Thì ra làm nữ nhân yếu đuối thật sự là rất bất lợi!

Người luyện võ liếc mắt một cái liền hiểu, lập tức đỡ Ly Ca Tiếu ngồi xuống.

Ly Ca Tiếu còn không kịp nói gì, liền thấy Mã Thừa Ân ngồi xổm xuống cẩn thận cởi giày của y, một đôi chân cỡ lớn đập vào mắt hắn, chân này còn không phải chân nam nhân!

Vừa nhìn Mã Thừa Ân lăng lăng nhìn chân mình, Ly Ca Tiếu lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng muốn rút chân về, chân vừa cử động, liền làm cho Mã Thừa Ân định thần lại, nhìn gương mặt Ly Ca Tiếu lúng túng, vội vàng nâng mắt cá chân lên cố định xương vào vị trí cũ.

Chuyện này có gì mà phải lo lắng, nữ nhân chân to cũng không phải không có, y hoảng cái gì, ngược lại công phu của Mã Thừa Ân thật tốt, cũng không cảm thấy quá đau. Nhưng vừa đảo mắt vừa nghĩ, có lẽ thần kinh của mình đã quá tê dại nên không cảm giác được! Dù sao làm gì có cô nương nhà nào có thể nhịn đau đến như vậy, chính Tam Nương khi bị đau cũng kêu đau loạn lên, y lập tức kêu đau lên.

“ A.... A..... ”

Cái này đáng lẽ không nên kêu đau, vừa kêu ngược lại dọa Mã Thừa Ân khiến hắn ngã nhào ngồi xuống đất, nhìn chăm chú Ly Ca Tiếu.

Do trước kia Ngôn Chi thường hay bị trật chân, qua một thời gian dài hắn đã học được tay nghề của đại phu, dần dần về sau đều là hắn giúp Ngôn Chi cố định lại xương, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như vậy!

“Sao thế, sao thế………tỷ tỷ, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu đau của tỷ……có chuyện gì thế?” Tiểu Mai thấy cảnh mắt to nhìn chằm chằm mắt nhỏ, Mã Thừa Ân ngồi dưới đất nắm lấy chân của Ly Ca Tiếu, cục diện này, thật ngoài sức tưởng tượng.

“Không sao……ta bị trật chân,…………..!” Gặp cái vận khí này, Ly Ca Tiếu chỉ có thể than thở.

“Tỷ phu, để ta đỡ tỷ tỷ về phòng nghỉ ngơi đi…..!”  gọi một tiếng tỷ phu, hai tiếng tỷ phu, Tiểu Mai thiếu chút nữa suýt cắn đầu lưỡi.

“Không được, mau trở về sảnh đường, hôm nay là đại thọ của mẫu thân ta, bữa cơm này nhất định phải ăn!”  Vừa nói vừa kéo Ly Ca Tiếu đang vịn vào Tiểu Mai, ôm ngang lưng Ly Ca Tiếu đem đi.

Bốn mắt nhìn nhau, Ly Ca Tiếu cho tới bây giờ không nghĩ một ngày nào đó sẽ bị người khác ôm đi, chỉ cảm thấy nhức đầu.

“Đừng làm mẹ ta mất hứng……..!” Lời nói có mấy phần uy hiếp, vừa nói vừa ôm người đến Tiền Thính.

Tiểu Mai cả kinh trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể nhìn người bị ôm đi, sau khi định thần lại gấp gáp vội vàng muốn đuổi theo gọi:

“Tỷ phu…….tỷ phu…….!”

Vừa đi được vài bước liền chạm mặt Đặng Quản gia, một trán đầy mồ hôi.

“Cô nương, vội vàng đến gánh hát thay đồ đi, mọi người đều đang chờ cô nương, đến bữa trưa sẽ phải khai hí, tuồng thứ nhất là do cô nương hát, mau mau đi theo ta!”

“Đặng quản gia……tỷ tỷ ta…….tỷ tỷ ta…….!

“Có Thiếu gia chiếu cố….. Thiếu phu nhân sẽ không việc gì, cô nương cũng đừng suốt ngày đi theo Thiếu phu nhân, phải cho hai người họ cơ hội bồi dưỡng tình cảm.

Đặng quản gia vừa nhìn thấy Thiếu gia ôm Thiếu phu nhân đi ra ngoài, cái này mặc dù không ra thể thống, nhưng thật đúng là chuyện tốt, không chừng qua mấy ngày Thiếu gia sẽ đem Thiếu phu nhân đến Đông sương phòng!

Một bàn rượu ngon đầy thức ăn mỹ vị, đáng tiếc Ly Ca Tiếu ăn không thấy ngon, ngồi cạnh Mã Thừa Ân coi như xong, đã thế còn gặp lại oan gia ngõ hẹp Tiêu Bản Tiêu công tử cư nhiên cũng chạy tới đây tham gia náo nhiệt.

“Mã huynh, bổn công tử đại giang nam bắc mỹ nhân gặp qua cũng không ít, nhưng chưa từng gặp được sắc đẹp như thế……….!” ý hắn là đang khen Mai Tiếu Tiếu, nhưng ngược lại như đang giễu cợt Mã Thừa Ân.

“Đa tạ  món quà của Tiêu đại nhân, cũng làm phiền Tiêu công tử đại giá quang lâm!” Hoa hoa công tử, là loại người  Mã Thừa Ân hắn xem thường nhất, nhưng trong chốn quan trường, khó tránh khỏi việc gặp gỡ những kẻ này.

“Mã huynh, ta càng nhìn Mã tẩu càng cảm thấy rất quen ….. giống như đã từng gặp qua ở nơi nào!” Với sắc đẹp như thế, theo lý mà nói Tiêu công tử hắn sẽ coi thường, căn bản cũng sẽ không để tâm nhiều, nhưng tại sao càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt.

“Sợ là người giống người thôi……..xem cuộc vui đi Tiêu Công tử!” Tiêu Công tử hắn chuyên đi trà trộn tửu lâu kỹ viện, Tiếu Tiếu trước kia bán nghệ ở đó, hắn bây giờ nói những lời này, Mã Thừa Ân ngược lại cảm thấy là hắn cố ý hạ nhục mình, thanh âm không khỏi lạnh đi vài phần.

“Được được, xem cuộc vui, xem cuộc vui!” Nhìn gương mặt Mã Thừa Ân lạnh lùng tàn độc, Tiêu công tử cũng hơi sợ, dù sao Mã Thừa Ân cũng là một nhân vật không nên đụng vào.

Khi màn che được lật ra, chỉ thấy một nữ tử che nửa mặt đi ra, ống tay áo vung lên, lộ ra cả gương mặt.

Thật là một giai nhân, Tiêu công tử nâng chén rượu trong tay, rượu cũng chòng chành rơi ra bên ngoài không ít.

Nhưng khi nàng vừa mở miệng ngâm khúc, thật sự không dễ nghe…..nhóm người phía trước ăn cơm cũng không còn khẩu vị, Ly Ca Tiếu ngược lại buồn cười.

Tiểu Mai luyện tập bao nhiêu ngày nay, tìm khắp nơi cũng không có ai nghe diễn, ngày hôm nay thật là cực khổ cho khách xem.

Giương mắt lên nhìn không chớp, gương mặt si mê, xem ra lần trước dạy dỗ hắn còn chưa đủ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương