Ly Sầu Hận
-
Chương 48
Ngoài cổng thành, vài chiếc xe bán hàng ăn sớm rong ruổi mưu sinh đứng chờ trước cửa thành đã lâu, bọn họ tới từ rất sớm, nhưng có người còn đứng đợi sớm hơn họ.
Đó là nữ hiệp mặc một thân y phục đỏ thẫm, mái tóc bó đuôi ngựa vổng cao sau lưng, trong tay nắm chặt một thanh kiếm, nàng dắt một con bạch mã gầy yếu, cao ngạo đứng đó lộ ra khí phách thiên thành, chỉ là gương mặt nữ hiệp vì bám bụi đường dài nên khó nhận ra dung nhan, vành mắt hồng hồng lộ ra thần sắc mệt mỏi, nhưng cho dù có mệt mỏi, nàng vẫn khẳng khái đứng đó.
“Cô nương, đem lau mặt đi, cổng thành này phải nửa canh giờ nữa mới mở!” Lão phu nhân nhìn gương mặt cô nương có chút đau lòng, nhịn không được liền nhúng mạt quyên vào nước đưa cho nữ hiệp.
“Bà bà, cám ơn người!” Nhận lấy khăn tay, nữ hiệp nhẹ nhàng lau mặt lộ ra dung nhan thanh lệ, người này không phải ai khác chính là Yến Tam Nương.
Ba ngày trước, nàng nhận được bồ câu đưa thư của Sài Yên, biết được tiểu nha đầu ngày hôm nay xuất giá, nàng lập tức phi ngựa cả đêm từ núi Nga Mi một ngày một đêm liên tục mới tới được Kinh thành, giờ phút này lòng Tam Nương nóng như lửa đốt chỉ hận không thể ngay lập tức san bằng Mã phủ, Mã Thừa Ân kia rốt cuộc đến tột cùng là yêu ma quỷ quái gì, khiến Ly Ca Tiếu trúng tà, đến hôm nay cả Sài Yên cũng trúng tà, vô luận như thế nào nàng cũng tuyệt không thể để cho Sài Yên lấy Mã Thừa Ân.
Chỉ đợi một hồi, cửa thành đã mở, Tam Nương nhảy lên ngựa hung hăng quất một roi, ba ngày chạy đường dài, bạch mã sớm không chịu nổi, mới đi được hai bước đã ngã quỵ xuống đất, đem Tam Nương nặng nề ngã xuống.
Nhìn ánh mắt đen như mực của bạch mã, Tam Nương đau lòng vạn phần, nhưng nàng nhất định phải nhanh chóng tới Mã phủ, vì vậy nàng móc ra một ít bạc vụn đưa cho lão bà bà nhờ người thay nàng chiếu cố con ngựa, sau đó vận khinh công bước nhanh tới Mã phủ.
Đến xế trưa, đại môn chợt bị người đá văng, gia đinh đang tưới hoa bị dọa cho sợ hãi luống cuống tay chân khiến chậu hoa vỡ tan, thấy Tam Nương nâng kiếm chạy vào, mấy người ở loạn thành một đoàn, không ai dám tiến lên phía trước ngăn cản.
“Mã Thừa Ân, ngươi ra đây cho ta, mau ra đây!” Vừa mắng vừa đi vào trong, tiện tay còn bắt một gia đinh đi ngang qua hỏi:
“Mã Thừa Ân đâu……..Sài Yên đâu………..mau nói……..bọn họ đã thành thân chưa………..?”
“Thiếu…………thiếu…… gia có việc……phải…….đi……….hôm nay…….. không ……. không thành……thân………” Gia đinh bị Tam Nương hung hăng dọa đến mặt mũi trắng bệch, mấy ngày nay trong phủ luôn có người đòi đánh đòi giết, không biết đã đập vỡ bao nhiêu đồ đạc, đám người bọn họ có thể giữ được mình không bị thương đã là may mắn lắm rồi.
“Tam Nương………ngươi……….thế nào cũng tới!” Tiểu Mai đang muốn đi ra ngoài bốc thuốc lại nhìn thấy Tam Nương nổi giận đùng đùng lôi kéo gia đinh, vì vậy vội vàng tiến lên.”
“Tiểu Mai, chuyện này rốt cuộc ra sao?. Không phải hôm nay Yên nhi thành thân sao?”
“Tam Nương, ngươi tới vừa đúng lúc, vội vàng đi khuyên nhủ Yên nhi đi, nha đầu kia không biết có phải đã bị quỷ mê tâm khiếu hay không mà một mực muốn gả cho Mã Thừa Ân, chúng ta khuyên không được mà cũng không ngăn được, ta sớm bị làm cho tức chết rồi!” Vừa nói, Tiểu Mai trực giậm chân, hận không được đem nơi này giẫm đến toạc đất ra.
“Ngươi nói rõ ràng xem nào……..đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Vừa đi vừa nói sơ lược tình huống cho Tam Nương, chỉ thấy sắc mặt Tam Nương càng ngày càng khó nhìn, đến lúc đi tới cửa phòng Sài Yên, sắc mặt kia cũng mau tối lại, Tiểu Mai đưa người tới cửa, vội vàng chạy đi tìm Ly Ca Tiếu, hắn chỉ nói ra chuyện của Sài Yên, đối với chuyện Ly Ca Tiếu căn bản không dám nói.
Đoạn đường này Tam Nương suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến tiểu nha đầu, lại nghĩ đến Ly Ca Tiếu, nàng sợ nhìn thấy người nọ, sợ trong lòng vốn không dễ dàng phẳng lặng được sẽ lại gợn sóng, trong lòng nàng vốn đang rất loạn, yêu hận bất phân, đau lòng đến khó chịu, Tiểu Mai không nói nàng cũng không hỏi, mặc dù biết sớm muộn sẽ phải gặp mặt nhưng giờ phút này hy vọng sẽ không phải giáp mặt.
Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Sài Yên và Sài đại tẩu đang vừa nói vừa cười ngồi thêu gối hoa, chưa từng thấy Sài Yên cầm kim tuyến, tiểu nha đầu cho tới bây giờ chưa từng thích cái gì nữ công gia chánh, nhưng hôm nay nàng thấy nha đầu đang thật sự nghiêm túc học hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, trong bụng vốn dĩ nhiều lời muốn nói, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Tam Nương tỷ tỷ đã tới, thật đúng là tỷ tỷ thương ta nhất, nhanh như vậy đã tới rồi………mau vào a!”
Sài Yên cười hì hì lôi kéo Tam Nương đi vào, vội vàng bưng trà rót nước, nhưng Tam Nương chẳng qua chỉ nhìn hai mắt tiểu nha đầu, sau đó kéo người lại.
“Yên nhi, con cùng Yến tỷ tỷ trò truyện vui vẻ đi, mẹ về phòng trước!” Nói xong, bưng túi thêu rời đi, trước khi đi còn thay các nàng đóng cửa phòng.
“Sài Yên, mặc dù ta không phải là thân tỷ tỷ ruột của muội, nhưng ta luôn coi muội là thân muội muội, chuyện này ta quyết không đáp ứng! Muội gả cho ai cũng được, chỉ trừ không thể gả cho hắn, ta vốn hận không thể giết hắn, ngày hôm nay hắn lại càng đáng chết hơn nữa!” Vừa nói, hung hăng đấm một quyền xuống bàn.
“Tam Nương tỷ tỷ, xin tỷ đừng nóng nảy như vậy, uống chén trà, bớt giận! Tỷ hãy nghe muội nói hết…….!”
Sài Yên đang nở nụ cười nhưng trong lòng nàng đã sớm tính toán, sửa lại ngày thành thân vì nàng đoán chắc Tam Nương nhất định sẽ đến ngăn nàng thành thân,
“Muội còn muốn nói gì nữa, đi, bất kể là muội tự nguyện hay bị cưỡng bách, hôm nay cho dù có liều mạng ta cũng phải đem muội và Sài đại tẩu rời khỏi Mã phủ!”
“Phịch” một tiếng. Sài Yên quỳ xuống, nặng nề quỳ xuống đất, đau đớn khiến nàng chảy nước mắt, cúi đầu, khóc thút thít.
“Yến tỷ tỷ, ta biết tỷ là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta thật sự thích hắn, chính là hắn không thích ta, trước kia ta không tranh hơn với Ly thúc, nhưng bây giờ hắn chịu cưới ta, tại sao các ngươi lại không cho ta lấy hắn, nếu sai lầm thì sẽ như thế nào, tự ta chọn, kết quả dù thế nào tự ta chịu!”
Lời nói khóc không thành tiếng, rõ ràng là nói láo, nhưng giờ phút này nói ra, lại thật đến không thể thật hơn, nếu thật sự không thích hắn nàng sẽ không khóc đến thương tâm như vậy, mặc dù đây là âm mưu do một tay nàng an bài, nhưng tình cảm của nàng đối với Mã Thừa Ân là thật lòng, nàng tuy không lớn, mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng sinh ra đã là một nữ nhi, làm gì có nữ nhi nào không có lúc động tâm yêu thật lòng, chỉ là người nàng thích sẽ không bao giờ yêu nàng.
Nếu hắn và Ly thúc có thể sống chung một chỗ, chính là tâm nguyện lớn nhất của nàng! Mã Thừa Ân sẽ luôn khoái hoạt.
“……………………….!” Nhìn Sài Yên khóc bi thương như vậy, ngực Tam Nương buồn bực cùng khó chịu, một câu cũng không nói được.
“Tỷ tỷ, tỷ thích Ly thúc lâu như vậy, nếu như bây giờ Ly thúc chịu đi theo tỷ, tỷ nhất định sẽ tha thứ cho hết thảy mọi chuyện để cùng Ly thúc một chỗ phải không?” Nàng vốn không muốn nói đến chỗ thương tâm của Tam Nương, nàng chỉ muốn để cho Tam Nương so sánh suy nghĩ một chút.
“Ta……….!” Phải, nhất định sẽ, lòng nàng nhất định sẽ đáp ứng, nhưng nữ nhân kiêu ngạo như nàng, làm sao có thể nói ra miệng, vì một nam nhân không thương mình khiến nàng ngu ngốc đến hồ đồ.
“Nhưng Ly thúc sẽ không cùng tỷ một chỗ, cho dù không chọn Mã đại ca, cũng sẽ không ở bên tỷ!”
Sài Yên vốn không muốn nói, nhưng đó là chính miệng Ly Ca Tiếu nói cho nàng biết.
“Tại sao……….!” Hướng miệng nói một câu, nếu như không có Mã Thừa Ân, tại sao vẫn không thể cùng nàng một chỗ.
“Bởi vì……….!” Lời còn chưa nói, cửa lại mở ra.
Cửa mở, nàng có thể cảm giác được hơi thở người nọ tiến vào, để cho nàng có cảm giác hận đến vai cũng run lợi hại, từ từ quay đầu nhìn hắn, nước mắt Tam Nương bừng lên.
Chưa từng thấy hắn tiều tụy như vậy, gầy chỉ còn một tấm thân da bọc xương, cả khuôn mặt đều là bụi, trong đôi mắt ngay cả một chút quang cũng biến mất, đây là bị hành hạ như thế nào mới có thể trở thành như vậy, cho dù năm đó hắn bị mất đi thê tử quá cố, dù ý chí sa sút cũng mạnh hơn bây giờ gấp trăm lần.
Một nam nhân phong thần tuấn lãng lại trở thành hiện tại, nàng đột nhiên hiểu ra đôi chút…..!
Đó là nữ hiệp mặc một thân y phục đỏ thẫm, mái tóc bó đuôi ngựa vổng cao sau lưng, trong tay nắm chặt một thanh kiếm, nàng dắt một con bạch mã gầy yếu, cao ngạo đứng đó lộ ra khí phách thiên thành, chỉ là gương mặt nữ hiệp vì bám bụi đường dài nên khó nhận ra dung nhan, vành mắt hồng hồng lộ ra thần sắc mệt mỏi, nhưng cho dù có mệt mỏi, nàng vẫn khẳng khái đứng đó.
“Cô nương, đem lau mặt đi, cổng thành này phải nửa canh giờ nữa mới mở!” Lão phu nhân nhìn gương mặt cô nương có chút đau lòng, nhịn không được liền nhúng mạt quyên vào nước đưa cho nữ hiệp.
“Bà bà, cám ơn người!” Nhận lấy khăn tay, nữ hiệp nhẹ nhàng lau mặt lộ ra dung nhan thanh lệ, người này không phải ai khác chính là Yến Tam Nương.
Ba ngày trước, nàng nhận được bồ câu đưa thư của Sài Yên, biết được tiểu nha đầu ngày hôm nay xuất giá, nàng lập tức phi ngựa cả đêm từ núi Nga Mi một ngày một đêm liên tục mới tới được Kinh thành, giờ phút này lòng Tam Nương nóng như lửa đốt chỉ hận không thể ngay lập tức san bằng Mã phủ, Mã Thừa Ân kia rốt cuộc đến tột cùng là yêu ma quỷ quái gì, khiến Ly Ca Tiếu trúng tà, đến hôm nay cả Sài Yên cũng trúng tà, vô luận như thế nào nàng cũng tuyệt không thể để cho Sài Yên lấy Mã Thừa Ân.
Chỉ đợi một hồi, cửa thành đã mở, Tam Nương nhảy lên ngựa hung hăng quất một roi, ba ngày chạy đường dài, bạch mã sớm không chịu nổi, mới đi được hai bước đã ngã quỵ xuống đất, đem Tam Nương nặng nề ngã xuống.
Nhìn ánh mắt đen như mực của bạch mã, Tam Nương đau lòng vạn phần, nhưng nàng nhất định phải nhanh chóng tới Mã phủ, vì vậy nàng móc ra một ít bạc vụn đưa cho lão bà bà nhờ người thay nàng chiếu cố con ngựa, sau đó vận khinh công bước nhanh tới Mã phủ.
Đến xế trưa, đại môn chợt bị người đá văng, gia đinh đang tưới hoa bị dọa cho sợ hãi luống cuống tay chân khiến chậu hoa vỡ tan, thấy Tam Nương nâng kiếm chạy vào, mấy người ở loạn thành một đoàn, không ai dám tiến lên phía trước ngăn cản.
“Mã Thừa Ân, ngươi ra đây cho ta, mau ra đây!” Vừa mắng vừa đi vào trong, tiện tay còn bắt một gia đinh đi ngang qua hỏi:
“Mã Thừa Ân đâu……..Sài Yên đâu………..mau nói……..bọn họ đã thành thân chưa………..?”
“Thiếu…………thiếu…… gia có việc……phải…….đi……….hôm nay…….. không ……. không thành……thân………” Gia đinh bị Tam Nương hung hăng dọa đến mặt mũi trắng bệch, mấy ngày nay trong phủ luôn có người đòi đánh đòi giết, không biết đã đập vỡ bao nhiêu đồ đạc, đám người bọn họ có thể giữ được mình không bị thương đã là may mắn lắm rồi.
“Tam Nương………ngươi……….thế nào cũng tới!” Tiểu Mai đang muốn đi ra ngoài bốc thuốc lại nhìn thấy Tam Nương nổi giận đùng đùng lôi kéo gia đinh, vì vậy vội vàng tiến lên.”
“Tiểu Mai, chuyện này rốt cuộc ra sao?. Không phải hôm nay Yên nhi thành thân sao?”
“Tam Nương, ngươi tới vừa đúng lúc, vội vàng đi khuyên nhủ Yên nhi đi, nha đầu kia không biết có phải đã bị quỷ mê tâm khiếu hay không mà một mực muốn gả cho Mã Thừa Ân, chúng ta khuyên không được mà cũng không ngăn được, ta sớm bị làm cho tức chết rồi!” Vừa nói, Tiểu Mai trực giậm chân, hận không được đem nơi này giẫm đến toạc đất ra.
“Ngươi nói rõ ràng xem nào……..đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Vừa đi vừa nói sơ lược tình huống cho Tam Nương, chỉ thấy sắc mặt Tam Nương càng ngày càng khó nhìn, đến lúc đi tới cửa phòng Sài Yên, sắc mặt kia cũng mau tối lại, Tiểu Mai đưa người tới cửa, vội vàng chạy đi tìm Ly Ca Tiếu, hắn chỉ nói ra chuyện của Sài Yên, đối với chuyện Ly Ca Tiếu căn bản không dám nói.
Đoạn đường này Tam Nương suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến tiểu nha đầu, lại nghĩ đến Ly Ca Tiếu, nàng sợ nhìn thấy người nọ, sợ trong lòng vốn không dễ dàng phẳng lặng được sẽ lại gợn sóng, trong lòng nàng vốn đang rất loạn, yêu hận bất phân, đau lòng đến khó chịu, Tiểu Mai không nói nàng cũng không hỏi, mặc dù biết sớm muộn sẽ phải gặp mặt nhưng giờ phút này hy vọng sẽ không phải giáp mặt.
Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Sài Yên và Sài đại tẩu đang vừa nói vừa cười ngồi thêu gối hoa, chưa từng thấy Sài Yên cầm kim tuyến, tiểu nha đầu cho tới bây giờ chưa từng thích cái gì nữ công gia chánh, nhưng hôm nay nàng thấy nha đầu đang thật sự nghiêm túc học hỏi, trong khoảng thời gian ngắn, trong bụng vốn dĩ nhiều lời muốn nói, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Tam Nương tỷ tỷ đã tới, thật đúng là tỷ tỷ thương ta nhất, nhanh như vậy đã tới rồi………mau vào a!”
Sài Yên cười hì hì lôi kéo Tam Nương đi vào, vội vàng bưng trà rót nước, nhưng Tam Nương chẳng qua chỉ nhìn hai mắt tiểu nha đầu, sau đó kéo người lại.
“Yên nhi, con cùng Yến tỷ tỷ trò truyện vui vẻ đi, mẹ về phòng trước!” Nói xong, bưng túi thêu rời đi, trước khi đi còn thay các nàng đóng cửa phòng.
“Sài Yên, mặc dù ta không phải là thân tỷ tỷ ruột của muội, nhưng ta luôn coi muội là thân muội muội, chuyện này ta quyết không đáp ứng! Muội gả cho ai cũng được, chỉ trừ không thể gả cho hắn, ta vốn hận không thể giết hắn, ngày hôm nay hắn lại càng đáng chết hơn nữa!” Vừa nói, hung hăng đấm một quyền xuống bàn.
“Tam Nương tỷ tỷ, xin tỷ đừng nóng nảy như vậy, uống chén trà, bớt giận! Tỷ hãy nghe muội nói hết…….!”
Sài Yên đang nở nụ cười nhưng trong lòng nàng đã sớm tính toán, sửa lại ngày thành thân vì nàng đoán chắc Tam Nương nhất định sẽ đến ngăn nàng thành thân,
“Muội còn muốn nói gì nữa, đi, bất kể là muội tự nguyện hay bị cưỡng bách, hôm nay cho dù có liều mạng ta cũng phải đem muội và Sài đại tẩu rời khỏi Mã phủ!”
“Phịch” một tiếng. Sài Yên quỳ xuống, nặng nề quỳ xuống đất, đau đớn khiến nàng chảy nước mắt, cúi đầu, khóc thút thít.
“Yến tỷ tỷ, ta biết tỷ là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta thật sự thích hắn, chính là hắn không thích ta, trước kia ta không tranh hơn với Ly thúc, nhưng bây giờ hắn chịu cưới ta, tại sao các ngươi lại không cho ta lấy hắn, nếu sai lầm thì sẽ như thế nào, tự ta chọn, kết quả dù thế nào tự ta chịu!”
Lời nói khóc không thành tiếng, rõ ràng là nói láo, nhưng giờ phút này nói ra, lại thật đến không thể thật hơn, nếu thật sự không thích hắn nàng sẽ không khóc đến thương tâm như vậy, mặc dù đây là âm mưu do một tay nàng an bài, nhưng tình cảm của nàng đối với Mã Thừa Ân là thật lòng, nàng tuy không lớn, mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng sinh ra đã là một nữ nhi, làm gì có nữ nhi nào không có lúc động tâm yêu thật lòng, chỉ là người nàng thích sẽ không bao giờ yêu nàng.
Nếu hắn và Ly thúc có thể sống chung một chỗ, chính là tâm nguyện lớn nhất của nàng! Mã Thừa Ân sẽ luôn khoái hoạt.
“……………………….!” Nhìn Sài Yên khóc bi thương như vậy, ngực Tam Nương buồn bực cùng khó chịu, một câu cũng không nói được.
“Tỷ tỷ, tỷ thích Ly thúc lâu như vậy, nếu như bây giờ Ly thúc chịu đi theo tỷ, tỷ nhất định sẽ tha thứ cho hết thảy mọi chuyện để cùng Ly thúc một chỗ phải không?” Nàng vốn không muốn nói đến chỗ thương tâm của Tam Nương, nàng chỉ muốn để cho Tam Nương so sánh suy nghĩ một chút.
“Ta……….!” Phải, nhất định sẽ, lòng nàng nhất định sẽ đáp ứng, nhưng nữ nhân kiêu ngạo như nàng, làm sao có thể nói ra miệng, vì một nam nhân không thương mình khiến nàng ngu ngốc đến hồ đồ.
“Nhưng Ly thúc sẽ không cùng tỷ một chỗ, cho dù không chọn Mã đại ca, cũng sẽ không ở bên tỷ!”
Sài Yên vốn không muốn nói, nhưng đó là chính miệng Ly Ca Tiếu nói cho nàng biết.
“Tại sao……….!” Hướng miệng nói một câu, nếu như không có Mã Thừa Ân, tại sao vẫn không thể cùng nàng một chỗ.
“Bởi vì……….!” Lời còn chưa nói, cửa lại mở ra.
Cửa mở, nàng có thể cảm giác được hơi thở người nọ tiến vào, để cho nàng có cảm giác hận đến vai cũng run lợi hại, từ từ quay đầu nhìn hắn, nước mắt Tam Nương bừng lên.
Chưa từng thấy hắn tiều tụy như vậy, gầy chỉ còn một tấm thân da bọc xương, cả khuôn mặt đều là bụi, trong đôi mắt ngay cả một chút quang cũng biến mất, đây là bị hành hạ như thế nào mới có thể trở thành như vậy, cho dù năm đó hắn bị mất đi thê tử quá cố, dù ý chí sa sút cũng mạnh hơn bây giờ gấp trăm lần.
Một nam nhân phong thần tuấn lãng lại trở thành hiện tại, nàng đột nhiên hiểu ra đôi chút…..!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook