Ly Sầu Hận
Chương 45

Tiểu Mai vừa nghe thấy mặt đã lập tức đỏ lên vì tức giận, Mã Thừa Ân hắn dám nói như vậy, rõ ràng ngay từ đầu đã là một màn kịch, còn không đợi hắn mở miệng mắng lại, Ly Ca Tiếu liền nói:

“Mã Thừa Ân, lời này ngươi nói ra chẳng phải quá buồn cười hay sao, ta cũng được coi là da mặt dày, nhưng hôm nay xem ra so với ngươi vẫn còn mỏng hơn ba phân, là ngươi ban đầu quá ngốc nên mới bị trúng kế, hôm nay chúng ta đã như nước với lửa, chẳng lẽ ngươi còn muốn mượn chuyện này ép ta tiếp tục sai lầm nữa sao? Ngươi nói ta hại chết mẹ ngươi, vậy bây giờ ngươi đối ta hữu tình chẳng phải đang có lỗi với mẹ ngươi nơi chín suối?”

Câu nói cuối cùng như đâm một lưỡi dao vô hình vào lòng Mã Thừa Ân, khí thế này ngay đến Tiểu Mai cũng ngây ngốc phản ứng không kịp.

“Ngươi……!” Lời nói bén nhọn không lưu tình, lời này so với trách mắng thẳng thừng còn làm hắn khó chịu hơn, đau đớn trong lòng.như ngọn lửa mới vừa tiêu tan đi một chút, lại bị Ly Ca Tiếu thổi bùng lên.

“Ngày hôm nay đao ta cũng đã nhận một nhát, người cũng đã để cho ngươi chơi, ngươi còn muốn như thế nào nữa, muốn ta khỏe lên để lại trở thành đồ vật cho ngươi đùa giỡn sao, nếu như vậy không bằng bây giờ ta chết luôn!” Cười khổ, hắn cũng là tự mình hại mình.

“Ta không muốn đùa giỡn ngươi, cũng không muốn thật sự giết ngươi, ta chẳng qua là……chẳng qua là……….!” Kích động, kích động tới mức thiếu chút nữa muốn lấy đi tính mạng của hắn, kích động tới mức thừa dịp người gặp nguy hiểm mà đoạt thân.

“Mã Thừa Ân, hôm nay nháo thành như vậy, ngươi nên thu tay lại đi, di nguyện của mẹ ngươi hy vọng ngươi tốt nhất sớm lấy vợ sinh con chứ không phải cùng ta dây dưa một chỗ”

“Nếu ban đầu mẹ ta không cầu xin ngươi rời đi thì ngươi sẽ đối đãi ta như thế nào, Ly Ca Tiếu?” Những chuyện kia quản gia cũng đã nói cho hắn biết, mẹ hắn từng cầu xin Ly Ca Tiếu ly khai hắn, chỉ là biết đã quá muộn, lỗi là của hắn.

“Ca ca, đừng cùng hắn nhiều lời, hôm nay chúng ta cho dù có chết cũng phải rời khỏi nơi này!”

Nhìn hai người giằng co một hồi, trong lòng Tiểu Mai không hiểu sao lại bất an, cũng không quản Ly Ca Tiếu giờ phút này căn bản chưa hoàn toàn khỏi hẳn, miễn cưỡng nhấc người tính toán ôm đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Tiểu Mai muốn cướp người, Mã Thừa Ân lập tức kéo hắn lại, sau đó đánh cho Hạ Tiểu Mai một chưởng đẩy người sang một bên, thuận thế ngồi ở góc giường, chuyển tay đem Ly Ca Tiếu ôm vào trong ngực, một tay kia từ bên hông rút ra một nhanh nhuyễn kiếm nhắm thẳng vào yết hầu Hạ Tiểu Mai.

Đang giờ phút này, ngoài cửa sổ có một thân ảnh nhanh chóng phi thân vào trong phòng, trong nháy mắt thừa dịp Tiểu Mai lui về phía sau nửa bước, người nọ chế trụ hai tay của hắn, Ly Ca Tiếu thấy Mã Thừa Ân chuẩn bị đâm Tiểu Mai, liền chật vật đưa tay ra bắt lấy thân kiếm, không để cho nó đâm vào, da thịt lòng bàn tay cứa vào thân kiếm, máu dọc theo ngón tay mà từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

“Buông tay………….!” Chống lại ánh mắt hàm chứa tức giận của Ly Ca Tiếu, Mã Thừa Ân cắn răng nghiến lợi nói.

“Ca ca……huynh buông tay ra………” Mắt thấy máu càng chảy càng nhiều, Hạ Tiểu Mai chỉ hận mình bản lĩnh quá kém “Buông hắn ra!” hắn đã dám yên tâm giữ lại Hạ Tiểu Mai cùng một chỗ với y, khẳng định bốn phía đã sớm an bài cao thủ, một bệnh nhân như y giờ phút này ngay cả đầu óc cũng hồ đồ, trận đánh này ngay từ sớm đã thua thiệt.

Chọc giận Mã Thừa Ân tổng không tránh được bị thương hoặc lưỡng bại câu thương, võ công của y cho dù có giỏi hơn nhưng mỗi lần cũng đều thắng không được.

“Ly Ca Tiếu, nếu đã nhà tan cửa nát, ta cũng không thèm để ý tới kết cục cho dù có thảm hơn nữa, giữa chúng ta vĩnh viễn không có hai kết quả, muốn ép ngươi, duy chỉ có thể dùng thủ đoạn mang hắn làm con tim!”

“Không sợ ngọc đá cùng tan sao…..?” Vừa nói, một chiếc trâm cài tóc bén nhọn đâm vào hông Mã Thừa Ân.

“Có ngươi phụng bồi chết cùng ta………..ít nhất ta sẽ không tịch mịch!” Không thèm để ý chút nào, vẫn nói chuyện tự nhiên, trâm cài tóc kia đã đâm một nửa vào bên hông.

“Nếu đủ ngoan độc, ngươi đã đâm cả chiếc chứ không phải nửa chiếc như hiện giờ……, Ly Ca Tiếu, hôm nay ngươi đấu không lại ta đâu!”

Mã Thừa Ân vừa dứt lời, một tay Ly Ca Tiếu rút trâm cài tóc ra ném xuống đất.

Mã Thừa Ân nhìn ảnh vệ một chút, người nọ lập tức bấm trên mạch tượng của Tiểu Mai đánh một chưởng khiến gân xanh bạo liệt, Tiểu Mai một búng máu phun ra ngoài, thân thể mềm nhũn cơ hồ đứng không yên.

“Tiểu Mai, đệ thật không nên cứu ta………..!” Nói xong, Ly Ca Tiếu chợt nở nụ cười, cười đến cùng cực.

“Nếu như một Hạ Tiểu Mai còn chưa đủ, sẽ còn có Sài Hồ, còn có Yến Tam Nương, hết thảy những người ngươi nghĩ đến, ta sẽ tìm trở về!”

“Ngươi điên rồi……….!” Buông tay nắm kiếm ra, Ly Ca Tiếu tát trên mặt Mã Thừa Ân, dấu tay đầy máu tươi men theo vết sẹo trên mặt Mã Thừa Ân nhỏ xuống, nhìn nghiêng một bên tựa như một con quỷ.

“Cùng ta đánh cuộc, ngươi cũng điên!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương