Ly Rượu Pha Vội
-
Chương 53
Mike táng thẳng báng súng vào cái mũi trên bộ mặt xấu xa của tên gác cổng trước khi con quái vật có thể thốt một lời nguyền rủa.
- Victor đâu? - Mike nói, ném cho tôi khẩu Glock của tôi và cái còng. - Ngoài kia, chúng tôi mất tín hiệu của cô. Chỉ điểm của Trahan báo Victor mang cô xuống đây.
- Tôi không biết hắn chạy đâu, Mike, - tôi nói, tìm kiếm phía sau tôi. - Một giây trước hắn còn đây mà.
- Còng tên này lại vào cái gì đó và hỗ trợ tôi, - Mike nói. Anh lia khẩu súng săn thẳng vào hành lang tối om om, nơi tấm đệm nằm chỏng chơ và lao qua đó.
Tôi còng tên gác cửa bất tỉnh vào một trong những ống dẫn của nồi hơi. Kính của hắn vỡ vụn và bộ mặt rỉ máu của hắn lúc này cùng màu với bộ complê hắn mặc. Chỉ đùa tí chút kiểu cảnh sát thôi, tôi muốn bảo hắn lúc chạy vào hành lang theo người cộng sự của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm phía trước tôi. Mike và Ordonez biến đâu rồi? Tôi đập cẳng chân vào cầu thang và lóc cóc chạy lên đó, khẩu Glock dẫn đường.
Rốt cuộc tôi tìm thấy cánh cửa, gần như ngay trước mặt, mở ra một bãi đầy cỏ dại, rác rưởi và kính vỡ. Giờ đi đâu đây?
Tôi nhấp nháy mắt trong ánh sáng chói chang, đột ngột. Tôi thấy Mike đã băng qua nửa mảnh đất bỏ hoang. Cách nửa khối nhà trước anh, một hình người mặc quần áo trắng đang chạy nước rút dọc phố 140. Hoặc là Victor Ordonez hoặc một người mặc bộ màu trắng ngà đang tập chạy maratông.
Tôi bắt đầu rút ngắn khoảng cách lúc Mike đuổi theo Victor về phía đông khối nhà. Cuối giao lộ thứ ba, họ chạy dưới đường sắt đôn cao và xuyên qua cổng một bãi để đồ đồng nát. Ordonez đã thoát? Tôi cho là tôi mong thế. Nếu đấy là tôi, có thể hắn vẫn chạy cho đến khi về đến Santo Domingo.
Thật không may, Mike quyết chí đuổi theo, anh lao qua mọi vật chướng ngại trên đường, những cái thùng bẹp, kim loại chất đống. Với Ordonez, chỉ còn đợi và nổ súng, và Mike sẽ nâng cốc rượu mừng. Nhưng sự việc không xảy ra như vậy.
Gần đến bức tường sắt tây hoen gỉ ở cuối sân đồng nát, tôi nghe thấy tiếng kim loại rít chói tai. Rồi tiếng vang của kim loại va vào kim loại. Cái quái gì thế?
Tôi nhận ra cách góc sân xa nhất nửa khối nhà, Ordonez đang bò khỏi chiếc xe nâng mà hắn vừa dùng để đâm thủng hàng rào.
Hắn bò qua lỗ hổng mà hắn vừa tạo ra rồi thoát khỏi tầm nhìn.
Một hoặc hai giây sau, Mike xuất hiện từ bức tường các ống dẫn và đâm bổ qua cái lỗ đó trên hàng rào, vẫn đuổi theo Ordonez.
Lúc tôi chạy đến đấy, thở không ra hơi, tôi nhìn thấy những đoàn tàu. Rất nhiều tàu. Ordonez đã thoát từ sân đồng nát vào sân ga xe điện ngầm.
Mình quên nạp thẻ MetroCard, tôi nghĩ lúc bò qua hàng rào, vẫn nhìn đường sắt thứ ba chết lặng.
- Victor đâu? - Mike nói, ném cho tôi khẩu Glock của tôi và cái còng. - Ngoài kia, chúng tôi mất tín hiệu của cô. Chỉ điểm của Trahan báo Victor mang cô xuống đây.
- Tôi không biết hắn chạy đâu, Mike, - tôi nói, tìm kiếm phía sau tôi. - Một giây trước hắn còn đây mà.
- Còng tên này lại vào cái gì đó và hỗ trợ tôi, - Mike nói. Anh lia khẩu súng săn thẳng vào hành lang tối om om, nơi tấm đệm nằm chỏng chơ và lao qua đó.
Tôi còng tên gác cửa bất tỉnh vào một trong những ống dẫn của nồi hơi. Kính của hắn vỡ vụn và bộ mặt rỉ máu của hắn lúc này cùng màu với bộ complê hắn mặc. Chỉ đùa tí chút kiểu cảnh sát thôi, tôi muốn bảo hắn lúc chạy vào hành lang theo người cộng sự của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm phía trước tôi. Mike và Ordonez biến đâu rồi? Tôi đập cẳng chân vào cầu thang và lóc cóc chạy lên đó, khẩu Glock dẫn đường.
Rốt cuộc tôi tìm thấy cánh cửa, gần như ngay trước mặt, mở ra một bãi đầy cỏ dại, rác rưởi và kính vỡ. Giờ đi đâu đây?
Tôi nhấp nháy mắt trong ánh sáng chói chang, đột ngột. Tôi thấy Mike đã băng qua nửa mảnh đất bỏ hoang. Cách nửa khối nhà trước anh, một hình người mặc quần áo trắng đang chạy nước rút dọc phố 140. Hoặc là Victor Ordonez hoặc một người mặc bộ màu trắng ngà đang tập chạy maratông.
Tôi bắt đầu rút ngắn khoảng cách lúc Mike đuổi theo Victor về phía đông khối nhà. Cuối giao lộ thứ ba, họ chạy dưới đường sắt đôn cao và xuyên qua cổng một bãi để đồ đồng nát. Ordonez đã thoát? Tôi cho là tôi mong thế. Nếu đấy là tôi, có thể hắn vẫn chạy cho đến khi về đến Santo Domingo.
Thật không may, Mike quyết chí đuổi theo, anh lao qua mọi vật chướng ngại trên đường, những cái thùng bẹp, kim loại chất đống. Với Ordonez, chỉ còn đợi và nổ súng, và Mike sẽ nâng cốc rượu mừng. Nhưng sự việc không xảy ra như vậy.
Gần đến bức tường sắt tây hoen gỉ ở cuối sân đồng nát, tôi nghe thấy tiếng kim loại rít chói tai. Rồi tiếng vang của kim loại va vào kim loại. Cái quái gì thế?
Tôi nhận ra cách góc sân xa nhất nửa khối nhà, Ordonez đang bò khỏi chiếc xe nâng mà hắn vừa dùng để đâm thủng hàng rào.
Hắn bò qua lỗ hổng mà hắn vừa tạo ra rồi thoát khỏi tầm nhìn.
Một hoặc hai giây sau, Mike xuất hiện từ bức tường các ống dẫn và đâm bổ qua cái lỗ đó trên hàng rào, vẫn đuổi theo Ordonez.
Lúc tôi chạy đến đấy, thở không ra hơi, tôi nhìn thấy những đoàn tàu. Rất nhiều tàu. Ordonez đã thoát từ sân đồng nát vào sân ga xe điện ngầm.
Mình quên nạp thẻ MetroCard, tôi nghĩ lúc bò qua hàng rào, vẫn nhìn đường sắt thứ ba chết lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook