Ly Rượu Pha Vội
-
Chương 41
Bonnie đang chúi đầu vào một trong những ngăn kéo bàn làm việc thì tôi bước vào văn phòng của chị ở tầng năm tại One Police Plaza.
- Chào Bonnie, - tôi nói. - Cậu đấy phải không?
- Lauren, thú vị thật, - Bonnie vừa nói vừa lắc cái túi cà phê Starbucks lúc đứng dậy.
- Rất đúng lúc phải không? Còn cà phê rang kiểu Pháp thì sao?
- Ờ, - chị nói và một phút sau đặt cốc cà phê bốc hơi nghi ngút trước mặt tôi. - Công việc ra sao rồi?
- Mình định hỏi cậu một câu tương tự đây, - tôi nói. - Dù vụ này là ưu tiên, nhưng cũng phải có thời gian nhất định chứ. Cho đến bây giờ bọn mình mới chỉ biết tấm vải nhựa quấn Scott là một tấm Neat Sheet, loại chăn đi picnic rất phổ biến có bán ở khắp các siêu thị.
Tôi nhấp cà phê và gật đầu. Tôi đã mua nó ở Stop & Shop.
- Còn cặp kính? - Tôi hỏi.
- Không có gì nhiều, phải nói là mình rất tiếc, - Bonnie nói. - Không nhìn thấy dấu vân tay trên mắt kính. Mình đỏ cả mắt, nín cả thở trong phòng thí nghiệm xem có thấy phần nào trên gọng không. Bọn mình chỉ còn đợi xem có biết gì qua việc kê đơn thuốc không. Mình đã gọi được điện cho Sakarov, chủ nhiệm khoa mắt ở Đại học New York. Anh ấy sẽ phân tích và hướng dẫn bọn mình qua các bệnh án.
Tôi nhấp một ngụm cà phê nóng bỏng nữa, rồi đặt cốc lên góc bàn của chị.
- Mình có thể xem được không? - Tôi hỏi. Bonnie nhìn tôi, vẻ là lạ.
- Vì sao?
- Mình không biết, - tôi nói. - Xem có cảm xúc nào đấy với anh chàng này không. Biết đâu đấy? Cậu chưa bao giờ biết đâu.
Bonnie cười lúc đứng dậy:
- Vâng được, thưa thám tử Huyền bí. Phòng thí nghiệm ở tầng dưới. Mình sẽ lấy các thứ cho cậu. Cậu cứ ngồi đấy mà nuôi dưỡng quyền lực bí ẩn của cậu cho đến lúc mình trở lại nhé.
- Chào Bonnie, - tôi nói. - Cậu đấy phải không?
- Lauren, thú vị thật, - Bonnie vừa nói vừa lắc cái túi cà phê Starbucks lúc đứng dậy.
- Rất đúng lúc phải không? Còn cà phê rang kiểu Pháp thì sao?
- Ờ, - chị nói và một phút sau đặt cốc cà phê bốc hơi nghi ngút trước mặt tôi. - Công việc ra sao rồi?
- Mình định hỏi cậu một câu tương tự đây, - tôi nói. - Dù vụ này là ưu tiên, nhưng cũng phải có thời gian nhất định chứ. Cho đến bây giờ bọn mình mới chỉ biết tấm vải nhựa quấn Scott là một tấm Neat Sheet, loại chăn đi picnic rất phổ biến có bán ở khắp các siêu thị.
Tôi nhấp cà phê và gật đầu. Tôi đã mua nó ở Stop & Shop.
- Còn cặp kính? - Tôi hỏi.
- Không có gì nhiều, phải nói là mình rất tiếc, - Bonnie nói. - Không nhìn thấy dấu vân tay trên mắt kính. Mình đỏ cả mắt, nín cả thở trong phòng thí nghiệm xem có thấy phần nào trên gọng không. Bọn mình chỉ còn đợi xem có biết gì qua việc kê đơn thuốc không. Mình đã gọi được điện cho Sakarov, chủ nhiệm khoa mắt ở Đại học New York. Anh ấy sẽ phân tích và hướng dẫn bọn mình qua các bệnh án.
Tôi nhấp một ngụm cà phê nóng bỏng nữa, rồi đặt cốc lên góc bàn của chị.
- Mình có thể xem được không? - Tôi hỏi. Bonnie nhìn tôi, vẻ là lạ.
- Vì sao?
- Mình không biết, - tôi nói. - Xem có cảm xúc nào đấy với anh chàng này không. Biết đâu đấy? Cậu chưa bao giờ biết đâu.
Bonnie cười lúc đứng dậy:
- Vâng được, thưa thám tử Huyền bí. Phòng thí nghiệm ở tầng dưới. Mình sẽ lấy các thứ cho cậu. Cậu cứ ngồi đấy mà nuôi dưỡng quyền lực bí ẩn của cậu cho đến lúc mình trở lại nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook