Ly Rượu Pha Vội
-
Chương 39
Trong hai phút liền, tôi xoay tròn cái bút chì trong các ngón tay như cây gậy chỉ huy, cái ghế ngồi cũ kỹ kêu cót két lúc tôi lắc lư tới lui nhìn soi mói các dữ liệu điện thoại của Scott.
Tôi xoay người liếc nhìn qua cửa kính phòng làm việc của ông sếp nhân từ, bận bịu của tôi, rồi nhìn tám tờ dầy đặc con số trước mặt.
Việc tôi cố giành được những biên bản điện thoại của Scott thật phi thường, nhưng sau khi xem qua các trang, tôi nhận thấy lúc này tôi có một vấn đề mới.
Tôi cắn cây bút chì và biến nó thành thứ đồ chơi để nhai.
Làm thế quái nào để xóa hết các số của tôi?
Có tới ba mươi ba lần!
- Lauren, - một giọng nói gọi.
Tôi suýt nuốt chửng cục tẩy của cây bút chì lúc ngước nhìn. Sếp tôi đã rời phòng làm việc và vào phòng của đội mà tôi không để ý. Ông đặt bàn tay lên bàn tôi lúc cúi xuống, móng tay ông sượt trên mép những tờ fax. Ông có đọc ngược được không nhỉ?
- Chúng tôi xem các DD5 được rồi chứ? - Keane nói. - Lãnh đạo Thành phố và Đơn vị điều tra muốn có chúng càng sớm càng tốt. Có gì vướng mắc không?
- Cho tôi một giờ, thưa sếp, - tôi nói và bật màn hình máy tính.
- Cô có nửa giờ, - ông ngoái lại nói lúc quay đi.
Tôi cúi xuống bàn phím, cố làm ra vẻ bận rộn và che giấu việc đang làm.
Mắt tôi nhìn từ màn hình sang những bản dữ liệu điện thoại. Từ các bản dữ liệu điện thoại sang màn hình. Đợi nghĩ ra một ý tưởng.
Rồi, kỳ diệu thay, nó đến.
Phông chữ của tờ dữ liệu điện thoại là loại phổ biến. Times New Roman.
Một giây sau, tôi chợt nảy ra ý tưởng và ngay lập tức hình thành đầy đủ.
Hay lắm, tôi nghĩ lúc bấm vào biểu tượng Microsoft Word trên màn hình vì không còn giây nào thừa.
Việc đầu tiên là tìm số Scott gọi nhiều nhất. Mã vùng 718 với tổng đài tôi không quen.
Kiểm tra lại những ghi chép, tôi xác minh đây là số của nhà Scott.
Tôi đánh máy con số, bấm “Print”[17] và so nó với biên bản. Hơi to hơn một chút. Tôi đánh lại con số và giảm cỡ chữ từ 12 xuống 10, in ra rồi so sánh lần nữa.
Tuyệt quá. Thật hoàn hảo.
Tôi copy con số ấy 33 lần và nhấn phím In ba lần. Ai biết được? Tôi nghĩ lúc bỏ cái kéo và băng dính trong ngăn kéo vào túi. Lúc đứng dậy, tôi cầm các biên bản điện thoại và những tờ giấy từ máy in ra.
Phải làm ngay việc này.
Mất năm phút cắt, dán số điện thoại nhà Scott đè lên số của tôi trong ngăn cuối cùng phòng vệ sinh nữ.
Đây là việc có ý nghĩa nhất tôi học được ở nhà trẻ, tôi nghĩ lúc giật nước cho trôi các mảnh vụn.
Rồi đến máy photocopy, ghé nhanh qua máy cắt vụn giấy, thế là tôi có mọi thứ theo cách tôi muốn.
Những biên bản ghi chép điện thoại của Scott, mới và hoàn hảo.
Hai mươi phút sau, lúc tôi ra khỏi văn phòng của Keane sau khi nộp các báo cáo đầy đủ về hiện trường, Mike trở lại phòng của đội. Anh chăm chú xem các biên bản điện thoại giả mạo tôi để trên bàn anh, song không phát hiện ra. Cặp kính của anh để lên trên như cái chặn giấy.
- Anh đừng lo, - tôi nói và vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng của anh. - Chợp mắt một chút gần như là thứ rất cần ở tuổi anh.
Tôi cầm áo khoác mắc trên lưng ghế.
- Cô đi đâu đấy? - Anh hỏi.
- Đến gặp cô bạn Bonnie của tôi, - tôi đáp. - Thử đẩy nhanh tiến trình hiện trường xem sao.
- Sao tôi không đi cùng cô nhỉ? - Mike nói.
- Vì anh cần quay lại công ty điện thoại và tìm cho ra những số này, xem Scott gọi cho ai.
- Được thôi, - Mike nói lúc tôi đi. - Tôi sẽ làm. Tôi không chỉ là một gã to lớn, xấu xí, cô biết rồi đấy. Tôi rất nhạy cảm. Tôi tham gia Oprah’s Book Club[18].
- Xin lỗi, - tôi nói và gõ vào cửa. - Không ai được vào.
Tôi xoay người liếc nhìn qua cửa kính phòng làm việc của ông sếp nhân từ, bận bịu của tôi, rồi nhìn tám tờ dầy đặc con số trước mặt.
Việc tôi cố giành được những biên bản điện thoại của Scott thật phi thường, nhưng sau khi xem qua các trang, tôi nhận thấy lúc này tôi có một vấn đề mới.
Tôi cắn cây bút chì và biến nó thành thứ đồ chơi để nhai.
Làm thế quái nào để xóa hết các số của tôi?
Có tới ba mươi ba lần!
- Lauren, - một giọng nói gọi.
Tôi suýt nuốt chửng cục tẩy của cây bút chì lúc ngước nhìn. Sếp tôi đã rời phòng làm việc và vào phòng của đội mà tôi không để ý. Ông đặt bàn tay lên bàn tôi lúc cúi xuống, móng tay ông sượt trên mép những tờ fax. Ông có đọc ngược được không nhỉ?
- Chúng tôi xem các DD5 được rồi chứ? - Keane nói. - Lãnh đạo Thành phố và Đơn vị điều tra muốn có chúng càng sớm càng tốt. Có gì vướng mắc không?
- Cho tôi một giờ, thưa sếp, - tôi nói và bật màn hình máy tính.
- Cô có nửa giờ, - ông ngoái lại nói lúc quay đi.
Tôi cúi xuống bàn phím, cố làm ra vẻ bận rộn và che giấu việc đang làm.
Mắt tôi nhìn từ màn hình sang những bản dữ liệu điện thoại. Từ các bản dữ liệu điện thoại sang màn hình. Đợi nghĩ ra một ý tưởng.
Rồi, kỳ diệu thay, nó đến.
Phông chữ của tờ dữ liệu điện thoại là loại phổ biến. Times New Roman.
Một giây sau, tôi chợt nảy ra ý tưởng và ngay lập tức hình thành đầy đủ.
Hay lắm, tôi nghĩ lúc bấm vào biểu tượng Microsoft Word trên màn hình vì không còn giây nào thừa.
Việc đầu tiên là tìm số Scott gọi nhiều nhất. Mã vùng 718 với tổng đài tôi không quen.
Kiểm tra lại những ghi chép, tôi xác minh đây là số của nhà Scott.
Tôi đánh máy con số, bấm “Print”[17] và so nó với biên bản. Hơi to hơn một chút. Tôi đánh lại con số và giảm cỡ chữ từ 12 xuống 10, in ra rồi so sánh lần nữa.
Tuyệt quá. Thật hoàn hảo.
Tôi copy con số ấy 33 lần và nhấn phím In ba lần. Ai biết được? Tôi nghĩ lúc bỏ cái kéo và băng dính trong ngăn kéo vào túi. Lúc đứng dậy, tôi cầm các biên bản điện thoại và những tờ giấy từ máy in ra.
Phải làm ngay việc này.
Mất năm phút cắt, dán số điện thoại nhà Scott đè lên số của tôi trong ngăn cuối cùng phòng vệ sinh nữ.
Đây là việc có ý nghĩa nhất tôi học được ở nhà trẻ, tôi nghĩ lúc giật nước cho trôi các mảnh vụn.
Rồi đến máy photocopy, ghé nhanh qua máy cắt vụn giấy, thế là tôi có mọi thứ theo cách tôi muốn.
Những biên bản ghi chép điện thoại của Scott, mới và hoàn hảo.
Hai mươi phút sau, lúc tôi ra khỏi văn phòng của Keane sau khi nộp các báo cáo đầy đủ về hiện trường, Mike trở lại phòng của đội. Anh chăm chú xem các biên bản điện thoại giả mạo tôi để trên bàn anh, song không phát hiện ra. Cặp kính của anh để lên trên như cái chặn giấy.
- Anh đừng lo, - tôi nói và vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng của anh. - Chợp mắt một chút gần như là thứ rất cần ở tuổi anh.
Tôi cầm áo khoác mắc trên lưng ghế.
- Cô đi đâu đấy? - Anh hỏi.
- Đến gặp cô bạn Bonnie của tôi, - tôi đáp. - Thử đẩy nhanh tiến trình hiện trường xem sao.
- Sao tôi không đi cùng cô nhỉ? - Mike nói.
- Vì anh cần quay lại công ty điện thoại và tìm cho ra những số này, xem Scott gọi cho ai.
- Được thôi, - Mike nói lúc tôi đi. - Tôi sẽ làm. Tôi không chỉ là một gã to lớn, xấu xí, cô biết rồi đấy. Tôi rất nhạy cảm. Tôi tham gia Oprah’s Book Club[18].
- Xin lỗi, - tôi nói và gõ vào cửa. - Không ai được vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook