Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ
-
Chương 310: Không phối hợp thì cưỡng chế
Tự Niên khẽ thở dài.
Sanh Ca không hiểu, cô ngồi xuống bên cạnh Kỷ Ngự Đình: “Tại sao? Triệu chứng suy yếu đã hành hạ anh lâu như vậy, anh không muốn điều trị khỏi những biến chứng này và sớm có một cuộc sống bình thường sao?”
Kỷ Ngự Đình không muốn giải thích, anh chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vẻ mặt kiên quyết.
Nhìn vẻ mặt của anh dường như Sanh Ca hiểu ra điều gì đó, cô bảo Tự Niên và Dịch Tự Minh ra ngoài trước.
“Tôi và anh Ngự có chuyện muốn nói riêng với nhau, lúc các anh ra ngoài thì đóng cửa lại nhưng đừng đi quá xa.”
Tự Niên và Dịch Tự Minh biết ý rời đi.
Khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Sanh Ca mới hỏi: “Có phải anh đã bắt Ninh Thừa Húc không? Anh ta đã nói cho anh rồi?”
“Đúng thế.” Kỷ Ngự Đình không nói dối.
Sanh Ca thở dài, đúng là không thể dấu Kỷ Ngự Đình bất cứ chuyện gì.
Mặc dù cơ thể anh bệnh tật nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, không dễ bị lừa.
Sanh Ca nắm lấy hai tay anh: “Anh đừng tin anh ta, em...”
“Điều kiện của anh ta là em phải từ hôn với anh sau đó cưới anh ta, đúng không?” Kỷ Ngự Đình ngắt lời cô rồi lạnh lùng nói.
“Anh Ngự, anh cũng biết là Ninh Thừa Húc anh ta...”
Kỷ Ngự Đình nhíu mày rồi cắt ngang lời cô nói: “Em chỉ cần trả lời anh, lời anh ta nói có phải là thật không?”
Sanh Ca nghẹn ngào cúi đầu rồi lại thở dài: “Là thật.”
Kỷ Ngự Đình cũng cúi đầu để che giấu đi sự tức giận đang trào dâng và sát khí trong đáy mắt: “Muốn anh hy sinh hạnh phúc sau này của em để đổi lấy đổi lấy sức khỏe của mình thì anh thà chết.”
Sanh Ca lập tức che miệng anh lại, quở trách: “Anh lại nói bậy bạ gì vậy! Cái gì mà chết với không chết chứ, sau này anh không được nhắc đến từ này nữa.”
Anh nắm lấy bàn tay cô rồi siết chặt, vẻ mặt nghiêm túc và trầm trọng.
“Sanh Sanh, nếu như cái giá phải trả để sống tiếp là đánh mất em, nhìn em gả cho tên đàn ông đểu cáng Ninh Thừa Húc thì anh mới thực sự là sống không bằng chết.”
Sanh Ca ngồi xổm dưới chân anh mỉm cười trấn an anh: “Anh Ngự, sống quan trọng hơn hết thảy, chúng ta dùng thuốc chữa khỏi bệnh rồi chuyện còn lại tính sau được không?’
Kỷ Ngự Đình lắc đầu.
Riêng chuyện này anh sẽ không nhượng bộ dù chỉ một bước.
“Thuốc Ninh Thừa Húc đưa, anh sẽ không tiêm! Tuyệt đối không!”
“Anh Ngự...”
Kỷ Ngự Đình không muốn nghe, anh rụt lại bàn tay đang nắm tay cô quay đầu sang một bên khuôn mặt lạnh lùng viết ba chữ không thương lượng.
Sanh Ca biết anh cứng đầu, chuyện anh đã hạ quyết tâm thì có mười con ngựa cũng không kéo anh lại được.
Sanh Ca không khuyên nhủ nữa, cô đứng lên nhìn anh bằng ánh mắt áy náy: “Em xin lỗi, hôm nay đưa anh đến phòng thí nghiệm không phải là để thương lượng, nếu như anh không muốn thì em chỉ có thể cưỡng chế thi hành thôi.”
“Sanh Sanh!”
Kỷ Ngự Đình đoán ra cô định làm gì nên muốn nắm lấy cổ tay cô nhưng bị cô lùi lại hai bước né tránh.
Cô quay đầu lại rồi gọi vọng ra ngoài cửa: “Tự Niên vào đi!”
Cảnh cửa nhanh chóng được mở ra, Tự Niên ló đầu vào với vẻ mặt kinh ngạc: “Cô Sanh Ca, nhanh vậy mà cô đã thuyết phục được cậu Ngự rồi sao?”
Sanh Ca không trả lời mà chỉ chỉ vào Kỷ Ngự Đình rồi nói: “Giữ anh ấy lại, không được để anh ấy cử động lung tung.”
“Sanh Sanh!” Kỷ Ngự Đình lại gọi cô với vẻ mặt lạnh lùng.
Tự Niên sững sờ tại chỗ, anh ta bám chặt vào cửa không dám đi vào: “Tôi... tôi không nghe nhầm chứ? Cô muốn cưỡng chế sao?”
Sanh Ca hít sâu một hơi, thái độ rất kiên định: “Anh không nghe nhầm, giữ anh ấy lại.”
Tự Niên bước vào phòng với sự thấp thỏm nhưng bị ánh mắt của Kỷ Ngự Đình dọa sợ đứng nguyên tại chỗ.
“Cậu dám!”
Kỷ Ngự Đình trừng mắt nhìn anh ta, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quên cậu là người của ai, cậu nên nghe lời ai!”
“Boss, tôi...”
Tự Niên nuốt nước bọt, anh ta chưa từng nghĩ rằng bản thân có một ngày lại phải đưa ra lựa chọn như vậy: “Thuốc này rốt tốt cho bệnh của anh, boss anh hãy nghe lời cô Sanh Ca đi!”
Kỷ Ngự Đình cứng đầu quyết không nhượng bộ: “Không thể nào! Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu nghe lời của ai?”
“Anh ta nên nghe lời em.”
Sanh Ca giúp Tự Niên trả lời, cô hơi nhướng mày, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười ngang ngược: “Anh là người đàn ông của em, đàn em của anh phải nghe lời của em!”
Kỷ Ngự Đình: “...”
Logic thần thánh của phụ nữ.
Sanh Ca nhìn về phía Tự Niên: “Đừng sợ, có tôi ở đây, anh ấy không làm gì được anh, nhanh lên.”
Có sự đảm bảo của cô, Tự Niên trấn an và dứt khoát bước về phía Kỷ Ngự Đình.
Toàn thân Kỷ Ngự Đình lạnh lẽo, anh đá anh ta một cái.
Anh ta không dám tránh, anh ta la hét ôm lấy chân rồi nhảy cẫng lên: “Ai ya, cô Sanh Ca anh ấy đánh tôi!”
“Tên này, cậu đã học được cách cáo trạng ngay trước mặt tôi rồi sao?” Kỷ Ngự Đình bộc phát cơn giận, ánh mắt như muốn giết người.
Tự Niên rất sợ hãi, vội vàng lùi lại trốn sau lưng Sanh Ca.
Sanh Ca thở dài cô đành lấy một sợi dây thừng chỗ Dịch Tử Minh rồi đích thân trói chân của Kỷ Ngự Đình.
Tự Niên lập tức bước tới giữ chặt hai tay anh và gọi Dịch Tử Minh đi vào tiêm.
Toàn thân Kỷ Ngự Đình toát lên sự lạnh lùng, cho dù bị hạn chế tự do nhưng khí chất đáng sợ của anh vẫn khiến Dịch Tử Minh sợ hãi không dám lại gần.
“Để tôi.”
Sanh Ca giơ tay.
Dịch Tử Minh thở phào nhẹ nhõm đưa ống tiêm cho anh.
Kỷ Ngự Đình ngẩng đầu nhìn cô: “Sanh Sanh, đừng ép anh.”
Sanh Ca cúi người khẽ hôn nhẹ lên đôi môi anh rồi nhẹ nhàng dồ dành: “Em sẽ nhẹ nhàng, cố gắng không làm anh đau, lần này sẽ loại bỏ biến chứng trên người anh trước, lần sau chúng ta sẽ chữa trị virus trong người anh.”
“Sanh Sanh.”
“Chẳng lẽ sau này anh không muốn chúng ta có thể sống thế giới hai người của người bình thường sao? Có lẽ chúng ta còn sinh một đứa bé hoạt bát đáng yêu, vào thời khắc anh trị khỏi bệnh tương lai của chúng ta sẽ trở nên vô cùng tươi đẹp.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Kỷ Ngự Đình nghiêm túc lắng nghe cô nói và bị đôi mắt trong veo như sao của cô thu hút.
Nhân lúc anh đang nghe mình nói, Sanh Ca đâm kim tiêm vào trong tĩnh mạch cảnh của anh rồi cẩn thận đẩy thuốc vào trong cơ thể anh.
Mấy phút sau, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Kỷ Ngự Đình tê liệt toàn thân, mí mắt nặng trĩu, đôi mắt đen láy yếu ớt, cả người đều thấy buồn ngủ.
“Bác sĩ, sao lại vậy?” Sanh Ca quay đầu hỏi.
Dịch Tử Minh lập tức kiểm tra tình trạng của Kỷ Ngự Đình: “Không sao, lúc tiêm thuốc màu xanh này sẽ xuất hiện tình trạng mệt mỏi, đợi anh Ngự ngủ một giấc dậy sẽ ổn thôi.”
Sanh Ca và Tự Niên thở phào nhẹ nhõm.
Tự Niên đặt người lên giường bệnh rồi biết ý cùng Dịch Tử Minh rời khỏi phòng.
Đợi đến khi mọi người đi hết, Sanh Ca mới cởi giày, nằm xuống giường, ôm Kỷ Ngự Đình để anh ngủ trong vòng tay mình.
Cô vừa vuốt ve khuôn mặt anh vừa nhìn cây chuối bên ngoài cửa sổ khẽ nói: “Anh Ngự, anh có biết em đã thích anh từ lúc nào không?”
Kỷ Ngự Đình mệt mỏi khẽ lắc đầu.
“Từ ngày em được ông cụ Phong đưa vào nhà họ Phong, anh là người đã cười với em, từ đó về sau em đã say đắm anh, em...”
Giọng nói nhẹ nhàng thanh tú của cô lọt vào tai anh, khiến Kỷ Ngự Đình bất giác nhếch khóe miệng, anh theo lời cô kể lại mà nhớ lại quá khứ.
Lá cây chuối bên ngoài cửa sổ xào xạc trong gió.
Kỷ Ngự Đình cố gắng chống đỡ tinh thần mệt mỏi rồi hỏi: “Sanh Sanh, em thực sự sẽ từ hôn và kết hôn với Ninh...”
Chưa kịp nói hết câu thì anh đã từ từ đắm chìm vào giấc ngủ.
Sanh Ca vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ cảm xúc nơi khóe mắt của cô: “Ngủ đi, ngủ dậy là ổn rồi, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Sanh Ca không hiểu, cô ngồi xuống bên cạnh Kỷ Ngự Đình: “Tại sao? Triệu chứng suy yếu đã hành hạ anh lâu như vậy, anh không muốn điều trị khỏi những biến chứng này và sớm có một cuộc sống bình thường sao?”
Kỷ Ngự Đình không muốn giải thích, anh chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vẻ mặt kiên quyết.
Nhìn vẻ mặt của anh dường như Sanh Ca hiểu ra điều gì đó, cô bảo Tự Niên và Dịch Tự Minh ra ngoài trước.
“Tôi và anh Ngự có chuyện muốn nói riêng với nhau, lúc các anh ra ngoài thì đóng cửa lại nhưng đừng đi quá xa.”
Tự Niên và Dịch Tự Minh biết ý rời đi.
Khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Sanh Ca mới hỏi: “Có phải anh đã bắt Ninh Thừa Húc không? Anh ta đã nói cho anh rồi?”
“Đúng thế.” Kỷ Ngự Đình không nói dối.
Sanh Ca thở dài, đúng là không thể dấu Kỷ Ngự Đình bất cứ chuyện gì.
Mặc dù cơ thể anh bệnh tật nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, không dễ bị lừa.
Sanh Ca nắm lấy hai tay anh: “Anh đừng tin anh ta, em...”
“Điều kiện của anh ta là em phải từ hôn với anh sau đó cưới anh ta, đúng không?” Kỷ Ngự Đình ngắt lời cô rồi lạnh lùng nói.
“Anh Ngự, anh cũng biết là Ninh Thừa Húc anh ta...”
Kỷ Ngự Đình nhíu mày rồi cắt ngang lời cô nói: “Em chỉ cần trả lời anh, lời anh ta nói có phải là thật không?”
Sanh Ca nghẹn ngào cúi đầu rồi lại thở dài: “Là thật.”
Kỷ Ngự Đình cũng cúi đầu để che giấu đi sự tức giận đang trào dâng và sát khí trong đáy mắt: “Muốn anh hy sinh hạnh phúc sau này của em để đổi lấy đổi lấy sức khỏe của mình thì anh thà chết.”
Sanh Ca lập tức che miệng anh lại, quở trách: “Anh lại nói bậy bạ gì vậy! Cái gì mà chết với không chết chứ, sau này anh không được nhắc đến từ này nữa.”
Anh nắm lấy bàn tay cô rồi siết chặt, vẻ mặt nghiêm túc và trầm trọng.
“Sanh Sanh, nếu như cái giá phải trả để sống tiếp là đánh mất em, nhìn em gả cho tên đàn ông đểu cáng Ninh Thừa Húc thì anh mới thực sự là sống không bằng chết.”
Sanh Ca ngồi xổm dưới chân anh mỉm cười trấn an anh: “Anh Ngự, sống quan trọng hơn hết thảy, chúng ta dùng thuốc chữa khỏi bệnh rồi chuyện còn lại tính sau được không?’
Kỷ Ngự Đình lắc đầu.
Riêng chuyện này anh sẽ không nhượng bộ dù chỉ một bước.
“Thuốc Ninh Thừa Húc đưa, anh sẽ không tiêm! Tuyệt đối không!”
“Anh Ngự...”
Kỷ Ngự Đình không muốn nghe, anh rụt lại bàn tay đang nắm tay cô quay đầu sang một bên khuôn mặt lạnh lùng viết ba chữ không thương lượng.
Sanh Ca biết anh cứng đầu, chuyện anh đã hạ quyết tâm thì có mười con ngựa cũng không kéo anh lại được.
Sanh Ca không khuyên nhủ nữa, cô đứng lên nhìn anh bằng ánh mắt áy náy: “Em xin lỗi, hôm nay đưa anh đến phòng thí nghiệm không phải là để thương lượng, nếu như anh không muốn thì em chỉ có thể cưỡng chế thi hành thôi.”
“Sanh Sanh!”
Kỷ Ngự Đình đoán ra cô định làm gì nên muốn nắm lấy cổ tay cô nhưng bị cô lùi lại hai bước né tránh.
Cô quay đầu lại rồi gọi vọng ra ngoài cửa: “Tự Niên vào đi!”
Cảnh cửa nhanh chóng được mở ra, Tự Niên ló đầu vào với vẻ mặt kinh ngạc: “Cô Sanh Ca, nhanh vậy mà cô đã thuyết phục được cậu Ngự rồi sao?”
Sanh Ca không trả lời mà chỉ chỉ vào Kỷ Ngự Đình rồi nói: “Giữ anh ấy lại, không được để anh ấy cử động lung tung.”
“Sanh Sanh!” Kỷ Ngự Đình lại gọi cô với vẻ mặt lạnh lùng.
Tự Niên sững sờ tại chỗ, anh ta bám chặt vào cửa không dám đi vào: “Tôi... tôi không nghe nhầm chứ? Cô muốn cưỡng chế sao?”
Sanh Ca hít sâu một hơi, thái độ rất kiên định: “Anh không nghe nhầm, giữ anh ấy lại.”
Tự Niên bước vào phòng với sự thấp thỏm nhưng bị ánh mắt của Kỷ Ngự Đình dọa sợ đứng nguyên tại chỗ.
“Cậu dám!”
Kỷ Ngự Đình trừng mắt nhìn anh ta, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quên cậu là người của ai, cậu nên nghe lời ai!”
“Boss, tôi...”
Tự Niên nuốt nước bọt, anh ta chưa từng nghĩ rằng bản thân có một ngày lại phải đưa ra lựa chọn như vậy: “Thuốc này rốt tốt cho bệnh của anh, boss anh hãy nghe lời cô Sanh Ca đi!”
Kỷ Ngự Đình cứng đầu quyết không nhượng bộ: “Không thể nào! Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu nghe lời của ai?”
“Anh ta nên nghe lời em.”
Sanh Ca giúp Tự Niên trả lời, cô hơi nhướng mày, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười ngang ngược: “Anh là người đàn ông của em, đàn em của anh phải nghe lời của em!”
Kỷ Ngự Đình: “...”
Logic thần thánh của phụ nữ.
Sanh Ca nhìn về phía Tự Niên: “Đừng sợ, có tôi ở đây, anh ấy không làm gì được anh, nhanh lên.”
Có sự đảm bảo của cô, Tự Niên trấn an và dứt khoát bước về phía Kỷ Ngự Đình.
Toàn thân Kỷ Ngự Đình lạnh lẽo, anh đá anh ta một cái.
Anh ta không dám tránh, anh ta la hét ôm lấy chân rồi nhảy cẫng lên: “Ai ya, cô Sanh Ca anh ấy đánh tôi!”
“Tên này, cậu đã học được cách cáo trạng ngay trước mặt tôi rồi sao?” Kỷ Ngự Đình bộc phát cơn giận, ánh mắt như muốn giết người.
Tự Niên rất sợ hãi, vội vàng lùi lại trốn sau lưng Sanh Ca.
Sanh Ca thở dài cô đành lấy một sợi dây thừng chỗ Dịch Tử Minh rồi đích thân trói chân của Kỷ Ngự Đình.
Tự Niên lập tức bước tới giữ chặt hai tay anh và gọi Dịch Tử Minh đi vào tiêm.
Toàn thân Kỷ Ngự Đình toát lên sự lạnh lùng, cho dù bị hạn chế tự do nhưng khí chất đáng sợ của anh vẫn khiến Dịch Tử Minh sợ hãi không dám lại gần.
“Để tôi.”
Sanh Ca giơ tay.
Dịch Tử Minh thở phào nhẹ nhõm đưa ống tiêm cho anh.
Kỷ Ngự Đình ngẩng đầu nhìn cô: “Sanh Sanh, đừng ép anh.”
Sanh Ca cúi người khẽ hôn nhẹ lên đôi môi anh rồi nhẹ nhàng dồ dành: “Em sẽ nhẹ nhàng, cố gắng không làm anh đau, lần này sẽ loại bỏ biến chứng trên người anh trước, lần sau chúng ta sẽ chữa trị virus trong người anh.”
“Sanh Sanh.”
“Chẳng lẽ sau này anh không muốn chúng ta có thể sống thế giới hai người của người bình thường sao? Có lẽ chúng ta còn sinh một đứa bé hoạt bát đáng yêu, vào thời khắc anh trị khỏi bệnh tương lai của chúng ta sẽ trở nên vô cùng tươi đẹp.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Kỷ Ngự Đình nghiêm túc lắng nghe cô nói và bị đôi mắt trong veo như sao của cô thu hút.
Nhân lúc anh đang nghe mình nói, Sanh Ca đâm kim tiêm vào trong tĩnh mạch cảnh của anh rồi cẩn thận đẩy thuốc vào trong cơ thể anh.
Mấy phút sau, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Kỷ Ngự Đình tê liệt toàn thân, mí mắt nặng trĩu, đôi mắt đen láy yếu ớt, cả người đều thấy buồn ngủ.
“Bác sĩ, sao lại vậy?” Sanh Ca quay đầu hỏi.
Dịch Tử Minh lập tức kiểm tra tình trạng của Kỷ Ngự Đình: “Không sao, lúc tiêm thuốc màu xanh này sẽ xuất hiện tình trạng mệt mỏi, đợi anh Ngự ngủ một giấc dậy sẽ ổn thôi.”
Sanh Ca và Tự Niên thở phào nhẹ nhõm.
Tự Niên đặt người lên giường bệnh rồi biết ý cùng Dịch Tử Minh rời khỏi phòng.
Đợi đến khi mọi người đi hết, Sanh Ca mới cởi giày, nằm xuống giường, ôm Kỷ Ngự Đình để anh ngủ trong vòng tay mình.
Cô vừa vuốt ve khuôn mặt anh vừa nhìn cây chuối bên ngoài cửa sổ khẽ nói: “Anh Ngự, anh có biết em đã thích anh từ lúc nào không?”
Kỷ Ngự Đình mệt mỏi khẽ lắc đầu.
“Từ ngày em được ông cụ Phong đưa vào nhà họ Phong, anh là người đã cười với em, từ đó về sau em đã say đắm anh, em...”
Giọng nói nhẹ nhàng thanh tú của cô lọt vào tai anh, khiến Kỷ Ngự Đình bất giác nhếch khóe miệng, anh theo lời cô kể lại mà nhớ lại quá khứ.
Lá cây chuối bên ngoài cửa sổ xào xạc trong gió.
Kỷ Ngự Đình cố gắng chống đỡ tinh thần mệt mỏi rồi hỏi: “Sanh Sanh, em thực sự sẽ từ hôn và kết hôn với Ninh...”
Chưa kịp nói hết câu thì anh đã từ từ đắm chìm vào giấc ngủ.
Sanh Ca vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ cảm xúc nơi khóe mắt của cô: “Ngủ đi, ngủ dậy là ổn rồi, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook