Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ
-
Chương 304: Cậu Ngự đau lòng, khóc lóc thảm thiết
Khóe miệng Ninh Thừa Húc tà ác con lên, đôi mắt phượng xanh biếc đó mê mẩn đến mức gần như là biến thái vào nhìn chằm chằm theo bóng dáng xinh đẹp của Sanh Ca rời đi.
Sanh Ca nghe thấy lời anh ta nói, nhưng cô không quay đầu lại.
Cô bước rất nhanh, nếu như đã lấy được thuốc, cô phải nhanh chóng đi đến phòng thí nghiệm.
Bởi vì trời đã khuya, cô lo lắng rằng mình về quá muộn thì Kỷ Ngự Đình sẽ nghi ngờ mất.
......
Sau khi Kỷ Ngự Đình tắm rửa sạch sẽ, anh ngoan ngoãn nằm xuống giường đi ngủ.
Tuy nhiên, anh đã bị mất ngủ rồi.
Nhìn màn đêm tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, tâm trí anh vẫn tràn ngập những biểu cảm hoảng sợ khác nhau của Sanh Ca trước khi cô rời đi.
Anh không ngủ được, anh mở mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ không rời mắt đến mức ngơ ngác.
Đã hai giờ trôi qua, Sanh Ca vẫn chưa trở về, anh có chút lo lắng, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Anh chống người ngồi dậy, đang muốn lấy điện thoại di động trên chiếc tủ đầu giường gọi điện thoại cho Sanh Ca để xác nhận sự an toàn của cô, thì đúng lúc Thất Niên gọi đến.
Muộn như vậy rồi mà Thất Niên lại chủ động liên lạc với anh, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi được kết nối, Thất Niên lập tức nói: “Ông chủ, xin lỗi, tôi đã sơ suất rồi. Tôi vừa biết được rằng trong ngục giam cấp cao có động tĩnh mới!”
Kỷ Ngự Đình cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Mới hôm qua, Ninh Thừa Húc đã được tại ngoại rồi!”
Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, sát ý tràn ngập trong đôi mắt đen láy.
“Ai bảo lãnh?”
“Là Boss Sâm của Cục nội vụ...!”
Lộc Sâm?!
Đầu ngón tay anh khẽ run lên, anh còn chưa kịp gác máy, chiếc điện thoại đã rơi xuống giường.
Hơi thở của anh như ngừng trệ, trái tim anh dường như bị ai đó nắm chặt lấy, ra sức bóp vỡ, đập nát nó.
Thất Niên ở đầu bên kia điện thoại không nghe thấy anh nói nên rất lo lắng: “Ông chủ, anh nhất định phải kiềm chế cảm xúc của mình! Sức khỏe của anh quan trọng, đừng để bị đau thắt ngực nữa, nói không chừng... trong chuyện này có hiểu lầm gì đó!”
Kỷ Ngự Đình vẫn không lên tiếng nên Thất Niên tiếp tục khuyên nhủ: “Cô Sanh Ca biết anh ghét Ninh Thừa Húc đến mức nào. Cô ấy đưa ra quyết định này có thể là có lý do riêng của mình. Ông chủ, anh... tút tút tút!”
Một loạt âm thanh báo bận.
Kỷ Ngự Đình cảm thấy ồn ào, nên đã cúp máy.
Anh đột nhiên nhớ ra trong khoảng thời gian này, Sanh Ca luôn có biểu hiện kỳ lạ, nhưng mỗi lần như vậy anh đều không nghĩ nhiều.
Vừa rồi, anh nghe rõ giọng nói của một người đàn ông trong điện thoại của Sanh Ca.
Tất cả mọi sự nghi ngờ đè nặng khiến anh không thở được, cuối cùng, anh đã bảo Tự Niên đi điều tra tung tích gần đây của Sanh Ca.
Nửa giờ sau, anh xem tài liệu trên điện thoại của mình, là do Tự Niên gửi đến.
Hôm qua, Ninh Thừa Húc được phóng thích, Sanh Ca đã đích thân đến đón.
Vì vậy, tối nay, đêm khuya mà cô con ra ngoài cũng là vì để gặp Ninh Thừa Húc sao?
…...
Sanh Ca bước ra khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang và lao như bay đến phòng thí nghiệm.
Dịch Tử Minh đã ngủ rồi, mà vẫn còn bị cô kéo đi làm việc.
Cô đưa viên thuốc màu xanh lam cho Dịch Tử Minh để kiểm tra, Sanh Ca đang lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Sau hơn mười phút chờ đợi, Dịch Tử Minh đi ra.
“Thuốc này không có vấn đề gì cả. Đây là một loại thuốc tốt. Theo kết quả kiểm tra đầu tiên, một số thành phần trong thuốc này quả thật là có tác dụng ức chế và làm giảm vi rút s404, hơn nữa khi tiêm vào người, không có tổn hại cho cơ thể.”
Dịch Tử Minh đưa cho cô tờ dữ liệu thành phần đã in ra sẵn: “Như vậy thì tuyệt quá rồi, cô Lộc tìm được thuốc này ở đâu vậy?”
Sanh Ca cũng rất ngạc nhiên, cầm lấy danh sách và kiểm tra cẩn thận, nhưng không trả lời câu hỏi của Dịch Tử Minh.
Dịch Tử Minh nói tiếp: “Tuy nhiên, nguồn gốc của lọ thuốc màu xanh lam này không rõ ràng, không có tư liệu tương tự trong cơ sở dữ liệu. Tôi đề nghị cô khoan vội sử dụng thuốc cho anh Ngự, để thuốc này lại chỗ tôi trước, để tôi kiểm tra cẩn thận hơn hai ngày nữa.”
“Được, vậy thì vất vả cho anh rồi.”
Dịch Tử Minh rất cảm khái: “Đây là nhiệm vụ của tôi, có gì mà vất vả, nhưng cô đấy, đã muộn như vậy rồi, cô còn bôn ba khắp nơi vì chuyện của anh Ngự, đời này của anh Ngự có cô, thật sự là may mắn của anh ấy.”
Sanh Ca chỉ cười, rồi lại nhìn đồng hồ một lần nữa, đã qua mười hai giờ rồi.
“Đêm nay đã làm phiền, tôi phải đi trước đây. Nếu thuốc này có tiến triển gì mới, xin nhớ báo cho tôi càng sớm càng tốt.”
“Không vấn đề gì.”
Dịch Tử Minh gật đầu và đứa mắt nhìn cô vội vàng rời đi.
Sanh Ca dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Cô kiềm chế tâm trạng kích động, đứng ở cửa biệt thự, chỉnh trang lại mái tóc và quần áo có chút lộn xộn.
Rồi mới bình tĩnh vặn khóa và mở cửa.
Phòng khách không bật đèn, nhưng trong khung cảnh tối tăm phảng phất hơi thở lạnh lẽo.
Như thể nhận ra điều gì đó, Sanh Ca bật đèn lên, ánh mắt cô ngay lập tức bị thu hút bởi dáng người đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
Bây giờ đã là sáng sớm rồi.
Nhiệt độ trong nhà xuống rất thấp nhưng Kỷ Ngự Đình chỉ mặc một áo choàng ngủ mỏng bằng vải cotton.
Rõ ràng là môi anh đã xanh sẫm vì lạnh, nhưng anh dường như không cảm nhận được cái lạnh, anh bất động như một tác phẩm điêu khắc, khuôn mặt vô cảm.
“Không phải em đã bảo anh đi ngủ sớm rồi sao? Sao lại ngồi trên sô pha đợi em? Cũng không bật đèn, không mặc thêm quần áo nữa.”
Sanh Ca ngay lập tức lấy chiếc áo khoác pijama lông cừu dày cộp trên giá áo khoác và giúp anh mặc vào.
Vừa chạm vào người anh, cô phát hiện toàn thân anh đã lạnh muốn đóng băng rồi.
Sanh Ca vừa tức giận vừa đau lòng, vội vàng nắm tay anh và thổi hơi nóng vào, bàn tay xoa xoa để tạo nhiệt.
Kỷ Ngự Đình không hề kháng cự, chỉ yên lặng nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Chưa nhìn thấy em an toàn trở về thì anh không ngủ được, anh rất lo.”
“Không phải em đã về rồi sao? Đi thôi, lên lầu đi ngủ.”
Anh không cử động, chỉ hỏi: “Tối nay em đã đi đâu?”
Sanh Ca đã nghĩ ra sẵn một cái cớ từ lâu rồi: “Anh ba không có ở nhà, Tiểu Tinh uống hơi nhiều, em trở lại nhà họ Lộc chăm sóc cô ấy một lát, sau khi dỗ cô ấy ngủ rồi mới trở về.”
Kỷ Ngự Đình không lên tiếng, im lặng cúi đầu xuống, bàn tay giấu trong ống tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Sanh Ca tinh ý phát hiện ra rằng hơi thở của anh không đúng, miễn cưỡng nâng cằm anh lên.
Tuy nhiên, cô lại thấy đuôi mắt anh đỏ hoe, trong đôi mắt đen có một lớp sương nhẹ.
“Anh Ngự?”
Kỷ Ngự Đình lạnh mặt lại, gạt tay cô ra.
“Em còn muốn giấu diếm anh, tối nay không phải em đã đi gặp Ninh Thừa Húc rồi sao?”
Sanh Ca hơi giật mình: “Anh đã biết hết rồi à...”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Kỷ Ngự Đình lại càng cảm thấy ngột ngạt hơn, chưa bao giờ cảm thấy buồn như lúc này.
Làn sương nước làm mờ đôi mắt anh, một nỗi buồn mãnh liệt quấn chặt lấy anh.
Lần đầu tiên anh ở trước mặt Sanh Ca, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, anh đau đớn vô cùng.
Sanh Ca cũng đỏ mắt theo, biết là anh đã hiểu lầm rồi, cô vội vàng giải thích: “Em không hề muốn giấu anh, em cũng biết chuyện này không thể giấu được anh, chỉ là em chưa nghĩ ra phải mở lời như thế nào mà thôi.”
Cô muốn đợi đến khi xác nhận thuốc không có vấn đề gì, sau đó tìm một cớ xử lý cái tên xấu xa Ninh Thừa Thừa, rồi chia sẻ cái tin tức tốt đẹp đó với anh ta.
Nhưng cô không ngờ rằng nhanh như vậy mình đã bị anh phát hiện ra rồi.
“Anh Ngự, em...”
Sanh Ca đưa tay ra, cố gắng lau nước mắt cho anh.
Anh nắm chặt cổ tay cô, chặt đến nỗi những ngón tay cũng đã run lên.
Kỷ Ngự Đình đau đến thở không nổi, giọng có chút nghẹn ngào, vô cùng đau lòng.
“Sanh Sanh, anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa, cho nên anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ luôn bá chiếm thời gian của em, trì hoãn em. Cho dù bây giờ em muốn trút bỏ cái gánh nặng là anh và rời đi, anh cũng sẽ không cản trở em.”
“Anh cũng biết sau khi anh chết, cuối cùng em cũng sẽ luôn có chốn về mới, cũng sẽ có người đàn ông khác yêu em, thương em, nhưng tại sao... em lại chọn Ninh Thừa Húc chứ!”
Sanh Ca nghe thấy lời anh ta nói, nhưng cô không quay đầu lại.
Cô bước rất nhanh, nếu như đã lấy được thuốc, cô phải nhanh chóng đi đến phòng thí nghiệm.
Bởi vì trời đã khuya, cô lo lắng rằng mình về quá muộn thì Kỷ Ngự Đình sẽ nghi ngờ mất.
......
Sau khi Kỷ Ngự Đình tắm rửa sạch sẽ, anh ngoan ngoãn nằm xuống giường đi ngủ.
Tuy nhiên, anh đã bị mất ngủ rồi.
Nhìn màn đêm tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, tâm trí anh vẫn tràn ngập những biểu cảm hoảng sợ khác nhau của Sanh Ca trước khi cô rời đi.
Anh không ngủ được, anh mở mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ không rời mắt đến mức ngơ ngác.
Đã hai giờ trôi qua, Sanh Ca vẫn chưa trở về, anh có chút lo lắng, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Anh chống người ngồi dậy, đang muốn lấy điện thoại di động trên chiếc tủ đầu giường gọi điện thoại cho Sanh Ca để xác nhận sự an toàn của cô, thì đúng lúc Thất Niên gọi đến.
Muộn như vậy rồi mà Thất Niên lại chủ động liên lạc với anh, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi được kết nối, Thất Niên lập tức nói: “Ông chủ, xin lỗi, tôi đã sơ suất rồi. Tôi vừa biết được rằng trong ngục giam cấp cao có động tĩnh mới!”
Kỷ Ngự Đình cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Mới hôm qua, Ninh Thừa Húc đã được tại ngoại rồi!”
Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, sát ý tràn ngập trong đôi mắt đen láy.
“Ai bảo lãnh?”
“Là Boss Sâm của Cục nội vụ...!”
Lộc Sâm?!
Đầu ngón tay anh khẽ run lên, anh còn chưa kịp gác máy, chiếc điện thoại đã rơi xuống giường.
Hơi thở của anh như ngừng trệ, trái tim anh dường như bị ai đó nắm chặt lấy, ra sức bóp vỡ, đập nát nó.
Thất Niên ở đầu bên kia điện thoại không nghe thấy anh nói nên rất lo lắng: “Ông chủ, anh nhất định phải kiềm chế cảm xúc của mình! Sức khỏe của anh quan trọng, đừng để bị đau thắt ngực nữa, nói không chừng... trong chuyện này có hiểu lầm gì đó!”
Kỷ Ngự Đình vẫn không lên tiếng nên Thất Niên tiếp tục khuyên nhủ: “Cô Sanh Ca biết anh ghét Ninh Thừa Húc đến mức nào. Cô ấy đưa ra quyết định này có thể là có lý do riêng của mình. Ông chủ, anh... tút tút tút!”
Một loạt âm thanh báo bận.
Kỷ Ngự Đình cảm thấy ồn ào, nên đã cúp máy.
Anh đột nhiên nhớ ra trong khoảng thời gian này, Sanh Ca luôn có biểu hiện kỳ lạ, nhưng mỗi lần như vậy anh đều không nghĩ nhiều.
Vừa rồi, anh nghe rõ giọng nói của một người đàn ông trong điện thoại của Sanh Ca.
Tất cả mọi sự nghi ngờ đè nặng khiến anh không thở được, cuối cùng, anh đã bảo Tự Niên đi điều tra tung tích gần đây của Sanh Ca.
Nửa giờ sau, anh xem tài liệu trên điện thoại của mình, là do Tự Niên gửi đến.
Hôm qua, Ninh Thừa Húc được phóng thích, Sanh Ca đã đích thân đến đón.
Vì vậy, tối nay, đêm khuya mà cô con ra ngoài cũng là vì để gặp Ninh Thừa Húc sao?
…...
Sanh Ca bước ra khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang và lao như bay đến phòng thí nghiệm.
Dịch Tử Minh đã ngủ rồi, mà vẫn còn bị cô kéo đi làm việc.
Cô đưa viên thuốc màu xanh lam cho Dịch Tử Minh để kiểm tra, Sanh Ca đang lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Sau hơn mười phút chờ đợi, Dịch Tử Minh đi ra.
“Thuốc này không có vấn đề gì cả. Đây là một loại thuốc tốt. Theo kết quả kiểm tra đầu tiên, một số thành phần trong thuốc này quả thật là có tác dụng ức chế và làm giảm vi rút s404, hơn nữa khi tiêm vào người, không có tổn hại cho cơ thể.”
Dịch Tử Minh đưa cho cô tờ dữ liệu thành phần đã in ra sẵn: “Như vậy thì tuyệt quá rồi, cô Lộc tìm được thuốc này ở đâu vậy?”
Sanh Ca cũng rất ngạc nhiên, cầm lấy danh sách và kiểm tra cẩn thận, nhưng không trả lời câu hỏi của Dịch Tử Minh.
Dịch Tử Minh nói tiếp: “Tuy nhiên, nguồn gốc của lọ thuốc màu xanh lam này không rõ ràng, không có tư liệu tương tự trong cơ sở dữ liệu. Tôi đề nghị cô khoan vội sử dụng thuốc cho anh Ngự, để thuốc này lại chỗ tôi trước, để tôi kiểm tra cẩn thận hơn hai ngày nữa.”
“Được, vậy thì vất vả cho anh rồi.”
Dịch Tử Minh rất cảm khái: “Đây là nhiệm vụ của tôi, có gì mà vất vả, nhưng cô đấy, đã muộn như vậy rồi, cô còn bôn ba khắp nơi vì chuyện của anh Ngự, đời này của anh Ngự có cô, thật sự là may mắn của anh ấy.”
Sanh Ca chỉ cười, rồi lại nhìn đồng hồ một lần nữa, đã qua mười hai giờ rồi.
“Đêm nay đã làm phiền, tôi phải đi trước đây. Nếu thuốc này có tiến triển gì mới, xin nhớ báo cho tôi càng sớm càng tốt.”
“Không vấn đề gì.”
Dịch Tử Minh gật đầu và đứa mắt nhìn cô vội vàng rời đi.
Sanh Ca dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Cô kiềm chế tâm trạng kích động, đứng ở cửa biệt thự, chỉnh trang lại mái tóc và quần áo có chút lộn xộn.
Rồi mới bình tĩnh vặn khóa và mở cửa.
Phòng khách không bật đèn, nhưng trong khung cảnh tối tăm phảng phất hơi thở lạnh lẽo.
Như thể nhận ra điều gì đó, Sanh Ca bật đèn lên, ánh mắt cô ngay lập tức bị thu hút bởi dáng người đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
Bây giờ đã là sáng sớm rồi.
Nhiệt độ trong nhà xuống rất thấp nhưng Kỷ Ngự Đình chỉ mặc một áo choàng ngủ mỏng bằng vải cotton.
Rõ ràng là môi anh đã xanh sẫm vì lạnh, nhưng anh dường như không cảm nhận được cái lạnh, anh bất động như một tác phẩm điêu khắc, khuôn mặt vô cảm.
“Không phải em đã bảo anh đi ngủ sớm rồi sao? Sao lại ngồi trên sô pha đợi em? Cũng không bật đèn, không mặc thêm quần áo nữa.”
Sanh Ca ngay lập tức lấy chiếc áo khoác pijama lông cừu dày cộp trên giá áo khoác và giúp anh mặc vào.
Vừa chạm vào người anh, cô phát hiện toàn thân anh đã lạnh muốn đóng băng rồi.
Sanh Ca vừa tức giận vừa đau lòng, vội vàng nắm tay anh và thổi hơi nóng vào, bàn tay xoa xoa để tạo nhiệt.
Kỷ Ngự Đình không hề kháng cự, chỉ yên lặng nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Chưa nhìn thấy em an toàn trở về thì anh không ngủ được, anh rất lo.”
“Không phải em đã về rồi sao? Đi thôi, lên lầu đi ngủ.”
Anh không cử động, chỉ hỏi: “Tối nay em đã đi đâu?”
Sanh Ca đã nghĩ ra sẵn một cái cớ từ lâu rồi: “Anh ba không có ở nhà, Tiểu Tinh uống hơi nhiều, em trở lại nhà họ Lộc chăm sóc cô ấy một lát, sau khi dỗ cô ấy ngủ rồi mới trở về.”
Kỷ Ngự Đình không lên tiếng, im lặng cúi đầu xuống, bàn tay giấu trong ống tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Sanh Ca tinh ý phát hiện ra rằng hơi thở của anh không đúng, miễn cưỡng nâng cằm anh lên.
Tuy nhiên, cô lại thấy đuôi mắt anh đỏ hoe, trong đôi mắt đen có một lớp sương nhẹ.
“Anh Ngự?”
Kỷ Ngự Đình lạnh mặt lại, gạt tay cô ra.
“Em còn muốn giấu diếm anh, tối nay không phải em đã đi gặp Ninh Thừa Húc rồi sao?”
Sanh Ca hơi giật mình: “Anh đã biết hết rồi à...”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Kỷ Ngự Đình lại càng cảm thấy ngột ngạt hơn, chưa bao giờ cảm thấy buồn như lúc này.
Làn sương nước làm mờ đôi mắt anh, một nỗi buồn mãnh liệt quấn chặt lấy anh.
Lần đầu tiên anh ở trước mặt Sanh Ca, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, anh đau đớn vô cùng.
Sanh Ca cũng đỏ mắt theo, biết là anh đã hiểu lầm rồi, cô vội vàng giải thích: “Em không hề muốn giấu anh, em cũng biết chuyện này không thể giấu được anh, chỉ là em chưa nghĩ ra phải mở lời như thế nào mà thôi.”
Cô muốn đợi đến khi xác nhận thuốc không có vấn đề gì, sau đó tìm một cớ xử lý cái tên xấu xa Ninh Thừa Thừa, rồi chia sẻ cái tin tức tốt đẹp đó với anh ta.
Nhưng cô không ngờ rằng nhanh như vậy mình đã bị anh phát hiện ra rồi.
“Anh Ngự, em...”
Sanh Ca đưa tay ra, cố gắng lau nước mắt cho anh.
Anh nắm chặt cổ tay cô, chặt đến nỗi những ngón tay cũng đã run lên.
Kỷ Ngự Đình đau đến thở không nổi, giọng có chút nghẹn ngào, vô cùng đau lòng.
“Sanh Sanh, anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa, cho nên anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ luôn bá chiếm thời gian của em, trì hoãn em. Cho dù bây giờ em muốn trút bỏ cái gánh nặng là anh và rời đi, anh cũng sẽ không cản trở em.”
“Anh cũng biết sau khi anh chết, cuối cùng em cũng sẽ luôn có chốn về mới, cũng sẽ có người đàn ông khác yêu em, thương em, nhưng tại sao... em lại chọn Ninh Thừa Húc chứ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook