Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ
-
Chương 295: Sanh Ca giúp đỡ đứng về phía anh ba
Sanh Ca ngay lập tức đứng dậy và đi ra mở cửa.
“Làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau như vậy?”
Lộc Thập Nhất thở hồng hộc: “Buổi sáng, ông chủ và bà chủ của nhà họ Phó đã đích thân tới nhà một chuyện, không biết đã nói gì với ông chủ. Vì chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng cậu ba vốn dĩ còn đang kiềm nén, có lẽ là vì chuyện hôn ước và chuyện của cô Chu...”
Sanh Ca cau mày.
Cha đã biết chuyện của anh ba và Chu Tiểu Tinh rồi sao?
Thảo nào lại gây gỗ với nhau!
Cô phải nhanh chóng quay về, kẻo anh ba cãi không lại, sẽ chịu thiệt nữa!
“Anh Ngự, có thể tối em mới về.” Cô vừa xỏ giày, vừa nói với Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình đứng dậy, bình tĩnh đặt chiếc máy tính bảng xuống và đi đến trước mặt Sanh Ca.
“Nếu như đã là chuyện lớn, thì anh sẽ đi với em.”
Sanh Ca không cần suy nghĩ: “Đây là việc của nhà họ Lộc. Anh đi không tiện, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhớ ngoan ngoãn uống thuốc đấy!”
Kỷ Ngự Đình có chút không vui nhưng cũng không nói gì, lấy chiếc áo khoác ngoài màu trắng trên giá áo ra rồi giúp cô mặc vào.
“Mấy ngày nữa mùa đông đến rồi, đừng để bị lạnh.”
Sanh Ca kiễng chân lên, hôn chụt chụt vào má anh, sau đó dẫn Lộc Thập Nhất, nhanh chóng đi ra ngoài và hỏa tốc chạy đến núi An Ninh.
...,,,
Xe của Sanh Ca vừa lên tới đỉnh núi, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Chu Tiểu Tinh đang đứng ở cửa biệt thự của Lộc Thiệu Nguyên, đi tới đi lui, lo lắng vô cùng.
Cô ra khỏi xe, đi tới và gọi một tiếng: “Tiểu Tinh.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Chu Tiểu Tinh chạy tới ngay lập tức.
“Sanh Ca, trong bữa trưa hôm nay, ông cụ Lộc đã cử người đến đưa anh Lộc qua đây, đến bây giờ vẫn chưa đi ra. Bọn họ không cho phép tớ vào. Tớ chỉ có thể đứng chờ tin tức ở bên ngoài, cũng không biết bên trong như thế nào rồi!”
Cô nắm lấy tay Chu Tiểu Tinh, vỗ về an ủi: “Cậu đừng lo lắng, có tớ ở đây, tớ nhất định sẽ giúp anh ba, tớ đưa em vào.”
Được Sanh Ca chống lưng, những vệ sĩ ở cửa không dám ngăn cản.
Khi chú Lâm biết tin cô đã về, vội vã chạy từ ngoài nhà thờ tổ chạy về đón cô.
Sanh Ca hỏi: “Chú Lâm, anh cả của cháu đâu?”
“Cậu cả và mợ chủ gần đây không ở thành phố S. Bọn họ đã bay đi rồi. Không biết khi nào mới quay về.”
Vẻ mặt Sanh Ca đông cứng lại, nhớ tới chuyện quan trọng kia, quay đầu nhìn Lộc Thập Nhất:
“Anh đi liên lạc với anh cả của tôi. Nếu anh ấy không nghe máy, thì gọi điện thoại cho chị dâu, cả kêu anh ấy trong hai ngày tới nhất định phải về thành phố S, tôi có chuyện muốn tìm anh ấy.”
“Vâng, thưa cô.” Lộc Thập Nhất xoay người đi làm ngay.
Sanh Ca kéo Chu Tiểu Tinh đi một mạch đến cổng của nhà thờ tổ.
Cửa nhà thờ tổ đang đóng chặt, đột nhiên vang lên tiếng đập tách tách trà buốt tai, rõ ràng bên trong đã cãi đến mức không thể chấm dứt được, tình hìng không ổn rồi.
Cô cau mày, lập tức định đẩy cửa đi vào, nhưng bị chú Lâm ngăn lại.
“Cô chủ, đương nhiên có thể vào nhà thờ tổ bất cứ lúc nào, nhưng cô Chu này là người ngoài, cô ấy không được vào.”
Chu Tiểu Tinh không muốn làm cô khó xử, rất hiểu chuyện: “Không sao đâu, tớ không vào, tớ sẽ ở ngoài nhà thờ tổ đợi hai người ra.”
Sanh Ca gật đầu, không thể chậm trễ hơn được nữa, ngay lập tức đẩy cửa nhà thờ tổ ra.
Trong nhà thờ tổ.
Lộc Thiệu Nguyên ngồi ở trên cùng, tức giận đến độ lồng ngực phập phồng, trong mắt đục ngầu đó lóe lên tia hung dữ.
Tống Niên ngồi trên ghế ở một bên, vẻ mặt như đang xem kịch, không liên quan gì đến chị ta.
Lộc Hoa đứng chính giữa, sống lưng thẳng tắp, anh ấy không cảm thấy là mình đã làm sai chuyện gì, cho dù Lộc Thiệu Nguyên có la mắng như thế nào, anh cũng kiên quyết không quỳ xuống.
Bộ âu phục quý giá trên vai và cánh tay phải của anh ấy đã bị nhuốm lá trà và vết nước, rõ ràng là tiếng tách trà vỡ mà Sanh Ca đã nghe thấy bên ngoài, do Lộc Thiệu Nguyên cầm lên ném vào người Lộc Hoa.
Bởi vì Sanh Ca bước vào, cuộc cãi vã trong nhà thờ tổ đã dừng lại.
Tống Niên liếc nhìn cô, trong miệng khẽ lẩm bẩm gì đó, trên mặt chị ta hiện rõ sự khinh thường và không vui.
Ánh mắt Lộc Thiệu Nguyên dịu đi một chút, nhìn về phía cô, giọng điệu cũng dịu đi: “Sao con lại trở về? Con cố ý tới đây giúp anh ba con đúng không?”
“Cha, xem cha nói cái gì kìa, đây là nhà của con, con không trở về thăm nhà được sao?”
Vừa nói, cô vừa lấy khăn ướt lau ra giúp Lộc Hoa lau lá trà trên vai: “Anh ba, trà này là nước nóng vừa mới đun sao? Anh có bị bỏng không? Anh cởi mấy cúc áo ra, để em xem thử vai đi.”
Lộc Hoa lắc đầu: “Chỉ là tách trà ấm, không bị bỏng, em yên tâm đi.”
Lộc Thiệu Nguyên bất mãn ậm ừ, có chút ghen tị.
Con gái vừa về đã lo cho anh trai, sao không hỏi xem ông ta có ổn không, có bị cái thằng khốn nạn này chọc giận không.
Sanh Ca nghe vậy, lập tức quỳ xuống dưới chân ông ấy, khoanh tay đặt ở trên đùi đã được đắp chăn của ông ấy, ngẩng mặt lên, cười rất dịu dàng.
“Chaa, tính tình cha ôn hòa, không bao giờ nổi giận. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế? Vậy mà lại tức giận đến mức đập tách trà vào người anh ba?”
Lộc Thiệu Nguyên nhắc đến chuyện này là lại tức giận, liếc nhìn Lộc Hoa một cái rồi mới nói: “Nó tự mình quyết định và muốn hủy hôn ước với nhà họ Phó. Ngay cả khi nó biết mình đã có vợ chưa cưới, còn đi dụ dỗ nữ minh tinh kia nữa.”
“Làm ầm ĩ đến mức ông Phó phải khép nép, cúi đầu đến nhờ ta thuyết phục cái tên khốn nạn này đừng cố ý chống đối với nhà họ Phó, rồi nhờ nó giúp gỡ bỏ mấy cái hot search.”
Nắm đấm giấu trong tay áo Lộc Hoa, nổi gân xanh lên: “Con không châm dầu vào lửa là đã đủ khách sáo lắm rồi, còn muốn con giúp đỡ à, nằm mơ đi!”
“Con! Khụ khụ khụ!”
Lộc Thiệu Nguyên bị sặc, mặt đỏ bừng vì tức giận, ho dữ dội.
“Cha, cha khoan hẵn khích động, anh ba không phải là người không nói lý lẽ.” Sanh Ca vội vàng giúp ông ta xoa lưng để thuận khí, khẽ nháy mắt với Lộc Hoa một cái, ra hiệu anh đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Sắc mặt Lộc Hoa u ám, không nói gì nữa.
Với sự an ủi của Sanh Ca, Lộc Thiệu Nguyên dần nguôi ngoai cơn tức giận.
Cô đang định bắt đầu khuyên nhủ thì chợt thoáng thấy bóng dáng giả tạo của Tống Niên: “Cô đi ra ngoài trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cha và anh trai của mình.”
Tống Niên đang vui vẻ trên sự đau khổ của người khác ngồi xem kịch, đột nhiên bị nêu tên nên rất khó chịu.
“Lộc Sanh Ca, cô muốn đuổi tôi sao? Tôi là người trong gia phả nhà họ Lộc. Trong nhà thờ tổ có gì mà tôi không thể nghe được?”
Sanh Ca lạnh lùng nhìn chị ta: “Cô ở trong gia phả thì đã sao? Đây là cha ruột và anh trai ruột của tôi. Tôi muốn nói chuyện riêng với họ. Cô có chuyện gì à?”
Tống Niên nghẹn ngào, không nói lại cô, chỉ có thể nhìn về phía Lộc Thiệu Nguyên cầu cứu, hờn dỗi: “Chồng à, anh nhìn cô ấy đi, cô ấy nói em là người ngoài, anh không quan tâm sao?”
Sắc mặt Lộc Thiệu Nguyên đã dịu đi, giúp Sanh Ca khuyên nhủ: “Vợ à, có lẽ con bé thật sự có chuyện cần nói riêng, em nên đi ra ngoài trước đi, cứ yên tâm, anh ở đây, nhà họ Lộc không ai dám xem em một người ngoài đâu.”
Đã nói đến mức độ này rồi, nếu chị ta còn không rời đi nữa, đoán chừng sẽ Sanh Ca châm chọc thêm một lần nữa.
Không còn cách nào khác, Tống Niên tức giận giậm chân, đóng sầm cửa bỏ đi.
Sau khi chị ta rời đi, Sanh Ca mới nhìn về phía Lộc Thiệu Nguyên và tiếp tục nói:
“Cha không biết, lý do tại sao anh ba lại ghét Phó Âm đến vậy là vì trước đây cô ta đã ở thành phố Phương, cô ta đã năm lần bảy lượt định giết chết con, chẳng qua là vì nhà họ Phó thế lực to lớn, nên đã giúp cô ta tẩy sạch mọi hiềm nghi. Con đã không tìm được đủ bằng chứng cho nên mới không nhắc đến chuyện này. “
Lộc Thiệu Nguyên hơi giật mình: “Vậy mà lại có chuyện như vậy sao?”
“Vâng, thưa cha.”
Sanh Ca giúp ông ấy đấm chân: “Bữa tiệc sinh nhật của Phó Âm tối qua, Phó Âm nhân lúc con đang trò chuyện với Phó Thần Dật đã đánh ngất con, muốn trói con đến giường của Phó Thần Dật, nếu không nhờ con tỉnh giấc, nhân vật chính trên tin tức lúc sáng mà cha thấy đã trở thành con rồi!”
“Cái gì?!”
Lộc Thiệu Nguyên trợn to hai mắt, đập xuống bàn, lửa giận bừng bừng: “Nhà họ Phó cho rằng cha già rồi, định lừa gạt cha à!”
Sáng nay khi Phó Nghị Quốc và vợ đến, bọn họ không hề đề cập một chữ đến lý do tại sao nhà họ Phó lại gặp nạn, lánh nặng tìm nhẹ nói đến chuyện Lộc Hoa từ hôn và chuyện ngoại tình trước đó, đẩy toàn bộ lỗi sai về phía nhà học Lộc.
Bây giờ nghĩ lại, thực sự ghê tởm!
“Làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau như vậy?”
Lộc Thập Nhất thở hồng hộc: “Buổi sáng, ông chủ và bà chủ của nhà họ Phó đã đích thân tới nhà một chuyện, không biết đã nói gì với ông chủ. Vì chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng cậu ba vốn dĩ còn đang kiềm nén, có lẽ là vì chuyện hôn ước và chuyện của cô Chu...”
Sanh Ca cau mày.
Cha đã biết chuyện của anh ba và Chu Tiểu Tinh rồi sao?
Thảo nào lại gây gỗ với nhau!
Cô phải nhanh chóng quay về, kẻo anh ba cãi không lại, sẽ chịu thiệt nữa!
“Anh Ngự, có thể tối em mới về.” Cô vừa xỏ giày, vừa nói với Kỷ Ngự Đình.
Kỷ Ngự Đình đứng dậy, bình tĩnh đặt chiếc máy tính bảng xuống và đi đến trước mặt Sanh Ca.
“Nếu như đã là chuyện lớn, thì anh sẽ đi với em.”
Sanh Ca không cần suy nghĩ: “Đây là việc của nhà họ Lộc. Anh đi không tiện, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhớ ngoan ngoãn uống thuốc đấy!”
Kỷ Ngự Đình có chút không vui nhưng cũng không nói gì, lấy chiếc áo khoác ngoài màu trắng trên giá áo ra rồi giúp cô mặc vào.
“Mấy ngày nữa mùa đông đến rồi, đừng để bị lạnh.”
Sanh Ca kiễng chân lên, hôn chụt chụt vào má anh, sau đó dẫn Lộc Thập Nhất, nhanh chóng đi ra ngoài và hỏa tốc chạy đến núi An Ninh.
...,,,
Xe của Sanh Ca vừa lên tới đỉnh núi, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Chu Tiểu Tinh đang đứng ở cửa biệt thự của Lộc Thiệu Nguyên, đi tới đi lui, lo lắng vô cùng.
Cô ra khỏi xe, đi tới và gọi một tiếng: “Tiểu Tinh.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Chu Tiểu Tinh chạy tới ngay lập tức.
“Sanh Ca, trong bữa trưa hôm nay, ông cụ Lộc đã cử người đến đưa anh Lộc qua đây, đến bây giờ vẫn chưa đi ra. Bọn họ không cho phép tớ vào. Tớ chỉ có thể đứng chờ tin tức ở bên ngoài, cũng không biết bên trong như thế nào rồi!”
Cô nắm lấy tay Chu Tiểu Tinh, vỗ về an ủi: “Cậu đừng lo lắng, có tớ ở đây, tớ nhất định sẽ giúp anh ba, tớ đưa em vào.”
Được Sanh Ca chống lưng, những vệ sĩ ở cửa không dám ngăn cản.
Khi chú Lâm biết tin cô đã về, vội vã chạy từ ngoài nhà thờ tổ chạy về đón cô.
Sanh Ca hỏi: “Chú Lâm, anh cả của cháu đâu?”
“Cậu cả và mợ chủ gần đây không ở thành phố S. Bọn họ đã bay đi rồi. Không biết khi nào mới quay về.”
Vẻ mặt Sanh Ca đông cứng lại, nhớ tới chuyện quan trọng kia, quay đầu nhìn Lộc Thập Nhất:
“Anh đi liên lạc với anh cả của tôi. Nếu anh ấy không nghe máy, thì gọi điện thoại cho chị dâu, cả kêu anh ấy trong hai ngày tới nhất định phải về thành phố S, tôi có chuyện muốn tìm anh ấy.”
“Vâng, thưa cô.” Lộc Thập Nhất xoay người đi làm ngay.
Sanh Ca kéo Chu Tiểu Tinh đi một mạch đến cổng của nhà thờ tổ.
Cửa nhà thờ tổ đang đóng chặt, đột nhiên vang lên tiếng đập tách tách trà buốt tai, rõ ràng bên trong đã cãi đến mức không thể chấm dứt được, tình hìng không ổn rồi.
Cô cau mày, lập tức định đẩy cửa đi vào, nhưng bị chú Lâm ngăn lại.
“Cô chủ, đương nhiên có thể vào nhà thờ tổ bất cứ lúc nào, nhưng cô Chu này là người ngoài, cô ấy không được vào.”
Chu Tiểu Tinh không muốn làm cô khó xử, rất hiểu chuyện: “Không sao đâu, tớ không vào, tớ sẽ ở ngoài nhà thờ tổ đợi hai người ra.”
Sanh Ca gật đầu, không thể chậm trễ hơn được nữa, ngay lập tức đẩy cửa nhà thờ tổ ra.
Trong nhà thờ tổ.
Lộc Thiệu Nguyên ngồi ở trên cùng, tức giận đến độ lồng ngực phập phồng, trong mắt đục ngầu đó lóe lên tia hung dữ.
Tống Niên ngồi trên ghế ở một bên, vẻ mặt như đang xem kịch, không liên quan gì đến chị ta.
Lộc Hoa đứng chính giữa, sống lưng thẳng tắp, anh ấy không cảm thấy là mình đã làm sai chuyện gì, cho dù Lộc Thiệu Nguyên có la mắng như thế nào, anh cũng kiên quyết không quỳ xuống.
Bộ âu phục quý giá trên vai và cánh tay phải của anh ấy đã bị nhuốm lá trà và vết nước, rõ ràng là tiếng tách trà vỡ mà Sanh Ca đã nghe thấy bên ngoài, do Lộc Thiệu Nguyên cầm lên ném vào người Lộc Hoa.
Bởi vì Sanh Ca bước vào, cuộc cãi vã trong nhà thờ tổ đã dừng lại.
Tống Niên liếc nhìn cô, trong miệng khẽ lẩm bẩm gì đó, trên mặt chị ta hiện rõ sự khinh thường và không vui.
Ánh mắt Lộc Thiệu Nguyên dịu đi một chút, nhìn về phía cô, giọng điệu cũng dịu đi: “Sao con lại trở về? Con cố ý tới đây giúp anh ba con đúng không?”
“Cha, xem cha nói cái gì kìa, đây là nhà của con, con không trở về thăm nhà được sao?”
Vừa nói, cô vừa lấy khăn ướt lau ra giúp Lộc Hoa lau lá trà trên vai: “Anh ba, trà này là nước nóng vừa mới đun sao? Anh có bị bỏng không? Anh cởi mấy cúc áo ra, để em xem thử vai đi.”
Lộc Hoa lắc đầu: “Chỉ là tách trà ấm, không bị bỏng, em yên tâm đi.”
Lộc Thiệu Nguyên bất mãn ậm ừ, có chút ghen tị.
Con gái vừa về đã lo cho anh trai, sao không hỏi xem ông ta có ổn không, có bị cái thằng khốn nạn này chọc giận không.
Sanh Ca nghe vậy, lập tức quỳ xuống dưới chân ông ấy, khoanh tay đặt ở trên đùi đã được đắp chăn của ông ấy, ngẩng mặt lên, cười rất dịu dàng.
“Chaa, tính tình cha ôn hòa, không bao giờ nổi giận. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế? Vậy mà lại tức giận đến mức đập tách trà vào người anh ba?”
Lộc Thiệu Nguyên nhắc đến chuyện này là lại tức giận, liếc nhìn Lộc Hoa một cái rồi mới nói: “Nó tự mình quyết định và muốn hủy hôn ước với nhà họ Phó. Ngay cả khi nó biết mình đã có vợ chưa cưới, còn đi dụ dỗ nữ minh tinh kia nữa.”
“Làm ầm ĩ đến mức ông Phó phải khép nép, cúi đầu đến nhờ ta thuyết phục cái tên khốn nạn này đừng cố ý chống đối với nhà họ Phó, rồi nhờ nó giúp gỡ bỏ mấy cái hot search.”
Nắm đấm giấu trong tay áo Lộc Hoa, nổi gân xanh lên: “Con không châm dầu vào lửa là đã đủ khách sáo lắm rồi, còn muốn con giúp đỡ à, nằm mơ đi!”
“Con! Khụ khụ khụ!”
Lộc Thiệu Nguyên bị sặc, mặt đỏ bừng vì tức giận, ho dữ dội.
“Cha, cha khoan hẵn khích động, anh ba không phải là người không nói lý lẽ.” Sanh Ca vội vàng giúp ông ta xoa lưng để thuận khí, khẽ nháy mắt với Lộc Hoa một cái, ra hiệu anh đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Sắc mặt Lộc Hoa u ám, không nói gì nữa.
Với sự an ủi của Sanh Ca, Lộc Thiệu Nguyên dần nguôi ngoai cơn tức giận.
Cô đang định bắt đầu khuyên nhủ thì chợt thoáng thấy bóng dáng giả tạo của Tống Niên: “Cô đi ra ngoài trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cha và anh trai của mình.”
Tống Niên đang vui vẻ trên sự đau khổ của người khác ngồi xem kịch, đột nhiên bị nêu tên nên rất khó chịu.
“Lộc Sanh Ca, cô muốn đuổi tôi sao? Tôi là người trong gia phả nhà họ Lộc. Trong nhà thờ tổ có gì mà tôi không thể nghe được?”
Sanh Ca lạnh lùng nhìn chị ta: “Cô ở trong gia phả thì đã sao? Đây là cha ruột và anh trai ruột của tôi. Tôi muốn nói chuyện riêng với họ. Cô có chuyện gì à?”
Tống Niên nghẹn ngào, không nói lại cô, chỉ có thể nhìn về phía Lộc Thiệu Nguyên cầu cứu, hờn dỗi: “Chồng à, anh nhìn cô ấy đi, cô ấy nói em là người ngoài, anh không quan tâm sao?”
Sắc mặt Lộc Thiệu Nguyên đã dịu đi, giúp Sanh Ca khuyên nhủ: “Vợ à, có lẽ con bé thật sự có chuyện cần nói riêng, em nên đi ra ngoài trước đi, cứ yên tâm, anh ở đây, nhà họ Lộc không ai dám xem em một người ngoài đâu.”
Đã nói đến mức độ này rồi, nếu chị ta còn không rời đi nữa, đoán chừng sẽ Sanh Ca châm chọc thêm một lần nữa.
Không còn cách nào khác, Tống Niên tức giận giậm chân, đóng sầm cửa bỏ đi.
Sau khi chị ta rời đi, Sanh Ca mới nhìn về phía Lộc Thiệu Nguyên và tiếp tục nói:
“Cha không biết, lý do tại sao anh ba lại ghét Phó Âm đến vậy là vì trước đây cô ta đã ở thành phố Phương, cô ta đã năm lần bảy lượt định giết chết con, chẳng qua là vì nhà họ Phó thế lực to lớn, nên đã giúp cô ta tẩy sạch mọi hiềm nghi. Con đã không tìm được đủ bằng chứng cho nên mới không nhắc đến chuyện này. “
Lộc Thiệu Nguyên hơi giật mình: “Vậy mà lại có chuyện như vậy sao?”
“Vâng, thưa cha.”
Sanh Ca giúp ông ấy đấm chân: “Bữa tiệc sinh nhật của Phó Âm tối qua, Phó Âm nhân lúc con đang trò chuyện với Phó Thần Dật đã đánh ngất con, muốn trói con đến giường của Phó Thần Dật, nếu không nhờ con tỉnh giấc, nhân vật chính trên tin tức lúc sáng mà cha thấy đã trở thành con rồi!”
“Cái gì?!”
Lộc Thiệu Nguyên trợn to hai mắt, đập xuống bàn, lửa giận bừng bừng: “Nhà họ Phó cho rằng cha già rồi, định lừa gạt cha à!”
Sáng nay khi Phó Nghị Quốc và vợ đến, bọn họ không hề đề cập một chữ đến lý do tại sao nhà họ Phó lại gặp nạn, lánh nặng tìm nhẹ nói đến chuyện Lộc Hoa từ hôn và chuyện ngoại tình trước đó, đẩy toàn bộ lỗi sai về phía nhà học Lộc.
Bây giờ nghĩ lại, thực sự ghê tởm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook