Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ
-
Chương 293: Sanh Sanh bế kiểu công chúa, bộc phát của bạn trai
Kỷ Ngự Đình dùng ngón tay khều khều sóng mũi cao thẳng của cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
“Bởi vì chỉ có anh biết, cho dù em uống say rồi cũng chỉ có mưu đồ với cơ thể của anh mà thôi.”
Dù sao, chuyện này cũng là do anh tự mình trải nghiệm qua mà!
Trong khách sạn không lâu trước kia, cô đã say bí tỉ rồi, thế mà khi đối diện với một người hoàn toàn xa lạ đang đeo mặt nạ quỷ là anh, vừa vào đã cho anh một trận nhừ đòn, còn muốn ra tay lấy cả mạng anh, quả thật là hung dữ đến không còn lời nào để nói.
Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn còn cảm thấy rùng mình, quả thực là một cơn ác mộng!
Nhưng mà sau đó, khi Sanh Ca gỡ mặt nạ của anh ra, tìm về lại cảm giác quen thuộc trước kia với anh, lần đầu tiên cô đối xử dịu dàng với anh như vậy.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Nhưng mà nếu như Sanh Ca mà biết, khi cô say rồi, đối với người không thân thiết sẽ giống như con sư tử xù lông, nhe nanh giơ vuốt muốn cắn người, có lẽ cô sẽ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Nhưng Kỷ Ngự Đình sẽ không nói cho cô biết đâu.
Anh bất lực gác đầu lên vai cô, cánh tay vòng qua eo cô từ phía sau.
“Lần trước anh đã nói rồi, sau này sẽ tin tưởng em vô điều kiện, làm sao anh có thể nghi ngờ em được.”
Bụng ngón tay của Sanh Ca khều cằm anh, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, xem như là phần thưởng.
Tự Niên ở hàng trước thỉnh thoảng bị nhét cho một mồm đầy thức cho chó từ kính chiếu hậu.
Anh ta rất khâm phục boss nhà mình có thể dùng cái miệng chứa đầy mật ngọt này để nói chuyện trước mặt cô Sanh Ca.
Rõ ràng là anh ta nhận được tin tình báo từ Thất Niên, nên đã nói trước sự việc với anh!
Tự Niên nâng mắt, vô thức lại liếc kính chiếu hậu một cái.
Thôi, đã quen rồi!
Hôn đi, dính nhau đi, tàn phá đi!
Kỷ Ngự Đình đã hoàn toàn phớt lờ Tự Niên ngồi ở ghế lái, dính vào lòng Sanh Ca như ở nơi không người, hơi nâng cánh tay phải lên, giống như rất yếu ớt mà nói: “Sanh Sanh, cánh tay mỏi quá, giúp anh bóp đi.”
Sanh Ca đưa đầu ngón tay ra, nghiêm túc giúp anh mát xa: “Có phải vì em nặng quá không? Anh bế em từ trên đó xuống lầu, cho đến khi ngồi vào xe mới thả em xuống, chắc là có hơi mệt.”
Kỷ Ngự Đình lắc đầu, mi tâm hơi nhíu lại.
Lời này chẳng khác nào đang nói thể lực của anh không được.
“Là một người đàn ông, ôm vợ sắp cưới của mình là điều nên làm, huống chi em ốm như vậy, anh bế lên cảm thấy nhẹ như bông gòn vậy, có lẽ là… trước khi ra khỏi cửa đã uống thuốc, với lại lâu rồi không ra khỏi nhà, có hơi lười biếng.”
Sanh Ca biết anh đang viện cớ, cũng không vạch trần, khẽ hôn lên trán anh: “Vậy anh ngủ trong lòng em một lúc đi, khi nào đến nơi, em gọi anh.”
“Được.”
Giọng của anh yếu ớt như từ trong xương phát ra, vùi mặt vào hõm cổ của cô, không kiêng nể gì mà hít mùi hương dễ chịu trên người cô, rất nhanh đã mệt mỏi mà thiếp đi.
Sanh Ca nhẹ nhàng ôm vai anh, bàn tay lúc có lúc không khẽ vỗ dỗ dành, nhưng mạch suy nghĩ lại trôi xa khi nhìn ra đèn đường không ngừng lùi về sau ở bên ngoài cửa sổ.
Thấy Kỷ Ngự Đình ngủ rồi, Tự Niên tự giác thả chậm tốc độ, lái xe ổn định hơn.
Hơn nửa tiếng sau.
Chiếc xe vững vàng dừng trong sân nhà họ Kỷ.
Bởi vì nhà họ Kỷ xây dựng theo phong cách cổ, tất cả xe chỉ có thể dừng trong bãi để xe riêng biệt, phải cất bước đi xuyên qua bức tường uốn cong, mới có thể đi vào Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Kỷ Ngự Đình ngủ rất sâu, bởi vì chứng suy thoái nên thể lực của anh đã không được như trước nữa.
Sanh Ca không đành lòng đánh thức anh, định nhẹ tay nhẹ chân bế anh về.
Vẻ mặt Tự Niên kinh ngạc, đưa tay qua: “Cô Sanh Ca, hay là để tôi?”
“Không cần đâu.”
Cô nói ít ý nhiều, vững vàng bế Kỷ Ngự Đình đã ngủ say vào trong lòng, quay người đi về phía Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Tự Niên ngây người tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, boss đây là… bị bế kiểu công chúa sao?
Trong lòng anh ta quả thực vô cùng kinh hãi!
Một người có vóc dáng một mét tám mươi tám như boss của anh ta rúc trong khuỷu tay thon gầy của Sanh Ca, rõ ràng là rất không bình thường, thế nhưng lại có cảm giác hài hoà một cách kỳ lạ.
Chóp mũi Tự Niên chua xót, cảm thấy vui thay cho boss mình từ tận đáy lòng.
Anh ta kìm nén nước mắt, chạy chậm theo.
Sanh Ca mang giày cao gót, huống chi Kỷ Ngự Đình nặng hơn cô rất nhiều, cô bế như vậy sẽ rất vất vả.
Hơn nữa còn phải xuyên qua vách tường uốn cong mới có thể vào đến Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Tự Niên tinh mắt để ý thấy trên trán Sanh Ca chảy từng giọt mồ hôi, giày cao gót vang lên tiếng lộp cộp, anh ta hơi đau lòng.
“Cô Sanh Ca, hay là đổi chỗ cho tôi đi?”
Sanh Ca không nói gì, vừa điều chỉnh hô hấp, vừa nhìn thẳng đi về phía trước.
Tự Niên vẫn đang ở bên cạnh nói: “Chứng suy thoái của boss không ảnh hưởng đến trọng lượng cơ thể, anh ấy… rất nặng đấy, cô còn bế tiếp, ngày mai cánh tay sẽ rất đau mỏi, hay là để tôi đi?”
Sanh Ca khẽ “suỵt” một tiếng, cúi đầu, nhìn Kỷ Ngự Đình đang ngủ ngon trong lòng mình, trong mắt tràn đầy sự đau lòng.
“Tôi tự mình thử một chút, mới có thể cảm nhận được hôm nay một người bị chứng suy thoái như anh ấy bế tôi từ nhà họ Phó ra, có bao nhiêu mệt mỏi.”
Tự Niên hơi ngẩn ra, trong lòng vô cùng rung động.
Sau một lúc xoắn xuýt ngắn ngủi, anh ta quyết đoán trực tiếp ra tay, nhận lấy Kỷ Ngự Đình từ tay Sanh Ca, vác anh lên trên vai.
“Anh?”
Tự Niên mỉm cười: “Boss xem cô còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, nếu ngày mai cánh tay của cô mà đau, anh ấy sẽ đau lòng, sẽ áy náy, vậy nên cô Sanh Ca, cô đừng giành với tôi nữa.”
Tự Niên cõng Kỷ Ngự Đình rất nhẹ nhàng, tốc độ đi cũng nhanh hơn Sanh Ca, cô chỉ đành ở phía sau cẩn thận đỡ lấy.
Cuối cùng sau khi đặt Kỷ Ngự Đình nằm lên giường trong phòng ngủ rồi, Tự Niên mới rời khỏi biệt thự.
Sanh Ca ngồi bên giường, xoa xoa cánh tay nhức mỏi.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Kỷ Ngự Đình, suy nghĩ lại trôi xa lần nữa.
Thời gian này, cô đã lén lút điều tra rất nhiều tài liệu liên quan.
Trước mắt, virus hoá sinh S404 là thuốc cấm không được bán trên thị trường, người hiểu về loại thuốc này đã ít lại còn ít hơn, càng đừng nói đến thuốc giải độc.
Thuốc mà Dịch Tử Minh kê, Kỷ Ngự Đình đã liên tục uống hơn nửa năm rồi, nhưng những loại thuốc đó chỉ là thuốc hỗ trợ, tác dụng rất nhẹ, càng đừng nói đến trị dứt căn bệnh của Kỷ Ngự Đình.
Có phải… cô nên suy nghĩ một chút cách của Ninh Thừa Húc không?
Nếu như… anh ta thật sự biết thì sao…
Trong lòng cô rất phức tạp, vô cùng rối rắm.
Trước mắt, đây là cách duy nhất rồi, cô chỉ có thể đánh cược, mạo hiểm thử một lần thôi!
Tối hôm đó, ở trên mạng, hot search của nhà họ Phó mãi không xuống.
Lộc Hoa còn cố tình đánh tiếng, khiến cho top mười hot search đều liên quan đến nhà họ Phó.
Phó Nghị Quốc cả đêm không ngủ, liên lạc với các giới truyền thông, muốn cưỡng chế hạ hot search xuống, kết quả đều không có tác dụng, đặc biệt là chuyện Lộc Hoa huỷ bỏ hôn ước và chuyện xấu của Phó Thần Dật, độ hot không những không xuống mà còn cao hơn!
Hai chuyện này còn kèm theo chữ “bùng nổ” được tô đỏ, những phần mềm liên quan bị đơ một lần, sức ảnh hưởng còn dữ dội hơn so với việc ngôi sao nào đó công khai yêu đương.
Sáng sớm ngày hôm sau, tin dữ của Tập đoàn Phó Thị theo đó mà truyền tới.
Kỷ Ngự Đình dẫn đầu cắt đứt tất cả quan hệ hợp tác trước đó với Phó Thị.
Bây giờ nhà họ Kỷ là gia tộc giàu có nhất Trung Quốc, Kỷ Ngự Đình lại là người nắm quyền nhà họ Kỷ, ngồi vững vị trí người giàu có nhất.
Anh chỉ cần nhúc nhích một cái, sức ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn.
Có anh dẫn đầu, không ít công ty và doanh nghiệp đều đồng loạt làm theo, lập tức cắt đứt quan hệ với Tập đoàn Phó Thị.
Chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu của Phó Thị đã rớt mười mấy phần trăm.
Hơn nữa còn có xu thế tiếp tục rớt giá.
Lần này nhà họ Phó bị Kỷ Ngự Đình và Lộc Hoa bắt tay nhau trả thù, khiến cho Phó Nghị Quốc trực tiếp tổn thất mấy chục tỷ chỉ trong một đêm.
Lúc này, trong vườn hoa nhà họ Phó.
Phó Thần Dật đã hoàn toàn tỉnh táo, lần đầu tiên bị cha mình treo lên cây đánh, roi da đánh đến cả người anh ta đều là vết máu.
Tiếng động vang rất lớn, từ xa đã nghe thấy vô cùng kinh người, theo đó là tiếng kêu đau của Phó Thần Dật, liên tiếp không ngừng.
“Bởi vì chỉ có anh biết, cho dù em uống say rồi cũng chỉ có mưu đồ với cơ thể của anh mà thôi.”
Dù sao, chuyện này cũng là do anh tự mình trải nghiệm qua mà!
Trong khách sạn không lâu trước kia, cô đã say bí tỉ rồi, thế mà khi đối diện với một người hoàn toàn xa lạ đang đeo mặt nạ quỷ là anh, vừa vào đã cho anh một trận nhừ đòn, còn muốn ra tay lấy cả mạng anh, quả thật là hung dữ đến không còn lời nào để nói.
Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn còn cảm thấy rùng mình, quả thực là một cơn ác mộng!
Nhưng mà sau đó, khi Sanh Ca gỡ mặt nạ của anh ra, tìm về lại cảm giác quen thuộc trước kia với anh, lần đầu tiên cô đối xử dịu dàng với anh như vậy.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Nhưng mà nếu như Sanh Ca mà biết, khi cô say rồi, đối với người không thân thiết sẽ giống như con sư tử xù lông, nhe nanh giơ vuốt muốn cắn người, có lẽ cô sẽ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Nhưng Kỷ Ngự Đình sẽ không nói cho cô biết đâu.
Anh bất lực gác đầu lên vai cô, cánh tay vòng qua eo cô từ phía sau.
“Lần trước anh đã nói rồi, sau này sẽ tin tưởng em vô điều kiện, làm sao anh có thể nghi ngờ em được.”
Bụng ngón tay của Sanh Ca khều cằm anh, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, xem như là phần thưởng.
Tự Niên ở hàng trước thỉnh thoảng bị nhét cho một mồm đầy thức cho chó từ kính chiếu hậu.
Anh ta rất khâm phục boss nhà mình có thể dùng cái miệng chứa đầy mật ngọt này để nói chuyện trước mặt cô Sanh Ca.
Rõ ràng là anh ta nhận được tin tình báo từ Thất Niên, nên đã nói trước sự việc với anh!
Tự Niên nâng mắt, vô thức lại liếc kính chiếu hậu một cái.
Thôi, đã quen rồi!
Hôn đi, dính nhau đi, tàn phá đi!
Kỷ Ngự Đình đã hoàn toàn phớt lờ Tự Niên ngồi ở ghế lái, dính vào lòng Sanh Ca như ở nơi không người, hơi nâng cánh tay phải lên, giống như rất yếu ớt mà nói: “Sanh Sanh, cánh tay mỏi quá, giúp anh bóp đi.”
Sanh Ca đưa đầu ngón tay ra, nghiêm túc giúp anh mát xa: “Có phải vì em nặng quá không? Anh bế em từ trên đó xuống lầu, cho đến khi ngồi vào xe mới thả em xuống, chắc là có hơi mệt.”
Kỷ Ngự Đình lắc đầu, mi tâm hơi nhíu lại.
Lời này chẳng khác nào đang nói thể lực của anh không được.
“Là một người đàn ông, ôm vợ sắp cưới của mình là điều nên làm, huống chi em ốm như vậy, anh bế lên cảm thấy nhẹ như bông gòn vậy, có lẽ là… trước khi ra khỏi cửa đã uống thuốc, với lại lâu rồi không ra khỏi nhà, có hơi lười biếng.”
Sanh Ca biết anh đang viện cớ, cũng không vạch trần, khẽ hôn lên trán anh: “Vậy anh ngủ trong lòng em một lúc đi, khi nào đến nơi, em gọi anh.”
“Được.”
Giọng của anh yếu ớt như từ trong xương phát ra, vùi mặt vào hõm cổ của cô, không kiêng nể gì mà hít mùi hương dễ chịu trên người cô, rất nhanh đã mệt mỏi mà thiếp đi.
Sanh Ca nhẹ nhàng ôm vai anh, bàn tay lúc có lúc không khẽ vỗ dỗ dành, nhưng mạch suy nghĩ lại trôi xa khi nhìn ra đèn đường không ngừng lùi về sau ở bên ngoài cửa sổ.
Thấy Kỷ Ngự Đình ngủ rồi, Tự Niên tự giác thả chậm tốc độ, lái xe ổn định hơn.
Hơn nửa tiếng sau.
Chiếc xe vững vàng dừng trong sân nhà họ Kỷ.
Bởi vì nhà họ Kỷ xây dựng theo phong cách cổ, tất cả xe chỉ có thể dừng trong bãi để xe riêng biệt, phải cất bước đi xuyên qua bức tường uốn cong, mới có thể đi vào Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Kỷ Ngự Đình ngủ rất sâu, bởi vì chứng suy thoái nên thể lực của anh đã không được như trước nữa.
Sanh Ca không đành lòng đánh thức anh, định nhẹ tay nhẹ chân bế anh về.
Vẻ mặt Tự Niên kinh ngạc, đưa tay qua: “Cô Sanh Ca, hay là để tôi?”
“Không cần đâu.”
Cô nói ít ý nhiều, vững vàng bế Kỷ Ngự Đình đã ngủ say vào trong lòng, quay người đi về phía Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Tự Niên ngây người tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, boss đây là… bị bế kiểu công chúa sao?
Trong lòng anh ta quả thực vô cùng kinh hãi!
Một người có vóc dáng một mét tám mươi tám như boss của anh ta rúc trong khuỷu tay thon gầy của Sanh Ca, rõ ràng là rất không bình thường, thế nhưng lại có cảm giác hài hoà một cách kỳ lạ.
Chóp mũi Tự Niên chua xót, cảm thấy vui thay cho boss mình từ tận đáy lòng.
Anh ta kìm nén nước mắt, chạy chậm theo.
Sanh Ca mang giày cao gót, huống chi Kỷ Ngự Đình nặng hơn cô rất nhiều, cô bế như vậy sẽ rất vất vả.
Hơn nữa còn phải xuyên qua vách tường uốn cong mới có thể vào đến Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Tự Niên tinh mắt để ý thấy trên trán Sanh Ca chảy từng giọt mồ hôi, giày cao gót vang lên tiếng lộp cộp, anh ta hơi đau lòng.
“Cô Sanh Ca, hay là đổi chỗ cho tôi đi?”
Sanh Ca không nói gì, vừa điều chỉnh hô hấp, vừa nhìn thẳng đi về phía trước.
Tự Niên vẫn đang ở bên cạnh nói: “Chứng suy thoái của boss không ảnh hưởng đến trọng lượng cơ thể, anh ấy… rất nặng đấy, cô còn bế tiếp, ngày mai cánh tay sẽ rất đau mỏi, hay là để tôi đi?”
Sanh Ca khẽ “suỵt” một tiếng, cúi đầu, nhìn Kỷ Ngự Đình đang ngủ ngon trong lòng mình, trong mắt tràn đầy sự đau lòng.
“Tôi tự mình thử một chút, mới có thể cảm nhận được hôm nay một người bị chứng suy thoái như anh ấy bế tôi từ nhà họ Phó ra, có bao nhiêu mệt mỏi.”
Tự Niên hơi ngẩn ra, trong lòng vô cùng rung động.
Sau một lúc xoắn xuýt ngắn ngủi, anh ta quyết đoán trực tiếp ra tay, nhận lấy Kỷ Ngự Đình từ tay Sanh Ca, vác anh lên trên vai.
“Anh?”
Tự Niên mỉm cười: “Boss xem cô còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, nếu ngày mai cánh tay của cô mà đau, anh ấy sẽ đau lòng, sẽ áy náy, vậy nên cô Sanh Ca, cô đừng giành với tôi nữa.”
Tự Niên cõng Kỷ Ngự Đình rất nhẹ nhàng, tốc độ đi cũng nhanh hơn Sanh Ca, cô chỉ đành ở phía sau cẩn thận đỡ lấy.
Cuối cùng sau khi đặt Kỷ Ngự Đình nằm lên giường trong phòng ngủ rồi, Tự Niên mới rời khỏi biệt thự.
Sanh Ca ngồi bên giường, xoa xoa cánh tay nhức mỏi.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Kỷ Ngự Đình, suy nghĩ lại trôi xa lần nữa.
Thời gian này, cô đã lén lút điều tra rất nhiều tài liệu liên quan.
Trước mắt, virus hoá sinh S404 là thuốc cấm không được bán trên thị trường, người hiểu về loại thuốc này đã ít lại còn ít hơn, càng đừng nói đến thuốc giải độc.
Thuốc mà Dịch Tử Minh kê, Kỷ Ngự Đình đã liên tục uống hơn nửa năm rồi, nhưng những loại thuốc đó chỉ là thuốc hỗ trợ, tác dụng rất nhẹ, càng đừng nói đến trị dứt căn bệnh của Kỷ Ngự Đình.
Có phải… cô nên suy nghĩ một chút cách của Ninh Thừa Húc không?
Nếu như… anh ta thật sự biết thì sao…
Trong lòng cô rất phức tạp, vô cùng rối rắm.
Trước mắt, đây là cách duy nhất rồi, cô chỉ có thể đánh cược, mạo hiểm thử một lần thôi!
Tối hôm đó, ở trên mạng, hot search của nhà họ Phó mãi không xuống.
Lộc Hoa còn cố tình đánh tiếng, khiến cho top mười hot search đều liên quan đến nhà họ Phó.
Phó Nghị Quốc cả đêm không ngủ, liên lạc với các giới truyền thông, muốn cưỡng chế hạ hot search xuống, kết quả đều không có tác dụng, đặc biệt là chuyện Lộc Hoa huỷ bỏ hôn ước và chuyện xấu của Phó Thần Dật, độ hot không những không xuống mà còn cao hơn!
Hai chuyện này còn kèm theo chữ “bùng nổ” được tô đỏ, những phần mềm liên quan bị đơ một lần, sức ảnh hưởng còn dữ dội hơn so với việc ngôi sao nào đó công khai yêu đương.
Sáng sớm ngày hôm sau, tin dữ của Tập đoàn Phó Thị theo đó mà truyền tới.
Kỷ Ngự Đình dẫn đầu cắt đứt tất cả quan hệ hợp tác trước đó với Phó Thị.
Bây giờ nhà họ Kỷ là gia tộc giàu có nhất Trung Quốc, Kỷ Ngự Đình lại là người nắm quyền nhà họ Kỷ, ngồi vững vị trí người giàu có nhất.
Anh chỉ cần nhúc nhích một cái, sức ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn.
Có anh dẫn đầu, không ít công ty và doanh nghiệp đều đồng loạt làm theo, lập tức cắt đứt quan hệ với Tập đoàn Phó Thị.
Chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu của Phó Thị đã rớt mười mấy phần trăm.
Hơn nữa còn có xu thế tiếp tục rớt giá.
Lần này nhà họ Phó bị Kỷ Ngự Đình và Lộc Hoa bắt tay nhau trả thù, khiến cho Phó Nghị Quốc trực tiếp tổn thất mấy chục tỷ chỉ trong một đêm.
Lúc này, trong vườn hoa nhà họ Phó.
Phó Thần Dật đã hoàn toàn tỉnh táo, lần đầu tiên bị cha mình treo lên cây đánh, roi da đánh đến cả người anh ta đều là vết máu.
Tiếng động vang rất lớn, từ xa đã nghe thấy vô cùng kinh người, theo đó là tiếng kêu đau của Phó Thần Dật, liên tiếp không ngừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook