Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ
Chương 270: Cậu Ngự bị trêu ghẹo rồi, ấm ức quá

Em sẽ ở bên anh, thương anh.

Em cũng sẽ học cách cưng chiều anh, bảo vệ anh.

Chất giọng dịu dàng và êm tai của cô rót vào tai Kỷ Ngự Đình, không ngừng vọng lại trong đầu anh.

Trước mắt là gương mặt xinh đẹp như ánh dương rạng rỡ của cô.

Trái tim tăm tối và đau đớn của anh như thể được bao bọc trong vầng sáng ấm áp, hòa tan tất thảy sự băng giá trong anh.

Cổ họng anh nghẹn lại, tay phải bất giác muốn vuốt ve gương mặt mềm mại của cô.

Nhưng bàn tay này vẫn đang đeo găng tay, hơn nữa còn vừa chạm vào Nhã Ca.

Nghĩ đến đây, anh âm thầm thu tay về, bàn tay đặt bên đùi còn lại bất giác nắm chặt.

Ninh Thừa Húc nói đúng.

Sanh Ca là người thẳng thắn, đối mặt với kẻ địch, cô giống như vầng thái dương gay gắt, không thể chạm vào, nếu không thì sẽ bị ngọn lửa của cô khiến cho mình đầy thương tích.

Nhưng đối với người thân và người yêu, cô lại giống như một chú mèo con mềm mại, khiến bạn yêu thương không nỡ buông tay, muốn ngừng mà không được.

Cô tươi tắn, cô rực rỡ, cô ngập tràn sức sống ngoan cường.

Vốn tưởng rằng có thể ức chế virus trong cơ thể anh một cách dễ dàng, rồi anh có thể bên cô dài lâu.

Nào ngờ, hiện tại virus lan rộng, những điều trước kia đều biến thành ước ao xa vời.

Bây giờ anh chỉ là một kẻ sắp chết, cơ thể tàn tạ, căn bản không xứng với Sanh Ca.

Là anh đã khiến cô lỡ làng…

“Anh Ngự?”

Thấy anh thất thần, Sanh Ca khẽ gọi anh.

Kỷ Ngự Đình hoàn hồn, buông lỏng hai tay một chút, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không bị thương, không tin thì cô có thể kiểm tra xem.”

“Em không tin, sắc mặt anh rất tệ, anh không lừa được em đâu. Em muốn chính miệng anh nói với em, rốt cuộc anh bị làm sao? Còn nữa, lúc em đi vào, anh với Nhã Ca rốt cuộc đang làm gì? Tại sao em cứ cảm thấy anh đang muốn chọc tức em…”

“Hình như tôi rất thích cô ta.”

Cô còn chưa nói xong, Kỷ Ngự Đình đã lạnh nhạt cắt ngang lời cô.

“Anh nói gì?”

Sanh Ca sửng sốt, rút hai bàn tay đang đặt trên chân anh về. Cô đứng dậy, lùi về sau một bước, nhìn anh như kẻ xa lạ.

Kỷ Ngự Đình nhìn màn mưa ngoài ô cửa, giọng lạnh tanh: “Cô ta vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, tính cách cũng dịu dàng và nũng nịu, nhìn là thấy yêu. Không một gã đàn ông nào có thể từ chối kiểu con gái như vậy. Thế nên cô nghĩ vừa nãy tôi đang làm gì với cô ta?”

Sanh Ca liên tục lùi về sau mấy bước, đôi mắt trong trẻo càng lúc càng ảm đạm.

“Anh chê em rồi?”

Kỷ Ngự Đình cười trào phúng, đáy mắt lạnh buốt: “So với cô ta, cô kiêu căng, mạnh mẽ, lại còn tàn nhẫn. Ngày xưa tôi theo đuổi cô lâu như vậy, bây giờ tôi mệt rồi, muốn đổi khẩu vị.”



Sanh Ca nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của anh, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại: “Kỷ Ngự Đình, anh thay đổi rồi…”

“Đàn ông luôn đam mê kích thích, thích theo đuổi cảm giác mới mẻ. Không phải tôi đã thay đổi, mà là tôi vốn không phải hạng đàn ông tốt đẹp gì. Lộc Sanh Ca, bây giờ cô đã thấy rõ con người tôi, có thể biến đi rồi đấy.”

Người đàn ông nói xong mấy chữ chứa đầy ác ý cuối cùng, bầu không khí im phăng phắc suốt mấy phút.

Sanh Ca đứng yên không nhúc nhích.

Kỷ Ngự Đình vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt lạnh lùng không có một chút níu giữ hay lưu luyến, chỉ có sự xa cách và hờ hững vô tận.

Tuy nhiên, trong bầu không khí ngưng đọng ấy, một tiếng cười nhẹ bỗng vang lên.

Kỷ Ngự Đình ngờ vực quay đầu, trông thấy Sanh Ca chẳng những không tức giận mà còn đang cười?

Đôi mắt như sao không mảy may giận dữ.

Lòng anh giật đánh thót, cố gắng giữ vững khí thế lạnh lùng, nhìn cô đầy hung ác.

“Buồn cười lắm à?”

Sanh Ca đi đến trước mặt anh, hai tay nắm lấy hai tay vịn trên ghế làm việc của anh. Cô cúi người xuống, đôi môi đỏ bất ngờ hôn bẹp một cái lên trán anh.

Trán anh bị in dấu hôn đỏ thắm, màu sắc tươi tắn cực kỳ nổi bật.

“Cô!”

Kỷ Ngự Đình ngước mắt, giận dữ nhìn cô chòng chọc: “Cô không hiểu tiếng người à?”

Sanh Ca vẫn đang cười, còn cười cực kỳ suồng sã, như thể đã nhìn thấu trò hề của anh từ lâu.

“Kỷ Ngự Đình, anh nói hay lắm, suýt nữa là em tin rồi. Nhưng mà…”. Truyện hay? Tìm ngay trang chính # trùmt ruyện.VN #

Cô kéo dài âm cuối, hàng mi cong vút dịch xuống, đưa mắt nhìn bàn tay đang để ở hai bên đùi của anh, cất giọng chế nhạo: “Diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn, lần sau lúc nói dối anh nhớ chú ý là đừng nắm tay chặt như thế nhé!”

Kỷ Ngự Đình giật mình, vô thức giấu tay ra sau lưng, lông mi run rẩy không ngừng.

Bị vạch trần ngay tại chỗ, anh gần như mất hết mặt mũi!

Anh chỉ có thể sầm mặt, giả vờ bình tĩnh.

Nhưng Sanh Ca rất xấu xa, cô cứ phải phá vỡ hết các phòng tuyến của anh mới chịu.

Cô khẽ nâng cằm anh lên, ngón út thon dài trắng trợn vuốt ve và trêu chọc, vẽ vòng vòng trên cằm anh.

“Kỷ Ngự Đình, anh xem thường em quá đấy, anh nghĩ Lộc Sanh Ca em dễ bị lừa thế à?”

“Đúng là tối hôm qua em rất tức giận, không nhìn thấu màn giấu giếm của anh ngay lập tức. Nhưng hôm nay em rất tỉnh táo. Trong mắt em, mỗi một câu nói hay một động tác nhỏ của anh đều toàn là sơ hở.”

“Anh đã vì em mà đánh cược tính mạng mấy lần. Tình yêu anh dành cho em có muốn giấu cũng không giấu được. Anh nghĩ em sẽ tin anh thay lòng đổi dạ, thích cái cô ả Nhã Ca gì đó nhanh thế ư?”

“Anh cố ý diễn kịch trước mặt em để chọc tức em đúng không? Đến nước này rồi mà anh vẫn không định nói thật?”

“Hửm?”



Âm cuối mềm mại dễ nghe đến lạ, có khả năng mê hoặc lòng người.

Kỷ Ngự Đình tránh khỏi ngón tay vẽ vòng vòng trên cằm mình của cô, hàng mi rung rung: “Những lời vừa nãy đều là sự thật. Tại cô nghĩ về tôi quá tốt, nên mới cho rằng…”

Moa…

Anh còn chưa dứt lời, Sanh Ca đã cúi người lần nữa, hôn một cái lên má trái của anh.

Đóng dấu, in xuống dấu hôn thuộc về cô.

“Cô!”

Kỷ Ngự Đình trừng cô bằng ánh mắt giận dữ.

“Anh Ngự giận lắm phải không?”

Ngón tay cô tiếp tục vẽ vòng tròn trên cằm Kỷ Ngự Đình, ánh mắt như hồ ly chứa ý cười gian xảo.

“Chậc chậc, chút toan tính cỏn con trong lòng anh bị em vạch trần rồi, anh rất bực bội phải không? Nhưng anh có thể làm gì đây? Em thích nhìn dáng vẻ tức giận mà lại không làm gì được em của anh đấy. Sảng khoái quá!”

Kỷ Ngự Đình mím đôi môi mỏng, hơi nheo mắt, phóng ra ánh sáng nguy hiểm: “Lộc Sanh Ca, đừng ép tôi ra tay với cô!”

“Anh Ngự muốn đánh em ư? Em sợ quá à!”

Âm thanh mềm mại vô cùng thiếu đòn.

Miệng cô nói sợ, nhưng ý cười nơi khóe môi đã sắp cong thành vầng trăng non: “Có phải trước kia chúng ta chưa đánh nhau bao giờ đâu, có giỏi thì đánh nhau với em lần nữa đi, để em xem thể lực của anh bây giờ có thắng nổi em không.”

Kỷ Ngự Đình có phần chột dạ.

Cơ thể anh đang suy yếu dần, cộng thêm cơn đau thắt ngực phát tác tối ngày hôm kia, vả lại tối hôm qua cũng không nghỉ ngơi được.

Nếu phải đánh nhau, anh thật sự không thắng nổi Sanh Ca…

“Đàn ông tử tế không đánh nhau với phụ nữ, tôi không đánh phụ nữ!”

Ánh mắt anh hung dữ, giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần kiêu ngạo.

Sanh Ca phì cười, lấy son trong túi ra, nhanh chóng tô môi thật đậm, ánh mắt trêu ghẹo.

“Thế thì anh bịa chuyện tiếp đi, anh bịa một câu em đóng dấu lên mặt anh một cái, để em xem sẽ đóng được bao nhiêu cái dấu nào?”

“Lộc Sanh Ca, cô nói lý chút đi!”

Anh vừa dứt lời, Sanh Ca nhanh chóng in lên má và cằm anh mấy dấu hôn.

Dấu hôn đầy mặt, cực kỳ lòe loẹt.

Sanh Ca cười tít mắt, cất giọng ngọt ngào: “Tiếp tục đi, đợi đến khi nào anh không bịa đặt linh tinh nữa, định nói sự thật, em sẽ nói lý với anh.”

Kỷ Ngự Đình hết đường phản bác, bụng tức anh ách, tại anh đã đánh giá thấp sự tinh ranh của Sanh Ca rồi.

Không chỉ bị cô nhìn thấu, mà còn bị cô trêu ghẹo!

Nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại vẫn không có biện pháp nào với cô như vậy cả!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương