Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ
-
Chương 265: Cậu Ngự bệnh tình nguy kịch
Phó Âm kinh hãi ngã về phía sau, Vương Hưng Cường nhanh chóng đỡ lấy cô ta.
Cô ta nước mắt lưng tròng không cam lòng nói: “Rốt cuộc con khốn này có gì tốt? Cho dù là ngoại hình hay gia cảnh học thức cô ta có chỗ nào hơn em chứ? Chỉ có em với anh mới là môn đăng hộ đối!”
“Phó Âm, cho dù phụ nữ trên thế giới này đều chết hết thì tôi cũng sẽ không cưới cô!”
Ánh mắt Lộc Hoa lạnh lùng anh ấy nhìn cô ta với sự chán ghét: “Nghe rõ chưa? Bây giờ thì dẫn người của cô cút đi! Đừng có làm bẩn biệt thự của tôi!”
Khuôn mặt Phó Âm đầy nước mắt, cô ta trừng mắt tức giận nhìn Sanh Ca và Chu Tiểu Tinh.
“Lộc Hoa, anh vì con khốn họ Chu này đòi từ hôn với em? Em sẽ khiến anh phải hối hận!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ ủ rũ nói một câu rồi dẫn người rời đi.
Đợi Phó Âm đi rồi Sanh ca mới đến gần Lộc Hoa rồi không thể tin nổi đi hỏi anh ấy: “Anh ba, lúc nãy anh thừa nhận rồi? Anh thực sự thích Tiểu Thanh?”
Tin này quá đột ngột Sanh Ca từ từ suy luận: “Vậy chẳng phải em đang tự đào hố chôn mình sao? Sau này bạn thân sẽ thành chị dâu? Đúng là một kịch bản kỳ lạ! Anh ba anh không thể phá hỏng kế hoạch của người khác như vậy!”
Lộc Hoa không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói: “Nhóc con, không còn sớm nữa em đi làm trước đi anh có chuyện muốn nói riêng với cô Chu.”
“Vâng.”
Sanh Ca nhìn Chu Tiểu Tinh, người này thì vẫn đang bối rối và lúng túng.
Khi phòng khách chỉ còn Lộc Hoa và Chu Tiểu Tinh Lộc Hoa đóng của đôi chân dài của anh ngồi xuống sô pha, ánh mắt sâu thẳm.
“Cô Chu, mời ngồi.”
“À vâng.”
Chu Tiểu Tinh cứng ngắc ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh cách anh rất xa.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng nên Lộc Hoa mở ngăn kéo, lấy ra một điếu xì gà, châm lửa rồi hút.
Trong làn khói thuốc lơ lửng giọng nói trầ thấp của anh ấy trở nên trầm tính và sâu sắc hơn.
“Mong cô Chu đừng quá để ý đến chuyện lúc nãy, tôi chỉ muốn bàn bạc hợp tác với cô Chu mà thôi.”
Chu Tiểu Tinh có chút bối rối: “Hợp tác gì?”
“Tin rằng cô Chu cũng nhìn ra, tôi không thích Phó Âm vì vậy tôi muốn để cô Chu giả làm người yêu của tôi, giúp tôi hủy bỏ hôn ước với nhà họ Phó và điều kiện hợp tác đó là tôi sẽ giúp cô đứng vững trong giới giải trí và trở thành ảnh hậu, giúp cô kéo Từ Ôn xuống, thậm chí cô muốn tự mình xử lý tên tra nam này thì tôi cũng sẽ giao hắn đến trước mặt cô.”
Chu Tiểu Tinh không nói gì.
Lộc Hoa nói tiếp: “Phía em gái tôi chắc cũng đã hiwas hẹn với cô rất nhiều lợi ích nhưng tôi biết cô không phải là người thích nợ ân tình của người khác, nhóc con trước giờ luôn giúp đỡ cô, trong lòng cô thấy rất áy náy. Hơn nữa chỉ là quan hệ hợp tác, chúng ta cùng có lợi, chẳng ai nợ ai.”
Nghe anh ấy nói nhiều như vậy chu tiểu Tinh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
Lộc Hoa thấy kì lạ: “Sao vậy?”
Chu Tiểu Tinh cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy may mà anh Lộc không phải thực sự thích tôi mà chỉ muốn mượn đó để hợp tác với tôi, trong lòng tôi thấy thoải mái hơn nhiều.”
Nếu không cô ấy sẽ có cảm giác tội lỗi khi bản thân xen vào chuyện tình cảm của người khác, cảm thấy bản thân mình là tội nhân.
Lộc Hoa không có biểu cảm gì: “Nghe cô Chu nói vậy tức là đồng ý rồi?”
Chu Tiểu Tinh gật đầu, ánh mắt kiên định: “Đúng, tôi rất vinh hạnh khi được hợp tác với anh Lộc.”
“Được, tôi sẽ bảo Hoa Vân nhanh chóng sắp xếp luật sư soạn thảo thỏa thuận, cụ thể nên làm thế nào thì đến lúc đó cô Chu chỉ cần phối hợp với tôi là được.”
“Vâng anh Lộc.”
Trên đường ngồi xe xuống núi Phó Âm càng nghĩ càng tức, tức tới nỗi muốn nổ tung lên được.
“Con khốn! Đều là một đám khốn kiếp!”
Vương Hưng Cường khuyên nhủ: “Cô chủ bình tĩnh chút, chuyện này chúng ta cứ trở về rồi từ từ nghĩ cách, cô và cậu ba Lộc là cuộc hôn nhân thương mại, cho dù cậu ấy thực sự muốn hủy hôn thì phải thông qua Lộc Thiệu Nguyên, không dễ gì hủy hôn đâu.”
Phó Âm véo mạnh vào lòng bàn tay, cả người giống như muốn phát điên lên vậy.
“Chỉ cần tôi còn sống thì anh ấy sẽ không bao giờ hủy hôn được đâu! Nhưng chuyện hôm nay đúng là bực mình, tôi nhất định phải nghĩ cách dạy cho anh ấy một bài học! Đẻ anh ấy biết tôi không có dễ bắt nạt như vậy đâu!”
Cô ta nhìn ngọn núi An Ninh đang xa dần bên ngoài cửa kính, ánh mắt trở nên thâm độc.
“Còn về Chu Tiểu Tinh, nhất định phải chết! Còn có Lộc Sanh Ca nữa, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tìm cơ hội cùng giải quyết luôn đi! Lộc Hoa nói phụ nữ trên đời có chết hết cũng không cưới tôi, vậy thì tôi sẽ giết chết tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh ấy! Xem anh ấy còn có thể cưới ai! Để anh ta độc thân cả đời!”
Vương Hưng Cường bị sự ác độc trong đôi mắt cô ta dọa sợ không dám nói câu nào.
Một ngày sau.
Ở vùng rừng núi biên giới nước Hoa.
Một nhóm người trên mặt bôi đầy màu để ngụy trang, mặc đồ ngụy trang, khuôn mặt tuấn tú hơn người của Kỷ Ngự Đình được giấu kĩ dưới lớp ngụy trang.
Anh nhận được một tin báo chuẩn xác rằng có hai nhóm người sẽ thực hiện giao dịch ngầm tại hồ Tâm Đình khoảng năm trăm mét vào ngày hôm nay.
Bọn họ ôm cây đợi thỏ và đã núp ở đó mười hai tiếng đồng hồ.
Chờ thêm một lúc nữa.
Tự Niên với khuôn mặt bôi thuốc màu xanh tương đồng đang cúi xuống rồi nhanh chóng lao tới.
“Boss, người đã xuất hiện rồi, muộn mất là mười phút nữa sẽ đến hồ Tâm Đình.”
Vẻ mặt Kỷ Ngự Đình nghiêm nghị: “Được, thông báo cho cho nhân viên giám sát vào chỗ, thông báo cho các tay súng bắn tỉa vào vị trí, một khi tiến hành giao dịch hoặc tình huống đặc biệt thì có thể nổ súng để cảnh cáo nhưng không được làm hại đến mạng người, bắt sống về để thẩm vấn.”
“Vâng.”
Kỷ Ngự Đình định đổi tư thế ẩn nấp nhưng vừa đứng lên thì chân không còn sức lực, cả người như hư vô, anh ngã lên người Tự Niên.
“Boss?”
Các đàn em đều giơ tay ra đỡ anh theo phản xạ.
Tự Niên nghe thấy động tính bèn quay đầu lại đỡ cánh tay anh: “Boss, anh sao vậy? Trạng thái có vẻ không ổn?”
Kỷ Ngự Đình hít thở nói: “Không sao, chắc là ngồi lâu quá nên thiếu máu.”
“Sao có thể!|”
Bọn họ đều được huấn luyện đặc biệt với tư thế trốn chuyên nghiệp thì cho dù là một ngày một đêm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tự Niên kiểm tra mạch cổ tay của anh thì phát hiện mặc dù mạch của anh bình thường nhưng nhiệt độ cơ thể rất lạnh.
“Boss, có phải virus lại lây lan rồi không? Chúng ta quay về phòng thí nghiệm tìm bác sĩ Y làm xét nghiệm thử xem?”
Kỷ Ngự Đình mím khóe môi khô khốc: “Không cần đâu, chuyện chính đang gấp giải quyết chuyện trước mắt đã rồi những vấn đề khác để sau nói.”
“Vâng.”
Mười phút sau.
Hai nhóm người thong thả đi đến hồ Tâm Đình, trên tay cầm một cái hộp đen, cái dùng để giao dịch, căn phòng nhỏ được bao quanh bởi mấy tên vệ sĩ đeo kính râm Kỷ Ngự niên dùng ốm nhòm quan sát tình hình rồi dẫn mọi người áo sát hơn để thu hẹp phạm vi.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên, khiến lũ chim trong rừng hoảng sợ bay đi.
Một trong số mấy vệ sĩ đứng cạnh ăn phòng bị đánh gục tại chỗ, ngã xuống đất, những người đang chuẩn bị giao dịch trong căn phòng nhanh chóng phòng bị.
Tư Niên hơi giật mình: “Có người đã nổ súng trước?”
Kỷ Ngự Đình lạnh lùng nheo mắt lại rồi nhìn chuẩn xác về bên trái rừng núi.
“Tiếng động ở hướng chín giờ ngoài phạm vi năm trăm mét, lập tức cho một đội đi bắt, phải còn sống.”
Tiếng súng này đã để lộ ví trí của bọn họ, nhóm Kỷ Ngự Đình đã rất gần hồ Tâm Đình rồi nên chỉ đành bất chấp.
Người ở hai bên nhanh chóng nổ súng.
Tia lửa bắn lên khắp nơi, trận chiến vô cùng hỗn loạn.
Tiếng súng nổ chói tai.
Kỷ Ngự Đình đột nhiên thấy ù tai, đau đầu như muốn nứt ra, toàn thân mềm nhũn đến mức ngón tay không bóp nổi cò súng.
Tầm nhìn của anh ngày càng mờ đi cố gắng điều chỉnh nhịp thở cũng không thể làm mất đi cảm giác chóng mặt.
Cuối cùng cả người hoàn toàn rơi vào trong bóng tối...
“Boss!”
Tận mắt nhìn thấy Kỷ Ngự Đình ngã xuống bên cạnh mình Tự Niên muốn phát điên!
Cô ta nước mắt lưng tròng không cam lòng nói: “Rốt cuộc con khốn này có gì tốt? Cho dù là ngoại hình hay gia cảnh học thức cô ta có chỗ nào hơn em chứ? Chỉ có em với anh mới là môn đăng hộ đối!”
“Phó Âm, cho dù phụ nữ trên thế giới này đều chết hết thì tôi cũng sẽ không cưới cô!”
Ánh mắt Lộc Hoa lạnh lùng anh ấy nhìn cô ta với sự chán ghét: “Nghe rõ chưa? Bây giờ thì dẫn người của cô cút đi! Đừng có làm bẩn biệt thự của tôi!”
Khuôn mặt Phó Âm đầy nước mắt, cô ta trừng mắt tức giận nhìn Sanh Ca và Chu Tiểu Tinh.
“Lộc Hoa, anh vì con khốn họ Chu này đòi từ hôn với em? Em sẽ khiến anh phải hối hận!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ ủ rũ nói một câu rồi dẫn người rời đi.
Đợi Phó Âm đi rồi Sanh ca mới đến gần Lộc Hoa rồi không thể tin nổi đi hỏi anh ấy: “Anh ba, lúc nãy anh thừa nhận rồi? Anh thực sự thích Tiểu Thanh?”
Tin này quá đột ngột Sanh Ca từ từ suy luận: “Vậy chẳng phải em đang tự đào hố chôn mình sao? Sau này bạn thân sẽ thành chị dâu? Đúng là một kịch bản kỳ lạ! Anh ba anh không thể phá hỏng kế hoạch của người khác như vậy!”
Lộc Hoa không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói: “Nhóc con, không còn sớm nữa em đi làm trước đi anh có chuyện muốn nói riêng với cô Chu.”
“Vâng.”
Sanh Ca nhìn Chu Tiểu Tinh, người này thì vẫn đang bối rối và lúng túng.
Khi phòng khách chỉ còn Lộc Hoa và Chu Tiểu Tinh Lộc Hoa đóng của đôi chân dài của anh ngồi xuống sô pha, ánh mắt sâu thẳm.
“Cô Chu, mời ngồi.”
“À vâng.”
Chu Tiểu Tinh cứng ngắc ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh cách anh rất xa.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng nên Lộc Hoa mở ngăn kéo, lấy ra một điếu xì gà, châm lửa rồi hút.
Trong làn khói thuốc lơ lửng giọng nói trầ thấp của anh ấy trở nên trầm tính và sâu sắc hơn.
“Mong cô Chu đừng quá để ý đến chuyện lúc nãy, tôi chỉ muốn bàn bạc hợp tác với cô Chu mà thôi.”
Chu Tiểu Tinh có chút bối rối: “Hợp tác gì?”
“Tin rằng cô Chu cũng nhìn ra, tôi không thích Phó Âm vì vậy tôi muốn để cô Chu giả làm người yêu của tôi, giúp tôi hủy bỏ hôn ước với nhà họ Phó và điều kiện hợp tác đó là tôi sẽ giúp cô đứng vững trong giới giải trí và trở thành ảnh hậu, giúp cô kéo Từ Ôn xuống, thậm chí cô muốn tự mình xử lý tên tra nam này thì tôi cũng sẽ giao hắn đến trước mặt cô.”
Chu Tiểu Tinh không nói gì.
Lộc Hoa nói tiếp: “Phía em gái tôi chắc cũng đã hiwas hẹn với cô rất nhiều lợi ích nhưng tôi biết cô không phải là người thích nợ ân tình của người khác, nhóc con trước giờ luôn giúp đỡ cô, trong lòng cô thấy rất áy náy. Hơn nữa chỉ là quan hệ hợp tác, chúng ta cùng có lợi, chẳng ai nợ ai.”
Nghe anh ấy nói nhiều như vậy chu tiểu Tinh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
Lộc Hoa thấy kì lạ: “Sao vậy?”
Chu Tiểu Tinh cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy may mà anh Lộc không phải thực sự thích tôi mà chỉ muốn mượn đó để hợp tác với tôi, trong lòng tôi thấy thoải mái hơn nhiều.”
Nếu không cô ấy sẽ có cảm giác tội lỗi khi bản thân xen vào chuyện tình cảm của người khác, cảm thấy bản thân mình là tội nhân.
Lộc Hoa không có biểu cảm gì: “Nghe cô Chu nói vậy tức là đồng ý rồi?”
Chu Tiểu Tinh gật đầu, ánh mắt kiên định: “Đúng, tôi rất vinh hạnh khi được hợp tác với anh Lộc.”
“Được, tôi sẽ bảo Hoa Vân nhanh chóng sắp xếp luật sư soạn thảo thỏa thuận, cụ thể nên làm thế nào thì đến lúc đó cô Chu chỉ cần phối hợp với tôi là được.”
“Vâng anh Lộc.”
Trên đường ngồi xe xuống núi Phó Âm càng nghĩ càng tức, tức tới nỗi muốn nổ tung lên được.
“Con khốn! Đều là một đám khốn kiếp!”
Vương Hưng Cường khuyên nhủ: “Cô chủ bình tĩnh chút, chuyện này chúng ta cứ trở về rồi từ từ nghĩ cách, cô và cậu ba Lộc là cuộc hôn nhân thương mại, cho dù cậu ấy thực sự muốn hủy hôn thì phải thông qua Lộc Thiệu Nguyên, không dễ gì hủy hôn đâu.”
Phó Âm véo mạnh vào lòng bàn tay, cả người giống như muốn phát điên lên vậy.
“Chỉ cần tôi còn sống thì anh ấy sẽ không bao giờ hủy hôn được đâu! Nhưng chuyện hôm nay đúng là bực mình, tôi nhất định phải nghĩ cách dạy cho anh ấy một bài học! Đẻ anh ấy biết tôi không có dễ bắt nạt như vậy đâu!”
Cô ta nhìn ngọn núi An Ninh đang xa dần bên ngoài cửa kính, ánh mắt trở nên thâm độc.
“Còn về Chu Tiểu Tinh, nhất định phải chết! Còn có Lộc Sanh Ca nữa, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tìm cơ hội cùng giải quyết luôn đi! Lộc Hoa nói phụ nữ trên đời có chết hết cũng không cưới tôi, vậy thì tôi sẽ giết chết tất cả những người phụ nữ bên cạnh anh ấy! Xem anh ấy còn có thể cưới ai! Để anh ta độc thân cả đời!”
Vương Hưng Cường bị sự ác độc trong đôi mắt cô ta dọa sợ không dám nói câu nào.
Một ngày sau.
Ở vùng rừng núi biên giới nước Hoa.
Một nhóm người trên mặt bôi đầy màu để ngụy trang, mặc đồ ngụy trang, khuôn mặt tuấn tú hơn người của Kỷ Ngự Đình được giấu kĩ dưới lớp ngụy trang.
Anh nhận được một tin báo chuẩn xác rằng có hai nhóm người sẽ thực hiện giao dịch ngầm tại hồ Tâm Đình khoảng năm trăm mét vào ngày hôm nay.
Bọn họ ôm cây đợi thỏ và đã núp ở đó mười hai tiếng đồng hồ.
Chờ thêm một lúc nữa.
Tự Niên với khuôn mặt bôi thuốc màu xanh tương đồng đang cúi xuống rồi nhanh chóng lao tới.
“Boss, người đã xuất hiện rồi, muộn mất là mười phút nữa sẽ đến hồ Tâm Đình.”
Vẻ mặt Kỷ Ngự Đình nghiêm nghị: “Được, thông báo cho cho nhân viên giám sát vào chỗ, thông báo cho các tay súng bắn tỉa vào vị trí, một khi tiến hành giao dịch hoặc tình huống đặc biệt thì có thể nổ súng để cảnh cáo nhưng không được làm hại đến mạng người, bắt sống về để thẩm vấn.”
“Vâng.”
Kỷ Ngự Đình định đổi tư thế ẩn nấp nhưng vừa đứng lên thì chân không còn sức lực, cả người như hư vô, anh ngã lên người Tự Niên.
“Boss?”
Các đàn em đều giơ tay ra đỡ anh theo phản xạ.
Tự Niên nghe thấy động tính bèn quay đầu lại đỡ cánh tay anh: “Boss, anh sao vậy? Trạng thái có vẻ không ổn?”
Kỷ Ngự Đình hít thở nói: “Không sao, chắc là ngồi lâu quá nên thiếu máu.”
“Sao có thể!|”
Bọn họ đều được huấn luyện đặc biệt với tư thế trốn chuyên nghiệp thì cho dù là một ngày một đêm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tự Niên kiểm tra mạch cổ tay của anh thì phát hiện mặc dù mạch của anh bình thường nhưng nhiệt độ cơ thể rất lạnh.
“Boss, có phải virus lại lây lan rồi không? Chúng ta quay về phòng thí nghiệm tìm bác sĩ Y làm xét nghiệm thử xem?”
Kỷ Ngự Đình mím khóe môi khô khốc: “Không cần đâu, chuyện chính đang gấp giải quyết chuyện trước mắt đã rồi những vấn đề khác để sau nói.”
“Vâng.”
Mười phút sau.
Hai nhóm người thong thả đi đến hồ Tâm Đình, trên tay cầm một cái hộp đen, cái dùng để giao dịch, căn phòng nhỏ được bao quanh bởi mấy tên vệ sĩ đeo kính râm Kỷ Ngự niên dùng ốm nhòm quan sát tình hình rồi dẫn mọi người áo sát hơn để thu hẹp phạm vi.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên, khiến lũ chim trong rừng hoảng sợ bay đi.
Một trong số mấy vệ sĩ đứng cạnh ăn phòng bị đánh gục tại chỗ, ngã xuống đất, những người đang chuẩn bị giao dịch trong căn phòng nhanh chóng phòng bị.
Tư Niên hơi giật mình: “Có người đã nổ súng trước?”
Kỷ Ngự Đình lạnh lùng nheo mắt lại rồi nhìn chuẩn xác về bên trái rừng núi.
“Tiếng động ở hướng chín giờ ngoài phạm vi năm trăm mét, lập tức cho một đội đi bắt, phải còn sống.”
Tiếng súng này đã để lộ ví trí của bọn họ, nhóm Kỷ Ngự Đình đã rất gần hồ Tâm Đình rồi nên chỉ đành bất chấp.
Người ở hai bên nhanh chóng nổ súng.
Tia lửa bắn lên khắp nơi, trận chiến vô cùng hỗn loạn.
Tiếng súng nổ chói tai.
Kỷ Ngự Đình đột nhiên thấy ù tai, đau đầu như muốn nứt ra, toàn thân mềm nhũn đến mức ngón tay không bóp nổi cò súng.
Tầm nhìn của anh ngày càng mờ đi cố gắng điều chỉnh nhịp thở cũng không thể làm mất đi cảm giác chóng mặt.
Cuối cùng cả người hoàn toàn rơi vào trong bóng tối...
“Boss!”
Tận mắt nhìn thấy Kỷ Ngự Đình ngã xuống bên cạnh mình Tự Niên muốn phát điên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook