Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện
Chương 6: ly hôn với lão đại ác ma (6)


Nghe tiếng nước rào rào truyền ra từ phòng tắm, Trần Mộc ngồi ở cuối giường, vặn vặn móng tay run lên bần bật, “Cô nói xem anh ta muốn thu thập tôi như thế nào?”

Hai hào: “Anh ta muốn thu thập cô như thế nào, trong lòng cô không có bất kỳ đáp án nào sao?”

Trần Mộc: “Nhưng tôi vẫn hy vọng không phải là cái tôi đang nghĩ.”



Hai hào: “Yên tâm, khẳng định chính là cái cô đang nghĩ.”

Trần Mộc sợ tới mức nhanh chóng nhảy xuống giường, đau khổ thì thầm: “Không được, không được, tôi không thể ngồi chỗ này chờ chết.”

Hai hào rất kích động hỏi cô: “Vậy cô muốn làm như thế nào? Tìm một cái bình hoa trực tiếp đánh anh ta ngất đi?”

Trần Mộc: ….

“Bây giờ còn là lúc nói đùa sao? Tôi cảm thấy bây giờ vẫn làm tìm một chỗ trốn là tốt nhất.” Trần Mộc vừa nói vừa nhón chân đi ra ngoài.

Hai hào cạn lời, “Tôi cảm thấy cô vẫn nên trực tiếp nói với anh ta là cô không muốn làm, chứ không chạy trốn như vậy.”

Trần Mộc thở dài: “Năng lực lý giải của Kỳ lão đại cô cũng chứng kiến rồi đó. Tí nữa trước mặt anh ta tôi nói tôi không cần, khẳng định anh ta sẽ cho rằng tôi muốn dục cự còn nghênh (*), thay đổi cách để câu dẫn anh ta. Sau đó, anh ta sẽ làm như ghét bỏ tôi, rồi nói ‘ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể vẫn thành thật hơn.’”


(*) 欲拒还迎 - Dục cự còn nghênh; Câu này có thể hiểu đại khái giả vờ từ chối để nhận được cái tốt hơn. (Theo Baidu)

Hai hào nói: “Phân tích thật sự chính xác.”

Trần Mộc nói: “Cho nên mới nói nếu không trêu được thì nên nhanh chóng trốn đi.”


Sau khi chuồn ra khỏi phòng, Trần Mộc mới phát hiện mình quên mang dép lê, không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm cùng chung chăn gối với một soái ca là một chuyện tốt đẹp cỡ nào. Đáng tiếc cô không có cái phúc khí được hưởng thụ kia.

Sau khi đi một vòng lầu ba, Trần Mộc vẫn cảm thấy không an toàn, vì thế đi theo cầu thang xuống lầu một. Dưới này không có ai, phòng khách chỉ còn để những đèn tưởng nho nhỏ, ánh sáng tương đối ít. Trần Mộc đứng ở cầu thang, có chút mờ mịt, rốt cuộc là cô đang làm cái gì đây?

Lúc này chuỗi âm thanh như sương mù, chậm rì rì đột nhiên vang lên bên hông, “Cô —ở — dưới—này — làm — cái — gì?”

Trong nháy mắt Trần Mộc bị dọa đến da đầu tê dại, thiếu chút nữa là thét ra tiếng chói tai, chờ cô chớp chớp mắt nhìn kỹ mới phát hiện là dì Phương, bà mặc một bộ đồ ngủ màu đen.

Thật là dọa người, hù chết người rồi!

Dì Phương bước về phía trước hai bước, hỏi cô: “Phu nhân, cô xuống đây làm gì? Đói bụng?”

Trần Mộc bị hỏi đến xấu hổ, tùy tiện tùy cái cớ nói: “Con… con khát nước.”

“Trên lầu không có nước uống sao? Tôi đi lấy cho cô.”

Trần Mộc vội vàng ngăn cản nói: “Không cần, không cần, dì Phương quay về ngủ đi. Con tự mình đi được, dì không cần bận tâm đến con.”

Dì Phương nói: “Trong phòng bếp có nước ấm đó.”

Trần Mộc liên tục gật đầu, “Con biết rồi, dì trở về phòng đi.”

Bị dì Phương dọa một trận như vậy, Trần Mộc không còn mờ mịt nữa, cô quyết định đi về phòng bếp uống nước để bình tĩnh trước, sau đó suy nghĩ về đối sách.

Hai hào nói: “Tôi cảm thấy một lần nữa cô cần phải lên kế hoạch một cách kỹ càng tỉ mỉ, cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách.”

Trần Mộc nói: “Chờ tránh thoát đêm nay, ngày mai nhất định tôi sẽ lên kế hoạch.”

Chưa uống xong nửa ly nước, đèn nhà bếp bỗng nhiên tắt, Trần Mộc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng không thấy được. Tình huống phát sinh một cách đột ngột như vậy làm cô đứng nguyên tại chỗ không dám lộn xộn.

Trong bóng đêm, một bàn tay to từ phía sau vươn đến đặt lên vòng eo cô, theo sát chính là nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng hơi thở thoải mái thanh tân của một người đàn ông.

Ngay cả hít thở Trần Mộc cũng không dám, nghĩ thầm cái nhà này ai ai cũng thích giả thần giả quỷ như vậy sao?!!

Hơi thở Kỳ Uyên chậm rãi tiếp cận, vẫn luôn dựa sát vào tai cô, hạ giọng nói: “Đột nhiên chạy đến phòng bếp làm gì?”

Chuông cảnh báo trong lòng Trần Mộc vang lên, cảm thấy mình nói cái gì cũng không đúng, vì thế dứt khoát ăn ngay nói thật: “Không muốn bị anh thu thập nên xuống dưới uống ly nước.”

Ngay sau đó cánh tay Kỳ Uyên liền kéo cô gần lại, thân thể hai người gắt gao dính sát vào nhau, giọng khàn khàn nói: “Ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật!”

Trần Mộc: …

Thật là một câu nói kinh điển!!

Theo sau đó là tiếng anh cười nhẹ: “Muốn chơi ở phòng bếp thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ tận lực phụng bồi.”

Chỉ có quỷ mới muốn chơi ở phòng bếp nha!!!

Trần Mộc nghẹn lời, cảm giác được bờ môi anh càng ngày đến càng gần, mãi cho đến khi đầu lưỡi anh chạm đến vành tai cô, cô rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa mà thấp giọng la lên: “Cứu mạng!!!”

“Phụt------“ Kỳ Uyên bật cười, “Trong nhà mọi người đều nghe tôi, em trông cậy vào ai sẽ tới cứu em?”

“Có phải là cho dù em có la khản họng cũng không có ai dám tới cứu?” Trần Mộc đáng thương vô cùng mà nói.

Kỳ Uyên bình tĩnh nói: “Em có thể thử.”


Trần Mộc: “Khản cả cổ~”

Kỳ Uyên phì cười, “Thật đáng yêu.”

Trần Mộc nhanh chóng mở miệng: “Anh tha cho em đi.”

Kỳ Uyên thấp giọng cười hai tiếng, ngay sau đó cong lưng, thoải mái ôm nửa người cô bế lên, rất ghét bỏ mà nói: “Em là con nít sao? Còn không chịu mang dép vào.” Nói xong một đường ôm cô lên lầu.

Trần Mộc ngây ngốc bị anh ôm đi, thẳng đến khi bị thả trên giường, mới phản ứng lại: “Anh vừa rồi là muốn dọa em?”

Kỳ Uyên nhíu mày, “Như thế nào, làm em thất vọng à?”

Trần Mộc liên tục xua tay, “Không không không… Em không có ý tứ đó.”

Kỳ Uyên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay tha cho em một lần. Về sau còn muốn câu dẫn anh nữa, em tự mình gánh lấy hậu quả.”

Trần Mộc cảm thấy chính mình quả thực so với Đậu Nga còn oan hơn. Rõ ràng chỉ mặc một cái đầm ngủ bình thường, anh ta một hai là nói cô câu dẫn, cô còn có thể có cách nào khác sao? Cô cũng thực sự là tuyệt vọng mà!

Đêm nay, hai người cùng giường cùng chăn, nhưng vẫn bình an không có việc gì xảy ra.

Ban đầu, Trần Mộc bị một người đàn ông tuấn tú ôm vào trong ngực ngủ, cô cho rằng mình sẽ rất hồi hộp lo lắng. Nhưng sau khi nghe được hơi thở thoải mái thanh tân từ anh, lại ngoài ý muốn cảm thấy an tâm, thậm chí còn có loại ảo giác: Bọn họ vẫn nên là sống cùng nhau như vậy!

Ngày đầu tiên đi vào thế giới giả thuyết, đối với Trần Mộc mà nói thật sự là quá mức khẩn trương, quá mức kích thích. Cho nên cô vừa nhắm mắt một cái liền nặng nề đi vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, lại một lần nữa Trần Mộc lại ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại. Một giấc ngủ này cô cảm thấy rất mỹ mãn, toàn thân thư thái, cảm giác xương cốt đều được nhẹ nhàng.

Cô giương mắt nhìn sang bên cạnh, vị trí bên cạnh không có ai, Kỳ Uyên hẳn là đã đi từ sớm.

Trần Mộc xốc chăn ngồi dậy, gãi gãi mái tóc lộn xộn, bắt đầu gọi Hai hào. Tối hôm qua bởi vì lần đầu cùng ngủ một người đàn ông, thật sự quá thẹn thùng, cô liền đem Hai hào đuổi đi, làm cho cô ta tắt máy.

“Hai hào, cô không cảm thấy kỳ quái hay sao?” Trần Mộc nói.

Hai hào cũng có cảm giác như vừa tỉnh ngủ, lười biếng nói: “Kỳ quái chỗ nào?”

Trần Mộc nói: “Chính là thái độ của Kỳ Uyên đối với tôi thật sự rất kỳ quái. Không đúng, phải nói là thái độ của anh ta với thân thể này rất kỳ quái. Đêm tân hôn có thể lăn giường suốt cả đêm, ngày hôm sau hào phóng tặng một chiếc xe 800 vạn (8 triệu). Nếu nói anh ta rất thương yêu vợ mình, thì những cái này cũng chẳng có gì đáng trách cả. Nhưng vấn đề, ngày hôm qua sau khi tôi xuyên vào thân thể này, cũng không bắt chước hành vi thói quen của nguyên chủ, ngay cả những người dưới quyền Kỳ Uyên cũng phát hiện ra điều này. Nếu nói Kỳ Uyên rất yêu nguyên chủ thì anh ta không thể nào không nhận ra được.”

Hai hào nói: “Ý của cô là Kỳ Uyên rõ ràng phát hiện cô không thích hợp nhưng vẫn đối tốt với cô?”

Trần Mộc gật đầu nói: “Cô nói xem có phải là hệ thống chủ bị lỗi không, làm cho người xung quanh tôi, trực tiếp bỏ qua những chi tiết có thể làm lộ tẩy???”

Hai hào quyết đoán phủ nhận: “Không có khả năng, trước kia tôi đã nói với cô, nơi này tuy là thế giới giả thuyết nhưng nó hoàn toàn được xây dựng dựa vào thế giới thật. không tồn tại cái gọi là lỗ hổng.”

Trần Mộc nói: “Như vậy hành vi của Kỳ Uyên giải thích như thế nào?”

Hai hào trả lời: “Có lẽ trong mắt anh ra, một người dính người bám người như nguyên chủ cùng với một người an tĩnh như cô, đều là vợ anh ta, không có khác biệt.”

Trần Mộc: ….

Giải thích của Hai hào không thể làm cho cô vừa lòng, nhưng trong chốc lát không thể nào nghĩ ra được lý do khác. Trần Mộc chỉ có thể bỏ qua, hơn nữa cô cũng đói rồi, vẫn là nên đi xuống lầu tìm đồ ăn thì thực tế hơn.

Khi đi vào phòng để quần áo, cô lại bắt đầu đau đầu. Gu thẩm mỹ của nguyên chủ cô thực sự không dám khen tặng, quần áo lố lăng, màu sắc rực rỡ, cô căn bản không thể tìm ra được một món đồ nào bình thường. Cuối cùng cô cũng vất cả tìm được một cái quần jean, có điều bị rách mấy lỗ.

Lúc bước xuống lầu, khi Trần Mộc đi đến cầu thang, cô có thể nghe được dưới lầu một đang có một người đang lớn tiếng nói chuyện. Nghe cái khẩu khí kia cũng thực sự hung dữ nha, cô thật là tò mò, cũng có người dám đến nhà Kỳ lão đại cãi cọ ầm ĩ, có phải là chán sống rồi không?

Đi đến lầu hai, cơ bản là có thể nghe được người bên dưới đang nói gì.


Một giọng nói tương đối già nua: “Kỳ Uyên, mày đừng tưởng ông già đem quyền lực giao cho mày, thì mày muốn làm gì thì làm. Mày cho rằng không ai biết mày đang giở những thủ đoạn gì hay sao? Mày là kẻ lòng lang dạ sói!!!”

Giọng nói Kỳ Uyên lạnh lùng: “Chú Ba, chú hiện tại nói những cái này có ý nghĩa gì sao?”

“Tao là muốn cho mày hiểu rõ, làm người thì đừng quá kiêu ngạo. Miếng đất phía đông kia là của nhà bọn tao. Nếu muốn khai phá, thì quyền định đoạt nằm trong tay bọn tao!”

Kỳ Uyên nói: “Trí nhớ của chú thật kém, miếng đất đó rõ ràng là của tập đoàn, có cần tôi cho chú xem giấy tờ không?”

“Mày!!! Mày đừng có khinh người quá đáng!”

“Nếu không có việc gì khác, xin mời chú đi cho.”

Theo sau đó chính là một chuỗi âm thanh chửi mắng từ người chú Ba, các thể loại từ ngữ khó nghe đều có.

Trần Mộc ngồi xổm ở cầu thang phát ngốc, “Nghe được, nhà họ Kỳ có chút phức tạp nha.”

Hai hào nói: “Kỳ Uyên cũng không phải là người danh chính ngôn thuận nối nghiệp ở nhà họ Kỳ. Chỉ là anh ta vừa có năng lực vừa có thủ đoạn, sẽ lung lạc lòng người, cuối cùng anh ta mới có thể đoạt được quyền. Nếu mà trở về cổ đại, thì anh ta sẽ đóng vai ác là kẻ mưu triều soán vị.”

“Trong đó trợ lực lớn nhất chính là nhà mẹ đẻ của cô.”

Trần Mộc thực sự là trợn mắt há mồm, Kỳ Uyên trong miệng Hai hào so với người hôm qua cô chứng kiến thực sự là cùng một người sao?

“Nói cách khác, Kỳ Uyên sở dĩ cưới nguyên chủ là có mục đích. Nếu như vậy vì sao ngày hôm qua anh ta lại đối tốt với tôi như vậy? Nào là bổ thận nào là mua xe, những hành động đó rõ ràng là có tình yêu.”

Hai hào nói: “Cái này tôi cũng không biết.”

Trần Mộc ghét bỏ nói: “Cô không phải là hệ thống sao? Vì sao cái gì cô cũng không biết hết vậy?”

Hai hào ấm ức nói: “Nhắc lại, tôi chỉ là một người giám thị thôi.”

Trần Mộc: …

Lại đợi một hồi, dưới lầu rốt cuộc cũng đã an tĩnh lại, Trần Mộc mới đứng dậy đi xuống lầu.

Đi tới lầu một, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha đơn, khuôn mặt lạnh lẽo, thoạt nhìn không dễ chọc.

Trong lúc cô đang do dự không biết có nên bước qua chào hỏi không thì Kỳ Uyên nhìn về phía cô. Chính là biểu tình lạnh lùng ương ngạnh, nhanh chóng mềm xuống, chỉ là mày vẫn nhăn như cũ, vẻ mặt có chút khó coi.

“Lại đây.” Anh nói.

Trần Mộc cảm thấy tốt nhất vẫn là nghe lời anh, để không bị giận chó đánh mèo.

Kết quả chờ cô bước đến phía anh, liền nghe anh nói: “Ban ngày ăn mặc hở hang như vậy, là muốn câu dẫn tôi?”

Trần Mộc: ….

Chỉ là một cái quần jean bị rách mấy lỗ thôi mà, hở hang là hở hang chỗ nào???


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương