Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện
Chương 39: ly hôn với tổng tài bá đạo (2)


Người một nhà khó có dịp tụ họp lại một chỗ, nhưng không có cách nào nói chuyện phiếm với nhau một cách vui vẻ, lão phu nhân ôm ngực được cô Út đỡ rời khỏi sảnh chính, mỗi bước chân đều yếu ớt.

Chờ đến khi đi đến hành lang, lão phu nhân mới đứng thẳng người, không còn ôm ngực, bước chân cũng không hề yếu ớt. Cô Út nhìn thấy bộ dáng mười phần tinh thần kia của bà, liền biết vừa rồi chị dâu mình đang diễn cho người khác nhìn, không khỏi cười nói: “Kỹ thuật diễn xuất của chị dâu thật sự là rất tốt.”

Lão phu nhân thở dài, “Tôi không có khả năng ngăn cản việc kết hôn của nó, nhưng có thể làm cho cô gái kia khó chịu một chút.”



Cô Út gật gật đầu, có chung ‘mối thù’ với chị dâu, “Cũng không biết cô gái kia dùng thủ đoạn gì, làm sai có thể mê hoặc Tiểu Uyên thành ra như vậy. Tôi nghe nói hai đứa nó gặp nhau trong một tiệc rượu nào đó, Tiểu Uyên vừa nhìn thấy cô ta đã yêu, rất nhanh chóng kết hôn với cô ta.”

“Lăn lộn trong ngành giải trí có được bao nhiêu đứng đắn chứ? Cô ta đồng ý kết hôn với Tiểu Uyên, rõ ràng là nhìn vào tiền của nó. Cô có nghe những gì nó nói không, cô ta hiển nhiên biết mình với Tiểu Uyên không thể dài lâu, đã sớm chừa lại đường lui cho bản thân.” Lão phu nhân càng nói càng tức giận, “Không được, tôi không để chuyện này qua đi dễ dàng như vậy.”

Cô Út vỗ vỗ lưng bà, khuyên: “Chị dâu bớt giận, chị nhìn xem vừa rồi em nói nhiều lời như vậy, Tiểu Uyên liền uy hiếp em rút cổ phần. Cho dù chị là mẹ ruột của nó, nhưng cũng không quản được nó đâu, chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn mới được.”

Nghe bà nói như vậy, lúc này lão phu nhân mới tỉnh táo lại, vỗ vỗ tay của bà nói: “May mà còn có cô, nếu không sớm muộn gì tôi cũng bị nó làm cho sinh bệnh.”

Cô Út cười, mặt mũi ôn hòa.

Cô Út năm nay đã 48 tuổi, mười năm trước ly hôn, sau đó dẫn theo đứa con trai độc nhất về ở tại tứ hợp viện. Trong vòng mười năm này, sau khi con trai bà ta đã trưởng thành dọn ra ngoài, nhưng bà ta không hề có ý nghĩ rời đi. Bà ta ở lại sống cùng với lão phu nhân, cũng nhân đó mà thổi gió bên tai lão phu nhân để có thể tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho bản thân cùng con trai mình, sau đó lại tiếp tục làm người có tiền.

Cô Út cảm thấy, lần này chính là cơ hội tốt nhất để bà ta thể hiện kỹ năng của mình.


Bên chỗ sảnh chính, sau khi lão phu nhân rời đi, chú Hai chú Ba cùng vợ mình rời đi. Nếu không có chuyện gì trọng đại, nếu có thể tránh khỏi Kỳ Uyên bọn họ sẽ cố gắng hết sức để có thể tránh đi. Trong mắt bọn họ, Kỳ Uyên chính là Đại Ma Vương, vẫn nên tránh xa.

Kỳ Uyên cắt xong móng tay cho Trần Mộc, rất đắc ý, đặt bàn tay cô trong lòng bàn tay mình thưởng thức một hồi lâu. Sau đó nắm tay cô, đan những ngón tay hai người vào nhau, nhịn không được khen một câu: “Hoàn hảo.”


Trần Mộc vẫn có chút không yên lòng, liền hỏi: “Vừa nãy bộ dáng của lão phu nhân như vậy, thật là không có chuyện gì hay sao? Vì sao anh chẳng có chút khẩn trương gì hết vậy? Có cần phải gọi bác sĩ gia đình đến xem không?”

Kỳ Uyên vân đạm phong khinh nói: “Yên tâm đi, sức khỏe của bà ấy so với người trẻ tuổi còn khỏe mạnh hơn, một năm kiểm tra sức khỏe hai lần, báo cáo kiểm tra đưa trực tiếp đến phòng làm việc của tôi.”

Trần Mộc: ….

“Đi thôi, ngồi lâu như vậy cũng mệt rồi, chúng ta về phòng đi.” Nói xong, liền nắm tay kéo cô đứng dậy.

Trần Mộc trực tiếp gấp gáp quay về, thật sự mệt, liền mặc kệ Kỳ Uyên kéo cô trở về gian phòng của hai người. Nói đúng hơn là phòng của Kỳ Uyên.

Đi vào phòng, nhìn cách bố trí cổ kính trong phòng, Trần Mộc cảm thấy rất vui, liền đi tham quan từ trước ra sau một lần, “Đồ đạc bài trí ở đây đều là đồ cổ sao?”

Kỳ Uyên mở laptop ra để lên giường, người cũng theo đó mà ngồi lên giường, thuận miệng trả lời: “Một vài món là đồ cổ, một vài món không phải.”

“Cái nào là đồ cổ?” Trần Mộc tò mò hỏi.

Kỳ Uyên nhíu mày, “Sao vậy? Có hứng thú với đồ cổ à?”

Trần Mộc cười nói: “Trong mắt của lão phu nhân, tôi chính là nhìn vào tiền của anh, cho nên tôi cảm thấy có hứng thú với đồ cổ cũng rất bình thường.”

Hai bàn tay của Kỳ Uyên nhanh chóng gõ chữ, ngoài miệng vẫn thoải mái trêu ghẹo cô như cũ, “Nhiều món đồ quý trên kia, em cũng có thể lấy đi, tôi không có ý kiến.”

Lúc này, Trần Mộc tương đối cảm thấy có hứng thú với máy tính của anh, thế là đi bên cạnh anh nói: “Đang làm gì vậy?”

“Đợi thêm một chút sẽ biết.” Anh trả lời sau đó, dời sự chú ý lên máy tính.

Trần Mộc cũng không quấy rầy anh, thuận thế nằm phía bên kia giường, nhìn gò má anh ngẩn người. Cô phát hiện, cho dù nhìn người đàn ông này ở góc độ nào đi chăng nữa, đều cảm thấy hoàn mỹ, so với đại minh tinh tuyến một còn dễ nhìn hơn. Cũng đúng, thế giới trước, anh là một đại minh tinh.

Có lẽ vì người có chút mệt mỏi, nhìn anh một chút, mí mắt của Trần Mộc càng cảm thấy nặng nề. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bị Kỳ Uyên hôn tỉnh. Anh đặt nửa trọng lượng thân mình lên người cô, môi lưỡi nhiệt tình triền miên, hôn cô làm cho cô cảm thấy có chút không thở nổi.

Cô đẩy đẩy bờ vai anh, nghi hoặc kêu lên: “Kỳ Uyên?”

Kỳ Uyên hôn cô, khàn giọng nói mang theo ý cười: “Bây giờ em có 15 phút để thổ lộ với anh.”

“15 phút?”

“Ừ, anh chặn tín hiệu của hệ thống chủ 15 phút.”

Trần Mộc bỗng nhiên chống người ngồi dậy, “Anh có đừng có quá trắng trợn như vậy được không hả? Nếu bị phát hiện thì sao?”

“Đó là một câu chuyện dài.” Kỳ Uyên nói: “Chúng ta vẫn phải dựa vào kịch bản của thế giới này, việc anh tự chữa trị cũng đã gần như hoàn toàn hoàn thành. Sau này anh sẽ bắt đầu tạo dựng thế giới mới, muốn làm chuyện này dưới mí mắt của hệ thống chủ, có thể là hơi phiền toái nhưng không phải là không thể. Cho nên em phải khống chế cảm xúc cho tốt, không để hệ thống chủ phát hiện được, khi đó anh mới có thể nhiều thời gian hơn, em hiểu không?”

Trần Mộc gật gật đầu, “Làm như vậy chẳng khác nào gặp một người làm việc dưới lòng đất.”

Kỳ Uyên cũng cảm thấy buồn cười, “Đúng là chúng ta bây giờ giống vậy!”

Trần Mộc nhìn anh hỏi: “Có phải trước kia chúng ta bị ràng buộc với nhau không? Trí nhớ của em có phải đã bị hệ thống chủ giở trò rồi đúng không?”

Kỳ Uyên sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Đúng, thật ra không phải em chỉ xuyên qua hai thế giới trước đâu. Trước đó, em đã xuyên qua ba thế giới rồi, thời điểm đi vào thế giới thứ ba, cuối cùng em cũng phát hiện ra chuyện không đúng. Khi đó, ý thức của hai chúng ta tương thông với nhau, em có bất kỳ suy nghĩ nào anh đều biết…”


“Nhưng anh không có báo cáo chuyện này với hệ thống chủ đúng không?”

“Chúng ta làm bạn lâu như vậy, anh có thể thông qua nội tâm của em, nhìn thấy em ở thế giới cũ của em. Trong thế giới đó, em không buồn không lo, anh không đành lòng để em tiếp tục bị lừa.” Nói đến đây, anh cười cười, biểu lộ rất dịu dàng, giống như nhớ lại những chuyện tốt đẹp.

“Cho nên anh phản bội hệ thống chủ?”

“Khi đó anh không cân nhắc chu toàn mà tùy tiện làm việc, kết quả là thất bại thảm hại, thiếu chút nữa bị chết mất, em cũng bị xóa hết ký ức của ba thế giới kia.” Kỳ Uyên đưa mắt nhìn cô, bên trong ánh mắt đầy dịu dàng còn mang theo áy náy, “Xin lỗi em, khi đó không có cách nào bảo vệ được em.”

Trần Mộc lắc đầu nói: “Em mới cần phải xin lỗi, xin lỗi đã quên mất anh.”

Kỳ Uyên một tay ôm cô thật chặt, dùng lực mạnh đến nỗi thậm chí Trần Mộc cảm thấy có chút đau đớn. Sau đó anh chôn đầu mình vào bên trong hõm vai của cô, ấp ủ một hồi lâu mới nhẹ nói bên tai cô: “Chủ nhân, anh yêu em.”

Cơ thể Trần Mộc cứng đờ trong hai giây, xưng hô như vậy làm cho cô có cảm giác giật mình lại vừa quen thuộc: “Lúc anh còn là Một hào, có phải anh gọi em như vậy không?”

Kỳ Uyên gật gật đầu, vẫn duy trì tư thế cũ.

Trần Mộc cười nói: “Mang lại cảm giác rất tốt, anh gọi thêm một tiếng nữa đi.”

“Không.” Kỳ Uyên quả quyết từ chối, khi anh vẫn còn là Một hào, câu nói này vẫn giấu trong lòng. Hiện tại chỉ muốn hoàn thành giấc mơ của mình, nói nhiều không được. Anh là chồng danh chính ngôn thuận của cô, không phải là hệ thống của cô.

“Đi mà, lại gọi thêm một tiếng, nghe vừa đau xót vừa thoải mái.”

Kỳ Uyên: ….

Lúc này, máy tính bỗng vang lên một vài tiếng tít tít.

Kỳ Uyên nghe được âm thanh, thở phào như trút được gánh nặng, “Đã hết giờ rồi, cưng à.”

Trần Mộc:…..

Hết thời gian nói lời thật lòng, hai người nên dựa theo kịch bản. Ngược lại Trần Mộc thấy thích kịch bản của thế giới này. Vì lần này, cô cũng có được một công việc đường đường chính chính. Mặc dù bị người nhà họ Kỳ nhìn là một minh tinh tuyến ba không ra gì, nhưng cô lại có không gian độc lập, cảm giác cũng không tệ chút nào.

Cô bò dậy từ trên giường, nhìn Kỳ đại tổng tài nói: “Tôi đi tắm, anh nghĩ cách giải quyết chuyện ngủ nghỉ đi nhé.”

Kỳ Uyên nhíu mày, “Đi ngủ có vấn đề gì?”

Trần Mộc chỉ cái giường duy nhất bên trong phòng, “Chẳng lẽ chúng ta phải ngủ cùng một chỗ sao?”

“Nếu không thì sao?” Kỳ Uyên hỏi lại.

“Nhưng giữa hôn nhân này rõ ràng là hợp đồng!”

Kỳ Uyên nhếch miệng, lộ ra nụ cười có phần lỗ mãng, “Chỉ là ngủ cùng tôi trên một cái giường, cũng không phải để cô ngủ với tôi, cô lo lắng cái gì?”

Trần Mộc: ….

Lại nghe anh nói: “Yên tâm đi, tôi kiềm chế được.”

Cô sợ mình không kiềm chế được nha!!!


Ngày hôm sau chính là sinh nhật lần thứ 65 của lão phu nhân. Gia tộc nhà học Kỳ khá lớn, người trong tộc đông đúc, hơn nữa lão phu nhân lại là mẹ ruột của người chủ gia đình đương nhiệm, cho nên một số lượng lớn họ hàng thân thích nhao nhao đến đây để chúc thọ, cấp đủ mặt mũi cho lão phu nhân (*). Thời điểm bày tiệc vào lúc giữa trưa, trong ngoài đã bày hơn 20 bàn tiệc.

(*)给足面子 - Cấp đủ mặt mũi, có thể hiểu là thể hiện sự tôn trọng,nể nang một ai đó. (Theo Baidu)

Trần Mộc với thân phận là cô vợ ‘cưới vội’ của Kỳ Uyên, cũng trở thành đối tượng để đám người vây xem, người đến bắt chuyện, nối liền không dứt. Mới bắt đầu, Trần Mộc còn có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười xã giao vài câu, sau đó thấy phiền phức, dứt khoát tìm một chỗ yên tĩnh để trốn.

Không lâu sau đó, Kỳ Uyên không tìm thấy vợ mình cũng trực tiếp tìm đến, hai người lười biếng trốn cùng một chỗ.

Trần Mộc nhịn không được chế giễu anh: “Việc tôi lười biếng có thể thông cảm được, còn anh là chủ gia đình mà cũng lười biếng theo, có phải là quá mức rồi không?”

Ánh nắng mặt trời đầu mùa đông chiếu lên người làm cho người ta có cảm giác uể oải, Kỳ Uyên dựa người vào cây cột sau lưng, vui vẻ phơi nắng, ngữ khí lười biếng: “Nhân vật chính hôm nay là lão phu nhân, không liên quan của tôi.”

“Nhưng những người tới hôm nay, phần lớn là vì anh mà đến.” Trần Mộc nói.

Kỳ Uyên bỗng nhiên nhíu mày, khẽ nhìn sang bên cạnh, sau đó nhìn Trần Mộc dựng thẳng ngón tay lên miệng “suỵt” một tiếng, nói với cô bằng khẩu hình “Có người”.

Trần Mộc có chút ngoài ý muốn, lập tức nghĩ đến chắc bên chỗ lão phu nhân cho người đến nghe lén, thế là cô sinh ra ý nghĩ đùa giỡn nghịch ngợm.

Cô đột nhiên thay đổi biểu cảm, ánh mắt khiêu khích, bộ dáng xinh đẹp nhìn Kỳ Uyên nói: “Ông xã~~~ Lời hôm qua anh nói có tính hay không?”

Kỳ Uyên bị một tiếng ông xã khiến cho cả người thư thái, cười phối hợp nói: “Hôm qua anh nói nhiều như vậy, ý em là câu nào?”

“Câu anh nói đem những tài sản cá nhân của anh cho em đó.”

“Sao vậy, em muốn thật à?”

Trần Mộc dựa vào bờ vai anh, nhìn anh quyến rũ nũng nịu nói: “Chính miệng anh nói nha, muốn biến em trở thành người có tiền.”

Khuôn mặt Kỳ Uyên đầy vẻ hưởng thụ, được một tấc lại tiến thêm một thước nói: “Vậy em gọi thêm vài tiếng nữa đi, anh có thể suy nghĩ một chút.”

Trần Mộc âm thầm nghiến răng nghiến lợi, ngoài miệng lại ngọt ngào nói: “Ông xã~ Anh yêu~ Tiểu tâm can~Người ta yêu anh chết mất thôi.”

“Cưng à, em thật là phiền phức!”

“Anh không vui sao?”

“Anh cũng yêu chết em, em tiếp tục đi.”

Trần Mộc: ….

Cô Út trốn ở cách đó không xa nghe lén, mặt mày trắng bệch, nghĩ thầm: “Chết mất thôi chết mất thôi! Đúng là một con hồ ly tinh, quyến rũ ai người đó muốn mất mạng. Kỳ Uyên là một thằng nhóc khí huyết phương cương làm sao có thể chịu được!!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương