Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!
-
Chương 62: Nhảy một điệu cùng gấu bông
Đào tiên sinh đi đổi giày, vội vàng ra ngoài.
Đào Tĩnh bĩu môi, vào nhà uống nước chanh, rót một chén cho Đàm Hinh: "Cha cậu là người như thế nào?"
Đàm Hinh tiếp nhận, khẽ nhấp một ngụm, nói: "Ông ấy đã từng là một người cha tốt, nhưng không phải một người chồng tốt. Lúc mẹ tớ thích ông ấy, những gì ông ta cho bà, cho tới bây giờ chỉ có thất vọng."
Đào Tĩnh hiểu, nói: "Cho nên mới ly hôn à."
Đàm Hinh khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Chỉ với lý do này, không đến mức mẹ tớ cùng ông ta nháo loạn đến tình cảnh như thế này."
Thành phố S nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, một cơn gió thổi qua làm cỏ lay động, quay đầu đã có thể bị truyền ra.
Diệp gia và Đàm gia đều là gia tộc có tai to mặt lớn, nếu như không phải Đàm Diệu Uy thực sự quá phận, Diệp Lam không nhất thiết xé rách tầng quan hệ này, không duyên cớ mà vứt hết mặt mũi của Diệp gia.
Đào Tĩnh lập tức nhớ đến lần trước mấy người ở ký túc xá ra ngoài liên hoan, gặp được người xưng là chị của Đàm Hinh.
"Là bởi vì người tên Đàm Hiểu San à..."
Đàm Hinh nói: "Cô ta chỉ là một trong những nguyên nhân. Tĩnh tử, cậu biết không, bất luận một hôn nhân thất bại như thế nào, cũng không chỉ có một nguyên nhân."
Đào Tĩnh nghe đến hồ đồ.
Lúc cô còn rất nhỏ, mẹ cô bởi vì bệnh mà qua đời, những năm này Đào tiên sinh một mực không tái hôn, ngay cả người yêu cũng không có.
Đào Tĩnh vừa học bò xong đã bị lão gia tử dẫn đến ở đại viện quân đội, vì vậy cô không khái niệm đối hôn nhân của gia đình bình thường.
Đàm Hinh nhấp một miếng nước chanh, nhận được tin nhắn của Quý Yến.
"Anh ở trước cửa nhà em [ đáng yêu ][ đáng yêu ] "
Đàm Hinh cong môi, lập tức sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị, cứng rắn, đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một con gấu bông màu hồng bỗng nhiên nhảy ra, trong tay nó mang một cái máy ghi âm đặt trên bậc thang, nhấn mở, bên trong máy ghi âm bắt đầu phát ra bài hát thiếu nhi "Ba con gấu nhỏ".
Con gấu bông lui ra phía sau hai bước, bỗng nhiên khiêu vũ, đại khái Đàm Hinh chỉ nhìn thấy một cái đầu gấu to đùng, cao gần hai mét, thân hình tròn vo mềm nhũn uốn éo uốn éo, vừa dễ thương vừa ngu ngốc.
Cô buồn cười, con gấu kia thấy cô cười liền dắt tay của cô, lôi kéo cùng nhau khiêu vũ.
Đàm Hinh lúc đầu không chịu, bộ dạng này thực sự quá ngu ngốc, nhưng đầu gấu này vây cô ở trong khuỷu tay, không chịu thả cô ra. Cô đành phải phối hợp với nó, cùng nó nhảy một điệu múa loạn xạ.
Sau khi nhảy xong, gấu bông thân sĩ nhẹ hạ tay xuống, không biết từ đâu biến ra một chùm hoa hồng, đưa tới trước mặt Đàm Hinh.
Đàm Hinh không nhận, nói: "Xong rồi?"
Con gấu bông kia bỏ đầu xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn, là Quý Yến.
"Anh" vuốt vuốt tóc, lấy lòng hỏi: "Hinh Hinh, em chưa hết giận sao?"
Đàm Hinh không trả lời, tự mình giơ tay lên chụp một tấm ảnh ngốc nghếch của người nào đó, cúi đầu giữ nút bấm.
Quý Yến nhích lại gần cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chưa hết giận?"
Đàm Hinh nói: "Tấm ảnh này tôi có thể đăng không?"
Quý Yến gật đầu.
Đàm Hinh liền đem tấm hình đăng lên trang mạng xã hội, quay người đi vào nhà, Quý Yến do dự một chút rồi nhanh đuổi theo.
"Hinh Hinh, chuyện kia anh có thể giải thích."
Đàm Hinh không đáp, ngược lại là Đào Tĩnh nghe tiếng bước chân, nhìn thấy Quý Yến, sắc mặt lập tức khó coi, Quý Yến cũng giống như cô.
Hai người đồng thanh hỏi: "Anh ta (cô ta) làm sao lại ở đây!"
Đào Tĩnh nói: "Bởi vì tôi sống ở chỗ này."
Quý Yến nhíu mày lại, nói: "Tôi là bạn trai Hinh Hinh, đến nhà bạn gái là chuyện thường tình."
Nói rồi lặng lẽ nhìn thoáng qua Đàm Hinh, sai lầm của anh sợ rằng Đàm Hinh sẽ không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ.
Đàm Hinh không để ý lòng dạ nhỏ mọn của anh, nói với Đào Tĩnh: "Tớ có lời muốn nói với Quý Yến, chúng lên lầu trước."
Quý Yến nghe xong, cái đuôi liền vểnh lên trời lung lay, cùng Đàm Hinh lên lầu.
Vào phòng, người này liền cúi đầu, đứng tại cửa ra vào không dám động đậy.
Đàm Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, trầm mặc nhìn "anh".
Quý Yến mặc một bộ con rối màu hồng, một tay ôm đầu gấu, tay kia cầm một bó hoa hồng.
Nhìn qua, trông rất tội nghiệp.
Đàm Hinh nói: "Bộ dạng này của anh giống như người làm sai là tôi thế."
"Không có, là anh, anh sai rồi."
Thái độ nhận lỗi của "anh" khá tốt, Đàm Hinh cũng không muốn làm khó, hỏi: "Vậy anh nói một chút, anh sai ở đâu."
Quý Yến nói: "Còn nhớ rõ anh đã nói với em tháng trước, trong tiệc rượu tại Thẩm gia, Đàm Hiểu San thêm một chút cồn cao độ trong nước trái cây không?"
Đàm Hinh gật đầu.
Sau đó không lâu, mẹ con Đàm Hiểu San đều bị đưa ra nước ngoài.
Quý Yến đem đầu thú bông trên mặt thảm, nửa quỳ bên chân của cô, đem bó hoa hồng đặt vào tay cô.
Anh nói: "Lần đó, tỉnh lại không phải "Anh ta", mà là anh chân chính."
Một cánh hoa hồng bay xuống thảm.
Đàm Hinh mơ hồ đoán được, nhưng chưa tìm được bằng chứng chứng minh, nhưng giật mình khi anh ta trong lòng lướt qua.
"... Chân chính anh?"
"Ừm, sau khi uống rượu xong, ý thức không còn bị thiếu mà là trong một nháy mắt, nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện. Tốt nghiệp cấp ba mùa hè năm ấy, trong nhà phát sinh biến cố, dì Diệp ra nước ngoài, em vì anh mà ở lại Đàm gia, chịu rất nhiều ủy khuất. Anh tạm nghỉ học đến Quý thị, không phải là vì trách nhiệm gia tộc, chỉ là hi vọng có thể xứng với em hơn."
Anh nắm chặt tay cô, giọng nói trầm thấp,: "Thế nhưng anh còn chưa kịp làm tròn lời hứa, đã mất đi tất cả."
Đàm Hinh nói: "Đã nhớ lại, vì sao không nói cho em sớm một chút."
Quý Yến tự giễu cười: "Khi đó, em còn chưa tiếp nhận anh, làm sao nói được cho em anh là một người đến cả thích cũng không dám nói ra miệng, là đồ hèn nhát. Mà anh cũng thật hi vọng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu"
Đàm Hinh tựa nơi mềm mềm của thú bông nói: "Ngốc thật."
Quý Yến nhẹ nhàng lên tiếng.
Anh nắm chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng cắn một cái trên đầu ngón tay xanh nhạt của cô, ánh mắt dần dần trầm xuống.
"Chờ đến lúc anh tỉnh lại, Hinh Hinh đã là vợ của người khác. Khi đó anh rất tức giận, rất tức giận."
Đàm Hinh nói: "Em đã coi là "anh ta" là anh."
Quý Yến lắc đầu, thấp giọng nói: "Anh biết, người anh tức giận là chính anh, người mà anh trân quý nhất sao có thể bị người khác cướp đi mất."
"Tuyệt đối sẽ không làm mất em nữa."
***
Sân bay.
Nam nhân mặc một bộ âu phục thẳng tắp, lạnh mặt nói: "Chị, Lập Tân, mọi người về nhà đi."
Tạ Viện hỏi không ngừng: "Tạ Hoàn à, thật không thể ở lại thêm mấy ngày sao? Công việc lúc nào cũng bận bịu không hết."
"Không đâu, mọi người bảo trọng, Tết đến về nhà một chuyến thăm lão gia tử."
Tạ Viện đáp ứng anh, chào tạm biệt.
(Ji: Anh Quý Yến kiếp trước về rồi nha)
Đào Tĩnh bĩu môi, vào nhà uống nước chanh, rót một chén cho Đàm Hinh: "Cha cậu là người như thế nào?"
Đàm Hinh tiếp nhận, khẽ nhấp một ngụm, nói: "Ông ấy đã từng là một người cha tốt, nhưng không phải một người chồng tốt. Lúc mẹ tớ thích ông ấy, những gì ông ta cho bà, cho tới bây giờ chỉ có thất vọng."
Đào Tĩnh hiểu, nói: "Cho nên mới ly hôn à."
Đàm Hinh khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Chỉ với lý do này, không đến mức mẹ tớ cùng ông ta nháo loạn đến tình cảnh như thế này."
Thành phố S nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, một cơn gió thổi qua làm cỏ lay động, quay đầu đã có thể bị truyền ra.
Diệp gia và Đàm gia đều là gia tộc có tai to mặt lớn, nếu như không phải Đàm Diệu Uy thực sự quá phận, Diệp Lam không nhất thiết xé rách tầng quan hệ này, không duyên cớ mà vứt hết mặt mũi của Diệp gia.
Đào Tĩnh lập tức nhớ đến lần trước mấy người ở ký túc xá ra ngoài liên hoan, gặp được người xưng là chị của Đàm Hinh.
"Là bởi vì người tên Đàm Hiểu San à..."
Đàm Hinh nói: "Cô ta chỉ là một trong những nguyên nhân. Tĩnh tử, cậu biết không, bất luận một hôn nhân thất bại như thế nào, cũng không chỉ có một nguyên nhân."
Đào Tĩnh nghe đến hồ đồ.
Lúc cô còn rất nhỏ, mẹ cô bởi vì bệnh mà qua đời, những năm này Đào tiên sinh một mực không tái hôn, ngay cả người yêu cũng không có.
Đào Tĩnh vừa học bò xong đã bị lão gia tử dẫn đến ở đại viện quân đội, vì vậy cô không khái niệm đối hôn nhân của gia đình bình thường.
Đàm Hinh nhấp một miếng nước chanh, nhận được tin nhắn của Quý Yến.
"Anh ở trước cửa nhà em [ đáng yêu ][ đáng yêu ] "
Đàm Hinh cong môi, lập tức sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị, cứng rắn, đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một con gấu bông màu hồng bỗng nhiên nhảy ra, trong tay nó mang một cái máy ghi âm đặt trên bậc thang, nhấn mở, bên trong máy ghi âm bắt đầu phát ra bài hát thiếu nhi "Ba con gấu nhỏ".
Con gấu bông lui ra phía sau hai bước, bỗng nhiên khiêu vũ, đại khái Đàm Hinh chỉ nhìn thấy một cái đầu gấu to đùng, cao gần hai mét, thân hình tròn vo mềm nhũn uốn éo uốn éo, vừa dễ thương vừa ngu ngốc.
Cô buồn cười, con gấu kia thấy cô cười liền dắt tay của cô, lôi kéo cùng nhau khiêu vũ.
Đàm Hinh lúc đầu không chịu, bộ dạng này thực sự quá ngu ngốc, nhưng đầu gấu này vây cô ở trong khuỷu tay, không chịu thả cô ra. Cô đành phải phối hợp với nó, cùng nó nhảy một điệu múa loạn xạ.
Sau khi nhảy xong, gấu bông thân sĩ nhẹ hạ tay xuống, không biết từ đâu biến ra một chùm hoa hồng, đưa tới trước mặt Đàm Hinh.
Đàm Hinh không nhận, nói: "Xong rồi?"
Con gấu bông kia bỏ đầu xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn, là Quý Yến.
"Anh" vuốt vuốt tóc, lấy lòng hỏi: "Hinh Hinh, em chưa hết giận sao?"
Đàm Hinh không trả lời, tự mình giơ tay lên chụp một tấm ảnh ngốc nghếch của người nào đó, cúi đầu giữ nút bấm.
Quý Yến nhích lại gần cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chưa hết giận?"
Đàm Hinh nói: "Tấm ảnh này tôi có thể đăng không?"
Quý Yến gật đầu.
Đàm Hinh liền đem tấm hình đăng lên trang mạng xã hội, quay người đi vào nhà, Quý Yến do dự một chút rồi nhanh đuổi theo.
"Hinh Hinh, chuyện kia anh có thể giải thích."
Đàm Hinh không đáp, ngược lại là Đào Tĩnh nghe tiếng bước chân, nhìn thấy Quý Yến, sắc mặt lập tức khó coi, Quý Yến cũng giống như cô.
Hai người đồng thanh hỏi: "Anh ta (cô ta) làm sao lại ở đây!"
Đào Tĩnh nói: "Bởi vì tôi sống ở chỗ này."
Quý Yến nhíu mày lại, nói: "Tôi là bạn trai Hinh Hinh, đến nhà bạn gái là chuyện thường tình."
Nói rồi lặng lẽ nhìn thoáng qua Đàm Hinh, sai lầm của anh sợ rằng Đàm Hinh sẽ không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ.
Đàm Hinh không để ý lòng dạ nhỏ mọn của anh, nói với Đào Tĩnh: "Tớ có lời muốn nói với Quý Yến, chúng lên lầu trước."
Quý Yến nghe xong, cái đuôi liền vểnh lên trời lung lay, cùng Đàm Hinh lên lầu.
Vào phòng, người này liền cúi đầu, đứng tại cửa ra vào không dám động đậy.
Đàm Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, trầm mặc nhìn "anh".
Quý Yến mặc một bộ con rối màu hồng, một tay ôm đầu gấu, tay kia cầm một bó hoa hồng.
Nhìn qua, trông rất tội nghiệp.
Đàm Hinh nói: "Bộ dạng này của anh giống như người làm sai là tôi thế."
"Không có, là anh, anh sai rồi."
Thái độ nhận lỗi của "anh" khá tốt, Đàm Hinh cũng không muốn làm khó, hỏi: "Vậy anh nói một chút, anh sai ở đâu."
Quý Yến nói: "Còn nhớ rõ anh đã nói với em tháng trước, trong tiệc rượu tại Thẩm gia, Đàm Hiểu San thêm một chút cồn cao độ trong nước trái cây không?"
Đàm Hinh gật đầu.
Sau đó không lâu, mẹ con Đàm Hiểu San đều bị đưa ra nước ngoài.
Quý Yến đem đầu thú bông trên mặt thảm, nửa quỳ bên chân của cô, đem bó hoa hồng đặt vào tay cô.
Anh nói: "Lần đó, tỉnh lại không phải "Anh ta", mà là anh chân chính."
Một cánh hoa hồng bay xuống thảm.
Đàm Hinh mơ hồ đoán được, nhưng chưa tìm được bằng chứng chứng minh, nhưng giật mình khi anh ta trong lòng lướt qua.
"... Chân chính anh?"
"Ừm, sau khi uống rượu xong, ý thức không còn bị thiếu mà là trong một nháy mắt, nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện. Tốt nghiệp cấp ba mùa hè năm ấy, trong nhà phát sinh biến cố, dì Diệp ra nước ngoài, em vì anh mà ở lại Đàm gia, chịu rất nhiều ủy khuất. Anh tạm nghỉ học đến Quý thị, không phải là vì trách nhiệm gia tộc, chỉ là hi vọng có thể xứng với em hơn."
Anh nắm chặt tay cô, giọng nói trầm thấp,: "Thế nhưng anh còn chưa kịp làm tròn lời hứa, đã mất đi tất cả."
Đàm Hinh nói: "Đã nhớ lại, vì sao không nói cho em sớm một chút."
Quý Yến tự giễu cười: "Khi đó, em còn chưa tiếp nhận anh, làm sao nói được cho em anh là một người đến cả thích cũng không dám nói ra miệng, là đồ hèn nhát. Mà anh cũng thật hi vọng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu"
Đàm Hinh tựa nơi mềm mềm của thú bông nói: "Ngốc thật."
Quý Yến nhẹ nhàng lên tiếng.
Anh nắm chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng cắn một cái trên đầu ngón tay xanh nhạt của cô, ánh mắt dần dần trầm xuống.
"Chờ đến lúc anh tỉnh lại, Hinh Hinh đã là vợ của người khác. Khi đó anh rất tức giận, rất tức giận."
Đàm Hinh nói: "Em đã coi là "anh ta" là anh."
Quý Yến lắc đầu, thấp giọng nói: "Anh biết, người anh tức giận là chính anh, người mà anh trân quý nhất sao có thể bị người khác cướp đi mất."
"Tuyệt đối sẽ không làm mất em nữa."
***
Sân bay.
Nam nhân mặc một bộ âu phục thẳng tắp, lạnh mặt nói: "Chị, Lập Tân, mọi người về nhà đi."
Tạ Viện hỏi không ngừng: "Tạ Hoàn à, thật không thể ở lại thêm mấy ngày sao? Công việc lúc nào cũng bận bịu không hết."
"Không đâu, mọi người bảo trọng, Tết đến về nhà một chuyến thăm lão gia tử."
Tạ Viện đáp ứng anh, chào tạm biệt.
(Ji: Anh Quý Yến kiếp trước về rồi nha)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook