Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!
-
Chương 4: Chuyện Nhà
Hoàng Lâm uyển.
Khu vực này vốn là khu nhà giàu, Đàm gia cùng Quý gia cũng chỉ ở gần đó, cách một vườn cây. Khi còn bé, Quý Yến cùng ba mẹ cãi nhau, tức giận liền trốn đi, chạy về hướng Đàm gia vào phòng ngủ của Đàm Hinh.
Nhắc đến chuyện này, người nhà của hai người đều tự ngầm hiểu lấy, cũng không đi thẳng vào nhà bắt kẻ chạy trốn, chờ khi nào cậu bớt giận sẽ tự về.
Nhà Dư Hạo thì cách xa hơn một chút, chuyển đến đây đã mấy năm cũng không gặp được Đàm gia và Quý gia.
Dư gia là nhà giàu mới nổi, mấy năm nay kiếm tiền nhưng so với những gia tộc danh thế từ gốc gác xem ra vẫn kém hơn.
Bất quá cũng không ảnh hưởng đến tình cảm qua lại của bọn thanh thiếu niên.
Hoàng Lâm Uyển với phong cách xanh sạch đẹp, đèn đường cũng tích lũy từ năng lượng Mặt trời, tuy trời vẫn chưa tối hẳn nhưng hai bên đường đã lóe lên những ánh đèn.
Đàm Hinh hỏi: "Hạo tử, cậu không đưa Giai Giai về sao, trời cũng đã tối rồi."
Dư Hạo vò tóc: "Cậu ấy không chịu, nói là đưa lên xe là được, sợ rằng ba mẹ sẽ phát hiện cậu ấy yêu sớm. Ba mẹ cậu ấy đều làm nghề giáo viên, nếu phát hiện có thể bị đánh gãy chân."
"..."
Quý Yến hừ một tiếng: "Cậu đúng là giữ chữ tín, nếu như ba mẹ cậu ấy quản được thì những quần áo và đồ trang điểm kia cậu ấy cũng không thể giải thích được."
Dư Hạo nói: "Không biết, dù sao mỗi lần cậu ấy đem đồ về nhà, cũng không nói gì."
Cậu tỏ ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, Quý Yến cũng lười nói, đối với Đàm Hinh cũng chẳng phải chuyện to tát. Khổng Giai Giai đối với cô cũng có chút phòng bị, cậu ấy quan tâm hỏi han một câu cũng coi như có chút tình cảm.
"Mai gặp ở trường nhé."
Dư Hạo vẫy tay chào hai người bọn họ, rẽ vào đường khác.
Đàm Hinh giẫm lên bóng đèn đường, đến lúc này cô vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật.
Thời khắc này vẫn còn yên bình tốt đẹp, một năm sau sẽ phải bị phá tan, tình cảm bạn bè hay tình yêu, đều lần lượt rời cô mà đi.
Có rất nhiều thứ, một khi đã định sẵn không thuộc về cô, có gượng ép cũng vô dụng. Cũng như ba của cô, cũng như Quý Yến.
Quý Yến hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?"
Đàm Hinh giương mắt lên nhìn cậu, cười nói: "Tớ còn đang nghĩ, còn một đề tiếng Anh còn chưa làm. Ngày mai thầy Trương đứng lớp, không thể quên làm được."
Quý Yến nghẹn lời, trừng mắt nhìn cô chẳng nói gì nữa.
Tới nhà, Đàm Hinh vẫy tay chào Quý Yến rồi đi vào.
Quý Yến nhíu mày, đợi dưới cửa Đàm gia đến khi cửa hoàn toàn đóng lại mới chậm rãi xoay người, cậu cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.
Tựa hồ, Đàm Hinh bây giờ so với trước kia có chút lạ, lúc trước cậu ấy không phải kẻ nói nhiều.
Cậu bực bội hừ một tiếng rồi quay về phía nhà của mình.
Đàm Hinh vào cửa, dì Lâm đã nhận lấy túi của cô, nhỏ giọng: "Tiểu thư, ông chủ và bà chủ đang cãi nhau tại thư phòng."
Đàm Hinh nhắm mắt lại, là năm hai của cấp ba, ba mẹ của cô thường xuyên cãi nhau.
Lúc trước cô còn tưởng là việc làm ăn có vấn đề, bây giờ nghĩ lại, hẳn là mẹ của Đàm Hiểu San đã xuất hiện - mối tình đầu của ba cô. Ba cô cùng người phụ nữa kia lúc chia tay, đã lưu giữ một bào thai, trải qua mười tám năm đã trưởng thành như một bông hoa tuyết trắng.
Nữ chính của cuốn sách này chính là cô ta - chị em cùng cha khác mẹ của cô.
Đàm Hinh đổi một bộ đồ ngủ thoải mái hơn, xuống bếp lấy hai chén tuyết lê đường phen bưng lên lầu ba.
Còn chưa tới cửa thư phòng đã nghe tiếng tranh chấp lớn đến đau màng nhĩ, mẹ cô vốn là nữ nhân dịu dàng, thì ra cũng có những lúc táo bạo như vậy.
Tình cảnh như vậy đã nửa tháng, nhưng vì tập đoàn Thành Hâm họ chỉ ầm ĩ một chút chứ không đề cập đến chuyện ly hôn.
Mẹ cô là Diệp Lam, tiểu thư khuê tú danh môn. Năm đó gả cho ba cô còn đem theo rất nhiều của hồi môn, tuy nói là thông gia nhưng lúc đó Đàm gia đã hết thời mà lâm vào khốn khó, Diệp Lam đã dùng cổ phần của mình để trợ giúp Đàm gia đồng thời cũng trở thành một trong những vị cổ đông lớn của Tập đoàn Thành Hâm.
Trong tay mẹ cô nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần, nếu hai vợ chồng bất hòa thì người được lợi nhất là người khác.
Người làm ăn chỉ có một điểm hơn người, chính là bất luận ở nhà có bất hòa ra sao thì ở trước mặt người ngoài vẫn là một đôi vợ chồng ân ái. Không ai có thể nghĩ đến, họ cũng âm thầm nổi sóng, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.
Cô gõ cửa hai tiếng, trong thư phòng liền yên tĩnh.
"Ba mẹ, là con, Tiểu Hinh."
Một lúc lâu Diệp Lam mở cửa, trở về với vẻ ôn hòa nhã nhặn: "Tiểu Hinh à, ba mẹ làm phiền đến con sao, gần đây công ty có chút vẫn đề, cho nên..."
Đàm Hinh lắc đầu: "Con biết công việc của ba mẹ bận rộn, nhưng không thể không để ý đến sức khỏe của bản thân, uống trước một bát tuyết lê để giải nhiệt của dì Lâm đi ạ. Bà ấy không dám đem lên, con đành phải trở thành chân sai vặt."
Đàm Diệu Uy ngồi trên ghế sa lon nhìn con gái, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Đàm Hinh biết ba cô đang suy nghĩ gì.
Đều là con gái của ông ta, nhưng một người được nuông chiều từ nhỏ còn một người thì đến cơm ăn còn không đủ no. Lúc ông nhìn thấy Đàm Hinh lại thấy đau lòng cho cô con gái phiêu bạt, Đàm Hiểu San.
Năm đó mẹ cô ta cũng sử dụng không ít thủ đoạn, khiến cha cô đắm chìm vào tình yêu. Sau khi bị bức đi, chân tướng nhiều năm sau mới đem ra nói tới ra vẻ đau khổ. Hiệu quả có thể nói như lưỡi đao đâm vào lòng hắn.
Đối với Diệp gia, ông cũng có phần ơn nghĩa nhưng giờ lại cảm thấy tức giận. Bây giờ lại căm hận đứa con gái là cô.
Đàm Hinh rủ mắt xuống, nói: "Cha nhìn con như vậy, con sẽ cho rằng cha đang hận con đấy. Con đã làm gì sai khiến cha phải tức giận à?"
Cô nhẹ nhàng nói khiến cho Đàm Diệu Uy bỗng tỉnh táo lại, đúng vậy, con gái không sai, đều không biết gì cả.
Ông vuốt vuốt thái dương, mệt mỏi đáp: "Làm sao như thế được, là cha quá mệt mỏi mà ngẩn người thôi, con đừng đoán mò."
Đàm Hinh cũng không truy cứu, mặt khác đem bát tuyết lê đến tay của ông, nghiêng đầu cười: "Vậy cha phải nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện sẽ khá hơn thôi."
Nói xong liền ôm lấy mẹ, khẽ nói bên tai bà: "Mẹ nhớ chú ý thân thể, con đi làm bài tập đây. Cha mẹ xong việc nhớ dùng cơm chiều nhé."
Diệp Lam đang tràn đầy tức giận cũng được cái ôm này chữa lành, sắc mặt cũng nhu hòa hơn, nhẹ nhàng đồng ý.
Sau khi Đàm Hinh rời đi, cả hai vợ chồng đều không nói gì.
Một lúc sau, Đàm Diệu Uy nói: "Tiểu Hinh sắp tới năm cuối cấp rồi, ở thời điểm mấu chốt nhất định sẽ không mong trong nhà có chuyện."
Diệp Lam cười lạnh: "Không mong có chuyện sao? Chẳng lẽ chúng ta đi mướn phòng cãi nhau? Hay là nói, tới nhà nhân tình của ông mà ồn ào đi?"
Sắc mặt Đàm Diệu Uy trở nên khó chịu: "Cô có được một tấc lại muốn tiến đến một thước, năm đó nếu không phải cô cản trở, hiện tại cô ấy đã là Đàm phu nhân."
"Đàm phu nhân... Rất đáng giá sao? Năm đó nếu không phải cưới tôi, Đàm gia sớm đã không còn, còn Đàm Diệu Uy anh cũng không thể sống yên ổn ở thành phố S. Đàm phu nhân đây là muốn tính toán điều gì? Người con gái kia nếu cùng ông lớn lên, cũng sẽ trôi qua rất cực khổ, nói không chừng sẽ bởi vì trốn đông trốn tây để chạy nợ, còn thảm hơn so với hiện tại."
Đàm Diệu Uy nắm chặt nắm đấm: "Năm đó cô đầu tư vào chẳng phải đã có thu nhập gấp mấy lần vốn bỏ ra, tôi không nợ cô gì cả."
Diệp Lam nói: "Anh không nợ tôi, vậy còn Tiểu Hinh? Từ nhỏ nó đã yêu anh nhất, vậy mà mang một cô con gái ngoài giá thú về nhà vẫn còn so sánh lớn nhỏ, tiểu Hinh sẽ nghĩ như thế nào? Sau này nó làm sao gặp người khác, anh không nghĩ đến chuyện đó sao?"
Đàm Diệu Uy nhắm mắt nhớ đến khoảnh khắc đã cô đọc bài văn đoạt giải năm cấp 1 -- "Ba là người con yêu nhất"
Ông ngồi dưới ghế khán giả xem con gái chậm rãi đọc, lúc đó cảm thấy tự hào vô cùng, bây giờ nhớ lại vẫn là cảm giác cảm động đó.
Ông thở dài, đem bát sứ trắng đặt lên bàn trà: "Diệp Lam, chúng ta đừng cãi nhau nữa, tôi sẽ dàn xếp cho Hiểu San nhưng cũng xin cô đừng quấy rầy mẹ con họ."
"Tôi không rảnh như vậy."
Hai vợ chồng tạm thời đình chiến ký hiệp định, chỉ là chẳng có ai cảm giác được thư thả. Mà giống hơn, là cảm giác bình yên trước bão giông.
Sau khi quay về phòng của mình, tiếng cãi vã trên lầu cũng đã hết, Đàm Hinh ổn định lại tinh thân giải đề Tiếng Anh. Cô đứng lên duỗi người một chút, dự định đọc thêm vài bài văn mẫu, điện bỗng thông báo. Mở ra xem, là một tấm hình.
Một cặp gấu Teddy mặc đồ cưới. Cô dâu gấu mặc váy màu hồng viền ren cùng chú rể gấu mặc bộ vest trắng bên cạnh, nhìn thoáng qua đều cảm thấy rất hạnh phúc. Hai con thú bông nhỏ đều đỏ bừng mặt, đôi mắt sáng như sao.
Lại còn là đến từ trường tiểu học của Nhã Nhã.
"Ba ba mua cho em gấu Teddy, đẹp không?"
Đàm Hinh nhịn cười không được, lưu lại hình sau đó mới trả lời: "Đẹp lắm, giống như Nhã Nhã cũng rất xinh."
Rất nhanh, Đàm Nhã Nhã cũng gửi đến một hàng chữ: "Chị lúc nào thì mặc áo cưới..."
Cô bé này lại cố tình trêu ghẹo, Đàm Hinh còn chưa nghĩ ra làm sao để tránh quá khứ tiếp diễn một lần nữa, bên kia đã gửi một đống meme cấm ngôn.
"Cha không cho em làm phiền chị học rồi (Khóa miệng)"
Đàm Hinh cong môi cười, gửi hình ảnh con dao. Nhìn đến hình ảnh của quá khứ, đóng khung chat lại.
Váy cưới sao...
Chờ có thời gian rảnh cô sẽ đi chụp một bộ, ai nói phụ nữ chỉ có thể vì đàn ông mà mặc áo cưới đâu.
Khu vực này vốn là khu nhà giàu, Đàm gia cùng Quý gia cũng chỉ ở gần đó, cách một vườn cây. Khi còn bé, Quý Yến cùng ba mẹ cãi nhau, tức giận liền trốn đi, chạy về hướng Đàm gia vào phòng ngủ của Đàm Hinh.
Nhắc đến chuyện này, người nhà của hai người đều tự ngầm hiểu lấy, cũng không đi thẳng vào nhà bắt kẻ chạy trốn, chờ khi nào cậu bớt giận sẽ tự về.
Nhà Dư Hạo thì cách xa hơn một chút, chuyển đến đây đã mấy năm cũng không gặp được Đàm gia và Quý gia.
Dư gia là nhà giàu mới nổi, mấy năm nay kiếm tiền nhưng so với những gia tộc danh thế từ gốc gác xem ra vẫn kém hơn.
Bất quá cũng không ảnh hưởng đến tình cảm qua lại của bọn thanh thiếu niên.
Hoàng Lâm Uyển với phong cách xanh sạch đẹp, đèn đường cũng tích lũy từ năng lượng Mặt trời, tuy trời vẫn chưa tối hẳn nhưng hai bên đường đã lóe lên những ánh đèn.
Đàm Hinh hỏi: "Hạo tử, cậu không đưa Giai Giai về sao, trời cũng đã tối rồi."
Dư Hạo vò tóc: "Cậu ấy không chịu, nói là đưa lên xe là được, sợ rằng ba mẹ sẽ phát hiện cậu ấy yêu sớm. Ba mẹ cậu ấy đều làm nghề giáo viên, nếu phát hiện có thể bị đánh gãy chân."
"..."
Quý Yến hừ một tiếng: "Cậu đúng là giữ chữ tín, nếu như ba mẹ cậu ấy quản được thì những quần áo và đồ trang điểm kia cậu ấy cũng không thể giải thích được."
Dư Hạo nói: "Không biết, dù sao mỗi lần cậu ấy đem đồ về nhà, cũng không nói gì."
Cậu tỏ ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, Quý Yến cũng lười nói, đối với Đàm Hinh cũng chẳng phải chuyện to tát. Khổng Giai Giai đối với cô cũng có chút phòng bị, cậu ấy quan tâm hỏi han một câu cũng coi như có chút tình cảm.
"Mai gặp ở trường nhé."
Dư Hạo vẫy tay chào hai người bọn họ, rẽ vào đường khác.
Đàm Hinh giẫm lên bóng đèn đường, đến lúc này cô vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật.
Thời khắc này vẫn còn yên bình tốt đẹp, một năm sau sẽ phải bị phá tan, tình cảm bạn bè hay tình yêu, đều lần lượt rời cô mà đi.
Có rất nhiều thứ, một khi đã định sẵn không thuộc về cô, có gượng ép cũng vô dụng. Cũng như ba của cô, cũng như Quý Yến.
Quý Yến hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?"
Đàm Hinh giương mắt lên nhìn cậu, cười nói: "Tớ còn đang nghĩ, còn một đề tiếng Anh còn chưa làm. Ngày mai thầy Trương đứng lớp, không thể quên làm được."
Quý Yến nghẹn lời, trừng mắt nhìn cô chẳng nói gì nữa.
Tới nhà, Đàm Hinh vẫy tay chào Quý Yến rồi đi vào.
Quý Yến nhíu mày, đợi dưới cửa Đàm gia đến khi cửa hoàn toàn đóng lại mới chậm rãi xoay người, cậu cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.
Tựa hồ, Đàm Hinh bây giờ so với trước kia có chút lạ, lúc trước cậu ấy không phải kẻ nói nhiều.
Cậu bực bội hừ một tiếng rồi quay về phía nhà của mình.
Đàm Hinh vào cửa, dì Lâm đã nhận lấy túi của cô, nhỏ giọng: "Tiểu thư, ông chủ và bà chủ đang cãi nhau tại thư phòng."
Đàm Hinh nhắm mắt lại, là năm hai của cấp ba, ba mẹ của cô thường xuyên cãi nhau.
Lúc trước cô còn tưởng là việc làm ăn có vấn đề, bây giờ nghĩ lại, hẳn là mẹ của Đàm Hiểu San đã xuất hiện - mối tình đầu của ba cô. Ba cô cùng người phụ nữa kia lúc chia tay, đã lưu giữ một bào thai, trải qua mười tám năm đã trưởng thành như một bông hoa tuyết trắng.
Nữ chính của cuốn sách này chính là cô ta - chị em cùng cha khác mẹ của cô.
Đàm Hinh đổi một bộ đồ ngủ thoải mái hơn, xuống bếp lấy hai chén tuyết lê đường phen bưng lên lầu ba.
Còn chưa tới cửa thư phòng đã nghe tiếng tranh chấp lớn đến đau màng nhĩ, mẹ cô vốn là nữ nhân dịu dàng, thì ra cũng có những lúc táo bạo như vậy.
Tình cảnh như vậy đã nửa tháng, nhưng vì tập đoàn Thành Hâm họ chỉ ầm ĩ một chút chứ không đề cập đến chuyện ly hôn.
Mẹ cô là Diệp Lam, tiểu thư khuê tú danh môn. Năm đó gả cho ba cô còn đem theo rất nhiều của hồi môn, tuy nói là thông gia nhưng lúc đó Đàm gia đã hết thời mà lâm vào khốn khó, Diệp Lam đã dùng cổ phần của mình để trợ giúp Đàm gia đồng thời cũng trở thành một trong những vị cổ đông lớn của Tập đoàn Thành Hâm.
Trong tay mẹ cô nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần, nếu hai vợ chồng bất hòa thì người được lợi nhất là người khác.
Người làm ăn chỉ có một điểm hơn người, chính là bất luận ở nhà có bất hòa ra sao thì ở trước mặt người ngoài vẫn là một đôi vợ chồng ân ái. Không ai có thể nghĩ đến, họ cũng âm thầm nổi sóng, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.
Cô gõ cửa hai tiếng, trong thư phòng liền yên tĩnh.
"Ba mẹ, là con, Tiểu Hinh."
Một lúc lâu Diệp Lam mở cửa, trở về với vẻ ôn hòa nhã nhặn: "Tiểu Hinh à, ba mẹ làm phiền đến con sao, gần đây công ty có chút vẫn đề, cho nên..."
Đàm Hinh lắc đầu: "Con biết công việc của ba mẹ bận rộn, nhưng không thể không để ý đến sức khỏe của bản thân, uống trước một bát tuyết lê để giải nhiệt của dì Lâm đi ạ. Bà ấy không dám đem lên, con đành phải trở thành chân sai vặt."
Đàm Diệu Uy ngồi trên ghế sa lon nhìn con gái, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Đàm Hinh biết ba cô đang suy nghĩ gì.
Đều là con gái của ông ta, nhưng một người được nuông chiều từ nhỏ còn một người thì đến cơm ăn còn không đủ no. Lúc ông nhìn thấy Đàm Hinh lại thấy đau lòng cho cô con gái phiêu bạt, Đàm Hiểu San.
Năm đó mẹ cô ta cũng sử dụng không ít thủ đoạn, khiến cha cô đắm chìm vào tình yêu. Sau khi bị bức đi, chân tướng nhiều năm sau mới đem ra nói tới ra vẻ đau khổ. Hiệu quả có thể nói như lưỡi đao đâm vào lòng hắn.
Đối với Diệp gia, ông cũng có phần ơn nghĩa nhưng giờ lại cảm thấy tức giận. Bây giờ lại căm hận đứa con gái là cô.
Đàm Hinh rủ mắt xuống, nói: "Cha nhìn con như vậy, con sẽ cho rằng cha đang hận con đấy. Con đã làm gì sai khiến cha phải tức giận à?"
Cô nhẹ nhàng nói khiến cho Đàm Diệu Uy bỗng tỉnh táo lại, đúng vậy, con gái không sai, đều không biết gì cả.
Ông vuốt vuốt thái dương, mệt mỏi đáp: "Làm sao như thế được, là cha quá mệt mỏi mà ngẩn người thôi, con đừng đoán mò."
Đàm Hinh cũng không truy cứu, mặt khác đem bát tuyết lê đến tay của ông, nghiêng đầu cười: "Vậy cha phải nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện sẽ khá hơn thôi."
Nói xong liền ôm lấy mẹ, khẽ nói bên tai bà: "Mẹ nhớ chú ý thân thể, con đi làm bài tập đây. Cha mẹ xong việc nhớ dùng cơm chiều nhé."
Diệp Lam đang tràn đầy tức giận cũng được cái ôm này chữa lành, sắc mặt cũng nhu hòa hơn, nhẹ nhàng đồng ý.
Sau khi Đàm Hinh rời đi, cả hai vợ chồng đều không nói gì.
Một lúc sau, Đàm Diệu Uy nói: "Tiểu Hinh sắp tới năm cuối cấp rồi, ở thời điểm mấu chốt nhất định sẽ không mong trong nhà có chuyện."
Diệp Lam cười lạnh: "Không mong có chuyện sao? Chẳng lẽ chúng ta đi mướn phòng cãi nhau? Hay là nói, tới nhà nhân tình của ông mà ồn ào đi?"
Sắc mặt Đàm Diệu Uy trở nên khó chịu: "Cô có được một tấc lại muốn tiến đến một thước, năm đó nếu không phải cô cản trở, hiện tại cô ấy đã là Đàm phu nhân."
"Đàm phu nhân... Rất đáng giá sao? Năm đó nếu không phải cưới tôi, Đàm gia sớm đã không còn, còn Đàm Diệu Uy anh cũng không thể sống yên ổn ở thành phố S. Đàm phu nhân đây là muốn tính toán điều gì? Người con gái kia nếu cùng ông lớn lên, cũng sẽ trôi qua rất cực khổ, nói không chừng sẽ bởi vì trốn đông trốn tây để chạy nợ, còn thảm hơn so với hiện tại."
Đàm Diệu Uy nắm chặt nắm đấm: "Năm đó cô đầu tư vào chẳng phải đã có thu nhập gấp mấy lần vốn bỏ ra, tôi không nợ cô gì cả."
Diệp Lam nói: "Anh không nợ tôi, vậy còn Tiểu Hinh? Từ nhỏ nó đã yêu anh nhất, vậy mà mang một cô con gái ngoài giá thú về nhà vẫn còn so sánh lớn nhỏ, tiểu Hinh sẽ nghĩ như thế nào? Sau này nó làm sao gặp người khác, anh không nghĩ đến chuyện đó sao?"
Đàm Diệu Uy nhắm mắt nhớ đến khoảnh khắc đã cô đọc bài văn đoạt giải năm cấp 1 -- "Ba là người con yêu nhất"
Ông ngồi dưới ghế khán giả xem con gái chậm rãi đọc, lúc đó cảm thấy tự hào vô cùng, bây giờ nhớ lại vẫn là cảm giác cảm động đó.
Ông thở dài, đem bát sứ trắng đặt lên bàn trà: "Diệp Lam, chúng ta đừng cãi nhau nữa, tôi sẽ dàn xếp cho Hiểu San nhưng cũng xin cô đừng quấy rầy mẹ con họ."
"Tôi không rảnh như vậy."
Hai vợ chồng tạm thời đình chiến ký hiệp định, chỉ là chẳng có ai cảm giác được thư thả. Mà giống hơn, là cảm giác bình yên trước bão giông.
Sau khi quay về phòng của mình, tiếng cãi vã trên lầu cũng đã hết, Đàm Hinh ổn định lại tinh thân giải đề Tiếng Anh. Cô đứng lên duỗi người một chút, dự định đọc thêm vài bài văn mẫu, điện bỗng thông báo. Mở ra xem, là một tấm hình.
Một cặp gấu Teddy mặc đồ cưới. Cô dâu gấu mặc váy màu hồng viền ren cùng chú rể gấu mặc bộ vest trắng bên cạnh, nhìn thoáng qua đều cảm thấy rất hạnh phúc. Hai con thú bông nhỏ đều đỏ bừng mặt, đôi mắt sáng như sao.
Lại còn là đến từ trường tiểu học của Nhã Nhã.
"Ba ba mua cho em gấu Teddy, đẹp không?"
Đàm Hinh nhịn cười không được, lưu lại hình sau đó mới trả lời: "Đẹp lắm, giống như Nhã Nhã cũng rất xinh."
Rất nhanh, Đàm Nhã Nhã cũng gửi đến một hàng chữ: "Chị lúc nào thì mặc áo cưới..."
Cô bé này lại cố tình trêu ghẹo, Đàm Hinh còn chưa nghĩ ra làm sao để tránh quá khứ tiếp diễn một lần nữa, bên kia đã gửi một đống meme cấm ngôn.
"Cha không cho em làm phiền chị học rồi (Khóa miệng)"
Đàm Hinh cong môi cười, gửi hình ảnh con dao. Nhìn đến hình ảnh của quá khứ, đóng khung chat lại.
Váy cưới sao...
Chờ có thời gian rảnh cô sẽ đi chụp một bộ, ai nói phụ nữ chỉ có thể vì đàn ông mà mặc áo cưới đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook