Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!
-
Chương 29: Say Rượu
Bà nội Quý xưa nay không phải là người dễ đối phó. Bọn nhỏ nhìn thấy vẻ hiền hậu nhân ái của bà đó là do bà đã có tuổi nên không thích tức giận. Nhưng thương trường năm đó, những đối thủ giao tranh với bà giờ còn nhiều kiêng kị, nhìn thấy bà còn phải tươi cười tiếp chuyện.
Ở thành phố S này không có dám chọc đến vị lão thái thái của Quý gia. Bà chậm rãi đi đến, nhìn trên mặt đất còn những mảnh thủy tinh vương vãi, rượu champagne còn lan rộng bên trên.
"Quản gia đâu?"
Quản gia nhà họ Quý vội vàng đi đến: "Thưa lão phu nhân."
"Tôi tổ chức thọ yến không dễ dàng, ông đối đãi khách khứa của tôi như vậy sao? Rượu tràn ra kia, tranh thủ dọn dẹp đi, để đó lại khiến mọi người chế giễu chúng ta. Quy củ của nhà này các ông đều đem cho chó ăn hết rồi à!"
Lão quản gia liền vội vàng khom lưng nhận sai.
Bà cười lạnh một tiếng: "Là thế sao, do tôi già rồi nên không để tôi vào trong mắt nữa, bất quá tiệc hôm nay dạng người nào muốn tới thì tới, phá thì phá sao."
Rõ ràng những lời này là chỉ Diêm Minh và Đàm Hiểu San.
Đàm Hiểu San trong mắt vẫn ập nước, giữ im lặng, làm ra bộ dạng chịu khuất nhục.
Sắc mặt Diêm Minh trở nên khó coi, vội vàng giải thích: "Bà nội Quý, bạn của con không phải cố ý, con nhận lỗi với bà. Tổn thất hôm nay đều tính cho con hết, người đừng tức giận."
Bà khoát tay: "Tiểu Diêm, con là đứa trẻ ngoan, bà nội cũng biết nhưng người bạn này của con thật sự không hiểu quy củ. Tiểu Hinh nhà chúng ta từ nhỏ tính tình đã cứng rắn nên nếu bị chọc đến cũng sẽ chịu đựng, không giống như bạn của con làm quá lên, trưng ra khuôn mặt đáng thương khóc lóc khiến đàn ông phải đau lòng."
Bà đã nghe thấy được cô gái này luôn miệng nói mình là con gái riêng, nhưng lại trưng ra khuôn mặt đau khổ khiến đàn ông phải yêu thương. Một cọng rơm cũng nghĩ đến sẽ biến thành phượng hoàng, từ trong ra ngoài đều không có tư cách. Cũng là do còn trẻ bị tình yêu mê muội mới xem cô ta như trân bảo.
Diêm Minh không phục nhưng cũng không cãi vã với lão nhân gia trực tiếp, chỉ lén đẩy Đàm Hiểu San ra sau lưng để bảo vệ.
Đàm Hinh nhìn về phía bà, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Bà Quý đã quy ẩn nhiều năm không màng thế sự, việc tranh chấp của con cháu cũng chưa từng nhúng tay. Lần này ra mặt đều là vì cô. Thì ra bà thật sự coi nàng như con cháu trong nhà mà xót xa.
Bà ngoắc ngoắc cô đến gần, Đàm Hinh nhu thuận nói: "Bà nội."
Bà vỗ tay cô, trở về với bộ dạng hòa nhã: "Quý Yến nói với bà con bị khi dễ, bà nội còn đang nghĩ ở Quý gia này ai dám khi dễ tiểu Hinh của chúng ta."
Nói đến đây bà lại liếc sang Đàm Hiểu San.
"Quy tắc tiếp khách của Quý gia, không thuần huyết thống thì không tiếp."
***
Đàm Diệu Uy nghe được tin này vội vàng chạy đến, nghe được bà Quý nói câu này lại cảm thấy sụp đổ. Có câu nói này của lão phu nhân, sau này con gái của ông đừng hòng được vào giới thượng lưu.
Ông cảm thấy vừa tức giận vừa khó xử, cái đứa này sao lại chạy đến đây, lại đi cùng với thiếu gia của giải trí Tinh Quang. Sau đó ông nhìn thấy Diệp Lam cùng Khang Di hướng ánh mắt căm ghét về phía mình.
Đàm Diệu Uy trong lòng vẫn đang kiềm chế sự tức giận, dù cho ông có hoang đường nhưng vẫn muốn thể diện. Ở trường hợp này ông không đến mức phải đem con gái riêng theo để làm xấu mặt mình. Nhưng cũng sẽ không ai quan tâm đến lời giải thích của ông.
Diêm Minh biết rõ anh ta và Đàm Hiểu San không thể tiếp tục ở đây được nữa, anh gật đầu với bà Quý: "Nếu Quý gia không chào đón vậy chúng tôi đi trước. Nhưng câu nói huyết thống của bà Quý tôi sẽ không tán thành."
Anh ta nhìn về phía Đàm Hinh, người con gái này từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm. Cao cao tại thượng, bình tĩnh kiềm chế cảm xúc. Một danh môn khuê tú chính hiệu.
Diêm Minh không nhịn được mà giễu cợt: "Có người huyết thống thuần khiết, trời sinh có một thân phận tốt lại tỏ ra ngạo mạn, ỷ có quyền thế mà chà đạp người khác. Trong mắt của tôi thì đó mới không xứng."
Nói rồi lôi kéo Đàm Hiểu San ra ngoài.
Đàm Hinh bật cười, đối với những người có mạch não không bình thường thì cô chẳng muốn giải thích nhiều.
Cô nói với bà nội: "Bà nội, để con dìu người lên lầu nghỉ ngơi."
Bà cười cười tỏ ý không cần: "Không sao, con khiêu vũ cùng Quý Yến đi. Màn nhảy mở đầu hôm nay bà rất thích."
Quý Yến chen thêm vài câu: "Bà nội lúc nãy nhờ người quay lại rồi phát video trực tiếp trên phòng."
"..."
Đàm Hinh không nói nên lời.
Bà nội Quý đánh vào trán Quý Yến một cái: "Thằng nhóc không ra gì này lại chê bà đi chậm, vừa rồi không biết là ai chưa gõ cửa đã xông vào, gấp đến độ không nói một câu hoàn chỉnh."
Quý Yến che miệng lại nhìn lén Đàm Hinh một chút. Cô cũng đang nhìn cậu, mấp máy: "Cảm ơn cậu."
Dù cô không thèm để ý việc xấu trong nhà bị người khác biết, nhưng đối với mẹ của cô mà nói thì điều này chính là đại ân. Diệp Lam đem vẻ đẹp như quần áo bên ngoài nên sẽ không chịu được người ta bôi tro chét trấu. Mà bà càng sợ thanh danh của con gái sẽ bị ảnh hưởng.
Chị em cùng cha khác mẹ kia, con bé đều mang tư chất sạch sẽ thuần khiết nếu dính vào vết nhơ này chỉ khiến người khác chế giễu. Đầu óc bà thanh tỉnh hơn bao giờ hết, nhất định phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Đàm gia.
***
Nhà lớn của Quý gia là một khu vực rừng cây xanh biếc, không khí rất tốt. Thời tiết ở mùa hè này có thể thấy được rất nhiều sao. Đàm Hinh tim cớ rời khỏi sảnh tiệc ra sân thanh tĩnh.
Cô không phải là thiếu nữ 17 18 tuổi, thủ đoạn kia chỉ khiến cô cảm thấy rất ngây thơ, phiền chán tột cùng. Còn có sự mệt mỏi bủa vây, không phải là Đàm Hiểu San, mà là vì Quý Yến.
Cậu ta tại sao không dứt khoát buông tay mà hết lần này đến lần khác đối nghịch với Đàm Hiểu San vì cô. Bọn họ không phải là dành cho nhau sao? Nếu có chuyện xảy ra thì hai người họ sẽ yêu nhau thật sao?
Khuôn mặt cảm nhận được chút gió mát, mắt Đàm Hinh nhìn lên thì thấy người đàn ông nghiêm túc đứng đó tự lúc nào. Tạ Hoàn cầm chai rượu vang, một tay khác cầm ly thủy tinh đế cao nhìn chằm chằm vào cô, mùi rượu thoảng qua nồng nặc. Cảnh như giống như đã từng quen biết.
Đàm Hinh cầm ly rượu kia, hỏi: "Sao anh biết?"
"Chỉ là đoán thôi, có lẽ em cần một chút kích thích."
Đàm Hinh giật nhẹ khóe môi, khẽ nhấp môi, đầu ngón tay trắng nõn dưới lớp thủy tinh trong suốt không thể không gây chói mắt. Cánh môi anh đào trên vành ly xuôi theo dòng nước.
"Cảm ơn."
Tạ Hoàn ngồi xuống bên cạnh cô.
"Em cần anh giúp gì không?"
Đàm Hinh liếm rượu còn dính bên khóe môi, chậm rãi thốt ra: "Không cần đâu."
Khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông thoáng chút mất vẻ tự nhiên, cứng nhắc nói: "Anh không có ý gì khác, chỉ là đơn giản muốn giúp em."
"Thật ra tôi không biết Tạ Đại Úy thích tôi ở điểm nào?"
Tạ Hoàn đem rượu trên tay cạn sạch, híp mắt lại dò xét ly thủy tinh mỏng manh.
"Nếu như em muốn biết ưu điểm của mình, anh có thể nói ra ít nhất 10 điều, anh không nghĩ em muốn nghe."
"Tướng mạo, tài trí hay ưu điểm khác tôi đều không phải người tốt nhất, nhưng với thân phận của Tạ đại úy thì tùy tiện có thể tìm sự tốt hơn. Với lại chúng ta mới gặp nhau có hai lần."
Tạ Hoàn nghe xong liền bật cười: "Dáng vẻ uống rượu của em rất mê người. Lý do này đủ không?"
"..."
"Có chút ngoài ý muốn."
"Nhưng đó chính là lý do, quân nhân cũng sẽ biết lãng mạn, giống như ánh trăng băng lãnh bỗng gặp được người con gái diễm lệ."
Anh chậm rãi nói từng từ: "Sau đó, tim đập mạnh."
Đàm Hinh nhắm mắt lại, uống hết số rượu còn lại trong ly. Gió mát ban đêm lúc này lại khiến đầu óc người ta choáng váng.
Cô đứng dậy: "Hôm nay rất cảm ơn nhưng tôi không thích phiền phức, cũng không muốn đem phiền phức cho người khác."
Đặt ly rượu trống rỗng xuống, cô xoay người rời đi.
***
Đàm Hinh bước vào phòng khách, cảm giác choáng váng lại càng mãnh liệt. Cô quên mất thân thể trẻ trung này không có tửu lượng, vừa rồi uống nhanh quá, lại là rượu Tây nên khó tránh khỏi có chút say.
Cô lảo đảo một chút đã có người đỡ cánh tay mình, trước mặt là một người mang gọng kính cùng đôi mắt trầm tĩnh.
Phương Lập Tân.
Cậu ta đang có cuộc gọi nhưng ngại ồn ào trong sảnh nên mới đến đây, cậu nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, nói với người bên kia: "Như vậy đi, đem tài liệu gửi vào mail cho tôi, tôi muốn biết tất cả."
Cất điện thoại đi, cậu ôm lấy vai của cô gái, ngửi thử một chút.
"Cậu uống rượu à?"
Đàm Hinh lui người về phía sau nửa bước, gật đầu, cô cố gắng duy trì tỉnh táo.
"Cậu với Hạo tử đi đâu mà tớ không gặp được, còn nghĩ các cậu đến chỗ khác rồi."
Phương Lập Tân như cũ vẫn ôm lấy cô, thấp giọng: "Trên lầu có hội nói chuyện về bóng đá nên tụi tớ lên đó chơi, nghe nói cậu xảy ra chuyện."
Dựa vào cậu ta vào lúc say vẫn khiến cho Đàm Hinh cảm thấy khó chịu, lại lui về sau nửa bước, trực tiếp dán người vào tường.
Phát giác được sự thất thố của mình nên cô nhíu mày lại: "Không sao, không phải việc gì lớn."
"Kinh động đến bà Quý còn không phải chuyện lớn?"
Phương Lập Tân cúi đầu dò xét, cô lúc say, trên gương mặt trắng trẻo phiếm hồng, môi còn ẩm hơi rượu so với lúc thường còn diễm lệ hơn, ánh mắt cùng không còn quá sắc bén lãnh đạm.
Cũng đúng, nếu như cô đang tỉnh táo sao có thể để mình làm chỗ dựa của cô ấy chứ. Cậu giữ lấy cô, trên mặt vẫn biểu hiện cứng nhắc đứng đắn không chút dư thừa, cực giống một chính nhân quân tử.
Chỉ là giờ khắc này, cậu chỉ biết trong đầu cậu xẹt qua những suy nghĩ điên cuồng không nên có. Nhưng cậu ấy là Đàm Hinh, là người mà chỉ nhìn từ xa cũng khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, làm sao cậu dám khinh nhờn.
Đó là nguyên nhân cậu mới chán ghét Quý Yến.
Cậu đến gần cô còn cần đến dũng khí rất lớn, còn Quý Yến lại có thể dễ dàng như trở bàn tay luôn cùng cô xuất hiện một chỗ. Thật khiến người khác thấy phiền chán.
Đàm Hinh lắc nhẹ đầu: "Tớ không sao, cậu buông ra đi."
Phương Lập Tân ngập ngừng một chút rồi cũng buông tay, cô đang mang giày cao gót, một tay vịn vách tường mà đi, cũng coi như ổn định giống như thường. Vẫn là Đàm tiểu thư cao cao tại thường không tìm được một lỗi sai nào.
Chỉ là ở khúc rẽ không biết ai để một ly rượu ở đó, cả người chưa kịp xử lí thông tin thì gót giày đã trượt đi suýt chút nữa thì ngã. Phương Lập Tân vẫn theo dõi sát sao nên kịp thời đỡ lấy eo của cô.
Mùi cỏ thơm thoang thoảng khiến nhịp tim cậu đập nhanh hơn, cậu đang định lên tiếng thì một cánh tay xuất hiện ngăn cách hai người.
Quý Yến lạnh lùng nhìn cậu: "Thừa nước đục thả câu sao?"
"Tớ không phải cậu."
Hai người trừng mắt với nhau, vẻ mặt đều không tốt cho lắm.
Đàm Hinh tựa vào khuỷu tay Quý Yến, tạm thời điều chỉnh thân thể ổn định: "Chút nữa tớ bị ngã, là cậu ấy đỡ tớ."
Quý Yến cau mày hỏi: "Sao lại uống rượu, lần trước uống một chút ở khách sạn đã thấy khó chịu, quên rồi sao?"
Nói xong rồi cậu nói với người giúp việc: "Pha một cốc chanh mật ong lên lầu."
Cậu ôm cô lên bế ngang kiểu công chúa, đi lên lầu.
"Thả tớ xuống đi tớ, không có say. Lúc nãy là do trên đất có nước, không cẩn thận trượt chân."
Quý Yến xem nhẹ câu nói của cô, liếc giày cao gót trên chân cô: "Có bị trật chân không?"
"Có chút đau nhưng không nghiêm trọng."
Quý Yến nhìn bộ dáng không đáng để tâm này của cô, trong lòng tức giận: "Nên đi kiểm tra một chút."
Cậu một mực dựa vào sức mình mạnh mẽ đã nhanh chóng đưa cô vào phòng ngủ cho khách. Vì hôm nay có nhiều khách mà nhà lớn lại ở xa trung tâm, tất nhiên sẽ có khách ngủ lại nên đều được quét dọn sạch sẽ qua.
Hơi mát trong phòng ổn định nhưng do cô đang mặc váy nên thấy có chút lạnh. Cô không quen tỏ ra yếu đuối trước mặt Quý Yến, chỉ nhíu mày lại không lên tiếng.
Quý Yến chỉnh nhiệt độ tăng lên, cậu ngồi bên cạnh giường cởi giày cô ra, kiểm tra cổ chân một chút. Chỉ có đỏ một chút, cũng không quá nghiêm trọng, cậu ấn vào vài cái: "Như thế có đau không?"
Đàm Hinh ừ một tiếng.
"Quý Yến."
"Ừm?"
Cô nhìn lên trần nhà, ánh đèn khiến người hoa mắt.
"Cậu làm như thế rất đáng ghét.", cô nhẹ giọng nỉ non: "Tớ từ chối cậu, cậu lại không thể có chút cốt khí sao?"
Động tác Quý Yến dừng lại, trầm mặc hồi lâu mời cười trừ: "Nếu là người khác, tớ sẽ xoay người rời đi."
Có người gõ cửa.
Quý Yến đứng lên mở cửa cho quản gia, trên tay là khay nước chứa một ly nước chanh mật ong, còn có một bình dầu thuốc."
Đàm Hinh ngồi dậy uống hết ly chanh mật ong. Quý Yến đã đổ dầu vào lòng bàn tay xoa bóp mắt cá chân cho cô.
Đàm Hinh nở nụ cười, nói: "Rất ra dáng."
"Cậu cho rằng là vì ai? Cấp hai tớ thường đánh nhau, mỗi ngày đều chồng chất vết thương, cha mẹ không chẳng thèm ngó ngàng nên tớ tự xử lý hết."
"Bà nội nói không sai, cậu là người từ nhỏ đã cứng rắn, khi bị khi dễ, chịu ủy khuất cũng không nói. Tớ chỉ có thể dùng cách của mình để bảo vệ cậu."
Đàm Hinh không lên tiếng. Thực tế, cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
Quý Yến ngồi dưới mặt đất ngửa đầu lên nhìn cô, lộ ra vẻ cười nhàn nhạt. Cậu đang cố gắng che giấu sự ảm đạm trong đáy mắt.
"Nghe anh ta nói đến việc kết hôn của hai người, tớ đã rất tức giận cũng rất ghen ghét, đến độ chỉ muốn anh ta hoàn toàn biến mất."
"Đàm Hinh, tớ không phải anh ta, tuyệt đối không phải..."
Có một thoáng chốc Đàm Hinh dường như đã tin tưởng lời cậu nói là thật.
Ở thành phố S này không có dám chọc đến vị lão thái thái của Quý gia. Bà chậm rãi đi đến, nhìn trên mặt đất còn những mảnh thủy tinh vương vãi, rượu champagne còn lan rộng bên trên.
"Quản gia đâu?"
Quản gia nhà họ Quý vội vàng đi đến: "Thưa lão phu nhân."
"Tôi tổ chức thọ yến không dễ dàng, ông đối đãi khách khứa của tôi như vậy sao? Rượu tràn ra kia, tranh thủ dọn dẹp đi, để đó lại khiến mọi người chế giễu chúng ta. Quy củ của nhà này các ông đều đem cho chó ăn hết rồi à!"
Lão quản gia liền vội vàng khom lưng nhận sai.
Bà cười lạnh một tiếng: "Là thế sao, do tôi già rồi nên không để tôi vào trong mắt nữa, bất quá tiệc hôm nay dạng người nào muốn tới thì tới, phá thì phá sao."
Rõ ràng những lời này là chỉ Diêm Minh và Đàm Hiểu San.
Đàm Hiểu San trong mắt vẫn ập nước, giữ im lặng, làm ra bộ dạng chịu khuất nhục.
Sắc mặt Diêm Minh trở nên khó coi, vội vàng giải thích: "Bà nội Quý, bạn của con không phải cố ý, con nhận lỗi với bà. Tổn thất hôm nay đều tính cho con hết, người đừng tức giận."
Bà khoát tay: "Tiểu Diêm, con là đứa trẻ ngoan, bà nội cũng biết nhưng người bạn này của con thật sự không hiểu quy củ. Tiểu Hinh nhà chúng ta từ nhỏ tính tình đã cứng rắn nên nếu bị chọc đến cũng sẽ chịu đựng, không giống như bạn của con làm quá lên, trưng ra khuôn mặt đáng thương khóc lóc khiến đàn ông phải đau lòng."
Bà đã nghe thấy được cô gái này luôn miệng nói mình là con gái riêng, nhưng lại trưng ra khuôn mặt đau khổ khiến đàn ông phải yêu thương. Một cọng rơm cũng nghĩ đến sẽ biến thành phượng hoàng, từ trong ra ngoài đều không có tư cách. Cũng là do còn trẻ bị tình yêu mê muội mới xem cô ta như trân bảo.
Diêm Minh không phục nhưng cũng không cãi vã với lão nhân gia trực tiếp, chỉ lén đẩy Đàm Hiểu San ra sau lưng để bảo vệ.
Đàm Hinh nhìn về phía bà, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Bà Quý đã quy ẩn nhiều năm không màng thế sự, việc tranh chấp của con cháu cũng chưa từng nhúng tay. Lần này ra mặt đều là vì cô. Thì ra bà thật sự coi nàng như con cháu trong nhà mà xót xa.
Bà ngoắc ngoắc cô đến gần, Đàm Hinh nhu thuận nói: "Bà nội."
Bà vỗ tay cô, trở về với bộ dạng hòa nhã: "Quý Yến nói với bà con bị khi dễ, bà nội còn đang nghĩ ở Quý gia này ai dám khi dễ tiểu Hinh của chúng ta."
Nói đến đây bà lại liếc sang Đàm Hiểu San.
"Quy tắc tiếp khách của Quý gia, không thuần huyết thống thì không tiếp."
***
Đàm Diệu Uy nghe được tin này vội vàng chạy đến, nghe được bà Quý nói câu này lại cảm thấy sụp đổ. Có câu nói này của lão phu nhân, sau này con gái của ông đừng hòng được vào giới thượng lưu.
Ông cảm thấy vừa tức giận vừa khó xử, cái đứa này sao lại chạy đến đây, lại đi cùng với thiếu gia của giải trí Tinh Quang. Sau đó ông nhìn thấy Diệp Lam cùng Khang Di hướng ánh mắt căm ghét về phía mình.
Đàm Diệu Uy trong lòng vẫn đang kiềm chế sự tức giận, dù cho ông có hoang đường nhưng vẫn muốn thể diện. Ở trường hợp này ông không đến mức phải đem con gái riêng theo để làm xấu mặt mình. Nhưng cũng sẽ không ai quan tâm đến lời giải thích của ông.
Diêm Minh biết rõ anh ta và Đàm Hiểu San không thể tiếp tục ở đây được nữa, anh gật đầu với bà Quý: "Nếu Quý gia không chào đón vậy chúng tôi đi trước. Nhưng câu nói huyết thống của bà Quý tôi sẽ không tán thành."
Anh ta nhìn về phía Đàm Hinh, người con gái này từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm. Cao cao tại thượng, bình tĩnh kiềm chế cảm xúc. Một danh môn khuê tú chính hiệu.
Diêm Minh không nhịn được mà giễu cợt: "Có người huyết thống thuần khiết, trời sinh có một thân phận tốt lại tỏ ra ngạo mạn, ỷ có quyền thế mà chà đạp người khác. Trong mắt của tôi thì đó mới không xứng."
Nói rồi lôi kéo Đàm Hiểu San ra ngoài.
Đàm Hinh bật cười, đối với những người có mạch não không bình thường thì cô chẳng muốn giải thích nhiều.
Cô nói với bà nội: "Bà nội, để con dìu người lên lầu nghỉ ngơi."
Bà cười cười tỏ ý không cần: "Không sao, con khiêu vũ cùng Quý Yến đi. Màn nhảy mở đầu hôm nay bà rất thích."
Quý Yến chen thêm vài câu: "Bà nội lúc nãy nhờ người quay lại rồi phát video trực tiếp trên phòng."
"..."
Đàm Hinh không nói nên lời.
Bà nội Quý đánh vào trán Quý Yến một cái: "Thằng nhóc không ra gì này lại chê bà đi chậm, vừa rồi không biết là ai chưa gõ cửa đã xông vào, gấp đến độ không nói một câu hoàn chỉnh."
Quý Yến che miệng lại nhìn lén Đàm Hinh một chút. Cô cũng đang nhìn cậu, mấp máy: "Cảm ơn cậu."
Dù cô không thèm để ý việc xấu trong nhà bị người khác biết, nhưng đối với mẹ của cô mà nói thì điều này chính là đại ân. Diệp Lam đem vẻ đẹp như quần áo bên ngoài nên sẽ không chịu được người ta bôi tro chét trấu. Mà bà càng sợ thanh danh của con gái sẽ bị ảnh hưởng.
Chị em cùng cha khác mẹ kia, con bé đều mang tư chất sạch sẽ thuần khiết nếu dính vào vết nhơ này chỉ khiến người khác chế giễu. Đầu óc bà thanh tỉnh hơn bao giờ hết, nhất định phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Đàm gia.
***
Nhà lớn của Quý gia là một khu vực rừng cây xanh biếc, không khí rất tốt. Thời tiết ở mùa hè này có thể thấy được rất nhiều sao. Đàm Hinh tim cớ rời khỏi sảnh tiệc ra sân thanh tĩnh.
Cô không phải là thiếu nữ 17 18 tuổi, thủ đoạn kia chỉ khiến cô cảm thấy rất ngây thơ, phiền chán tột cùng. Còn có sự mệt mỏi bủa vây, không phải là Đàm Hiểu San, mà là vì Quý Yến.
Cậu ta tại sao không dứt khoát buông tay mà hết lần này đến lần khác đối nghịch với Đàm Hiểu San vì cô. Bọn họ không phải là dành cho nhau sao? Nếu có chuyện xảy ra thì hai người họ sẽ yêu nhau thật sao?
Khuôn mặt cảm nhận được chút gió mát, mắt Đàm Hinh nhìn lên thì thấy người đàn ông nghiêm túc đứng đó tự lúc nào. Tạ Hoàn cầm chai rượu vang, một tay khác cầm ly thủy tinh đế cao nhìn chằm chằm vào cô, mùi rượu thoảng qua nồng nặc. Cảnh như giống như đã từng quen biết.
Đàm Hinh cầm ly rượu kia, hỏi: "Sao anh biết?"
"Chỉ là đoán thôi, có lẽ em cần một chút kích thích."
Đàm Hinh giật nhẹ khóe môi, khẽ nhấp môi, đầu ngón tay trắng nõn dưới lớp thủy tinh trong suốt không thể không gây chói mắt. Cánh môi anh đào trên vành ly xuôi theo dòng nước.
"Cảm ơn."
Tạ Hoàn ngồi xuống bên cạnh cô.
"Em cần anh giúp gì không?"
Đàm Hinh liếm rượu còn dính bên khóe môi, chậm rãi thốt ra: "Không cần đâu."
Khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông thoáng chút mất vẻ tự nhiên, cứng nhắc nói: "Anh không có ý gì khác, chỉ là đơn giản muốn giúp em."
"Thật ra tôi không biết Tạ Đại Úy thích tôi ở điểm nào?"
Tạ Hoàn đem rượu trên tay cạn sạch, híp mắt lại dò xét ly thủy tinh mỏng manh.
"Nếu như em muốn biết ưu điểm của mình, anh có thể nói ra ít nhất 10 điều, anh không nghĩ em muốn nghe."
"Tướng mạo, tài trí hay ưu điểm khác tôi đều không phải người tốt nhất, nhưng với thân phận của Tạ đại úy thì tùy tiện có thể tìm sự tốt hơn. Với lại chúng ta mới gặp nhau có hai lần."
Tạ Hoàn nghe xong liền bật cười: "Dáng vẻ uống rượu của em rất mê người. Lý do này đủ không?"
"..."
"Có chút ngoài ý muốn."
"Nhưng đó chính là lý do, quân nhân cũng sẽ biết lãng mạn, giống như ánh trăng băng lãnh bỗng gặp được người con gái diễm lệ."
Anh chậm rãi nói từng từ: "Sau đó, tim đập mạnh."
Đàm Hinh nhắm mắt lại, uống hết số rượu còn lại trong ly. Gió mát ban đêm lúc này lại khiến đầu óc người ta choáng váng.
Cô đứng dậy: "Hôm nay rất cảm ơn nhưng tôi không thích phiền phức, cũng không muốn đem phiền phức cho người khác."
Đặt ly rượu trống rỗng xuống, cô xoay người rời đi.
***
Đàm Hinh bước vào phòng khách, cảm giác choáng váng lại càng mãnh liệt. Cô quên mất thân thể trẻ trung này không có tửu lượng, vừa rồi uống nhanh quá, lại là rượu Tây nên khó tránh khỏi có chút say.
Cô lảo đảo một chút đã có người đỡ cánh tay mình, trước mặt là một người mang gọng kính cùng đôi mắt trầm tĩnh.
Phương Lập Tân.
Cậu ta đang có cuộc gọi nhưng ngại ồn ào trong sảnh nên mới đến đây, cậu nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, nói với người bên kia: "Như vậy đi, đem tài liệu gửi vào mail cho tôi, tôi muốn biết tất cả."
Cất điện thoại đi, cậu ôm lấy vai của cô gái, ngửi thử một chút.
"Cậu uống rượu à?"
Đàm Hinh lui người về phía sau nửa bước, gật đầu, cô cố gắng duy trì tỉnh táo.
"Cậu với Hạo tử đi đâu mà tớ không gặp được, còn nghĩ các cậu đến chỗ khác rồi."
Phương Lập Tân như cũ vẫn ôm lấy cô, thấp giọng: "Trên lầu có hội nói chuyện về bóng đá nên tụi tớ lên đó chơi, nghe nói cậu xảy ra chuyện."
Dựa vào cậu ta vào lúc say vẫn khiến cho Đàm Hinh cảm thấy khó chịu, lại lui về sau nửa bước, trực tiếp dán người vào tường.
Phát giác được sự thất thố của mình nên cô nhíu mày lại: "Không sao, không phải việc gì lớn."
"Kinh động đến bà Quý còn không phải chuyện lớn?"
Phương Lập Tân cúi đầu dò xét, cô lúc say, trên gương mặt trắng trẻo phiếm hồng, môi còn ẩm hơi rượu so với lúc thường còn diễm lệ hơn, ánh mắt cùng không còn quá sắc bén lãnh đạm.
Cũng đúng, nếu như cô đang tỉnh táo sao có thể để mình làm chỗ dựa của cô ấy chứ. Cậu giữ lấy cô, trên mặt vẫn biểu hiện cứng nhắc đứng đắn không chút dư thừa, cực giống một chính nhân quân tử.
Chỉ là giờ khắc này, cậu chỉ biết trong đầu cậu xẹt qua những suy nghĩ điên cuồng không nên có. Nhưng cậu ấy là Đàm Hinh, là người mà chỉ nhìn từ xa cũng khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, làm sao cậu dám khinh nhờn.
Đó là nguyên nhân cậu mới chán ghét Quý Yến.
Cậu đến gần cô còn cần đến dũng khí rất lớn, còn Quý Yến lại có thể dễ dàng như trở bàn tay luôn cùng cô xuất hiện một chỗ. Thật khiến người khác thấy phiền chán.
Đàm Hinh lắc nhẹ đầu: "Tớ không sao, cậu buông ra đi."
Phương Lập Tân ngập ngừng một chút rồi cũng buông tay, cô đang mang giày cao gót, một tay vịn vách tường mà đi, cũng coi như ổn định giống như thường. Vẫn là Đàm tiểu thư cao cao tại thường không tìm được một lỗi sai nào.
Chỉ là ở khúc rẽ không biết ai để một ly rượu ở đó, cả người chưa kịp xử lí thông tin thì gót giày đã trượt đi suýt chút nữa thì ngã. Phương Lập Tân vẫn theo dõi sát sao nên kịp thời đỡ lấy eo của cô.
Mùi cỏ thơm thoang thoảng khiến nhịp tim cậu đập nhanh hơn, cậu đang định lên tiếng thì một cánh tay xuất hiện ngăn cách hai người.
Quý Yến lạnh lùng nhìn cậu: "Thừa nước đục thả câu sao?"
"Tớ không phải cậu."
Hai người trừng mắt với nhau, vẻ mặt đều không tốt cho lắm.
Đàm Hinh tựa vào khuỷu tay Quý Yến, tạm thời điều chỉnh thân thể ổn định: "Chút nữa tớ bị ngã, là cậu ấy đỡ tớ."
Quý Yến cau mày hỏi: "Sao lại uống rượu, lần trước uống một chút ở khách sạn đã thấy khó chịu, quên rồi sao?"
Nói xong rồi cậu nói với người giúp việc: "Pha một cốc chanh mật ong lên lầu."
Cậu ôm cô lên bế ngang kiểu công chúa, đi lên lầu.
"Thả tớ xuống đi tớ, không có say. Lúc nãy là do trên đất có nước, không cẩn thận trượt chân."
Quý Yến xem nhẹ câu nói của cô, liếc giày cao gót trên chân cô: "Có bị trật chân không?"
"Có chút đau nhưng không nghiêm trọng."
Quý Yến nhìn bộ dáng không đáng để tâm này của cô, trong lòng tức giận: "Nên đi kiểm tra một chút."
Cậu một mực dựa vào sức mình mạnh mẽ đã nhanh chóng đưa cô vào phòng ngủ cho khách. Vì hôm nay có nhiều khách mà nhà lớn lại ở xa trung tâm, tất nhiên sẽ có khách ngủ lại nên đều được quét dọn sạch sẽ qua.
Hơi mát trong phòng ổn định nhưng do cô đang mặc váy nên thấy có chút lạnh. Cô không quen tỏ ra yếu đuối trước mặt Quý Yến, chỉ nhíu mày lại không lên tiếng.
Quý Yến chỉnh nhiệt độ tăng lên, cậu ngồi bên cạnh giường cởi giày cô ra, kiểm tra cổ chân một chút. Chỉ có đỏ một chút, cũng không quá nghiêm trọng, cậu ấn vào vài cái: "Như thế có đau không?"
Đàm Hinh ừ một tiếng.
"Quý Yến."
"Ừm?"
Cô nhìn lên trần nhà, ánh đèn khiến người hoa mắt.
"Cậu làm như thế rất đáng ghét.", cô nhẹ giọng nỉ non: "Tớ từ chối cậu, cậu lại không thể có chút cốt khí sao?"
Động tác Quý Yến dừng lại, trầm mặc hồi lâu mời cười trừ: "Nếu là người khác, tớ sẽ xoay người rời đi."
Có người gõ cửa.
Quý Yến đứng lên mở cửa cho quản gia, trên tay là khay nước chứa một ly nước chanh mật ong, còn có một bình dầu thuốc."
Đàm Hinh ngồi dậy uống hết ly chanh mật ong. Quý Yến đã đổ dầu vào lòng bàn tay xoa bóp mắt cá chân cho cô.
Đàm Hinh nở nụ cười, nói: "Rất ra dáng."
"Cậu cho rằng là vì ai? Cấp hai tớ thường đánh nhau, mỗi ngày đều chồng chất vết thương, cha mẹ không chẳng thèm ngó ngàng nên tớ tự xử lý hết."
"Bà nội nói không sai, cậu là người từ nhỏ đã cứng rắn, khi bị khi dễ, chịu ủy khuất cũng không nói. Tớ chỉ có thể dùng cách của mình để bảo vệ cậu."
Đàm Hinh không lên tiếng. Thực tế, cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
Quý Yến ngồi dưới mặt đất ngửa đầu lên nhìn cô, lộ ra vẻ cười nhàn nhạt. Cậu đang cố gắng che giấu sự ảm đạm trong đáy mắt.
"Nghe anh ta nói đến việc kết hôn của hai người, tớ đã rất tức giận cũng rất ghen ghét, đến độ chỉ muốn anh ta hoàn toàn biến mất."
"Đàm Hinh, tớ không phải anh ta, tuyệt đối không phải..."
Có một thoáng chốc Đàm Hinh dường như đã tin tưởng lời cậu nói là thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook