Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!
-
Chương 25: Chia Tay
Trong một góc của quán bar, Dư Hạo mặc một chiếc áo khoác jacket, cầm trong tầm một ly champagne nói chuyện với mỹ nữ. Phương Lập Tân ngồi trên ghế sofa nhẹ cau mày không ai phát hiện.
"Cậu nói xem, anh Tạ và cậu đều muốn lấy số điện thoại của Đàm Hinh."
Dư Hạo lau vết rượu bên khóe miệng, đẩy mỹ nữ trong lòng ra, giọng điệu bất mãn: "Cậu Tạ có thể né lúc tớ đang hôn mỹ nữ mà gọi tới không, thật mất hứng."
"Cậu Tạ muốn là cậu cho ngay sao?"
"Còn có thể làm sao, anh Tạ muốn lấy tớ dám không cho ư? Cậu thấy tớ có lá gan đó không, dù sao anh ta cũng bận rộn không chừng xoay qua đã quên mật. Cậu nhớ giúp tớ giữ bí mật, đừng để Yến tử biết, tớ sợ cậu ta rạch miệng tớ mất."
Phương Lập Tân lạnh lùng xem thường cậu ta.
Cậu ta còn tỏ vẻ buồn bực: "Cậu nhìn tớ như vậy làm gì, tớ cũng đâu có cho số của bạn gái cậu."
Phương Lập Tân không lên tiếng, cầm điện thoại chụp một tấm hình của cậu ta. Dư Hạo cũng tranh thủ tạo dáng: "Muốn chụp ảnh phải nói sớm chứ."
Mỹ nữ kia như không xương dính sát vào người cậu ta, Phương Lập Tân nhàn nhạt: "Ảnh này tớ gửi cho Khổng Giai Giai"
Dư Hạo biến sắc, vội đem cô gái đẩy ra giựt lấy điện thoại của Phương Lập Tân. Thật sự gửi rồi.
Mỹ nữ kia bắt đầu thấy bất mãn: "Cậu còn nhỏ vậy, đừng nói đã có vợ rồi nha."
Dư Hạo lấy một xấp tiền mặt trong ví đưa cho cô ta, đẩy người ra khỏi phòng bao: "Không phải chuyện của cô, đi nhanh đi."
Cô ta liếc xéo một cái rồi xoay mông đi khỏi.
Dư Hạo oán trách nhìn Phương Lập Tân: "Phương đại gia, tớ chọc gì đến cậu đây?"
Phương Lập Tân vẫn đang thưởng thức ly Daiquiri, tuy nói rằng đó là cocktail cơ bản nhưng quả nhiên người điều chế khác hương vị cũng khác.
"Tớ còn tưởng cậu không thích Khổng Giai Giai, muốn chia tay với cậu ta chứ."
"..."
Dư Hạo gào lên: "Chia tay ngay được sao, như vậy tớ chẳng phải như mấy đứa cặn bã sao? Cậu làm chuyện như vậy thấy có thất đức không?"
"Nam cặn bã không phải là cậu sao?"
Tinh thần của Dư Hạo sụp đổ, lúc này màn hình điện thoại sáng lên, là Khổng Giai Giai đang gọi tới. Cậu trừng mắt với Phương Lập Tân rồi chấp nhận.
"Giai Giai"
"Anh đang uống rượu bên ngoài sao? Đã say rồi à?"
Dư Hạo sững sờ, nhanh trí thuận nước đẩy thuyền: "Đúng vậy, say đến mức chẳng biết mình đang ở đâu, vừa nãy còn có người phụ nữ sáp lại gần đã bị anh đuổi đi rồi."
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, cậu chúc ngủ ngon rồi tắt máy. Vẻ mặt Dư Hạo hơi ngốc, như lọt vào đám sương mù.
"Cô ấy sao có thể hiểu chuyện như vậy? Tớ còn tưởng còn phải cãi nhau một trận cơ."
"Rõ ràng cậu ta có chút lý trí."
Cùng loại người Dư Hạo yêu đương, cậu ta có thể cho cậu vật chất hơn người nhưng đừng hy vọng cậu ta toàn tâm toàn ý. Cậu ta chưa chơi chán tất nhiên sẽ không dừng lại. Nếu cãi nhau với cậu ta một hai lần, có lẽ cậu ta sẽ chịu đựng nhưng nếu càng cãi nhau thì sớm muộn cũng chia tay. Mục đích của Khổng Giai Giai rất rõ ràng, từ lúc bắt đầu đã không hướng đến tình yêu.
***
Chín giờ tối, Đàm Hinh xem hết nội quy tuyển sinh của đại học S, còn có việc chọn chuyên ngành hơi đau đầu. Cô tạm thời chưa nghĩ đến đời này mình muốn làm công việc gì. Mà Phương Lập Tân học cùng trường Đại học, cô cảm thấy có chút áp lực. Người đó khiến cô có một cảm giác không nói rõ được.
Cô từng xem qua một chuyên mục khoa học tự nhiên, có một loài rắn lúc săn mồi sẽ không xuất thủ ngay mà bám dai dẳng xung quanh đến khi con mồi không chịu được mà tiêu hao thể lực. Đến thời cơ thì nó sẽ nhanh chóng một đường giết chết. Cảm giác của cô đối với Phương Lập Tân rất giống như vậy.
Cô ngẩn người nhìn màn hình vi tính, bỗng tiếng điện thoại cắt đứt suy nghĩ, là Khổng Giai Giai. Đàm Hinh nhấn nút chấp nhận, "A lô."
Đối phương chưa trả lời ngay, cô liền thăm dò: "Là Giai Giai sao?"
Câu nói vừa thốt ra, cô gái đối diện bật khóc lên như không chịu thêm bất cứ gánh nặng nào nữa, tiếng khóc trầm thấp làm cho người ta đau lòng. Vẻ mặt Đàm Hinh bối rối, cô chưa từng có bạn nữ không biết đối phó với chuyện này ra sao.
"Có chuyện gì vậy?"
Khổng Giai Giai khóc tầm vài phút mới bình ổn lại: "Xin lỗi, xin lỗi tiểu Hinh, tớ cảm thấy khó chịu nhưng không biết gọi cho ai."
Trường học của Dư Hạo có tiếng không được tốt lắm, ai cũng biết cậu ta thay bạn gái như thay áo, mà con gái đi cùng cậu ta phần lớn đều vì tiền. Về sau bạn bè lúc trước của cô ấy với Dư Hạo đều bày ra vẻ khinh bỉ hoặc hâm mộ hoặc chế giễu, nhưng cả đám đều bắt đầu xa lánh cô. Đến bây giờ người nói chuyện cũng không có.
Đàm Hinh có thể đoán được một chút: "Là Hạo tử chọc giận cậu sao?"
Khổng Giai Giai nhỏ giọng: "Tớ biết tớ không có tư cách quản anh ấy nhưng giờ anh ấy đang quen tớ, vẫn ăn chơi bên ngoài. Tớ cảm thấy bị tổn thương."
"Cậu là bạn gái của cậu ta, đương nhiên có thể quản."
"Tớ với anh ấy... Dù sao cũng sẽ không lâu đâu."
Thật sự là kiếp trước bọn họ vừa tốt nghiệp đã chia tay, Đàm Hinh hỏi nhỏ: "Vậy cậu thích cậu ta sao?"
"Thích hay không đều không liên quan, thật ra con người tớ rất dễ thỏa mãn... Chỉ cần có người tốt với tớ, tớ đều có thể rung động, chỉ là anh ấy... Xuất hiện đúng lúc tớ cần, cũng giúp tớ rất nhiều rất nhiều, nên tớ rất biết ơn anh ấy."
"Vậy cậu khóc vì điều gì?"
Mắt Khổng Giai Giai lại đỏ lên, trầm mặc một lần nữa.
Đàm Hinh nhìn lướt qua danh sách cuộc thi vào Đại học S lần này, xếp trước cô có mấy người nghe nói có vài người là học sinh cấp hai đều sớm tự học chương trình đại học rồi.
"Trên thế giới này luôn có người ưu tú hơn chúng ta nhưng họ đã cố gắng hơn chúng ta rất nhiều. Cho nên, nếu như cậu muốn một thứ gì nhưng không có được, chí ít hay hỏi lòng mình đã cố gắng hết sức chưa. Không cố gắng làm sao có được kết quả."
Khổng Giai Giai nắm chặt điện thoại cười khổ: "Tiểu Hinh, cậu biết không, cậu có một tài năng. Đó là đem một chuyện khó khăn phức tạp nói thành đặc biệt đơn giản, còn khiến người ta tâm phục khẩu phục."
Đàm Hinh không biết nói như thế nào về điều này, cô cười: "Thật ra những lời vừa rồi là đứng trên góc độ của cậu mà nói, nếu như là ý kiến của tớ thì tớ nghĩ các cậu không hợp nhau, chia tay cũng tốt.:
Khổng Giai Giai sững sờ, nói lắp bắp: "Cậu cũng thật thẳng thắn."
"Có lỗi quá.", Đàm Hinh cười nhẹ.
"Không đâu, cậu nói đúng, tớ sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Cúp điện thoại, Khổng Giai Giai nhìn vào gương. Dung mạo của cô cũng coi như xinh đẹp như sự sa sút tinh thần trong mắt không thể giấu được. Từ đầu cô đã không thích Dư Hạo, nếu còn tiếp tục ở cạnh nhau chỉ sợ càng lún càng sâu.
Khổng Giai Giai hít sâu rồi vào toilet, lúc đi ngang qua phòng của cha mẹ nghe được tiếng khóc của mẹ, còn cha thì đang thở dài. Anh của cô làm ăn thất bại ở bên ngoài, thiếu tiền rất nhiều nhưng hiện tại không biết trốn ở đâu, người đòi nợ đều cứ cách hai ba ngày lại đến nhà đòi tiền.
Dư Hạo mua cho cô nhiều đồ cao cấp, cô đem về đã đem bán ngay lập tức, lấy tiền đó để giải quyết tình huống nguy cấp. Nhưng anh cô vẫn chưa tìm được, tựa như trốn khỏi dòng thời gian, ai cũng không biết được sẽ có ngày nào đó lại đem về một cục nợ khổng lồ. Cô dằn lòng mình gõ cửa đi vào.
Ba mẹ thấy cô lại hiện lên vẻ mặt áy náy, mẹ cô lén chùi nước mắt: "Giai Giai à, muộn rồi sao không ngủ đi, có chuyện gì à?"
Khổng Giai Giai nắm chặt điện thoại, mặt không chút thay đổi: "Con chia tay bạn trai rồi."
Ba cô cảm thấy sợ hãi: "Vậy, vậy chúng ta phải làm sao..."
Lòng cô nóng như lửa đốt, cả giận: "Các người không thể cứ dựa vào người khác, mà con cũng không chịu nổi nữa! Hoặc là tìm tên Trường Đông về hoặc là bán nhà dọn đi, chúng ta đi thành phố khác ở, bắt đầu cuộc sống mới."
"Vậy anh con làm sao bây giờ, những người đòi nợ nếu không được trả nhất định sẽ tìm nó."
"Đó là chuyện của anh ta! Anh ta làm sai sao bắt chúng ta phải gánh chứ."
Mẹ của cô khuyên nhủ: "Giai Giai đừng tức giận, chúng ta cũng là người một nhà mà..."
"Anh ta trốn đi mặc kệ sống chết của chúng ta, làm gì có người một nhà nào chứ."
Nói xong cô đóng cửa mạnh rồi ra ngoài.
***
Đảo mắt đã đến cuối tháng.
Sáng sớm, Diệp Lam đã mời người thiết kế lễ phục đến. Lúc nào bà cũng muốn có thể diện lớn nên cho dù đã chuẩn bị việc ly hôn nhưng trong trường hợp này vẫn chịu hạ mình một chút.
Lúc Đàm Hinh xuống lầu, Diệp Lam đang xem mẫu quần áo, nhìn qua tâm tình không tệ. Đàm Diệu Uy tham lam lấy tài sản lúc cưới đưa cho hai mẹ con kia trả nợ, ở ngoài còn lén mua rất nhiều nhà đất, xe sang, bà mời thám tử tìm hiểu được không ít chứng cứ tốt đã được chuẩn bị đầy đủ, giao cho luật sư xử lí.
Chỉ chờ đến lúc ngả bài với Đàm Diệu Uy, kiện cáo rồi ly dị.
Đương nhiên những điều này không phải là điều mà bà xem trọng. Bà là tiểu thư Diệp gia, ba và anh trai xem như hòn ngọc quý trên tay, từ lúc ra đời đã không quan tâm đến chuyện tiền bạc cũng không quan tâm tài sản của Đàm Diệu Uy. Bà chỉ cảm thấy vui vì con gái sẽ đi cùng bà.
Diệp Lam nhìn thấy con gái yêu, cười cười ngoắc cô đến gần: "Tiểu Hinh à, mau đến đây xem mẹ chuẩn bị lễ phục cho con, thử xem có thích không."
Đàm Hinh nhìn qua một dãy quần áo, thẩm mỹ của mẹ cô luôn tốt, kiểu dáng đều thích hợp với độ tuổi của cô lúc này. Màu hoa anh đào như giấc mộng công chúa, màu trắng như tuyết thuần khiết, màu tím ưu nhã có chút trưởng thành.
Diệp Lam cầm lễ phục ướm lên người cô, cuối cùng quyết định: "Màu trắng đi."
Thật ra Đàm Hinh thích màu tím nhạt kia hơn, cái lễ phục thuần trắng này có điểm chút viền ren trông như bé gái nhỏ vậy. Nếu lấy tuổi của cô ra so sánh cũng không quá đáng, nhưng đây là kiểu mẹ thích nên cô đồng ý ngay: "Được, con cũng thích cái này."
Diệp Lam cười đến độ không có gì có thể vui hơn được nữa.
Khi ra khỏi nhà cô mới biết mình bị mẹ bán đi.
Lúc chạng vạng, ráng mây chiều tà sáng ở một góc chân trời, Khang Di cùng Quý Yến đã đứng trước cửa Đàm gia. Hôm nay bà mặc một chiếc váy dài màu hồng, nhìn qua diễm lệ tột cùng lại thêm tư chất cao quý khiến người khác phải kinh diễm.
Quý Yến được di truyền tướng mạo của mẹ, cũng sẽ không tầm thường. Âu phục cao cấp được đặc chế nổi bật dáng người cao lớn thẳng táp, khuôn mặt đẹp không chút tỳ vết vẫn treo một nụ cười xấu xa vô lại nhưng ánh mắt lại ôn nhu đến vậy.
Tuy mâu thuẫn nhưng vẫn hài hòa. Chỉ là... lễ phục màu đen trên người cậu ta với Đàm Hinh nhìn thế nào cũng giống như một đôi. Diệp Lam và Khang Di trao đổi ánh mắt tràn ngập ý cười, thấy Đàm Hinh có chút chau mày. Cô bị chính mẹ ruột bán.
Quý Yến đi đến trước mặt cô, hô hấp chậm đi nửa nhịp. Cậu nói khẽ: "Hôm nay cậu rất đẹp."
Đàm Hinh hơi giật khóe môi, lộ vẻ xu nịnh: "Cậu hôm nay cũng rất đẹp trai."
Quý Yến cong cánh tay lên: "Rất hân hạnh, Đàm tiểu thư."
Lúc trước đồng ý làm bạn gái cậu ta, hiện tại người nhà hai bên đều đang nhìn nên cô không thể tùy ý thay đổi trước mặt họ. Cô khoác tay lên cánh tay Quý Yến, cùng cậu lên xe.
Khang Di cùng Diệp Lam cười cười nói nói ở phía sau xe, Quý An Quốc hướng về phía Đàm Diệu Uy: "Cậu Đàm à, anh thật hâm mộ cậu có một đứa con gái ưu tú như vậy, mọi chuyện không cần phải quản nhiều. Không giống thằng đòi nợ nhà anh, một ngày không gây chuyện thì anh đã sống được thêm vài năm."
Đàm Diệu Uy cười lớn: "Làm gì có, em thấy Quý Yến gần đây có biểu hiện rất tốt."
Lời này không sai, gần đây con trai ông bỗng bắt đầu có cố gắng khiến Quý An Quốc rất mừng.
"Đều là công của Đàm Hinh, chuyện con bé thi đậu Đại học S đã khích lệ Quý Yến, bằng không nó làm gì chịu học hành tử tế."
Đàm Diệu Uy sững sờ, ý cười trên mặt bỗng cứng nhắc: "Chuyện Tiểu Hinh nhà em thi Đại học S sao anh biết được?"
"Cách đây mấy ngày chủ nhiệm của Quý Yến gọi đến báo tình hình học tập, đây là chuyện tốt sao phải giấu diếm chứ."
Đàm Diệu Uy cười nhạt một tiếng: "Đúng vậy, là chuyện tốt."
Chỉ là trong mắt ông đã chìm vào tăm tối.
***
Trong xe, Đàm Hinh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ba cô cùng bác Quý nói chuyện tựa hồ có chút vui vẻ. Dịch gần một chút, Quý Yến thẳng lưng nhìn cô.
"Nhìn tớ làm gì?"
"Thích cậu."
Đàm Hinh lấy túi xách trong tay đặt giữa bọn họ, tạo khoảng cách với cậu ta. Quý Yến lộ vẻ bất mãn nhưng không dám quá phận, cứ nhìn vậy mà ngắm nhìn cô. Bỗng điện thoại vang lên vài tiếng báo tin nhắn, Đàm Hinh lấy ra xem.
"Anh đến thành phố S rồi, chút nữa gặp."
Quý Yến thấy cô ngẩn người thì lấy điện thoại từ trong tay cô nhìn qua đoạn tin nhắn. Lại thêm một kẻ nữa, tổng cộng ba người.
"Ba ngày sau anh đến, nhớ mời anh ăn cơm."
"Xin hỏi anh là ai?"
Ánh mắt Quý Yến tối sầm lại, còn ra vẻ cười cợt: "Muốn biết là ai sao, đơn giản thôi, gọi tới là được."
Nói rồi bấm gọi vào dãy số kia.
"Cậu nói xem, anh Tạ và cậu đều muốn lấy số điện thoại của Đàm Hinh."
Dư Hạo lau vết rượu bên khóe miệng, đẩy mỹ nữ trong lòng ra, giọng điệu bất mãn: "Cậu Tạ có thể né lúc tớ đang hôn mỹ nữ mà gọi tới không, thật mất hứng."
"Cậu Tạ muốn là cậu cho ngay sao?"
"Còn có thể làm sao, anh Tạ muốn lấy tớ dám không cho ư? Cậu thấy tớ có lá gan đó không, dù sao anh ta cũng bận rộn không chừng xoay qua đã quên mật. Cậu nhớ giúp tớ giữ bí mật, đừng để Yến tử biết, tớ sợ cậu ta rạch miệng tớ mất."
Phương Lập Tân lạnh lùng xem thường cậu ta.
Cậu ta còn tỏ vẻ buồn bực: "Cậu nhìn tớ như vậy làm gì, tớ cũng đâu có cho số của bạn gái cậu."
Phương Lập Tân không lên tiếng, cầm điện thoại chụp một tấm hình của cậu ta. Dư Hạo cũng tranh thủ tạo dáng: "Muốn chụp ảnh phải nói sớm chứ."
Mỹ nữ kia như không xương dính sát vào người cậu ta, Phương Lập Tân nhàn nhạt: "Ảnh này tớ gửi cho Khổng Giai Giai"
Dư Hạo biến sắc, vội đem cô gái đẩy ra giựt lấy điện thoại của Phương Lập Tân. Thật sự gửi rồi.
Mỹ nữ kia bắt đầu thấy bất mãn: "Cậu còn nhỏ vậy, đừng nói đã có vợ rồi nha."
Dư Hạo lấy một xấp tiền mặt trong ví đưa cho cô ta, đẩy người ra khỏi phòng bao: "Không phải chuyện của cô, đi nhanh đi."
Cô ta liếc xéo một cái rồi xoay mông đi khỏi.
Dư Hạo oán trách nhìn Phương Lập Tân: "Phương đại gia, tớ chọc gì đến cậu đây?"
Phương Lập Tân vẫn đang thưởng thức ly Daiquiri, tuy nói rằng đó là cocktail cơ bản nhưng quả nhiên người điều chế khác hương vị cũng khác.
"Tớ còn tưởng cậu không thích Khổng Giai Giai, muốn chia tay với cậu ta chứ."
"..."
Dư Hạo gào lên: "Chia tay ngay được sao, như vậy tớ chẳng phải như mấy đứa cặn bã sao? Cậu làm chuyện như vậy thấy có thất đức không?"
"Nam cặn bã không phải là cậu sao?"
Tinh thần của Dư Hạo sụp đổ, lúc này màn hình điện thoại sáng lên, là Khổng Giai Giai đang gọi tới. Cậu trừng mắt với Phương Lập Tân rồi chấp nhận.
"Giai Giai"
"Anh đang uống rượu bên ngoài sao? Đã say rồi à?"
Dư Hạo sững sờ, nhanh trí thuận nước đẩy thuyền: "Đúng vậy, say đến mức chẳng biết mình đang ở đâu, vừa nãy còn có người phụ nữ sáp lại gần đã bị anh đuổi đi rồi."
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, cậu chúc ngủ ngon rồi tắt máy. Vẻ mặt Dư Hạo hơi ngốc, như lọt vào đám sương mù.
"Cô ấy sao có thể hiểu chuyện như vậy? Tớ còn tưởng còn phải cãi nhau một trận cơ."
"Rõ ràng cậu ta có chút lý trí."
Cùng loại người Dư Hạo yêu đương, cậu ta có thể cho cậu vật chất hơn người nhưng đừng hy vọng cậu ta toàn tâm toàn ý. Cậu ta chưa chơi chán tất nhiên sẽ không dừng lại. Nếu cãi nhau với cậu ta một hai lần, có lẽ cậu ta sẽ chịu đựng nhưng nếu càng cãi nhau thì sớm muộn cũng chia tay. Mục đích của Khổng Giai Giai rất rõ ràng, từ lúc bắt đầu đã không hướng đến tình yêu.
***
Chín giờ tối, Đàm Hinh xem hết nội quy tuyển sinh của đại học S, còn có việc chọn chuyên ngành hơi đau đầu. Cô tạm thời chưa nghĩ đến đời này mình muốn làm công việc gì. Mà Phương Lập Tân học cùng trường Đại học, cô cảm thấy có chút áp lực. Người đó khiến cô có một cảm giác không nói rõ được.
Cô từng xem qua một chuyên mục khoa học tự nhiên, có một loài rắn lúc săn mồi sẽ không xuất thủ ngay mà bám dai dẳng xung quanh đến khi con mồi không chịu được mà tiêu hao thể lực. Đến thời cơ thì nó sẽ nhanh chóng một đường giết chết. Cảm giác của cô đối với Phương Lập Tân rất giống như vậy.
Cô ngẩn người nhìn màn hình vi tính, bỗng tiếng điện thoại cắt đứt suy nghĩ, là Khổng Giai Giai. Đàm Hinh nhấn nút chấp nhận, "A lô."
Đối phương chưa trả lời ngay, cô liền thăm dò: "Là Giai Giai sao?"
Câu nói vừa thốt ra, cô gái đối diện bật khóc lên như không chịu thêm bất cứ gánh nặng nào nữa, tiếng khóc trầm thấp làm cho người ta đau lòng. Vẻ mặt Đàm Hinh bối rối, cô chưa từng có bạn nữ không biết đối phó với chuyện này ra sao.
"Có chuyện gì vậy?"
Khổng Giai Giai khóc tầm vài phút mới bình ổn lại: "Xin lỗi, xin lỗi tiểu Hinh, tớ cảm thấy khó chịu nhưng không biết gọi cho ai."
Trường học của Dư Hạo có tiếng không được tốt lắm, ai cũng biết cậu ta thay bạn gái như thay áo, mà con gái đi cùng cậu ta phần lớn đều vì tiền. Về sau bạn bè lúc trước của cô ấy với Dư Hạo đều bày ra vẻ khinh bỉ hoặc hâm mộ hoặc chế giễu, nhưng cả đám đều bắt đầu xa lánh cô. Đến bây giờ người nói chuyện cũng không có.
Đàm Hinh có thể đoán được một chút: "Là Hạo tử chọc giận cậu sao?"
Khổng Giai Giai nhỏ giọng: "Tớ biết tớ không có tư cách quản anh ấy nhưng giờ anh ấy đang quen tớ, vẫn ăn chơi bên ngoài. Tớ cảm thấy bị tổn thương."
"Cậu là bạn gái của cậu ta, đương nhiên có thể quản."
"Tớ với anh ấy... Dù sao cũng sẽ không lâu đâu."
Thật sự là kiếp trước bọn họ vừa tốt nghiệp đã chia tay, Đàm Hinh hỏi nhỏ: "Vậy cậu thích cậu ta sao?"
"Thích hay không đều không liên quan, thật ra con người tớ rất dễ thỏa mãn... Chỉ cần có người tốt với tớ, tớ đều có thể rung động, chỉ là anh ấy... Xuất hiện đúng lúc tớ cần, cũng giúp tớ rất nhiều rất nhiều, nên tớ rất biết ơn anh ấy."
"Vậy cậu khóc vì điều gì?"
Mắt Khổng Giai Giai lại đỏ lên, trầm mặc một lần nữa.
Đàm Hinh nhìn lướt qua danh sách cuộc thi vào Đại học S lần này, xếp trước cô có mấy người nghe nói có vài người là học sinh cấp hai đều sớm tự học chương trình đại học rồi.
"Trên thế giới này luôn có người ưu tú hơn chúng ta nhưng họ đã cố gắng hơn chúng ta rất nhiều. Cho nên, nếu như cậu muốn một thứ gì nhưng không có được, chí ít hay hỏi lòng mình đã cố gắng hết sức chưa. Không cố gắng làm sao có được kết quả."
Khổng Giai Giai nắm chặt điện thoại cười khổ: "Tiểu Hinh, cậu biết không, cậu có một tài năng. Đó là đem một chuyện khó khăn phức tạp nói thành đặc biệt đơn giản, còn khiến người ta tâm phục khẩu phục."
Đàm Hinh không biết nói như thế nào về điều này, cô cười: "Thật ra những lời vừa rồi là đứng trên góc độ của cậu mà nói, nếu như là ý kiến của tớ thì tớ nghĩ các cậu không hợp nhau, chia tay cũng tốt.:
Khổng Giai Giai sững sờ, nói lắp bắp: "Cậu cũng thật thẳng thắn."
"Có lỗi quá.", Đàm Hinh cười nhẹ.
"Không đâu, cậu nói đúng, tớ sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Cúp điện thoại, Khổng Giai Giai nhìn vào gương. Dung mạo của cô cũng coi như xinh đẹp như sự sa sút tinh thần trong mắt không thể giấu được. Từ đầu cô đã không thích Dư Hạo, nếu còn tiếp tục ở cạnh nhau chỉ sợ càng lún càng sâu.
Khổng Giai Giai hít sâu rồi vào toilet, lúc đi ngang qua phòng của cha mẹ nghe được tiếng khóc của mẹ, còn cha thì đang thở dài. Anh của cô làm ăn thất bại ở bên ngoài, thiếu tiền rất nhiều nhưng hiện tại không biết trốn ở đâu, người đòi nợ đều cứ cách hai ba ngày lại đến nhà đòi tiền.
Dư Hạo mua cho cô nhiều đồ cao cấp, cô đem về đã đem bán ngay lập tức, lấy tiền đó để giải quyết tình huống nguy cấp. Nhưng anh cô vẫn chưa tìm được, tựa như trốn khỏi dòng thời gian, ai cũng không biết được sẽ có ngày nào đó lại đem về một cục nợ khổng lồ. Cô dằn lòng mình gõ cửa đi vào.
Ba mẹ thấy cô lại hiện lên vẻ mặt áy náy, mẹ cô lén chùi nước mắt: "Giai Giai à, muộn rồi sao không ngủ đi, có chuyện gì à?"
Khổng Giai Giai nắm chặt điện thoại, mặt không chút thay đổi: "Con chia tay bạn trai rồi."
Ba cô cảm thấy sợ hãi: "Vậy, vậy chúng ta phải làm sao..."
Lòng cô nóng như lửa đốt, cả giận: "Các người không thể cứ dựa vào người khác, mà con cũng không chịu nổi nữa! Hoặc là tìm tên Trường Đông về hoặc là bán nhà dọn đi, chúng ta đi thành phố khác ở, bắt đầu cuộc sống mới."
"Vậy anh con làm sao bây giờ, những người đòi nợ nếu không được trả nhất định sẽ tìm nó."
"Đó là chuyện của anh ta! Anh ta làm sai sao bắt chúng ta phải gánh chứ."
Mẹ của cô khuyên nhủ: "Giai Giai đừng tức giận, chúng ta cũng là người một nhà mà..."
"Anh ta trốn đi mặc kệ sống chết của chúng ta, làm gì có người một nhà nào chứ."
Nói xong cô đóng cửa mạnh rồi ra ngoài.
***
Đảo mắt đã đến cuối tháng.
Sáng sớm, Diệp Lam đã mời người thiết kế lễ phục đến. Lúc nào bà cũng muốn có thể diện lớn nên cho dù đã chuẩn bị việc ly hôn nhưng trong trường hợp này vẫn chịu hạ mình một chút.
Lúc Đàm Hinh xuống lầu, Diệp Lam đang xem mẫu quần áo, nhìn qua tâm tình không tệ. Đàm Diệu Uy tham lam lấy tài sản lúc cưới đưa cho hai mẹ con kia trả nợ, ở ngoài còn lén mua rất nhiều nhà đất, xe sang, bà mời thám tử tìm hiểu được không ít chứng cứ tốt đã được chuẩn bị đầy đủ, giao cho luật sư xử lí.
Chỉ chờ đến lúc ngả bài với Đàm Diệu Uy, kiện cáo rồi ly dị.
Đương nhiên những điều này không phải là điều mà bà xem trọng. Bà là tiểu thư Diệp gia, ba và anh trai xem như hòn ngọc quý trên tay, từ lúc ra đời đã không quan tâm đến chuyện tiền bạc cũng không quan tâm tài sản của Đàm Diệu Uy. Bà chỉ cảm thấy vui vì con gái sẽ đi cùng bà.
Diệp Lam nhìn thấy con gái yêu, cười cười ngoắc cô đến gần: "Tiểu Hinh à, mau đến đây xem mẹ chuẩn bị lễ phục cho con, thử xem có thích không."
Đàm Hinh nhìn qua một dãy quần áo, thẩm mỹ của mẹ cô luôn tốt, kiểu dáng đều thích hợp với độ tuổi của cô lúc này. Màu hoa anh đào như giấc mộng công chúa, màu trắng như tuyết thuần khiết, màu tím ưu nhã có chút trưởng thành.
Diệp Lam cầm lễ phục ướm lên người cô, cuối cùng quyết định: "Màu trắng đi."
Thật ra Đàm Hinh thích màu tím nhạt kia hơn, cái lễ phục thuần trắng này có điểm chút viền ren trông như bé gái nhỏ vậy. Nếu lấy tuổi của cô ra so sánh cũng không quá đáng, nhưng đây là kiểu mẹ thích nên cô đồng ý ngay: "Được, con cũng thích cái này."
Diệp Lam cười đến độ không có gì có thể vui hơn được nữa.
Khi ra khỏi nhà cô mới biết mình bị mẹ bán đi.
Lúc chạng vạng, ráng mây chiều tà sáng ở một góc chân trời, Khang Di cùng Quý Yến đã đứng trước cửa Đàm gia. Hôm nay bà mặc một chiếc váy dài màu hồng, nhìn qua diễm lệ tột cùng lại thêm tư chất cao quý khiến người khác phải kinh diễm.
Quý Yến được di truyền tướng mạo của mẹ, cũng sẽ không tầm thường. Âu phục cao cấp được đặc chế nổi bật dáng người cao lớn thẳng táp, khuôn mặt đẹp không chút tỳ vết vẫn treo một nụ cười xấu xa vô lại nhưng ánh mắt lại ôn nhu đến vậy.
Tuy mâu thuẫn nhưng vẫn hài hòa. Chỉ là... lễ phục màu đen trên người cậu ta với Đàm Hinh nhìn thế nào cũng giống như một đôi. Diệp Lam và Khang Di trao đổi ánh mắt tràn ngập ý cười, thấy Đàm Hinh có chút chau mày. Cô bị chính mẹ ruột bán.
Quý Yến đi đến trước mặt cô, hô hấp chậm đi nửa nhịp. Cậu nói khẽ: "Hôm nay cậu rất đẹp."
Đàm Hinh hơi giật khóe môi, lộ vẻ xu nịnh: "Cậu hôm nay cũng rất đẹp trai."
Quý Yến cong cánh tay lên: "Rất hân hạnh, Đàm tiểu thư."
Lúc trước đồng ý làm bạn gái cậu ta, hiện tại người nhà hai bên đều đang nhìn nên cô không thể tùy ý thay đổi trước mặt họ. Cô khoác tay lên cánh tay Quý Yến, cùng cậu lên xe.
Khang Di cùng Diệp Lam cười cười nói nói ở phía sau xe, Quý An Quốc hướng về phía Đàm Diệu Uy: "Cậu Đàm à, anh thật hâm mộ cậu có một đứa con gái ưu tú như vậy, mọi chuyện không cần phải quản nhiều. Không giống thằng đòi nợ nhà anh, một ngày không gây chuyện thì anh đã sống được thêm vài năm."
Đàm Diệu Uy cười lớn: "Làm gì có, em thấy Quý Yến gần đây có biểu hiện rất tốt."
Lời này không sai, gần đây con trai ông bỗng bắt đầu có cố gắng khiến Quý An Quốc rất mừng.
"Đều là công của Đàm Hinh, chuyện con bé thi đậu Đại học S đã khích lệ Quý Yến, bằng không nó làm gì chịu học hành tử tế."
Đàm Diệu Uy sững sờ, ý cười trên mặt bỗng cứng nhắc: "Chuyện Tiểu Hinh nhà em thi Đại học S sao anh biết được?"
"Cách đây mấy ngày chủ nhiệm của Quý Yến gọi đến báo tình hình học tập, đây là chuyện tốt sao phải giấu diếm chứ."
Đàm Diệu Uy cười nhạt một tiếng: "Đúng vậy, là chuyện tốt."
Chỉ là trong mắt ông đã chìm vào tăm tối.
***
Trong xe, Đàm Hinh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ba cô cùng bác Quý nói chuyện tựa hồ có chút vui vẻ. Dịch gần một chút, Quý Yến thẳng lưng nhìn cô.
"Nhìn tớ làm gì?"
"Thích cậu."
Đàm Hinh lấy túi xách trong tay đặt giữa bọn họ, tạo khoảng cách với cậu ta. Quý Yến lộ vẻ bất mãn nhưng không dám quá phận, cứ nhìn vậy mà ngắm nhìn cô. Bỗng điện thoại vang lên vài tiếng báo tin nhắn, Đàm Hinh lấy ra xem.
"Anh đến thành phố S rồi, chút nữa gặp."
Quý Yến thấy cô ngẩn người thì lấy điện thoại từ trong tay cô nhìn qua đoạn tin nhắn. Lại thêm một kẻ nữa, tổng cộng ba người.
"Ba ngày sau anh đến, nhớ mời anh ăn cơm."
"Xin hỏi anh là ai?"
Ánh mắt Quý Yến tối sầm lại, còn ra vẻ cười cợt: "Muốn biết là ai sao, đơn giản thôi, gọi tới là được."
Nói rồi bấm gọi vào dãy số kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook