Ra khỏi công ty, Thanh Tâm lái xe đến phim trường để chuẩn bị quay cảnh đêm.

Gia thế của Thanh Tâm cực tốt, có thể nói cô sinh ra đã đứng trên vạch đích.

Thế nhưng bản tính không khuất phục, thích cái mới lạ vì vậy chẳng thể an phận tiếp quản gia ghiệp cùng anh trai.

Thay vào đó cô lại chọn con đường mạo hiểm, tự mình bươn chải trong giới giải trí để chứng minh bản thân.

Kiều An bắt xe trở về căn biệt thự vùng ngoại ô.

Cô thấy rằng cần nói với ông bà Phương 1 tiếng trước khi đi.

Giọng bà cụ đầy xót xa: " Con bé ngốc này, sao phải đi tận nước ngoài xa xôi chứ".

.


Ông cụ nghiêm giọng nhìn cô nói: " Bây giờ con không còn là vợ của Minh Trung nhưng con là cháu gái của chúng ta.


Ông bà sẽ lo cho con."
Năm đó ông đã nhận lời gửi gắm của ông nội cô, những năm nay ông bà Phương luôn coi cô như con cháu ruột trong nhà, từng ấy năm cũng xem như chứng kiến cô trưởng thành.

Cuộc hôn nhân của cô và Phương Minh Trung là do ông bà sắp đặt,
Một phần vì ông bà tin cô sẽ là mảnh ghép phù hợp nhất với Phương Minh Trung,
Một phần vì ông bà thương cô, muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Đứa cháu trai của ông trong thành phố này cũng thuộc hàng cực phẩm cả về dung mạo, khí chất hay trình độ, cái gia sản đồ sộ này ông bà cũng muốn để cô làm nữ chủ nhân.

Chẳng ai ngờ nhã ý của ông bà lại làm cô chịu tổn thương trong hôn nhân như vậy.

Bà cụ nói tiếp: " Con từ chức đi, thời gian này cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Ông Phương: Ta sẽ sai người tìm chỗ ở mới cho con, sau này sẽ sắp xếp cho con 1 công việc phù hợp với chuyên ngành con học.

Hốc mắt Kiều An đỏ dần lên.

Cô cảm nhận được tình cảm thương yêu của ông bà.

Từ khi ông nội cô mất, chỉ còn lại ông bà Phương coi cô là người thân.

Cô nhớ những ngày cô đi học, cuối tuần nào ông bà cũng sai dì Hà mang đồ ăn cho cô, sợ cô tiết kiệm quá mức nên lúc nào cũng mua sẵn đồ ăn chất đầy trong tủ lạnh cho cô.

Nhưng giờ đây cô đã trưởng thành, cô không thể dựa dẫm mãi vào ông bà được.

Đã đến lúc cô nên bước đi trên đôi chân của mình.

Kiều An hít 1 hơi ổn định cảm xúc trong lòng:
" Ra nước ngoài cũng tốt ạ, con có thể học hỏi được nhiều điều."
" Hơn nữa con chỉ đi 1 năm thôi.

Rất nhanh sẽ quay về ạ"
Thấy cô kiên định như vậy ông bà Phương cũng đành chấp nhận.

Buổi tối Kiều An quay lại ngôi nhà cũ dọn đồ, cô nghĩ sáng mai phải bay sớm nên sẽ dọn thật nhanh rồi về ngủ 1 giấc cho tỉnh táo.

Đúng như dự định, Kiều An thu dọn thật nhanh, từ quần áo, đồ dùng cá nhân, ngay cả 1 cái kẹp tóc cũng không để lại, xoá sạch mọi dấu vết như thể cô chưa từng xuất hiện tại đây.


Vừa kéo hành lý ra khỏi cửa, một giọng nói đầy khiêu khích vang lên.

" Trần Kiêu An, cuối cùng cô cũng nhận ra nơi thuộc về mình rồi sao?"
Kiều An: " Nhanh vậy sao, đồ tôi chơi chán, vừa mới vứt đi đã có người muốn nhặt à."
" Lâm Tuệ Mẫn, nếu cô mở miệng xin, tôi sẽ mang tận nơi tặng, cần gì phải hạ mình đi nhặt lại như thế, không thấy mất mặt lắm sao."
Lâm Tuệ Mẫn: " cô..."
Một cánh tay giơ lên, khi gần chạm đến mặt Kiều An chợt bị túm chặt lại trên không trung.

Bốp...!
Một tiếng kêu chói tai vang lên.

Kiều An dùng một tay đỡ cánh tay Lâm Tuệ Mẫn, tay còn lại tặng cho cô ta một bạt tai.

Cái tát này cô đã dùng hết lực của cánh tay, ngay cả lòng bàn tay cô còn thấy rát, khỏi phải nói Lâm Tuệ Mẫn đau thế nào.

Nhìn dấu tay đỏ in trên mặt cô ta, Kiều An nhếch môi lạnh lùng tuyên bố: " Tôi chỉ tự vệ thôi, đừng ai mong ức hiếp tôi nữa."
Nói xong cô buông cánh tay còn lại ra nhưng ngay lúc đó Lâm Tuệ Mẫn lại mềm nhũn mà ngã xuống đất, miệng không quên kêu 1 tiếng bi thảm, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ khiêu khích.

Ngay sau đó, một thân hình cao lớn đẩy cô ra lao vào đỡ Lâm Tuệ Mẫn dậy.

Lúc này dáng vẻ Lâm Tuệ Mẫn như con mèo con bị doạ sợ nép chặt vào lòng anh.

" Em chỉ muốn mang cho anh chút đồ ăn, nhưng cô ấy lại nói em là loại tiểu tam vô liêm xỉ."

" Kiều An, thật sự chúng tôi chỉ là bạn thôi, tôi xin..."
Phương Minh Trung: " Không cần phải xin lỗi cô ta".

Ánh mắt Phương Minh Trung đầy giận dữ nhìn sang Kiều An.

" Cô còn tư cách gì ở đây đánh người, mau xin lỗi cô ấy đi."
" Xin lỗi cô ta sao".

Dứt lời Kiều An lao vào lôi Lâm Tuệ Mẫn ra khỏi lồng ngực Phương Minh Trung.

Bốp...!
Lại một tiếng kêu chói tai vang lên, Kiều An ra tay với tốc độ chóng mặt ngay cả Phương Minh Trung cũng không kịp phản ứng lại.

Lúc này Lâm Tuệ mẫn bủn rủn hai chân đến đứng không vững, nhìn bộ dạng cô ta thật khó coi.

Kiều An tiến đến sát mặt cô ta gằn từng chữ:
" Nói tôi ức hiếp cô, nếu tôi không làm, cô sẽ mang tiếng điêu ngoa đấy, tôi chỉ đang giúp cô thôi.

Nhìn dấu tay 2 bên má Lâm Tuệ Mẫn, Kiều An tỏ vẻ hài lòng rồi kéo hành lý rời đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương