Vũ Phong Toàn giơ tay lên, khóe miệng nở một nụ cười đầy gian xảo: “Vũ Linh Đan, con đã ép bố đến mức này rồi mà. Thế nào, còn không cho bố phản kích à?”

“Ha” Vũ Linh Đan nhịn không được mà bật cười trào phúng.

Thật ra Vũ Phong Toàn rất bình tĩnh, vừa thấy cô cũng không nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng của cô, ông ta bình tĩnh ngồi xuống đối diện Vũ Linh Đan, xoay xoay ghế dựa, nhẹ nhàng nói: “Con giúp bố giữ được vị trí ở Bạch Đằng, bố giúp con rửa sạch chuyện này, thế nào?”

“Kẻ chết thay không phải là Phương Lâm Thiên sao? Tên đó chính là người mà đứa con gái khác của bố yêu nhất” Vũ Linh Đan nhịn không được mà nói.

“Hải Yến sẽ hiểu thôi, từ trước đến nay nó luôn hiểu chuyện hơn con nhiều”

Vũ Phong Toàn không hề lo lắng về chuyện này, ngược lại còn lặp lại cuộc giao dịch vừa rồi một lần nữa.

“Nếu con không đồng ý thì sao?” Vũ Linh Đan đứng yên một chỗ, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.

Vũ Phong Toàn nhíu mày, nhẫn nại lâu như vậy cuối cùng cũng tức giận.

Ông ta hầm hừ đứng dậy, chỉ một ngón tay vào Vũ Linh Đan, bắt đầu mắng to: “Vũ Linh Đan, con là cái thứ gì chứ. Bây giờ bố hợp tác với con, đó là cứu con một mạng, nếu không con cứ chờ ngồi tù mười tám năm đi.”

Vũ Linh Đan không nói gì.

Dường như Vũ Phong Toàn đã đọc thấu suy nghĩ của Vũ Linh Đan, ông ta tự cho mình là thông minh liếc nhìn Vũ Linh Đan, nói: “Nếu lúc đó toàn bộ người ở Cần Thơ đều nhìn chằm chằm con, dù bản lĩnh Trương Thiên Thành có lớn thế nào cũng không thể đối nghịch được với toàn bộ Cần Thơ, thậm chí là người dân cả nước đầu”

“Chuyện này ầm ỹ như vậy, tự làm cho mình nổi tiếng, tất cả đều là công lao của Vũ Linh Đan con đó”

Trong mắt Vũ Phong Toàn xẹt qua một tia đắc ý.

Mấy ngày trôi qua, cuối cùng ông ta cũng có thể tìm được chút cảm giác ưu việt trước mặt Vũ Linh Đan.

Đối với Vũ Phong Toàn mà nói, đây chính là cách giải quyết tốt nhất cho Vũ Linh Đan, cũng là con đường hợp tác duy nhất của hai người.

Đáng tiếc, Vũ Linh Đan vẫn không nói gì.

Sự im lặng của cô đã chọc đến giới hạn của Vũ Phong Toàn, nhưng ông ta vẫn cho rằng bây giờ Vũ Linh Đan chỉ còn cách cầu xin ông ta, vì thế ông ta không cần chấp nhặt với cô.

“Bố có thể cho con nửa ngày để suy nghĩ, nếu sáng ngày mai con còn chưa đưa ra đáp án bố muốn, vậy bố cũng không thể giúp con được” Vũ Phong Toàn buông tay, tỏ vẻ hơi bất đắc

dĩ.

“Bố biết con có ý định tố cáo bố, còn có Nguyễn Kim Thanh, tiếc là đến lúc đó ai có thể giúp con đây?”

Vũ Phong Toàn đứng phía sau nhắc nhở một câu.

Cuối cùng Vũ Linh Đan chỉ nhíu mày.

Hạng mục làng du lịch luôn qua tay cô, tuy nói số liệu đã bị cô tự tay phá hủy, nhưng nếu Vũ Phong Toàn có ý muốn hại cô, vậy cô muốn tra cũng không kịp nữa rồi.

Bây giờ ánh mắt mọi người luôn nhìn chằm chằm cô, Trương Thiên Thành muốn nhúng tay vào cũng rất khó.

Dù vậy, Vũ Linh Đan cũng không trực tiếp trả lời Vũ Phong Toàn, chỉ xoay người rời đi.

Không ngờ xuống dưới lầu Vũ Linh Đan lại gặp được một người cô không hề ngờ đến.

Phan Phùng Hiếu cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan bước gần về phía anh ta, cuối cùng anh ta ném nửa điều thuốc lá xuống đất, vẻ mặt vui sướng nhìn người gặp họa: “Lúc trước bảo cổ hợp tác với tôi, cô không nghe, bây giờ có hối hận chưa?”

Vũ Linh Đan vô cảm nói: “Không có gì phải hối hận, ít nhất tôi không làm ra chuyện gì trái với lương tâm”

Nụ cười của Phan Phùng Hiếu thoáng chốc đã nhạt đi rất nhiều.

Một lúc sau, anh ta xấu hổ nói: “Thật không ngờ đã đến lúc này rồi mà miệng lưỡi cô vẫn không tha cho người khác như vậy, thật ra, hôm nay tôi đến đây là muốn giúp đỡ cô”

Lúc này Vũ Linh Đan mới nghiêm túc nhìn Phan Phùng Hiếu, nói:

“Anh muốn giúp thế nào, không phải là lại muốn tôi hợp tác với anh chứ?”

“Đương nhiên là không thể thiếu hợp tác được rồi, nếu không tôi cần gì phải tốn nhiều công sức như thế chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương