Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ
-
Chương 17: Dạy dỗ
Sau khi Dương Vi rời khỏi Weibo, quyết định đi ném cho tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] một quả địa lôi, chúc mừng xong, thuận tiện nhìn xem câu chuyện cẩu huyết này cuối cùng có kết thúc như thế nào.
Sau khi cô vào mới phát hiện ra, chỉ trong vòng 3 ngày mà tác giả đã viết thêm 11 vạn từ! Đây đúng là tốc độ của đại thần! Mà tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] này, không nghi ngờ gì cũng đang đứng ở vị trí đầu bảng.
Cuối bài văn là một dãy dài các bình luận của độc giả như cá lội nước sâu, Dương Vi đột nhiên cảm thấy nếu như là ném ra một quả địa lôi thì thực sự là quá thô bỉ, vì thế cô thành kính ném ra một quả tên lửa. Sau khi bỏ phiếu xong, cô hít sâu một hơi, dũng cảm mở chương cuối cùng ra, ở trong lòng nhắc nhở bản thân, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng đều phải bình tĩnh.
"Cuối cùng chúng ta cũng hoàn toàn chiếm giữ được nhau, bao gồm cả sinh mệnh của đối phương.
Thân ái,
Tôi sẽ tự tay chôn em xuống dưới đất.
Xuống dưới đất.
Để
Để
Để."
Dương Vi: "......"
Hình ảnh này giống như phim điện ảnh Hollywood vậy, đánh vào cảm giác và thị giác của con người, thật sự đã làm cho Dương Vi phải thán phục....Thần tượng của anh không phải là Ôn Thụy An sao! Hơn nữa ý nghĩa của kết cục không phải là, nam nữ chính xuống âm phủ rồi vẫn còn muốn tiếp tục ép buộc nhau!
....Mọi người đều chết hết, có thể để cho bọn họ yên nghỉ được không.
Nhưng mà lần này Dương Vi không tiện tay để lại bình luận nữa, cô rời khỏi ứng dụng, bắt đầu ngủ trưa.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, tất cả học sinh sẽ đến thẳng sân thể dục để tập hợp, cho nên Dương Vi cũng không đến phòng học kiểm tra.
Cô ngồi tại chỗ xem bài tập mà ở tiết học trước học sinh đã nộp, không thể không nói là bức tranh của Lương Minh Hạo là một trong số những tác phẩm tương đối tốt so với các học sinh tiểu học khác. Có thể nhận ra được cậu bé có kỹ năng mỹ thuật cơ bản, xử lý tốt mối quan hệ giữa khoảng sáng và khoảng tối, tổng thể cấu trúc và tạo hình có được sự tưởng tượng độc đáo của một học sinh tiểu học.
Tuy rằng thành tích học tập ở lớp của Minh Hạo cũng không tính là quá xuất sắc, nhưng gia đình cậu bé lại mong muốn cho cậu bé theo ban mỹ thuật, xem ra cũng tương đối văn minh – so với ban mỹ thuật, chắc chắn có nhiều phụ huynh mong muốn cho con em mình theo học bổ túc ban ngoại ngữ hơn.
Cá nhân Dương Vi lại không tán thành cách làm như vậy, cô cảm thấy, những đứa trẻ không nên chịu áp lực lớn như vậy, nếu không sau này lớn lên rất dễ mắc bệnh thần kinh giống như Kỳ Tiếu Ngôn.
Cô đã từng thảo luận với Kỳ Tiếu Ngôn, nếu tương lai có em bé, anh sẽ dạy dỗ như thế nào. Cô cứ nghĩ rằng Kỳ Tiếu Ngôn đối với vấn đề dạy dỗ trẻ nhỏ có thể sẽ rất khắc nghiệt, ví dụ như cho dù không cần nó mười bốn tuổi phải đỗ đại học, nhưng cũng phải mười năm tuổi thì thi đỗ. Kết quả Kỳ Tiếu Ngôn chỉ nhìn cô một cái, bình thản nói: "Anh nghĩ là khi lập kế hoạch cho tương lai của một đứa nhỏ, cần phải xem xét đến gien di truyền của bố mẹ đứa bé."
Tuy rằng lời nói của Kỳ Tiếu Ngôn Dương Vi thường xuyên nghe không hiểu, nhưng phàm là những lời mắng cô cô đều có thể hiểu ngay.
Cho nên lúc ấy khuôn mặt tươi cười của Kỳ Tiếu Ngôn đã được nếm mùi của gối dựa.
Bọn họ tuy đã kết hôn một năm, nhưng bởi vì tuổi của Dương Vi vẫn còn nhỏ, cho nên hai người thảo luận với nhau không cần có đứa trẻ sớm. Nhưng đến bây giờ, khả năng cả đời bọn họ cũng không thể có đứa nhỏ.
Khóe miệng Dương Vi giật giật, tiếp tục sửa chữa những nét vẽ xấu của học sinh.
Cán bộ thể dục vội vàng chạy vọt vào, lúc đến trước mặt Dương Vi thì cả khuôn mặt đã đỏ bừng: "Dương, cô giáo Dương, Lâm Thi và Trương Tĩnh Di đánh nhau!"
Dương Vi cảm thấy khóe miệng của mình co giật, bình thường đánh nhau không phải đều là hai học sinh nam sao? Vì sao Lâm Thi và Trương Tĩnh Di lại đi đánh nhau!"
Cô đi theo cán bộ thể dục đến sân thể dục, các học sinh đang tập luyện chạy tiếp sức, chỉ có hai người Lâm Thi và Trương Tĩnh Di là không có ở đây, mà đang đứng dưới gốc cây nghe thầy giáo thể dục dạy bảo.
Nhìn bộ dáng của hai cô bé kia, giống như vẫn còn đang không phục lẫn nhau.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Vi đi đến, thầy giáo thể dục thấy cô, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới cong khóe miệng nói: "Cuối tháng này có đại hội thể dục thể thao, tôi đang tổ chức cho các em luyện tập chạy tiếp sức, hai ô bé này đều muốn chọn cùng đội với Minh Hạo, cuối cùng ầm ĩ đến đánh nhau."
Dương Vi: "......"
Bây giờ học sinh tiểu học cũng thật nguy hiểm, nhỏ như vậy đã biết đến tình yêu tay ba.
Cô liếc mắt nhìn kẻ gây họa đứng cách đó không xa, người đó thấy cô đang nhìn mình, còn vui vẻ phất phất tay với cô. Dương Vi khinh bỉ ở trong lòng một cái, sau đó cười nói với giáo viên thể dục: "Tôi sẽ xử lý hai cô bé này, anh cứ tiếp tục dạy học đi."
"Vậy tôi đi trước." Giáo viên thể dục đã đi được hai bước, lại quay đầu nói với Dương Vi, "Đúng rồi, Hà Xán của lớp cô sau khi điểm danh xong đã quay về lớp học, cô bé đó học kỳ này vẫn vậy."
Dương Vi nhíu nhíu mày, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ gặp cô bé để hỏi một chút."
"Vậy thế nhé." Thầy giáo thể dục cười cười, vừa đi vừa nói với cô: "Cô giáo Dương, kiểu tóc mới của cô rất đẹp."
Dương Vi cười ha ha một tiếng, cúi đầu nhìn hai học sinh nữ: "Là ai động tay đánh người trước?"
"Là cậu ấy! bạn ấy đánh em trước, em mới đánh trả!" Lâm Thi chỉ vào Trương Tĩnh Di ở trước mặt, cao giọng trỉ chích. Trương Tĩnh Di cũng không phục trừng mắt nhìn cô bé, dùng giọng cao hơn so với cô bé nói: "Đó là tại vì cậu mắng tớ là đứa bé xấu xí trước!"
"Rõ ràng là cậu mắng tớ là mũi tẹt trước!"
"Tớ mắng cậu là mũi tẹt khi nào?"
"Đúng là cậu nói! Cậu còn nói Minh Hạo thích cậu không thích tớ!"
"Cậu ấy vốn không thích cậu! Lần trước cậu ấy còn mang theo kẹo hoa quả cho tớ ăn!"
"Lần trước cậu ấy còn mời tớ ăn mứt hoa quả đấy! còn đắt hơn kẹo hoa quả của cậu đấy!"
"Mới không phải! Kẹo hoa quả kia là mang từ nước ngoài về!"
Dương Vi: "......"
Cô hít sâu vài cái, mới nhịn được xúc động muốn mắng chửi người: "Trước tiên, các em hãy nói cho cô biết, Minh Hạo thu hút các em ở điểm gì?"
Hai học sinh nữ trăm miệng một lời nói: "Trông rất đẹp trai!"
Dương Vi: "......"
Học sinh tiểu học không phải đều là nhìn xem thành tích của người nào tốt hơn người nào sao? Khi nào thì chuyển sang nhìn mặt mũi rồi?!
Cô cười cười với hai cô bé, quay về phía sân thể dục gọi Minh Hạo: "Minh Hạo, em đến đây."
Minh Hạo vui vẻ chạy tới: "Cô giáo Dương, có chuyện gì ạ?"
Dương Vi cong khóe môi lên, cười với cậu bé nói: "Vừa rồi hai bạn nữ này đánh nhau vì em, em có muốn nói cái gì không?"
Minh Hạo bị nụ cười của cô làm cho lạnh cả sống lưng, cậu bé suy nghĩ một chút rồi bĩu môi nói: "Đánh nhau là không tốt, bạn bè thì phải quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau, không nên đánh nhau. Đánh nhau vừa không giải quyết được vấn đề, lại ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết, nên nghiêm khắc phê bình! Hơn nữa, tớ cũng không thích nữ sinh thô lỗ."
Dương Vi ném cho cậu bé một ánh mắt "Em đang nói thật", mỉm cười, sờ sờ đầu cậu bé: "Nói hay lắm." Cuối cùng còn đặc biệt khích lệ một câu.
Minh Hạo ngượng ngùng nở nụ cười, Dương Vi nhìn hai bạn học nữ, hỏi: "Sau khi nghe xong lời của cậu ấy, các em có ý kiến gì không?"
Trương Tĩnh Di sút sít mấy cái, hốc mắt đỏ lên: "Cô giáo Dương, em sai rồi, em không nên đánh bạn."
Lâm Thi cũng khóc nức nở nói: "Em không nên mắng Trương Tĩnh Di là xấu xí, Thật ra bộ dáng của bạn ấy không xấu một chút nào."
Dương Vi hài lòng gật đầu: "Có thể nhận thức được sai làm và sửa chữa lại, chính là học sinh ngoan. Chuyện hôm nay, cô sẽ không nói cho phụ huynh của các em, nhưng mỗi em về viết cho cô một bản kiểm điểm 800 chữ. Bây giờ, hai em bắt tay giảng hòa đi."
Hai người vốn còn có chút không muốn, nhưng sau khi nhìn thấy tươi cười trên mặt Dương Vi càng sâu, thì nhanh chóng bắt tay."
Dương Vi vui vẻ gật đầu, lại nói với Minh Hạo: "Em hình như rất thích mời mọi người ăn kẹo ngọt, nếu như vậy, ngày mai em hãy mang một lọ kẹo hoa quả đến đây, phát cho mỗi bạn học một viên."
Minh Hạo: "......"
Vừa rồi cậu đã cố gắng như vậy, vì sao vẫn không chịu tha cho cậu.
Sau khi Minh Hạo đi rồi, Dương Vi lấy ra một bọc khăn giấy giúp hai bạn nữ lau khô nước mắt, nhẹ nhàng an ủi nói: "Con gái phải có lòng tự trọng, cho dù Minh Hạo không thích các em, các em cũng phải quý trọng chính bản thân mình, vì một học sinh nam không thích các em mà đi gây thương tổn cho người khác, thương tổn chính mình, đó là hành vi ngu ngốc, có biết không?"
Hai bạn nữ tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, không gian trầm lắng, chỉ có những mảnh sáng nhỏ rơi trên người các em, lấp lánh như những viên kim cương. Bỗng nhiên, Trương Tĩnh Di nhìn Lâm Thi nói: "Tan học, tớ mời cậu ăn mứt hoa quả!"
Lâm Thi nhìn cô bé, kích động nói: "Nhà tớ cũng có kẹo mang từ nước ngoài về, ngày mai tớ sẽ mang đến cho cậu ăn!"
Hai cô bé nhìn nhau cười, nắm tay nhau rời đi, Dương Vi phảng phất như nhìn thấy được một đóa hoa bách hợp trắng nõn yên lặng nở rộ phía sau hai cô bé.
Sau khi cô vào mới phát hiện ra, chỉ trong vòng 3 ngày mà tác giả đã viết thêm 11 vạn từ! Đây đúng là tốc độ của đại thần! Mà tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] này, không nghi ngờ gì cũng đang đứng ở vị trí đầu bảng.
Cuối bài văn là một dãy dài các bình luận của độc giả như cá lội nước sâu, Dương Vi đột nhiên cảm thấy nếu như là ném ra một quả địa lôi thì thực sự là quá thô bỉ, vì thế cô thành kính ném ra một quả tên lửa. Sau khi bỏ phiếu xong, cô hít sâu một hơi, dũng cảm mở chương cuối cùng ra, ở trong lòng nhắc nhở bản thân, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng đều phải bình tĩnh.
"Cuối cùng chúng ta cũng hoàn toàn chiếm giữ được nhau, bao gồm cả sinh mệnh của đối phương.
Thân ái,
Tôi sẽ tự tay chôn em xuống dưới đất.
Xuống dưới đất.
Để
Để
Để."
Dương Vi: "......"
Hình ảnh này giống như phim điện ảnh Hollywood vậy, đánh vào cảm giác và thị giác của con người, thật sự đã làm cho Dương Vi phải thán phục....Thần tượng của anh không phải là Ôn Thụy An sao! Hơn nữa ý nghĩa của kết cục không phải là, nam nữ chính xuống âm phủ rồi vẫn còn muốn tiếp tục ép buộc nhau!
....Mọi người đều chết hết, có thể để cho bọn họ yên nghỉ được không.
Nhưng mà lần này Dương Vi không tiện tay để lại bình luận nữa, cô rời khỏi ứng dụng, bắt đầu ngủ trưa.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, tất cả học sinh sẽ đến thẳng sân thể dục để tập hợp, cho nên Dương Vi cũng không đến phòng học kiểm tra.
Cô ngồi tại chỗ xem bài tập mà ở tiết học trước học sinh đã nộp, không thể không nói là bức tranh của Lương Minh Hạo là một trong số những tác phẩm tương đối tốt so với các học sinh tiểu học khác. Có thể nhận ra được cậu bé có kỹ năng mỹ thuật cơ bản, xử lý tốt mối quan hệ giữa khoảng sáng và khoảng tối, tổng thể cấu trúc và tạo hình có được sự tưởng tượng độc đáo của một học sinh tiểu học.
Tuy rằng thành tích học tập ở lớp của Minh Hạo cũng không tính là quá xuất sắc, nhưng gia đình cậu bé lại mong muốn cho cậu bé theo ban mỹ thuật, xem ra cũng tương đối văn minh – so với ban mỹ thuật, chắc chắn có nhiều phụ huynh mong muốn cho con em mình theo học bổ túc ban ngoại ngữ hơn.
Cá nhân Dương Vi lại không tán thành cách làm như vậy, cô cảm thấy, những đứa trẻ không nên chịu áp lực lớn như vậy, nếu không sau này lớn lên rất dễ mắc bệnh thần kinh giống như Kỳ Tiếu Ngôn.
Cô đã từng thảo luận với Kỳ Tiếu Ngôn, nếu tương lai có em bé, anh sẽ dạy dỗ như thế nào. Cô cứ nghĩ rằng Kỳ Tiếu Ngôn đối với vấn đề dạy dỗ trẻ nhỏ có thể sẽ rất khắc nghiệt, ví dụ như cho dù không cần nó mười bốn tuổi phải đỗ đại học, nhưng cũng phải mười năm tuổi thì thi đỗ. Kết quả Kỳ Tiếu Ngôn chỉ nhìn cô một cái, bình thản nói: "Anh nghĩ là khi lập kế hoạch cho tương lai của một đứa nhỏ, cần phải xem xét đến gien di truyền của bố mẹ đứa bé."
Tuy rằng lời nói của Kỳ Tiếu Ngôn Dương Vi thường xuyên nghe không hiểu, nhưng phàm là những lời mắng cô cô đều có thể hiểu ngay.
Cho nên lúc ấy khuôn mặt tươi cười của Kỳ Tiếu Ngôn đã được nếm mùi của gối dựa.
Bọn họ tuy đã kết hôn một năm, nhưng bởi vì tuổi của Dương Vi vẫn còn nhỏ, cho nên hai người thảo luận với nhau không cần có đứa trẻ sớm. Nhưng đến bây giờ, khả năng cả đời bọn họ cũng không thể có đứa nhỏ.
Khóe miệng Dương Vi giật giật, tiếp tục sửa chữa những nét vẽ xấu của học sinh.
Cán bộ thể dục vội vàng chạy vọt vào, lúc đến trước mặt Dương Vi thì cả khuôn mặt đã đỏ bừng: "Dương, cô giáo Dương, Lâm Thi và Trương Tĩnh Di đánh nhau!"
Dương Vi cảm thấy khóe miệng của mình co giật, bình thường đánh nhau không phải đều là hai học sinh nam sao? Vì sao Lâm Thi và Trương Tĩnh Di lại đi đánh nhau!"
Cô đi theo cán bộ thể dục đến sân thể dục, các học sinh đang tập luyện chạy tiếp sức, chỉ có hai người Lâm Thi và Trương Tĩnh Di là không có ở đây, mà đang đứng dưới gốc cây nghe thầy giáo thể dục dạy bảo.
Nhìn bộ dáng của hai cô bé kia, giống như vẫn còn đang không phục lẫn nhau.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Vi đi đến, thầy giáo thể dục thấy cô, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới cong khóe miệng nói: "Cuối tháng này có đại hội thể dục thể thao, tôi đang tổ chức cho các em luyện tập chạy tiếp sức, hai ô bé này đều muốn chọn cùng đội với Minh Hạo, cuối cùng ầm ĩ đến đánh nhau."
Dương Vi: "......"
Bây giờ học sinh tiểu học cũng thật nguy hiểm, nhỏ như vậy đã biết đến tình yêu tay ba.
Cô liếc mắt nhìn kẻ gây họa đứng cách đó không xa, người đó thấy cô đang nhìn mình, còn vui vẻ phất phất tay với cô. Dương Vi khinh bỉ ở trong lòng một cái, sau đó cười nói với giáo viên thể dục: "Tôi sẽ xử lý hai cô bé này, anh cứ tiếp tục dạy học đi."
"Vậy tôi đi trước." Giáo viên thể dục đã đi được hai bước, lại quay đầu nói với Dương Vi, "Đúng rồi, Hà Xán của lớp cô sau khi điểm danh xong đã quay về lớp học, cô bé đó học kỳ này vẫn vậy."
Dương Vi nhíu nhíu mày, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ gặp cô bé để hỏi một chút."
"Vậy thế nhé." Thầy giáo thể dục cười cười, vừa đi vừa nói với cô: "Cô giáo Dương, kiểu tóc mới của cô rất đẹp."
Dương Vi cười ha ha một tiếng, cúi đầu nhìn hai học sinh nữ: "Là ai động tay đánh người trước?"
"Là cậu ấy! bạn ấy đánh em trước, em mới đánh trả!" Lâm Thi chỉ vào Trương Tĩnh Di ở trước mặt, cao giọng trỉ chích. Trương Tĩnh Di cũng không phục trừng mắt nhìn cô bé, dùng giọng cao hơn so với cô bé nói: "Đó là tại vì cậu mắng tớ là đứa bé xấu xí trước!"
"Rõ ràng là cậu mắng tớ là mũi tẹt trước!"
"Tớ mắng cậu là mũi tẹt khi nào?"
"Đúng là cậu nói! Cậu còn nói Minh Hạo thích cậu không thích tớ!"
"Cậu ấy vốn không thích cậu! Lần trước cậu ấy còn mang theo kẹo hoa quả cho tớ ăn!"
"Lần trước cậu ấy còn mời tớ ăn mứt hoa quả đấy! còn đắt hơn kẹo hoa quả của cậu đấy!"
"Mới không phải! Kẹo hoa quả kia là mang từ nước ngoài về!"
Dương Vi: "......"
Cô hít sâu vài cái, mới nhịn được xúc động muốn mắng chửi người: "Trước tiên, các em hãy nói cho cô biết, Minh Hạo thu hút các em ở điểm gì?"
Hai học sinh nữ trăm miệng một lời nói: "Trông rất đẹp trai!"
Dương Vi: "......"
Học sinh tiểu học không phải đều là nhìn xem thành tích của người nào tốt hơn người nào sao? Khi nào thì chuyển sang nhìn mặt mũi rồi?!
Cô cười cười với hai cô bé, quay về phía sân thể dục gọi Minh Hạo: "Minh Hạo, em đến đây."
Minh Hạo vui vẻ chạy tới: "Cô giáo Dương, có chuyện gì ạ?"
Dương Vi cong khóe môi lên, cười với cậu bé nói: "Vừa rồi hai bạn nữ này đánh nhau vì em, em có muốn nói cái gì không?"
Minh Hạo bị nụ cười của cô làm cho lạnh cả sống lưng, cậu bé suy nghĩ một chút rồi bĩu môi nói: "Đánh nhau là không tốt, bạn bè thì phải quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau, không nên đánh nhau. Đánh nhau vừa không giải quyết được vấn đề, lại ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết, nên nghiêm khắc phê bình! Hơn nữa, tớ cũng không thích nữ sinh thô lỗ."
Dương Vi ném cho cậu bé một ánh mắt "Em đang nói thật", mỉm cười, sờ sờ đầu cậu bé: "Nói hay lắm." Cuối cùng còn đặc biệt khích lệ một câu.
Minh Hạo ngượng ngùng nở nụ cười, Dương Vi nhìn hai bạn học nữ, hỏi: "Sau khi nghe xong lời của cậu ấy, các em có ý kiến gì không?"
Trương Tĩnh Di sút sít mấy cái, hốc mắt đỏ lên: "Cô giáo Dương, em sai rồi, em không nên đánh bạn."
Lâm Thi cũng khóc nức nở nói: "Em không nên mắng Trương Tĩnh Di là xấu xí, Thật ra bộ dáng của bạn ấy không xấu một chút nào."
Dương Vi hài lòng gật đầu: "Có thể nhận thức được sai làm và sửa chữa lại, chính là học sinh ngoan. Chuyện hôm nay, cô sẽ không nói cho phụ huynh của các em, nhưng mỗi em về viết cho cô một bản kiểm điểm 800 chữ. Bây giờ, hai em bắt tay giảng hòa đi."
Hai người vốn còn có chút không muốn, nhưng sau khi nhìn thấy tươi cười trên mặt Dương Vi càng sâu, thì nhanh chóng bắt tay."
Dương Vi vui vẻ gật đầu, lại nói với Minh Hạo: "Em hình như rất thích mời mọi người ăn kẹo ngọt, nếu như vậy, ngày mai em hãy mang một lọ kẹo hoa quả đến đây, phát cho mỗi bạn học một viên."
Minh Hạo: "......"
Vừa rồi cậu đã cố gắng như vậy, vì sao vẫn không chịu tha cho cậu.
Sau khi Minh Hạo đi rồi, Dương Vi lấy ra một bọc khăn giấy giúp hai bạn nữ lau khô nước mắt, nhẹ nhàng an ủi nói: "Con gái phải có lòng tự trọng, cho dù Minh Hạo không thích các em, các em cũng phải quý trọng chính bản thân mình, vì một học sinh nam không thích các em mà đi gây thương tổn cho người khác, thương tổn chính mình, đó là hành vi ngu ngốc, có biết không?"
Hai bạn nữ tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, không gian trầm lắng, chỉ có những mảnh sáng nhỏ rơi trên người các em, lấp lánh như những viên kim cương. Bỗng nhiên, Trương Tĩnh Di nhìn Lâm Thi nói: "Tan học, tớ mời cậu ăn mứt hoa quả!"
Lâm Thi nhìn cô bé, kích động nói: "Nhà tớ cũng có kẹo mang từ nước ngoài về, ngày mai tớ sẽ mang đến cho cậu ăn!"
Hai cô bé nhìn nhau cười, nắm tay nhau rời đi, Dương Vi phảng phất như nhìn thấy được một đóa hoa bách hợp trắng nõn yên lặng nở rộ phía sau hai cô bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook