Ly Hôn Không Chia Tay
-
Chương 31
Tết Trung Thu công ty tổ chức hoạt động từ thiện ở trại trẻ mồ côi, giám đốc Trần bộ phận PR vốn là đã đặt điểm tâm Ny Khả, dự tính đưa đến trại trẻ mồ côi, nhưng là anh đột nhiên yêu cầu hủy bỏ đơn đặt hàng, đặt lại “Ba Đóa Hoa”. . . . . .
Hai cửa hàng, khoảng cách có chừng hai trăm mét, căn cứ vào quan hệ, cộng thêm việc anh hủy đơn đặt hàng, Ny Khả vì vậy dùng thủ đoạn trả đũa, âm thầm giở trò bẩn thỉu?
Vì tìm ra nghi vấn trong lòng, anh liền gọi một cuộc điện thoại cho giám đốc Trần bộ phận PR, hỏi một chút giám đốc Trần có quen biết cùng ông chủ cửa hàng Ny Khả hay không?
"Giám đốc Trần, tôi có vài câu muốn hỏi ông, ông phải trả lời thành thật cho tôi biết? Chuyện này liên quan đến cuộc sống của một số người."
Giám đốc Trần nghe thanh âm CEO nghiêm túc mà nặng nề, không dám giả bộ ngớ ngẩn, chỉ sợ anh nói liên quan đến cuộc sống của một số người, chính là mình.
"Báo cáo CEO, ông chủ Ny Khả họ Cố, rất biết làm ăn, chúng ta là khách hàng cũ của ông ta, cho nên hàng năm đều đặt hàng hộp quà Tết Trung Thu, ông ta thường sẽ khuyến mãi thêm một vài hộp quà cho chúng ta."
"Như vậy sau khi ông hủy đơn đặt hàng, bọn họ có phản ứng gì? Họ biết chúng ta đặt lại “Ba Đóa Hoa” sao?"
"À…. Dạ, ông chủ Cố biết, trong miệng nhắc đi nhắc lại chăm sóc khách hàng không chu đáo, làm cho một cửa hàng nhỏ như “Ba Đóa Hoa” cũng đoạt việc buôn bán của bọn họ." Giám đốc Trần nhất nhất nói.
Địch Tử Uy càng thêm xách định hoài nghi trong lòng.
"Được rồi, cứ như vậy đi, chuyện của chúng ta hôm nay ông phải giữ bí mật, biết không?"
"Vâng" giám đốc Trần như nhận thánh chỉ, không dám hỏi nhiều nửa câu liền cúp điện thoại.
Địch Tử Uy trầm tư, bởi vì mất đơn đặt hàng số lượng nhiều, Ny Khả mất đi một khách hàng lớn, doanh thu tất phải sẽ xuống thấp, nếu như muốn lôi kéo khách hàng cùng nâng cao doanh thu, như vậy âm thầm đả kích đối thủ, không phải là không thể.
Trong lòng anh đã nắm chắc, quay trở về “Ba Đóa Hoa”, đem phát hiện của mình nói cho Đỗ Dĩ Du.
"Làm sao lại như vậy? A Minh đi vào cửa hàng Ny Khả?" Đỗ Dĩ Du trố mắt, không thể tin được Lô Chính Minh sẽ làm ra chuyện như vậy!
Sau khi Địch Tử Uy tiến vào “Ba Đóa Hoa”, đem chuyện mới vừa rồi theo dõi Lô Chính Minh cùng hình ảnh chụp trong điện thoại di động giao cho Đỗ Dĩ Du, Nhâm Hi Vi cùng A Ben nhìn.
Đỗ Dĩ Du thật sự thất vọng, toàn thân run rẩy, cảm giác mình bị phản bội.
"A Minh cùng cửa hàng điểm tâm Ny Khả là quan hệ như thế nào?" Nhâm Hi Vi hỏi.
"Lúc trước em có hỏi ông chủ trước kia là ai, cậu ta ấp a ấp úng, nói ở Đào Viên, chúng em không ngờ….." Đỗ Dĩ Du nghĩ lại lời cô đã từng hỏi anh, hình như tìm ra chút dấu vết.
"Đúng, cậu ấy có nói qua." Nhâm Hi Vi gật đầu, nhớ lại.
"Rất có thể… Ông chủ trước kia của cậu ta chính là người phụ trách cửa hàng Ny Khả?" Đỗ Dĩ Du táo bạo dự đoán.
"Có thể." Địch Tử Uy đúng là suy đoán như vậy "Anh đoán có thể là do ông chủ Ny Khả sắp xếp, mới có thể tới “Ba Đóa Hoa” đi làm."
Liên kết các đầu mối mọi chuyện gần như sáng tỏ, làm Đỗ Dĩ Du vừa tức giận lại khiếp sợ, cô lại tin tưởng anh ta như vậy, thế mà anh ta cư nhiên đã kích thương hiệu “Ba Đóa Hoa”, làm mất lòng tin của khách hàng.
Mặc dù đau lòng khó chịu, cô cũng chỉ có thể bình tĩnh, đối mặt vấn đề "Tại sao A Minh phải làm như vậy?"
"Anh cũng không rõ lắm, chỉ là… không phải em nói là qua bà nội cậu ta nằm viện, kinh tế có khó khăn sao?" Địch Tử Uy vừa nghĩ tới việc Dĩ Du từng đề cập tới kinh tế khó khăn của anh, liền suy luận "Có lẽ là bởi vì chuyện này, cậu ta mới dễ dàng đồng ý trở thành một con cờ bị lợi dụng."
"Mặc kệ như thế nào, cũng không thể làm ảnh hưởng đến thương hiệu “Ba Đóa Hoa” của chúng ta! Thật quá mức, thiệt thòi tôi lại tin tưởng cậu ta như thế, vậy mà cậu ta lại tới nơi này làm gián điệp. Tôi phải đi đánh cậu ta một trận, hỏi rõ ràng!" Nhâm Hi Vi nổi giận đùng đùng đi tới cửa.
"Đợi chút, Hi Vi, không nên kích động." A Ben cùng Đỗ Dĩ Du cũng chặn cô lại.
"Chỉ là, những hình ảnh này cũng không thể chứng minh anh cố tình sửa lại thời gian sản xuất bánh, cố ý hãm hại “Ba Đóa Hoa”, chúng ta cần phải âm thầm theo dõi thêm."
Địch Tử Uy suy đoán Lô Chính Minh là một con cờ bị lợi dụng, anh dặn dò bọn họ, không cần lộ ra tất cả, cứ quan sát nhất cử nhất động của Lô Chính Minh mật, mới có thể tìm ra chân tướng sự thật.
Buổi trưa hôm sau.
Đỗ Dĩ Du cố ý ở cửa hàng bán lẻ, mà Nhâm Hi Vi cùng A Ben đi ra ngoài dùng cơm, trong phòng bếp chỉ có một mình Lô Chính Minh, chờ bọn họ mua cơm trở lại.
Đỗ Dĩ Du ở cửa hàng bán lẻ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi thông với phòng bếp, quan sát Lô Chính Minh, lưu ý nhất cử nhất động của anh.
Lúc này, Địch Tử Uy đi vào bên trong cửa hàng, cùng Đỗ Dĩ Du cúi đầu thương lượng kế sách, tính toán vào phòng bếp tìm Lô Chính Minh hỏi rõ nguyên nhân, tra ra chân tướng.
Đột nhiên, trong phòng bếp vang lên chuông điện thoại di động, Địch Tử Uy từ cửa hàng bán lẻ đi đến cửa sổ thông với phòng bếp, nhìn thấy Lô Chính Minh đưa lưng về phía cửa đi tới góc nghe điện thoại, hai người không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ chui vào trong phòng bếp, nghe xem anh đang nói gì.
"Ông chủ Cố, cứ như vậy được không? Bên này buôn bán rất thảm, bọn họ đã được dạy dỗ đến nơi, ông cũng không cần ép buộc tôi làm nhưng chuyện tôi không muốn nữa, tôi biết rõ. . . . . . Viện phí của Bà nội tôi là ông giúp tôi trả, nhưng chị Dĩ Du đối với tôi rất tốt, tôi không muốn. . . . . ."
Đỗ Dĩ Du đột nhiên tức giận vỗ bàn, cố ý tạo ra tiếng vang.
Chuyện quả nhiên là như vậy, Lô Chính Minh bị đồng nghiệp sắp xếp đến “Ba Đóa Hoa” cố ý sửa lại ngày sản xuất, quá ghê tởm!
Lô Chính Minh nghe được âm thanh quay đầu lại, vừa thấy Đỗ Dĩ Du cùng gương mặt người đàn ông tuấn tú nghiêm túc thì bị sợ đến sắc tái xanh, điện thoại di động cũng rơi xuống đất.
Địch Tử Uy tiến lên, tỉnh táo nhặt điện thoại di động dưới đất lên, hướng về ông chủ Cố trong điện thoại nói qua ——
"Ông chủ Cố, tôi là Địch Tử Uy, CEO của OTC, cũng là khách cũ ở cửa hàng của ông."
"Ông. . . . . . Ông Địch, làm sao ông biết… sao ông có thể nhận điện thoại. . . . . ." Ông chủ Cố sợ đến hồn bay phách tán, trong điện thoại thanh âm không ngừng run rẩy, không biết mình ở trong bóng tối hãm hại “Ba Đóa Hoa”, lại không cẩn thận dẫm lên cái đuôi sư tử.
"Tôi vì sao ở “Ba Đóa Hoa”… làm sao nhận điện thoại của A Minh? Bởi vì tôi là chồng của bà chủ “Ba Đóa Hoa”, tôi đã biết ông lợi dụng bà nội Lô Chính Minh đang nằm viện không có tiền mua thuốc, cố ý muốn anh đến “Ba Đóa Hoa” ngụy tạo ngày sản xuất, khiến thương hiệu “Ba Đóa Hoa” bị tổn hại."
Hai cửa hàng, khoảng cách có chừng hai trăm mét, căn cứ vào quan hệ, cộng thêm việc anh hủy đơn đặt hàng, Ny Khả vì vậy dùng thủ đoạn trả đũa, âm thầm giở trò bẩn thỉu?
Vì tìm ra nghi vấn trong lòng, anh liền gọi một cuộc điện thoại cho giám đốc Trần bộ phận PR, hỏi một chút giám đốc Trần có quen biết cùng ông chủ cửa hàng Ny Khả hay không?
"Giám đốc Trần, tôi có vài câu muốn hỏi ông, ông phải trả lời thành thật cho tôi biết? Chuyện này liên quan đến cuộc sống của một số người."
Giám đốc Trần nghe thanh âm CEO nghiêm túc mà nặng nề, không dám giả bộ ngớ ngẩn, chỉ sợ anh nói liên quan đến cuộc sống của một số người, chính là mình.
"Báo cáo CEO, ông chủ Ny Khả họ Cố, rất biết làm ăn, chúng ta là khách hàng cũ của ông ta, cho nên hàng năm đều đặt hàng hộp quà Tết Trung Thu, ông ta thường sẽ khuyến mãi thêm một vài hộp quà cho chúng ta."
"Như vậy sau khi ông hủy đơn đặt hàng, bọn họ có phản ứng gì? Họ biết chúng ta đặt lại “Ba Đóa Hoa” sao?"
"À…. Dạ, ông chủ Cố biết, trong miệng nhắc đi nhắc lại chăm sóc khách hàng không chu đáo, làm cho một cửa hàng nhỏ như “Ba Đóa Hoa” cũng đoạt việc buôn bán của bọn họ." Giám đốc Trần nhất nhất nói.
Địch Tử Uy càng thêm xách định hoài nghi trong lòng.
"Được rồi, cứ như vậy đi, chuyện của chúng ta hôm nay ông phải giữ bí mật, biết không?"
"Vâng" giám đốc Trần như nhận thánh chỉ, không dám hỏi nhiều nửa câu liền cúp điện thoại.
Địch Tử Uy trầm tư, bởi vì mất đơn đặt hàng số lượng nhiều, Ny Khả mất đi một khách hàng lớn, doanh thu tất phải sẽ xuống thấp, nếu như muốn lôi kéo khách hàng cùng nâng cao doanh thu, như vậy âm thầm đả kích đối thủ, không phải là không thể.
Trong lòng anh đã nắm chắc, quay trở về “Ba Đóa Hoa”, đem phát hiện của mình nói cho Đỗ Dĩ Du.
"Làm sao lại như vậy? A Minh đi vào cửa hàng Ny Khả?" Đỗ Dĩ Du trố mắt, không thể tin được Lô Chính Minh sẽ làm ra chuyện như vậy!
Sau khi Địch Tử Uy tiến vào “Ba Đóa Hoa”, đem chuyện mới vừa rồi theo dõi Lô Chính Minh cùng hình ảnh chụp trong điện thoại di động giao cho Đỗ Dĩ Du, Nhâm Hi Vi cùng A Ben nhìn.
Đỗ Dĩ Du thật sự thất vọng, toàn thân run rẩy, cảm giác mình bị phản bội.
"A Minh cùng cửa hàng điểm tâm Ny Khả là quan hệ như thế nào?" Nhâm Hi Vi hỏi.
"Lúc trước em có hỏi ông chủ trước kia là ai, cậu ta ấp a ấp úng, nói ở Đào Viên, chúng em không ngờ….." Đỗ Dĩ Du nghĩ lại lời cô đã từng hỏi anh, hình như tìm ra chút dấu vết.
"Đúng, cậu ấy có nói qua." Nhâm Hi Vi gật đầu, nhớ lại.
"Rất có thể… Ông chủ trước kia của cậu ta chính là người phụ trách cửa hàng Ny Khả?" Đỗ Dĩ Du táo bạo dự đoán.
"Có thể." Địch Tử Uy đúng là suy đoán như vậy "Anh đoán có thể là do ông chủ Ny Khả sắp xếp, mới có thể tới “Ba Đóa Hoa” đi làm."
Liên kết các đầu mối mọi chuyện gần như sáng tỏ, làm Đỗ Dĩ Du vừa tức giận lại khiếp sợ, cô lại tin tưởng anh ta như vậy, thế mà anh ta cư nhiên đã kích thương hiệu “Ba Đóa Hoa”, làm mất lòng tin của khách hàng.
Mặc dù đau lòng khó chịu, cô cũng chỉ có thể bình tĩnh, đối mặt vấn đề "Tại sao A Minh phải làm như vậy?"
"Anh cũng không rõ lắm, chỉ là… không phải em nói là qua bà nội cậu ta nằm viện, kinh tế có khó khăn sao?" Địch Tử Uy vừa nghĩ tới việc Dĩ Du từng đề cập tới kinh tế khó khăn của anh, liền suy luận "Có lẽ là bởi vì chuyện này, cậu ta mới dễ dàng đồng ý trở thành một con cờ bị lợi dụng."
"Mặc kệ như thế nào, cũng không thể làm ảnh hưởng đến thương hiệu “Ba Đóa Hoa” của chúng ta! Thật quá mức, thiệt thòi tôi lại tin tưởng cậu ta như thế, vậy mà cậu ta lại tới nơi này làm gián điệp. Tôi phải đi đánh cậu ta một trận, hỏi rõ ràng!" Nhâm Hi Vi nổi giận đùng đùng đi tới cửa.
"Đợi chút, Hi Vi, không nên kích động." A Ben cùng Đỗ Dĩ Du cũng chặn cô lại.
"Chỉ là, những hình ảnh này cũng không thể chứng minh anh cố tình sửa lại thời gian sản xuất bánh, cố ý hãm hại “Ba Đóa Hoa”, chúng ta cần phải âm thầm theo dõi thêm."
Địch Tử Uy suy đoán Lô Chính Minh là một con cờ bị lợi dụng, anh dặn dò bọn họ, không cần lộ ra tất cả, cứ quan sát nhất cử nhất động của Lô Chính Minh mật, mới có thể tìm ra chân tướng sự thật.
Buổi trưa hôm sau.
Đỗ Dĩ Du cố ý ở cửa hàng bán lẻ, mà Nhâm Hi Vi cùng A Ben đi ra ngoài dùng cơm, trong phòng bếp chỉ có một mình Lô Chính Minh, chờ bọn họ mua cơm trở lại.
Đỗ Dĩ Du ở cửa hàng bán lẻ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi thông với phòng bếp, quan sát Lô Chính Minh, lưu ý nhất cử nhất động của anh.
Lúc này, Địch Tử Uy đi vào bên trong cửa hàng, cùng Đỗ Dĩ Du cúi đầu thương lượng kế sách, tính toán vào phòng bếp tìm Lô Chính Minh hỏi rõ nguyên nhân, tra ra chân tướng.
Đột nhiên, trong phòng bếp vang lên chuông điện thoại di động, Địch Tử Uy từ cửa hàng bán lẻ đi đến cửa sổ thông với phòng bếp, nhìn thấy Lô Chính Minh đưa lưng về phía cửa đi tới góc nghe điện thoại, hai người không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ chui vào trong phòng bếp, nghe xem anh đang nói gì.
"Ông chủ Cố, cứ như vậy được không? Bên này buôn bán rất thảm, bọn họ đã được dạy dỗ đến nơi, ông cũng không cần ép buộc tôi làm nhưng chuyện tôi không muốn nữa, tôi biết rõ. . . . . . Viện phí của Bà nội tôi là ông giúp tôi trả, nhưng chị Dĩ Du đối với tôi rất tốt, tôi không muốn. . . . . ."
Đỗ Dĩ Du đột nhiên tức giận vỗ bàn, cố ý tạo ra tiếng vang.
Chuyện quả nhiên là như vậy, Lô Chính Minh bị đồng nghiệp sắp xếp đến “Ba Đóa Hoa” cố ý sửa lại ngày sản xuất, quá ghê tởm!
Lô Chính Minh nghe được âm thanh quay đầu lại, vừa thấy Đỗ Dĩ Du cùng gương mặt người đàn ông tuấn tú nghiêm túc thì bị sợ đến sắc tái xanh, điện thoại di động cũng rơi xuống đất.
Địch Tử Uy tiến lên, tỉnh táo nhặt điện thoại di động dưới đất lên, hướng về ông chủ Cố trong điện thoại nói qua ——
"Ông chủ Cố, tôi là Địch Tử Uy, CEO của OTC, cũng là khách cũ ở cửa hàng của ông."
"Ông. . . . . . Ông Địch, làm sao ông biết… sao ông có thể nhận điện thoại. . . . . ." Ông chủ Cố sợ đến hồn bay phách tán, trong điện thoại thanh âm không ngừng run rẩy, không biết mình ở trong bóng tối hãm hại “Ba Đóa Hoa”, lại không cẩn thận dẫm lên cái đuôi sư tử.
"Tôi vì sao ở “Ba Đóa Hoa”… làm sao nhận điện thoại của A Minh? Bởi vì tôi là chồng của bà chủ “Ba Đóa Hoa”, tôi đã biết ông lợi dụng bà nội Lô Chính Minh đang nằm viện không có tiền mua thuốc, cố ý muốn anh đến “Ba Đóa Hoa” ngụy tạo ngày sản xuất, khiến thương hiệu “Ba Đóa Hoa” bị tổn hại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook