Edit: Bbeo.
“Từ Từ, cậu nói xem, anh ta có bệnh phải không?”
“Anh biết là anh hiểu lầm em, anh xin lỗi , khó nói như vậy sao? Giày vò tớ cả đêm, giờ đến xoay người cũng khó chịu! Nói thật, trước giờ tớ không hề nghĩ Tần Minh Viễn là một tên kiêu ngạo. Bây giờ thì biết rồi!”
“Cậu nghĩ anh ta là người như thế nào?”
“Trước kia tớ chỉ nghĩ lúc ở trên giường anh ta có chút biến thái, vậy mà bây giờ mới phát hiện ra anh ta biến thái thật, đêm qua, mắt anh ta luôn dính trên vòng cổ của tớ…..”
“Tớ không biết anh ta đang làm với tớ, hay là làm với vòng cổ nữa…..”
“Anh ta…..”
Tô Miên liếc nhìn Đường Từ Từ, đang nói tự nhiên im lặng.
Đường Từ Từ đeo đôi găng tay trắng sạch sẽ, cầm sợi dây chuyền với dáng vẻ say mê, hoàn toàn không quan tâm đến lời cô nói.
“Đường Từ Từ!”
Đường Từ Từ định thần lại, hỏi: “Hả?” Không đợi Tô Miên trả lời, lại cảm thán nói: “Hôm qua lúc vòng cổ được giao cho chồng của cậu, tớ đã được nhìn gần nó. Cứ tưởng đây sẽ là khoảng cách gần nhất rồi, vậy mà chỉ trong nháy mắt, lại được chạm vào nó, gần đến mức có thể va vào mắt luôn…”
Tô Miên nói nhỏ: “Tối qua đại móng gà ép tớ đeo nó, làm ba lần.”
Đường Từ Từ hất tay, run rẩy thả sợi dây chuyền vào hộp trang sức, nhìn Tô Miên một cách sâu kín: “Sở thích của các cậu thật thú vị… Tình thú trong ba ngàn bảy trăm vạn.”
Tô Miên nói: “Dừng lại! Là sở thích của Tần Minh Viễn, không phải tớ.”
Dường như nghĩ đến gì đó, cô lại phẫn nộ nói: “Cậu biết anh ta nói gì với tớ không? Anh ta nói, tôi không có bất kì tình cảm nào với cô như cô mong muốn. Đây là lời nói xin tha thứ. Ha ha, anh ta biết trong lòng tớ muốn có tình cảm gì với anh ta không? Là đánh chết cái tình cảm cẩu huyết trong đầu anh ta ấy!”
Đường Từ Từ mắt giật giật.
Tô Miên và Đường Từ Từ có mối quan hệ rất sâu sắc, nên đương nhiên biết biểu cảm lúc này của cô ấy là có ý gì.
Cô khoát tay, nói: “Cậu nói đi, tớ bảo đảm sẽ không tức giận.”
Đường Từ Từ nói: “Bảo bối à, tớ… tớ nghĩ nhân cách của Tần Minh Viễn vẫn còn? Tuy rằng ăn nói có hơi vụng về, IQ cảm xúc thấp hơn chút, hơi tự cao tự đại, nhưng tốt xấu gì cũng không phải kiểu người cặn bã mà biết mình sai cũng không chịu thừa nhận. Hơn nữa cậu nghĩ lại xem, sinh ra đã ngậm thìa vàng, bất luận gia thế hay tướng mạo đều là hàng đứng đầu, sự nghiệp cũng vậy, trên đời này mấy ai được hoàn mĩ như vậy đâu, những cái khuyết điểm kia chỉ là Tần Minh Viễn bị thiếu sót…”
Ngừng một lát, cô ấy còn nói thêm: “Hơn nữa, mặc dù anh ta khó tính và kiêu ngạo, tới ngày hôm sau mới nói là đã hiểu lầm cậu, nhận lỗi và đền bù bằng ba ngàn bảy trăm vạn. Tớ nghĩ cũng đủ thành ý rồi. Hãy nghĩ xem, nếu được lựa chọn, một người là đại móng gà trong đêm qua lập tức nói thật với cậu, thừa nhận lỗi lầm của mình, sau đó giải thích cho cậu nghe. Người thứ hai thì không được tự nhiên và kiêu ngạo suốt đêm, sáng hôm sau sẽ nói một cái gì đó, nhưng ý nghĩa ngầm trong đó tỏ rõ là anh ta đã hiểu lầm cậu, cuối cùng còn tặng một cái vòng cổ đắt đỏ. Không đúng, không đắt đâu, đối với con trai chủ tịch tập đoàn Tinh Long, một hai trăm vạn có thể giống như vài trăm ngàn của tầng lớp lao động chúng ta, ba ngàn bảy trăm vạn như thế là coi như có thành ý rồi, so sánh giá trị đi? Cậu chọn người nào?”
Tô Miên không tìm được lời phản bác Đường Từ Từ.
Sợi dây chuyền trong hộp trang sức sáng lấp lánh, không có người phụ nữ nào lại không thích.
Giữa lời xin lỗi thẳng thắng và lời xin lỗi không quá êm tai nhưng cộng thêm trang sức đắt tiền, cô cực kì đáng xấu hổ mà chọn người thứ hai. Hai người bọn họ mặc dù là hôn nhân thương mại, nhưng lấy gia thế Tần gia ra mà nói, rõ ràng là Tô gia trèo cao.
Nhà giàu có cũng chia đẳng cấp.
Nếu Tần gia thuộc tầng lớp thượng lưu A, thì Tô gia chính là tầng lớp thượng lưu B, về phương diện tiền bạc, Tô Miên không bằng Tần Minh Viễn, giống như buổi đấu giá hôm qua, cô nhiều lắm chỉ có thể lấy ra một hai trăm vạn cho vui, năm trăm vạn là cao nhất rồi, nếu không tiêu tiền của nhà họ Tần.
Suy cho cùng, vẫn là cô không đủ tự tin.
Nếu cô cũng giàu như Tần Minh Viễn, cô sẽ hùng hồn mà chọn người thứ nhất.
Lúc này, Đường Từ Từ còn nói: “Đương nhiên, bất kể cậu chọn người nào, tớ đều ủng hộ cậu. Từ góc độ của những người ngoài cuộc mà nói, tớ thấy Tần Minh Viễn vẫn còn tốt, nhưng nếu nhìn từ góc độ của một người vợ, cách tốt nhất là nhận sai ngay lập tức, đồng thời phải tặng quà để hối lỗi, nếu hai người có yêu nhau. Tớ thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của cậu, bởi vì nhà họ Tô, mà trước mắt không thể thoát khỏi Tần Minh Viễn, lúc nào cũng bực tức, nhẹ thì bị mọc thêm dzú, nặng thì chắc u xơ tử cung luôn quá, như vậy không tốt cho sức khỏe tí nào. Cho nên không việc gì phải bực tức vì tên đại móng gà đó, được không?”
Tô Miên nói: “Cậu nói rất đúng, tớ không nên bực vì Tần Minh Viễn, tớ có bực anh ta cũng không biết, cuối cùng người bị đè nén cũng là tớ. Mặc dù gọi là hai vợ chồng, nhưng bất quá cũng chỉ là hôn nhân thương mại, không cần chú ý đến những tiểu tiết nhỏ như thế này, chỉ cần vẻ bề ngoài là đủ rồi.”
Cô cân nhắc, nói: “Tớ phải kiếm thêm thật nhiều tiền để trở nên tự tin.”
Đúng lúc này, điện thoại Đường Từ Từ vang lên.
Một số máy lạ.
Lúc trả lời điện thoại Đường Từ Từ có hơi ngơ ngác, ừm hai tiếng, mặt lại trơ ra, cuối cùng nói một câu: “Tôi cần thời gian cân nhắc, nửa tiếng sau tôi sẽ trả lời.”
Tô Miên hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Từ Từ nói: “Cơ hội kiếm tiền của cậu tới rồi.”
Tô Miên ngớ ra, chốc lát mới phản ứng lại, hỏi: “Koduck gọi?”
Đường Từ Từ nói: “Là Trương Toàn tổng biên tập của Mạn Hà, nói có một nhà sản xuất thích truyện tranh của cậu, muốn thảo luận kỹ càng về nó. Tổng biên Trương nói nếu cậu nhút nhát và không giỏi ăn nói cũng không sao cả, cô ấy sẽ đến đó và hướng dẫn cậu, không có xã giao uống rượu linh tinh gì cả, cậu chính là tác giả, chỉ cần trao đổi với nhà sản xuất về suy nghĩ và nội dung tác phẩm, còn lại sẽ do tổng biên Trương lo liệu…. Cô ấy còn nói, nhà sản xuất này ra tay rất hào phóng, nếu câu có thể gây ấn tượng với người ta, tiền kiếm được sẽ không ít đâu, cơ bản nhất là một trăm vạn.”
Ngày đó Tô Miên nghĩ Koduck chỉ đang nói đùa.
Cô tiện tay vẽ bậy, không hề có tính logic, truyện tranh chỉ để trút bỏ cảm xúc, có người thật sự muốn mua và phát triển bản quyền?
Đường Từ Từ hỏi: “Cậu đi không?”
Tô Miên nói: “Đi, bàn chuyện xong, tớ chia một nửa cho cậu.”
Tô Miên nói với Đường Từ Từ về mật mã tài khoản Wechat Kẹo Bông Gòn.
Trương Toàn trở thành người bạn thứ hai của Kẹo Bông Gòn.
…..
Tô Miên chạy vào hầm để xe, thay vì chiếc Porscher hàng ngày, cô chọn chiếc Sedan bốn chỗ hạng thấp BMW, giá không đắt, chỉ hơn một trăm vạn, là quà của một người bạn nhân dịp sinh nhật Tần Minh Viễn vào mấy năm trước.
Tần Minh Viễn thân kiều thịt quý, sẽ không ngồi xe giá mấy trăm vạn, được cái xe anh rất nhiều và không dính bụi bẩn, nhờ có chuyên gia thường xuyên đến bảo trì.
Đường Từ Từ lần đầu đến hầm đỗ xe này, có vô số xe thể thao đủ màu sắc, y như một bãi đỗ xe nhỏ.
“Đều…. đều là của chồng cậu?”
“Hầu như đều là, chỉ có năm chiếc đứng tên tớ, chiếc Porsche cậu thường thấy là một trong số đó, cậu xem bên góc kia…”
Tô Miên chỉ chỉ: “Bốn chiếc kia tớ không dùng tới, động cơ quá lớn, tớ không thích, cũng không phải do tớ mua, là mẹ và nhà chồng mua sau khi kết hôn.”
Tô Miên khởi động xe, lái ra khỏi Tử Đông Hoa Phủ.
Đường Từ Từ khoác áo lông, ngòi trên ghế lái phụ trang điểm, hỏi: “Còn gì cần lưu ý không?”
“Đừng lo lắng, cậu chỉ cần đeo tai nghe bluetooth là được rồi, bên kia có gì thắc mắc, tớ sẽ lập tức trả lời cho cậu nghe, miễn cuộc gọi vẫn được thực hiện là ok, đúng rồi, cậu thêm tớ vào tài khoản Kẹo Bông Gòn đi, nếu có chuyện không tiện nói, cậu cứ gửi tin nhắn bằng tài khoản này cho tớ.”
Đường Từ Từ tỏ vẻ không thành vấn đề.
Trương Toàn chọn một nhà hàng Nhật Bản cao cấp, nằm khuất trong con hẻm hẻo lánh giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp.
Tô Miên đưa Đường Từ Từ đến đầu hẻm, tìm chỗ dừng xe, kết nối chế độ thao tác từ xa với bạn thân.
Tô Miên và Đường Từ Từ làm bạn cùng phòng bốn năm, có thể nói là mười phần ăn ý.
Hơn nữa Đường Từ Từ đã đọc tranh châm biếm của cô, tất nhiên hiểu rõ, Tô Miên nhắc nhở sơ qua, cô ấy có thể lưu loát trao đổi với nhà sản xuất.
“… Không phải tham khảo từ đời thật, linh cảm chỉ chợt lóe ra trong đầu, tôi cảm thấy cốt truyện như vậy rất thú vị, vâng, là khiếu nại cuộc sống thường ngày, mạch truyện sẽ từ từ được đẩy mạnh…”
“Hiện nay tuổi trẻ đúng là tài hoa hơn người, thiên mã hành không [1] ý tưởng linh khí [2] mười phần, thiên hạ bây giờ là của những người trẻ tuổi.”
[1] Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung bay, ví với văn chương, thi ca, thơ pháp hào phóng, không câu thúc.
[2] Linh khí: sự hiểu biết, năng lực thần kì.
“Nhà sản xuất Lâm cứ nói đùa, ngài vẫn chưa già đâu, nếu ngài không có tầm nhìn sâu sắc và sự quyết đoán, sao mà có nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình xuất sắc như vậy? Tài năng là tất yếu, Bá Nhạc [3] cũng không thể thiếu.”
[3] Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử và bồi dưỡng nhân tài.

Tô Miên nghe cuộc trò chuyện của họ qua tai nghe, mới đầu có chút lo cô bạn thân ứng phó không nổi, nhưng bây giờ thì không cần phải lo lắng gì nữa.
Từ Từ trả lời lưu loát, tài ăn nói lợi hại.
Trương Toàn là điển hình của người giỏi giao tiếp, chiếu cố tốt cả hai bên, khéo đưa đẩy nhưng không hề gây phản cảm, dưới sự hướng dẫn của Trương Toàn, Từ Từ hết sức thoải mái tự nhiên.
Còn nhà sản xuất Lâm thì thật sự đang nói về nội dung, có vẻ khá hứng thú với truyện tranh của cô.
Tô Miên gửi cho Đường Từ Từ một tin nhắn, sau khi xác nhận tên thật của nhà sản xuất Lâm, cô quay sang hỏi ý kiến các nhận viên có liên quan trong ngành và biết được nhà sản xuất Lâm là một người chính trực, có điểm yếu là hay tò mò, trong tay có rất nhiều thành tích tốt, cô cũng yên tâm.
Vào lúc này, Đường Từ Từ, nhà sản xuất Lâm và Trương Toàn đang ăn tối giữa chừng.
Trương Toàn đứng dậy đi vệ sinh.
Tô Miên đã từng đến nhà hàng này trước dây, không có phòng riêng, không gian rất nhỏ, mỗi ngày chỉ tiếp đãi mười hai vị khách, đồ ăn chính là ẩm thực kaiseki [4], không có menu, đầu bếp kết hợp tỉ mỉ trong suốt một tuần.
[4] Ẩm thực kaiseki: nghệ thuật ẩm thực này được ra đời vào khoảng thế kỉ thứ 6, dực trên tinh thần của môn trà đạo, và ý tưởng giúp thực khách có thể thưởng thức trọn vẹn vị ngon của món ăn bằng cách chia nhỏ bữa ăn thành từng đợt.
Trong lúc ba người họ nói chuyện, Tô Miên có thể nghe đầu bếp giới thiệu về nguồn gốc của từng món ăn và cách ăn.
Cũng đúng lúc này Tô Miên nghe thấy một giọng nói xa lạ cất lên trong tai nghe.
“Ồ, đây không phải là anh Lâm sao? Đã lâu không gặp, nhờ sự quảng bá của anh, Linh Nhi của chúng tôi gần đây đang quay bộ phim Tư Thế Anh Hùng của đạo diễn Trương ở Bắc Kinh. Từ lúc ra mắt đến nay, Linh Nhi không dính một scandal nào, chịu khó cần cù siêng năng làm việc, đạo diễn Trương cũng khen cô ấy có tài năng và khí chất… diễn cùng với Linh Nhi là Tần Minh Viễn…”
Giọng của người phụ nữ này nghe rất quen, lại cười hai tiếng.
“Kỹ năng diễn xuất của Linh Nhi gần đây đã được cải thiện nhờ Tần Minh Viễn, Tần Minh Viễn cũng cho rằng Linh Nhi có tài, thường xuyên hướng dẫn riêng cho con bé. Luận về sự chuyên nghiệp, tôi thật sự chưa thấy ai liều mạng như Tần Minh Viễn, ở vị trí này mà cậu ấy đối đãi với người nhà rất nho nhã lễ độ. Mấy ngày trước bọn họ quay xong lúc nửa đêm, còn dịu dàng kiên nhẫn tháo gỡ thắc mắc của Linh Nhi nhà chúng tôi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương