Ly Hôn Đi Điện Hạ
-
Chương 7: Hôn lễ tiếp tục
Ông hổn hển chạy tới bên cửa sổ, chỉ kịp nhìn thấy Ân Huệ được chiếc xe thể thao màu đen chở đi mất.
Tô Viễn Hàng tức hộc máu,cái gì cũng đề phòng kỹ càng, thế nhưng lại bỏ sót cánh tay trái của con bé. Chị em bọn nó thông đồng với nhau quá ăn ý?
“Con bé chết tiệt, có phải con đã sớm biết?” Sắc mặt Tô Viễn Hàng đã trắng bệch như xác chết, giờ chỉ biết quay mũi dùi về phía Vận Nhi. Kế hoạch nội ứng ngoại hợp đã thành công rồi.
“Con….” Vận Nhi bị nói trúng tim đen, cũng không giải thích gì thêm cho mình, đỡ Hạ Uyển Như đang ngất lịm dậy, mặc cho cha mắng chửi mình. Lần này cô thật sự là đồng phạm, bị cha chửi cũng đáng lắm.
“Bây giờ thì hay rồi, làm sao ăn nói với Âu tổng bây giờ? ” Tô Viễn Hàng chống nạnh, nhìn Vận Nhi đang mặc một thân áo cưới trắng tinh, trong lòng nhất thời có một ý tưởng, nhưng mà lại cảm thấy không ổn. Vận Nhi còn nhỏ, ông không thể hại nó.
“Cha .” Vận Nhi ấm ức nhìn Tô Viễn Hàng, nếu ngay từ đầu ông chịu từ chối hôn sự này thì hôm nay cũng đâu phải khó xử như vậy. "Chị thật tình không thích người đàn ông đó, kết hôn với anh ta cũng sẽ không có hạnh phúc.”
“Có chuyện gì vậy?” Âu Thừa Duẫn đến nhanh như một ngọn gió, anh mặc mottj bộ âu phục màu trắng, xen vào chuyện náo loạn của nhà họ Tô. Anh đang hỏi Tô Viễn Hàng.
“Á….” Vận Nhi chớp chớp mắt, nhìn thấy Âu Thừa Duẫn, cô có chút hoảng hốt. Nói vậy, người này chính là người sắp làm anh rể của cô. Sau đó, cô mỉm cười dịu dàng:” Anh rể…gì gì đó ơi, chị của tôi không muốn lấy anh đâu.”
“Vậy sao?” Khuôn mặt đẹp trai của Thừa Duẫn ghé sát lại, làm cho Vận Nhi nhìn rõ mặt mũi của anh. Đúng là hàng thượng hạng, đôi lông mày sắc nét cùng với khoé miệng cong cong như nở nụ cười, cặp mắt đen sau thăm thẳm giống như hồ nước, có thể nuốt trọn linh hồn người khác, làm người ta điên đảo mặc dù không cố ý. Bây giờ Vận Nhi có lí do tin tưởng một người đàn ông hoàn mỹ như vậy có thể quyến rũ tất cả phụ nữ đẹp trên đời.
“Cái đó……”Vận Nhi có chút mất tự nhiên vì Thừa Duẫn, trong vô thức đôi chân lùi về sau vài bước. Cha và Thừa Duẫn có cùng một ánh mắt kì cục, không hiểu sao cô có cảm giác rất bất an.
“Âu tổng, là tôi không tốt, không quản lý được con bé.” Tô Viễn Hàng nhìn thấy hàn ý trong mắt Thừa Duẫn, ông cố sức cứu vãn tình hình. Chuyện cô dâu bỏ trốn khiến bọn họ mất hết mặt mũi, buổi hôn lễ này thật sự được tổ chức rất long trọng. Nhất thời ông cũng không biết nên xoay sở thế nào.
“Không sao cả, vẫn còn có cô dâu này.” Âu Thừa Duẫn chỉ tay vào người Vận Nhi. Đang chuẩn bị chuồn êm thì cô nhìn thấy anh ta…nhìn thấy…..người anh ta chỉ là cô . “Cô để cho cô dâu của tôi chạy mất vậy thì cô phải thay thế cô ấy.”
Cô thất kinh, nhảy dựng lên, xua tay lia lịa :” Không, không, không, tôi chỉ là giúp chị……” Nói xong mới phát hiện mình đã lỡ miệng nói hớ,chứng tỏ cô thừa nhận chuyện cô giúp chị Ân Huệ bỏ trốn là thật.
“Nếu đã như vậy, thì cô giúp chị mình hoàn thành cho xong buổi hôn lễ này đi.” Âu Thừa Duẫn cười gian ác, phun ra một câu làm Vận Nhi choáng váng.
Tô Viễn Hàng tức hộc máu,cái gì cũng đề phòng kỹ càng, thế nhưng lại bỏ sót cánh tay trái của con bé. Chị em bọn nó thông đồng với nhau quá ăn ý?
“Con bé chết tiệt, có phải con đã sớm biết?” Sắc mặt Tô Viễn Hàng đã trắng bệch như xác chết, giờ chỉ biết quay mũi dùi về phía Vận Nhi. Kế hoạch nội ứng ngoại hợp đã thành công rồi.
“Con….” Vận Nhi bị nói trúng tim đen, cũng không giải thích gì thêm cho mình, đỡ Hạ Uyển Như đang ngất lịm dậy, mặc cho cha mắng chửi mình. Lần này cô thật sự là đồng phạm, bị cha chửi cũng đáng lắm.
“Bây giờ thì hay rồi, làm sao ăn nói với Âu tổng bây giờ? ” Tô Viễn Hàng chống nạnh, nhìn Vận Nhi đang mặc một thân áo cưới trắng tinh, trong lòng nhất thời có một ý tưởng, nhưng mà lại cảm thấy không ổn. Vận Nhi còn nhỏ, ông không thể hại nó.
“Cha .” Vận Nhi ấm ức nhìn Tô Viễn Hàng, nếu ngay từ đầu ông chịu từ chối hôn sự này thì hôm nay cũng đâu phải khó xử như vậy. "Chị thật tình không thích người đàn ông đó, kết hôn với anh ta cũng sẽ không có hạnh phúc.”
“Có chuyện gì vậy?” Âu Thừa Duẫn đến nhanh như một ngọn gió, anh mặc mottj bộ âu phục màu trắng, xen vào chuyện náo loạn của nhà họ Tô. Anh đang hỏi Tô Viễn Hàng.
“Á….” Vận Nhi chớp chớp mắt, nhìn thấy Âu Thừa Duẫn, cô có chút hoảng hốt. Nói vậy, người này chính là người sắp làm anh rể của cô. Sau đó, cô mỉm cười dịu dàng:” Anh rể…gì gì đó ơi, chị của tôi không muốn lấy anh đâu.”
“Vậy sao?” Khuôn mặt đẹp trai của Thừa Duẫn ghé sát lại, làm cho Vận Nhi nhìn rõ mặt mũi của anh. Đúng là hàng thượng hạng, đôi lông mày sắc nét cùng với khoé miệng cong cong như nở nụ cười, cặp mắt đen sau thăm thẳm giống như hồ nước, có thể nuốt trọn linh hồn người khác, làm người ta điên đảo mặc dù không cố ý. Bây giờ Vận Nhi có lí do tin tưởng một người đàn ông hoàn mỹ như vậy có thể quyến rũ tất cả phụ nữ đẹp trên đời.
“Cái đó……”Vận Nhi có chút mất tự nhiên vì Thừa Duẫn, trong vô thức đôi chân lùi về sau vài bước. Cha và Thừa Duẫn có cùng một ánh mắt kì cục, không hiểu sao cô có cảm giác rất bất an.
“Âu tổng, là tôi không tốt, không quản lý được con bé.” Tô Viễn Hàng nhìn thấy hàn ý trong mắt Thừa Duẫn, ông cố sức cứu vãn tình hình. Chuyện cô dâu bỏ trốn khiến bọn họ mất hết mặt mũi, buổi hôn lễ này thật sự được tổ chức rất long trọng. Nhất thời ông cũng không biết nên xoay sở thế nào.
“Không sao cả, vẫn còn có cô dâu này.” Âu Thừa Duẫn chỉ tay vào người Vận Nhi. Đang chuẩn bị chuồn êm thì cô nhìn thấy anh ta…nhìn thấy…..người anh ta chỉ là cô . “Cô để cho cô dâu của tôi chạy mất vậy thì cô phải thay thế cô ấy.”
Cô thất kinh, nhảy dựng lên, xua tay lia lịa :” Không, không, không, tôi chỉ là giúp chị……” Nói xong mới phát hiện mình đã lỡ miệng nói hớ,chứng tỏ cô thừa nhận chuyện cô giúp chị Ân Huệ bỏ trốn là thật.
“Nếu đã như vậy, thì cô giúp chị mình hoàn thành cho xong buổi hôn lễ này đi.” Âu Thừa Duẫn cười gian ác, phun ra một câu làm Vận Nhi choáng váng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook