Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 177: Đều là đứa ngốc

“Cô gái kia hình như là Vận Nhi?” Phạm Tu Vũ cũng nhìn thấy người kia, không chắc chắn hỏi Tô Ân Huệ đứng bên cạnh.

Tô Ân Huệ gắt gao cầm túi quà tặng trong tay, không đáp lại.

Ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đẹp trầm xuống, vì sao Vận Nhi lại trở lại, cô cứ nghĩ rằng con bé đi rồi sẽ không trở về, sẽ không xuất hiện nữa!

“Ân Huệ?” Thấy cô không trả lời, Phạm Tu Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ phức tạp đang lộ ra ngoài của cô, hai năm nay anh vẫn không thể rời bỏ cô, nhưng mà quan hệ của bọn họ cũng chỉ dừng lại ở mức độ tình bạn, còn cô từ đầu đến cuối cũng không thể bỏ qua Âu Thừa Duẫn.

Chẳng sợ bên cạnh anh xuất hiện đủ loại mỹ nữ, đối xử với cô cũng không tốt, cô vẫn không hề buông tha.

Kỳ thật bọn họ đều giống nhau, đối với tình yêu, đều vô cùng cố chấp, nhưng mà Tô Ân Huệ lại càng cực đoan hơn anh.

“Không biết, em cũng không chắc!” Tô Ân Huệ nhìn chiếc xe Bentley đã gần biến mất trong đám người, đi thẳng về phía chiếc xe thể thao của mình, Phạm Tu Vũ thấy thế, mau chóng chạy theo.

Qua vài ngày nữa chính là bữa tiệc mừng sinh nhật Tô Viễn Hàng, Tô Viễn Hàng cũng sẽ nhân cơ hội này chính thức trao lại chức vị cho Tô Thượng Đông.

Sau khi Vận Nhi rời đi, Tô Thượng Đông cũng không trở lại nước Mỹ nữa, mà chú trọng phát triển ở trong nước.

Quan hệ giữa Phạm Tu Vũ và Tô Thượng Đông thời gian qua vẫn luôn rất tốt, đối với Tô Ân Huệ cũng là yêu quý có thừa, cho dù coi như em gái mà yêu thương cũng không thay đổi.

Thương Nhĩ Kì chở Vận Nhi đến nhà hàng ăn cơm, sau đó lại đến khách sạn giúp cô thu dọn hành lý, rồi trở về nhà. Vận Nhi có chút ấp a ấp úng hỏi anh có gặp được ai không, lúc này Thương Nhĩ Kì mới nghe ra câu nói của cô có hàm ý khác.

Chắc là cô muốn biết Âu Thừa Duẫn có còn đến tìm cô không?

Kỳ thật, buổi sáng sau khi Vận Nhi rời đi, Âu Thừa Duẫn cũng rời khỏi đó theo, bởi vì anh biết Vận Nhi sẽ không tiếp tục ở lại đây.

Chỉ cô còn ở lại đây, bọn họ còn có thể gặp lại.

Đối với Vận Nhi, anh càng phải kiên nhẫn bền bỉ hơn so với hai năm trước, để chờ đợi cô lại tiếp tục yêu anh!

“Đúng rồi, em có việc muốn hỏi anh, tại sao anh lại hợp tác với SK? Dự án thu mua lại thôn xóm nhỏ kia là các anh làm cùng nhau?” Trước kia Vận Nhi đã muốn hỏi anh vấn đề này, rất khó tưởng tượng, Thương Nhĩ Kì trong một thời gian ngắn ngủi lại có thể chạy song song, ngang hàng với Âu Thừa Duẫn.

Trong ấn tượng của cô, người có thể nổi danh giống Âu Thừa Duẫn, hình như cũng không nhiều lắm!

“Làm sao vậy? Không được sao? Nếu không phải để chống đối với Âu Thừa Duẫn, anh vẫn không muốn làm đâu!” Thương Nhĩ Kì nói lời thật lòng, hai năm trước anh đã tuyên bố, tương lai sẽ có một ngày, anh nhất định phải đứng ở trước mặt anh ta, cạnh tranh công bằng với anh ta. Giống như Vận Nhi...

Hiện tại anh cũng đã can đảm hơn trước kia vài lần!

“Anh cũng đã thay đổi rất nhiều!” Vận Nhi tinh tế đánh giá Thương Nhĩ Kì càng ngày càng thành thục, rất cảm khái nói.

Đúng vậy, thời gian hai năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Bao gồm cả cô cũng vậy!

“Vận Nhi, anh không thay đổi, anh vãn là Thương Nhĩ Kì mà em quen biết trước đây, nhớ kỹ, anh đã từng nói với em một câu, lúc nào cũng có hiệu lực!” Thương Nhĩ Kì sợ cô không nhớ rõ, cố ý nhắc nhở cô.

Nhưng mà ở trong lòng Vận Nhi, lại đã sớm cố quên đi lời hứa hẹn không thể thực hiện ấy, cô đã không thể nào thừa nhận được nữa rồi.

“Đã biết, anh thật dài dòng, em mệt mỏi rồi, anh trở về đi!” Vận Nhi đùn đẩy tìm một cái cớ, không muốn tiếp tục nói chuyện này với anh nữa.

Bên cạnh anh có Hứa Tâm Lam, một cô gái tốt như vậy, tại sao anh lại không biết quý trọng chứ?

“Tô Vận Nhi, đôi khi anh thật sự rất muốn đánh em!” Nhưng mà anh luyến tiếc, Thương Nhĩ Kì bất đắc dĩ nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, mặc kệ trước kia anh là ngôi sao lớn rực rỡ chói mắt hay là tổng giám đốc thành thục chững chạc hiện tại, trong mắt cô dường như đều không để ý đến anh.

“Em cứ yên tâm ở lại đây đi, có cần cái gì thì nói với anh...” Thương Nhĩ Kì kỳ kèo mè nheo đi đến cạnh cửa rồi nhưng vẫn không muốn rời đi.

“Tốt lắm, đã biết, anh thật sự là càng ngày càng dài dòng!” Vận Nhi không kiên nhẫn phất phất tay, không khách khí đẩy anh ra ngoài cửa, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Vận Nhi đi vào phòng anh đã từng luyện tập, trong phòng, thiết bị, đồ dùng vẫn giống như trước kia cô đã từng nhìn thấy, Vận Nhi có chút cảm động, khi ngón tay mơn trớn phím đàn, thế nhưng dâng lên xúc động khác thường.

Đã từng, cô và anh đã từng luyện tập vũ đạo trong này, khi nghe CD của anh, cô không có Âu Thừa Duẫn, có vũ đạo, cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng mà hiện tại, cô buông tha cho Âu Thừa Duẫn, cũng buông tha cho vũ đạo cô yêu thích nhất, ở trong trường học dạy các em nhỏ khiêu vũ, căn bản không phát huy được năng khiếu sở trường của cô, cô cũng không biết, thời khắc cô đứng trên sân khấu kia kinh động lòng người như thế nào!

Tầm mắt Vận Nhi đảo qua những chiếc CD xưa cũ, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên một chiếc CD hoàn toàn mới, trông có vẻ lẻ loi, đây không phải là chiếc CD cuối cùng của Thương Nhĩ Kì sao?

Ánh mắt Vận Nhi lập tức nhiệt tính hẳn, bỏ CD vào trong ổ đĩa, một đoạn VCR kèm với giai điệu động lòng người hiện lên trên màn hình, Vận Nhi nhìn hình ảnh trên nền nhạc, thế nhưng không nhịn được, nước mắt chảy xôi xuống.

Thì ra, anh đều ghi hình riêng để lại, trí nhớ, kỉ niệm về bọn họ, anh lưu lại đâu phải chỉ là một phần?

Thương Nhĩ Kì lưu lại cho cô, cho tới bây giờ đều là cảm động và vui mừng, Vận Nhi đến bây giờ mới nhớ lại từng chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ hai năm trước, trong đầu nhớ lại những chuyện này, đều thành những kỉ niệm lãng mạn nhất.

Thương Nhĩ Kì, làm cho cô đau lòng...

Âu Thừa Duẫn mới vừa đi từ SK ra, đã bị một ngưới phụ nữ đi tới chắn đường đi, anh luôn không có tính nhẫn nại với phụ nữ, huống chi là Tô Ân Huệ, người mà anh không muốn gặp, không muốn cho cô ta thể diện.

Sau khi Vận Nhi rời đi, anh và cô ta càng không xuất hiện cùng lúc với nhau!

“Em chỉ tới thông báo với anh một tiếng, vài ngày nữa là lễ mừng thọ cha em, hy vọng anh có thể đến tham dự!” Tô Ân Huệ mượn tất cả các cơ hội có khả năng tiếp cận anh nhưng lần lượt đều nhận được lời từ chối của anh, cô đã sắp không chịu nổi đả kích như vậy nữa rồi.

Cho Vận Nhi không ở đây, trong mắt anh vẫn không nhìn thấy sự tồn tại của cô, cô không cam lòng!

Cho đến khi nhìn thấy bên cạnh anh có một người phụ nữ rất giống Vận Nhi, cô mới bỗng chốc cảm thấy nguy hiểm.

“Tôi sẽ suy nghĩ!” Âu Thừa Duẫn sở dĩ không từ chối, là bởi vì nể mặt Vận Nhi, Tô Viễn Hàng cũng là người mà anh thực sự khâm phục, cho nên chỉ cần mấy điểm này, anh sẽ tham gia.

“Thừa Duẫn, chúng ta đã không gặp nhau một thời gian dài rồi, có thể hay không...” Từ sau khi Âu Thừa Duẫn nói với cô mục đích thật mà anh muốn cưới cô, cũng không tuyệt tình với cô giống như trước, vẫn để lại biệt thự cho cô, nhưng cô còn muốn nhiều hơn thế.

Anh có thể nhận một cô diễn viên hạng ba, vì sao lại không thể nhận cô.

“Ừ, lần sau đi, chúng ta có thể cùng nhau đi thăm Huyễn!” Âu Thừa Duẫn không dấu vết đẩy cô ta ra, anh chỉ là thay Huyễn chiếu cố, chăm sóc cho cô ta, đối với sự cố chấp của Tô Ân Huệ, Âu Thừa Duẫn cũng có sự kiên trì của mình.

“Vận Nhi đã trở lại!” Tô Ân Huệ thống hận chính mình như vậy, muốn thu hút sự chú ý của anh, chỉ có Vận Nhi, đây là lý do tốt nhất.

Quả nhiên, nghe thấy tên Tô Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn ngừng bước.

“Tôi biết, tôi đã gặp cô ấy rồi!” Âu Thừa Duẫn không khiếp sợ giống như trong tưởng tượng của cô, làm cho Tô Ân Huệ chịu đả kích nặng, vì sao mỗi lần cô đều biết muộn hơn một bước, Vận Nhi trở về, cô cũng không hy vọng bọn họ lại có quan hệ gì, cho dù Âu Thừa Duẫn không thuộc về cô, cô cũng không hy vọng người kia là Vận Nhi!

“Phải không? Vậy vì sao Vận Nhi không trở về nhà?” Kỳ thật, khi biết Tô Vận Nhi không phải là con cháu nhà họ Tô, Tô Ân Huệ đã nhìn ra, anh cả cũng thích Vận Nhi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương