Ly Hôn Đi Cám Ơn
C1: Chương 1

1

Tôi đã xuất sắc thắng được vòng casting của vỡ kịch 《Sinh Tức》

Đạo diễn cho biết sau khi người chiến thắng được công bố, hợp đồng làm việc sẽ được ký ngay tại chỗ.

Nhưng tôi đã đợi rất lâu, mãi đến khi mọi người đều giải tán hết tôi vẫn không được ký hợp đồng.

Lại nữa rồi.

Tôi nắm chặt tay đi vào hậu trường.

Mạnh Gia Nịnh đang cùng đạo diễn chương trình cười cười nói nói trông vô cùng vui vẻ.

Kế bên cô ta còn có một người, chính là chồng của tôi, Cố Châu.

Khi hắn nhìn thấy tôi, thì lập tức cau mày không vui.

Tôi bước đến hỏi đạo diễn chương trình: “Đạo diễn, lúc nãy không phải ông nói tôi là ứng cử viên sáng giá nhất cho vai trò nữ chính sao?”

Đạo diễn liếc nhìn tôi nói: “Lúc nãy tôi đã xem lại phần trình diễn của cô Mạnh và thấy cô ấy phù hợp với vai trò nữ chính hơn”

Mạnh Gia Nịnh căn bản không hề tốt, ngay cả động tác cơ bản nhất cô ta còn sai thì phù hợp hơn chỗ nào.

Tôi nhếch miệng, bình thản nói: “Thế à, nữ chính mà ngay cả động tác cơ bản nhất cũng sai thì phù hợp chỗ nào vậy?”

Mạnh Gia Nịnh nũng nịu nói: “Chị Khương, nữ chính đâu phải chỉ cần đúng động tác thôi đâu, còn cần có cảm xúc nữa, đạo diễn nói cảm xúc của em tốt hơn chị nhiều”

Tôi cười khinh bỉ: “Vũ công được chọn ngay cả động tác cơ bản nhất cũng không làm được, thì cảm xúc giúp ích được gì?”

Tôi quay sang hỏi đạo diễn: “Không phải ông nói sẽ không cúi đầu trước tư bản sao”

Vì cuộc casting quy mô lớn này quảng bá rầm rộ hứa hẹn đủ điều nên tôi mới can đảm mà thử một lần.

Cuối cùng vẫn thua cuộc bởi những kẻ đút lót phía sau hậu trường.

“Đủ rồi Khương An”

Cố Châu đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.

“Đủ? Đủ là đủ thế nào?”

“Anh có biết vị cuộc thi lần này tôi đã nỗ lực như thế nào không? Anh có biết ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn đứng trên sân khấu hay không?”

Cảm xúc của tôi như bùng nổ mà hét vào mặt hắn.

Cố Châu lạnh lùng nhìn tôi: “Gia Ninh rất thích nhân vật này, tôi lấy cho cô ấy chơi thôi”

Mở miệng ra là Gia Nịnh, cứ làm như cô ta là bà nội của anh không bằng.

Tôi đoán cái kết của cô ta rồi cũng sẽ đến nhanh thôi.


Tôi lùi lại hai bước, mỉm cười chua chát lắc đầu: “Được rồi, được rồi, một kẻ khốn nạn cùng một con chó cái không phải rất xứng đôi sao”

“Anh Cố, trở về nhớ ký tên vào giấy ly hôn, để sớm ngày có thể rước tình yêu bé nhỏ vào cửa”

Chát

Một cái tát giáng xuống mặt tôi.

Má tôi bỏng rát vì đau.

Tôi kìm lại giọt nước mắt sắp rơi xuống giơ tay muốn tát lại.

Không nghĩ rằng tôi sẽ đánh trả, Cố Châu cứ vậy mà hứng trọt một bạt tay của tôi.

Dùng hơi nhiều sức, bàn tay có chút đau.

Đây là lần đầu tiên Cố Châu đánh tôi, cũng là lần đầu tiên tôi đánh hắn.

Thậm chí tôi còn ra tay nặng hơn hắn.

Mặt Cố Châu dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được từ từ đỏ lên, điều đó làm tôi cảm thấy rất sảng khoái.

Mạnh Gia Nịnh vội vàng ôm lấy mặt của hắn, vẫn không quên mắng tôi: “Khương An, sao cô lại có thể ra tay đánh anh ấy vậy chứ”

“Còn ra tay mạnh như vậy, thật là ác độc mà”

Tôi lắc lắc cổ tay, tức giận đến bật cười: “Thì sao? Cô bị mù hay sao mà không thấy ai là người động thủ trước”

Cố Châu sờ bên mặt ửng đỏ của mình, anh mắt nhìn tôi có chút thay đổi.

Tôi nhếch môi cười “Có muốn tôi tặng cho tình yêu bé nhỏ của anh một cái tát không?”

“Cô!”

Cố Châu không lên tiếng, Mạnh Gia Nịnh lại vội vàng lên tiếng: “Loại người như vậy, khó trách làm A Châu chán ghét”

Tôi giơ tay lên: “Phải rồi, hắn ngoài thích loại người như cô thì còn thích bị đánh nữa. Nào đến đây, bàn tay này của tôi giúp cô tìm chút niềm vui”

Tôi còn chưa động thủ, cổ tay đã bị nắm lấy.

Cố Châu nắm chặt cổ tay của tôi nói: “Cô đừng không biết tốt xấu, ly hôn cũng được, chỉ cần Khương thị trả hết số nợ còn thiếu cho tôi là được”

“Nhưng mà tôi thấy bộ dáng khóc lóc van xin đó của ba cô đoán chừng cả đời này cũng không trả hết nổi"

“...”

Khương gia đúng thật là nơ Cố Châu rất nhiều tiền, nói đúng ra là do hắn cố tình.

Nếu không phải lần nào hắn cũng cho ba tôi hy vọng, thì cho dù có phá sản thì Khương gia cũng sẽ không rơi vào tình trạng sa sút rồi chờ hắn đến bố thí.

Tôi cười khổ nói: “Ghét tôi đến vậy, sẵn sàng lấy Khương gia ra uy hiếp tôi, còn tình yêu bé nhỏ của anh không có danh phận, chơi vậy vui lắm sao?”


Hắn cười nhẹ: “Đúng, vui mà, rất vui là đằng khác”

“...”

Tôi dùng sức muốn thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng hắn cố tình buông tay.

Tôi lập tức ngã mạnh xuống sàn.

Tôi ngẩng đầu, Cô Châu lạnh lùng nhìn tôi, Mạnh Gia Nịnh giả vờ giật mình che miệng cười, đạo diễn và nhân viên hậu đài vây quanh chúng tôi, bọn họ xì xào bàn tán không biết là đang nói cái gì.

Thật sự rất mất mặt.

Vừa rồi tôi là nữ chính đứng trên sân khấu nhảy múa vô cùng xinh đẹp khiến mọi người ngước nhìn.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn tôi đã trở thành trò cười cho tất cả mọi người.

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra sau đó chống tay cố gắng đứng dậy.

Nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Tôi lau đi giọt nước mắt, giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng của bản thân, thẳng lưng mà bước ra khỏi phòng.

Cố Châu đương nhiên sẽ không đi theo.

Không chừng hiện tại hắn còn đang bận ôm ấp Mạnh Gia Nịnh cười nói vui vẻ.

Bầu trời tối tăm, cứ như cuộc đời tôi vậy.

Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, cởi giày khiêu vũ và đi chân trần về nhà.

Đôi chân này thật sự rất xấu, những chấn thương do tập luyện thời gian dài khiến cho nó gần như biến dạng, nhưng vì yêu thích nên tôi có thể chịu đựng được.

Khi tôi 5 tuổi, vô tình thấy một vũ công xinh đẹp trên tivi, từ đó mong muốn trở thành vũ công đã khắc sâu vào lòng tôi.

Nhưng chỉ vì lấy Cố Châu mà tất cả đều đã bị dập tắt.

Hắn không thích tôi đứng trên sân khấu biểu diễn, cũng như không muốn tôi làm việc trong lĩnh này.

Hắn chỉ muốn tôi ngoan ngoãn ở nhà làm bà chủ Cố.

Tôi đã tìm hiểu rất kỹ về chương trình này, mới dám đăng ký tham gia.

Nhưng cuối cùng nó vẫn thất bại.

2

Tôi cảm thấy rất mệt mỏi.


Về đến nhà không ăn không uống gì liền cứ vậy mà lên giường đi ngủ.

Đến khi Cố Châu nắm lấy cổ áo kéo tôi dậy.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tay cầm bát cháo đặt lên tủ đầu giường.

“Muốn chết à? Dạ dày không tốt mà còn bỏ bữa”

Tôi nhìn hắn nở nụ cười khinh bỉ: “Không ôm ấp Mạnh Gia Nịnh nữa à”

“...”

Cố Châu vén tóc rối tôi ra sau tai, thản nhiên nói: “Hôm nay đánh cô là tôi không đúng”

“Nhưng đừng để tôi nghe được cô thốt ra hai từ ly hôn nữa”

Tôi mỉm cười nói: “Anh không đúng gì chứ, anh lúc nào mà chẳng đúng”

Cố Châu nhìn tôi: Cô biết là tôi không thích cô nhảy múa trên sân khấu mà”

“Nếu sau lưng tôi cô còn dám lén đi tham gia mấy cái cuộc thi này, tôi đảm bảo, đây không phải là lần cuối tôi làm vậy đâu”

Đây là Cố Châu, kiêu ngạo, độc đoán, vô lý.

Tôi cười khẩy: “Tại sao Mạnh Gia Nịnh có thể còn tôi thì không?”

Hắn im lặng một lúc rồi thản nhiên nói: “Em ấy không giống cô”

Có gì không giống?

Cô ta là bảo bối trong lòng anh, nên chỉ cần là cô ta muốn thì anh sẽ dâng đến trước mặt cô ta.

Tôi nhếch môi: “Thích cô ta đến vậy, sao không cho cô ta một danh phận đi. Hay anh sợ tôi sẽ đòi chia tài sản sau khi ly hôn?”

“Nếu là như vậy thì đừng lo, tôi có thể xách vali lên và đi thôi, không đòi hỏi gì đâu”

“Khương An!”

Cố Châu quát lớn, bàn tay hắn nắm lấy cằm tôi: “Cô đừng có được đằng chân lên đằng đầu”

“...”

Tôi nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Để đối phó với người mình ghét, cách đơn giản nhất là để người đó tránh xa mình càng xa càng tốt”

“Cố Châu, anh thích bị ngược đãi à?”

Xương hàm của tôi đau nhức.

Lực tay của hắn không hề nhẹ chút nào.

Tôi cứ như vậy mà nhìn hắn rồi cười.

Hồi lâu, hắn mới thu tay lại, bưng bát cháo lên múc một muỗng, thổi vài cái rồi đưa đến miệng tôi.

“Ăn”

Tôi quay đầu chỗ khác.

Cố Châu xoay mặt tôi lại, cưỡng ép đút cháo vào miệng tôi.


Tôi bị sặc, ngã xuống giường ho sặc sụa, chốc lát gương mặt đã đỏ bừng.

Qua một lúc tôi mới bình thường lại, hắn nhét bát cháo vào tay tôi, lạnh lùng nói: “Hôm nay ba cô lại gọi điện đến xin tiền”

“...”

Hắn cười: “Khương thị bây giờ cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, ngoài tôi ra hiện tại còn có ai giúp được gia đình cô đâu”

Tôi cụp mắt nói: “Đáng lẽ nó nên phá sản từ lâu rồi. Nếu không phải anh cứ rót vốn nhỏ giọt vào đó, ba tôi cũng sẽ không ôm hy vọng”

“Tôi bán hết cổ phần của mình rồi dùng số tiền đó mở một cửa tiệm kinh doanh nhỏ sống qua ngày cũng có chết được đâu”

Cố Châu xoa cằm, trầm ngâm nói: “Nhưng mà cô cũng thấy rồi đó, là ba cô không buông xuống được, cho nên đừng có nghĩ đến việc ly hôn”

“Nếu không, tôi sẽ ngừng hợp tác với Khương thị, với cái tính khí đó của ba cô, không biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì đâu”

Hắn đang đe dọa tôi.

Tôi thật sự không hiểu tại sao hắn lại cưới tôi.

Nếu lúc trước Khương thị còn đang vững mạnh, thì đây còn được xem là hôn nhân.

Nhưng bây giờ Khương thị đang trên bờ vực phá sản, hắn không những không đuổi tôi ra đường để rước Khương Gia Nịnh về mà còn không cho phép tôi nhắc đến việc ly hôn.

“...”

Tôi bưng bát cháo lên từng muỗng từng muỗng ăn hết.

Nước mắt rơi vào trong cháo, có chút mặn.

Tôi hít mũi một cái, đưa cái bát không cho hắn.

“Tôi ăn xong rồi, mời anh ra ngoài để tôi ngủ”

“...”

Cố Châu không nói gì, hồi lâu mới nghe được tiếng đóng cửa.

Cơ thể tôi không ngừng run rẩy.

Tôi đã từng thích Cố Châu.

Năm nhất đại học, trường tôi mời cựu sinh viên về diễn thuyết, trong đó có Cố Châu.

Tôi được chọn nhảy mở màn nhưng lại bị lật cổ chân khi chạm mắt với hắn.

Tôi là sinh viên xuất sắc của câu lạc bộ khiêu vũ nên cô giáo rất tin tưởng mà giao trọng trách này cho tôi, không ngờ tôi lại mắc sai lầm lớn như vậy.

Tôi nắm chặt tay, đầu óc rối bời ra sức tìm cách giải thích với cô giáo.

Bỗng nhiên có một bàn tay xuất hiện trước mặt tôi.

Hắn nhìn tôi cười nói: “Em còn đứng được không?”

Tôi lập tức đỏ mặt: “Được”

Mượn lực tay hắn đứng dậy, tôi bước xuống sân khấu với sự hỗ trợ của hắn.

Sau này, tôi như ý nguyện mà gả cho hắn nhưng người giúp tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã trên sân khấu lại bẻ gãy đôi cánh kiêu hãnh của tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương