Ly Hôn Đi , Tôi Muốn Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Hàng Tỷ
-
Chương 27: Anh Dọa Sợ Bạn Tôi Rồi
Thẩm Sơ đang định hỏi chuyện gì xảy ra vậy, thì thư ký của Hoa Thăng đã nói, "giám đốc Thẩm, Thư ký Phó, tôi xin lỗi, xe có thể bị hỏng mất rồi."
"Không sao đâu."
Thẩm Sơ lên tiếng, trong xe ngột ngạt quá, cô đi xuống xe, thư ký của Hoa Thăng ở một bên đang gọi điện cho người tới.
Phó Văn Bội bước tới gần cô, có chút lo lắng: “Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Sơ nhìn cô cười nhẹ: “Đừng sợ, bây giờ xã hội được pháp luật cai trị, Hoa Thăng không dám làm điều gì quá đáng đâu. ”
Thẩm Sơ vừa dứt lời, đột nhiên có mấy tiếng động cơ truyền đến, nụ cười trên mặt cô tắt ngấm, ngẩng đầu liền nhìn thấy ba bốn chiếc xe máy đang lái đến.
Đèn xe phía trước quá chói mắt, Thẩm Sơ liền giơ tay che mắt lại, vừa mở mắt, liền "pi" một tiếng, mấy chiếc xe máy hạng nặng chạy thẳng đến trước mặt cô: "Người đẹp à, có cần giúp đỡ không? ”
Người đàn ông với dáng vẻ lưu manh, quần áo rộng đầy phóng túng, trên cổ xăm một con thanh long.
Sau khi anh ta vừa nói xong, mấy chiếc máy xe cũng dừng lại, bao quanh Thẩm Sơ và Phó Văn Bội.
Phó Văn Bội tiến lên chặn trước mặt Thẩm Sơ, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Không cần, cám ơn.”
Người đàn ông cười nhạo, sau đó lộ ra vẻ mặt hung ác " người tao hỏi cũng không phải mày, mày xen vào làm cái gì?"
Thẩm Sơ kéo Phó Văn Bội, đón ánh mắt nhìn chằm chằm của người đàn ông, mỉm cười nói: "Tôi muốn đến đồn cảnh sát, anh có thể giúp tôi không?"
" Có thể "
Người đàn ông cúi đầu châm một điếu thuốc, híp mắt nhìn Thẩm Sơ " người đẹp mở miệng, đừng nói đi đồn cảnh sát, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng sẵn lòng."
Nụ cười trên mặt Thẩm Sơ dần tắt," Tôi vừa mới gọi cảnh sát. "
" Báo cảnh sát? Lời này của người đẹp thật thú vị, anh em chúng tôi là giúp cô đó, cô báo cảnh sát mất công họ tới đây, sau đó quay đầu nói với vị cảnh sát thúc thúc cái gì đây, nói hình xăm của bọn tôi hù dọa tới cô à?"
Lúc này, thư kí của Hoa Thăng cúp điện thoại đi tới, nghiêm nghị hét lên một tiếng " mấy người làm gì vậy?"
" Cút sang một bên! Không liên quan tới mày"
Thư ký của Hoa Thăng không có đi ra, vẫn đứng trước mặt Thẩm Sơ, nhưng mấy người đó xuống xe rồi, hai người trực tiếp vốc thẳng thư ký của Hoa Thăng sang một bên.
Người đàn ông cầm đầu, bước xuống xe đi thẳng tới trước mặt Thẩm Sơ " người đẹp, nể chút mặt mũi đi, đi cùng bọn anh ăn bữa cơm được không? Đừng sợ, bọn anh không phải người xấu đâu"
Người đàn ông nói xong, liền dừng lại một lát " Nếu em không nể mặt cũng không sao, bạn của em không biết có thể chịu được cái lạnh, khi qua đêm ở cái nơi hoang vu này hay không nữa."
Thẩm Sơ xuống xe liền phát hiện đoạn đường này có chênh lệnh một chút, nghĩ đến là do thư ký của Hoa Thăng cố ý lái tới.
Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến những chuyện này, có thể nói cô với Phó Văn Bội bây giờ là cá nằm trên thớt, đối phương muốn chặt ngang chặn dọc cũng không thể làm gì được.
Thẩm Sơ cười nhẹ một tiếng " nể mặt thì cũng có thể, nhưng anh dọa sợ bạn tôi mất rồi"
Dưới ánh trăng, nụ cười của Thẩm Sơ chông giống như yêu tinh vậy.
Người đàn ông âm thầm xì một tiếng đầy khinh miệt, trấn định tinh thần nói "Ồ, vậy thì cho tôi xin lỗi vị tiểu thư này nhé.”
Nói xong, người đàn ông lại nhìn Thẩm Sơ: “Người đẹp—”
Anh ta chỉ vào ghế sau xe của mình, ra hiệu cho Thẩm Sơ lên xe.
“Thẩm tiểu thư—”
Phó Văn Bội không thể không kéo Thẩm Sơ, không muốn để cô đi.
Thẩm Sơ lắc đầu với cô, giơ tay lên viết "110" vào lòng bàn tay cô trước khi rời đi.
Phó Văn Bội hiểu ý Thẩm Sơ, nhưng cô vẫn lo lắng cho Thẩm Sơ, bên kia có rất nhiều người, còn bên họ chỉ có "kẻ phản bội", bây giờ cô không biết mình đang ở đâu, xung quanh thì yên tĩnh, ven đường cỏ dại mọc um tùm.
Trong tình huống như vầy, Phó Văn Bội cũng biết, cô và Thẩm Sơ muốn bỏ chạy, cũng không chạy được đi đâu.
Cách làm như vậy của Thẩm Sơ chắc chắn là an toàn nhất, nhưng Thẩm Sơ là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, trước khi đến đây, Thẩm Cẩm Sinh đã dặn cô phải chăm sóc cho Thẩm Sơ thật tốt.
Thẩm gia có ân với cô, cô làm sao nỡ nhìn Thẩm Sơ một mình đi vào hang sói.
“Thư ký Phó, không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn có cuộc họp.”
Thẩm Sơ biết cô đang nghĩ gì, bảo Phó Văn Bội đi trước.
Phó Văn Bội Há miệng muốn nói, Thẩm Sơ đã bị mấy người đàn ông đẩy lên xe, " oành oành" tiếng xe máy nổ, chỉ trong chốc lát đến một chút dấu vết cũng không còn .
"Không sao đâu."
Thẩm Sơ lên tiếng, trong xe ngột ngạt quá, cô đi xuống xe, thư ký của Hoa Thăng ở một bên đang gọi điện cho người tới.
Phó Văn Bội bước tới gần cô, có chút lo lắng: “Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Sơ nhìn cô cười nhẹ: “Đừng sợ, bây giờ xã hội được pháp luật cai trị, Hoa Thăng không dám làm điều gì quá đáng đâu. ”
Thẩm Sơ vừa dứt lời, đột nhiên có mấy tiếng động cơ truyền đến, nụ cười trên mặt cô tắt ngấm, ngẩng đầu liền nhìn thấy ba bốn chiếc xe máy đang lái đến.
Đèn xe phía trước quá chói mắt, Thẩm Sơ liền giơ tay che mắt lại, vừa mở mắt, liền "pi" một tiếng, mấy chiếc xe máy hạng nặng chạy thẳng đến trước mặt cô: "Người đẹp à, có cần giúp đỡ không? ”
Người đàn ông với dáng vẻ lưu manh, quần áo rộng đầy phóng túng, trên cổ xăm một con thanh long.
Sau khi anh ta vừa nói xong, mấy chiếc máy xe cũng dừng lại, bao quanh Thẩm Sơ và Phó Văn Bội.
Phó Văn Bội tiến lên chặn trước mặt Thẩm Sơ, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Không cần, cám ơn.”
Người đàn ông cười nhạo, sau đó lộ ra vẻ mặt hung ác " người tao hỏi cũng không phải mày, mày xen vào làm cái gì?"
Thẩm Sơ kéo Phó Văn Bội, đón ánh mắt nhìn chằm chằm của người đàn ông, mỉm cười nói: "Tôi muốn đến đồn cảnh sát, anh có thể giúp tôi không?"
" Có thể "
Người đàn ông cúi đầu châm một điếu thuốc, híp mắt nhìn Thẩm Sơ " người đẹp mở miệng, đừng nói đi đồn cảnh sát, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng sẵn lòng."
Nụ cười trên mặt Thẩm Sơ dần tắt," Tôi vừa mới gọi cảnh sát. "
" Báo cảnh sát? Lời này của người đẹp thật thú vị, anh em chúng tôi là giúp cô đó, cô báo cảnh sát mất công họ tới đây, sau đó quay đầu nói với vị cảnh sát thúc thúc cái gì đây, nói hình xăm của bọn tôi hù dọa tới cô à?"
Lúc này, thư kí của Hoa Thăng cúp điện thoại đi tới, nghiêm nghị hét lên một tiếng " mấy người làm gì vậy?"
" Cút sang một bên! Không liên quan tới mày"
Thư ký của Hoa Thăng không có đi ra, vẫn đứng trước mặt Thẩm Sơ, nhưng mấy người đó xuống xe rồi, hai người trực tiếp vốc thẳng thư ký của Hoa Thăng sang một bên.
Người đàn ông cầm đầu, bước xuống xe đi thẳng tới trước mặt Thẩm Sơ " người đẹp, nể chút mặt mũi đi, đi cùng bọn anh ăn bữa cơm được không? Đừng sợ, bọn anh không phải người xấu đâu"
Người đàn ông nói xong, liền dừng lại một lát " Nếu em không nể mặt cũng không sao, bạn của em không biết có thể chịu được cái lạnh, khi qua đêm ở cái nơi hoang vu này hay không nữa."
Thẩm Sơ xuống xe liền phát hiện đoạn đường này có chênh lệnh một chút, nghĩ đến là do thư ký của Hoa Thăng cố ý lái tới.
Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm đến những chuyện này, có thể nói cô với Phó Văn Bội bây giờ là cá nằm trên thớt, đối phương muốn chặt ngang chặn dọc cũng không thể làm gì được.
Thẩm Sơ cười nhẹ một tiếng " nể mặt thì cũng có thể, nhưng anh dọa sợ bạn tôi mất rồi"
Dưới ánh trăng, nụ cười của Thẩm Sơ chông giống như yêu tinh vậy.
Người đàn ông âm thầm xì một tiếng đầy khinh miệt, trấn định tinh thần nói "Ồ, vậy thì cho tôi xin lỗi vị tiểu thư này nhé.”
Nói xong, người đàn ông lại nhìn Thẩm Sơ: “Người đẹp—”
Anh ta chỉ vào ghế sau xe của mình, ra hiệu cho Thẩm Sơ lên xe.
“Thẩm tiểu thư—”
Phó Văn Bội không thể không kéo Thẩm Sơ, không muốn để cô đi.
Thẩm Sơ lắc đầu với cô, giơ tay lên viết "110" vào lòng bàn tay cô trước khi rời đi.
Phó Văn Bội hiểu ý Thẩm Sơ, nhưng cô vẫn lo lắng cho Thẩm Sơ, bên kia có rất nhiều người, còn bên họ chỉ có "kẻ phản bội", bây giờ cô không biết mình đang ở đâu, xung quanh thì yên tĩnh, ven đường cỏ dại mọc um tùm.
Trong tình huống như vầy, Phó Văn Bội cũng biết, cô và Thẩm Sơ muốn bỏ chạy, cũng không chạy được đi đâu.
Cách làm như vậy của Thẩm Sơ chắc chắn là an toàn nhất, nhưng Thẩm Sơ là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, trước khi đến đây, Thẩm Cẩm Sinh đã dặn cô phải chăm sóc cho Thẩm Sơ thật tốt.
Thẩm gia có ân với cô, cô làm sao nỡ nhìn Thẩm Sơ một mình đi vào hang sói.
“Thư ký Phó, không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn có cuộc họp.”
Thẩm Sơ biết cô đang nghĩ gì, bảo Phó Văn Bội đi trước.
Phó Văn Bội Há miệng muốn nói, Thẩm Sơ đã bị mấy người đàn ông đẩy lên xe, " oành oành" tiếng xe máy nổ, chỉ trong chốc lát đến một chút dấu vết cũng không còn .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook