Ly Hôn Đi , Tôi Muốn Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Hàng Tỷ
Chương 22: Tôi Bồi Thường Được

Chu Tử Nhạc vừa nghe thấy tiếng nói, liền nhìn về phía Bạc Mộ Thanh, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Sơ, "Chuyện gì vậy?"

"Anh Tử Nhạc, Thẩm Sơ lẻn vào định trộm đồ! vừa rồi chiếc vòng của em, xém chút nữa là bị ăn trộm rồi! Anh mau cho bảo an đuổi hai tên trộm này ra ngoài đi, kẻo sau này lại có khách bị mất đồ có giá trị thì sao! "

Thẩm Sơ nghe xong lời nói của Bạc Mộ Thanh, tức giận tới bật cười luôn:" Bạc tiểu thư vừa mở mắt ra đã nói dối rồi, Cô giỏi thật đó. "

Chu Tử Nhạc bị kẹt ở giữa, đang cố gắng giải quyết ổn thỏa:" cái này nhất định là hiểu lầm, Thẩm tiểu thư là do bọn anh mời tới, Thanh Thanh, em hiểu lầm rồi. "

Chu Tử Nhạc vừa nói câu này, mặt Bạc Mộ Thanh tái xanh.

Làm loạn một hồi như vậy, lúc này anh mới nói cho cô biết Thẩm Sơ thực sự được nhà họ Chu mời tới.

Những người xung quanh đang xem náo nhiệt nhìn Bạc Mộ Thanh rồi lại nhìn đến Thẩm Sơ, Bạc Mộ Thanh sắc mặt xanh mét trắng bệch, Thẩm Sơ thì đang đứng đó bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng. Nhìn hai người này, ai là người có vấn đề, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra.

Bạc Mộ Thanh làm sao có thể buông tha cho Thẩm Sơ như vậy, mặc dù Chu Tử Nhạc mở miệng, nói Thẩm Sơ là do anh ta mời tới, nhưng cô đã làm đến mức này rồi. Nếu cứ như vậy mà nhả ra, tối nay cô không phải là bị nghẹn chết à.

"Vậy thì em vẫn muốn cô ta xin lỗi em! Vừa rồi cô ta suýt chút nữa là lấy mất chiếc vòng tay của em rồi!"

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Sơ bị Bạc Mộ Thanh vu oan như vậy. Ba năm ở nhà họ Bạc, cô bị Bạc Mộ Thanh hãm hại không dưới ba lần.



Bây giờ Bạc Mộ Thanh lại giở lại trò cũ, thực sự nghĩ cô là một kẻ ngốc à?

Trần Tiêu bên cạnh tức tới run cả người, vừa định nói, Thẩm Sơ đã giơ tay lên ngăn lại.

Cô nhìn Trần Tiêu, Trần Tiêu giật mình một lúc rồi mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi mà nhịn xuống.

"Cô muốn tôi xin lỗi phải không?"

Bạc Mộ Thanh hừ lạnh, "Phí lời! Nếu chúng tôi không bắt tại trận, cô có thể đã lấy trộm được chiếc vòng đi rồi"

Cô ta mở miệng đã nói trộm, nhưng Thẩm Sơ kể từ khi bước vào hội trường, còn chưa tới gần cơ thể cô ta bao giờ.

Thẩm Sơ từ bên cạnh cầm lấy ba ly rượu đỏ: “ phạt ba ly, đủ chưa?”

Bạc Mộ Thanh hiển nhiên cảm thấy còn chưa đủ, nhưng cô cũng biết làm lớn chuyện sẽ không ổn. Dù sao thì chỉ cần cô giẫm lên Thẩm Sơ, vậy là cô đã thắng.

“Tôi rộng lượng, không so đo với cô.”

Nghe được lời này của Bạc Mộ Thanh, Thẩm Sơ trực tiếp cười: “ Bạc tiểu thư quả nhiên rất rộng lượng.”

Cô nói xong, liền dừng lại một chút: “Nhân tiện, tôi muốn hỏi một chút, Bạc tiểu thư chiếc vòng tay này của cô giá bao nhiêu tiền vậy? "



" Phiên bản giới hạn, hơn 30 vạn, cô không thể mua nổi! "

Thẩm Sơ nhíu mày, cầm ba ly rượu tới trước mặt Bạc Mộ Thanh, cúi đầu lạnh lùng nhìn " thật ngại quá bạc tiểu thư, tôi là người từ trước tới nay không ăn thiệt thòi"

Nói xong liền trực tiếp cầm ba ly rượu, đổ từ đỉnh đầu Bạc Mộ Thanh đổ xuống .

"A————"

Bạc Mộ Thanh không thể tin được hét ầm lên, nhưng như vậy còn chưa xong, Thẩm Sơ vứt ba ly rượu đi, bắt lấy cổ tay của Bạc Mộ Thanh, khi chuẩn bị ra tay, Bạc Mộ Niên lạnh nhạt đứng một bên đưa tay nắm cổ tay của cô " Thẩm Sơ, đủ rồi!"

"Đủ rồi?"

Thẩm Sơ khịt khịt mũi: “Nhưng theo tôi, còn lâu mới đủ!"

Nói xong, tay vừa dùng lực, chiếc vòng tay trên cổ tay Bạc Mộ Thanh liền bị dứt ra.

Bạc Mộ Thanh còn đang choáng váng vì bị đổ ba ly rượu, thì vòng tay đã Thẩm Sơ bị dứt xuống.

Cô hét lên muốn tìm Thẩm Sơ tính sổ, một giây sau, Thẩm Sơ ném thẳng vào mặt cô một tấm chi phiếu: "vòng tay có 40 vạn mà thôi ,tôi có thể đền được!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương