Ly Hôn Đi , Tôi Muốn Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Hàng Tỷ
-
Chương 14: Đêm Nay Các Cậu Thật Có Phúc
Thẩm Sơ được Trần Tiêu kéo đến ONE nhân ngày sinh nhật của cô ấy. Trần đại tiểu thư cũng là nữ hoàng của các chương trình về đêm, một nơi nhỏ như ONE cũng không thành vấn đề.
Phần lớn đều bị Trần Tiêu bao rồi, có rất nhiều người, hầu như tất cả đều quen biết nhau.
Thẩm Sơ vội vàng chạy tới ngay khi rời khỏi bữa tiệc. Bộ quần áo trên người cô vẫn giống bộ đồ của bữa tiệc. Một chiếc áo hai dây màu trắng lót một chiếc áo sơ mi voan, bên ngoài khoác một bộ vest mỏng sọc nhỏ, quần tây đen với một chiếc quần tây mỏng cao bảy phân. Đi giày cao gót, vừa A vừa trí thức.
Bên trong đã bật máy sưởi, có rất nhiều người, ngồi một lúc, Thẩm Sơ mới cởi áo khoác.
Trần Tiêu dẫn một người đàn ông từ xa tới, khi anh ta đến gần trong ánh sáng đầy màu sắc, Thẩm Sơ mới thấy rõ được đó là Lâm Tiện.
Trần Tiêu đi tới, khoác vai Thẩm Sơ: “Tiểu Ngũ, vẫn còn nhớ chứ?”.
Thẩm Sơ cười nói: “Đương nhiên rồi.”
năm năm không gặp, Lâm Tiện càng ngày càng giống một người .
Thẩm Sơ nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, nhướng mày, “Anh về khi nào?”
“Hôm qua.”
Lâm Tiện ngồi xuống, uống hai ly, đưa cho Thẩm Sơ một ly.
Đàm Nhã ở đằng xa đi tới "ồ , dàn nhạc mùa hè của nhất trung chúng ta đủ người rồi a."
Đàm Nhã nói xong , Trần Tiêu liền nhảy dựng lên " cậu khoan hãy nói, thật đúng là!."
Nói xong Trần Tiêu hét lớn với một người đàn ông ở không xa " tiểu Cao tử, tranh thủ thời gian tới đây đi!." , "Tôi nói này Trần đại tiểu thư, tôi năm nay cũng hai mươi bảy rồi, cho tý mặt mũi coi, biệt danh này đừng gọi nữa có được hay không?."
Đang nói chuyện, thì một người đàn ông có Khuôn mặt trẻ con xuất hiện.
Trần Hiểu phụ họa: “ gọi anh là tiểu cao tử đã là cho mặt mũi lắm rồi đấy, đừng được lợi rồi mà còn khoe mẽ."
Cao Lỗi sợ cô, giơ tay đầu hàng: “Tôi sai rồi.”
" Vậy còn tạm được."
Thẩm Sơ nhìn hai người cãi nhau, như thể trở lại thời còn đi học.
Cô còn đang nhớ lại vẻ đẹp thanh xuân của mình thì Trần Tiêu bất ngờ vỗ đùi: "Chúng ta đã lâu rồi không đứng trên sân khấu đúng không? Tối nay là sinh nhật của mình, hơn nữa khán đài đều đã được bao cả rồi. Không được lãng phí! Vậy làm thế nào để khôi phục lại sự rực rỡ tối nay đây? "
Nói xong, Trần Tiêu đã gọi người đến, yêu cầu họ di chuyển nhạc cụ lên sân khấu.
“Đi thôi, tối nay mình muốn nổ nhất !”
Đã bao nhiêu năm rồi, mà Trần Tiêu vẫn như một nữ sinh cấp hai vậy.
Ngay khi Thẩm Sơ chuẩn bị nói, Trần Tiêu đã kéo cô ấy lên sân khấu, chỉ với một cú đẩy, cô đã bị đẩy lên dàn trống.
“ Tiêu Tiêu , mình—_—”
Cô đã không chạm vào nó năm năm, nhưng trước khi Thẩm Sơ nói xong, Lâm Tiện ở bên cạnh cô đã đưa hai cây gậy đánh trống.
“Quên rồi?”
Thấy cô không trả lời, Lâm Tiện chẹp miệng một tiếng.
Thẩm Sơ nhướng mày, vươn tay trực tiếp cầm lấy gậy trống, xoay người xoay vài vòng “Làm sao có thể chứ!” chỉ ngượng tay mà thôi !
Thẩm Sơ ngồi xuống, chơi thử một vài đoạn, tiếng "Tùng tùng" đột nhiên vang lên, cả Trần Tiêu và Cao Lỗi đều nhìn về phía Thẩm Sơ.
Nhận thấy tầm mắt của hai người, Thẩm Sơ liếm liếm môi: " Làm sao? Quên rồi?"
Trần Tiêu đã lâu không thấy Thẩm Sơ cuồng vọng như vậy, trong mắt đột nhiên nóng lên: "Tiểu ngũ coi thường mình sao! Mình đã chăm chỉ luyện tập trong vài năm lận đó! "
Trần Tiêu là người chơi bass, Cao Lỗi và Lâm Tiện là người chơi guitar, Lâm Tiện là ca sĩ chính. Đây là ban nhạc nổi đình đám trong mùa hè năm đó.
Thật tiếc là sau khi một số người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, mặc dù ban nhạc không giải tán nhưng nó cũng gần như mai danh ẩn tích.
Sau khi trưởng thành, mọi người cũng không liều lĩnh như trước nữa, huống chi Thẩm Sơ lại là người trúng tiếng sét ái tình.
Nhiều người bị kích động bởi hoàn cảnh thời thơ ấu của Thẩm Sơ, Trần Tiêu đột nhiên đưa tay lên miệng, huýt sáo: " Mình nói cho các cậu biết, đêm nay các cậu may mắn lắm đấy! Ban nhạc mùa hè nổi tiếng một lần nữa lại xuất hiện trong buổi biểu diễn, những người có tay phải vỗ tay cho mình, những người có miệng phải hét lên vì mình~ "
Trần Tiêu luôn có thể làm cho bầu không khí sôi động, chỉ với một câu nói, cô ấy đã huy động cảm xúc của những người mà cô ấy biết và không quen biết.
Vài người điều chỉnh âm thanh nhìn lại Thẩm Sơ, Thẩm Sơ nhướng mày, giơ tay gõ thanh trống, hoàn toàn mở ra bầu không khí ấm áp đêm nay.
Phần lớn đều bị Trần Tiêu bao rồi, có rất nhiều người, hầu như tất cả đều quen biết nhau.
Thẩm Sơ vội vàng chạy tới ngay khi rời khỏi bữa tiệc. Bộ quần áo trên người cô vẫn giống bộ đồ của bữa tiệc. Một chiếc áo hai dây màu trắng lót một chiếc áo sơ mi voan, bên ngoài khoác một bộ vest mỏng sọc nhỏ, quần tây đen với một chiếc quần tây mỏng cao bảy phân. Đi giày cao gót, vừa A vừa trí thức.
Bên trong đã bật máy sưởi, có rất nhiều người, ngồi một lúc, Thẩm Sơ mới cởi áo khoác.
Trần Tiêu dẫn một người đàn ông từ xa tới, khi anh ta đến gần trong ánh sáng đầy màu sắc, Thẩm Sơ mới thấy rõ được đó là Lâm Tiện.
Trần Tiêu đi tới, khoác vai Thẩm Sơ: “Tiểu Ngũ, vẫn còn nhớ chứ?”.
Thẩm Sơ cười nói: “Đương nhiên rồi.”
năm năm không gặp, Lâm Tiện càng ngày càng giống một người .
Thẩm Sơ nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, nhướng mày, “Anh về khi nào?”
“Hôm qua.”
Lâm Tiện ngồi xuống, uống hai ly, đưa cho Thẩm Sơ một ly.
Đàm Nhã ở đằng xa đi tới "ồ , dàn nhạc mùa hè của nhất trung chúng ta đủ người rồi a."
Đàm Nhã nói xong , Trần Tiêu liền nhảy dựng lên " cậu khoan hãy nói, thật đúng là!."
Nói xong Trần Tiêu hét lớn với một người đàn ông ở không xa " tiểu Cao tử, tranh thủ thời gian tới đây đi!." , "Tôi nói này Trần đại tiểu thư, tôi năm nay cũng hai mươi bảy rồi, cho tý mặt mũi coi, biệt danh này đừng gọi nữa có được hay không?."
Đang nói chuyện, thì một người đàn ông có Khuôn mặt trẻ con xuất hiện.
Trần Hiểu phụ họa: “ gọi anh là tiểu cao tử đã là cho mặt mũi lắm rồi đấy, đừng được lợi rồi mà còn khoe mẽ."
Cao Lỗi sợ cô, giơ tay đầu hàng: “Tôi sai rồi.”
" Vậy còn tạm được."
Thẩm Sơ nhìn hai người cãi nhau, như thể trở lại thời còn đi học.
Cô còn đang nhớ lại vẻ đẹp thanh xuân của mình thì Trần Tiêu bất ngờ vỗ đùi: "Chúng ta đã lâu rồi không đứng trên sân khấu đúng không? Tối nay là sinh nhật của mình, hơn nữa khán đài đều đã được bao cả rồi. Không được lãng phí! Vậy làm thế nào để khôi phục lại sự rực rỡ tối nay đây? "
Nói xong, Trần Tiêu đã gọi người đến, yêu cầu họ di chuyển nhạc cụ lên sân khấu.
“Đi thôi, tối nay mình muốn nổ nhất !”
Đã bao nhiêu năm rồi, mà Trần Tiêu vẫn như một nữ sinh cấp hai vậy.
Ngay khi Thẩm Sơ chuẩn bị nói, Trần Tiêu đã kéo cô ấy lên sân khấu, chỉ với một cú đẩy, cô đã bị đẩy lên dàn trống.
“ Tiêu Tiêu , mình—_—”
Cô đã không chạm vào nó năm năm, nhưng trước khi Thẩm Sơ nói xong, Lâm Tiện ở bên cạnh cô đã đưa hai cây gậy đánh trống.
“Quên rồi?”
Thấy cô không trả lời, Lâm Tiện chẹp miệng một tiếng.
Thẩm Sơ nhướng mày, vươn tay trực tiếp cầm lấy gậy trống, xoay người xoay vài vòng “Làm sao có thể chứ!” chỉ ngượng tay mà thôi !
Thẩm Sơ ngồi xuống, chơi thử một vài đoạn, tiếng "Tùng tùng" đột nhiên vang lên, cả Trần Tiêu và Cao Lỗi đều nhìn về phía Thẩm Sơ.
Nhận thấy tầm mắt của hai người, Thẩm Sơ liếm liếm môi: " Làm sao? Quên rồi?"
Trần Tiêu đã lâu không thấy Thẩm Sơ cuồng vọng như vậy, trong mắt đột nhiên nóng lên: "Tiểu ngũ coi thường mình sao! Mình đã chăm chỉ luyện tập trong vài năm lận đó! "
Trần Tiêu là người chơi bass, Cao Lỗi và Lâm Tiện là người chơi guitar, Lâm Tiện là ca sĩ chính. Đây là ban nhạc nổi đình đám trong mùa hè năm đó.
Thật tiếc là sau khi một số người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, mặc dù ban nhạc không giải tán nhưng nó cũng gần như mai danh ẩn tích.
Sau khi trưởng thành, mọi người cũng không liều lĩnh như trước nữa, huống chi Thẩm Sơ lại là người trúng tiếng sét ái tình.
Nhiều người bị kích động bởi hoàn cảnh thời thơ ấu của Thẩm Sơ, Trần Tiêu đột nhiên đưa tay lên miệng, huýt sáo: " Mình nói cho các cậu biết, đêm nay các cậu may mắn lắm đấy! Ban nhạc mùa hè nổi tiếng một lần nữa lại xuất hiện trong buổi biểu diễn, những người có tay phải vỗ tay cho mình, những người có miệng phải hét lên vì mình~ "
Trần Tiêu luôn có thể làm cho bầu không khí sôi động, chỉ với một câu nói, cô ấy đã huy động cảm xúc của những người mà cô ấy biết và không quen biết.
Vài người điều chỉnh âm thanh nhìn lại Thẩm Sơ, Thẩm Sơ nhướng mày, giơ tay gõ thanh trống, hoàn toàn mở ra bầu không khí ấm áp đêm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook