Editor: mixmimii

Nguyên Tự từ phía sau đi đến chỗ Tạ Manh, rất tán dương cô: “Đánh hay lắm, để tôi báo cảnh sát.”

Giang Nhã Tuyên vừa nghe thấy thế, vội đứng dậy nói: “Đừng, đừng báo cảnh sát.”

Nguyên Tự không thể hiểu được, mắc gì bị cướp lại không được báo cảnh sát? Anh nhìn Giang Nhã Tuyên một cách kỳ lạ, Giang Nhã Tuyên đỏ mặt, sau đó tỏ vẻ rộng lượng nói: “Hai tên này còn trẻ như vậy, coi như cho họ một cơ hội nữa đi!”

Nguyên Tự lạnh lùng trả lời: “Nhưng bọn chúng mang dao!”

Mang dao nghĩa là gì chứ? Chính là rất có khả năng sẽ xảy ra án mạng ở đây đấy.

Dù sao ý kiến của Giang Nhã Tuyên đối với Nguyên Tự mà nói cũng không quan trọng, cho nên anh không ngần ngại báo cảnh sát, cảnh sát đến ngay lập tức áp giải hai tên cướp đưa đi, mấy người Nguyên Tự thì được gọi đi theo để làm bản tường trình cho vụ việc.

Báo cáo kết quả cũng phải mất một khoảng thời gian mới xong, Nguyên Tự chỉ có thể đưa Tạ Manh về trước.

Giang Nhã Tuyên ngồi ở đồn cảnh sát nghe 602 an ủi, biết những dấu vết về việc hẹn nhóm cướp trên mạng cũng đã được nó xóa hết nên không sợ bọn cướp chỉ điểm, chúng nó cũng không có cách nào tìm ra được cô, lúc ấy mới yên tâm hơn một chút.

Lần sau cũng chưa chắc đã có cơ hội tiếp xúc với Nguyên Tự, cho nên bây giờ cô chỉ có thể mặt dày đi theo anh quay lại bãi đỗ xe.

Nhìn Giang Nhã Tuyên ngập ngừng nhìn vào sườn xe, Tạ Manh ngồi phía sau cười nói: “Hiện tại cũng muộn rồi, chắc cũng không dễ gọi được xe, hay là kêu cô ấy lên xe đi.”

Nguyên Tự liếc nhìn Tạ Manh, nghi ngờ gật đầu đồng ý. Tuy không biết Tạ Manh nói thế là có ý gì, nhưng anh cảm thấy chuyện nhỏ này cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn.

Giang Nhã Tuyên vừa nghe có thể lên xe ngồi, không do dự mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. Tạ Manh cười khẩy, bà đây cũng chưa có chết đâu.

Song, cô cũng chỉ khinh thường nhìn cô ta một cái, rồi Tạ Manh hào hứng hỏi Giang Nhã Tuyên: “Cô gái, thế nhà cô ở đâu?”

Giang Nhã Tuyên vất vả lắm mới ngồi được lên xe, đang định vui vẻ trả lời, lại đột nhiên nhớ ra mới hồi nãy cô vừa nói với Tạ Manh là cô sống ở gần đây…

Nói cách khác, một là cô không được nói địa chỉ thật, hoặc hai là cô nói thật và phải thừa nhận ban nãy cô nói dối. Đảm bảo không chỉ muốn cô phải thừa nhận là lúc nãy nói dối, chắc chắn Tạ Manh còn chực chờ để hỏi cô đến chỗ này làm gì.

Cô ta chắc chắn là cố ý, cố ý giúp cô ngồi được lên xe, sau đó lại phải tự mình tìm cách xuống xe.

Nếu nhà gần đây vậy thì cần gì phải lên xe đi về làm cái quái gì chứ. Giang Nhã Tuyên bây giờ mới nhận ra, suýt chút nữa là tức đên ói máu.

Nguyên Tự nhíu mày, không kiên nhẫn gõ gõ vô lăng, Giang Nhã Tuyên hoàn hồn, nghĩ đến khu vực này cô cũng không hiểu rõ. Buổi sáng thấy gần nhà trẻ này có một tiểu khu, cô cũng biết tên chỗ đấy.

Thế nên, Giang Nhã Tuyên chỉ có thể run rẩy nói ra tên cái tiểu khu nhà Tạ Manh.

Nguyên Tự nhướng mày liếc nhìn Giang Nhã Tuyên một cái, cũng không nói thêm gì, quay đầu xe, đi chưa đến 2 phút đã đưa cô an toàn đến cổng của tiểu khu.

Ở tiểu khu này của Tạ Manh, từ 5 giờ xe buýt đã giảm còn mỗi tiếng có 1 chuyến, chạy đến 7 giờ thì ngừng. Xe buýt buổi đêm thì 9 giờ mới bắt đầu chạy, bất quá chỉ cần chịu khó chờ là được.

Giang Nhã Tuyên xuống xe, Tạ Manh còn hào hứng hỏi: “Thật trùng hợp quá đi! Nhà mẹ tôi cũng ở trong khu này đấy. Khu này cũng đã cũ rồi, cô còn thuê ở đây làm gì?”

Giang Nhã Tuyên nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Vì, tôi, thích, yên, tĩnh!”

“Chậc chậc!” Tạ Manh lắc đầu nói: “Cô thật là…. Còn cố ý tìm chỗ ở xa công ty như vậy nữa chứ, nhưng mà có thể cô không biết đó thôi, khu này cũng không yên tĩnh lắm đâu. Bên cạnh là nhà trẻ, đầu đường là trường trung học, đằng kia còn có một trường cao đẳng.”

Giang Nhã Tuyên: “..... Bầu không khí rất tốt.”

Tạ Manh cười ha hả: “Lý do cũng hay đó, tôi hít cái bầu không khí này cũng lớn lên được tới đại học mà.”

Nguyên Tự: “..... em vẫn là nên im đi.” Cái trường học kém cỏi đấy mà em cũng không biết xấu hổ đem ra khoe với người ta.

Giang Nhã Tuyên nhìn xe từ từ chạy đi, vội vàng lấy di động ra tra tuyến xe buýt, khu vực này quá xa, có bắt xe cũng không có ai tới đón.

Chờ xe đi xa rồi, Nguyên Tự mới cười hỏi: “Sao em không trực tiếp vạch trần cô ấy?”

Tạ Manh nheo mắt nhìn anh, nam chủ này bị gì vậy? Sao cô cứ cảm thấy càng ngày mạch truyện lại càng sai thế nhỉ? Hoàn toàn không có tí cảm giác Giang Nhã Tuyên là nữ chủ luôn. Không được, không được, nhỡ anh ta gạt mình thì sao? Cuối cùng chịu đủ bất hạnh vẫn là bà già này.

Nói như thế, tại sao cô lại có thể không khách sáo với nữ chủ như vậy chứ? Trước kia vì muốn ly hôn với nam chủ nên mới trêu chọc cô ta, bây giờ mà không khách sáo, sau này cô ta lại cho cô nếm mùi đau khổ thì làm sao bây giờ?

Mà thôi quên đi… Nếu cô ta dám trêu chọc cô, cô đánh lại là được. Tạ Manh nghĩ một hồi đã thông suốt, vì thế lại quay lại trạng thái vui vẻ trả lời: “Sao lại phải vạch trần cô ấy? Tôi thấy trêu cô ấy như vậy vui hơn nhiều mà.”

Nguyên Tự: “....”

Suốt quãng đường đi, Nguyên Tư Lập vô cùng ngoan ngoãn. Tạ Manh nói gì làm gì, nhóc đều nghe, quả thật giống như một đứa trẻ 3 tốt điển hình. Nhưng dù sao, trẻ con nhớ ăn không nhớ đánh, cái bóng ma này cũng chỉ ở lại 2 ngày.

Một nhà ba người trở về nhà, mấy người Nguyên gia biết được Lâm Liên hỗ trợ rất nhiều trong việc này, luôn miệng nói: “Vất vả cho bà thông gia quá, vất vả cho bà ấy rồi.”

Tạ Manh cũng thẳng thắn thừa nhận: “Con cũng cảm thấy mẹ con vất vả.”

Nguyên lão phu nhân vội đáp: “Đúng là rất vất vả, hay là 2 ngày tới để bà thông gia tới đây, chúng ta đón đông chí¹ cùng nhau?”

Đông chí¹: Ngày đông chí được xác định là ngày giữa mùa đông. Được xuất phát trong từ Đông chí (冬至) chữ Chí 至 nghĩa là đã đạt đến điểm cùng cực. Vào ngày đông chí, Mặt Trời sẽ có vị trí nằm ở điểm cao nhất hướng Nam trên bầu trời giữa trưa. Sau đó từ từ quay trở lại hướng Nam. Theo quan điểm của Trung Hoa thì ngày Đông chí là yếu tố rất quan trọng để các nhà thiên văn học có thể để xác định ngày Tết Nguyên Đán cũng như xác định tháng nhuận trong lịch âm. Đây là thời điểm tổ chức nghi lễ rất quan trọng trong tín ngưỡng truyền thống Trung Hoa từ nghìn năm qua. Trong thời điểm này thì các lễ hội và phong tục truyền thống được tổ chức, đặc biệt là phong tục ăn thang viên. Đây chính là món “chè trôi nước” – món ăn đặc trưng của người Hoa.

Tạ Manh lắc đầu từ chối: “Không cần thiết đâu ạ, đến đây ba mẹ con cũng cảm thấy không quen.”

Nguyên lão phu nhân đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác suy nghĩ, nếu để bà qua nhà người khác ăn tết, bà cũng không quen, nên cũng không ép buộc.

Lâm Văn Văn lại cảm thấy cũng không thể không làm gì, bà đi mua không ít đồ vật để hôm sau Tạ Manh mang về Tạ gia.

Sáng sớm, Nguyên Tự đưa Nguyên Tư Lập đi học, đến chiều Lâm Liên đón nhóc về Tạ gia, Tạ Manh nhìn thời gian rồi qua đón nhóc, thuận tiện đưa đồ sang Tạ gia luôn, Lâm Liên vui vẻ nói: “Cảm ơn bên thông gia quá.”

Cứ như thế mấy ngày, Nguyên Tư Lập ở Tạ gia rất vui vẻ, tính tính cũng dễ bảo hơn nhiều. Vào dịp đông chí, còn biết cùng với ông bà trong nhà nặn bánh trôi, không còn ngỗ nghịch như trước.

Nguyên lão phu nhân thấy vậy rất phấn khởi: “Đây đều là nhờ có bà thông gia!”

Trước đêm Giáng Sinh, Nguyên Tự nói muốn đưa Nguyên Tư Lập ra nhà hàng ăn cơm.

Tạ Manh đồng ý, Nguyên Tự vui vẻ trong lòng suốt ngày hôm đó. Nhiều năm qua, đây là năm đầu tiên có người cũng trải qua Giáng Sinh với anh. Tâm tình sung sướng cả ngày, kim đồng hồ vừa chỉ đến số 4 đã nhịn không được muốn tan làm sớm để trở về nhà.”

Vừa đến nhà, liền thấy Tạ Manh đang trong phòng, Nguyên Tự nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã 4 giờ rưỡi rồi, sao cô vẫn chưa đi chuẩn bị quần áo?

Nguyên Tự nghĩ nếu giờ thúc giục, chắc chắn cô sẽ không vui, thôi thì đành chờ vậy. Kết quả là chờ một hồi đến 5 giờ, vẫn chưa thấy mặt Tạ Manh đâu?

Nguyên Tự rung chân, tay gõ mặt bàn, cộc cộc cộc vô cùng sốt ruột, càng nghe càng khẩn trương.

Đã đặt bàn lúc 6 giờ, không thể chờ thêm được nữa.

Nguyên Tự hạ quyết tâm, đi lên gõ cửa phòng cô, Tạ Manh đầu tóc rối loạn, đeo một cặp kính đen, lười biếng mở cửa ra.

Cô ngáp ngáp hai cái rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hả? 5 giờ rồi mà sao anh vẫn ở nhà thế?”

Nguyên Tự mím môi trả lời: “Không phải tôi đang chờ em đây à!”

“Hả? Anh chờ tôi làm cái gì?” Tạ Manh không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, sau lại hoảng hốt: “Anh muốn cùng tôi đón Giáng Sinh á?”

Nguyên Tự cố gắng kìm nén bản thân không được gào ầm lên ở đây: “Tối qua tôi nói với em rồi còn gì??”

Tạ Manh ngẩn người, sau đấy rất chắc nịch mà trả lời lại: “Hôm qua anh nói đưa thằng nhóc thúi Tư Lập kia đi còn gì? Gì vậy? Ý là muốn tôi đi cùng luôn đó hả?”

Nguyên Tự nhắm mắt, sau đó rít qua kẽ răng mà nói: “Em cho rằng tôi sẽ để em một thân một mình ở nhà à?” Tôi ác đến vậy sao?

Chuyện đó chẳng phải rất bình thường sao? 2 năm nay đều vậy mà, cô cũng đã quen rồi, vì sao nam chủ bây giờ lại không quen chứ?

Tạ Manh ghét bỏ nhìn anh: “Không đi không đi không đi, lễ Giáng Sinh thế này chắc chắn ngoài đường chật ních người, hơn nữa đi ra ngoài mệt chết, có cái gì tốt chứ? Anh nên nhớ, tôi là một trạch nữ.” Hôm nay còn đến hạn gửi bản thảo nữa chứ! Không rảnh!

Tâm trạng vui vẻ cả một ngày của Nguyên Tự bỗng dưng biến mất. Anh ngơ ngẩn nhìn Tạ Manh trong chốc lát, bỗng nhiên nở một nụ cười vô cùng hoàn mỹ: “Em chắc chưa?”

Tạ Manh sửng sốt hét to: “Từ từ, từ từ!!! Con trai dừng lại đã, mama đi thay quần áo ngay lập tức!!!”

Nói xong, Tạ Manh đóng sầm cửa vào để thay quần áo. Nguyên Tự đứng nhìn cánh cửa hồi lâu, sau đó đột nhiên rồi ngồi xổm xuống che mặt: Anh thật sự biến thành kẻ bán rẻ tiếng cười rồi...

***

Lúc ngồi trên xe cùng Nguyên Tự, Tạ Manh vẫn còn lẩm bà lẩm bẩm hối hận: “Haiz, thật ra ra ngoài có gì vui đâu chứ? Nguyên Tự, anh nói xem, Giáng Sinh cũng không phải là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc. Cũng không phải Tết Nguyên Đán, sao mà cũng cần đón Giáng Sinh vậy?”

Nguyên Tự ứng phó: “Nguyên Đán cũng đón.”

Tạ Manh liền đáp: “Nguyên Đán khác mà, dù sao cũng là chào đón một năm mới, vô cùng đặc biệt! Nhưng Giáng Sinh thì cũng không có gì thay đổi, anh nói chúng ta đây là chúc mừng cái gì? Không bằng quay trở về đi, tối nấu cho anh mì gói? Đề tôi nói cho anh biết, mì tôi nấu là số dzách đó!”

Tạ Manh lải nhải suốt dọc đường, cuối cùng cũng đến Tạ gia. Nguyên Tư Lập lúc này nhảy nhót trên sô pha kêu loạn lên “Bà ngoại ơii, cháu muốn ăn đĩa gà rán kia, cháu muốn ăn bà ơiii~”

Lâm Liên một bên mở cửa cho Nguyên Tự, một bên quay lại trả lời Nguyên Tư Lập: “Được được được, đều cho cháu ăn hết.”

Nguyên Tự: “......”

Thấy Nguyên Tự cùng Tạ Manh đến đây, Nguyên Tư Lập rất không hoan nghênh mà nói: “Chú thím đến đây ăn chực đấy à?”

Tạ Manh bất lực: “..... Đây là nhà thím!!!”

Nguyên Tư Lập ghét bỏ: “Thím cũng đã gả ra ngoài rồi! Đúng là không biết xấu hổ.”

Nguyên Tự thấy Nguyên Tư Lập càng nói càng không yên tâm, liền cắt lời: “..... Chú đến dẫn cháu đi ra ngoài ăn, đi vào nhà thay quần áo đi.”

Nguyên Tư Lập gật gật đầu, sau đó liếc nhìn Lâm Liên một cái, lại ngồi sụp xuống ghế sô pha: “Chú nhỏ thật đúng là… cả nhà bà ngoại đối xử với cháu tốt như vậy, sao chú lại không mời cả nhà bà đi cùng chứ?”

Nguyên Tự: “.....”[email protected]#$%^ … Một người con rể tốt như anh sao qua mồm nó nói lại thành một người người không tim không phổi rồi? Địa vị quả thật tụt xuống đáy.

Lâm Liên liền cười nói: “Không cần không cần, bà ăn ở nhà là được rồi.”

Nguyên Tư Lập nhảy xuống khỏi sô pha kéo tay bà: “Bà ngoại ơi, các anh các chị cũng ra ngoài đón Giáng Sinh rồi, chỉ có bà với ông ở nhà thôi, bà đi ăn cùng cháu điii~”

Tạ Manh kinh ngạc: “...... Ai là anh chị của cháu cơ... Đó là anh chị của thím đấy!!!”

Lâm Liên thấy Tạ Manh to tiếng, sợ con rể khó chịu, liền quở Tạ Manh: “Con bé này nói chuyện kiểu gì đấy? Anh chị của con cũng là anh chị của cháu mẹ!”

Nguyên Tư Lập bộ dáng tự tin vỗ vỗ ngực nhỏ. Ha, tiểu dạng², muốn đấu với tôi à? Tôi liền kéo bố mẹ thím về phe tôi, thím thua là cái chắc!

Tiểu dạng² (小样): là cách gọi bạn bè đồng trang lứa thân thiết, nếu dùng không đúng người thì có thể coi là bất lịch sự, ở đây có ý nghĩa châm biếm.

Tạ Manh cạn lời: “Con đây có còn là thím của nó không? Thứ bậc trong nhà loạn hết cả rồi! Nó gọi con là thím, mà gọi chị của con là chị, gọi em của con là anh à? Thế này còn ra thể thống gì?”

Lâm Liên cười ha hả phủi tay, cười cười với Tạ Manh: “Cái gì mà thím với chả không thím? Bé con vui vẻ là được rồi, con rách việc quá.”

Nguyên Tư Lập càng vỗ bộ ngực nhỏ mạnh hơn, Nguyên Tự nhìn một màn này, trong đầu bật ra mấy chữ: Tâng-bốc-quá-đà!³

(³)Trong bản gốc dùng từ “Phủng sát” (捧杀): theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, có thể dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại. Mình không hiểu rõ chỗ này lắm ; v ; mời các cao nhân góp ý nha!

Cứ tiếp tục như thế, thằng cháu này của anh sẽ không dùng được nữa mất.

Vì thế, Nguyên Tự không do dự đứng về phía Tạ Manh: “Mẹ, không lễ phép làm sao được, Manh Manh dù sao với Tư Lập cũng là bậc trưởng bối, không thể xưng hô linh tinh.” Nói xong, anh nhìn Tư Lập một ánh mắt không hài lòng, lại nói tiếp: “Trẻ con vẫn nên nghiêm khắc một chút, như vậy mới có thể dạy ra một đứa bé ngoan.”

Tạ Manh: “.....” Anh chính là người không có tư cách nói câu đấy nhất đấy!:)

_______________

Ấn ngôi sao để tụi mình có thêm nhiều động lực nha 🙇🏼‍♀️

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương