Ly Hôn: Cô Dâu Tái Giá
-
Chương 17: Cởi Bỏ Sự Hiểu Lầm
“Triệt…anh về phòng đi.”
Lạc Tư Mạn hơi bất an nhìn người đàn ông trước mặt. Từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống từ tóc anh, u buồn mà mê hoặc. Anh rất cao, đứng đối diện hoàn toàn có thể bao phủ cả cô.
“Anh không muốn về.” Tiêu Quang Triệt bước lên một bước, khóe môi cong lên. Anh đưa tay kéo cô gái trước mặt vào lòng: “Sao vậy? Không phải em muốn lên giường với anh sao?”
“Mạn Nhi…” Ngón tay anh lướt qua băng dán trên trán cô. “Anh rất muốn biết, em và Vi Vi, ai hấp dẫn hơn!”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã xé vạt áo của cô, không chút thương tiếc đẩy cô ngã trên ghế salon.
Triệt trước mắt đã biến thành ma quỷ!
“Triệt…”
Lạc Tư Mạn hoảng sợ trợn tròn hai mắt, nhìn người đàn ông trước mắt mà không dám tin. Cô đổi mạng mình để gặp anh ta là vì cái gì? Anh ta chỉ coi cô là đồ chơi thôi sao?
“Ngủ với một người cũng là ngủ, hai người cũng là ngủ thôi mà. Sao vậy? Em thấy tôi không bằng Tề Thiên Ngạo sao?”
Anh ta không buông tha cho cô, dùng hai chân chặn cô lại, vuốt ngón tay dọc theo cơ thể cô, khinh bạc…
Chỉ chốc lát, quần của cô bị giật ra, ném bừa xuống dưới đầu gối anh ta!
“Anh Triệt! Không được!”
Lạc Tư Mạn đột nhiên la lên yếu ớt. Một tiếng “anh Triệt” khiến cho Tiêu Quang Triệt khựng lại, dường như cô gái trước mắt đây vẫn là cô bé nhận hết ức hiếp trong cô nhi viện kia, còn anh vẫn là cậu thiếu gia nhà giàu vừa trốn nhà đi bị bắt lại…
Dường như trước mắt là đêm ấy, anh kéo tay cô, nói rằng sẽ đi tìm cô, sẽ cưới cô, cô sẽ không phải chịu đau khổ nữa. Khi ấy, cô gọi một tiếng “anh Triệt” trong nước mắt…
Tiêu Quang Triệt nhẹ nhàng buông cô ra, trong bóng đêm tĩnh lặng, hai người nhìn nhau chăm chú, không biết phải bắt đầu thế nào…
“Ước gì tôi chưa bao giờ gặp em, Mạn Nhi!”
Tiêu Quang Triệt ưu thương mở lời khiến cho người ta đau khổ.
“Triệt, em có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Anh nghe em nói, có được không?”
Lạc Tư Mạn nắm chặt tay anh, không cho anh rời đi.
“Vì sao trong đêm tân hôn, khi em tỉnh lại lại đang nằm trên một cái giường lớn lạ lẫm? Vì sao khi em tỉnh lại, tên Tề Thiên Ngạo chết dẫm kia lại ở đó cưỡng bức em? Vì sao hắn ta lại nói em bị nhà họ Lạc bán? Vì sao khi em về anh lại đang ở cùng Vi Vi? Triệt, em không hiểu. Em không hiểu vì sao hôm cưới em chỉ uống một chén rượu của Vi Vi đã ngất đi. Khi tỉnh lại, trời đất đã xoay chuyển. Triệt… anh có thể giải thích cho em không?”
Lạc Tư Mạn nói như thở, nước mắt dâng tràn mi. Cô si ngốc nhìn anh, chờ đợi những bí ẩn này được giải đáp…
“Mạn Nhi, em nói sao?”
Tiêu Quang Triệt kinh ngạc hỏi lại. Anh ta run rẩy nhìn người phụ nữ trước mặt. Những lời cô vừa nói như tảng đá lớn ném xuống mặt hồ, gợn lên từng vòng sóng lớn!
“Em nói rằng sau khi uống ly rượu của Vi Vi thì ngất đi sao? Có thật không?”
Tiêu Quang Triệt nắm chặt hai vai cô, hai mắt sáng lấp lánh. Hôm ấy, sau khi nghe Vi Vi nói Mạn Nhi bỏ đi cùng một người đàn ông khác, anh đã uống say không còn biết trời đất gì nữa. Bị Mạn Nhi phản bội như một hình phạt lăng trì khiến cho anh không thể thở…
Anh không còn tỉnh cáo nữa, trong đầu hỗn loạn, không nhận ra tất cả những điểm đáng ngờ. Anh nhanh chóng phán quyết án tử hình cho Lạc Tư Mạn. Mấy hôm nay, chắc hẳn người đau khổ nhất chính là cô!
“Mạn Nhi, vết thương của em là thế nào? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bỗng Tiêu Quang Triệt ôm chặt lấy cô vào lòng, hai mắt cay xè. Dù thế nào đi nữa, mặc kệ sau này thế nào, anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô cả đời!
“Em không buốn bị hắn làm nhục nữa… Nếu nhà họ Lạc đã bán em cho hắn để gán nợ thật, thì coi như em đã hết lòng với hắn rồi. Triệt… em chỉ… em quá đau khổ. Em nhớ anh, nhớ tới mức sắp phát điên rồi. Vậy mà anh lại oán trách em, anh hận em, anh không để ý tới em. Em sống làm gì nữa… Em muốn chết. Chết cũng không cho tên ác ma kia đụng vào em…”
Cô dựa vào lòng anh, lẩm bẩm thì thào, nước mắt thấm đẫm ngực áo anh. Tiêu Quang Triệt cắn chặt môi. Thật lâu sau, hai mắt đỏ hồng, anh vẫn dịu dàng cười: “Mạn Nhi, tốt rồi, chúng ta đã kịp hiểu nhau. Tốt rồi. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian…”
“Nhưng, anh Triệt, Mạn Nhi bẩn rồi…”
Cô còn chưa dứt lời, Tiêu Quang Triệt đã dán môi mình xuống dịu dàng mà lưu luyến, cẩn thận và ve vuốt gấp trăm ngàn lần trước kia. Anh hôn cô thật sâu, hít thật sâu mùi hương tinh khiết của cô. Lòng Lạc Tư Mạn mềm nhũn, khép hai mắt, chợt một khuôn mặt như cười như không xuất hiện trong đầu cô…
“Triệt, anh muốn em, muốn đi đi, được không? Để xóa hết dấu vết của tên ác ma kia trên người em đi…”
Cô yếu ớt leo lên người anh, nhẹ nhàng nắm tay anh xoa nắn ngực mình. Chỉ trong chớp mắt, hình ảnh Tề Thiên Ngạo hiện ra vô cùng rõ ràng. Nhưng…
Tôi sẽ không bao giờ ở lại anh, dù chỉ là một phút, một giây…
Tiêu Quang Triệt hôn mê mải, áo choàng tắm của Lạc Tư Mạn đã gần như cởi hết, làn da trơn bóng dìu dịu dưới ánh đèn như một pho tượng ngọc thượng đẳng. Tiêu Quang Triệt dịu dàng cắn vành tai cô, hơi thở nóng bỏng khiến cho cô run rẩy: “Mạn Nhi, ngày mai chúng ta sẽ đi. Góc bể chân trời, chỉ có anh và em…”
Nhiệt độ trong phòng nóng dần, quần áo của hai người bị ném hết sang một bên, trên ghế sa lon to lớn và êm ái, Tiêu Quang Triệt dịu dàng trút bỏ nốt chiếc quần lót màu trắng viền ren mỏng manh, hai mắt như bốc lửa: “Mạn Nhi, anh yêu em!”
Nụ nôn tha thiết như đốt lên ngọn lửa trong lòng, trong phòng nồng nàn lửa tình. Khuôn mặt Lạc Tư Mạn bị lửa tình hun nóng bỏng, trong lòng như say như mê…
“Mạn Nhi, em…em sẵn sàng chưa?”
Tieu Quang Triệt cố gắng nén dục vọng của mình lại, cẩn thận và dịu dàng hỏi.
Hai má Lạc Tư Mạn lại càng đỏ hồng. Cô đang muốn gật đầu, đột nhiên quả tim đau quặn lại như bị ai đó cầm lấy và bóp mạnh, khiến cho cô không thể thở nổi…
“Mạn Nhi, em sao vậy?”
Thân dưới lập tức nguội ngắt, Tiêu Quang Triệt sợ hãi hốt hoảng bưng lấy mặt cô hỏi: “Mạn Nhi, em sao vậy? Đừng dọa anh!”
Trái tim Tiêu Quang Triệt bị thít chặt. Anh mặc quần áo thật nhanh, vớ lấy tấm chăn bọc lấy Lạc Tư Mạn, bế cô chạy ra ngoài…
Anh quên. Không ngờ anh lại quên mất!
Nhìn cô đưa đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Quang Triệt tự tát mình một cái thật mạnh rồi mềm nhũn ra ngồi gục xuống ghế băng. Anh không nên nóng vội, không nên muốn cô khi cô yếu ớt như thế, không nên khiến cho cô đổ bệnh nặng hơn. Chỉ sợ thân thể cô không thể chịu thêm sóng gió!
Tề Thiên Ngạo chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông có khuôn mặt ướt đẫm kia, một tay đút trong túi, tay kia cầm điếu xì gà, ánh lửa đầu điếu thuốc lập lòe quỷ mị.
“Mày dám cướp đàn bà của tao?”
Giọng nói của hắn như đến từ địa ngục âm u. Tiêu Quang Triệt ngẩng phắt đầu, thấy rõ người tới, anh phẫn nộ đứng bật dậy, điên cuồng đánh hắn:
“Mày làm cái gì? Mày đã làm gì Mạn Nhi? Mấy năm nay cô ấy chưa từng phát bệnh, mày đã làm gì khiến cô ấy trở nên thế này?”
Tề Thiên Ngạo nhẹ nhàng tránh ra, lặng lẽ nhìn anh: “Còn có thể làm gì? Cô ta là tình nhân của tao. Mày muốn nói gì?”
“Tình nhân? Mạn Nhi tốt như thế, vì sao mày không buông tha cho cô ấy?”
Lạc Tư Mạn hơi bất an nhìn người đàn ông trước mặt. Từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống từ tóc anh, u buồn mà mê hoặc. Anh rất cao, đứng đối diện hoàn toàn có thể bao phủ cả cô.
“Anh không muốn về.” Tiêu Quang Triệt bước lên một bước, khóe môi cong lên. Anh đưa tay kéo cô gái trước mặt vào lòng: “Sao vậy? Không phải em muốn lên giường với anh sao?”
“Mạn Nhi…” Ngón tay anh lướt qua băng dán trên trán cô. “Anh rất muốn biết, em và Vi Vi, ai hấp dẫn hơn!”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã xé vạt áo của cô, không chút thương tiếc đẩy cô ngã trên ghế salon.
Triệt trước mắt đã biến thành ma quỷ!
“Triệt…”
Lạc Tư Mạn hoảng sợ trợn tròn hai mắt, nhìn người đàn ông trước mắt mà không dám tin. Cô đổi mạng mình để gặp anh ta là vì cái gì? Anh ta chỉ coi cô là đồ chơi thôi sao?
“Ngủ với một người cũng là ngủ, hai người cũng là ngủ thôi mà. Sao vậy? Em thấy tôi không bằng Tề Thiên Ngạo sao?”
Anh ta không buông tha cho cô, dùng hai chân chặn cô lại, vuốt ngón tay dọc theo cơ thể cô, khinh bạc…
Chỉ chốc lát, quần của cô bị giật ra, ném bừa xuống dưới đầu gối anh ta!
“Anh Triệt! Không được!”
Lạc Tư Mạn đột nhiên la lên yếu ớt. Một tiếng “anh Triệt” khiến cho Tiêu Quang Triệt khựng lại, dường như cô gái trước mắt đây vẫn là cô bé nhận hết ức hiếp trong cô nhi viện kia, còn anh vẫn là cậu thiếu gia nhà giàu vừa trốn nhà đi bị bắt lại…
Dường như trước mắt là đêm ấy, anh kéo tay cô, nói rằng sẽ đi tìm cô, sẽ cưới cô, cô sẽ không phải chịu đau khổ nữa. Khi ấy, cô gọi một tiếng “anh Triệt” trong nước mắt…
Tiêu Quang Triệt nhẹ nhàng buông cô ra, trong bóng đêm tĩnh lặng, hai người nhìn nhau chăm chú, không biết phải bắt đầu thế nào…
“Ước gì tôi chưa bao giờ gặp em, Mạn Nhi!”
Tiêu Quang Triệt ưu thương mở lời khiến cho người ta đau khổ.
“Triệt, em có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Anh nghe em nói, có được không?”
Lạc Tư Mạn nắm chặt tay anh, không cho anh rời đi.
“Vì sao trong đêm tân hôn, khi em tỉnh lại lại đang nằm trên một cái giường lớn lạ lẫm? Vì sao khi em tỉnh lại, tên Tề Thiên Ngạo chết dẫm kia lại ở đó cưỡng bức em? Vì sao hắn ta lại nói em bị nhà họ Lạc bán? Vì sao khi em về anh lại đang ở cùng Vi Vi? Triệt, em không hiểu. Em không hiểu vì sao hôm cưới em chỉ uống một chén rượu của Vi Vi đã ngất đi. Khi tỉnh lại, trời đất đã xoay chuyển. Triệt… anh có thể giải thích cho em không?”
Lạc Tư Mạn nói như thở, nước mắt dâng tràn mi. Cô si ngốc nhìn anh, chờ đợi những bí ẩn này được giải đáp…
“Mạn Nhi, em nói sao?”
Tiêu Quang Triệt kinh ngạc hỏi lại. Anh ta run rẩy nhìn người phụ nữ trước mặt. Những lời cô vừa nói như tảng đá lớn ném xuống mặt hồ, gợn lên từng vòng sóng lớn!
“Em nói rằng sau khi uống ly rượu của Vi Vi thì ngất đi sao? Có thật không?”
Tiêu Quang Triệt nắm chặt hai vai cô, hai mắt sáng lấp lánh. Hôm ấy, sau khi nghe Vi Vi nói Mạn Nhi bỏ đi cùng một người đàn ông khác, anh đã uống say không còn biết trời đất gì nữa. Bị Mạn Nhi phản bội như một hình phạt lăng trì khiến cho anh không thể thở…
Anh không còn tỉnh cáo nữa, trong đầu hỗn loạn, không nhận ra tất cả những điểm đáng ngờ. Anh nhanh chóng phán quyết án tử hình cho Lạc Tư Mạn. Mấy hôm nay, chắc hẳn người đau khổ nhất chính là cô!
“Mạn Nhi, vết thương của em là thế nào? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bỗng Tiêu Quang Triệt ôm chặt lấy cô vào lòng, hai mắt cay xè. Dù thế nào đi nữa, mặc kệ sau này thế nào, anh muốn bảo vệ cô, bảo vệ cô cả đời!
“Em không buốn bị hắn làm nhục nữa… Nếu nhà họ Lạc đã bán em cho hắn để gán nợ thật, thì coi như em đã hết lòng với hắn rồi. Triệt… em chỉ… em quá đau khổ. Em nhớ anh, nhớ tới mức sắp phát điên rồi. Vậy mà anh lại oán trách em, anh hận em, anh không để ý tới em. Em sống làm gì nữa… Em muốn chết. Chết cũng không cho tên ác ma kia đụng vào em…”
Cô dựa vào lòng anh, lẩm bẩm thì thào, nước mắt thấm đẫm ngực áo anh. Tiêu Quang Triệt cắn chặt môi. Thật lâu sau, hai mắt đỏ hồng, anh vẫn dịu dàng cười: “Mạn Nhi, tốt rồi, chúng ta đã kịp hiểu nhau. Tốt rồi. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian…”
“Nhưng, anh Triệt, Mạn Nhi bẩn rồi…”
Cô còn chưa dứt lời, Tiêu Quang Triệt đã dán môi mình xuống dịu dàng mà lưu luyến, cẩn thận và ve vuốt gấp trăm ngàn lần trước kia. Anh hôn cô thật sâu, hít thật sâu mùi hương tinh khiết của cô. Lòng Lạc Tư Mạn mềm nhũn, khép hai mắt, chợt một khuôn mặt như cười như không xuất hiện trong đầu cô…
“Triệt, anh muốn em, muốn đi đi, được không? Để xóa hết dấu vết của tên ác ma kia trên người em đi…”
Cô yếu ớt leo lên người anh, nhẹ nhàng nắm tay anh xoa nắn ngực mình. Chỉ trong chớp mắt, hình ảnh Tề Thiên Ngạo hiện ra vô cùng rõ ràng. Nhưng…
Tôi sẽ không bao giờ ở lại anh, dù chỉ là một phút, một giây…
Tiêu Quang Triệt hôn mê mải, áo choàng tắm của Lạc Tư Mạn đã gần như cởi hết, làn da trơn bóng dìu dịu dưới ánh đèn như một pho tượng ngọc thượng đẳng. Tiêu Quang Triệt dịu dàng cắn vành tai cô, hơi thở nóng bỏng khiến cho cô run rẩy: “Mạn Nhi, ngày mai chúng ta sẽ đi. Góc bể chân trời, chỉ có anh và em…”
Nhiệt độ trong phòng nóng dần, quần áo của hai người bị ném hết sang một bên, trên ghế sa lon to lớn và êm ái, Tiêu Quang Triệt dịu dàng trút bỏ nốt chiếc quần lót màu trắng viền ren mỏng manh, hai mắt như bốc lửa: “Mạn Nhi, anh yêu em!”
Nụ nôn tha thiết như đốt lên ngọn lửa trong lòng, trong phòng nồng nàn lửa tình. Khuôn mặt Lạc Tư Mạn bị lửa tình hun nóng bỏng, trong lòng như say như mê…
“Mạn Nhi, em…em sẵn sàng chưa?”
Tieu Quang Triệt cố gắng nén dục vọng của mình lại, cẩn thận và dịu dàng hỏi.
Hai má Lạc Tư Mạn lại càng đỏ hồng. Cô đang muốn gật đầu, đột nhiên quả tim đau quặn lại như bị ai đó cầm lấy và bóp mạnh, khiến cho cô không thể thở nổi…
“Mạn Nhi, em sao vậy?”
Thân dưới lập tức nguội ngắt, Tiêu Quang Triệt sợ hãi hốt hoảng bưng lấy mặt cô hỏi: “Mạn Nhi, em sao vậy? Đừng dọa anh!”
Trái tim Tiêu Quang Triệt bị thít chặt. Anh mặc quần áo thật nhanh, vớ lấy tấm chăn bọc lấy Lạc Tư Mạn, bế cô chạy ra ngoài…
Anh quên. Không ngờ anh lại quên mất!
Nhìn cô đưa đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Quang Triệt tự tát mình một cái thật mạnh rồi mềm nhũn ra ngồi gục xuống ghế băng. Anh không nên nóng vội, không nên muốn cô khi cô yếu ớt như thế, không nên khiến cho cô đổ bệnh nặng hơn. Chỉ sợ thân thể cô không thể chịu thêm sóng gió!
Tề Thiên Ngạo chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông có khuôn mặt ướt đẫm kia, một tay đút trong túi, tay kia cầm điếu xì gà, ánh lửa đầu điếu thuốc lập lòe quỷ mị.
“Mày dám cướp đàn bà của tao?”
Giọng nói của hắn như đến từ địa ngục âm u. Tiêu Quang Triệt ngẩng phắt đầu, thấy rõ người tới, anh phẫn nộ đứng bật dậy, điên cuồng đánh hắn:
“Mày làm cái gì? Mày đã làm gì Mạn Nhi? Mấy năm nay cô ấy chưa từng phát bệnh, mày đã làm gì khiến cô ấy trở nên thế này?”
Tề Thiên Ngạo nhẹ nhàng tránh ra, lặng lẽ nhìn anh: “Còn có thể làm gì? Cô ta là tình nhân của tao. Mày muốn nói gì?”
“Tình nhân? Mạn Nhi tốt như thế, vì sao mày không buông tha cho cô ấy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook