Ly Hôn 365 Lần
-
Chương 37: Thổ lộ
“Em đã từng kết hôn, anh có để ý không?”
Một câu, đánh vỡ hoàn toàn không khí mặt mờ lúc này.
Tuy rằng mới quen nhau một ngày, Chân Vượng lại cảm thấy bọn họ giống như đã biết nhau từ rất lâu rồi, không cần mở miệng cũng có thể ăn ý vô cùng.
Nhưng Khúc Phương bỗng nhiên lại nói cô đã kết hôn. Đối với Chân Vượng mà nói, anh luôn không được tự nhiên khi gặp Khúc Phương, bối rối chờ cô gọi đến, vui sướng trong nháy mắt vì nhìn thấy cô, không chỉ là sự thích thú khi gặp lại một cô gái mà mình có thiện cảm, thật ra, ngay lúc ở cửa quán bar, anh tắt di động, cũng là chặt đứt mong đợi của bản thân, cảnh cáo chính mình phải lý trí, không thể để cảm tính khống chế mình.
Nhưng chỉ sau đó vài giây, anh lại nhìn thấy Khúc Phương , có vui sướng không ngờ tới, càng có cảm giác quý trọng thứ tưởng như đã mất đi nay lại đột nhiên trở về. Suốt những năm anh trải qua, từng buông tha rất nhiều thứ, trả giá rất nhiều, mới đến được vị trí ngày hôm nay, nhưng chỉ một khắc nhìn thấy Khúc Phương quay đầu mỉm cười với anh, anh mới phát hiện, anh không bỏ xuống được, anh thiếu chút nữa đã bỏ qua người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Anh sợ hãi, sợ hãi loại cảm giác mất đi này, anh muốn, muốn tiếp cận cô gái ấy, anh chưa từng có suy nghĩ nào rõ ràng đến thế, anh muốn cùng cô gái ấy bên nhau cả đời, bọn họ có thể cùng nhau ăn bữa sáng, có thể cùng nhau trải qua ngày cuối tuần, thậm chí có thể cùng nhau xem phim truyền hình nhàm chán, anh bỗng nhiên cảm thấy tìm được cảm giác của gia đình.
Anh tràn đầy tin tưởng, tràn đầy vui vẻ, tính cách vốn thiếu tự nhiên hiện tại lại càng có vẻ nghiêm trọng hơn, bởi vì coi trọng nên mới khẩn trương đến thế.
Nhưng một câu của Khúc Phương, đột ngột đẩy anh rớt khỏi thiên đường. Có lẽ là do quá đột ngột, dù sao anh cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, Chân Vượng có chút ngây ngẩn cả người.
Khúc Phương cũng tỉnh táo lại sau phút giây ái muội, cô có chút chật vật, lợi dụng chút cảm giác say, thật vất vả mới nói ra được những lời này, nhưng chần chờ hiện trên mặt Chân Vượng đã làm tổn thương cô.
Thời khắc để một cô gái thật lòng nói chuyện với người đàn ông là rất khó có, kiểu phụ nữ có tính tình giống như Khúc Phương, cho dù là biến thành bộ dáng gì đi nữa, bản tính vẫn là thẹn thùng nhút nhát, cô có thể đi tới hôm nay, mở miệng nói ra những lời này, thực không dễ dàng.
Cô biết, Chân Vượng còn rất trẻ, nhỏ hơn cô ba tuổi, cô cũng biết, cuộc sống của người phụ nữ đã từng kết hôn là không dễ dàng, nhưng cuộc sống lại cứ như vậy, giống như mẹ chồng cô một bên an ủi nói với cô phụ nữ ly hôn không sung sướng gì, Khúc Phương con đừng có nghĩ bậy, một bên cùng con mình tính kế làm sao đá cô ra khỏi cửa.
Xã hội này chưa bao giờ nhân từ với kẻ yếu. Cổ kim nội ngoại đều là như thế, lúc đầu khi nước Mĩ giải phóng nô lệ, người da trắng Mỹ đều ủng hộ giải phóng nô lệ, nhưng khi đề cập đến nô lệ trong chính nhà mình, bọn họ lại không muốn giải phóng họ.
Mọi người sẽ đồng tình với một người phụ nữ đã từng ly hôn, cảm thấy cô gái bị chồng vứt bỏ thật đáng thương, nhưng nếu cô gái từng ly hôn đó muốn lấy con của bạn thì lại là chuyện khác, có lẽ bạn sẽ không muốn, cảm thấy nhất định là cô ta có khuyết điểm gì đó mới phải ly hôn.
Không quan trọng quá trình như thế nào, bạn có phải là người bị hại hay không cái người ta quan tâm là kết quả, kết quả chính là bạn là người phụ nữ từng kết hôn. Giống như từng kết hôn thì không chỉ có thể xác và tinh thần bị thương, bạn còn chẳng thể theo đuổi tình yêu thuần khiết, đến một đốm lửa tàn e rằng cũng không. Bởi vì bạn đã phạm sai lầm một lần rồi, vì thế Thượng Đế sẽ không muốn thêm một lần bất cẩn mở tiếp cánh cửa hạnh phúc ra cho bạn nữa.
“Thật xin lỗi, tôi đi trước.” Khúc Phương xấu hổ đứng lên, nhanh chóng ly khai, bóng dáng của cô nhỏ dần, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Chân Vượng ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, A Húc phát hiện không thích hợp đi tới hỏi làm sao vậy.
“Cô ấy đi rồi.” Chân Vượng vẻ mặt ảo não nói.
A Húc nhìn bộ dạng ngu ngốc của anh, tức chết rồi, lúc làm việc thì liều mạng như là Tam Lang, như vụ thu mua công ty nào đó lúc trước, vụ này được là nhờ các thủ đoạn âm ngoan đánh gục đối thủ của anh, mỗi khi anh đến quán rượu, bị trêu chọc lại lộ ra bộ dạng cáo già.
Nhớ đến bộ dáng đó của hắn, A Húc lại cảm thấy may mắn chính mình không phải đối thủ của người này, không hề mềm lòng, nhưng không ngờ cái tên giỏi kinh doanh này lại ngu ngơ về vấn đề phụ nữ như thế, lúc ở quán bar cũng thường xuyên có mỹ nữ tiếp cận Chân Vượng, đều bị anh lạnh lùng xua đuổi, làm hại A Húc nghĩ anh là cao thủ tình trường không kiên nhẫn với kiểu tiếp cận ấy, ai mà ngờ lại là một tên xử nam thế này.
“Cậu bị ngốc à, nếu cậu thích con gái nhà người thì còn ngồi đó làm gì!” A Húc bị tên bạn cũ làm phát bực , tuyệt vọng đến nỗi cả giọng quê Đông Bắc của mình cũng xổ ra rồi.
Chân Vượng lúc này mới vội vàng đuổi theo, có một vài người rất giỏi ở một lĩnh vực nào đó nhưng ở phương diện tình cảm thì chẳng khác gì khúc gỗ cả.
Chờ đến lúc anh vội vội vàng vàng chạy ra, cũng không còn bóng người ấy nữa.
Chân Vượng tìm chỗ xung quanh quán bar một lúc cũng không tìm được người, anh trở lại cửa quán bar, đứng trên bậc thang cửa, đốt điếu thuốc hút.
Anh không thường hút thuốc, nhưng cũng không phải là không hút, lúc gặp áp lực lớn sẽ ở trong văn phòng, hút hết điếu này đến điếu khác, anh thật ra không phải là người quyết đoán, lại ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài, cũng chưa từng gặp phải những chuyện phức tạp như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, tình cảm giữa nam và nữ làm sao có thể không rối rắm cho được.
Lại đốt thêm một điếu, đã là điếu thứ hai rồi, một trận gió to thổi qua, bật lửa không bật được, thuốc cũng không đốt được, Chân Vượng cảm thấy có chút lạnh.
Đêm đã khuya, mới vào mùa đông trời còn rất lạnh, đứng lên mới phát hiện, chân đều đã tê rần. Vào lúc đêm khuya như thế này, không biết cô gái ấy hiện tại đang làm gì?
Anh bỗng nhiên cảm thấy chính mình sai lầm rồi, anh rõ ràng là thích cô, cho dù chỉ mới quen có một ngày, nhưng cảm giác giống như là đã rất lâu rất lâu rồi, cho dù không giống như lẽ thường, nhưng đây là tình yêu.
Anh thích cô, cô có là ai cũng không quan trọng, anh thích cảm giác khi ở bên cô, anh làm sao có thể trách móc vì đã gặp cô quá muộn, anh hẳn nên cám ơn, dù gặp nhau quá muộn vẫn còn tốt hơn mãi mãi không bao giờ gặp được nhau.
Chân Vượng bỏ điếu thuốc chưa hút vào hộp thuốc, đứng lên, lấy điện thoại di động, may mà anh vừa mới cứng rắn muốn số điện thoại của cô.
Anh muốn nói lớn tiếng với cô rằng anh không ngại, thật sự.
Nhưng là, có đôi khi cơ hội thật ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt, bạn bỏ lỡ một cái chớp mắt cũng đã là bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Điện thoại tắt máy, Chân Vượng hoảng hốt , anh cảm thấy cô nhất định đang rất đau khổ, anh không bỏ cuộc tiếp tục gọi.
Khúc Phương về nhà , một người, không bật đèn, ngồi ở trong phòng, khóc cũng không khóc, chỉ là ngồi, không có thanh âm, cô cảm thấy rất ủy khuất, rất ủy khuất.
Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, lạc vào một khoảng luân hồi không bình thường, cô ly hôn , nhưng vẫn còn hy vọng ở tình yêu xa vời, phụ nữ không phải đều là như vậy sao? Cô nghĩ bản thân đã chuẩn bị tốt để lại ngày mai, nhưng trên thực tế vẫn không được.
Lão hòa thượng đó nói không nên gấp gáp, hết thảy theo tự nhiên nước chảy thành sông, nhưng cô có thể không nóng nảy sao? Cô đã không còn nhớ rõ bản thân sống trong một ngày này bao lâu rồi, cô thử học tập, thử cố gắng, thử quên mất việc theo đuổi tương lai.
Nhưng tất cả đều giống như là đùa cợt, mặc kệ cô cố gắng cỡ nào, cô đều ở trong một ngày này bồi hồi, có đôi khi cô cảm thấy thời gian nhiều lắm, nhưng có đôi khi lại cảm thấy thời gian quá ít.
Một ngày quá ngắn, có đủ làm cho một người yêu bạn không?
Một ngày quá dài, bởi vì một ngày này vẫn sẽ lặp lại.
Buổi đêm như vậy cô một mình một người qua rất nhiều lần, vừa đến lúc trời tối, cô lại cảm thấy đêm thật dài, thật lâu, cô giống như ngủ không được, cũng không cần ngủ, cô trợn tròn mắt chờ hừng đông, chờ thời gian trôi qua.
Di động tắt, cô không dám bật lên, cô sợ cô sẽ nhịn không được gọi Chân Vượng, cô sợ cô sẽ giải thích với anh, cô không phải cố ý giấu diếm , nhưng lại có cái gì hay để giải thích đâu, qua đêm nay, ngày mai anh lại không biết cô, mà cô thì đã khắc sâu rồi, anh để ý, cho dù anh có thiện cảm với cô, thích cô, nhưng vẫn để ý, tuy rằng anh không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh đã nói lên hết thảy.
Cô luôn cố gắng hết lần này đến lần khác, lại bị phủ định hết lượt này sang lượt khác.
Dường như bên ngoài trời đã sáng dần. Sắp đến 6 giờ, một ngày mới sẽ lại bắt đầu.
Vào lúc đồng hồ báo thức sắp tới 6 giờ, Khúc Phương vẫn mở di động, cho dù trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở đi nữa, nhưng vẫn có một chút chờ mong.
Chân Vượng cơ hồ một đêm không ngủ, anh thực lo lắng, anh liên tục gọi điện cho Khúc Phương, đều tắt máy, rốt cụộc lúc sắp đến 6 giờ, điện thoại của Khúc Phương gọi được.
Chân Vượng gọi đến, Khúc Phương vừa khởi động máy liền nhìn thấy Chân Vượng gọi, do dự một chút, vẫn là tiếp .
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, Chân Vượng thật ngoài ý muốn , gọi xong lại không biết nói cái gì, bất quá rất nhanh, anh liền khôi phục , anh nhẹ nhàng hô một câu: “Khúc Phương.”
Khúc Phương lên tiếng: “Ừ.”
Đồng hồ báo thức ngay lập tức sẽ gõ đến số 6.
Khúc Phương siết lấy di động, cô hận chính mình vì sao không khởi động máy sớm một chút, cô sợ hãi thời gian quá ngắn, cô sẽ bỏ qua những gì Chân Vượng nói.
Chân Vượng nghe được Khúc Phương trả lời, một tiếng ừ, làm cho anh vô cùng đau lòng, anh ở bên ngoài hứng gió lạnh cả đêm, thanh âm đều khàn khàn .
Lúc này đồng hồ báo thức chỉ đến 6 giờ, Chân Vượng dùng thanh âm khàn khàn của anh nói với điện thoại: “Khúc Phương, anh không ngại, tha thứ cho anh vì đã không kịp cùng em trải qua quá khứ, nhưng tương lai của em nhất định phải có anh, em có nghe không? Anh không ngại, anh yêu em…”
Một câu, đánh vỡ hoàn toàn không khí mặt mờ lúc này.
Tuy rằng mới quen nhau một ngày, Chân Vượng lại cảm thấy bọn họ giống như đã biết nhau từ rất lâu rồi, không cần mở miệng cũng có thể ăn ý vô cùng.
Nhưng Khúc Phương bỗng nhiên lại nói cô đã kết hôn. Đối với Chân Vượng mà nói, anh luôn không được tự nhiên khi gặp Khúc Phương, bối rối chờ cô gọi đến, vui sướng trong nháy mắt vì nhìn thấy cô, không chỉ là sự thích thú khi gặp lại một cô gái mà mình có thiện cảm, thật ra, ngay lúc ở cửa quán bar, anh tắt di động, cũng là chặt đứt mong đợi của bản thân, cảnh cáo chính mình phải lý trí, không thể để cảm tính khống chế mình.
Nhưng chỉ sau đó vài giây, anh lại nhìn thấy Khúc Phương , có vui sướng không ngờ tới, càng có cảm giác quý trọng thứ tưởng như đã mất đi nay lại đột nhiên trở về. Suốt những năm anh trải qua, từng buông tha rất nhiều thứ, trả giá rất nhiều, mới đến được vị trí ngày hôm nay, nhưng chỉ một khắc nhìn thấy Khúc Phương quay đầu mỉm cười với anh, anh mới phát hiện, anh không bỏ xuống được, anh thiếu chút nữa đã bỏ qua người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Anh sợ hãi, sợ hãi loại cảm giác mất đi này, anh muốn, muốn tiếp cận cô gái ấy, anh chưa từng có suy nghĩ nào rõ ràng đến thế, anh muốn cùng cô gái ấy bên nhau cả đời, bọn họ có thể cùng nhau ăn bữa sáng, có thể cùng nhau trải qua ngày cuối tuần, thậm chí có thể cùng nhau xem phim truyền hình nhàm chán, anh bỗng nhiên cảm thấy tìm được cảm giác của gia đình.
Anh tràn đầy tin tưởng, tràn đầy vui vẻ, tính cách vốn thiếu tự nhiên hiện tại lại càng có vẻ nghiêm trọng hơn, bởi vì coi trọng nên mới khẩn trương đến thế.
Nhưng một câu của Khúc Phương, đột ngột đẩy anh rớt khỏi thiên đường. Có lẽ là do quá đột ngột, dù sao anh cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, Chân Vượng có chút ngây ngẩn cả người.
Khúc Phương cũng tỉnh táo lại sau phút giây ái muội, cô có chút chật vật, lợi dụng chút cảm giác say, thật vất vả mới nói ra được những lời này, nhưng chần chờ hiện trên mặt Chân Vượng đã làm tổn thương cô.
Thời khắc để một cô gái thật lòng nói chuyện với người đàn ông là rất khó có, kiểu phụ nữ có tính tình giống như Khúc Phương, cho dù là biến thành bộ dáng gì đi nữa, bản tính vẫn là thẹn thùng nhút nhát, cô có thể đi tới hôm nay, mở miệng nói ra những lời này, thực không dễ dàng.
Cô biết, Chân Vượng còn rất trẻ, nhỏ hơn cô ba tuổi, cô cũng biết, cuộc sống của người phụ nữ đã từng kết hôn là không dễ dàng, nhưng cuộc sống lại cứ như vậy, giống như mẹ chồng cô một bên an ủi nói với cô phụ nữ ly hôn không sung sướng gì, Khúc Phương con đừng có nghĩ bậy, một bên cùng con mình tính kế làm sao đá cô ra khỏi cửa.
Xã hội này chưa bao giờ nhân từ với kẻ yếu. Cổ kim nội ngoại đều là như thế, lúc đầu khi nước Mĩ giải phóng nô lệ, người da trắng Mỹ đều ủng hộ giải phóng nô lệ, nhưng khi đề cập đến nô lệ trong chính nhà mình, bọn họ lại không muốn giải phóng họ.
Mọi người sẽ đồng tình với một người phụ nữ đã từng ly hôn, cảm thấy cô gái bị chồng vứt bỏ thật đáng thương, nhưng nếu cô gái từng ly hôn đó muốn lấy con của bạn thì lại là chuyện khác, có lẽ bạn sẽ không muốn, cảm thấy nhất định là cô ta có khuyết điểm gì đó mới phải ly hôn.
Không quan trọng quá trình như thế nào, bạn có phải là người bị hại hay không cái người ta quan tâm là kết quả, kết quả chính là bạn là người phụ nữ từng kết hôn. Giống như từng kết hôn thì không chỉ có thể xác và tinh thần bị thương, bạn còn chẳng thể theo đuổi tình yêu thuần khiết, đến một đốm lửa tàn e rằng cũng không. Bởi vì bạn đã phạm sai lầm một lần rồi, vì thế Thượng Đế sẽ không muốn thêm một lần bất cẩn mở tiếp cánh cửa hạnh phúc ra cho bạn nữa.
“Thật xin lỗi, tôi đi trước.” Khúc Phương xấu hổ đứng lên, nhanh chóng ly khai, bóng dáng của cô nhỏ dần, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Chân Vượng ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, A Húc phát hiện không thích hợp đi tới hỏi làm sao vậy.
“Cô ấy đi rồi.” Chân Vượng vẻ mặt ảo não nói.
A Húc nhìn bộ dạng ngu ngốc của anh, tức chết rồi, lúc làm việc thì liều mạng như là Tam Lang, như vụ thu mua công ty nào đó lúc trước, vụ này được là nhờ các thủ đoạn âm ngoan đánh gục đối thủ của anh, mỗi khi anh đến quán rượu, bị trêu chọc lại lộ ra bộ dạng cáo già.
Nhớ đến bộ dáng đó của hắn, A Húc lại cảm thấy may mắn chính mình không phải đối thủ của người này, không hề mềm lòng, nhưng không ngờ cái tên giỏi kinh doanh này lại ngu ngơ về vấn đề phụ nữ như thế, lúc ở quán bar cũng thường xuyên có mỹ nữ tiếp cận Chân Vượng, đều bị anh lạnh lùng xua đuổi, làm hại A Húc nghĩ anh là cao thủ tình trường không kiên nhẫn với kiểu tiếp cận ấy, ai mà ngờ lại là một tên xử nam thế này.
“Cậu bị ngốc à, nếu cậu thích con gái nhà người thì còn ngồi đó làm gì!” A Húc bị tên bạn cũ làm phát bực , tuyệt vọng đến nỗi cả giọng quê Đông Bắc của mình cũng xổ ra rồi.
Chân Vượng lúc này mới vội vàng đuổi theo, có một vài người rất giỏi ở một lĩnh vực nào đó nhưng ở phương diện tình cảm thì chẳng khác gì khúc gỗ cả.
Chờ đến lúc anh vội vội vàng vàng chạy ra, cũng không còn bóng người ấy nữa.
Chân Vượng tìm chỗ xung quanh quán bar một lúc cũng không tìm được người, anh trở lại cửa quán bar, đứng trên bậc thang cửa, đốt điếu thuốc hút.
Anh không thường hút thuốc, nhưng cũng không phải là không hút, lúc gặp áp lực lớn sẽ ở trong văn phòng, hút hết điếu này đến điếu khác, anh thật ra không phải là người quyết đoán, lại ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài, cũng chưa từng gặp phải những chuyện phức tạp như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, tình cảm giữa nam và nữ làm sao có thể không rối rắm cho được.
Lại đốt thêm một điếu, đã là điếu thứ hai rồi, một trận gió to thổi qua, bật lửa không bật được, thuốc cũng không đốt được, Chân Vượng cảm thấy có chút lạnh.
Đêm đã khuya, mới vào mùa đông trời còn rất lạnh, đứng lên mới phát hiện, chân đều đã tê rần. Vào lúc đêm khuya như thế này, không biết cô gái ấy hiện tại đang làm gì?
Anh bỗng nhiên cảm thấy chính mình sai lầm rồi, anh rõ ràng là thích cô, cho dù chỉ mới quen có một ngày, nhưng cảm giác giống như là đã rất lâu rất lâu rồi, cho dù không giống như lẽ thường, nhưng đây là tình yêu.
Anh thích cô, cô có là ai cũng không quan trọng, anh thích cảm giác khi ở bên cô, anh làm sao có thể trách móc vì đã gặp cô quá muộn, anh hẳn nên cám ơn, dù gặp nhau quá muộn vẫn còn tốt hơn mãi mãi không bao giờ gặp được nhau.
Chân Vượng bỏ điếu thuốc chưa hút vào hộp thuốc, đứng lên, lấy điện thoại di động, may mà anh vừa mới cứng rắn muốn số điện thoại của cô.
Anh muốn nói lớn tiếng với cô rằng anh không ngại, thật sự.
Nhưng là, có đôi khi cơ hội thật ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt, bạn bỏ lỡ một cái chớp mắt cũng đã là bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Điện thoại tắt máy, Chân Vượng hoảng hốt , anh cảm thấy cô nhất định đang rất đau khổ, anh không bỏ cuộc tiếp tục gọi.
Khúc Phương về nhà , một người, không bật đèn, ngồi ở trong phòng, khóc cũng không khóc, chỉ là ngồi, không có thanh âm, cô cảm thấy rất ủy khuất, rất ủy khuất.
Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, lạc vào một khoảng luân hồi không bình thường, cô ly hôn , nhưng vẫn còn hy vọng ở tình yêu xa vời, phụ nữ không phải đều là như vậy sao? Cô nghĩ bản thân đã chuẩn bị tốt để lại ngày mai, nhưng trên thực tế vẫn không được.
Lão hòa thượng đó nói không nên gấp gáp, hết thảy theo tự nhiên nước chảy thành sông, nhưng cô có thể không nóng nảy sao? Cô đã không còn nhớ rõ bản thân sống trong một ngày này bao lâu rồi, cô thử học tập, thử cố gắng, thử quên mất việc theo đuổi tương lai.
Nhưng tất cả đều giống như là đùa cợt, mặc kệ cô cố gắng cỡ nào, cô đều ở trong một ngày này bồi hồi, có đôi khi cô cảm thấy thời gian nhiều lắm, nhưng có đôi khi lại cảm thấy thời gian quá ít.
Một ngày quá ngắn, có đủ làm cho một người yêu bạn không?
Một ngày quá dài, bởi vì một ngày này vẫn sẽ lặp lại.
Buổi đêm như vậy cô một mình một người qua rất nhiều lần, vừa đến lúc trời tối, cô lại cảm thấy đêm thật dài, thật lâu, cô giống như ngủ không được, cũng không cần ngủ, cô trợn tròn mắt chờ hừng đông, chờ thời gian trôi qua.
Di động tắt, cô không dám bật lên, cô sợ cô sẽ nhịn không được gọi Chân Vượng, cô sợ cô sẽ giải thích với anh, cô không phải cố ý giấu diếm , nhưng lại có cái gì hay để giải thích đâu, qua đêm nay, ngày mai anh lại không biết cô, mà cô thì đã khắc sâu rồi, anh để ý, cho dù anh có thiện cảm với cô, thích cô, nhưng vẫn để ý, tuy rằng anh không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh đã nói lên hết thảy.
Cô luôn cố gắng hết lần này đến lần khác, lại bị phủ định hết lượt này sang lượt khác.
Dường như bên ngoài trời đã sáng dần. Sắp đến 6 giờ, một ngày mới sẽ lại bắt đầu.
Vào lúc đồng hồ báo thức sắp tới 6 giờ, Khúc Phương vẫn mở di động, cho dù trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở đi nữa, nhưng vẫn có một chút chờ mong.
Chân Vượng cơ hồ một đêm không ngủ, anh thực lo lắng, anh liên tục gọi điện cho Khúc Phương, đều tắt máy, rốt cụộc lúc sắp đến 6 giờ, điện thoại của Khúc Phương gọi được.
Chân Vượng gọi đến, Khúc Phương vừa khởi động máy liền nhìn thấy Chân Vượng gọi, do dự một chút, vẫn là tiếp .
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, Chân Vượng thật ngoài ý muốn , gọi xong lại không biết nói cái gì, bất quá rất nhanh, anh liền khôi phục , anh nhẹ nhàng hô một câu: “Khúc Phương.”
Khúc Phương lên tiếng: “Ừ.”
Đồng hồ báo thức ngay lập tức sẽ gõ đến số 6.
Khúc Phương siết lấy di động, cô hận chính mình vì sao không khởi động máy sớm một chút, cô sợ hãi thời gian quá ngắn, cô sẽ bỏ qua những gì Chân Vượng nói.
Chân Vượng nghe được Khúc Phương trả lời, một tiếng ừ, làm cho anh vô cùng đau lòng, anh ở bên ngoài hứng gió lạnh cả đêm, thanh âm đều khàn khàn .
Lúc này đồng hồ báo thức chỉ đến 6 giờ, Chân Vượng dùng thanh âm khàn khàn của anh nói với điện thoại: “Khúc Phương, anh không ngại, tha thứ cho anh vì đã không kịp cùng em trải qua quá khứ, nhưng tương lai của em nhất định phải có anh, em có nghe không? Anh không ngại, anh yêu em…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook