Ly Hôn 365 Lần
Chương 13: Hỏa hoạn

Chuyện tình một đêm của họ đã diễn ra như điều hiển nhiên phải thế. Sang ngày hôm sau họ sẽ lại giống như hai kẻ chưa từng quen biết. Hầu hết đàn ông sau khi phát sinh quan hệ luôn tỏ ra sợ hãi. Họ không thích phải tiếp xúc quá lâu với người phụ nữ nào đó. Sau một đêm điên cuồng, đến ngày thứ hai chỉ mong mình là những kẻ xa lạ. Nếu nói như vậy thì việc Chân Vượng đến quán bar gặp một cô gái xinh đẹp mượt mà, sự việc sau đó sẽ là: không có gì hết.

Đối với Khúc Phương, cô phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được việc đang xảy ra là chuyện gì. Với con người vốn bảo thủ như cô không tránh khỏi hối hận, không dám nghĩ mình lại làm loại chuyện như vậy.

Nhưng cuộc sống có nhiều điều ngoài ý muốn, những việc ngoài ý muốn đó là để thế giới bớt đi sự hoàn mỹ. Nếu muốn mọi việc tốt đẹp thì tất cả cần phải vui vẻ, nếu không vui vẻ thì hãy đừng bao giờ nghĩ đến.

Chân Vượng hiếm khi hôn người con gái nào say mê và yêu thương. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra một điều vẫn có một người khiến cho anh không có cảm giác bẩn thỉu mà ngược lại hết sức ngọt ngào, mê đắm.

Khúc Phương khi được hôn trở nên ý loạn tình mê, không biết bắt đầu như thế nào. Chu Thần đã rất lâu rồi không hôn cô. Ngay cả khi hôn anh ta cũng tuân theo quy tắc nhất định. Trong nháy mắt cô như được quay trở lại thời đại học, trở lại với cuộc sống tràn đầy thanh xuân. Rõ ràng cô vẫn còn trẻ, vậy mà từ lâu cô luôn coi mình như gái già. Có lẽ nụ hôn này để dành cho một tâm hồn vốn luôn già cỗi như cô. Khúc Phương đột nhiên nhận ra cuộc sống còn rất nhiều điều đáng mong đợi.

Trong khi đầu óc hai người đang trống rỗng nhưng theo bản năng vẫn không ngừng tích cực đáp lại đối phương thì hệ thống tự động báo cháy bất chợt vang lên. Chân Vượng từ trước đến nay chưa từng phải hầu hạ ai. Năng lực của anh trên thương trường vô cùng mạnh mẽ nhưng căn bản không phải là người đàn ông giỏi việc gia đình. Vừa nãy anh bật bình đun nước. Nước sôi vội vàng nhấc ra mà không nhớ phải tắt nguồn điện. Bình thường bình nước sẽ tự động ngắt nhưng không hiểu sao hôm nay lại bị rò rỉ. Đã thế bình nước lại đặt cạnh chiếc bật lửa. Trong phút chút chốc, ngọn lửa bén ngay vào chiếc khăn trải bàn rồi lan ra.

Còi báo động kêu chói tai khiến hai người bừng tỉnh, khó tin nhìn đối phương, nhất thời không kịp phản ứng. Chân Vượng dùng tốc độ nhanh nhất bò ra khỏi giường, ánh mắt còn vương chút luyến tiếc, trước thân thể ngọt ngào kia, anh hoàn toàn không muốn buông ra. Không khí tràn ngập mùi khó chịu, anh vội vàng lắc đầu. Lúc này còn tâm trí gì để nghĩ ngợi lung tung cơ chứ.

Khúc Phương cả tối đã uống nhiều rượu, mới tỉnh táo một chút, vì nụ hôn ban nãy nên vẫn mơ mơ màng màng, phản ứng chậm chạp hơn. Chân Vượng thấy cô vẫn ngồi trên giường, môi và mặt đỏ bừng. Chẳng phải cô lớn tuổi hơn anh ư? Vậy mà còn xấu hổ, đúng là hết chỗ nói.

“ Cô mau dậy đi, cháy rồi kìa”. Chân Vượng mở miệng, giọng hơi lớn, gương mặt nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng. Điệu bộ này và cử chỉ ôn nhu của anh lúc nãy đối với cô không phải của cùng một người.

Khúc Phương còn đang nghi ngờ thì bị Chân Vượng kéo lên chạy ra cửa. Chết tiệt, đúng lúc cấp bách lại gặp chuyện không may, cửa không tài nào mở ra được. Lửa càng lúc càng lớn, Chân Vượng hết sức gõ cửa, đã nửa đêm rồi, phía ngoài có thể không có ai. Khúc Phương sợ hãi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tính lấy nước dập lửa nhưng trong đó không có đồ đựng.

Chân Vượng thấy Khúc Phương cầm hai cốc nước chạy ra, anh trợn mắt há hốc mồm. Vừa bực mình vừa buồn cười. Người phụ nữ này sao lại ngốc nghếch thế nhỉ? Chân Vượng bỗng dưng cũng thấy mình giống cô, chỉ số thông mình hình như bị tụt xuống.

Cửa mở ra không được, điện thoại không có tác dụng. Hiện tại, vị trí gần cửa số lửa đang cháy lớn, không kịp để đi đến chiếc bàn để điện thoại. May mà anh có mang theo di động, nếu giống Khúc Phương ngay cả điện thoại cũng không có thì quả là tiêu đời.

Chân Vượng hấp tấp cầm lấy cốc nước mà Khúc Phương mang ra có ý định dập lửa. Anh cảm thấy cô ngốc nghếch nhưng là nét ngốc nghếch vô cùng đáng yêu. Anh tiếp tục gõ cửa, may quá, bên ngoài có động tĩnh rồi. “ Không sao đâu, có tôi ở đây”. Chân Vượng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Khúc Phương đang chạy tới chạy lui cầm cốc nước, anh bất đắc dĩ nói.

Khúc Phương thở hổn hển, tâm trí hỗn loạn. Nhưng tất cả vì câu nói trấn an của người thanh niên này mà bình tâm trở lại. Tim cô đập nhanh, một phần vì sợ, một phần vì câu nói đó mà nổi lên cảm xúc không rõ ràng.

Cô ngẩng đầu nhìn Chân Vượng. Người đàn ông này hàng ngày cùng cô ngồi uống rượu, thỉnh thoảng hai người có nói một hai câu với nhau. Anh luôn tỏ ra đề phòng, ngày qua ngày, cô cũng biết về anh thêm một chút qua những câu chuyện kể. Khuôn mặt không bao giờ lộ ý cười, tuổi so với cô ít hơn nhưng những câu chuyện của anh dường như rất trưởng thành và thuần thục.

Khúc Phương không bao giờ nghĩ hai người sẽ phát sinh chuyện gì. Bởi cô đối với tình yêu và hôn nhân không còn sự hy vọng. Chu Thần là bạn học, rõ ràng hiểu hết gốc rễ của nhau mà vẫn không tránh được sự phản bội, huống chi là một người xa lạ quen biết trong quán bar.

Nhưng hôm nay không giải thích được chuyện trong khách sạn, cả hai vừa mới thân mật thì xảy ra hỏa hoạn. Khuôn mặt anh bình thường rất lạnh lùng, dưới ánh lửa trở nên đỏ hồng, anh không hề lựa chọn khi đứng che cho Khúc Phương, dường như chặn hết nguy hiểm cho cô.

Thời điểm này thật tức điên, phía ngoài có rất nhiều người, nghe thấy còi báo cháy liền vội vàng bỏ chạy. Bọn họ ở các phòng khác, bị đánh thức, rối rít chạy ra ngoài bỏ trốn. Cả hai đứng chờ, nghĩ rằng gõ cửa lâu như vậy sẽ có người nghe thấy đến cứu nhưng chẳng ai thèm quan tâm. Chắc lúc này, chủ khách sạn cũng đang cuống quít tìm chỗ thoát.

Trong phòng, lửa càng lúc càng lớn, Khúc Phương bắt đầu ho khan sắp ngất. Chân Vượng cũng không khá hơn. Lửa đã lan ra đến cửa, nhìn Khúc Phương ho khụ khụ, mặt mũi đỏ bừng, Chân Vượng khẽ cắn răng cởi quần áo, vượt qua đám lửa nhỏ chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen ngâm quần áo vào nước rồi vội vã chạy ra.

Khúc Phương nhìn động tác của Chân Vượng hiểu anh định làm ướt quần áo để tránh bị bỏng. Nhưng vì cô mặc váy cởi ra không tiện. Nhìn đám lửa bùng lên, Khúc Phương nghĩ nhất định mình sẽ bỏ mạng ở đây, có lẽ chết đi cũng là một cách giải thoát.

Đang nghĩ như vậy bỗng thấy người man mát. Hóa ra Chân Vượng cởi đồ, khoác chiếc áo sơ mi ướt lên người cô. Vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn anh. Tại sao? Tuy hai người thường cùng nhau nói chuyện nhưng dù sao cô đối với anh chỉ là người xa lạ. Tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy? Nhất là trong hoàn cảnh như thế này.

“ Cô đừng có đứng ngây người như thế, mau nghĩ cách đi. Làm thế nào để phá cửa bây giờ?”. Chân Vượng lớn tiếng nói.

Khúc Phương ngẩng đầu nhìn lên. Anh đang trần như nhộng, trên người có vài chỗ bị bỏng trông rất nặng. Chắc mấy vết này có lúc anh từ nhà vệ sinh chạy lại. Cô sợ hãi vội vàng cởi bỏ quần áo ướt trên người đưa trả anh: “ Anh mặc vào đi, tôi không cần. Khụ khụ!”.

“ Cô đừng gây phiền phức đi. Tôi bảo cô mặc thì cô cứ mặc. Đừng làm tôi phân tâm để ý đến cô nữa”. Chân Vượng giận dữ. Rõ ràng là ý tốt nhưng sao anh lại dùng giọng bực bội như vậy để nói với cô?

Thời điểm này nhiệt độ trong phòng tăng mạnh. Phía ngoài, tiếng còi xe cứu hỏa vang lên. Cuối cùng cũng đã tới, thật là lâu, không biết lúc nào họ mới được thoát ra? Bỗng nhiên có cái gì đó đổ sụp xuống ngay hướng cửa bọn họ đang đứng. Khúc Phương giật mình, theo bản năng hét chói tai, nhảy dựng lên. Chân Vượng vội kéo cô, ôm vào ngực. Giờ khắc này tuy Khúc Phương hơn Chân Vượng ba tuổi nhưng cô trở nên thật nhỏ bé nép sau lưng một người đàn ông cao lớn.

“ Đừng sợ, lính cứu hỏa đến ngay bây giờ”. Lưng Chân Vượng bị lửa bén vào đau đớn. Muốn nói gì đó nhưng lời không kịp thốt ra, hai tay vẫn ôm chặt Khúc Phương. Thời gian cháy không lâu, chỉ diễn ra trong mấy phút nhưng Khúc Phương cảm giác như cả thế kỷ trôi qua. Cô bị Chân Vượng gắt gao ôm vào lòng, một khắc thấy vô cùng cảm động. Nhưng trong phòng mỗi lúc một nóng, sau lưng anh có tiếng vang. Cô bắt đầu hoảng hốt. Không thể, không thể được. Cô sống nhiều năm, vất vả lắm mới gặp được người đàn ông làm cho cô động tâm. Cô đã rất khó khăn để thoát khỏi cuộc hôn nhân cũ, chuẩn bị làm lại từ đầu. Ông Trời không thể nhẫn tâm như vậy.

Cô cảm nhận được lực ôm của Chân Vượng càng ngày càng yếu. Cô muốn vùng ra, không nên nhận sự giải cứu này, không thể. Lửa cháy hừng hực, cô bị ôm, trên người mặc quần áo ướt mà còn thấy nóng. Chắc chắn Chân Vượng đang phải chịu đựng sự đau đớn rất lớn. “ Xin anh buông tôi ra, đừng làm như vậy”. Nước mắt Khúc Phương chảy ra nhanh chóng khô cạn dưới sức nóng của lửa. Giọng cô cũng khàn đặc.

“ Đừng cử động, đồ ngốc, đừng cử động. Họ sắp đến rồi, kiên trì một chút thôi….”Giọng nói Chân Vượng không khách khí, tuy nhiên không còn khí lực, thanh âm ngày càng nhỏ đi, cuối cùng chỉ nghe như tiếng rù rì bên tai Khúc Phương.

Không biết kiên trì trong bao lâu, rốt cuộc lính cứu hỏa đã tới. Khúc Phương chưa bao giờ thấy cuộc đời mình dài đến vậy. Cô vẫn nghe người đàn ông bên cạnh thì thầm “ Kiên trì đi, kiên trì đi…”.

Cửa bị phá, khói dày đặc ùa ra. Phía cửa là hình ảnh một người đàn ông nằm sấp, lưng bị cháy đen một mảng. Trong lúc lính cứu hỏa tưởng không còn ai sống sót thì thấy dưới thân thể người đàn ông lộ ra một người phụ nữ. So với vết bỏng rất nặng của anh thì cô không bị thương tích gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương