Luyện Kiếm
Chương 3: Tuyệt cảnh phùng sinh

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Cự hán mặt ngựa không ngờ Thiết Kiên trước khi chết đánh cược một lần lưỡng bại câu thương, cự kiếm trong tay vừa thu về lại bổ tới phía hỏa cầu.

"Phốc phốc" một tiếng, hỏa cầu bị kiếm khí màu xanh lam cuốn tới, hóa thành điểm điểm hoa lửa tán loạn ra.

Thân hình cự hán mặt ngựa vừa mới rơi xuống đất, tung một cước đá Thiết Kiên ngã trên mặt đất, một nửa kiếm gãy trong tay hắn tuột bay ra ngoài.

Thiết Kiên ngửa mặt lên trời, mặt trời chiếu rọi vào mặt hắn, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, miệng lớn thở hổn hển, mồ hôi chảy vào trong mắt, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Bóng đen lóe lên, cự hán vượt qua đứng ở trên người hắn, mặt ngựa dữ tợn che khuất mặt trời.

Thiết Kiên đờ đẫn nhìn đối phương, khuôn mặt đạm mạc, không biểu lộ gì.

Cự hán mặt ngựa thấy vậy, không những không giận mà còn cười: "Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Ngươi còn sống mới đáng tiền. Lão tử đánh gãy, cắt gân tay chân ngươi, để cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"

Nói xong, gã đặt cự kiếm lên vai sau, tay trái rút bên hông ra một thanh dịch cốt tiêm đao, trong mắt lộ hung quang, ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi trên mũi đao, phản xạ ra một đoàn hàn quang làm người sợ hãi.

Thiết Kiên muốn giãy dụa, cự hán mặt ngựa nâng một cước dẫm lên cánh tay phải của hắn, lực đạo to lớn, làm hắn cảm giác một trận đau nhức kịch liệt tê tâm liệt phế.

Sau một khắc, cự hán mặt ngựa giơ tay chém xuống một đao, nhắm ngay cổ tay phải Thiết Kiên.

Cùng lúc đó, Thiết Kiên đột nhiên phát ra một tiếng gầm thét khàn giọng, cũng không biết từ nơi nào sinh ra khí lực, thân thể đột nhiên uốn éo, vòng eo như rắn vặn vẹo ra một biên độ không thể tượng tượng nổi, năm ngón tay trái như thiểm điện duỗi ra, chụp lấy cố đao đang hạ xuống.

Giữa năm ngón tay hắn tràn ra máu tươi, chảy dọc theo thân đao và cánh tay điểm điểm trượt xuống, trong nháy mắt nhuộm đỏ hơn phân nửa lồng ngực thanh niên.

Cự hán mặt ngựa nhe răng cười một tiếng, lực đạo trong tay lại tăng thêm, muốn đâm cốt đao xuống.

Ngay lúc này, Thiết Kiên đột nhiên tiến vào trong một loại trạng thái kỳ diệu. Hắn tựa hồ giống như không cảm giác được đau đớn, năm ngón tay trái như sắt, gắt gao cầm chặt đao nhọn, khiến cho đao không cách nào đâm xuống mảy may, cũng không thể rút lại được.

Cự hán mặt ngựa thấy vậy, sắc mặt càng thêm giận dữ, đang tính dùng sức tiếp, bỗng nhiên giật mình.

"Bành!"

Một tiếng oanh minh rõ ràng không gì sánh được bỗng nhiên truyền vào trong tai gã, giống như tim đập của một loại cự thú ngủ say nào đó, lay động cả phế phủ, khiến cho cự hán mặt ngựa không khỏi run một cái.

"Bành! Bành!"

Tiếng tim đập liên tiếp vang lên, lần sau càng mạnh hơn so với lần trước, như cự thú kia sắp thức tỉnh.

Cự hán mặt ngựa kinh nghi nhìn Thiết Kiên phía dưới vẫn gắt gao nắm chặt đao nhọn của mình, toàn thân da thịt hắn hiện ra màu táo hồng không bình thường, đầu ngón tay trong máu tươi mơ hồ trộn lẫn một tia màu vàng.

Mà lúc này Thiết Kiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực cực nóng dị thường, tiếp theo một dòng nước nóng từ trong đó phun ra ngoài, ngay sau đó chảy dọc theo thể nội gân mạch nhanh chóng dũng mãnh lao tới hướng bàn tay đang nắm thanh đao.

"Phốc!"

Một ngọn lửa màu vàng nhạt đột nhiên từ giữa ngón tay trái thanh niên bắn ra, như một đầu tế xà màu vàng chui lên đao nhọn, sau một khắc lại "Ầm" một tiếng, trống rỗng hóa thành sóng lửa màu vàng cao hai trượng cuốn ra bốn phương tám hướng.

Cự hán mặt ngựa gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng buông ra đao nhọn, hai cước dùng sức đạp mạnh bắn ngược ra phía sau, nhưng đã trễ.

"Cái gì.. A!"

Cự hán mặt ngựa chỉ kịp kêu thảm một tiếng, cả người bị sóng lửa hừng hực kia nuốt sống vào trong.

Bất quá trong chớp mắt, huyết nhục thân thể cự hán mặt ngựa dưới hỏa diễm kỳ dị này thiêu đốt, trong nháy mắt phi hôi yên diệt. Thậm chí thanh cự kiếm và thanh đao róc xương kia cũng trong chốc lát biến thành một vũng nước thép.

Sóng lửa màu vàng hung dữ phun trào chỉ duy trì mấy tức, lại không hề có một tiếng động cuốn ngược về, một lần nữa hóa thành một ngọn lửa màu vàng, lóe lên chui vào giữa ngón tay thanh niên.

Thiết Kiên run rẩy nâng tay trái lên, dùng cặp mắt kỳ quái nhìn nó, khóe miệng co giật một chút, tựa hồ muốn cười cái gì, sau một khắc cổ nghiêng một cái, hôn mê thẳng cẳng.

Nhưng vào lúc này, nơi xa chỗ thiên địa giao nhau, trên đất cát vốn có chút yên tĩnh, lại cuốn lên mấy đạo gió xoáy vòi rồng, cuốn theo cuồng sa đầy trời, tựa như từng đầu Cự Long màu vàng dữ tợn, gào thét cuốn tới.

Cát bụi lần nữa sôi trào bốn phương tám hướng, trong khoảnh khắc, bầu trời lại lần nữa bị cát vàng cuốn lên che phủ, trở nên lờ mờ một mảnh.

Thân hình Thiết Kiên trong chớp mắt bị dìm ngập trong đó.

Cơ hồ cùng lúc đó, Đàm Châu thành cách đó mấy vạn dặm, luyện kiếm thế gia Ninh phủ, giữa đình nghỉ mát trong một hồ sen.

Thiên kim Ninh phủ Ninh Tiểu Tiểu, một tay nâng một hộp mồi màu đen, một tay nắm lấy một con mồi, đang muốn vung xuống hồ nước dày đặc cá chép, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, ngừng động tác lại.

Thân hình nàng chậm rãi xoay lại, nhìn về một hướng không trung ngoài đình, thần sắc đờ đẫn, tự lẩm bẩm:

"Mục tiêu ấn ký kích phát..."

...

Trong lúc đần độn, Thiết Kiên cảm giác giờ phút này chính mình đang trôi nổi giữa không trung, toàn thân như muốn vỡ ra, không chỗ nào không đau đớn, nhất là trong bụng, phảng phất có một đám lửa đang thiêu đốt, tựa hồ muốn đốt cả lục phủ ngũ tạng.

Cho dù đang hôn mê, hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng loại thống khổ này, cơ hồ khiến ý thức hắn còn sót lại gần như sụp đổ.

Nhưng trong tiềm thức có một cỗ dẻo dai, làm cho hắn cắn răng kiên trì chịu đựng.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Thiết Kiên cảm thấy mình sắp đến cực hạn, loại cảm giác bị liệt diễm thiêu đốt này mới dần dần lắng xuống.

Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cùng lúc đó, ý thức cũng dần dần thức tỉnh. Sau một khắc, hắn cảm giác thân thể một trận xóc nảy.

Mí mắt Thiết Kiên khẽ động, tiếp theo chậm chạp mở hai mắt ra.

Đầu tiên đập vào mi mắt hắn, là một tầng vải dày được chống đỡ lên thành một mái vòm dài, chung quanh truyền đến tiếng vó ngựa, hắn lập tức ý thức được, giờ phút này mình đang nằm trên một chiếc xe ngựa lớn chỉ hơn một trượng, chung quanh còn chứa một ít tạp vật.

Nhưng ngay lúc hắn muốn xoay người đứng lên, toàn thân truyền đến đau đớn một hồi, để cho hắn nhe răng trợn mắt một hồi, trong lòng cũng theo đó xiết chặt.

Hắn đột nhiên phát hiện, hai tay hai chân mình đều bị dây gai to chừng cổ tay trói chặt, ngay cả thân thể cũng bị cố định trên một bộ xe kéo.

"Cuối cùng vẫn bị bắt sao?"

Thiết Kiên ép mình tỉnh táo lại, cố gắng nhớ lại tình hình trước khi hôn mê, chỉ nhớ rõ lúc ấy liều mạng lưỡng bại câu thương, tựa hồ sau khi tên cự hán mặt ngựa truy sát mình chết đi, xảy ra chuyện gì, bản thân cũng hoàn toàn không nhớ rõ.

"Không đúng..."

Ánh mắt của hắn quét qua bốn phía, trong lòng hơi buông lỏng.

Bởi vì hắn phát hiện mình đang ở trong chiếc xe ngựa này, trang trí mặc dù phổ thông, nhưng cũng không phải kiểu dáng Đại Tấn quốc, nhất là hoa văn thêu trên rèm vải che này, nhìn giống như là của nước láng giềng Việt quốc.

Nhất là trên người mình vốn quần áo phải lam lũ mới đúng, lại bị thay bằng một bộ trường bào vải xám nhìn như người Việt quốc.

Mà theo tiếng vó ngựa chạm đất để phán đoán, bây giờ hẳn là không còn ở trong Táng Tiên sa mạc, mà là trên quan đạo tương đối bằng phẳng nào đó.

Xem ra là hắn được người nào đó cứu.

Thiết Kiên nhẹ thở ra một hơi, không chần chờ nữa xê dịch thân thể một chút, tìm cách tránh thoát dây gai cột trên người.

Nhưng mà sau một khắc, hắn phát hiện một vấn đề có chút phiền phức.

Chính mình giờ phút này không chỉ cả người đau nhức chưa lành, mà đan điền cũng bị thương không ít, tựa hồ bị thương đến căn cơ, tu vi từ Luyện Khí tầng năm rơi thẳng xuống Luyện Khí tầng ba.

Nếu chỉ vậy cũng không nói, chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể tu luyện trở về, nhưng khi hắn chuẩn bị điều động pháp lực trong thể nội, lại phát hiện trong đan điền phía dưới trống rỗng, cơ hồ không có một tia pháp lực.

Trong lòng Thiết Kiên lập tức căng thẳng, không khỏi sợ hãi.

Cho dù bản thân trước khi hôn mê hao hết pháp lực, nhưng bây giờ tối thiểu đã qua mấy ngày, trong thời gian này, chẳng lẽ mình lại không thể tự thu nạp thiên địa linh khí, chuyển hoá thành pháp lực?

Thiết Kiên vừa nghĩ đến đây, lúc này nhắm hai mắt lại, trong lòng mặc niệm khẩu quyết, vận chuyển tâm pháp, hút thiên địa linh khí tràn ngập bốn phía trong hư không vào thể nội, dẫn cỗ năng lượng này chậm rãi chạy về đan điền.

Nhưng mà hắn chỉ vận hành một đại chu thiên tuần hoàn, liền ngừng lại, hai lông mày nhăn chặt.

Hắn phát hiện chính mình cũng không phải là không cách nào thổ nạp thiên địa linh khí, mà là dẫn vào đan điền chuyển hóa thành pháp lực, có lẽ vì đan điền bị thương, nên tự tiêu tán phần lớn, mà những pháp lực còn sót lại kia, cũng sẽ tự lưu chuyển tán loạn khắp kinh mạch toàn thân, căn bản không tụ lại ở đan điền.

Dưới tình huống như vậy, nếu có tu sĩ Luyện Khí kỳ khác dùng thần niệm tìm kiếm, chỉ sợ cũng sẽ chỉ xem hắn như một người bình thường mà thôi.

Thiết Kiên lắc đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận kiểm tra bên trong cơ thể.

"A, đây là?"

Thần sắc hắn đột nhiên khẽ động. Ngay vừa rồi, Thiết Kiên nhìn đến chỗ sâu trong đan niền nửa tàn phế của mình, phát hiện một tia dị dạng.

Chính xác là nhiều ra một ngọn lửa màu vàng kim nhạt, bất quá to bằng ngón út nhỏ, thập phần yếu ớt, hơi rung động, tựa hồ tùy thời sẽ bị dập tắt.

Thiết Kiên chỉ hơi suy nghĩ, liên tưởng đến chính mình trước khi hôn mê, từ ngón tay thoát ra một sợi dị hỏa thần bí kia.

Đúng lúc này, theo vài tiếng ngựa hí xa gần không đồng nhất từ xa truyền đến, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Tiếp theo bốn phía bắt đầu truyền đến một trận âm thanh rộn ràng ồn ào, tựa hồ có không ít người.

Thiết Kiên ngưng thần lắng nghe, đang cân nhắc, bỗng nhiên rèm vải bị xốc lên, từ bên ngoài ló vào một cái đầu chải hai bím tóc đuôi ngựa.

Đây là một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bộ dạng thanh tú, một đôi mắt tròn xoe đang nhìn hắn dò xét, trong mắt lộ ra vẻ nhí nha nhí nhảnh.

"A..., tỉnh? Tỉnh rồi!"

Thiết Kiên còn chưa thấy rõ hình dáng đối phương, thiếu nữ kia đã quay ra ngoài gọi to một tiếng giòn tan, sau đó nhanh như thỏ rụt đầu trở về.

Nhìn rèm vải vẫn lắc lư không thôi, Thiết Kiên nao nao, ngầm trộm nghe thanh âm ồn ào ngoài xe ngựa truyền vào. Ngay sau đó, lại có tiếng bước chân đi đến xe ngựa, trong lòng của hắn nhất thời khẩn trương lên.

Không bao lâu, vải mành lại một lần nữa bị xốc lên thô lỗ.

Lần này, bên ngoài màn đứng đấy hai tên võ sĩ mặc nhuyễn giáp, đầu đội mũ giáp mềm, hai nam tử mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn này nối đuôi nhau nhảy lên kiệu, không nói lời nào nhấc Thiết Kiên bị trói buộc vào xe kéo, ném ra khỏi xe ngựa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương