Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm
-
Chương 32: Hoàn thành ước nguyện
Nghe giọng nói, Lục Hương Xuyên chợt thấy người nổi gai, toàn thân nhũn đi tưởng chừng sắp khuỵu xuống.
Hắn không quay lại, nhưng biết quá rõ đó là thanh âm của ai.
Trên đời chỉ có một người có thể đến ngay sau lưng Lục Hương Xuyên mà không bị phát hiện.
Và cũng chỉ có một người mới làm hắn khiếp sợ đến mức đó
Chính là Lão Bá!
Mạnh Tinh Hồn từ đầu vẫn ngồi phía sau Dịch Tiềm Long, thấy Lão Bá xuất hiện, không nén nổi đứng bật lên, đưa mắt xúc động nhìn Lão Bá.
Dung mạo, sắc thái và vóc dáng của ông vẫn như trước, không có chút gì thay đổi.
Lão Bá đứng thẳng như chiếc cột, từ người ông toát ra sức mạnh và quyền lực.
Dưới ánh sao, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra trên trán ông những nếp nhăn có sâu hơn, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc như trước, giống lưỡi kiếm sắc đã rút khỏi bao.
Nhưng khi trông thấy Mạnh Tinh Hồn, đôi mắt đó trở nên vô cùng dịu dàng, ấm áp.
Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nhận thấy không phải vẻ mặt Lão Bá hoàn toàn vô biểu cảm. Thực chất mỗi nếp nhăn của ông cũng chứa đựng những tình cảm rất khó miêu tả bằng lời.
Chính mỗi nếp nhăn đó tạo thành từ kinh nghiệm và đau khổ, Mạnh Tinh Hồn thấu hiểu điều đó và bởi thế mà chàng rất xúc động.
Lão Bá nhìn chàng hồi lâu rồi cuối cùng gật đầu thốt lên ba tiếng:
- Ngươi thật tốt!
Chính ra ông định nói thật nhiều nhưng cuối cùng chỉ gói gọn trong ba từ đó thôi.
Tuy vậy Mạnh Tinh Hồn nghe trong đó đã bao gồm mọi ngôn từ đẹp đẽ nhất.
Sau đó chàng mới nhận thấy có người vỗ vào vai mình, Mạnh Tinh Hồn quay lại và bắt gặp ánh mắt của Dịch Tiềm Long.
Dịch Tiềm Long nhìn chàng tươi cười. Đó không phải là nụ cười của một kẻ giang hồ lão luyện nữa mà là nụ cười hữu ái của một người bằng hữu.
Ông nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ thì ngươi hiểu rõ hết rồi chứ?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu.
Quả thật chàng chưa hiểu hết mọi chuyện, bởi vì quá xúc động nên hầu như không suy nghĩ gì.
Dịch Tiềm Long hiểu điều đó, vì thế mới tiếp lời:
- Chẳng những ta không bán đứng Lão Bá mà cũng không chuồn. Trước nay ta vẫn ở đây, không chuồn đi đâu cả.
Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra, liền hỏi:
- Khi mọi người cho rằng ông chuồn đi, chính là lúc ông bí mật giúp Lão Bá chuẩn bị lực lượng mới đúng không?
Dịch Tiềm Long gật đầu:
- Không sai! Bất cứ tổ chức nào, mọi lúc đều cần có lực lượng mới bổ sung, nếu không sẽ chẳng thu được thành công nào, thậm chí còn thất bại rất nhanh chóng và bi thảm.
Mạnh Tinh Hồn khâm phục nhìn Dịch Tiềm Long và Lão Bá, nhận thấy họ quả thật là những nhân vật vĩ đại.
Dịch Tiềm Long cười nói tiếp:
- Kỳ thực đó là quy luật không phải phát minh gì của ai. Nhưng qua công việc ta càng hiểu tuổi trẻ thông minh và nhiệt tình biết bao. Huấn luyện họ chẳng có gì khó khăn cả.
Đúng thế, ngoài ra tuổi trẻ thường trung thực, bởi vì trong trái tim họ chưa có chỗ cho âm mưu và sự giảo hoạt Mạnh Tinh Hồn gật đầu nói:
- Đúng thế. Cái khó không phải là huấn luyện họ mà nhẫn nhục chịu tiếng với giang hồ. Cái đó còn khó hơn vì bằng hữu mà liều mình.
Dịch Tiềm Long chợt nắm chặt lấy hai tay Mạnh Tinh Hồn. Từ đây hai người đã trở thành bằng hữu. Bởi vì không những họ hiểu rõ nhau mà còn tôn trọng nhau.
Chỉ những người hết lòng vì bằng hữu mới được người khác tôn trọng Và những ai đã vì bằng hữu mà nhẫn nhục hy sinh thì vĩnh viễn không bao giờ cô đơn cả.
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
- Có phải lão nhân gia đã đến Phi Bằng bảo?
Dịch Tiềm Long đáp:
- Đương nhiên đã tới đó. Lực lượng mà ta huấn luyện cốt để đối phó với Thập Nhị Phi Bằng bang.
Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng họ chiến thắng không khó khăn gì, vô cùng dễ vì Đồ Đại Bằng hoàn toàn bất ngờ trước lực lượng đó.
Trước hết vì Lục Hương Xuyên không biết gì về hành động của Dịch Tiềm Long Một người kiệt xuất như Dịch Tiềm Long mà mất cả chục năm huấn luyện và đào tạo một lực lượng, lực lượng đó hiển nhiên không ai đương nổi.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
- Vậy sao lão nhân gia còn tới đây?
Dịch Tiềm Long đáp:
- Vì ta đã ước định với Lão Bá rằng nếu trước ngày mồng năm ta nhận được mệnh lệnh thì sẽ hành động theo kế hoạch, đúng chính ngọ ngày mồng bảy sẽ từ hận sơn đột kích Phi Bằng bảo. Nếu không nhận được tin, trong đêm mồng sáu phải trở về đây tìm hiểu tình hình.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
- Lão nhân gia...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Lão đệ! Gọi thế khó nghe đấy. Cứ gọi ta một tiếng lão huynh là được!
Mạnh Tinh Hồn cười, thay đổi cách xưng hô một cách thoải mái:
- Lão huynh... trước đây vẫn còn chưa nhận được mệnh lệnh của Lão Bá chứ gì?
- Không! người truyền tin cũng đã chết bởi tay Lục Hương Xuyên Lục Hương Xuyên bấy giờ cũng đứng bên nghe chuyện. Tới đó chợt thấy hắn bụng mình thắt lại như sắp nôn thốc ra.
Mãi đến lúc ấy hắn mới nhận ra mình đã sai lầm ở đâu.
Lẽ ra hắn không nên để Đồ Đại Bằng ra tay hạ thủ người được Lão Bá tuyển chọn quá sớm mà để họ tiếp tục đến Phi Bằng bảo mới hạ thủ.
Hắn đã hành động vội vàng vì tin chắc rằng đó là lực lượng tin nhuệ cuối cùng của Lão Bá.
Hắn đắc ý quá sớm, vì tin rằng mình hiểu rõ mọi lực lượng có trong tay Lão Bá.
Sự đắc ý đó là nguyên nhân tạo nên thất bại không thể tha thứ.
Bây giờ thì sai lầm vĩnh viễn không bao giờ còn sửa chữa được nữa!
Cuối cùng Lục Hương Xuyên không nhịn nổi, thổ ra một vũng nước màu vàng.
Không ai để ý đến hắn Lục Hương Xuyên vốn là một nhân tài thông minh tuyệt đỉnh, là một tay gian hùng nhất thế. Vậy mà chỉ sai một bước đã từ thành công biến thành thảm hại.
Còn bây giờ trước mắt người khác, hắn chỉ là một kẻ nhỏ nhoi, phản phúc, không được ai trọng thị.
Đúng hơn là một thây ma chưa chết Dịch Tiềm Long nói tiếp:
- Ta đến đây mới biết rằng Lão Bá đã có kế hoạch phục cừu và mọi chi tiết đều được tính toán tỉ mỉ chu đáo.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Lão huynh vừa đến tối nay?
- Phải, hôm nay là ngày trọng yếu nhất trong kế hoạch của Lão Bá, bởi thế nên mọi việc đã được thảo luận tỉ mỉ và hết sức tranh thủ thời gian. Trong thời điểm này, thời gian còn quý hơn cả máu.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Tiểu đệ hiểu.
Đúng là trong việc này rất ít người hiểu được như Mạnh Tinh Hồn. Bởi vì nếu không biết tranh thủ và tận dụng thời gian thì chàng đã chết từ lâu.
Dịch Tiềm Long nói bằng giọng tự hào:
- Ba mươi năm nay, ta ở trong tổ chức của Lão Bá và hành động không ít hơn hai trăm lần. Nhưng chưa bao giờ chậm trễ một khoảnh khắc.
Mạnh Tinh Hồn khâm phục nói:
- Bất kỳ ai có được một bằng hữu như lão huynh đều rất tự hào và yên tâm.
Dịch Tiềm Long tiếp lời:
- Lão Bá có thêm bằng hữu là lão đệ, ta tin ông ấy cũng tự hào và yên tâm.
Ông gật đầu nói tiếp:
- Lão Bá đã dự tính rất chuẩn rằng Lục Hương Xuyên nhất định sẽ tới đây tìm mình. Và cũng dự liệu rằng sau khi nhìn thấy bảy mũi ngân châm, tất hắn sẽ thân xuống giếng kiểm tra. Bởi vì bản tính hắn vốn không tin bất cứ ai ngoài bản thân mình.
Mạnh Tinh Hồn cười tiếp lời:
- Thậm chí có lúc ngay cả bản thân mình hắn cũng không dám tin.
Dịch Tiềm Long nói tiếp:
- Kế hoạch của Lão Bá là thừa cơ hắn xuống giếng lập tức phát động tấn công tiêu diệt bọn thuộc hạ căn bản của hắn. Bởi vì Lão Bá tin rằng do hắn vội vàng tới đây nên không đủ thời gian tập trung toàn bộ lực lượng, chỉ có thể đưa tới lực lượng cơ bản nhất của mình thôi.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Lão huynh mang theo lực lượng tới đây nhiều không?
Dịch Tiềm Long cười đáp:
- Không đáng kể. Lực lượng tiêu diệt người của Lục Hương Xuyên vốn đã ở đây. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả đều phản bội Lão Bá hay sao?
Mạnh Tinh Hồn băn khoăn hỏi:
- Nhưng tất cả lực lượng của Lão Bá đều được chuyển giao cho Lục Hương Xuyên chỉ huy. Phần lớn họ không biết...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Ngươi nói đúng. Không ai biết Lục Hương Xuyên đã phản bội Lão Bá và hắn đưa thủ hạ tới đây để đối phó với ai. Nhưng vẫn có ngoại lệ.
Mạnh Tinh Hồn thốt lên:
- Ngoại lệ?
- Phải. Họ không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên, và khi thấy hành động của hắn bất thường trong khi Lão Bá biến mất, họ đoán được ý đồ của hắn. Đem lực lượng tập kích một nơi ngay trong Ngũ Hoa viên không phải là một hành động bình thường.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Quả đúng như vậy. Nhưng trong số thuộc hạ của Lão Bá từ Tôn Kiếm và Dịch Tiềm Long, Lục Mẫn Thiên, có ai không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên và dám nhận định mạo hiểm như vậy?
Trái lại ý của Lục Hương Xuyên là trái lại Lão Bá, ai dám mang họa sát thân?
Chàng buộc miệng hỏi:
- Ai mà dám...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Hàn Đường, Thiết Thành Cương, Tôn Như Liễu và một số thủ hạ thân tín của họ.
Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra
Đúng là những người này không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên và dám suy nghĩ một cách độc lập, chỉ vì lợi ích của Lão Bá mà không quản đến bản thân.
Và chỉ cần ba người này cũng đủ tiêu diệt cả đám thủ hạ trên trăm người của Lục Hương Xuyên rồi.
Mặc dù vậy, chàng cũng còn ngạc nhiên hỏi:
- Nghe nói Thiết Thành Cương và Tôn Như Liễu được Lão Bá đưa đi xa rồi mà...
Dịch Tiềm Long cười đáp:
- Họ cũng như ta thôi.
Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra.
Người ta nói rằng vì Lão Bá thấy tình hình nguy hiểm nên bảo Thiết Thành Cương và nghĩa nữ Tôn Như Liễu lánh xa khỏi Ngũ Hoa viên để được an toàn.
Nhưng bây giờ xem lại Ngũ Hoa viên vẫn vững vàng như bàn thạch, can gì họ phải đi đâu?
Lục Hương Xuyên đứng ngây ra như phỗng.
Đây lại thêm một thất bại nữa của hắn. Hắn đã hao tốn không biết bao nhiêu công sức để truy tìm và tiêu diệt cho bằng được ba người kia, vậy mà họ vẫn ở đây và chính ba người đó bây giờ đang dồn hắn vào chỗ chết Mạnh Tinh Hồn cười nói:
- Những người đó đương nhiên thông thuộc địa hình ở đây hơn người của Lục Hương Xuyên nhiều. Rõ ràng ít nhất họ đã chiếm địa lợi.
Dịch Tiềm Long nói:
- Lục Hương Xuyên tin chắc rằng không ai ngờ được kế hoạch của hắn, bởi thế lực lượng mai phục chỉ có việc phục sẵn và tiêu diệt bất cứ ai lộ diện. Nào ngờ còn có kẻ bí mật hơn, chủ động hơn.
Mạnh Tinh Hồn tiếp lời:
- Hơn nữa không phải tất cả lực lượng được Lục Hương Xuyên đem tới đều trung thành với hắn. Đương nhiên khi đối địch với ngoại bang họ tuyệt đối theo mệnh lệnh của Lục Hương Xuyên vì lúc đó hắn thay mặt Lão Bá. Nhưng sự xuất hiện của Hàn Đường, Thiết Thành Cương và nhất là có cả nghĩa nữ của Lão Bá, không ít người đã hoang mang.
Mạnh Tinh Hồn lại nói:
- Lại thêm yếu tố nhân hòa nữa. Có cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thêm nữa ba cao thủ đó chẳng khác gì mãnh hổ giữa bầy sói, dù có cả Lục Hương Xuyên cũng không đối phó nổi.
Dịch Tiềm Long gật đầu:
- Phải! Vì cuộc chiến này dù chưa xảy ra cũng biết rõ ai thắng ai bại rồi. Ngoài ra còn một điểm nữa...
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Điểm gì vậy?
- Lục Hương Xuyên bố trí người tới báo tin. Lúc đó hắn không dự tính trước ngươi sẽ chấp nhận tới đây và tình nguyện xuống giếng.
Mạnh Tinh Hồn ngượng nghịu nói:
- Lúc đó tiểu đệ hiểu sai ý Lão Bá, tưởng Phượng Phượng thật đã...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Nhưng Lão Bá lại hiểu rõ ngươi. Ông ấy biết rằng lần này ngươi tới đây là để đồng sinh cộng tử với ông ấy.
Mạnh Tinh Hồn thấy cổ họng mình nghẹn lại, những giọt nước mắt cảm động trào ra.
Kẻ sĩ có thể vì người tri kỷ mà chết Một người có thể vì tình bằng hữu với Lão Bá mà chết thì có gì đáng hối hận, có gì đáng tiếc?
Dịch Tiềm Long cũng rất cảm khái thở dài nói:
- Lão Bá cũng biết ngươi đã ở bên dưới, khi gặp Lục Hương Xuyên tất không đời nào để hắn sống mà lên khỏi đó, sẽ liều mạng với hắn, và có nhiều khả năng là lưỡng bại câu thương chứ quyết không để hắn sống.
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng hỏi:
- Vì thế... vì thế lão huynh mới xuống đó?
Dịch Tiềm Long gật đầu:
- Vì Lão Bá không muốn ngươi chết, và ngươi càng không thể chết, vì...
Ông vỗ vai Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Những việc sau này lão đệ ngươi đã hiểu cả rồi chứ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu Tuy vậy chàng vẫn chưa hiểu hết. Chàng không hiểu vì sao Lão Bá vẫn còn để Lục Hương Xuyên sống.
Nhưng chàng không nói gì. Bởi biết rằng Lão Bá làm việc gì đều không sai.
Đặc biệt đối với Lục Hương Xuyên.
Ông đã một lần sai lầm đối với Lục Hương Xuyên, nhất định không mắc thêm sai lầm thứ hai nữa.
Lão Bá vẫn đứng lặng nghe câu chuyện hai người, tròng mắt lấp lánh lệ quang.
Sau đó ông mới chậm bước đến gần nhìn hai người nói:
- Ta đã nhìn sai quá nhiều người. Nhưng không lầm hai ngươi. Cả hai đều là bằng hữu của ta, những bằng hữu tốt nhất.
Rồi ông cầm lấy vai Mạnh Tinh Hồn buông từng chữ:
- Ngươi không những là bằng hữu của ta mà còn là nhi tử của ta nữa!
Mạnh Tinh Hồn gật đầu lúng túng nói:
- Con là... con là...
Chưa nói xong nước mắt chàng đã trào ra
* * * * *
Đêm khuya lắm, sao nhạt dần.
Mọi người quanh giếng đã đi hết, chỉ còn lại một mình Lục Hương Xuyên Hắn vẫn quỳ ở tư thế cũ giữa đêm tối.
Không ai thèm để mắt đến hắn, cũng không ai chửi rủa nhục mạ hắn.
Lão Bá lẳng lặng bỏ đi, Dịch Tiềm Long và Mạnh Tinh Hồn cũng lẳng lặng bỏ đi, để lại một mình Lục Hương Xuyên quỳ trên đất như một con chó hoang.
Cho đến khi xác chết của bọn cung thủ cũng đã được mang đi hết thì còn lại hắn trơ trọi một mình.
Gió lạnh thổi vào khiến những chỗ xương bị gãy, những vết thương đau nhức không chịu nổi.
Lục Hương Xuyên chợt thấy mình cũng giống như lũ chó hoang vô chủ, bị thế nhân xa lánh.
Bây giờ hắn sống hay chết, việc đó không còn ai quan tâm nữa.
Mồ hôi hòa lẫn nước mắt nhỏ xuống do đau đớn và tủi nhục.
Lục Hương Xuyên đưa tay lau trán rồi nghiến chặt răng chống tay đứng dậy.
Cho dù thế nào thì ta vẫn còn sống. Mà đã sống tất sẽ có cơ hội.
Trong thâm tâm hắn phát xuất ý nghĩ đó, và hắn cố tin vào điều này.
Thế nhưng không biết vì sao, sau đó hắn lại mất hết niềm tin, chỉ thấy chán ngán và mệt mỏi.
Có phải vì hắn đã mất hết dũng khí?
Lúc này hắn thèm được uống mấy chén rượu, nuốt vào để quên đi...
* * * * *
Một hán tử trẻ tuổi đang gục mặt lên bàn ngủ gật, chợt nghe tiếng bước chân và tiếng gõ cửa dồn dập. Hắn liền dụi mắt đứng dậy ra mở cửa.
Bên ngoài trời đã đổ mưa không biết từ lúc nào Lục Hương Xuyên toàn thân ướt sũng đứng dưới mưa, đôi tròng mắt đỏ hoe Cửa được mở ra từ lâu nhưng hắn vẫn đứng ngây người nhìn vào.
Tên hán tử nhìn hắn, không tỏ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ đã biết trước hắn nhất định sẽ đến.
Mưa rất lạnh.
Không hiểu sao trận mưa này vào tháng sáu mà lại lạnh đến thế?
Tên hán tử không nói gì, chỉ lấy một chiếc áo choàng lên mình Lục Hương Xuyên.
Lục Hương Xuyên đột nhiên ôm chầm lấy hắn thống thiết nói:
- Chỉ có ngươi mới là bằng hữu chân chính của ta. Chỉ một mình ngươi thôi.
Tên hán tử trẻ tuổi không đáp cũng không có biểu cảm gì.
Trông mặt hắn quá đần độn, có lẽ đần đến nỗi không biết dùng lời thế nào để biểu lộ tình cảm của mình?
Hắn quay người đến quầy hàng lấy rượu rồi quay lại đặt lên bàn.
Bấy giờ Lục Hương Xuyên mới bước vào điếm ngồi vào bàn
Ngôi tửu điếm này hắn đến không chỉ một lần. Tên hán tử trẻ tuổi đần độn đó là bằng hữu của hắn.
Lục Hương Xuyên chỉ tới đây mỗi khi có cấp sự, và hắn nhớ lần gần đây nhất là đến gặp Đồ Đại Bằng để biết kết quả tiêu diệt lực lượng tinh nhuệ của Lão Bá
Trời tuy lạnh nhưng vừa uống vào một chén, Lục Hương Xuyên thấy nóng lên ngay
Có lẽ nghị lực của Lục Hương Xuyên cũng được hâm nóng lên theo cốc rượu, nên hắn đập bàn thét to:
- Ta chưa chết! Chỉ cần ta còn sống, sớm muộn sẽ có ngày chúng sẽ lãnh đủ. Ngươi nói có đúng không?
Tên hán tử ngờ nghệch gật đầu.
Bất cứ Lục Hương Xuyên nói gì, bao giờ hắn cũng đồng ý.
Lục Hương Xuyên cười to một tràng nói tiếp:
- Không có ai quật ngã được ta! Trước sau gì ta cũng đứng lên được. Ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không quên ngươi đâu. Bởi vì chỉ có ngươi mới là bằng hữu chân chính của ta.
Hình như để chứng minh cho tên hán tử, Lục Hương Xuyên cố sức đứng thẳng lên.
Nhưng đột nhiên hắn gập người lại, toàn thân bỗng lên cơn co giật, giống như bị một mũi dao từ sau lưng đâm thọc vào dạ dày hắn.
Khi Lục Hương Xuyên ngẩng lên thì mặt hắn đã tái xám như người chết.
Lục Hương Xuyên nghiến răng, tròng mắt lòi hắn ra đầy ngạc nhiên và tức giận, nhưng giọng nói đã yếu đi:
- Ngươi đã... đầu độc trong rượu?
Tên hán tử gật đầu.
Bất kỳ Lục Hương Xuyên nói gì hắn đều hoàn toàn đồng ý.
Lục Hương Xuyên vừa thở dốc vừa hỏi:
- Vì sao ngươi làm thế? Vì sao...
Tên hán tử vẫn không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói:
- Lão Bá đã đồng ý không truy cứu ta, để ta tiếp tục sống như trước.
Lão Bá! Quả nhiên là Lão Bá!
Đây mới thật là một đòn chí mạng của Lão Bá!
Lục Hương Xuyên cố lấy hết sức gào lên:
- Ngươi... là đồ súc sinh! Ta coi ngươi là bằng hữu... thế mà ngươi lại bán đứng ta!
Tên hán tử bình thản đáp:
- Việc này ta học được ở ngươi thôi. Ngươi có thể phản bội Lão Bá, vì sao ta không phản ngươi được?
Đòn phản kích đó mới càng đích đáng.
Lục Hương Xuyên tức tối đến nỗi mắt tối sầm, không thấy cả bộ mặt đần độn của tên hán tử Cũng có thể trước nay hắn chưa từng thấy rõ bộ mặt của hắn cũng nên.
Lục Hương Xuyên cố dốc hết nỗ lực một lần cuối cùng, gầm lên và định nhảy bổ vào cắn đứt yết hầu của tên hán tử nhưng mới lao đến đã ngã gục xuống, miệng thổ ra một bãi nước nhờn nhợt.
Như vậy là trước khi chết, Lục Hương Xuyên đã biết được mùi vị thế nào là bị bằng hữu phản bội
Chết không phải là điều thống khổ lớn. Cái thống khổ hơn là bị bằng hữu bán đứng mình, đó mới là điều không sao chịu nổi.
Ngay cả Lục Hương Xuyên cũng thế
* * * * *
Trời đã sáng.
Đêm dù dài bao nhiêu rồi cũng đến lúc phải sáng.
Chỉ cần có đủ dũng khí và kiên nhẫn, người ta nhất định chờ được tới khi trời sáng.
Vầng thái dương chiếu vào cửa sổ
Cuối cùng Lão Bá đã trở lại phòng mình, ngồi trên chiếc ghế mây lớn kê cạnh cửa sổ mà có lần Cao lão đại từng ngồi.
Mãi đến lúc đó, Mạnh Tinh Hồn mới để ý thấy rằng Lão Bá đã già đi Chẳng những ông đã già đi rất nhiều mà trông dáng vẻ rất chán nản Đó là sự chán ngán phát sinh từ no đủ và tiện nghi.
Lão Bá duỗi thẳng hai chân rồi thở dài nói:
- Chắc rằng ngươi rất ngạc nhiên vì sao ta không giết Lục Hương Xuyên, đúng không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Con không ngạc nhiên
Lão Bá nhíu mày hỏi:
- Vì sao?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Vì con biết lão nhân gia nhất định đã dành cho hắn cách hạ trường thích hợp nhất Lão Bá cười, nụ cười chua chát và thê lương Bởi vì Lục Hương Xuyên là một sản phẩm mà chính tay Lão Bá đã dày công tạo ra, không ai muốn đang tâm phá hủy công phu của mình.
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
- Còn Cao lão đại thì sao?
Câu hỏi đó của chàng đã băn khoăn rất lâu trước khi hỏi.
Lão Bá thở dài nói:
- Ta không trách cô ta. Cao lão đại là nữ nhân rất có chí khí, cố hết sức bò lên cao, mặc dù phương pháp của cô ta không đúng. Nhưng trên đời có ai không sai lầm?
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng hỏi:
- Lão nhân gia... để cho chị ta đi ư?
Lão Bá gật đầu:
- Hơn nữa ta còn tặng cho cô ta quyền sở hữu đám đất ở Khoái Hoạt Lâm. Sau này nếu ngươi thấy ai đó cố sức mình leo lên cao thì hãy giúp họ một tay. Chớ nên làm họ thoái chí. Nhưng chỉ được dìu mà đừng đẩy họ lên.
Mạnh Tinh Hồn cúi đầu, lòng đầy cảm kích và kính trọng.
Lão Bá rốt cuộc vẫn là Lão Bá.
Có thể ông đã làm sao nhiều việc, nhưng ông vĩ đại ở chỗ chưa ai sánh được với ông.
Lúc đó một thiếu niên đi vào phòng cùng với Thiết Thành Cương.
Thiết Thành Cương khác hẳn một năm trước, tuấn tú và cương nghị, không cón chút gì của vết bỏng khủng khiếp năm trước nữa, và cũng không còn vẻ bồng bột của một thiếu niên mà chính chắn ra nhiều.
Còn thiếu niên đi cùng Thiết Thành Cương là một đầu mục trong số những người vừa được Dịch Tiềm Long huấn luyện.
Nhìn hai người đó, Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng đó là đại diện của lớp thừa kế xứng đáng nhất của Lão Bá và không bao giờ bị diệt vong.
Thiết Thành Cương gật đầu chào Mạnh Tinh Hồn, miệng nở nụ cười rất đáng yêu và thân thiết.
Hiển nhiên chàng đã được biết về Mạnh Tinh Hồn Lão Bá nhìn thiếu niên, cười hỏi:
- Công việc thế nào?
Thiếu niên không vào phòng mà đứng bên cửa cúi người nói:
- Vạn Bằng Vương không chết. Kẻ bị giết lại là Đồ Đại Bằng. Hắn đã đánh giá thấp Vạn Bằng Vương, vì thế mới mất mạng.
Thiếu niên trả lời ngắn gọn, rõ ràng. Tâm sức của Dịch Tiềm Long dày công huấn luyện quả thật không uổng phí.
Mạnh Tinh Hồn tưởng chừng không nhịn được muốn hỏi:
- Phượng Phượng đâu?
Nhưng chàng ghìm lại được.
Cả Lão Bá cũng không hỏi câu đó.
Cô ta có tồn tại hay không chẳng quan trọng nữa, và không đáng để người khác quan tâm.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại hỏi câu khác:
- Nên đối phó Vạn Bằng Vương thế nào? Vạn Bằng Vương chưa chết, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ cùng Lão Bá quyết một trận tử chiến.
Lão Bá thở dài đáp:
- Hắn chưa chết. Ta cũng chưa chết. Bởi thế chúng ta vẫn còn tiếp tục chiến đấu. Mặc dù cả ta và hắn đều chán ghét thậm chí sợ hãi trước cuộc chiến đó, nhưng không thể dừng tay được Mạnh Tinh Hồn cúi đầu nói:
- Con hiểu!
Một người đã dấn thân vào giang hồ cũng ví như ngồi vào lưng hổ, muốn xuống cũng không được nữa.
Lão Bá lại nói:
- Cho dù Vạn Bằng Vương có chết thì vẫn còn người khác đến tìm ta. Trừ phi ta nằm xuống, nếu không cuộc chiến vĩnh viễn không bao giờ ngừng.
Ông thở dài tiếp:
- Người như ta suốt đời chỉ có sống trong nỗi sợ hãi và chán ghét. Khi ta muốn đi giết người khác cũng là khi chờ đợi kẻ khác đến giết ta.
Mạnh Tinh Hồn hiểu rõ điều này.
Và sự thật không ai hiểu chân lý đó bằng chàng. Bởi chàng đã từng nhiều lần giết người và lúc nào cũng nơm nớp bị người khác giết.
Lão Bá chậm rãi nói thêm:
- Bất cứ ai, hễ gieo hạt gì tất phải gặt quả ấy. Ta đã sai lầm, và phải trả giá cho sự sai lầm đó. Ngoài ta ra, không ai có thể trả thay cho ta được.
Ông vỗ vai Mạnh Tinh Hồn nói:
- Con còn trẻ. Chỉ cần có dũng khí là có thể thay đổi được số phận. Người ta phạm sai lầm không đáng sợ và không có gì đáng sỉ nhục cả. Chỉ cần họ nhận ra sai lầm là đủ. Bởi thế ngươi đừng bao giờ phiền não, hãy quên hết quá khứ đi
Lão Bá chợt quay qua Thiết Thành Cương hỏi:
- Thế nào? Tiểu Điệp và Như Liễu ở đâu?
Mạnh Tinh Hồn thấy tim mình đập rộn lên, nín thở chờ nghe câu trả lời Thiết Thành Cương nói:
- Lão nhân gia, Điệp thư thư và Như Liễu đang ở thư phòng của thư thư trước đây chờ Mạnh đại ca. Cả Thạch huynh cũng ở đó
Thấy vẻ ngạc nhiên của Mạnh Tinh Hồn, Lão Bá cười nói:
- Tối qua Thạch Quân đưa Tiểu Điệp đi thì gặp phục kích. Lục Hương Xuyên quyết không để Tiểu Điệp đi thoát, may có Hàn Đường và Thiết Thành Cương giải cứu nên mới được an toàn. Ngươi nhanh tới đó đi.
Mạnh Tinh Hồn cúi đầu từ biệt Lão Bá rồi sánh vài cùng Thiết Thành Cương đi về phía sau Cúc Hoa viên.
* * * * *
Khoái Hoạt Lâm đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong phòng Cao lão đại lại không thấy có ánh đèn Thông thường Cao lão đại ghét thắp đèn trong phòng mình, nhưng hôm nay không phải thế. Thị không chán ghét mà sợ hãi, không phải sợ ánh đèn làm nổi rõ những nếp nhăn trên mặt mà sợ ánh sáng chiếu vào những nỗi chán ghét, khiếp hãi và hồ nhọc trong lòng thị.
Những cái đó đã biến thành sẹo, vĩnh viễn không bao giờ tẩy xóa được.
Nhưng vẫn có ánh đèn từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, chiếu lên tờ văn tự sở hữu đất nằm trong tay Cao lão đại.
Thị mở rộng cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bây giờ toàn bộ khu vựa Khoái Hoạt Lâm này đã là sở hữu của thị, không phải chỉ là những ngôi nhà xây trên khu đất của người khác nữa
Đó là nguyện vọng cao nhất của Cao lão đại. Như vậy là thị đã thành công từ hố sâu hắc ám bò lên bậc rất cao của sự phú quý.
Lẽ ra thị nên mỹ mãn mới phải. Nhưng không hiểu sao, thị lại thấy tâm hồn mình hoàn toàn trống rỗng, dửng dưng với mọi sự, kể cả tờ văn tự mà mình đã mất rất nhiều công sức nay mới có được
Phải đổi bằng cái giá khắc nghiệt như vậy, rốt cuộc thị đã thật sự đạt được cái gì?
Trừ sự hư không và nỗi cô đơn thị có được gì đâu?
Mạnh Tinh Hồn, Diệp Tường, Thạch Quần và Tiểu Hà đều lần lượt bỏ đi. Cho dù sống hay chết, vĩnh viễn không ai quay về đây nữa...
Nơi phồn hoa đầy lạc thú này chẳng lẽ có thể lấp đầy sự trống vắng trong tâm hồn thị?
Tờ văn tự đất đai này lẽ nào có thể an ủi được một trái tin đơn côi?
Bỗng nhiên thị cất tràng cười điên loạn, tay vò nát tờ văn khế thành muôn mảnh.
Ngoài cửa có người gọi:
- Đại thư, mau ra đi! Vương đại gia ở Lạc Dương chờ đại thư đến sốt cả ruột từ lâu rồi.
Cao lão đại thôi cười quát lên:
- Bảo hắn chết đi cho khuất mắt! Các ngươi cũng chết cả đi! Chết sạch là tốt!
Ngoài cửa không nghe thấy gì nữa.
Ai cũng biết rằng khi Cao lão đại bực mình thì tốt nhất là phải tránh thật xa Cao lão đại đóng cửa sổ lại, sau đó cởi trâm xõa mái tóc dài mượt mà xuống, cuối cùng cởi bỏ hết y phục, trần truồng đứng giữa phòng tối om.
Eo lưng Cao lão đại vẫn thon thả, cặp đùi vẫn trắng muốt mịn màng trông như quản bút, bộ ngực thị vẫn rắn chắc khiến mọi nam nhân đều thèm muốn.
Nhưng Cao lão đại biết rằng tính mạng mình chẳng còn kéo dài lâu nữa.
Tuổi thanh xuân đang trôi qua dần, và vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Thị lẩm bẩm:
- Một người trần trụi sinh ra thì cũng nên trần trụi mà giã từ cõi thế
Thị lại cười lên điên cuồng và múa may cuồng loạn. Rồi đột nhiên đến góc phòng lấy một bình rượu nhỏ uống liền mấy ngụm.
Đó là bình rượu tuyệt mệnh, là rượu độc!
* * * * *
Khi Thạch Quần phá cửa phòng bước vào thì thi thể Cao lão đại đã lạnh ngắt, mái tóc dài đen nhánh xõa che bộ ngực trắng ngần, bộ ngực đến chết vẫn còn hấp dẫn.
Thạch Quần quỳ xuống bên thi thể Cao lão đại, kính cẩn sửa lại mái tóc cho đại thư mình.
Y chợt nhận thấy bên khóe mắt Cao lão đại còn đọng lại hai giọt nước mắt lớn chưa khô, và chính y cũng không cầm được nước mắt.
“Ai bảo đại hải vô tình”
Dưới ánh sao, biển trông thật hiền từ và mỹ lệ
Thủy triều đang xuống.
Biển cũng như người có khi ào ạt hung dữ, nhưng có khi thật phẳng lặng và bình yên.
Mạnh Tinh Hồn và Tiểu Điệp nắm tay nhau đắm đuối ngắm mặt biển thân thương và hiền hòa.
Hài tử đã ngủ đây là thời gian duy nhất để hai người được bên nhau tận hưởng hạnh phúc sau một ngày lao động.
Thời gian bên nhau tuy ngắn ngủi nhưng họ thấy mỹ mãn, hoàn toàn mỹ mãn
Họ từ chối mọi ân tứ của Lão Bá, tiền bạc quyền lực. Và Lão Bá không ép họ thậm chí còn hài lòng - Hãy sống cuộc đời bình thường hưởng hạnh phúc trong lao động và bình yên.
Họ hạnh phúc vì biết rằng qua hôm nay còn có ngày mai và ngày sau nữa càng tươi đẹp hơn.
Vô số những ngày tươi đẹp đang chờ đợi họ.
Đột nhiên một vì sao băng vạch một đường dài làm mặt biển sáng rực sinh động và mỹ lệ hơn.
Mạnh Tinh Hồn chợt kêu lên:
- Ta đã làm được! Rốt cuộc ta đã làm được!
Tiểu Điệp âu yếm nhìn chồng, ngạc nhiên hỏi:
- Chàng làm được gì thế?
Mạnh Tinh Hồn cầm chặt tay nàng nói:
- Người ta bảo rằng trong thời gian ngắn ngủi khi sao băng xuất hiện, nếu ai kịp nói lên một lời ước thì lời ước đó nhất định sẽ được thực hiện.
Tiểu Điệp nói:
- Đó chỉ là truyền thuyết thôi. Xưa nay chưa ai thực hiện được điều kỳ diệu đó.
Mạnh Tinh Hồn tươi cười khẳng định:
- Nhưng lần này ta đã làm được!
Tiểu Điệp tuy không tin, nhưng tỏ ra hy vọng:
- Chàng đã kịp thời nói lên lời ước trong thoáng chốc xuất hiện sao băng ư?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Phải, ta đã kịp!
- Chàng ước gì?
Mạnh Tinh Hồn không đáp, chỉ mỉm cười Tiểu Điệp cũng không truy vấn. Bởi vì nàng biết rõ nguyện ước của chồng cũng là vì mình.
Và chẳng phải họ đang được như ước nguyện đó sao?
Họ nhìn nhau, ánh mắt chứa chan hạnh phúc.
HẾT
Hắn không quay lại, nhưng biết quá rõ đó là thanh âm của ai.
Trên đời chỉ có một người có thể đến ngay sau lưng Lục Hương Xuyên mà không bị phát hiện.
Và cũng chỉ có một người mới làm hắn khiếp sợ đến mức đó
Chính là Lão Bá!
Mạnh Tinh Hồn từ đầu vẫn ngồi phía sau Dịch Tiềm Long, thấy Lão Bá xuất hiện, không nén nổi đứng bật lên, đưa mắt xúc động nhìn Lão Bá.
Dung mạo, sắc thái và vóc dáng của ông vẫn như trước, không có chút gì thay đổi.
Lão Bá đứng thẳng như chiếc cột, từ người ông toát ra sức mạnh và quyền lực.
Dưới ánh sao, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra trên trán ông những nếp nhăn có sâu hơn, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc như trước, giống lưỡi kiếm sắc đã rút khỏi bao.
Nhưng khi trông thấy Mạnh Tinh Hồn, đôi mắt đó trở nên vô cùng dịu dàng, ấm áp.
Đột nhiên Mạnh Tinh Hồn nhận thấy không phải vẻ mặt Lão Bá hoàn toàn vô biểu cảm. Thực chất mỗi nếp nhăn của ông cũng chứa đựng những tình cảm rất khó miêu tả bằng lời.
Chính mỗi nếp nhăn đó tạo thành từ kinh nghiệm và đau khổ, Mạnh Tinh Hồn thấu hiểu điều đó và bởi thế mà chàng rất xúc động.
Lão Bá nhìn chàng hồi lâu rồi cuối cùng gật đầu thốt lên ba tiếng:
- Ngươi thật tốt!
Chính ra ông định nói thật nhiều nhưng cuối cùng chỉ gói gọn trong ba từ đó thôi.
Tuy vậy Mạnh Tinh Hồn nghe trong đó đã bao gồm mọi ngôn từ đẹp đẽ nhất.
Sau đó chàng mới nhận thấy có người vỗ vào vai mình, Mạnh Tinh Hồn quay lại và bắt gặp ánh mắt của Dịch Tiềm Long.
Dịch Tiềm Long nhìn chàng tươi cười. Đó không phải là nụ cười của một kẻ giang hồ lão luyện nữa mà là nụ cười hữu ái của một người bằng hữu.
Ông nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ thì ngươi hiểu rõ hết rồi chứ?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu.
Quả thật chàng chưa hiểu hết mọi chuyện, bởi vì quá xúc động nên hầu như không suy nghĩ gì.
Dịch Tiềm Long hiểu điều đó, vì thế mới tiếp lời:
- Chẳng những ta không bán đứng Lão Bá mà cũng không chuồn. Trước nay ta vẫn ở đây, không chuồn đi đâu cả.
Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra, liền hỏi:
- Khi mọi người cho rằng ông chuồn đi, chính là lúc ông bí mật giúp Lão Bá chuẩn bị lực lượng mới đúng không?
Dịch Tiềm Long gật đầu:
- Không sai! Bất cứ tổ chức nào, mọi lúc đều cần có lực lượng mới bổ sung, nếu không sẽ chẳng thu được thành công nào, thậm chí còn thất bại rất nhanh chóng và bi thảm.
Mạnh Tinh Hồn khâm phục nhìn Dịch Tiềm Long và Lão Bá, nhận thấy họ quả thật là những nhân vật vĩ đại.
Dịch Tiềm Long cười nói tiếp:
- Kỳ thực đó là quy luật không phải phát minh gì của ai. Nhưng qua công việc ta càng hiểu tuổi trẻ thông minh và nhiệt tình biết bao. Huấn luyện họ chẳng có gì khó khăn cả.
Đúng thế, ngoài ra tuổi trẻ thường trung thực, bởi vì trong trái tim họ chưa có chỗ cho âm mưu và sự giảo hoạt Mạnh Tinh Hồn gật đầu nói:
- Đúng thế. Cái khó không phải là huấn luyện họ mà nhẫn nhục chịu tiếng với giang hồ. Cái đó còn khó hơn vì bằng hữu mà liều mình.
Dịch Tiềm Long chợt nắm chặt lấy hai tay Mạnh Tinh Hồn. Từ đây hai người đã trở thành bằng hữu. Bởi vì không những họ hiểu rõ nhau mà còn tôn trọng nhau.
Chỉ những người hết lòng vì bằng hữu mới được người khác tôn trọng Và những ai đã vì bằng hữu mà nhẫn nhục hy sinh thì vĩnh viễn không bao giờ cô đơn cả.
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
- Có phải lão nhân gia đã đến Phi Bằng bảo?
Dịch Tiềm Long đáp:
- Đương nhiên đã tới đó. Lực lượng mà ta huấn luyện cốt để đối phó với Thập Nhị Phi Bằng bang.
Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng họ chiến thắng không khó khăn gì, vô cùng dễ vì Đồ Đại Bằng hoàn toàn bất ngờ trước lực lượng đó.
Trước hết vì Lục Hương Xuyên không biết gì về hành động của Dịch Tiềm Long Một người kiệt xuất như Dịch Tiềm Long mà mất cả chục năm huấn luyện và đào tạo một lực lượng, lực lượng đó hiển nhiên không ai đương nổi.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
- Vậy sao lão nhân gia còn tới đây?
Dịch Tiềm Long đáp:
- Vì ta đã ước định với Lão Bá rằng nếu trước ngày mồng năm ta nhận được mệnh lệnh thì sẽ hành động theo kế hoạch, đúng chính ngọ ngày mồng bảy sẽ từ hận sơn đột kích Phi Bằng bảo. Nếu không nhận được tin, trong đêm mồng sáu phải trở về đây tìm hiểu tình hình.
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:
- Lão nhân gia...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Lão đệ! Gọi thế khó nghe đấy. Cứ gọi ta một tiếng lão huynh là được!
Mạnh Tinh Hồn cười, thay đổi cách xưng hô một cách thoải mái:
- Lão huynh... trước đây vẫn còn chưa nhận được mệnh lệnh của Lão Bá chứ gì?
- Không! người truyền tin cũng đã chết bởi tay Lục Hương Xuyên Lục Hương Xuyên bấy giờ cũng đứng bên nghe chuyện. Tới đó chợt thấy hắn bụng mình thắt lại như sắp nôn thốc ra.
Mãi đến lúc ấy hắn mới nhận ra mình đã sai lầm ở đâu.
Lẽ ra hắn không nên để Đồ Đại Bằng ra tay hạ thủ người được Lão Bá tuyển chọn quá sớm mà để họ tiếp tục đến Phi Bằng bảo mới hạ thủ.
Hắn đã hành động vội vàng vì tin chắc rằng đó là lực lượng tin nhuệ cuối cùng của Lão Bá.
Hắn đắc ý quá sớm, vì tin rằng mình hiểu rõ mọi lực lượng có trong tay Lão Bá.
Sự đắc ý đó là nguyên nhân tạo nên thất bại không thể tha thứ.
Bây giờ thì sai lầm vĩnh viễn không bao giờ còn sửa chữa được nữa!
Cuối cùng Lục Hương Xuyên không nhịn nổi, thổ ra một vũng nước màu vàng.
Không ai để ý đến hắn Lục Hương Xuyên vốn là một nhân tài thông minh tuyệt đỉnh, là một tay gian hùng nhất thế. Vậy mà chỉ sai một bước đã từ thành công biến thành thảm hại.
Còn bây giờ trước mắt người khác, hắn chỉ là một kẻ nhỏ nhoi, phản phúc, không được ai trọng thị.
Đúng hơn là một thây ma chưa chết Dịch Tiềm Long nói tiếp:
- Ta đến đây mới biết rằng Lão Bá đã có kế hoạch phục cừu và mọi chi tiết đều được tính toán tỉ mỉ chu đáo.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Lão huynh vừa đến tối nay?
- Phải, hôm nay là ngày trọng yếu nhất trong kế hoạch của Lão Bá, bởi thế nên mọi việc đã được thảo luận tỉ mỉ và hết sức tranh thủ thời gian. Trong thời điểm này, thời gian còn quý hơn cả máu.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Tiểu đệ hiểu.
Đúng là trong việc này rất ít người hiểu được như Mạnh Tinh Hồn. Bởi vì nếu không biết tranh thủ và tận dụng thời gian thì chàng đã chết từ lâu.
Dịch Tiềm Long nói bằng giọng tự hào:
- Ba mươi năm nay, ta ở trong tổ chức của Lão Bá và hành động không ít hơn hai trăm lần. Nhưng chưa bao giờ chậm trễ một khoảnh khắc.
Mạnh Tinh Hồn khâm phục nói:
- Bất kỳ ai có được một bằng hữu như lão huynh đều rất tự hào và yên tâm.
Dịch Tiềm Long tiếp lời:
- Lão Bá có thêm bằng hữu là lão đệ, ta tin ông ấy cũng tự hào và yên tâm.
Ông gật đầu nói tiếp:
- Lão Bá đã dự tính rất chuẩn rằng Lục Hương Xuyên nhất định sẽ tới đây tìm mình. Và cũng dự liệu rằng sau khi nhìn thấy bảy mũi ngân châm, tất hắn sẽ thân xuống giếng kiểm tra. Bởi vì bản tính hắn vốn không tin bất cứ ai ngoài bản thân mình.
Mạnh Tinh Hồn cười tiếp lời:
- Thậm chí có lúc ngay cả bản thân mình hắn cũng không dám tin.
Dịch Tiềm Long nói tiếp:
- Kế hoạch của Lão Bá là thừa cơ hắn xuống giếng lập tức phát động tấn công tiêu diệt bọn thuộc hạ căn bản của hắn. Bởi vì Lão Bá tin rằng do hắn vội vàng tới đây nên không đủ thời gian tập trung toàn bộ lực lượng, chỉ có thể đưa tới lực lượng cơ bản nhất của mình thôi.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Lão huynh mang theo lực lượng tới đây nhiều không?
Dịch Tiềm Long cười đáp:
- Không đáng kể. Lực lượng tiêu diệt người của Lục Hương Xuyên vốn đã ở đây. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả đều phản bội Lão Bá hay sao?
Mạnh Tinh Hồn băn khoăn hỏi:
- Nhưng tất cả lực lượng của Lão Bá đều được chuyển giao cho Lục Hương Xuyên chỉ huy. Phần lớn họ không biết...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Ngươi nói đúng. Không ai biết Lục Hương Xuyên đã phản bội Lão Bá và hắn đưa thủ hạ tới đây để đối phó với ai. Nhưng vẫn có ngoại lệ.
Mạnh Tinh Hồn thốt lên:
- Ngoại lệ?
- Phải. Họ không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên, và khi thấy hành động của hắn bất thường trong khi Lão Bá biến mất, họ đoán được ý đồ của hắn. Đem lực lượng tập kích một nơi ngay trong Ngũ Hoa viên không phải là một hành động bình thường.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Quả đúng như vậy. Nhưng trong số thuộc hạ của Lão Bá từ Tôn Kiếm và Dịch Tiềm Long, Lục Mẫn Thiên, có ai không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên và dám nhận định mạo hiểm như vậy?
Trái lại ý của Lục Hương Xuyên là trái lại Lão Bá, ai dám mang họa sát thân?
Chàng buộc miệng hỏi:
- Ai mà dám...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Hàn Đường, Thiết Thành Cương, Tôn Như Liễu và một số thủ hạ thân tín của họ.
Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra
Đúng là những người này không chịu sự chỉ huy của Lục Hương Xuyên và dám suy nghĩ một cách độc lập, chỉ vì lợi ích của Lão Bá mà không quản đến bản thân.
Và chỉ cần ba người này cũng đủ tiêu diệt cả đám thủ hạ trên trăm người của Lục Hương Xuyên rồi.
Mặc dù vậy, chàng cũng còn ngạc nhiên hỏi:
- Nghe nói Thiết Thành Cương và Tôn Như Liễu được Lão Bá đưa đi xa rồi mà...
Dịch Tiềm Long cười đáp:
- Họ cũng như ta thôi.
Mạnh Tinh Hồn chợt hiểu ra.
Người ta nói rằng vì Lão Bá thấy tình hình nguy hiểm nên bảo Thiết Thành Cương và nghĩa nữ Tôn Như Liễu lánh xa khỏi Ngũ Hoa viên để được an toàn.
Nhưng bây giờ xem lại Ngũ Hoa viên vẫn vững vàng như bàn thạch, can gì họ phải đi đâu?
Lục Hương Xuyên đứng ngây ra như phỗng.
Đây lại thêm một thất bại nữa của hắn. Hắn đã hao tốn không biết bao nhiêu công sức để truy tìm và tiêu diệt cho bằng được ba người kia, vậy mà họ vẫn ở đây và chính ba người đó bây giờ đang dồn hắn vào chỗ chết Mạnh Tinh Hồn cười nói:
- Những người đó đương nhiên thông thuộc địa hình ở đây hơn người của Lục Hương Xuyên nhiều. Rõ ràng ít nhất họ đã chiếm địa lợi.
Dịch Tiềm Long nói:
- Lục Hương Xuyên tin chắc rằng không ai ngờ được kế hoạch của hắn, bởi thế lực lượng mai phục chỉ có việc phục sẵn và tiêu diệt bất cứ ai lộ diện. Nào ngờ còn có kẻ bí mật hơn, chủ động hơn.
Mạnh Tinh Hồn tiếp lời:
- Hơn nữa không phải tất cả lực lượng được Lục Hương Xuyên đem tới đều trung thành với hắn. Đương nhiên khi đối địch với ngoại bang họ tuyệt đối theo mệnh lệnh của Lục Hương Xuyên vì lúc đó hắn thay mặt Lão Bá. Nhưng sự xuất hiện của Hàn Đường, Thiết Thành Cương và nhất là có cả nghĩa nữ của Lão Bá, không ít người đã hoang mang.
Mạnh Tinh Hồn lại nói:
- Lại thêm yếu tố nhân hòa nữa. Có cả ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thêm nữa ba cao thủ đó chẳng khác gì mãnh hổ giữa bầy sói, dù có cả Lục Hương Xuyên cũng không đối phó nổi.
Dịch Tiềm Long gật đầu:
- Phải! Vì cuộc chiến này dù chưa xảy ra cũng biết rõ ai thắng ai bại rồi. Ngoài ra còn một điểm nữa...
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Điểm gì vậy?
- Lục Hương Xuyên bố trí người tới báo tin. Lúc đó hắn không dự tính trước ngươi sẽ chấp nhận tới đây và tình nguyện xuống giếng.
Mạnh Tinh Hồn ngượng nghịu nói:
- Lúc đó tiểu đệ hiểu sai ý Lão Bá, tưởng Phượng Phượng thật đã...
Dịch Tiềm Long ngắt lời:
- Nhưng Lão Bá lại hiểu rõ ngươi. Ông ấy biết rằng lần này ngươi tới đây là để đồng sinh cộng tử với ông ấy.
Mạnh Tinh Hồn thấy cổ họng mình nghẹn lại, những giọt nước mắt cảm động trào ra.
Kẻ sĩ có thể vì người tri kỷ mà chết Một người có thể vì tình bằng hữu với Lão Bá mà chết thì có gì đáng hối hận, có gì đáng tiếc?
Dịch Tiềm Long cũng rất cảm khái thở dài nói:
- Lão Bá cũng biết ngươi đã ở bên dưới, khi gặp Lục Hương Xuyên tất không đời nào để hắn sống mà lên khỏi đó, sẽ liều mạng với hắn, và có nhiều khả năng là lưỡng bại câu thương chứ quyết không để hắn sống.
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng hỏi:
- Vì thế... vì thế lão huynh mới xuống đó?
Dịch Tiềm Long gật đầu:
- Vì Lão Bá không muốn ngươi chết, và ngươi càng không thể chết, vì...
Ông vỗ vai Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Những việc sau này lão đệ ngươi đã hiểu cả rồi chứ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu Tuy vậy chàng vẫn chưa hiểu hết. Chàng không hiểu vì sao Lão Bá vẫn còn để Lục Hương Xuyên sống.
Nhưng chàng không nói gì. Bởi biết rằng Lão Bá làm việc gì đều không sai.
Đặc biệt đối với Lục Hương Xuyên.
Ông đã một lần sai lầm đối với Lục Hương Xuyên, nhất định không mắc thêm sai lầm thứ hai nữa.
Lão Bá vẫn đứng lặng nghe câu chuyện hai người, tròng mắt lấp lánh lệ quang.
Sau đó ông mới chậm bước đến gần nhìn hai người nói:
- Ta đã nhìn sai quá nhiều người. Nhưng không lầm hai ngươi. Cả hai đều là bằng hữu của ta, những bằng hữu tốt nhất.
Rồi ông cầm lấy vai Mạnh Tinh Hồn buông từng chữ:
- Ngươi không những là bằng hữu của ta mà còn là nhi tử của ta nữa!
Mạnh Tinh Hồn gật đầu lúng túng nói:
- Con là... con là...
Chưa nói xong nước mắt chàng đã trào ra
* * * * *
Đêm khuya lắm, sao nhạt dần.
Mọi người quanh giếng đã đi hết, chỉ còn lại một mình Lục Hương Xuyên Hắn vẫn quỳ ở tư thế cũ giữa đêm tối.
Không ai thèm để mắt đến hắn, cũng không ai chửi rủa nhục mạ hắn.
Lão Bá lẳng lặng bỏ đi, Dịch Tiềm Long và Mạnh Tinh Hồn cũng lẳng lặng bỏ đi, để lại một mình Lục Hương Xuyên quỳ trên đất như một con chó hoang.
Cho đến khi xác chết của bọn cung thủ cũng đã được mang đi hết thì còn lại hắn trơ trọi một mình.
Gió lạnh thổi vào khiến những chỗ xương bị gãy, những vết thương đau nhức không chịu nổi.
Lục Hương Xuyên chợt thấy mình cũng giống như lũ chó hoang vô chủ, bị thế nhân xa lánh.
Bây giờ hắn sống hay chết, việc đó không còn ai quan tâm nữa.
Mồ hôi hòa lẫn nước mắt nhỏ xuống do đau đớn và tủi nhục.
Lục Hương Xuyên đưa tay lau trán rồi nghiến chặt răng chống tay đứng dậy.
Cho dù thế nào thì ta vẫn còn sống. Mà đã sống tất sẽ có cơ hội.
Trong thâm tâm hắn phát xuất ý nghĩ đó, và hắn cố tin vào điều này.
Thế nhưng không biết vì sao, sau đó hắn lại mất hết niềm tin, chỉ thấy chán ngán và mệt mỏi.
Có phải vì hắn đã mất hết dũng khí?
Lúc này hắn thèm được uống mấy chén rượu, nuốt vào để quên đi...
* * * * *
Một hán tử trẻ tuổi đang gục mặt lên bàn ngủ gật, chợt nghe tiếng bước chân và tiếng gõ cửa dồn dập. Hắn liền dụi mắt đứng dậy ra mở cửa.
Bên ngoài trời đã đổ mưa không biết từ lúc nào Lục Hương Xuyên toàn thân ướt sũng đứng dưới mưa, đôi tròng mắt đỏ hoe Cửa được mở ra từ lâu nhưng hắn vẫn đứng ngây người nhìn vào.
Tên hán tử nhìn hắn, không tỏ vẻ ngạc nhiên, tựa hồ đã biết trước hắn nhất định sẽ đến.
Mưa rất lạnh.
Không hiểu sao trận mưa này vào tháng sáu mà lại lạnh đến thế?
Tên hán tử không nói gì, chỉ lấy một chiếc áo choàng lên mình Lục Hương Xuyên.
Lục Hương Xuyên đột nhiên ôm chầm lấy hắn thống thiết nói:
- Chỉ có ngươi mới là bằng hữu chân chính của ta. Chỉ một mình ngươi thôi.
Tên hán tử trẻ tuổi không đáp cũng không có biểu cảm gì.
Trông mặt hắn quá đần độn, có lẽ đần đến nỗi không biết dùng lời thế nào để biểu lộ tình cảm của mình?
Hắn quay người đến quầy hàng lấy rượu rồi quay lại đặt lên bàn.
Bấy giờ Lục Hương Xuyên mới bước vào điếm ngồi vào bàn
Ngôi tửu điếm này hắn đến không chỉ một lần. Tên hán tử trẻ tuổi đần độn đó là bằng hữu của hắn.
Lục Hương Xuyên chỉ tới đây mỗi khi có cấp sự, và hắn nhớ lần gần đây nhất là đến gặp Đồ Đại Bằng để biết kết quả tiêu diệt lực lượng tinh nhuệ của Lão Bá
Trời tuy lạnh nhưng vừa uống vào một chén, Lục Hương Xuyên thấy nóng lên ngay
Có lẽ nghị lực của Lục Hương Xuyên cũng được hâm nóng lên theo cốc rượu, nên hắn đập bàn thét to:
- Ta chưa chết! Chỉ cần ta còn sống, sớm muộn sẽ có ngày chúng sẽ lãnh đủ. Ngươi nói có đúng không?
Tên hán tử ngờ nghệch gật đầu.
Bất cứ Lục Hương Xuyên nói gì, bao giờ hắn cũng đồng ý.
Lục Hương Xuyên cười to một tràng nói tiếp:
- Không có ai quật ngã được ta! Trước sau gì ta cũng đứng lên được. Ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không quên ngươi đâu. Bởi vì chỉ có ngươi mới là bằng hữu chân chính của ta.
Hình như để chứng minh cho tên hán tử, Lục Hương Xuyên cố sức đứng thẳng lên.
Nhưng đột nhiên hắn gập người lại, toàn thân bỗng lên cơn co giật, giống như bị một mũi dao từ sau lưng đâm thọc vào dạ dày hắn.
Khi Lục Hương Xuyên ngẩng lên thì mặt hắn đã tái xám như người chết.
Lục Hương Xuyên nghiến răng, tròng mắt lòi hắn ra đầy ngạc nhiên và tức giận, nhưng giọng nói đã yếu đi:
- Ngươi đã... đầu độc trong rượu?
Tên hán tử gật đầu.
Bất kỳ Lục Hương Xuyên nói gì hắn đều hoàn toàn đồng ý.
Lục Hương Xuyên vừa thở dốc vừa hỏi:
- Vì sao ngươi làm thế? Vì sao...
Tên hán tử vẫn không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói:
- Lão Bá đã đồng ý không truy cứu ta, để ta tiếp tục sống như trước.
Lão Bá! Quả nhiên là Lão Bá!
Đây mới thật là một đòn chí mạng của Lão Bá!
Lục Hương Xuyên cố lấy hết sức gào lên:
- Ngươi... là đồ súc sinh! Ta coi ngươi là bằng hữu... thế mà ngươi lại bán đứng ta!
Tên hán tử bình thản đáp:
- Việc này ta học được ở ngươi thôi. Ngươi có thể phản bội Lão Bá, vì sao ta không phản ngươi được?
Đòn phản kích đó mới càng đích đáng.
Lục Hương Xuyên tức tối đến nỗi mắt tối sầm, không thấy cả bộ mặt đần độn của tên hán tử Cũng có thể trước nay hắn chưa từng thấy rõ bộ mặt của hắn cũng nên.
Lục Hương Xuyên cố dốc hết nỗ lực một lần cuối cùng, gầm lên và định nhảy bổ vào cắn đứt yết hầu của tên hán tử nhưng mới lao đến đã ngã gục xuống, miệng thổ ra một bãi nước nhờn nhợt.
Như vậy là trước khi chết, Lục Hương Xuyên đã biết được mùi vị thế nào là bị bằng hữu phản bội
Chết không phải là điều thống khổ lớn. Cái thống khổ hơn là bị bằng hữu bán đứng mình, đó mới là điều không sao chịu nổi.
Ngay cả Lục Hương Xuyên cũng thế
* * * * *
Trời đã sáng.
Đêm dù dài bao nhiêu rồi cũng đến lúc phải sáng.
Chỉ cần có đủ dũng khí và kiên nhẫn, người ta nhất định chờ được tới khi trời sáng.
Vầng thái dương chiếu vào cửa sổ
Cuối cùng Lão Bá đã trở lại phòng mình, ngồi trên chiếc ghế mây lớn kê cạnh cửa sổ mà có lần Cao lão đại từng ngồi.
Mãi đến lúc đó, Mạnh Tinh Hồn mới để ý thấy rằng Lão Bá đã già đi Chẳng những ông đã già đi rất nhiều mà trông dáng vẻ rất chán nản Đó là sự chán ngán phát sinh từ no đủ và tiện nghi.
Lão Bá duỗi thẳng hai chân rồi thở dài nói:
- Chắc rằng ngươi rất ngạc nhiên vì sao ta không giết Lục Hương Xuyên, đúng không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Con không ngạc nhiên
Lão Bá nhíu mày hỏi:
- Vì sao?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Vì con biết lão nhân gia nhất định đã dành cho hắn cách hạ trường thích hợp nhất Lão Bá cười, nụ cười chua chát và thê lương Bởi vì Lục Hương Xuyên là một sản phẩm mà chính tay Lão Bá đã dày công tạo ra, không ai muốn đang tâm phá hủy công phu của mình.
Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:
- Còn Cao lão đại thì sao?
Câu hỏi đó của chàng đã băn khoăn rất lâu trước khi hỏi.
Lão Bá thở dài nói:
- Ta không trách cô ta. Cao lão đại là nữ nhân rất có chí khí, cố hết sức bò lên cao, mặc dù phương pháp của cô ta không đúng. Nhưng trên đời có ai không sai lầm?
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng hỏi:
- Lão nhân gia... để cho chị ta đi ư?
Lão Bá gật đầu:
- Hơn nữa ta còn tặng cho cô ta quyền sở hữu đám đất ở Khoái Hoạt Lâm. Sau này nếu ngươi thấy ai đó cố sức mình leo lên cao thì hãy giúp họ một tay. Chớ nên làm họ thoái chí. Nhưng chỉ được dìu mà đừng đẩy họ lên.
Mạnh Tinh Hồn cúi đầu, lòng đầy cảm kích và kính trọng.
Lão Bá rốt cuộc vẫn là Lão Bá.
Có thể ông đã làm sao nhiều việc, nhưng ông vĩ đại ở chỗ chưa ai sánh được với ông.
Lúc đó một thiếu niên đi vào phòng cùng với Thiết Thành Cương.
Thiết Thành Cương khác hẳn một năm trước, tuấn tú và cương nghị, không cón chút gì của vết bỏng khủng khiếp năm trước nữa, và cũng không còn vẻ bồng bột của một thiếu niên mà chính chắn ra nhiều.
Còn thiếu niên đi cùng Thiết Thành Cương là một đầu mục trong số những người vừa được Dịch Tiềm Long huấn luyện.
Nhìn hai người đó, Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng đó là đại diện của lớp thừa kế xứng đáng nhất của Lão Bá và không bao giờ bị diệt vong.
Thiết Thành Cương gật đầu chào Mạnh Tinh Hồn, miệng nở nụ cười rất đáng yêu và thân thiết.
Hiển nhiên chàng đã được biết về Mạnh Tinh Hồn Lão Bá nhìn thiếu niên, cười hỏi:
- Công việc thế nào?
Thiếu niên không vào phòng mà đứng bên cửa cúi người nói:
- Vạn Bằng Vương không chết. Kẻ bị giết lại là Đồ Đại Bằng. Hắn đã đánh giá thấp Vạn Bằng Vương, vì thế mới mất mạng.
Thiếu niên trả lời ngắn gọn, rõ ràng. Tâm sức của Dịch Tiềm Long dày công huấn luyện quả thật không uổng phí.
Mạnh Tinh Hồn tưởng chừng không nhịn được muốn hỏi:
- Phượng Phượng đâu?
Nhưng chàng ghìm lại được.
Cả Lão Bá cũng không hỏi câu đó.
Cô ta có tồn tại hay không chẳng quan trọng nữa, và không đáng để người khác quan tâm.
Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại hỏi câu khác:
- Nên đối phó Vạn Bằng Vương thế nào? Vạn Bằng Vương chưa chết, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ cùng Lão Bá quyết một trận tử chiến.
Lão Bá thở dài đáp:
- Hắn chưa chết. Ta cũng chưa chết. Bởi thế chúng ta vẫn còn tiếp tục chiến đấu. Mặc dù cả ta và hắn đều chán ghét thậm chí sợ hãi trước cuộc chiến đó, nhưng không thể dừng tay được Mạnh Tinh Hồn cúi đầu nói:
- Con hiểu!
Một người đã dấn thân vào giang hồ cũng ví như ngồi vào lưng hổ, muốn xuống cũng không được nữa.
Lão Bá lại nói:
- Cho dù Vạn Bằng Vương có chết thì vẫn còn người khác đến tìm ta. Trừ phi ta nằm xuống, nếu không cuộc chiến vĩnh viễn không bao giờ ngừng.
Ông thở dài tiếp:
- Người như ta suốt đời chỉ có sống trong nỗi sợ hãi và chán ghét. Khi ta muốn đi giết người khác cũng là khi chờ đợi kẻ khác đến giết ta.
Mạnh Tinh Hồn hiểu rõ điều này.
Và sự thật không ai hiểu chân lý đó bằng chàng. Bởi chàng đã từng nhiều lần giết người và lúc nào cũng nơm nớp bị người khác giết.
Lão Bá chậm rãi nói thêm:
- Bất cứ ai, hễ gieo hạt gì tất phải gặt quả ấy. Ta đã sai lầm, và phải trả giá cho sự sai lầm đó. Ngoài ta ra, không ai có thể trả thay cho ta được.
Ông vỗ vai Mạnh Tinh Hồn nói:
- Con còn trẻ. Chỉ cần có dũng khí là có thể thay đổi được số phận. Người ta phạm sai lầm không đáng sợ và không có gì đáng sỉ nhục cả. Chỉ cần họ nhận ra sai lầm là đủ. Bởi thế ngươi đừng bao giờ phiền não, hãy quên hết quá khứ đi
Lão Bá chợt quay qua Thiết Thành Cương hỏi:
- Thế nào? Tiểu Điệp và Như Liễu ở đâu?
Mạnh Tinh Hồn thấy tim mình đập rộn lên, nín thở chờ nghe câu trả lời Thiết Thành Cương nói:
- Lão nhân gia, Điệp thư thư và Như Liễu đang ở thư phòng của thư thư trước đây chờ Mạnh đại ca. Cả Thạch huynh cũng ở đó
Thấy vẻ ngạc nhiên của Mạnh Tinh Hồn, Lão Bá cười nói:
- Tối qua Thạch Quân đưa Tiểu Điệp đi thì gặp phục kích. Lục Hương Xuyên quyết không để Tiểu Điệp đi thoát, may có Hàn Đường và Thiết Thành Cương giải cứu nên mới được an toàn. Ngươi nhanh tới đó đi.
Mạnh Tinh Hồn cúi đầu từ biệt Lão Bá rồi sánh vài cùng Thiết Thành Cương đi về phía sau Cúc Hoa viên.
* * * * *
Khoái Hoạt Lâm đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong phòng Cao lão đại lại không thấy có ánh đèn Thông thường Cao lão đại ghét thắp đèn trong phòng mình, nhưng hôm nay không phải thế. Thị không chán ghét mà sợ hãi, không phải sợ ánh đèn làm nổi rõ những nếp nhăn trên mặt mà sợ ánh sáng chiếu vào những nỗi chán ghét, khiếp hãi và hồ nhọc trong lòng thị.
Những cái đó đã biến thành sẹo, vĩnh viễn không bao giờ tẩy xóa được.
Nhưng vẫn có ánh đèn từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, chiếu lên tờ văn tự sở hữu đất nằm trong tay Cao lão đại.
Thị mở rộng cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bây giờ toàn bộ khu vựa Khoái Hoạt Lâm này đã là sở hữu của thị, không phải chỉ là những ngôi nhà xây trên khu đất của người khác nữa
Đó là nguyện vọng cao nhất của Cao lão đại. Như vậy là thị đã thành công từ hố sâu hắc ám bò lên bậc rất cao của sự phú quý.
Lẽ ra thị nên mỹ mãn mới phải. Nhưng không hiểu sao, thị lại thấy tâm hồn mình hoàn toàn trống rỗng, dửng dưng với mọi sự, kể cả tờ văn tự mà mình đã mất rất nhiều công sức nay mới có được
Phải đổi bằng cái giá khắc nghiệt như vậy, rốt cuộc thị đã thật sự đạt được cái gì?
Trừ sự hư không và nỗi cô đơn thị có được gì đâu?
Mạnh Tinh Hồn, Diệp Tường, Thạch Quần và Tiểu Hà đều lần lượt bỏ đi. Cho dù sống hay chết, vĩnh viễn không ai quay về đây nữa...
Nơi phồn hoa đầy lạc thú này chẳng lẽ có thể lấp đầy sự trống vắng trong tâm hồn thị?
Tờ văn tự đất đai này lẽ nào có thể an ủi được một trái tin đơn côi?
Bỗng nhiên thị cất tràng cười điên loạn, tay vò nát tờ văn khế thành muôn mảnh.
Ngoài cửa có người gọi:
- Đại thư, mau ra đi! Vương đại gia ở Lạc Dương chờ đại thư đến sốt cả ruột từ lâu rồi.
Cao lão đại thôi cười quát lên:
- Bảo hắn chết đi cho khuất mắt! Các ngươi cũng chết cả đi! Chết sạch là tốt!
Ngoài cửa không nghe thấy gì nữa.
Ai cũng biết rằng khi Cao lão đại bực mình thì tốt nhất là phải tránh thật xa Cao lão đại đóng cửa sổ lại, sau đó cởi trâm xõa mái tóc dài mượt mà xuống, cuối cùng cởi bỏ hết y phục, trần truồng đứng giữa phòng tối om.
Eo lưng Cao lão đại vẫn thon thả, cặp đùi vẫn trắng muốt mịn màng trông như quản bút, bộ ngực thị vẫn rắn chắc khiến mọi nam nhân đều thèm muốn.
Nhưng Cao lão đại biết rằng tính mạng mình chẳng còn kéo dài lâu nữa.
Tuổi thanh xuân đang trôi qua dần, và vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Thị lẩm bẩm:
- Một người trần trụi sinh ra thì cũng nên trần trụi mà giã từ cõi thế
Thị lại cười lên điên cuồng và múa may cuồng loạn. Rồi đột nhiên đến góc phòng lấy một bình rượu nhỏ uống liền mấy ngụm.
Đó là bình rượu tuyệt mệnh, là rượu độc!
* * * * *
Khi Thạch Quần phá cửa phòng bước vào thì thi thể Cao lão đại đã lạnh ngắt, mái tóc dài đen nhánh xõa che bộ ngực trắng ngần, bộ ngực đến chết vẫn còn hấp dẫn.
Thạch Quần quỳ xuống bên thi thể Cao lão đại, kính cẩn sửa lại mái tóc cho đại thư mình.
Y chợt nhận thấy bên khóe mắt Cao lão đại còn đọng lại hai giọt nước mắt lớn chưa khô, và chính y cũng không cầm được nước mắt.
“Ai bảo đại hải vô tình”
Dưới ánh sao, biển trông thật hiền từ và mỹ lệ
Thủy triều đang xuống.
Biển cũng như người có khi ào ạt hung dữ, nhưng có khi thật phẳng lặng và bình yên.
Mạnh Tinh Hồn và Tiểu Điệp nắm tay nhau đắm đuối ngắm mặt biển thân thương và hiền hòa.
Hài tử đã ngủ đây là thời gian duy nhất để hai người được bên nhau tận hưởng hạnh phúc sau một ngày lao động.
Thời gian bên nhau tuy ngắn ngủi nhưng họ thấy mỹ mãn, hoàn toàn mỹ mãn
Họ từ chối mọi ân tứ của Lão Bá, tiền bạc quyền lực. Và Lão Bá không ép họ thậm chí còn hài lòng - Hãy sống cuộc đời bình thường hưởng hạnh phúc trong lao động và bình yên.
Họ hạnh phúc vì biết rằng qua hôm nay còn có ngày mai và ngày sau nữa càng tươi đẹp hơn.
Vô số những ngày tươi đẹp đang chờ đợi họ.
Đột nhiên một vì sao băng vạch một đường dài làm mặt biển sáng rực sinh động và mỹ lệ hơn.
Mạnh Tinh Hồn chợt kêu lên:
- Ta đã làm được! Rốt cuộc ta đã làm được!
Tiểu Điệp âu yếm nhìn chồng, ngạc nhiên hỏi:
- Chàng làm được gì thế?
Mạnh Tinh Hồn cầm chặt tay nàng nói:
- Người ta bảo rằng trong thời gian ngắn ngủi khi sao băng xuất hiện, nếu ai kịp nói lên một lời ước thì lời ước đó nhất định sẽ được thực hiện.
Tiểu Điệp nói:
- Đó chỉ là truyền thuyết thôi. Xưa nay chưa ai thực hiện được điều kỳ diệu đó.
Mạnh Tinh Hồn tươi cười khẳng định:
- Nhưng lần này ta đã làm được!
Tiểu Điệp tuy không tin, nhưng tỏ ra hy vọng:
- Chàng đã kịp thời nói lên lời ước trong thoáng chốc xuất hiện sao băng ư?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Phải, ta đã kịp!
- Chàng ước gì?
Mạnh Tinh Hồn không đáp, chỉ mỉm cười Tiểu Điệp cũng không truy vấn. Bởi vì nàng biết rõ nguyện ước của chồng cũng là vì mình.
Và chẳng phải họ đang được như ước nguyện đó sao?
Họ nhìn nhau, ánh mắt chứa chan hạnh phúc.
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook