Lưu Thủy Kim Triêu
-
Chương 14: Phượng tê vu mộc
Nếu không tính toán chuyện Hà Thiếu Kỳ thỉnh thoảng lại tự ý quyết định thì cậu ta cũng được coi là một người bạn đồng hành không tệ. Mặc dù cậu ta là quan nhị đại, nhưng đi tới đâu cũng không làm phiền quan viên nơi đó. Cậu ta thích ở quán trọ tốt nhất, dùng món ăn của quán ngon nhất, tất nhiên, mọi chi phí đều tự mình gánh chịu, ai muốn tranh trả tiền với cậu ta, cậu ta liền nổi quạu.
Cha cậu ta là Diêm quan, thiếu gì chứ không thiếu tiền, đi theo cậu, người nhà họ Cao mới thực sự hiểu thế nào là tiêu tiền như nước. Vừa ra khỏi nhà nửa ngày, Hà Thiếu Kỳ đã muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng Cao Nghị nói cách đây không xa là một huyện thành, đi một mạch đến đó rồi hãy nghỉ, cuối cùng cậu ta cũng cố chịu đến lúc xế chiều.
Vừa đến nơi, tôi tớ Hà gia liền vội vàng tìm quán trọ lớn nhất ở lại. Tổng cộng thuê ba gian phòng thượng hạng, tất nhiên là dành cho ba người Hà Thiếu Kỳ, Cao Nghị và Cao Thụy Thành ở, tùy tùng thì ở phòng chung, mười mấy người cùng ngủ trên một chiếc giường ghép.
Phòng thượng hạng của quán trọ rộng chừng bảy tám mươi mét vuông, dùng tủ bình phong và rèm che ngăn cách, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách nhỏ, vô cùng sạch sẽ tiện nghi. Sau khi vào ở, mọi người sắp xếp đồ đạc đâu ra đấy rồi mới đi ăn.
Lục Chùy Tử bưng nước tới, Cao Thụy Thành rửa mặt xong, bảo hắn: “Tối nay Chùy Tử ca ngủ cùng ta.”
Lục Chùy Tử gật gật đầu. Giường trong phòng thượng hạng rất lớn, ba người ngủ không thành vấn đề, hắn ở đây cũng tiện chăm sóc Cao Thụy Thành hơn.
Cao Thụy Thành thay một bộ quần áo sạch sẽ. Đúng lúc này, Cao Nghị chợt đẩy cửa đi vào. Cao Thụy Thành gọi một tiếng “Cha”, Cao Nghị liền nói: “Thu xếp xong chưa? Cha qua đây là có chuyện muốn hỏi con.”
“Cha muốn hỏi chuyện biểu thúc nói lúc sáng sao?” Cao Thụy Thành cười hỏi.
Nhìn vẻ mặt con trai, Cao Nghị cũng mỉm cười, nói: “Cha biết con vẫn luôn giữ lễ, nhưng vẫn phải tới nhắc nhở con mấy câu. Sau này ở ngoài một mình, phải thận trọng, thích cô nương nào thì cứ việc cưới về. Chỉ cần con thích, cho dù xuất thân thế nào đi nữa, nghèo một chút cũng không sao, nhà mình vẫn chấp nhận được. Nhưng tuyệt đối không cho phép con học theo mấy công tử kia nuôi ca dưỡng kĩ, nhà mình trước nay chưa từng có chuyện như vậy.”
“Con hiểu mà.” Cao Thụy Thành đáp, “Biểu thúc Thiếu Kỳ cũng chỉ là hơi vô tư thôi, trong mắt bọn họ, chuyện như vậy rất đáng tự hào, người khác nghe được cũng chỉ cảm thấy con phong lưu đa tình, cha đừng giận thúc ấy.”
“Ta biết. Con người Thiếu Kỳ lanh lợi hào phóng, nhưng hay lơ đãng, thỉnh thoảng con chỉ bảo nó một chút, tam cữu công muốn con làm bạn với nó cũng vì điều này. Chỗ họ hàng với nhau, con phải biết tiến biết lùi đúng lúc, sau này phải suy tính chu toàn mọi chuyện.”
“Con sẽ nhớ lời cha căn dặn.”
Cao Nghị gật đầu, rồi quay sang nói với Lục Chùy Tử: “Chùy Tử là người trong nhà, đáng tin cậy nhất, người ngoài không thể so sánh được. A Mao không để tâm mấy chuyện vụn vặt, ngươi thay hắn chú ý một chút.”
“Chú yên tâm, Chùy Tử nhất định sẽ chăm sóc A Mao cẩn thận.” Lục Chùy Tử vội vàng đáp.
Cao Nghị cười nói: “Ngươi là người thân nhất với A Mao, có ngươi ở lại kinh thành trông chừng nó, ta không còn gì yên tâm hơn. Sau này A Mao cũng không được ra vẻ ra đây, phải kính trọng Chùy Tử như ca ca của mình, coi như người một nhà.”
“Tất nhiên rồi ạ.” Nghe lời cha, Cao Thụy Thành nhìn Lục Chùy Tử mỉm cười. Những lời Cao Nghị nói hoàn toàn không có ẩn ý gì, nhưng Lục Chùy Tử lại không kìm được nghĩ tới chuyện khác, liền đỏ mặt, vội vàng cúi xuống che giấu.
Nói thêm mấy câu, Cao Thụy Thành liền cùng cha mình ra ngoài tìm Hà Thiếu Kỳ. Hà Thiếu Kỳ cũng đã thay quần áo, bảo người hầu đặt một bàn tiệc ở tửu lâu tốt nhất từ lâu, giờ liền dẫn mọi người đi thẳng tới đó ăn cơm. Có Cao phụ, Hà Thiếu Kỳ cũng không dám suồng sã, ngoan ngoãn ăn một bữa cơm, ăn xong về quán trọ nghỉ ngơi. Bôn ba cả ngày, quả thực cũng chẳng còn hơi sức ra ngoài chơi bời gì nữa.
Về đến phòng, Cao Thụy Thành rửa mặt mũi xong, đang chuẩn bị chọn một tập văn ra đọc thì lại có khách tới.
“Thụy Thành thiếu gia, ngài đã nghỉ chưa?” Người đang nhẹ nhàng gõ cửa chính là Hành Quan.
Đến lúc này rồi, Cao Thụy Thành thực sự không muốn gây thêm rắc rối, liền cách một cánh cửa đáp: “Hành Quan, ngươi có việc gì không? Ta ngủ rồi, nếu có việc thì để mai nói được chứ?”
“À, dạ vâng, làm phiền ngài rồi.” Hành Quan nghe Cao Thụy Thành nói vậy, tuy hơi thất vọng nhưng cũng không dây dưa nữa, lập tức rời đi. Cao Thụy Thành thở phào một hơi, nhìn Lục Chùy Tử vốn dĩ đang xếp quần áo, từ lúc Hành Quan gõ cửa liền bất động vểnh tai nghe, liền cảm thấy rất buồn cười.
Cậu ngẩng đầu nhếch miệng cười với Lục Chùy Tử, cười đầy ý nhị. Lục Chùy Từ nhìn Cao Thụy Thành, không quá thoải mái nói: “Trò chuyện thì cũng không sao, chỉ là sợ chú biết sẽ không vui đâu.”
“Ừ, thế không còn ai không vui nữa à?” Cao Thụy Thành cố ý chọc Lục Chùy Tử. Lục Chùy Tử lập tức đỏ mặt, cúi đầu xếp quần áo, không dám ho he gì. Cao Thụy Thành cười thành tiếng, không trêu Lục Chùy Tử nữa, lấy sách ra nghiêm túc đọc. Lục Chùy Tử thấy Cao Thụy Thành bắt đầu học rồi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Chùy Tử cũng cảm thấy rất mất mặt. Cao Thụy Thành xuất chúng như vậy, tuổi trẻ tài cao, bản tính lương thiện, tương lai sẽ rất có triển vọng, nói người thích cậu ấy xếp hàng từ đầu thôn đến tận cuối thôn cũng không quá đáng, một đào kép thì đã là gì. Cao Thụy Thành tốt như vậy mà lại chấp nhận thích mình, hắn chẳng còn đòi hòi gì hơn. Mọi chuyện đều phải nghĩ cho Cao Thụy Thành, nếu không thì đúng là không biết điều.
Mấy ngày cứ như vậy trôi qua, dọc đường bình an vô sự. Hành Quan cũng rất tế nhị, nếu Cao Thụy Thành đã tỏ ý từ chối rõ ràng đến thế, cậu ta sẽ không vô lễ nữa. Mặc dù ôm lòng yêu mến Cao Thụy Thành, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc cùng Cao Thụy Thành thảo luận thơ từ ca phú, sẽ không khiến cậu không vui. Ngay cả Cao Nghị cũng thấy lời nói cử chỉ của đứa trẻ này đều lịch sự lễ độ, không làm gì vượt quá giới hạn, dần dần cũng thả lỏng cảnh giác. Con trai nhà mình ưu tú như vậy, có người thích cũng là chuyện bình thường. Tiếc rằng lại là đàn ông, mà con trai mình cũng không thích nó, nếu không lấy về cũng được. Người nhà luôn tôn trọng quyết định của Cao Thụy Thành, hy vọng cậu lấy được một cô nương vừa ý, không bao giờ có ý định ép buộc cậu cái gì.
Bất tri bất giác, một tháng đã trôi qua, cuối cùng cũng đến kinh thành. Cổng thành đồ sộ, vừa tiến vào đã thấy đường phố rộng rãi chỉnh tề, thương nhân trên phố qua lại tấp nập, những nơi khác không thể nào bì được. Kinh thành phồn hoa náo nhiệt thế nào tất nhiên không cần nói nhiều, đoàn người Cao Thụy Thành vất vả một đường, cũng không có sức để đi dạo, theo Hà Thiếu Kỳ đến căn nhà của Hà già ở kinh thành nghỉ lại. Hà gia có nhà ở đây, Cao Thụy Thành tất nhiên không cần tìm chỗ khác ở. Mặc dù Hà trạch bị bỏ không, nhưng vẫn có người coi sóc, lúc trước cũng gửi thư đến sai người dọn dẹp, vì vậy bây giờ có thể vào ở luôn. Cao Nghị mua sắm các thứ đầy đủ cho Cao Thụy Thành, ở mấy hôm rồi mới về.
Cao phụ vừa đi, Cao Thụy Thành liền thấy nhớ, còn Hà Thiếu Kỳ thì giống như Tôn Ngộ Không được tháo vòng kim cô, chỉ ước gì trời đất đảo lộn để diễn tả tâm trạng sung sướng của mình, đứng đó cười ha hả một hồi lâu. Cao Thụy Thành nhìn thấy, cười nói: “Dọc đường may nhờ có biểu thúc chiếu cố, biểu thúc tôn kính cha ta như vậy, Thụy Thành có lời cảm tạ.”
“Ôi chà, tuy ta hay chơi bời lêu lổng, nhưng cũng hiểu ai thực sự tốt với mình, biểu huynh ngay thẳng thật thà, tất nhiên ta sẽ tôn trọng huynh ấy.” Được khen như vậy, Hà Thiếu Kỳ cứ cười mãi.
“Biểu thúc nói phải.”
Ở đây hai ngày, Hà Thiếu Kỳ liền dẫn Cao Thụy Thành đi thăm mấy người bạn cũ của cha cậu ta, và gặp cả mấy thí sinh đồng hương khác. Thời đại này khoa cử vô cùng nghiêm ngặt, nhất là sắp đến thi Hội, muốn gian lận chắc chắn là không thể, nhưng trong triều có người quen vẫn thuận lợi hơn một chút, hơn nữa sau này làm quan rồi, đồng hương đồng niên cũng là một mối quan hệ. Ở đây Cao Thụy Thành không có nhiều người quen biết, chỉ có huynh trưởng Nguyên Vĩnh của thầy Nguyên Lễ hiện đang làm Ty nghiệp ở Quốc tử giám, Nguyên Lễ đã viết thư cho Nguyên Vĩnh giao cho Cao Thụy Thành, Cao Thụy Thành liền cầm thư đi bái phòng.
Ý nghĩa tên chương: Câu nói xuất xứ từ một truyền thuyết dân gian, phượng hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng. Có thể hiểu là, chim khôn chọn cành mà đậu, hiền tài chọn chủ để thờ.
Cha cậu ta là Diêm quan, thiếu gì chứ không thiếu tiền, đi theo cậu, người nhà họ Cao mới thực sự hiểu thế nào là tiêu tiền như nước. Vừa ra khỏi nhà nửa ngày, Hà Thiếu Kỳ đã muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng Cao Nghị nói cách đây không xa là một huyện thành, đi một mạch đến đó rồi hãy nghỉ, cuối cùng cậu ta cũng cố chịu đến lúc xế chiều.
Vừa đến nơi, tôi tớ Hà gia liền vội vàng tìm quán trọ lớn nhất ở lại. Tổng cộng thuê ba gian phòng thượng hạng, tất nhiên là dành cho ba người Hà Thiếu Kỳ, Cao Nghị và Cao Thụy Thành ở, tùy tùng thì ở phòng chung, mười mấy người cùng ngủ trên một chiếc giường ghép.
Phòng thượng hạng của quán trọ rộng chừng bảy tám mươi mét vuông, dùng tủ bình phong và rèm che ngăn cách, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách nhỏ, vô cùng sạch sẽ tiện nghi. Sau khi vào ở, mọi người sắp xếp đồ đạc đâu ra đấy rồi mới đi ăn.
Lục Chùy Tử bưng nước tới, Cao Thụy Thành rửa mặt xong, bảo hắn: “Tối nay Chùy Tử ca ngủ cùng ta.”
Lục Chùy Tử gật gật đầu. Giường trong phòng thượng hạng rất lớn, ba người ngủ không thành vấn đề, hắn ở đây cũng tiện chăm sóc Cao Thụy Thành hơn.
Cao Thụy Thành thay một bộ quần áo sạch sẽ. Đúng lúc này, Cao Nghị chợt đẩy cửa đi vào. Cao Thụy Thành gọi một tiếng “Cha”, Cao Nghị liền nói: “Thu xếp xong chưa? Cha qua đây là có chuyện muốn hỏi con.”
“Cha muốn hỏi chuyện biểu thúc nói lúc sáng sao?” Cao Thụy Thành cười hỏi.
Nhìn vẻ mặt con trai, Cao Nghị cũng mỉm cười, nói: “Cha biết con vẫn luôn giữ lễ, nhưng vẫn phải tới nhắc nhở con mấy câu. Sau này ở ngoài một mình, phải thận trọng, thích cô nương nào thì cứ việc cưới về. Chỉ cần con thích, cho dù xuất thân thế nào đi nữa, nghèo một chút cũng không sao, nhà mình vẫn chấp nhận được. Nhưng tuyệt đối không cho phép con học theo mấy công tử kia nuôi ca dưỡng kĩ, nhà mình trước nay chưa từng có chuyện như vậy.”
“Con hiểu mà.” Cao Thụy Thành đáp, “Biểu thúc Thiếu Kỳ cũng chỉ là hơi vô tư thôi, trong mắt bọn họ, chuyện như vậy rất đáng tự hào, người khác nghe được cũng chỉ cảm thấy con phong lưu đa tình, cha đừng giận thúc ấy.”
“Ta biết. Con người Thiếu Kỳ lanh lợi hào phóng, nhưng hay lơ đãng, thỉnh thoảng con chỉ bảo nó một chút, tam cữu công muốn con làm bạn với nó cũng vì điều này. Chỗ họ hàng với nhau, con phải biết tiến biết lùi đúng lúc, sau này phải suy tính chu toàn mọi chuyện.”
“Con sẽ nhớ lời cha căn dặn.”
Cao Nghị gật đầu, rồi quay sang nói với Lục Chùy Tử: “Chùy Tử là người trong nhà, đáng tin cậy nhất, người ngoài không thể so sánh được. A Mao không để tâm mấy chuyện vụn vặt, ngươi thay hắn chú ý một chút.”
“Chú yên tâm, Chùy Tử nhất định sẽ chăm sóc A Mao cẩn thận.” Lục Chùy Tử vội vàng đáp.
Cao Nghị cười nói: “Ngươi là người thân nhất với A Mao, có ngươi ở lại kinh thành trông chừng nó, ta không còn gì yên tâm hơn. Sau này A Mao cũng không được ra vẻ ra đây, phải kính trọng Chùy Tử như ca ca của mình, coi như người một nhà.”
“Tất nhiên rồi ạ.” Nghe lời cha, Cao Thụy Thành nhìn Lục Chùy Tử mỉm cười. Những lời Cao Nghị nói hoàn toàn không có ẩn ý gì, nhưng Lục Chùy Tử lại không kìm được nghĩ tới chuyện khác, liền đỏ mặt, vội vàng cúi xuống che giấu.
Nói thêm mấy câu, Cao Thụy Thành liền cùng cha mình ra ngoài tìm Hà Thiếu Kỳ. Hà Thiếu Kỳ cũng đã thay quần áo, bảo người hầu đặt một bàn tiệc ở tửu lâu tốt nhất từ lâu, giờ liền dẫn mọi người đi thẳng tới đó ăn cơm. Có Cao phụ, Hà Thiếu Kỳ cũng không dám suồng sã, ngoan ngoãn ăn một bữa cơm, ăn xong về quán trọ nghỉ ngơi. Bôn ba cả ngày, quả thực cũng chẳng còn hơi sức ra ngoài chơi bời gì nữa.
Về đến phòng, Cao Thụy Thành rửa mặt mũi xong, đang chuẩn bị chọn một tập văn ra đọc thì lại có khách tới.
“Thụy Thành thiếu gia, ngài đã nghỉ chưa?” Người đang nhẹ nhàng gõ cửa chính là Hành Quan.
Đến lúc này rồi, Cao Thụy Thành thực sự không muốn gây thêm rắc rối, liền cách một cánh cửa đáp: “Hành Quan, ngươi có việc gì không? Ta ngủ rồi, nếu có việc thì để mai nói được chứ?”
“À, dạ vâng, làm phiền ngài rồi.” Hành Quan nghe Cao Thụy Thành nói vậy, tuy hơi thất vọng nhưng cũng không dây dưa nữa, lập tức rời đi. Cao Thụy Thành thở phào một hơi, nhìn Lục Chùy Tử vốn dĩ đang xếp quần áo, từ lúc Hành Quan gõ cửa liền bất động vểnh tai nghe, liền cảm thấy rất buồn cười.
Cậu ngẩng đầu nhếch miệng cười với Lục Chùy Tử, cười đầy ý nhị. Lục Chùy Từ nhìn Cao Thụy Thành, không quá thoải mái nói: “Trò chuyện thì cũng không sao, chỉ là sợ chú biết sẽ không vui đâu.”
“Ừ, thế không còn ai không vui nữa à?” Cao Thụy Thành cố ý chọc Lục Chùy Tử. Lục Chùy Tử lập tức đỏ mặt, cúi đầu xếp quần áo, không dám ho he gì. Cao Thụy Thành cười thành tiếng, không trêu Lục Chùy Tử nữa, lấy sách ra nghiêm túc đọc. Lục Chùy Tử thấy Cao Thụy Thành bắt đầu học rồi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Chùy Tử cũng cảm thấy rất mất mặt. Cao Thụy Thành xuất chúng như vậy, tuổi trẻ tài cao, bản tính lương thiện, tương lai sẽ rất có triển vọng, nói người thích cậu ấy xếp hàng từ đầu thôn đến tận cuối thôn cũng không quá đáng, một đào kép thì đã là gì. Cao Thụy Thành tốt như vậy mà lại chấp nhận thích mình, hắn chẳng còn đòi hòi gì hơn. Mọi chuyện đều phải nghĩ cho Cao Thụy Thành, nếu không thì đúng là không biết điều.
Mấy ngày cứ như vậy trôi qua, dọc đường bình an vô sự. Hành Quan cũng rất tế nhị, nếu Cao Thụy Thành đã tỏ ý từ chối rõ ràng đến thế, cậu ta sẽ không vô lễ nữa. Mặc dù ôm lòng yêu mến Cao Thụy Thành, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc cùng Cao Thụy Thành thảo luận thơ từ ca phú, sẽ không khiến cậu không vui. Ngay cả Cao Nghị cũng thấy lời nói cử chỉ của đứa trẻ này đều lịch sự lễ độ, không làm gì vượt quá giới hạn, dần dần cũng thả lỏng cảnh giác. Con trai nhà mình ưu tú như vậy, có người thích cũng là chuyện bình thường. Tiếc rằng lại là đàn ông, mà con trai mình cũng không thích nó, nếu không lấy về cũng được. Người nhà luôn tôn trọng quyết định của Cao Thụy Thành, hy vọng cậu lấy được một cô nương vừa ý, không bao giờ có ý định ép buộc cậu cái gì.
Bất tri bất giác, một tháng đã trôi qua, cuối cùng cũng đến kinh thành. Cổng thành đồ sộ, vừa tiến vào đã thấy đường phố rộng rãi chỉnh tề, thương nhân trên phố qua lại tấp nập, những nơi khác không thể nào bì được. Kinh thành phồn hoa náo nhiệt thế nào tất nhiên không cần nói nhiều, đoàn người Cao Thụy Thành vất vả một đường, cũng không có sức để đi dạo, theo Hà Thiếu Kỳ đến căn nhà của Hà già ở kinh thành nghỉ lại. Hà gia có nhà ở đây, Cao Thụy Thành tất nhiên không cần tìm chỗ khác ở. Mặc dù Hà trạch bị bỏ không, nhưng vẫn có người coi sóc, lúc trước cũng gửi thư đến sai người dọn dẹp, vì vậy bây giờ có thể vào ở luôn. Cao Nghị mua sắm các thứ đầy đủ cho Cao Thụy Thành, ở mấy hôm rồi mới về.
Cao phụ vừa đi, Cao Thụy Thành liền thấy nhớ, còn Hà Thiếu Kỳ thì giống như Tôn Ngộ Không được tháo vòng kim cô, chỉ ước gì trời đất đảo lộn để diễn tả tâm trạng sung sướng của mình, đứng đó cười ha hả một hồi lâu. Cao Thụy Thành nhìn thấy, cười nói: “Dọc đường may nhờ có biểu thúc chiếu cố, biểu thúc tôn kính cha ta như vậy, Thụy Thành có lời cảm tạ.”
“Ôi chà, tuy ta hay chơi bời lêu lổng, nhưng cũng hiểu ai thực sự tốt với mình, biểu huynh ngay thẳng thật thà, tất nhiên ta sẽ tôn trọng huynh ấy.” Được khen như vậy, Hà Thiếu Kỳ cứ cười mãi.
“Biểu thúc nói phải.”
Ở đây hai ngày, Hà Thiếu Kỳ liền dẫn Cao Thụy Thành đi thăm mấy người bạn cũ của cha cậu ta, và gặp cả mấy thí sinh đồng hương khác. Thời đại này khoa cử vô cùng nghiêm ngặt, nhất là sắp đến thi Hội, muốn gian lận chắc chắn là không thể, nhưng trong triều có người quen vẫn thuận lợi hơn một chút, hơn nữa sau này làm quan rồi, đồng hương đồng niên cũng là một mối quan hệ. Ở đây Cao Thụy Thành không có nhiều người quen biết, chỉ có huynh trưởng Nguyên Vĩnh của thầy Nguyên Lễ hiện đang làm Ty nghiệp ở Quốc tử giám, Nguyên Lễ đã viết thư cho Nguyên Vĩnh giao cho Cao Thụy Thành, Cao Thụy Thành liền cầm thư đi bái phòng.
Ý nghĩa tên chương: Câu nói xuất xứ từ một truyền thuyết dân gian, phượng hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng. Có thể hiểu là, chim khôn chọn cành mà đậu, hiền tài chọn chủ để thờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook