Lưu Manh Tiểu Tử
Chương 17

Trong đêm tối, xuyên qua khu rừng là một nhóm người mặc hắc y đang cưỡi ngựa phóng đi rất nhanh.

Nhìn sắc trời tối đen, ban đêm trong rừng không khí lại thập phần lạnh lẽo, Dật Phong cho ngựa dừng lại nói: “Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở nơi này, cho người đốt lửa lên đi, truy binh chắc không đuổi kịp chúng ta đâu”.

Đoàn người nghe lệnh mà dừng lại, sau đó mỗi người tự dựa theo phân phó mà nhanh chóng làm việc. Dật Phong xuống ngựa, chậm rãi tiến đến chiếc rương gỗ kia.

Cạch…

Mở nắp rương ra, đẩy hết những cuộn tơ lụa cùng vàng bạc sang một bên, để lộ ra một thiếu niên đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt ngồi cuộn tròn trong đó.

Dật Phong không chút khó khăn  kéo người kia ra. Dịu dàng cởi tấm ngoại bào của mình mà khoác lên cho thiếu niên. Sau đó lại ôm vào lòng.

Ngồi trước ngọn lửa đang cháy, Dật Phong yêu thương nhìn thiếu niên trong lòng mình.

Hắn quả thật không hiểu nổi bản thân của mình lúc này là như thế nào. Mọi tình tự cùng suy nghĩ chỉ có mỗi người thiếu niên kia, vì cậu mà hắn đã phá bỏ đi quy tắc của chính bản thân mình tạo ra từ lâu, vì cậu hắn cảm thấy dường như hắn cũn g là một con người có trái tim chứ không phải là một cỗ máy giết người máu lạnh.

Lúc nhận giao dịch kia, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ động tâm với chính kẻ mà mình phải giết.

Lúc bắt người về, nhìn khuôn mặt tầm thường không hề để lại trong tâm trí hắn một chút ấn tượng nào, hắn cũng không hề để ý đến cậu. Tuy biết người này là không đáng chết nhưng hắn lúc đó cũng không muốn quan tâm nhiều, hắn chỉ biết nếu người này chết hắn sẽ hoàn thành giao dịch với Lưu Tương.

Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy người kia hôn mê nằm trên giường, khuôn mặt tràn ngập thư thái cùng an bình mà hắn không bao giờ có được. Hắn lại cảm thấy có chút tò mò về người này, rốt cuộc thì người thiếu niên nhỏ nhắn này làm gì mà khiến Lưu Tương lại căm hận như vậy?

Nhưng hắn phải ngăn lại sự tò mò đang trỗi dậy trong lòng, vì từ trước tới giờ, hắn luôn đặt cho bản thân một quy tắc mà hắn luôn nghiêm túc tuân thủ là “Không bao giờ được tò mò những chuyện khác, không được thương xót đối với người mà mình phải giết.”

Mà chính bản thân hắn cũng không ngờ tới được, những giọt nước mắt, cùng khuôn mặt tràn đầy cam chịu kia lại thu hút hắn đến kì lạ.

Khi Lưu Tương muốn giở trò xấu với cậu, hắn cũng chỉ ở trong một góc tối, không muốn quan tâm đến, nhưng lúc nhìn thấy những giọt nước mắt kia vì xấu hổ cùng tủi nhục mà rơi. Không hiểu sao tâm hắn lại động.

Ánh mắt tha thiết, cùng đau khổ, làm cho hắn không kiềm chế được mà vung kiếm bước ra…

Và cũng chính lúc đó, hắn quyết định giữ lấy con người này bên cạnh, không để cho ai làm cho người kia một lần nào phải rơi nước mắt…

Khi bàn tay hắn đặt trên chiếc cổ trắng thon dài kia, cậu dùng ánh mắt trong suốt không pha nhiễm chút dơ bẩn nào, ánh mắt lại có chút run rẩy sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt đó dường như đã nắm lấy trái tim hắn, lúc đó không hiểu sao tay hắn run đến kỳ lạ, hắn chỉ sợ rằng nếu mình mạnh tay một chút, thì người thiếu niên sẽ không bao giờ tỉnh lại, hắn cũng sẽ không bao giờ được nhìn thấy đôi mắt to tròn mê người kia…

Hắn cho cậu một cái chết giả…

Cho người mang cái xác tới phủ Lưu Tương, sau đó lại nhanh chóng cho người đem xác cứu về, cẩn thận làm cho cậu tỉnh lại. Lúc cậu tỉnh lại, nhìn bộ dáng cậu hoang mang, ngơ ngác mà nhìn hắn, tựa như một con thú nhỏ bị dọa cho sợ hãi, hắn lúc đó chỉ có ý nghĩ muốn ôm lấy cậu mà yêu thương cậu thật nhiều…

Nhưng cậu lại hoảng sợ, lại trốn tránh hắn, không lúc nào lại không muốn tìm cách trốn đi, hắn lại không muốn điều đó xảy ra, chính vì vậy hắn dùng mê dược làm cho cậu thần trí lúc tỉnh, lúc mơ, chỉ có làm cậu thành như vậy thì hắn mới có thể có được cậu bên người…

Khi biết được Lăng Tiêu Hàn cho người tìm kiếm cậu, hắn lo sợ cậu sẽ bị bắt lại, cho nên nhanh chóng muốn kết thúc giao dịch với Lưu Tương mà rời khỏi kinh thành, mang theo cả cậu cùng đi.

Hắn không lo sợ điều gì, chỉ lo khi Lăng Tiêu Hàn biết được nếu cậu còn sống thì sẽ đem cậu rời khỏi vòng tay hắn, lúc cậu thần trí mơ màng luôn chỉ gọi một cái tên “Hàn…”.

Ái tình quả thật là làm cho con người ta thật khó hiểu…

Hắn biết rõ người này chính là tam vương gia Lăng Tiêu Hàn kia, nhưng hắn nhất quyết không chịu thả người ra, cho dù có nắm giữ bằng cách nào hắn cũng nhất quyết sẽ làm như vậy, chính vì vậy hắn mới cố ý cho Lăng Tiêu Hàn biết Lâm Tử Mặc đã chết, để cho Lăng Tiêu Hàn không còn chút hy vọng nào…

Khẽ hôn một cái nhẹ nhàng trên trán của Lâm Tử Mặc, Dật Phong khẽ thì thầm bên tai cậu: “Tất cả những chuyện này đều là do ngươi tự tạo ra, chính vì vậy đừng trách ta, ngươi làm ta động tâm, vậy nên ngươi phải chịu trách nhiệm với phần tình cảm này.”

Lâm Tử Mặc trong cơn mê mang, bên tai vẫn luôn có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Nhưng giọng nói trầm ấm này không giống Hàn của cậu a…

“Hàn…là ngươi sao? Ta nhớ ngươi lắm a, ta muốn gặp ngươi, Hàn…”

Khóe mắt không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng nóng rát, một giọt nước mắt theo đó mà chảy ra, lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đôi môi không tự chủ được mà mấp máy phát ra một cái tên “Hàn…”.

Dật Phong đưa tay lau đi giọt nước mắt kia, hôn nhẹ một cái trên đôi môi mềm mại kia nói: “Kể từ lúc này sẽ không còn Hàn nào nữa, sẽ chỉ còn Phong của ngươi mà thôi, ngươi hãy nhớ điều này đi.”

Mơ mơ màng màng Lâm Tử Mặc lại lâm vào hôn mê…

Dật Phong ôm người thật chặt vào trong lòng mình rồi lên ngựa, ra lệnh với những người còn lại: “Tất cả chuẩn bị lên đường thôi, chúng ta phải mau chóng về phía nam.”

Đoàn người lên ngựa sau đó tất cả những thân ảnh kia hoàn toàn chìm vào bóng đêm sâu thẳm…

Lâm Tử Mặc cảm thấy dường như bản thân đã ngủ một giấc ngủ thật dài. Mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, cả người cảm thấy dường như nhẹ hẳn đi, xung quanh lại tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ.

Đảo tròng mắt nhìn khung cảnh xung quanh, tất cả thật là xa lạ, màn gấm che phủ nơi cậu nằm, trong phòng lại thoang thoảng mùi hương rất nhẹ, làm cho cả tinh thần lẫn thể xác của cậu đều không có chút sức lực.

Cố gắng ngồi dậy, Lâm Tử Mặc xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, nhìn xung quanh lại chỉ thấy có một mình cậu trơ trọi ngồi trên giường, Lâm Tử Mặc biết nơi này không phải vương phủ, cũng không phải nhà cậu…

Vậy thì hiện tại cậu đang ở đâu đây?

Ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, trong đầu lại hiện về hình ảnh của những ngày trước, lúc cậu vì hờn giận Lăng Tiêu Hàn mà bỏ về nhà, cho đến lúc bị người bắt đi. Bị nhốt trong một nơi xa lạ, sau đó lại gặp phải Lưu Tương, hắn đã nói rất nhiều, còn giở trò đối với cậu, tiếp theo lại được một nam nhân cứu. Bị người nam nhân kia làm cho hôn mê, lúc tỉnh lại biết mình vẫn còn sống, bản thân cố gắng trốn chạy, nhưng lần nào cũng bị nam nhân kia bắt lại, bị hắn trói lại bên người, còn cho cậu ngửi mùi hương kỳ lạ làm cho thần trí mê mang…

Cố gắng bước xuống giường, Tử Mặc muốn đi ra ngoài, muốn xem thử rốt cuộc mình đang ở nơi nào, cậu lúc này thật sự muốn rời xa căn phòng xa lạ, lạnh lẽo này, cậu muốn đi tìm Lăng Tiêu Hàn…

Vừa mở cửa ra, hai người mặc hắc y đứng ngoài cửa đã ngăn cậu lại, nói: “Lâm công tử, mời ngươi quay lại trong phòng, cung chủ có lệnh không cho phép ngươi bước ra khỏi phòng này.”

Lâm Tử Mặc sửng sốt nhìn hai nam nhân kia, nói như vậy là có ý gì? Cậu bị giam lỏng sao? Nhưng tại sao lại giam cậu? Không phải người kia muốn giết cậu sao? Tại sao còn nhốt cậu ở đây?

Hoàng loạt câu hỏi cứ lần lượt xuất hiện trong đầu Lâm Tử Mặc. Khó khăn đóng lại cánh cửa, Lâm Tử Mặc lại quay vào trong phòng. Giờ phút này, một mình cậu ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, cảm giác sợ hãi trong người không ngừng trỗi dậy, thu người vào một góc nhỏ trên giường, Lâm Tử Mặc rúc đầu trong hai cánh tay một cách mệt mỏi.

Một mình trong không gian im lặng, lạnh lẻo này Tử Mặc ôm chặt lấy thân mình nhằm tìm kiếm hơi ấm, cái sự lạnh lẽo này làm cậu nhớ đến người kia…

Trong đầu không ngừng nhớ về hình ảnh của Lăng Tiêu Hàn, con người xinh đẹp nhưng ngang ngược kia, nhớ đến cái ôm đầy ấm áp, nhớ đến những nụ hôn bá đạo cùng ngọt ngào, nhớ đến ánh mắt, nụ cười, từng đường nét trên khuôn mặt, nhớ đến những lần hắn yêu thương mà sủng nịch cậu.

Tất cả đều làm cậu nhớ đến vô cùng…

Giờ phút này đây cậu chỉ muốn được nằm gọn vào vòng tay ấm áp kia, muốn được hắn cưng chiều mà vuốt ve, muốn được hắn nói lời ngon ngọt dỗ dành…

“Hàn…ngươi ở đâu a, ta thật nhớ ngươi…Hàn…”

Tự mình ôm lấy nỗi nhớ mong kia mà gặm nhắm, lúc này đây, trong thâm tâm của Lâm Tử Mặc cũng đã nhận biết được sự thay đổi của chính bản thân mình.

Lúc trước đây cậu luôn cố gắng tránh né Lăng Tiêu Hàn thật xa, chán ghét hắn vì lần đầu hạ xuân dược mà ra tay với cậu, nhưng đến khi bị hắn bắt nhốt đến bên người, thì cái cảm giác chán ghét đó cũng không giống như cậu suy nghĩ, cứ như vậy, dần dà, Lăng Tiêu Hàn dường như trở thành cuộc sống không thể thiếu của cậu từ lúc nào, nhưng chính vì bản thân quá ngu ngốc mà không nhận biết được sớm hơn, chỉ nghĩ rằng bên cạnh Lăng Tiêu Hàn cảm giác không tệ cũng chỉ là thích mà thôi, phóng túng bản thân nhận lấy tình cảm cùng sự sủng nịch, cưng chiều của hắn…

Đến khi nhận ra được, bản thân đã lún quá sâu vào sự yêu thương kia đến không thể rút ra, mà người kia cũng đã dung hòa trở thành một phần cuộc sống không thể thiếu của cậu…

Lúc này phải chăng đã quá muộn hay không? Chính bản thân Lâm Tử Mặc cũng không biết được mình sẽ bị giết lúc nào, có thể còn sống để gặp lại Lăng Tiêu Hàn hay không.

“Không…không được a”.

Cậu không cam tâm, cậu còn chưa nói cho Lăng Tiêu Hàn biết là cậu thích hắn a, lúc không có cậu bên cạnh tên Lưu Tương kia có đến dụ dỗ Hàn của cậu hay không đây? cậu không muốn ai thân cận với Lăng Tiêu Hàn của cậu, Hàn chỉ là của một mình cậu mà thôi…

Nghĩ đến đây, không hiểu sự nhiệt huyết kia ở đâu trỗi dậy, Lâm Tử Mặc quyết đoán bước xuống giường, mặc cho toàn thân hư nhuyễn như muốn ngã quỵ ngay tức khắc…

Không được, cậu muốn gặp Hàn của cậu, cậu phải nói cậu cũng thích hắn a, cậu muốn sống cùng hắn thật lâu dài…

Nhẹ nhàng mở cửa sổ bên cạnh ra, Lâm Tử Mặc thò đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh, khi nhận thấy phía sau hoàn toàn không có người, cậu nhanh chóng trèo ra ngoài.

Chân còn chưa chạm đất, một bàn tay từ phía sau đã túm lấy mà kéo cậu lại…

“A…” Lâm Tử Mặc hoảng sợ mà chân tay quơ quào loạn xạ.

Cả người ngã về phía sau, ngã vào một vòng tay rắn chắc nhưng lại vô cùng xa lạ.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm: “Ngươi lại muốn chạy trốn sao? Thật là ngoan cố nha?”.

Nghe thanh âm kia, Lâm Tử Mặc không tự chủ được mà toàn thân đều phát run. Giọng nói cùng mùi hương này, chính là kẻ đã bắt nhốt cậu…

Nhìn Tử Mặc run rẩy sợ hãi, Dật Phong nhẹ nhàng siết chặt vòng tay nói: “Ngươi làm sao vậy? lạnh sao? Không sao ta sẽ giúp ngươi làm ấm người ngay!”.

Nói xong Dật Phong đem người phóng tới trên giường, sau đó ôm chặt lấy cậu không chịu buông. Lâm Tử Mặc bị dọa đến hồn phách đều bay hết, cố gắng giãy dụa thoát khỏi vòng tay kiềm hãm của người kia.

“Buông…buông ra ngươi làm cái gì vậy hả?”. Lâm Tử Mặc dùng hết sức của mình mà gào thét, giãy dụa.

Dật Phong cũng không chịu buông người ra, sử dụng thêm chút lực mà giữ chặt lấy Tử Mặc.

Bị người giữ chặt đến không thể động đậy, Tử Mặc không còn chút sức lực mà nằm dưới thân người kia thở hổn hển, cả khuôn mặt lại ửng hồng.

Dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Dật Phong nói: “Tại sao ngươi không giết ta đi? Tại sao lại nhốt ta tại nơi này?”.

Dật Phong thương tiếc đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cậu, yêu thương nói: “Ngươi thật ra đã chết rồi, trên đời này không còn người nào là Lâm Tử Mặc nửa, hiện tại ngươi chính là người của ta, ta không giết ngươi vì ta đối với ngươi rất có hứng thú a.”

“Hứng thú gì chứ, ngươi là tên điên, mau buông ta ra, ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có.”

Dật Phong nhếch khóe miệng, nở một nụ cười ấm áp nói: “Không sao, ta có hứng thú với ngươi là được rồi, dù sao ngươi cũng không thể nào mà rời khỏi đây được, chỉ còn phải ở bên cạnh ta mà thôi.”

Nghe được lời nói ngang ngược không phân biệt phải trái kia, Lâm Tử Mặc trừng mắt nhìn Dật Phong, không nói lời nào chỉ tặng cho hắn một ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Nhìn thái độ của cậu, Dật Phong hơi nhăn mày, cuối người hôn xuống môi Tử Mặc một cái, sau đó nói: “Ngươi không nên tỏ thái độ như vậy với ta, ngươi càng như vậy lại càng làm cho ta hứng thú hơn mà thôi, tên Lăng Tiêu Hàn kia thì có gì tốt, không phải hắn cũng ép buộc ngươi sao? Ta sẽ đối tốt với ngươi a, vậy nên ngươi hãy ngoan ngoãn mà ở bên cạnh ta đi.”

“Ngươi đừng nói bậy, Hàn đối ta rất tốt, nhất định sẽ cứu ta ra khỏi đây!”. Nghe Dật Phong nói Lăng Tiêu Hàn như vậy, Tử Mặc cảm thấy thật khó chịu, liền nhanh chóng mở miệng nhằm nói tốt cho Lăng Tiêu Hàn.

Nghe cậu bao che cho Lăng Tiêu Hàn như vậy, Dật Phong cảm thấy có chút tức giận, nói: “Hừ! ngươi cứ đợi mà xem, hắn sẽ nhanh chóng quên ngươi mà thôi, hắn sẽ không nhớ đến một người tầm thường như ngươi, hắn cũng không quan tâm đến sống chết của ngươi đâu.”

“Ngươi nghĩ hắn sẽ đi tìm ngươi sao, ngươi thật ngây thơ a, hắn chỉ xem ngươi như một món đồ chơi mới mẻ mà thôi, chơi chán thì bỏ. Nếu không ngươi nghĩ xem, ngươi đã bị bắt đi lâu như vậy, hắn thân là tam vương gia mà lại không thể tìm ra ngươi sao, căn bản là hắn đã bỏ rơi ngươi rồi, hắn coi trọng tên Lưu Tương kia hơn ngươi a”

Câu nói này của Dật Phong như một tảng đá bự đập thẳng vào đầu Lâm Tử Mặc, cậu ngây ngẩn cả người, cái cảm giác hoang mang, sợ hãi kia làm cho lồng ngực cùng trái tim đau nhói.

“Đúng vậy a, mình chỉ là một món đồ chơi, hắn là tam vương gia nổi tiếng phong lưu, đào hoa, hắn lại xinh đẹp như thế kia, hắn sẽ thật sự vì một người tầm thường như mình mà hao tổn tâm tư ư? Mình không xinh đẹp, không có tài năng, lại là một nam tử, có gì đáng để hấp dẫn Lăng Tiêu Hàn đây?”

“Không…không…ta không tin a, Hàn, ngươi…ngươi đừng bỏ ta a…”.

Sự sợ hãi làm cho cả người Lâm Tử Mặc cảm thấy thật trống rỗng, nghĩ tới Lăng Tiêu Hàn thật sự bỏ rơi mình, nước mắt Lâm Tử Mặc không ức chế được mà rơi.

Dật Phong đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu, yêu thương hôn lên những giọt nước mắt kia nói: “Không sao, đừng khóc, hắn không cần ngươi thì đã có ta đây, ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu, ta sẽ bảo vệ cho ngươi…”

Lâm Tử Mặc thút thít, dùng đôi mắt đỏ hồng như thỏ con nhìn Dật Phong nói: “Ngươi nói dối, ngươi gạt ta, ta không tin lời ngươi…”

“Ngươi không tin, cũng không có biện pháp, hãy thực tế đi, hắn đã bỏ ngươi rồi, hắn  không còn hứng thú với ngươi nữa…”. Vì cố gắng dập tắt hy vọng trong lòng con thỏ nhỏ này, Dật Phong không tiếc lời mà nói dối không chớp mắt.

“Ngươi nói ta tầm thường như vậy, Hàn cũng không còn hứng thú với ta, vậy thì tại sao ngươi lại có hứng thú với ta, nếu ngươi chỉ muốn chơi đùa thì hãy thả ta ra đi, ta cầu ngươi a.”

Một câu nói này của Tử Mặc làm Dật Phong nghẹn họng, trân trối nhìn cậu. Hắn lúc này biết nói sao đây?

Tức giận, Dật Phong không thèm suy nghĩ mà nói: “Hừ! ta khác với tên Lăng Tiêu Hàn kia, ta không có chơi đùa với ngươi, ta là thật tâm, vậy nên ngươi cũng từ bỏ ý định muốn rời khỏi ta đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương