Lưu Manh Phố Đêm
-
Chương 142: Ngoại truyện 3: Đi Ăn
“Ủa, Kiệt?” Chị Hương Mai có chút khó hiểu khi Phạm Anh Kiệt đang hát thì đặt micro xuống bàn, nhạc nền vẫn vang vẳng êm tai. Chị thoáng rùng mình khi vô tình nhìn vào cặp mắt hắn, cái ánh mắt lạnh lùng này là thế nào?
Phạm Anh Kiệt ngại ngùng gãi gãi đầu, bộ dạng tí tởn không đứng đắn đó càng làm chị Hương Mai thêm rối ren, hắn nhe răng cười toe toét: “Em ra xem Thương thế nào!”
Chị Hương Mai bĩu môi: “Mày bám nó ít thôi!”
“Dạ!” Phạm Anh Kiệt đứng lên: “Mọi người có gì cứ về trước, không cần đợi bọn em đâu!”
Anh đồng nghiệp cười nham nhở, nháy mắt ra hiệu: “Nhớ nắm bắt cơ hội nhé!”
Phạm Anh Kiệt cười trừ, hắn dứt khoát quay lưng rời đi. Vừa ra khỏi cửa phòng hát, hắn nhìn theo bóng dáng cao lớn của ai đó đang đi lên cầu thang, hướng mắt lên cao hơn liền thấy thân hình bé nhỏ trong bộ váy trắng không hay biết gì cứ vô tư bỏ lên trước. Hắn kiên nhẫn chờ đợi bóng dáng cao lớn đó khuất hẳn mới âm thầm đi theo sau.
Vừa lên đến gần cửa sân thượng, Phạm Anh Kiệt đã nghe thấy tiếng chửi của ai đó:
“Bị điên à?” Ngay sau đó, vẫn là thanh âm ấy vang lên với thái độ lạ lùng: “Ai đấy, quen à?”
Lại thêm một âm thanh lạnh lẽo tỏ vẻ không vui: “Cô em dám quên tôi?”
Phạm Anh Kiệt biết hai thứ âm thanh đó là của ai!
Giọng Lâm Đại Minh đầy bỡn cợt: “Hôm nay nóng tính thế!”
Tiếng tổng tài điện thoại be bé vang lên theo sau: [Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin quý khách vui lòng bỏ chặn và thực hiện lại cú pháp…]
Lâm Đại Minh gằn giọng: “Cô dám chặn tôi?”
“Là cái gì mà không dám!” Giọng Cố Thương chợt trở nên kϊƈɦ động: “Đồ thần kinh, trả điện thoại đây!”
Phạm Anh Kiệt tuy không nhìn thấy nhưng thông qua âm thanh có thể đoán được sự tình, khi mà tiếng đẩy mạnh vào tường cùng tiếng kêu đau khe khẽ. Bàn tay hắn siết lại thành quyền, tự nhủ phải kiên nhẫn, nhất định phải kiên nhẫn không thể nóng vội. Công sức mà Cố Thương gián tiếp tạo lên không thể cứ thế lãng phí vô ích được!
Bỗng Cố Thương gào lớn trong tiếng nghẹn ngào ấm ức: “Dm thằng chó, tao nợ mày hay gì mà mày liên tục làm nhục tao như vậy?”
“Mạnh miệng như vậy, đến lúc bị giết chết cũng đừng hỏi tại sao!” Thanh âm kẻ kia thản nhiên như không, lại đằng đằng sát khí.
Phạm Anh Kiệt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn cùng khó chịu, lòng hắn bồn chồn thật muốn cứ thế xông vào nhưng đôi chân cứ cứng đờ một chỗ. Xin lỗi em, Thương! Chỉ có em mới có thể giúp bọn anh đòi lại công bằng cho những người khác, em cố chịu đựng anh nhất định sẽ bù đắp cho em!
“Ngoan ngoãn nhận lỗi, tôi có thể suy xét lại!” Lâm Đại Minh cất lên tiếng cười khẩy đầy giễu cợt.
“Thần kinh!”
“Vậy đừng hối hận!”
Không gian lặng đi một hồi, Phạm Anh Kiệt toan đẩy cửa xông vào…
“Tên gì?”
“Thương!”
“Tuổi?”
“20!”
“Vậy cư xử sao cho đúng với người lớn tuổi hơn, đừng như vừa rồi!”
Lâm Đại Minh: “Nhớ chưa?”
“Chặn một lần nữa tự biết hậu quả!”
Phạm Anh Kiệt bấy giờ mới chính thức đẩy cửa đi vào, ra chiều đang kiếm Cố Thương cất giọng gọi lớn: “Lợn ơi! Đi về thôi!”
“Kiệt!”
Hắn nhìn cô cười dịu dàng, tay vẫy vẫy. Thấy cô tự nhiên bước về phía mình, lòng hắn như vừa bị cứa bằng dao cùn rồi bị muối xát lên. Xót xa chẳng ngừng. Ánh đèn trêи trước cửa sân thượng làm sắc mặt Cố Thương thêm nhợt nhạt, đôi con ngươi còn bóng nhẫy ánh nước trong veo. Cô khóc rồi, một cảnh sát như hắn lại để công dân của mình khóc… đáng hận!
“Mọi người về hết rồi sao?”
“Mọi người hơn 10 giờ mới về, anh xin đưa em về trước!” Hắn đáp. Đặt tay lên đỉnh đầu cô dịu dàng xoa nhẹ, cô ngô nghê ngước mắt nhìn hắn. Trước sự đơn thuần đó, hắn chịu không được liền lảng đi. Ra chiều bất ngờ khi nhìn vào kẻ ngạo mạn ngang tàn kia, cười xã giao: “Thật trùng hợp, ra là cậu Minh!”
Lâm Đại Minh cười khẩy, không vui liếc qua Cố Thương đang đứng cạnh Phạm Anh Kiệt: “Anh còn nhận ra tôi?”
Phạm Anh Kiệt cười lạnh trong lòng, loại cặn bã như mày tao có chết cũng chẳng dám quên!
“Tất nhiên, cậu là bạn của Thương mà!” Phạm Anh Kiệt khoác tay lên vai Cố Thương, kéo cô áp sát về phía mình. Cố tình bỏ qua cái lườm không vui của cô, hắn nhìn Lâm Đại Minh hỏi cho có lệ: “Cậu tới đây để giải trí hay gì?”
“Cùng mấy thằng bạn tới khuây khỏa thôi!”
Phạm Anh Kiệt cười cười, ra chiều vô tư nói: “Chúng tôi hôm nay lấy lương nên tới đây liên hoan!” Hắn nhìn Lâm Đại Minh dò xét: “Chúng tôi định đi ăn, cậu có muốn đi cùng không?”
“Cũng được!” Lâm Đại Minh không nghĩ nhiều nhanh chóng gật đầu đáp, đồng thời cười nhếch môi thách thức cái lườm tức giận của Cố Thương.
Trêи đường đi, Lâm Đại Minh miễn cưỡng chứng kiến cảnh tượng thân mật của Phạm Anh Kiệt và Cố Thương. Hắn cười nhạt, phóng xe nhanh chóng đuổi theo bọn họ, trước khi vượt qua liếc bóng lưng nhỏ nhắn của ai kia. Đồng thời thông qua gương chiếu hậu quan sát kỹ hành động của kẻ lai cô thông qua gương chiếu hậu trêи xe.
Bữa ăn này xem ra khá thú vị, đi cùng cảnh sát không biết có trò gì hay!
Phạm Anh Kiệt ngại ngùng gãi gãi đầu, bộ dạng tí tởn không đứng đắn đó càng làm chị Hương Mai thêm rối ren, hắn nhe răng cười toe toét: “Em ra xem Thương thế nào!”
Chị Hương Mai bĩu môi: “Mày bám nó ít thôi!”
“Dạ!” Phạm Anh Kiệt đứng lên: “Mọi người có gì cứ về trước, không cần đợi bọn em đâu!”
Anh đồng nghiệp cười nham nhở, nháy mắt ra hiệu: “Nhớ nắm bắt cơ hội nhé!”
Phạm Anh Kiệt cười trừ, hắn dứt khoát quay lưng rời đi. Vừa ra khỏi cửa phòng hát, hắn nhìn theo bóng dáng cao lớn của ai đó đang đi lên cầu thang, hướng mắt lên cao hơn liền thấy thân hình bé nhỏ trong bộ váy trắng không hay biết gì cứ vô tư bỏ lên trước. Hắn kiên nhẫn chờ đợi bóng dáng cao lớn đó khuất hẳn mới âm thầm đi theo sau.
Vừa lên đến gần cửa sân thượng, Phạm Anh Kiệt đã nghe thấy tiếng chửi của ai đó:
“Bị điên à?” Ngay sau đó, vẫn là thanh âm ấy vang lên với thái độ lạ lùng: “Ai đấy, quen à?”
Lại thêm một âm thanh lạnh lẽo tỏ vẻ không vui: “Cô em dám quên tôi?”
Phạm Anh Kiệt biết hai thứ âm thanh đó là của ai!
Giọng Lâm Đại Minh đầy bỡn cợt: “Hôm nay nóng tính thế!”
Tiếng tổng tài điện thoại be bé vang lên theo sau: [Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin quý khách vui lòng bỏ chặn và thực hiện lại cú pháp…]
Lâm Đại Minh gằn giọng: “Cô dám chặn tôi?”
“Là cái gì mà không dám!” Giọng Cố Thương chợt trở nên kϊƈɦ động: “Đồ thần kinh, trả điện thoại đây!”
Phạm Anh Kiệt tuy không nhìn thấy nhưng thông qua âm thanh có thể đoán được sự tình, khi mà tiếng đẩy mạnh vào tường cùng tiếng kêu đau khe khẽ. Bàn tay hắn siết lại thành quyền, tự nhủ phải kiên nhẫn, nhất định phải kiên nhẫn không thể nóng vội. Công sức mà Cố Thương gián tiếp tạo lên không thể cứ thế lãng phí vô ích được!
Bỗng Cố Thương gào lớn trong tiếng nghẹn ngào ấm ức: “Dm thằng chó, tao nợ mày hay gì mà mày liên tục làm nhục tao như vậy?”
“Mạnh miệng như vậy, đến lúc bị giết chết cũng đừng hỏi tại sao!” Thanh âm kẻ kia thản nhiên như không, lại đằng đằng sát khí.
Phạm Anh Kiệt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn cùng khó chịu, lòng hắn bồn chồn thật muốn cứ thế xông vào nhưng đôi chân cứ cứng đờ một chỗ. Xin lỗi em, Thương! Chỉ có em mới có thể giúp bọn anh đòi lại công bằng cho những người khác, em cố chịu đựng anh nhất định sẽ bù đắp cho em!
“Ngoan ngoãn nhận lỗi, tôi có thể suy xét lại!” Lâm Đại Minh cất lên tiếng cười khẩy đầy giễu cợt.
“Thần kinh!”
“Vậy đừng hối hận!”
Không gian lặng đi một hồi, Phạm Anh Kiệt toan đẩy cửa xông vào…
“Tên gì?”
“Thương!”
“Tuổi?”
“20!”
“Vậy cư xử sao cho đúng với người lớn tuổi hơn, đừng như vừa rồi!”
Lâm Đại Minh: “Nhớ chưa?”
“Chặn một lần nữa tự biết hậu quả!”
Phạm Anh Kiệt bấy giờ mới chính thức đẩy cửa đi vào, ra chiều đang kiếm Cố Thương cất giọng gọi lớn: “Lợn ơi! Đi về thôi!”
“Kiệt!”
Hắn nhìn cô cười dịu dàng, tay vẫy vẫy. Thấy cô tự nhiên bước về phía mình, lòng hắn như vừa bị cứa bằng dao cùn rồi bị muối xát lên. Xót xa chẳng ngừng. Ánh đèn trêи trước cửa sân thượng làm sắc mặt Cố Thương thêm nhợt nhạt, đôi con ngươi còn bóng nhẫy ánh nước trong veo. Cô khóc rồi, một cảnh sát như hắn lại để công dân của mình khóc… đáng hận!
“Mọi người về hết rồi sao?”
“Mọi người hơn 10 giờ mới về, anh xin đưa em về trước!” Hắn đáp. Đặt tay lên đỉnh đầu cô dịu dàng xoa nhẹ, cô ngô nghê ngước mắt nhìn hắn. Trước sự đơn thuần đó, hắn chịu không được liền lảng đi. Ra chiều bất ngờ khi nhìn vào kẻ ngạo mạn ngang tàn kia, cười xã giao: “Thật trùng hợp, ra là cậu Minh!”
Lâm Đại Minh cười khẩy, không vui liếc qua Cố Thương đang đứng cạnh Phạm Anh Kiệt: “Anh còn nhận ra tôi?”
Phạm Anh Kiệt cười lạnh trong lòng, loại cặn bã như mày tao có chết cũng chẳng dám quên!
“Tất nhiên, cậu là bạn của Thương mà!” Phạm Anh Kiệt khoác tay lên vai Cố Thương, kéo cô áp sát về phía mình. Cố tình bỏ qua cái lườm không vui của cô, hắn nhìn Lâm Đại Minh hỏi cho có lệ: “Cậu tới đây để giải trí hay gì?”
“Cùng mấy thằng bạn tới khuây khỏa thôi!”
Phạm Anh Kiệt cười cười, ra chiều vô tư nói: “Chúng tôi hôm nay lấy lương nên tới đây liên hoan!” Hắn nhìn Lâm Đại Minh dò xét: “Chúng tôi định đi ăn, cậu có muốn đi cùng không?”
“Cũng được!” Lâm Đại Minh không nghĩ nhiều nhanh chóng gật đầu đáp, đồng thời cười nhếch môi thách thức cái lườm tức giận của Cố Thương.
Trêи đường đi, Lâm Đại Minh miễn cưỡng chứng kiến cảnh tượng thân mật của Phạm Anh Kiệt và Cố Thương. Hắn cười nhạt, phóng xe nhanh chóng đuổi theo bọn họ, trước khi vượt qua liếc bóng lưng nhỏ nhắn của ai kia. Đồng thời thông qua gương chiếu hậu quan sát kỹ hành động của kẻ lai cô thông qua gương chiếu hậu trêи xe.
Bữa ăn này xem ra khá thú vị, đi cùng cảnh sát không biết có trò gì hay!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook